Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Anh... được không đó?

"Không sao, tôi có thể làm được”.

Dụ Lâm Hải ung dung nói ra câu này, sau đó liền đóng lại cửa xe, điều chỉnh chỗ ngồi một chút, nhiều năm không cầm vô lăng, xương ngón tay anh khẽ cuộn lại, vậy mà có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Nam Mẫn ngồi ở ghế phụ có thể cảm nhận được sự lạ lẫm của anh, không khỏi căng thẳng hỏi: "Anh có làm được không? Không được thì đừng miễn cưỡng”.

Dụ Lâm Hải nghiêng đầu liếc cô một cái, anh bất ngờ sáp lại gần khiến thân thể Nam Mẫn thoáng siết chặt lại: “Anh làm gì đó?”

“Dây an toàn”, anh đáp, tiếp đó thuần thục vươn tay thắt dây an toàn vòng qua người cô rồi chốt lại khóa, còn trầm giọng nói một câu: “Lần sau đừng nói với một người đàn ông là anh ta không được, câu nói này là cấm kỵ đối với đàn ông, cũng là một lời khiêu khích”.

Khi anh rủ mi ngước mắt, con ngươi đen và sâu kịt sâu thẳm dường như đang ẩn chứa một ngọn lửa, không cảnh báo mà đốt cháy Nam Mẫn.

Đã nhiều năm chưa từng lái xe, Dụ Lâm Hải lái rất chậm, gần như có thể dùng từ tốc độ rùa bò để hình dung.

Nhưng Nam Mẫn không hề ghét bỏ, cũng không thúc giục anh, cô biết, cầm tay lái một lần nữa đối với một người từng gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng là một việc rất khó khăn.

Ngay cả bản thân cô, sau khi cha mẹ bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy, tiếp đến lại là người đàn ông cô yêu thương cũng rơi vào tình cảnh tương tự, trong lòng cô vẫn luôn tồn tại ám ảnh đối với xe cộ, từ đó cũng không còn thấy bóng dáng của cô tại các bãi đậu xe ngầm nữa.

Cô tận mắt chứng kiến Dụ Lâm Hải từng bước hồi phục sau khi bị liệt nửa người, từ nằm đến ngồi, từ ngồi đến quỳ, rồi từ quỳ sang đứng… từng bước này đã phải gánh chịu biết bao cay đắng khổ sở cùng mồ hôi và nước mắt.

Những giọt nước mắt đó là nước mắt của người thân.

Ngay cả giai đoạn đau đớn nhất sau ca phẫu thuật, cô cũng chưa từng thấy Dụ Lâm Hải khóc, đối với một người đàn ông đầy nhựa sống như anh, nước mắt thường chỉ thầm chảy ngược vào trong tim.

“Đừng chê tôi lái xe chậm, đã lâu rồi chưa lái nên cần phải làm quen một lúc”.

Trong khoang xe yên tĩnh, Dụ Lâm Hải là người đầu tiên lên tiếng.

Nam Mẫn nghe được lời nói cố giả vờ như đang thong thả tự tại của anh thì hơi chững lại, sau đó đáp: “Không cần gấp gáp, anh cứ lái từ từ thôi”.

Sau một hồi im lặng, khóe môi Dụ Lâm Hải nhếch lên một nụ cười gượng gạo: “Chỉ vài phút trước tôi đã nghĩ rằng cả đời này của mình sẽ không bao giờ động tới xe hơi nữa, quả nhiên vẫn phải bị dồn vào đường cùng mới biết được tiềm lực của con người ta là vô hạn”.

“Tôi đâu ép anh”.

Dụ Lâm Hải nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Là tôi đang ép chính bản thân mình, đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta, quả thực nên do tôi lái xe mới phải”.

Nam Mẫn ngẩn người, ngoẹo đầu nhìn anh.

“Hẹn hò?”

Anh gọi bữa cơm tối nay là ‘hẹn hò’?

“Đúng vậy”, Dụ Lâm Hải hơi nhếch môi: “Nhưng lần đầu tiên hẹn hò lại để cô mời thực sự có chút ngại ngùng mà”.

Nam Mẫn lặng lẽ nhìn sườn mặt của anh, tự nhủ ngày đó khi anh lừa gạt tôi mời cơm, tôi cũng không nhìn ra anh có điểm xấu hổ nào đâu.

Chiếc xe chậm rì rì cuối cùng cũng tới được nhà hàng Thực Vị, nhà hàng vào buổi tối vẫn vô cùng đông đúc và sôi động, nhưng so sánh với ban ngày lại càng nhiều hơn một phần ý vị cổ kính.

Bên ngoài treo từng hàng đèn lồng tỏa ra ánh đèn vàng nhạt gần như thắp sáng cả con phố, có rất nhiều cặp đôi đang ăn tối dưới ánh nến tại khu vực lộ thiên bên ngoài, trong không khí cũng tràn ngập hương thơm của hoa hồng, tất cả vẽ lên một khung cảnh lãng mạn nên thơ.

“Nghe Phó Vực nói, nhà hàng này là sản nghiệp tư nhân của cô à?”

Vừa rảo bước vào trong, Dụ Lâm Hải vừa nói chuyện phiếm với Nam Mẫn.

Nam Mẫn nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, chiếc miệng rộng đó của Phó Vực hẳn là đã bán đứng cô sạch sẽ, cô cũng không cần vẽ rắn thêm chân cùng anh lặp lại thêm lần nữa.

Họ lên tới phòng Tình Nhã, vừa ngồi xuống quản lý đã tự tay pha một ấm trà rồi bưng lên, cẩn thận từng li xin ý kiến Nam Mẫn: "Các món ăn gần như đã chuẩn bị xong, hai vị hãy uống trước chút trà, sau đó chúng ta lại dùng bữa?”

“Ừm, kêu Minh Dương bắt đầu làm đi”, Nam Mẫn nhận lấy ấm trà từ trong tay anh rồi rót một tách cho Dụ Lâm Hải.

Dụ Lâm Hải cảm ơn một tiếng, trong đầu lại suy ngẫm tới xưng hô ‘Minh Dương’ cô vừa nói vẫn không nhịn được cười: “Thật khó tưởng tượng được sư phụ Đinh lại là người vai dưới của cô, cô tuy còn trẻ nhưng vai vế tại gia tộc Đinh Thị lại rất cao đó”.

“Vai vế mà thôi, quen là được”.

Nam Mẫn thản nhiên nhấp một ngụm trà, đây đã là gì? Cô bái rất nhiều sư phụ nhưng tuổi tác vẫn luôn thuộc hàng nhỏ nhất, được gọi một tiếng ‘sư thúc’ cũng là chuyện bình thường, trong các nghề nghiệp khác còn được gọi là ‘bà cô’, nghe quen tai cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Nhìn trong từng cái đưa tay nhấc chân của cô đều toát ra vẻ bà cụ non, Dụ Lâm Hải thầm nghĩ Phó Vực còn luôn miệng nói anh là cán bộ già nua, xem ra tổng giám đốc Nam trước mắt này còn có phong phạm hơn anh nhiều.

“Bát tráng men tôi mang đến cho cô rồi đây”.

Dụ Lâm Hải giữ đúng lời hứa giao lại chiếc bát cho Nam Mẫn, Nam Mẫn nóng lòng đón lấy, mở hộp ra, thấy chiếc bát nhỏ được đặt long trọng bên trong cũng không cầm lên xem ngay lập tức mà dùng khăn ướt lau tay kỹ lưỡng rồi mới cẩn thận nâng bát nhỏ lên đặt trong lòng bàn tay quyến luyến không rời mà quan sát.

Cùng là người chơi đồ cổ, ngoài miệng nói yêu thích cũng không có tác dụng, một vài hành động nhỏ vô tình và những tiểu tiết mới có thể có cái nhìn chính xác nhất, nếu không phải thực sự đam mê thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phát giác ra được.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt Dụ Lâm Hải hiện ra vô cùng ôn hòa: “Thích vậy sao?”

Nam Mẫn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đáp gọn lỏn: “Nói thừa”.
Chương 102: Quà đáp lễ

Tại buổi đấu giá, cô vì không muốn gây náo động nên phải buộc lòng kìm nén sự yêu thích đối với bốn chiếc bát nhỏ này, lúc đó cô chỉ muốn nhanh chóng đem chúng về nhà nhét vào trong chăn bông ấm áp, chẳng ngờ giữa đường lại nhảy ra một Dụ Lâm Hải phá bĩnh, tranh đoạt vật yêu thích của người khác.

Cô biết anh cũng là một người say mê đồ cổ, người có tiền đều thích sưu tầm một vài thứ cũng không có gì đáng trách, nhưng cô thật sự không biết kiến thức về đồ cổ của anh uyên bác đến trình độ nào.

Trong buổi đấu giá ngày hôm đó, nhìn dáng vẻ anh quyết tâm giành được bốn chiếc bát nhỏ này, Nam Mẫn liền biết nếu hai người bọn họ tiếp tục cứng rắn đối chọi thì bốn chiếc bát nhỏ chắc chắn sẽ bị thổi tới mức giá trên trời, đến lúc đó tin tức lại nổi lên trên các mặt báo sẽ càng khó kết thúc sự việc.

Không đấu giá được đồ vật không đáng sợ, nhưng nếu như làm giá cả thị trường hỗn loạn vậy đó lại là một chuyện lớn.

Nếu hiện tại bốn chiếc bát nhỏ này đã trở lại tay cô, Nam Mẫn cũng không cố ý tỏ vẻ nữa, vừa chạm vào bát bệnh nghề nghiệp của cô liền phát tác, trong đôi mắt cô chỉ có hình bóng của bốn chiếc bát nhỏ đáng yêu này, từ hoa văn tới màu sắc, từ miệng tới đáy, cô không bỏ sót bất kỳ điểm nào, xúc cảm, độ trơn bóng và mùi hương đều đánh giá một lượt mới coi như xong.

Dụ Lâm Hải thấy cô còn đang đang khụt khịt mũi ngửi, động tác nhỏ dễ thương đó trông giống như một chú poodle, chọc anh không thể không cười ra tiếng.

Nam Mẫn lúc này mới lưu luyến quên lối về mà ngẩng đầu lên, chạm phải nụ cười của anh cũng không cảm giác có bao nhiêu thẹn thùng, nếu là người ngoài không thạo nghề, có lẽ sẽ cảm thấy những hành động này của cô rất kỳ quặc, nhưng đối với người trong nghề đây chỉ là chuyện bình thường.

Cô miễn cưỡng đặt bốn cái bát nhỏ xuống rồi nói: “Cảm ơn sự hào phóng của tổng giám đốc Dụ, vậy tôi xin vui lòng nhận lấy vậy”.

Dụ Lâm Hải vừa định đáp một câu ‘không có gì’ thì đã thấy cô sau khi cất chiếc hộp đi lại rút ra một tấm chi phiếu từ trong túi xách, đẩy về phía anh: “Đây là năm triệu, cũng xin tổng giám đốc Dụ hãy vui lòng nhận cho”.

Không biết vì sao dáng vẻ cô đưa chi phiếu lại gợi nhớ cho anh tới cảnh tượng ly hôn ngày đó, anh cũng từng đưa cho cô một tấm chi phiếu như vậy.

Lúc đó anh không có cảm nhận gì đặc biệt, nhưng sau khi đặt mình vào vị trí của cô, anh mới biết được hành động lúc đầu của mình gây tổn thương cho người khác như thế nào.

Nụ cười trên mặt anh vụt tắt, ánh mắt cũng tối sầm lại.

Dụ Lâm Hải bình tĩnh đẩy lại chi phiếu, nói: “Đây là món quà tôi tặng tổng giám đốc Nam, trả tiền thì xa cách quá, chúng ta còn một khoảng thời gian dài hợp tác trong tương lai, bốn chiếc bát nhỏ này cứ coi như món quà gặp mặt tôi tặng cho tổng giám đốc Nam đi”.

Cô biết anh sẽ nói như vậy.

Nam Mẫn sớm đã có chuẩn bị nên cũng không kiên trì thêm nữa, chỉ tương tự lấy ra một thứ khác: “Nếu đã như vậy, vậy thứ này liền tặng cho tổng giám đốc Dụ, coi như quà đáp lễ của tôi đi”.

Cô thực sự không muốn mắc nợ anh một chút nào.

Dụ Lâm Hải cười khổ trong lòng, anh nghi hoặc nhận lấy quà đáp lễ của cô, là một ống trụ dài, mở ra xem thì chính là bức tranh phong cảnh anh từng thấy trong văn phòng của cô, bên dưới đề ba chữ ‘Định Phong Ba’ của Tô Đông Pha.

“Cô không tiếc cho tôi bức tranh này sao?”

Dụ Lâm Hải sưu tầm không ít danh họa, tuy rằng bức tranh này chỉ là tác phẩm mô phỏng nhưng bất luận là kỹ xảo hội hoạ hay nét bút đều không tệ, đặt trong thị trường hiện tại có thể thật giả lẫn lộn và bán với giá cao hơn mười triệu.

Nam Mẫn nhàn nhạt đáp: “Một bức tranh mà thôi, không có gì phải luyến tiếc cả, tổng giám đốc Dụ không chê bai là tốt rồi".

Lời nói của cô mang tính chất xã giao nhưng câu từ lại hoàn toàn không khách sáo, như thể chính cô là người vẽ ra bức tranh đó vậy…, một ý nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu khiến anh không nhịn được mà trợn to mắt.

Cổ họng anh hơi nghẹn, cuống họng bỗng nhiên có chút khô khốc: “Bức tranh này không phải là do cô vẽ đó chứ?”

Đối mặt với sự kinh ngạc của Dụ Lâm Hải, Nam Mẫn nhàn nhã đáp: “Anh Dụ à cho dù anh có nhìn thấu loại chuyện này cũng xin đừng nói toạc ra”.

Thực sự là do đích thân cô vẽ!

Cô rốt cuộc còn có những kỹ năng nào mà anh không biết đây?

Nhưng dưới ánh mắt trầm lặng của Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải tận lực nuốt xuống sự ngỡ ngàng cùng hoài nghi chứa chan, người phụ nữ này thực sự che giấu mọi chuyện kín như bưng, nếu anh lại la hét, ngược lại hiện ra bản thân chưa trải sự đời, sẽ bị cô xem thường mất.

Nếu đơn thuần là vẽ tranh, cũng không có gì không thể để người ta biết, nhưng chuyện giả mạo này là năng lực bí mật không thể để lộ ra ngoài, càng điệu thấp càng tốt.

Có thể nhìn ra anh có một đống vấn đề muốn hỏi, lại thích mê nhìn chằm chằm bức tranh, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng sợ nó sẽ vỡ nát, dáng vẻ dè dặt này khiến người ta có chút buồn cười.

Nam Mẫn chủ động giải thích cho anh: "Bức tranh này là tác phẩm thuở nhỏ của tôi, cũng không coi là một đứa trẻ, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, tôi cùng bố đi xem một buổi triển lãm nghệ thuật, lúc đó tôi rất hứng thú với lời của Tô Đông Pha, cảm thấy đời người rất hào hùng, bất luận là giông tố lớn tới đâu cũng không cần phải sợ hãi, tất cả chỉ là một màn khói mưa cho đời mà thôi”.

“Mười bốn mười lăm tuổi cũng là khoảng thời gian sau khi cô bị bắt cóc đúng không?"

Dụ Lâm Hải tiếp lời một cách vô cùng tự nhiên, cũng đột nhiên thấy rằng anh và Nam Mẫn thực sự đã chứng kiến những tháng ngày khó khăn nhất nhất trong cuộc đời của nhau.

Hai chữ duyên phận này có đôi khi cũng thật kì diệu.

“Ừm”, Nam Mẫn thờ ơ gật đầu.

Dụ Lâm Hải cúi đầu nhìn xuống bức tranh, vẫn là dáng vẻ khó mà tin được hỏi tiếp: “Cô mới xem thoáng qua sau đó trở về liền có thể vẽ được như vậy sao?”

"Đương nhiên là không, anh tưởng rằng tôi là thần thánh à?”
Chương 103: Chúng ta, còn có thể bắt đầu lại từ đầu không?

Nam Mẫn có chút không nói nên lời, cho dù cô có bản lĩnh nhìn qua không quên cũng không thể lợi hại tới mức nhớ rõ từng chi tiết từ giấy tới tỷ lệ kỹ thuật như vậy: “Bố tôi rất thích bức tranh này, vốn dĩ muốn mua lại nó nhưng người phụ trách đó sống chết không đồng ý, sau đó dưới sự bám víu không rời của bố tôi ông ta cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý cho bố tôi mượn ba ngày, tôi thấy bố thực sự quá yêu thích nên dứt khoát chiếu theo đó vẽ cho ông một bức… lúc đó chưa thể nói là kỹ thuật sâu rộng như thế nào, tuổi còn quá nhỏ, cũng xem không thấu rốt cuộc phải diễn đạt dụng ý của bài thơ này ra sao, về cơ bản chỉ là trông bầu vẽ gáo mà thôi. Nhưng bố tôi rất thích nên vẫn luôn treo trong phòng làm việc của mình cho tới hiện tại”.

Dụ Lâm Hải lắng nghe lời tường thuật giản đơn của cô giống như đang nói về một bức tranh được phác thảo một cách tình cờ vậy, anh bỗng nhiên hiểu được câu ‘khoe khoang một cách tinh tế’ có nghĩa là gì.

“Trông bầu vẽ gáo còn có thể vẽ ra giống như đúc như vậy, cô cũng quá khiêm tốn rồi”.

Nam Mẫn nhẹ lắc đầu: “Điều này chỉ có thể chứng minh anh vẫn chỉ là ngoài ngành trên phương diện này, người ngoài nhìn bề nổi, mà người tinh thông xem bản chất, nếu bức tranh này bị sư phụ tôi nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng tôi đang phá hoại tiếng tăm của ông ấy. Nhưng người học trò chẳng ra gì như tôi, đôi tay này cũng đã bị phế bỏ rồi, muốn phá hoại tiếp cũng không phá nổi”.

Dụ Lâm Hải cau mày: “Cô đang nói vết chai trên tay mình sao?”

Nam Mẫn im lặng.

Nghề làm giả này không chỉ đơn giản dựa vào việc vẽ lại một bức tranh giống vẻ bên ngoài là xong mà phải giữ gìn xúc cảm tinh tế tỉ mỉ mới có thể cảm nhận những thứ khác nhau, mà đầu ngón tay của cô đã bị chai sần dày đặc, sớm đã không còn cách nào cảm nhận sự tiếp xúc chân thực với đồ vật được nữa, thứ cô vẽ ra sao có thể làm giả như thật được?

Sau khi biết được thân phận thực sự của Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải vẫn luôn thắc mắc không biết nốt chai trên tay cô có nguồn gốc như thế nào.

Đường đường là cô cả của nhà họ Nam, cho dù không được nâng niu từ bé cũng sẽ không giống như những đứa trẻ ở nông thôn cả ngày phải xuống ruộng làm đồng, vậy vết chai trên lòng bàn tay của cô ấy là do đâu?

Dụ Lâm Hải vừa định gặng hỏi thêm thì nhân viên phục vụ đã mang món ăn lên, anh chỉ đành cất bức tranh lại, tạm thời đè xuống một bụng câu hỏi.

Các món ăn do chính tay đầu bếp quốc yến Đinh Danh Dương làm, cho dù là món ăn gia đình thông thường cũng có thể nấu ra hương vị khác biệt, hương thơm nồng nàn này khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.

"Dùng bữa thôi”.

Hai người mặt đối mặt bắt đầu ăn cơm, trong bữa ăn họ tán gẫu về dự án trường đua ngựa, cả hai đều không phải người nhiều lời nhưng từng câu từng chữ đều có thể chỉ ra trọng điểm, hơn nữa anh còn luôn là người vừa mở đầu cô liền biết được anh có ý gì, giữa họ dường như có một loại hiểu ngầm khó diễn tả thành lời.

Một bữa cơm này khách chủ đều vui vẻ, bầu không khí cũng rất hòa ái, thực sự có một loại cảm giác như gặp lại những người bạn cũ lâu năm

Nam Mẫn chợt nhớ tới lời Phó Vực từng nói, ‘không kết thành vợ chồng vẫn có thể trở thành bạn’.

Con ngươi cô hơi co lại, ánh mắt rơi xuống người Dụ Lâm Hải ở phía đối diện, rõ ràng là tối nay anh đặc biệt trưng diện qua, tuy rằng anh ngày thường cũng mặc vest và đi giày da, nhưng bộ vest màu lục lam nhạt cùng khuy măng sét xanh lam đậm hôm nay, còn có chiếc cà vạt đỏ rất không phù hợp với phong cách thường ngày của anh kia, tất cả đều lộ ra khí chất của một người đàn ông trẻ thành đạt nên có.

Trước không nhắc tới những thứ khác nhưng ngoại hình và khí chất của người đàn ông này quả thực hiếm có trên đời, rất ít có người phụ nào có thể từ chối trước hình mẫu kiểu này, và cô cũng không ngoại lệ.

Nếu không từng yêu anh sâu đậm thì làm sao có thể bị anh tổn thương sâu sắc đến vậy, có lẽ họ thực sự có thể trở thành bạn bè, hay thậm chí có thể nói là… tri kỷ.

Dụ Lâm Hải tự nói chuyện một hồi vẫn không nghe thấy phản ứng từ phía Nam Mẫn thì ngước đầu lên mới phát hiện ra cô đang lặng lẽ nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt to tròn của cô mang đầy đau thương, dưới đôi mắt long lanh ánh nước, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt cũng hiện lên vài phần mê ly.

Anh bất giác phát hiện ra rằng bản thân tối nay đã nói rất nhiều điều, có lẽ còn nhiều hơn tất cả những lời gộp lại anh nói trong một tuần.

Không phải là anh đang cố gắng tìm chuyện để nói mà là muốn nói gì thì sẽ tự nhiên bộc bạch ra ngoài.

Tại sao trước đây anh không phát hiện ra giữa mình và Nam Mẫn có nhiều chủ đề để nói chuyện đến như vậy? Là vì duyên cớ cô luôn ngụy trang trước mặt anh, hay anh chưa từng mở lòng với cô?

“Nam Mẫn”, anh bỗng nhiên gọi tên cô.

Trong lúc thất thần, Nam Mẫn vô thức đáp một tiếng: “Hửm?”

Đôi mắt đen như mực của Dụ Lâm Hải sâu thẳm nhìn người phụ nữ đối diện, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, anh mấp máy môi, giọng nói khàn khàn trầm thấp nhưng vô cùng trực tiếp: “Chúng ta, còn có thể bắt đầu lại từ đầu không?”

Trái tim Nam Mẫn run lên mãnh liệt, sau khi ý thức được những gì anh nói mới chậm chạp hoàn hồn lại.

Trầm mặc, sự trầm mặc rất lâu bao trùm lên cả gian phòng.

Dưới cái nhìn chăm chăm trầm tư của Nam Mẫn, trái tim Dụ Lâm Hải không kìm được dâng lên chút hoảng loạn.

Tại khoảnh khắc này anh giống như chàng thiếu niên thu hết can đảm nói lời tỏ tình với người con gái mình đem lòng mến mộ thời thanh xuân, tuy lo sợ bị cự tuyệt nhưng lại không dằn được mà chộn rộn cả con tim, căng thẳng chờ đợi đáp án của cô.

Khóe môi Nam Mẫn lại từ từ nhếch lên, không có vui sướng, chỉ còn lại sự mỉa mai: “Tổng giám đốc Dụ, không lẽ anh được đả thông hai mạch nhâm đốc, đột nhiên chuyển mình từ hình tượng mỹ nam si tình sang tình thánh rồi sao?"

Dụ Lâm Hải giống như bị dội một gáo nước lạnh, đồng tử anh khẽ run, môi cũng mím lại thành một đường: “Ý em là gì?”

"Tối qua còn hẹn riêng với người đẹp váy đỏ, tối nay lại đeo đuổi vợ cũ, kỹ thuật một chân đạp hai thuyền này của anh Dụ vẫn nhuần nhuyễn như ngày nào”.

Bờ môi cô khẽ cong, mang theo ý cười mỏng manh, nhưng sâu nơi đáy mắt lại lộ ra nồng đậm rét lạnh.
Chương 104: Người ngốc nói mơ

Mặc dù đã quá quen với sự lạnh nhạt của cô nhưng ngôn từ của cô cay nghiệt như vậy vẫn khiến Dụ Lâm Hải chống đỡ không nổi.

“Gặp gỡ riêng với mỹ nữ váy đỏ?”

Dụ Lâm Hải như lạc vào trong sương mù: “Em đang nói tôi sao?”

Nam Mẫn ngả người ra sau, ngước đôi con ngươi lạnh giá nhìn thẳng vào anh: “Làm cũng làm rồi, có cái gì không dám thừa nhận? Người trẻ tuổi hẹn hò phát sinh quan hệ đều là chuyện bình thường, nhưng một chân đạp hai thuyền thì là thất đức”.

Thói hư tật xấu của đàn ông rốt cuộc vẫn rất khó sửa, khi kết hôn anh có thể lén lút qua lại với Trác Huyên, sau ly hôn anh lại có gì mà không làm ra được?

Một lần bất trung, trăm lần bất dụng.

Đối với cấp dưới và bạn bè là như vậy, với vợ cũ càng không ngoại lệ.

Dụ Lâm Hải nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại ‘mỹ nữ váy hồng’ mà cô đang nói là ám chỉ ai: “Em đang nói, Thư Anh?"

"Ồ, là Thư Anh à”.

Nam Mẫn nói nhàn nhạt: “Đó thế nhưng là một mỹ nữ, khẩu vị của anh Dụ biến hóa thật nhanh chóng, tôi còn tưởng rằng anh chỉ thích bông sen trắng nhỏ trông có vẻ vô vị như Trác Huyên”.

Khóe môi Dụ Lâm Hải không kìm được kéo căng, sắc mặt cũng âm trầm vài phần.

Anh không phải hoàn toàn không bực tức, cũng không phải kiểu người hai mặt bị người khác châm chọc còn muốn tươi cười tiếp chuyện, chỉ là trước mặt Nam Mẫn anh cố gắng hết sức để kiềm chế tính khí của mình, không muốn lại làm tổn thương đến cô, nhưng nó không có nghĩa là anh có thể cho phép cô bôi nhọ anh.

“Có người như vậy tối qua tới tìm tôi, nhưng tôi không quen biết cô ta, cũng không có tình cảm qua lại nên đã mời cô ta đi rồi”.

Giọng nói của Dụ Lâm Hải cứng ngắc lạnh băng: “Là ai đã nói gì khiến em hiểu lầm rồi. Hay là em có bản lĩnh cao cường điều tra ra được camera giám sát trước cửa phòng của tôi, thấy một người phụ nữ đứng trước cửa nhà tôi liền suy nghĩ bậy bạ?”

Nghe ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của anh Nam Mẫn liền biết bữa cơm này cũng nên kết thúc rồi.

“Tổng giám đốc Dụ nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh rỗi đến mức rình mò đời sống riêng tư của anh, anh cũng không cần giải thích với tôi làm gì. Tôi nói những điều này không phải là muốn phản đối anh hẹn hò mà là để tỏ rõ thái độ của tôi, tôi không có hứng thú cùng anh chơi trò tình yêu tam giác gì đó”.

Con ngươi sâu thẳm của Dụ Lâm Hải rõ ràng co rút lại: “Rốt cuộc là em vẫn không tin tôi”.

Nam Mẫn cười nhạt lắc đầu: “Chỉ cần tổng giám đốc Dụ là một đối tác đáng tin cậy trong kinh doanh là đủ, tôi không bao giờ quan tâm đến đời tư của đối tác, đó là chuyện riêng tư của anh, chỉ cần anh đừng lôi kéo tôi vào là được”.

Nói đến đây Dụ Lâm Hải cũng đã hiểu rằng cô đang nói cho anh biết hai người họ đã không còn khả năng tái hợp nữa.

Đối với ý tưởng bắt đầu lại từ đầu chỉ là người ngốc nói mê mà thôi.

“Anh hiểu ý của em rồi”, Dụ Lâm Hải bình tĩnh nhìn cô, giọng nói mát lạnh: "Sau này anh sẽ không nhắc đến những chuyện ngu ngốc như vậy nữa".

Nam Mẫn giật giật khóe miệng: “Như vậy là tốt nhất”.

Bữa cơm dùng tới đây đã không còn ý nghĩa gì nữa nên hai người nhanh chóng giải tán.

Nam Mẫn ôm bốn chiếc bát nhỏ đi ra ngoài, khi lên xe quay sang nói với Dụ Lâm Hải: "Phó Vực hẳn là đã tới thành phố Nam rồi đi, nếu có thời gian chúng ta có thể hẹn gặp tới trường đua ngựa thăm thú và thương lượng về các chi tiết của dự án".

Dụ Lâm Hải hờ hững gật đầu: “Cố gắng vào ngày mai đi, chiều mai tôi sẽ trở về thành phố Bắc, tôi sẽ sắp xếp nhân sự đến thành phố Nam để bàn chuyện hợp tác cụ thể”.

"Ngày mai đã trở về rồi?"

Nam Mẫn hơi ngạc nhiên, nhưng cô chỉ lịch sự bày tỏ: “Vài ngày nữa là lễ hội hoa hồng hàng năm của thành phố Nam rồi, nếu tổng giám đốc Dụ có hứng thú không ngại ở lại thêm vài ngày để cảm nhận không khí lễ hội”.

Qua màn đêm dày đặc, Dụ Lâm Hải bình tĩnh nhìn cô và hỏi: "Em hy vọng tôi ở lại sao?”

Biểu cảm Nam Mẫn cứng đờ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô đáp: “Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, tổng giám đốc Dụ tự mình sắp xếp thời gian là được, đêm tối sương dày, tôi cũng không tiễn anh nữa, tạm biệt”.

Cô khẽ gật đầu rồi tự mình lên xe.

Dụ Lâm Hải rũ mi dõi theo bóng lưng cô đi khuất, ánh mắt anh mờ mịt, bất giác nở nụ cười đầy chua xót.

Anh đang ảo tưởng cái gì, ảo tưởng cô mở lời nói mong anh có thể ở lại lâu hơn và trải qua lễ hội cùng với mình? Nếu cô nói ra, anh nhất định sẽ ở lại với cô.

Nhưng bây giờ cô chán ghét anh như vậy, cho dù là gặp mặt anh cũng đều cảm thấy rất phiền phức chăng?

Anh hà tất phải tiếp cận cô khiến cô khó chịu?

“Tổng giám đốc Dụ, lên xe thôi”, Hà Chiếu đứng bên xe đợi Dụ Lâm Hải rất lâu, thấy anh nhìn thẳng chằm chằm bất động về phía trước, dáng vẻ vừa nhỏ bé vừa xót xa này khiến anh ta rất đau lòng nên nhịn không được thúc giục một câu.

Thực ra anh ta càng muốn nói là ‘từ bỏ thôi’.

Đừng tiếp tục giày vò bà chủ nữa, cũng đừng tự hành hạ bản thân nữa.

Dụ Lâm Hải thu lại ánh mắt, khẽ phất tay: "Không lên xe nữa, tôi muốn đi dạo phố”.

Thành phố Nam là một thành phố cổ, với gạch đỏ ngói đen, cầu nhỏ chảy nước, phong cảnh tươi đẹp cùng nhiều công trình kiến trúc cổ kính tràn ngập phong vị cổ xưa, ở trung tâm thành phố xây dựng những tòa nhà cao tầng, mang đậm màu sắc quốc tế hóa, cổ kim hội tủ, là nơi Nam Mẫn lớn lên từ nhỏ, cũng chẳng trách cô lại có thể vun dưỡng lên khí chất như vậy.

Dụ Lâm Hải chỉ là dạo phố bình thường nhưng có không ít các cô gái bên đường lén lút lấy ra điện thoại chụp ảnh anh, thầm cảm thán: “Anh ấy đẹp trai quá, đây là người mẫu tới để chụp hình sao? Hay là minh tinh lớn nào đó, sao tôi lại không nhận ra nhỉ?”

“Cô mau nhìn đôi chân kia xem, đúng là phi thường nào, người này phải cao 1,88 mét đó, đã cao rồi còn đẹp trai như vậy, gương mặt kia quả là… là của thần tiên sao”.

Hà Chiếu cùng các vệ sĩ theo sau Dụ Lâm Hải từ xa cũng sắp ưu sầu tới héo mòn rồi.
Chương 105: Bị đánh úp

Đây là thành phố Nam, không phải thành phố Bắc, không phải địa bàn của họ nên khó tránh có chút lo sợ, với lại ngoại hình của ông chủ còn ‘phô trương’ như vậy, một người trợ lý như anh ta thực sự lo lắng không yên, nếu bất cẩn xảy ra chuyện, anh ta sẽ bị ông cụ chặt thành tám khúc mất.

Định luật Murphy cho chúng ta biết rằng càng sợ chuyện gì chuyện ấy càng có khả năng xảy đến.

Dụ Lâm Hải bước vào một con hẻm nhỏ và khá thích thú với thiết kế của ngôi nhà cổ kính này, vừa định chạm vào tường thì một vài người đàn ông mặc đồ đen gần như từ trên trời rơi xuống không nói một lời liền chụp bao tải đen lên đầu anh, sau đó một trận tay đấm chân đá cũng ập xuống.

.....

Trên đường trở về, Nam Mẫn bỗng nhiên có chút đau nửa đầu.

Bất luận là nhắm mắt hay mở mắt, trong đầu cô vẫn luôn vang vọng câu nói 'chúng ta có thể làm lại từ đầu được không' đó của Dụ Lâm Hải.

Cô cáu kỉnh kéo xuống cửa kính xe để thoáng khí, hoà hoãn tâm trạng bực dọc trong lòng.

Nam Mẫn không biết Dụ Lâm Hải ôm theo tâm trạng gì khi nói ra lời đó, nhưng cô thực sự không thể lại tin tưởng anh nữa, cho dù cô xử oan cho anh, không hẹn hò với người phụ nữ khác, tất cả đều là hiểu lầm của cô thì đã thế nào?

Giữa họ từ lâu đã không còn có thể quay lại quá khứ nữa.

Điện thoại đổ chuông ầm ĩ, là Dụ Lâm Hải gọi tới, cô cau mày suy ngẫm một hồi lâu mới nhấc máy: "Tổng giám đốc Dụ, có chuyện gì sao?"

Ở đầu dây bên kia không phải Dụ Lâm Hải mà là giọng nói đầy lo lắng của Hà Chiếu vang lên: "Bà chủ, tổng giám đốc Dụ bị tập kích, xảy ra chuyện rồi!"

Vẻ mặt Nam Mẫn thoắt cái đanh lại: "Các người đang ở đâu?.... Tôi lập tức tới đó!"

Xe của Nam Mẫn chưa rời đi được bao xa, cô tức khắc kêu tài xế quay đầu trở lại ngõ cổ Nam Kiều.

Cuộc gọi giữa cô và Hà Chiếu vẫn luôn được nối máy, tại ranh giới thành phố Nam, cô thân thuộc với từng đường cong ngõ hẻm hơn Dụ Lâm Hải nhiều, vừa nghe Hà Chiếu mô tả đại khái liền nắm được phương hướng, nhanh chóng cùng mấy người Cố Hoành chạy tới đó tìm họ.

Khi đến nơi toàn thân Dụ Lâm Hải đã bê bết máu nằm dưới đất, bộ vest thẳng thớm đã sớm lấm lem, máu tươi chạy xuôi theo sườn mặt tí tách từng giọt, hai gò má cũng bầm dập vết xanh tím.

Con ngươi Nam Mẫn mãnh liệt co rút, cô chỉ cảm thấy trái tim như đang bị ai đó ra sức nhéo mạnh.

Trong điện thoại Hà Chiếu nói anh bị tấn công nhưng cô không ngờ anh lại bị thương thành bộ dáng này, ai có thể đánh anh không thương tiếc đến vậy?

"Bà chủ, cô cuối cùng cũng tới rồi!"

Hà Chiếu đã hoảng sợ tới chết lặng, anh ta ôm lấy Dụ Lâm Hải không dám nhúc nhích nửa phân, lo sợ thân thể vốn đã không rắn chắc này của anh lại bị tổn hại tới gân cốt, vậy anh ta chính là tội nhân thiên cổ, chết cũng không rửa hết tội mà!

Anh ta đã gọi xe cứu thương và báo cảnh sát nhưng đều không nhanh bằng tốc độ đuổi tới của Nam Mẫn.

Nam Mẫn ba bước thành hai lao tới, nhìn thương tích của Dụ Lâm Hải sắc mặt thoáng chốc lạnh như băng, giọng nói rét lạnh cũng vang lên: "Là kẻ nào làm?"

"Không biết!", Hà Chiếu lắc đầu, lo lắng tới gần như oà khóc: "Tổng giám đốc Dụ nói anh ấy muốn đi dạo một mình, tôi và vệ sĩ nửa đường bị mất dấu, lúc đuổi tới thì đã thấy một đám người mặc đồ đen đang trùm bao tải đánh anh ấy một trận, chúng tôi chạy đến nơi thì chúng liền tháo chạy”.

Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, anh ta thực sự không dám tin Dụ Lâm Hải nhà mình vậy mà bị người khác hành hung thê thảm tới vậy.

“Dụ Lâm Hải, Dụ Lâm Hải”.

Nam Mẫn vỗ lên mặt Dụ Lâm Hải, kêu to hai tiếng, sức lực trên tay cô không nhỏ, Hà Chiếu ở bên cạnh đau lòng tới nhói cả tim gan: “Bà chủ, cô nhẹ tay một chút, nhẹ chút…”

“Anh để anh ấy xuống”, Nam Mẫn không quan tâm tới anh ta chỉ cầm lấy bao tải bị ném sang một bên đệm xuống dưới người Dụ Lâm Hải, tiếp đó nằm sấp nghe nhịp tim, thăm dò mạch đập của anh, rồi lại vươn tay dò lần khắp người anh một lúc.

Hà Chiếu nghẹn họng trân trối nhìn một loạt động tác này Nam Mẫn, kỹ năng chuyên nghiệp như vậy nếu đặt lên trên người bác sĩ thì anh ta sẽ cảm thấy chỉ là đang đơn giản kiểm tra cơ thể cho Dụ Lâm Hải nhưng Nam Mẫn làm vậy nhìn thế nào cũng giống như đang sàm sỡ Dụ Lâm Hải nhà họ.

Nam Mẫn biểu cảm trầm tĩnh nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn chỉ là vết thương ngoài da, không thương tổn tới xương cốt, xem ra đám côn đồ đó chỉ muốn dạy cho anh một bài học chứ không có ý đồ giết người.

Nhìn tới chiếc bao tải kia, cô đột nhiên nhớ tới lời nói tức giận của anh nhỏ ‘chụp bảo tải đánh hắn một trận giúp em xả giận’ trước kia, đôi mắt liền u ám, hy vọng không phải là chuyện ngu xuẩn do Bạch Lộc Dư làm.

Nam Mẫn không nghĩ ngợi được nhiều đến vậy chỉ trầm giọng dặn dò: “Chuyện không thể chậm trễ, các anh mau nâng anh ấy lên xe. Cố Hoành, liên hệ với bệnh viện gần nhất kêu nhân viên y tế chuẩn bị trước, chúng ta lập tức tới đó!”

“Vâng!”

Dưới sự sắp xếp gọn gàng của cô, mọi người giống như tìm được chủ kiến, cấp tốc đưa Dụ Lâm Hải đến bệnh viện.

Các nhân viên y tế đỡ Dụ Lâm Hải lên cáng, hỏi thăm bệnh tình, Nam Mẫn bình tĩnh đáp: “Anh ấy bị người khác đánh úp, nhiều phần mô mềm bị thâm tím, không có chấn thương xương, phần đầu bị thương, không thể loại trừ khả năng bị chấn thương sọ não, thuộc nhóm máu ab, từng bị tai nạn xe hơi và trải qua đại phẫu, tiền sử dị ứng thuốc…”

Hà Chiếu theo sát phía sau nghe Nam Mẫn thuộc như lòng bàn tay báo cáo lại tình hình của Dụ Lâm Hải thì ngơ ngác, dường như bà chủ trước còn hiểu về anh Dụ hơn cả người trợ lý là anh ta.

Các bác sĩ và y tá vừa nghe Nam Mẫn nói vừa ghi chép lại tình huống, chỉ coi cô như người trong ngành khách sáo đáp: “Đừng lo lắng, cứ giao lại cho chúng tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK