Nam Lâm nhẹ giọng nói: “Sau khi chị hai biết Tần Giang Nguyên chết, cũng không quá kích động, chỉ yên lặng ngồi rất lâu, sau đó nói ‘tất cả đều kết thúc rồi’”.
Nam Mẫn không biết phải nói gì, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, bất luận là Tần Giang Nguyên hay Nam Nhã, đều không có gì đáng thông cảm.
“Hôm nay thím hai về nước, đón chị hai đi”.
“Đi cũng tốt”.
Nam Mẫn nói: “Em thu dọn giúp cô ta đi, chị bảo Cố Hoành chuyển một khoản tiền cho em, em đưa cho thím hai”.
“Không cần đâu chị, em có…”
“Nghe lời đi”.
Nam Mẫn tắt máy, gửi tin nhắn cho Cố Hoành.
Lúc này mới phát hiện wechat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Hai anh em Tư Đạc và Tư Triết không hẹn mà cùng gửi tin nhắn cho cô.
Tư Đạc báo cáo công ra công tư ra tư, nói chân của anh ta hồi phục rất tốt, bảo cô đừng lo lắng, và cảm ơn cô đã chăm sóc em trai Tư Triết.
Nam Mẫn cũng rất công ra công tư ra tư dặn dò anh ta quay phim phải chú ý nghỉ ngơi, có việc gì cần thì tìm cô, tuyệt đối là bà chủ tốt bụng chu đáo.
Còn Tư Triết thì dễ thương hơn anh trai nhiều.
Tin nhắn của cậu ta đầy màn hình, lúc thì hỏi cô sống ở nước Y thế nào, lúc thì nói cậu ta giành được MVP trong giải đấu bóng rổ, còn trình ra cup vàng lấp lánh.
Rồi lại hỏi lúc nào thì cô về nước thực hiện lời hứa.
Khóe miệng Nam Mẫn hiện lên nụ cười: “Cậu nhóc này”.
Trước cuộc đấu, Tư Triết vẫn đang trong kỳ huấn luyện, sắp thi mới biết thông tin chuyến bay của Nam Mẫn xảy ra chuyện, òa khóc nức nở.
Cậu ta không tham gia thi nữa, cứ muốn đáp máy bay đến nước Y tìm Nam Mẫn.
Huấn luyện viên của đội quốc gia bóng rổ không nhịn được nữa, liên lạc với Nam Mẫn, nhờ cô giúp khuyên Tư Triết.
Nam Mẫn vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, khuyên nát họng, tâm sự nói cả hồi lâu mới thuyết phục được cậu ta tham gia thi đấu, đúng là đã bỏ ra hai mươi vạn phần kiên nhẫn.
[Mấy ngày nữa, tôi về thì sẽ tìm cậu.]
[Yên tâm đi, tôi không quên đâu.]
Trả lời xong một đống tin nhắn, cô mới xem đến khung trò chuyện của Dụ Lâm Hải, có một điểm đỏ nhỏ, ấn vào xem, ba tin nhắn đã thu hồi.
Phía dưới là một câu: [Đã về chưa?]
Dụ Lâm Hải nhìn điện thoại vừa sạc pin xong, đúng là nhìn chằm chằm nó đến sắp thủng lỗ.
Anh cả đêm không ngủ, đôi mắt đầy tia máu, đồng tử cũng sắp thành màu đỏ rực.
Không muốn làm phiền Nam Mẫn, nhưng anh thực sự lo lắng cho sự an nguy của cô, không nhịn được gửi cho cô một tin nhắn.
Nhưng vừa gửi tin đi, anh lại thu hồi, chỉ sợ cô cảm thấy anh phiền phức.
Gửi đi rồi thu hồi ba lần, bên phía cô cũng chẳng có chút động tĩnh, cuối cùng anh cắn răng, lại gửi một tin nhắn qua.
Cảm giác cẩn thận e dè, tâm trạng vừa rối bời vừa mâu thuẫn, đúng là khó nói thành lời.
Có phải thích một người thì sẽ trở nên khác với bản thân ban đầu không?
Dụ Lâm Hải không biết.
Anh chỉ biết, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng anh sẽ phát điên.
Anh chán nản vùi đầu lên cánh tay, ép bản thân bình tĩnh lại, điện thoại đột nhiên đổ chuông, chấn rung điên cuồng trong lòng bàn tay.
Dụ Lâm Hải ngẩng đàu, nhìn cuộc gọi đến của Nam Mẫn trên màn hình, như chỉ sợ cô nghĩ lại, lập tức ấn nút nghe, lật người dậy, kết quả động tác quá nhanh, trực tiếp lật ngã khỏi giường.
Nam Mẫn vừa định nói thì nghe thấy một tiếng hừ bực bội “Ách…” ở phía bên kia điện thoại, không khỏi cau mày.
“Anh sao thế?”
“Không, không sao”.
Dụ Lâm Hải trượt ngã xương sống đau đến tối mắt, đỡ hông ngồi dậy, cố gắng trấn tĩnh: “Tôi không sao, em nói đi”.
Chuyện gì vậy? Kỳ quặc.
Nam Mẫn nhướn mày: “Anh ngã từ trên giường xuống à?”
“…”
Cô có con mắt xuyên thấu sao?
Đồng tử của Dụ Lâm Hải giãn to, tay chống giường đứng lên, miễn cưỡng cứu vãn: “Không có, sao thế được, tôi cũng không phải trẻ lên ba”.
“Vậy...”, anh vội vàng chuyển chủ đề: “Em xem tài liệu về Vương Bình chưa?”
Nói vào chuyện chính, sắc mặt Nam Mẫn trở lại bình thường.
“Ừm”.
Cô đáp một tiếng, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Vị giám đốc sở Vương đó không phải phức tạp bình thường. Nếu anh ta thực sự là trợ thủ mà Kiều Lãnh tìm, thì cơ bản ngang với bảo hổ lột da”.
“Đúng”.
Dụ Lâm Hải nói: “Hai người này lòng dạ độc ác, đều muốn tính kế đối phương, chi bằng chúng ta yên lặng quan sát, đứng ngoài cuộc. Cho nên sau đây, tôi có kế hoạch thế này, em nghe xem…”
Một con hồ ly đực, một con hồ ly cái, tính kế hai con sói xám.
Chết con nào hay con đấy.
Chương 527: Hiểu lầm
Kế hoạch của Dụ Lâm Hải cơ bản cũng giống như Nam Mẫn nghĩ.
Bây giờ có thể đoán định là bề ngoài Trác Huyên được Thẩm Lưu Thư giới thiệu ‘bán cho’ Vương Bình, để cứu Trác Nguyệt.
Trên thực tế, tất cả đều là nước cờ của Kiều Lãnh.
Bất luận là Thẩm Lưu Thư, Trác Huyên hay Vương Bình đều là quân cờ trên bàn cờ của Kiều Lãnh.
Chỉ là Thẩm Lưu Thư và Trác Huyên đều bị điều khiển, nhưng Vương Bình không phải là quân cờ mặc cho người ta sắp xếp, ông ta đồng ý hợp tác với Kiều Lãnh cũng có âm mưu và tính toán của mình trong đó.
Xét từ cuộc đời và lý lịch của Vương Bình, ông ta là kẻ chủ nghĩa cơ hội điển hình, có tính lợi ích và mục đích rất mạnh, dã tâm vô cùng lớn.
Nhìn bề ngoài, ông ta có số làm quan, là vì ông ta nhờ phúc các bà vợ, nhưng các bố vợ của ông ta, người nào cũng lợi hại.
Nhưng đám lão già lợi hại đó đều nhìn trúng anh ta làm con rể, hơn nữa không chê xuất thân và lịch sử hôn nhân của ông ta, cho nên ông ta ắt phải có chỗ hơn người.
Vì vậy trước khi chưa biết bản lĩnh của ông ta, Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn đều không hành động lỗ mãng.
Bây giờ sau khi tìm hiểu được đầy đủ thông tin cuộc đời của ông ta, hai người đều phát hiện, người này đúng là nhân vật lợi hại.
Ông ta từng lập không ít công lao, hơn nữa còn xâm nhập vào nội bộ tổ chức nào đó làm gián điệp, đã phá được không ít vụ án lớn, lòng dạ rất thâm sâu, tâm cơ cũng rất nặng.
Hơn nữa bất luận cuộc sống cá nhân của ông ta, có một điều có thể bảo đảm, chính là ông ta sẽ không mang ‘giang sơn’ mà mình vất vả khổ sở giành được ra để đùa.
Càng không thể nào sẽ vì một người phụ nữ như Trác Huyên, mà chặn đứng sự nghiệp và tiền đồ của mình.
“Tôi không biết Kiều Lãnh đã hứa với ông ta điều kiện gì mà khiến ông ta đồng ý hợp tác với hắn, nhưng tôi cảm thấy, Vương Bình rất có khả năng sẽ phản bội”.
Dụ Lâm Hải phân tích.
Nam Mẫn thể hiện tán đồng với ý kiến này, nhưng lại nói: “Nhưng trong tay Kiều Lãnh rất có thể nắm điểm yếu của Vương Bình, nếu là vậy, hoặc là Vương Bình thả hắn đi, hoặc là cho hắn chết giữa đường”.
Hai người đều không nói gì, đã hiểu hết lòng nhau.
Bây giờ chỉ xem phía Ngôn Uyên có thể thẩm tra ra điều gì không, thì mới có thể lên kế hoạch bước tiếp theo.
Đợi Dụ Lâm Hải nói xong, bên phía Nam Mẫn nhẹ nhàng hít thở, sau đó nói: “Để anh nhọc lòng vì chuyện này rồi”.
Dụ Lâm Hải khựng lại, vội nói: “Em tuyệt đối đừng nói vậy, đều là việc anh nên làm”.
Nam Mẫn vốn định nói không có nên hay không nên, nhưng có rất nhiều lời mà mình nói nhiều, bản thân cũng thấy phiền.
“Đợi sự việc kết thúc, tôi mời anh ăn cơm”.
Lòng Dụ Lâm Hải run lên, mặc dù lúc cô nói câu này vẫn có phần khách sáo, nhưng cô có thể chủ động đưa ra lời đề nghị hữu nghị, khiến anh cảm thấy anh lại tiến thêm một bước lớn về phía cô.
“Được!”
Chỉ sợ cô nghĩ lại, anh hơi kích động: “Vậy quyết định thế nhé! Tôi… tôi đợi em quay về”.
Nam Mẫn nghe ra vẻ kích động trong cảm xúc của anh, cảm thấy anh đã hiểu lầm gì đó, muốn rút lại theo bản năng, nhưng lời đã nói ra như nước đã đổ đi, hối hận cũng không phải là tính cách của cô.
Cứ nói tiếp thì cảm thấy sẽ thay đổi, Nam Mẫn liền tắt máy.
Dụ Lâm Hải cầm điện thoại, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Từ khi chia tay với Nam Mẫn, nửa năm nay, cảm xúc của anh cứ lặp đi lặp lại, bất luận là tính cách hay là cuộc sống, đều xảy ra thay đổi lớn.
Anh đã nhìn rõ bản thân, cũng nhìn rõ hiện thực.
Anh đã nếm được hương vị của tình yêu.
Anh biết mình từng là tên khốn, anh từng làm tổn thương người khác, từng làm rất nhiều chuyện sai lầm ngu xuẩn khó có thể tha thứ, anh nên buông tay Nam Mẫn, nhưng anh không nỡ.
Anh có thể rộng lượng với bất kỳ chuyện gì, nhưng với vấn đề Nam Mẫn, anh muốn ích kỷ một lần!
Anh yêu cô, anh cần cô, chỉ đơn giản vậy thôi!
Cho dù vạn vật trên thế gian đều ngăn cản anh, anh cũng sẽ không từ bỏ cô!
Điện thoại bỗng đổ chuông, là số máy lạ.
Mã vùng là của thành phố Nam.
Anh nhận máy, vừa ‘a lô’ một tiếng, thì nghe thấy giọng của Trác Huyên: “Anh Hải, là em, em là Huyên Nhi!”
“Tút”, Dụ Lâm Hải tắt máy.
Nhưng điện thoại lại đổ chuông liên tục, nếu không nghe máy thì tiếng chuông cứ vang lên mãi, ánh mắt Dụ Lâm Hải băng lạnh, đành nghe máy.
“Anh Hải, anh đừng tắt! Anh cứu em với, có người muốn giết em!”
Trác Huyên điên cuồng cầu xin ở phía bên kia điện thoại, giọng run rẩy, hổn hển ngắt quãng nói lại đầu đuôi sự việc.
Dụ Lâm Hải nghe thấy ba chữ “Hạ Hiểu Văn”, biết đó là vợ hiện tại của Vương Bình.
Chương 528: Dạy một bài học
Anh không có tâm tư đi lo chuyện bao đồng, thản nhiên nói: “Tự làm việc xấu thì tự chịu trừng phạt, cô tìm tôi cũng vô ích, tôi kiến nghị cô báo cảnh sát xử lý thì hơn”.
Nói xong với giọng bình thản, anh liền tắt máy, kéo số máy vào danh sách đen.
Trác Huyên gọi cho Dụ Lâm Hải thế nào cũng không kết nối được.
Cô ta nóng ruột đến phát khóc.
Cô ta gọi cho Vương Bình, Vương Bình không nghe máy, cô ta nào phải không muốn báo cảnh sát, nhưng cô ta không dám, Hạ Hiểu Văn có thân phận thế nào, cho dù báo cảnh sát cũng vô ích.
Cánh cửa nhà vệ sinh ‘bành’ một tiếng bị đạp mở, Trác Huyên sợ đến co rúc vào trong góc, lại bị người khác giật tóc lôi ra.
Cô ta đau đến kêu gào khóc lóc, sau đó bị người ta túm tóc rồi tát trái tát phải, tát đến đôi mắt mọc sao.
Hạ Hiểu Văn, vợ của Vương Bình, mặc một chiếc áo dài đặt may theo số đo cao cấp, nho nhã ngồi trên ghế uống café, thanh lịch quý phái, nhẹ giọng nói: “Đánh nhẹ thôi, dù sao cũng là đàn bà từng lên giường với chồng tôi, không thể quá khó coi”.
Vệ sĩ giơ bàn tay to như cánh quạt tát mạnh một cái cho Trác Huyên ngã lăn xuống đất, đánh cho cô ta méo cả mặt, mũi chảy máu, miệng phun ra máu, rụng một chiếc răng.
Trác Huyên bò trên đất, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hồi lâu cũng không thể bò dậy.
“Ôi, nhìn xem, đáng thương biết mấy”.
Hạ Hiểu Văn nhìn Trác Huyên đầy vẻ thông cảm, từ cao nhìn xuống, khẽ nâng giày cao gót, nâng cằm của Trác Huyên, ngắm kỹ khuôn mặt dính đầy máu của cô ta.
“Trông cũng bình thường, nhưng vừa nhìn là biết là con đê tiện, chẳng trách bị đuổi bắt mà cứ dính lấy đàn ông”.
Hạ Hiểu Văn mất hứng nhìn cô ta, nhìn thêm một cái cũng cảm thấy bẩn, thu chân, trực tiếp cởi giày, dặn dò vệ sĩ: “Bẩn rồi, vứt đi”.
Vệ sĩ nhặt giày, bắt Trác Huyên quỳ trước mặt Hạ Hiểu Văn, Trác Huyên run lên như cái sàng, nước miếng lẫn máu chảy xuống từ khóe miệng.
“Chẳng phải là quen rồi à, sao sợ đến vậy?”
Hạ Hiểu Văn không hiểu: “Tôi nghe nói cô còn cướp chồng của cô cả họ Nam, xem ra cô Nam quá nhân từ với cô rồi, không dạy cho cô bài học, gặp phải tôi, thì cô là ‘kẻ ác tự có kẻ ác trị’”.
Trác Huyên run run: “Phu, phu nhân Vương, tôi bị ép, tôi không có ý mê hoặc giám đốc sở Vương, cô tha cho tôi đi. Chúng ta đều là phụ nữ, sao phải làm khó phụ nữ chứ?”
“Ừm, cô nói đúng, tôi thực sự rất ít làm khó phụ nữ. Nhưng, ngoại trừ tiểu tam”.
Hạ Hiểu Văn nói: “Trận đòn này cũng không phải tôi đánh vì bản thân tôi. Tôi và Lạc Ưu là bạn thân hồi nhỏ, cô ấy và Nam Mẫn là bạn bè, vì bạn của bạn thân, tôi cũng phải xử lý cô một trận, để cô biết màu sắc của thế giới này”.
Trác Huyên ngẩng đầu, bị đánh xưng mặt, mắt cũng nheo thành một đường khe: “Là Nam Mẫn bảo cô đến?”
“Cô cả nhà họ Nam không rảnh như tôi, nếu cô ấy thực sự muốn xử cô, thì cô đã không còn đường sống từ lâu rồi”.
Hạ Hiểu Văn nhìn Trác Huyên, vẻ mặt đầy khinh bỉ, không biết cô ta làm sao có mặt mũi nhắc đến cái tên “Nam Mẫn”.
Thay giày mới, Hạ Hiểu Văn đứng lên, nhìn Trác Huyên quỳ dưới đất: “Ồ đúng rồi, hôm nay tôi đến một chuyến, cũng là vì giám đốc sở Vương nhà chúng tôi. Lão Vương nói rồi, hai người đã kết thúc”.
Cô ta mở ví, ném một đống tiền xu một đồng ra.
“Chỗ tiền này làm phí lên giường chắc đủ rồi chứ, vốn muốn cho cô thêm một chút, lão Vương nói cô chỉ đáng bấy nhiêu thôi, đừng khách sáo nhé”.
Hạ Hiểu Văn đi giày cao gót, dẫn theo vệ sĩ cạch cạch cạch đi mất.
Trác Huyên quỳ dưới đất, nhìn đống tiền xu rơi dưới đất, tức đến toàn thân run lên, ôm đầu hét lớn “A’, chói tai.
Dựa vào cái gì mà họ đối xử với cô ta như vậy?
Tại sao?
Cho đến chiều tối, Lạc Quân Hành mới về đến lâu đài Modu.
“Anh cả…”
Nam Mẫn chạy xuống đón, ngoại trừ cảm nhận được chút lạnh lẽo trên người anh cả, còn ngửi thấy mùi máu tanh.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Lạc Quân Hành, nhìn thấy đôi mắt màu xanh thẫm của anh ta lóe lên vẻ lạnh băng, như nhũ băng được hình thành khi trời vào đông giá, đâm đến trái tim đau đớn, khóe mắt nhuốm vệt màu đỏ tanh.
Nhất thời cô không thốt ra lời được, chỉ lặng lẽ ôm anh ta.
Cô biết, quá trình thẩm tra phu nhân Mey, bất kể hỏi ra điều gì đều chẳng khác nào đâm một đao lên vết thương đã thành sẹo của anh cả, máu thịt lẫn lỗn.
“Anh không sao”.
Lạc Quân Hành nhẹ nhàng buông em gái, cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Lên tầng trước đã”.
Nam Mãn khẽ gật đầu.
Chương 529: Chân tướng
Lạc Quân Hành về phòng tắm rửa, Nam Mẫn vào phòng bếp đun một nồi canh gừng để xua tan lạnh giá cho anh ta.
Từ phòng tắm đi ra, mùi máu tanh trên người Lạc Quân Hành hoàn toàn được rửa sạch, mặc một bộ đồ ở nhà, lại trở lại hình tượng quý tộc nho nhã kiêu ngạo.
“Nào, anh uống đi”.
Lạc Quân Hành ngửi mùi canh gừng xộc vào mũi, cũng phải cau mày: “Anh không muốn uống cái này, không bằng uống rượu”.
Anh muốn đến tủ rượu lấy rượu, lại bị Nam Mẫn tóm lại.
“Không được! Anh ướt sũng nước mưa rất dễ bị cảm, uống canh gừng là hiệu quả nhất, uống rượu cái gì chứ”.
Nam Mẫn nói: “Đây là cách của quản gia Triệu, rất có hiệu quả đấy. Nếu anh có ý kiến khác, em gọi điện hỏi bà ấy?”
Nghĩ đến vẻ càm ràm của mẹ Triệu, Lạc Quân Hành bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Uống canh gừng.
Nam Mẫn hài lòng nói: “Thế mới ngoan”.
Lạc Quân Hành cau mày uống xong, cô đưa đến một cốc nước, anh vội vàng nhận lấy.
Uống canh gừng, dạ dày thực sự ấm hơn rất nhiều, người cũng ấm lên, không còn lạnh nữa.
Nam Mẫn nhìn sắc mặt của anh cả, không mong anh ta có thể chủ động nói với cô, bèn chỉ đành hỏi: “Thế nào rồi, anh hỏi được gì chưa?”
Ngón tay thon dài của Lạc Quân Hành cầm cốc thủy tinh, đầu ngón tay lóe trắng, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.
Anh ta không nói với Nam Mẫn anh ta đã dùng thủ đoạn gì, cũng không muốn để cô biết quá trình, chỉ nói cho cô kết quả: “Cô ta nhận rồi. Năm đó là cô ta đồng lõa giết chết Ngôn Hề”.
Lạc Quân Hành cất giọng khàn khàn, nói ra hai chữ “Ngôn Hề” vô cùng khó khăn.
Yết hầu cuộn lên.
Nam Mẫn nheo hai mắt: “Kẻ chủ mưu là ai?”
Lạc Quân Hành ngước đôi mắt màu xanh thẫm, như biển lớn xanh biếc sâu không thấy đáy, bên trong nổi lên hào quang vô tận.
Anh ta chậm rãi, nhả ra cái tên đó như từ trong kẽ răng: “Tiêu Ân”.
Trái tim Nam Mẫn chấn động.
Lại là hắn!
Mối thù của họ với Tiêu Ân nói ra thực sự rất phức tạp, cũng không phải tư duy của người thường có thể tưởng tượng được.
Đó là một nhân vật còn bám dai, khó đấu hơn Kiều Lãnh.
Nam Mẫn biết huyết hải thâm thù của bố mẹ có liên quan đến Tiêu Ân, nhưng tuyệt đối không ngờ, ngay cả cái chết của chị dâu cả Ngôn Hề cũng liên quan đến Tiêu Ân.
“Tên Tiêu Ân này!”
Nam Mẫn chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng đang điên cuồng trào ra ngoài, không áp chế nổi: “Rốt cuộc hắn đã làm gì?”
Không chỉ là Tiêu Ân.
Gia tộc Shelby có rất nhiều thế lực đối địch ở nước Y, Tiêu Ân muốn điều khiển gia tộc Shelby, nhưng bất luận là ông Shelby hay là Lạc Quân Hành, đều không chịu sự xếp đặt của hắn.
Hắn liền hợp tác với thế lực bên ngoài muốn tiêu diệt gia tộc Shelby, giết Lạc Quân Hành, nhưng vào lúc quan trọng, Ngôn Hề đã chặn một phát súng cho Lạc Quân Hành.
Một xác hai mạng, không thể cứu chữa.
Mấy năm nay sau khi Ngôn Hề chết, Lạc Quân Hành không tiếc mọi giá khiến một gia tộc khác mai danh ẩn tích ở nước Y, không còn ai dám nhắc đến, nhưng không ngờ trong vụ mưu sát năm đó, Tiêu Ân cũng nhúng một chân.
“Anh cả, chúng ta thực sự không thể ngồi yên đợi chết được”.
Nam Mẫn nói: “Tiêu Ân là kẻ điên, tất cả hành vi của hắn đều không thể phán đoán bằng tư duy bình thường, cho dù chúng ta ở yên tại chỗ bất động, hắn cũng sẽ không tha cho chúng ta, chi bằng chủ động xuất kích”.
Ánh mắt của Lạc Quân Hành trầm tĩnh như nước, thực ra lời của Nam Mẫn, anh ta đã suy nghĩ kỹ từ lâu.
Trước nay anh ta không phải là người ngồi yên đợi chết, mấy năm nay, anh ta cũng chưa từng dừng truy tìm Tiêu Ân, trên thực tế, người của anh đã từng giao đấu mấy lần với Tiêu Ân, tất cả đều thương vọng nặng nề, hai bên đều tổn thất.
Anh vốn không muốn để em trai em gái biết những chuyện này, sợ họ lo lắng, làm anh cả, chỉ hy vọng các em có thể sống cuộc sống người bình thường, bình an, mới không phụ sự ủy thác của mẹ.
Nhưng lần này, e rằng không được.
Khoảnh khắc được biết chân tướng cái chết của Ngôn Hề, anh ta nguyện chết cùng với Tiêu Ân, cũng phải báo mối thù này!
Vợ của anh ta, con của anh ta, không thể chết oan!
“Đúng thế”.
Lạc Quân Hành giọng trầm trầm: “Thù mới hận cũ, đều phải đòi lại”.
…
Dụ Lâm Hải vốn đã hẹn Triệu Húc ăn tối, muốn nói chuyện của Kiều Lãnh với anh ta.
Ai ngờ đến chiều tối, Triệu Húc đột nhiên gọi điện đến nói: “Tối nay có lẽ không ăn cùng cậu được, tôi vừa nhận được thông báo phải tăng ca”.
“Được, ngày mai vậy”.
Dụ Lâm Hải nói xong định tắt máy, Triệu Húc lại nói: “Cậu không hỏi tại sao tôi phải tăng ca à?”
“Các cậu làm công an, chẳng phải tăng ca là chuyện rất bình thường sao?”
Chương 530: Người không xa lạ
Dụ Lâm Hải thản nhiên nói xong, lập tức phát hiện không đúng, ánh mắt sững lại: “Liên quan đến Kiều Lãnh phải không?”
“Tôi đang định nói sau khi cậu làm phẫu thuật mổ đầu, con người cũng trở nên trì trệ, thì cậu đã phản ứng lại rồi, tuy hơi chậm một chút, nhưng vẫn là anh chàng thông minh”.
Triệu Húc vẫn không nghiêm túc.
“Đừng phí lời”.
Dụ Lâm Hải không nghe anh ta trêu chọc: “Rốt cuộc có chuyện gì? Phía Kiều Lãnh có biến sao?”
“Theo như điều lệ bảo mật nội bộ, thì không được để cậu biết chuyện này, nhưng… ai bảo cậu là anh em của tôi chứ”.
Triệu Húc vòng vo dài dòng: “Bây giờ tôi phải đến Thủy Vân Gian đón một người, cậu đoán xem là ai”.
Dụ Lâm Hải sốt ruột nói: “Cậu có gì thì nói luôn đi”.
“… Thật thô lỗ”.
Triệu Húc bất mãn bĩu môi, sau đó nói: “Tôi phải đi đón thượng tướng không quân của nước T, người này không hề đơn giản, cũng là người đứng thứ hai hiện nay, anh ta còn có một nửa dòng máu người Hoa Hạ”.
Vẻ mặt của Dụ Lâm Hải dường như thay đổi trong phút chốc, trước mặt không khỏi hiện lên một khuôn mặt dính máu.
Đôi mắt màu xám nhạt của người đó nhìn anh, nắm tay anh, nhàn nhạt nói: “Đừng khách sáo, việc nên làm thôi”.
“Có trùng hợp không chứ, không lâu trước vị thượng tướng nước T này chạy đến hàng không dân dụng lái máy bay, trở thành đại anh hùng trong lịch sử tai nạn hàng không, đã cứu được hơn ba trăm hành khách, trong đó còn có vợ của cậu”.
Triệu Húc thao thao bất tuyệt nói xong, lại như muốn ăn tát đính chính lại: “Ồ, nhầm, là vợ cũ”.
“Cho nên, chắc cậu biết người này là ai rồi chứ?”
Làm sao có thể không biết?
Dụ Lâm Hải đóng nắp bút bi ‘rắc’ một tiếng, chậm rãi đọc ra một cái tên: “Ngôn Uyên”.
Là anh ta.
Cho nên lần này anh ta đến thành phố Nam là vì chuyện của Kiều Lãnh?
Là… Nam Mẫn đã nhờ anh ta ư?
Nam Mẫn không làm phiền anh cả nghỉ ngơi, lui ra khỏi phòng anh ta.
Vừa về đến phòng mình, thì nhận được mấy bức ảnh và một đoạn video của Lạc Ưu gửi đến.
Trên ảnh, mặt mũi Trác Huyên sưng đỏ, khuôn mặt thanh tú sưng phồng khó coi, dường như không nhận ra khuôn mặt vốn có, quỳ dưới đất, cúi đầu lắc lư muốn đổ.
Cô ta gặp báo ứng gì đây?
Trong đầu Nam Mẫn hiên lên một ý nghĩ, mở video, chỉ thấy một bàn tay lớn như cánh quạt bốp bốp tát vào mặt Trác Huyên, âm thanh sáng vang như dây pháo cùng nổ, chiên trống vang khắp trời.
Đồng loạt ầm ầm leng keng.
Tuy rằng vui vẻ trên nỗi khổ người khác là không tốt, nhưng với Trác Huyên, Nam Mẫn hoàn toàn không có trở ngại tâm lý này, chỉ cảm thấy được xả giận.
Sau đó Lạc Ưu gọi điện đến: “Thế nào, nhìn Trác Huyên bị đánh thành như vậy, có vui không?”
“Rất vui”.
Nam Mẫn cười đẩy cửa phòng, hỏi: “Người tốt nào làm chuyện tốt này đấy?”
Phía bên kia điện thoại, Lạc Ưu sảng khoái cười hai tiếng: “Chuyện thì là chuyện tốt, nhưng người không phải người tốt”.
Cô ấy nói với Nam Mẫn đây là do Hạ Hiểu Văn, bạn thân hồi nhỏ của cô ấy làm.
Cái tên Hạ Hiểu Văn không hề xa lạ với Nam Mẫn, chẳng phải là vợ của giám đốc sở Vương sao?
“Cô biết Hạ Hiểu Văn à?”, Nam Mẫn thực sự hơi kinh ngạc.
Lạc Ưu nói: “Chúng tôi cùng lớn lên trong đại viện khu quân đội, hồi nhỏ chơi cùng nhau, đều là tôi bảo vệ cô ta. Sau này bố của cô ta bị thuyên chuyển công tác, chúng tôi cũng đã rất lâu không gặp lại rồi, nhưng vẫn luôn liên lạc”.
“So với nữ hán tử như tôi, cô ta là tiểu công chúa đúng nghĩa, hồi nhỏ tính cách yếu đuối, sau này... có lẽ bị ảnh hưởng bởi mẹ kế, tính tình thay đổi rất nhiều, trở thành con ngựa hoang tuột dây cương”.
Lạc Ưu nói vậy, Nam Mẫn cũng hiểu ra nhiều.
Bố của Hạ Hiểu Văn là bí thư hiện tại của thành phố Nam, giữ chức vị quan trọng, đã trải qua hai cuộc hôn nhân, bà vợ hiện tại cũng là con gái nhà danh gia, sau khi gả vào nhà họ Hạ, đã sắp xếp cho Hạ Hiểu Văn ba cuộc hôn nhân.
Cuộc hôn nhân với Vương Bình là lần thứ ba của cô ta.
Sự kết hợp của hai người, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.
Hôn nhân của gia đình hào môn, phần lớn không do mình quyết định.
Lạc Ưu không phải là người thích buôn chyện, cô nói với Nam Mẫn những chuyện này là được sự nhờ vả của Hạ Hiểu Văn.
“Video và ảnh đều do Hạ Hiểu Văn gửi cho tôi, bảo tôi chuyển cho cô”.
Nam Mẫn nheo mắt: “Hạ Hiểu Văn bảo cô gửi cho tôi?”
“Đúng”.