Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại trừ Trần Văn Học, những người khác đều sợ đến trố mät há hốc miệng, đặc biệt là Phan Nhạc Thanh.

Phan Nhạc Thanh chậm rãi cúi đầu, nhìn đường khe nhìn mà kinh hãi nứt ra trên sàn nhà đi qua từ mũi chân của mình, lập tức hóa tượng đá, ngay cả vẻ mặt cũng cứng đờ.

Lý Dục Thần hỏi: “Bây giờ biết nên làm thế ¡ chứ?”

Phan Nhạc Thanh gật đầu mạnh, cái cổ cứng ngắc khiến đầu của ông ta trở nên nặng nề, ngoài gật đầu, ông ta còn có thể làm gì đây? Bất kỳ một lời thừa thãi nào, đều có thể khiến cơ thể của ông ta bị chia làm đôi như sofa trước mặt. 𝑻𝐫ờ u𝐦 𝑡𝐫u𝐦 hu𝔂ền 𝑡𝐫ù𝐦 ( 𝑻𝐫U𝐦 𝑻𝐫u𝔂ện.𝘝𝑁 )

“Ai bảo ông bày ra chuyện hôm nay?” “Là Trần, Trân Chí Hổi”

Lý Dục Thần nghe thấy cái tê này, là biết có quan hệ với nhà họ Trần, liền nhìn sang Trần Văn Học.

Trần Văn Học tỏ vẻ mặt kinh ngạc, giải thích: “Là anh cả cùng cha khác mẹ với tôi. Chúng tôi quan hệ bình thường, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì, tôi không nghĩ ra tại sao anh ta phải làm vậy?”

Lý Dục Thần nhìn sang Phan Nhạc Thanh, vấn đề này, đương nhiên phải hỏi Phan Nhạc Thanh rồi.

Phan Nhạc Thanh nói: “Trần Chí Hổ là người thừa kế gia tộc, nếu cậu Trần cưới Hoàng Giai Huệ, có sự trợ giúp của nhà họ Hoàng, sẽ là uy hiếp với anh ta. Cho nên anh ta bày ra chuyện này, là muốn làm hỏng danh tiếng của cậu Trần, khiến cô Hoàng hiểu lầm. Như vậy, cho dù hai nhà kết thân, tương lai nhà họ Hoàng cũng sẽ không hỗ trợ cậu Trần đoạt quyền”.

“Chỉ đơn giản vậy sao?” “Chỉ đơn giản vậy thôi”.

“Tại sao ông phải giúp Trần Chí Hổ?”

Phan Nhạc Thanh do dự một lúc.

Trần Văn Học tiếp lời nói: “Mẹ của anh cả tôi, chính là bà chủ nhà họ Trần hiện nay cũng họ Phan, cũng coi là họ hàng thân thích với tổng giám đốc Phan đây”.

Anh ta bỗng tự cười nhạo: “Mẹ tôi vẫn luôn dạy tôi, không được gây xung đột với mấy người anh cả, phải chung sống hòa thuận với họ. Những năm nay, tôi cứ nghĩ tôi làm tốt rồi, không ngờ, cuối cùng tôi vân là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt bọn họi”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này anh cả tôi lại giúp tôi. Như vậy, nhà họ Hoàng chắc chản sẽ không đồng ý hôn sự này, chỉ là sợ rắng nhà họ Trần cũng sẽ không dễ dàng cho tôi quay về, đám lão già đó vốn không muốn tiếp nhận tôi. Tôi cũng không còn là cậu chủ nhà họ Trần, Dục Thần, chuyện ở thành phố Hoà, tôi không giúp được anh rồi”.

Lý Dục Thần cười nói: “Chuyện ở thành phố Hoà không cần anh lo lẳng, còn có mười mấy ngày nữa là kết thúc rồi. Bất kể anh có phải là cậu chủ nhà họ Trần hay không, anh cũng là bạn của tôi”.

Trần Văn Học ngẩn người, sau đó soạt một cái vẻ u ám trên mặt biến mất, cười rạng rỡ: “Được, có câu nói này của anh, việc gì cũng đáng! Cậu chủ hào môn này, không làm thì thôi! Ha ha ha...”

Lý Dục Thần cũng cười ha ha theo.

Cười xong, Lý Dục Thần nói: “Anh là cậu chủ nhà họ Trần, không ai thay đổi được sự thực này, anh có về nhà họ Trần hay không, không phải được quyết định bởi họ có chấp nhận anh hay. không, mà bởi anh có muốn về hay không”.

Trần Văn Học xua tay: “Dục Thần, tôi biết bản lĩnh của anh, nhưng tôi không muốn gây xung đột với nhà người họ Trần. Tuy bố tôi vạn lần không đúng, nhưng vẫn rất tốt với tôi. Hơn nữa, tôi cũng không ham muốn gia đình này”.

Lý Dục Thần n nh về hay không cũng không sao, anh quyết định là được, nhưng Trần Chí Hổ này bày kế hại anh, chuyện này không thể bỏ qua như vậy. Anh là anh em tốt của tôi, món nợ này, tôi nhất định phải tính giúp anh”.

Trong mắt Trần Văn Học lóe lên hào quang, lại mang chút lo lắng, nói: “Hay là thôi, lần này tốt xấu gì anh ta cũng giúp tôi, nếu không tôi còn không biết từ chối hôn sự nhà họ Hoàng thế nào”.

"Việc nào ra việc đấy, nếu anh muốn cảm ơn anh ta, đợi chúng ta tính sổ trước rồi cảm ơn”, Lý Dục Thần kiên quyết nói.

Trần Văn Học trâm mặc một lát, cũng không cố nữa.

Lý Dục Thần quay đầu nhìn sang Phan Nhạc Thanh, nói: “Gọi điện cho Trần Chí Hổ, bảo anh ta đến. Còn nói thế nào thì tùy ông, nói dối cũng được, nói thật cũng được, tóm lại, Trần Chí Hổ đến đây là ông hoàn thành nhiệm vụ. Nếu Trần Chí Hổ không đến, thì ông xong đời”.

Phan Nhạc Thanh vội gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Chí Hổ.

Sau khi điện thoại kết nối, nói mấy câu, Phan Nhạc Thanh liền tắt máy, nói: “Hai vị, Trần Chí Hổ đang trên đường đến đây, nhưng cậu Trần, bố cậu cũng đến”.

“Cái gì?", Trần Văn Học kinh ngạc: “Bố tôi đến làm gì?”

“Không chỉ bố cậu, người nhà họ Hoàng cũng đến”, Phan Nhạc Thanh bổ sung nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK