Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Thọ Sơn sợ đến mức mặt xám như tro.

Nếu có thuốc hối hận, ông ta nguyện ý trả một nửa gia sản để mua mấy cân trở về uống.

"Lý, cậu Lý, vừa rồi tôi nhất thời hồ đồ..."

Làm người quản lý nhà họ Viên tung hoành trong giới kinh doanh mấy chục năm, da mặt của Viên Thọ Sơn đã sớm luyện đến trình độ vừa dày vừa mềm dẻo trong vô số lần làm ăn rồi.

"Uy danh võ đạo của Đại Tông Sư là vinh quang của võ lâm Nam Giang chúng tôi. Viên mỗ nguyện cung phụng Đại Tông Sư làm vua, từ nay về sau, tất cả những gì của nhà họ Viên, Đại Tông Sư có thể lấy dùng bất cứ lúc nào, từ trên xuống dưới nhà họ Viên lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh, chỉ cần một câu của Đại Tông Sư, chúng tôi cam nguyện xông pha khói lửa!"

Ông ta chuyển biến quá nhanh, Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt một chút.

Anh chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô sỉ như thế cả.

Ngay cả người trong đại sảnh cũng đều không nhìn được.

Mặc dù người trong võ lâm cũng chú trọng đạo lí đối nhân xử thế, nhưng dù sao vẫn phải có cốt khí.

Vừa rồi còn hùng hổ dọa người, cứ nhất quyết muốn đánh một trận sống còn với người ta, bây giờ thấy người †a lợi hại, đột nhiên lại nói sẵn sàng chờ lệnh xông pha khói lửa, sự đảo ngược này cũng quá nhanh quá kịch liệt, nông ngựa nóng hầm hập mang theo mùi thối phun đầy mặt mọi người trong đại sảnh.

"Thôi đi, đồ hèn nhát!"

"Tại sao loại người này lại có thể trở thành Tông Sư vậy? Đúng là ông trời không có mắt mà!"

"Hừ, người làm ăn mà, đều như thế cả"

"Để xem kết cục của ông ta như thế nào!"

"Tôi cảm thấy nhà họ Viên sắp xong rồi".

"Cũng không đến mức đi, tốt xấu gì cũng là gia tộc lớn top 3 Tiền Đường mà”

"Top 3? Anh cũng không nhìn xem người ông ta đắc tội là ai"

Viên Thọ Sơn nghe vào trong tai, nhưng lại làm bộ như không nghe được. Bây giờ ông ta chỉ quan tâm đến thái độ của Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần bỗng nhiên nở nụ cười: "Viên Thọ Sơn, ông cảm thấy tôi sẽ tin ông sao?”

Viên Thọ Sơn lập tức quỳ xuống đất, đưa tay chỉ trời.

"Cậu Lý, nếu Viên mỗ có nửa câu nói dối sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"

"Nếu lời thề hữu dụng thì còn cần thiên đạo làm gì?", Lý Dục Thần ngẩng đầu, ánh mắt như xuyên thấu qua trần nhà, thấy được trời xanh.

Viên Thọ Sơn biết mình tài năng nịnh nọt của mình hay làm trong việc làm ăn đã không có tác dụng ở chỗ này.

Ông ta nhanh chóng suy nghĩ, quỳ trên mặt đất đập đầu bình bịch:

"Cậu Lý! Lý Đại Tông Sư! Cậu tha cho tôi đi! Như thế này đi, chỉ cần cậu buông tha cho tôi, tôi cam nguyện làm chó giữ nhà cho nhà họ Lý, đời này kiếp này, tất cả đồng đạo võ lâm đang ngồi ở đây đều có thể làm chứng!"

Trong đại sảnh vang lên những tiếng ồn ào.

Lời nói hành động của Viên Thọ Sơn đều khiến người ta giận sôi.

Vừa rồi lúc muốn quyết đấu cùng Lý Dục Thần còn cưồng ngôn bảo Lý Dục Thần quỳ xuống dập đầu, thừa nhận mình là một con chó của nhà họ Viên mới bỏ qua cho anh. Kết quả lại là mình quỳ xuống đất dập đầu †rước, cam nguyện làm chó giữ nhà của nhà họ Lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK