Dụ Lâm Hải dẫn chủ tịch An qua tìm Nam Mẫn, giới thiệu với cô: “Mẫn, đây là chủ tịch tập đoàn Cửu An và phu nhân An. Ông ấy là bạn cũ nhiều năm của mẹ”.
Là bạn của Dụ Phượng Kiều, đương nhiên Nam Mẫn có thêm vài phần kính trọng, cô đúng mực tiến lên bắt tay: “Chào chủ tịch An và phu nhân An”.
Trò chuyện về chuyện kinh doanh vài câu, phu nhân An kéo tay chồng, lại nhìn Nam Mẫn.
“Chẳng trách Kiều cứ khen ngợi cháu không dứt miệng trước mặt tôi, nói cháu rất tốt, tôi không có phúc như bà ấy, có được một cô con dâu tài giỏi lại hiểu chuyện”.
Mặt Nam Mẫn vẫn hiện nụ cười lễ phép, nhàn nhạt sửa lại: “Phu nhân An, là con dâu cũ ạ”.
Tim Dụ Lâm Hải như bị một mũi tên đâm xuyên vào, trong nháy mắt đau nhói.
Bầu không khí phút chốc ngượng ngùng, phu nhân An bịt miệng, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cháu, tôi còn tưởng hai đứa đã tái…”
Chủ tịch An nắm tay phu nhân, chặn lời sau đó của bà ta.
Nhìn Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn đứng cùng nhau đẹp như ngọc bích, hài hòa như vậy, bà ta còn tưởng rằng họ đã quay lại.
Mặt Dụ Lâm Hải trắng bệch hiện lên vẻ tươi cười, giải thích: “Mẹ cháu quả thật thích Mẫn, còn thân thiết với cô ấy hơn cả đứa con trai này, Mẫn khiến mọi người thích hơn cả cháu”.
“Dì Dụ và cháu quả thật tình như mẹ con”.
Nam Mẫn thuận theo lời nói của anh, lại đưa ra lời mời với phu nhân An: “Trường đua ngựa có mấy con ngựa lùn nhỏ, cháu giữ lại cho dì Dụ một con, không biết phu nhân có thích hay không, cô có muốn đi xem chút?”
“Được chứ được chứ”.
Phu nhân An cực kỳ hứng thú với ngựa lùn nhỏ, cũng theo Nam Mẫn xuống bậc thềm, buông tay chồng đi cùng cô.
Dụ Lâm Hải nhìn bóng lưng Nam Mẫn, nhớ tới lời vừa rồi của cô, trong lòng buồn bã mất mát.
Chủ tịch An để ý thấy vậy, ông ta vỗ vai Dụ Lâm Hải: “Nếu hối hận thì đoạt người về đi”.
Dụ Lâm Hải hơi nhếch môi: “Đang cố gắng ạ”.
…
Lễ khai trương kết thúc viên mãn, tiễn xong từng đợt khách, trên mặt Nam Mẫn hiện ra hết sự mệt mỏi.
Cả đêm hôm qua không ngủ, lúc này thật sự không chống đỡ nổi.
Phó Vực dụ dỗ được một cô em xinh đẹp ở trường đua ngựa, lái xe thể thao đưa người ta đi hẹn hò, muốn nhân ngày Thất Tịch thoát ế, phá vỡ ‘lời nguyền’ Tô Âm giành cho anh.
Lúc đi còn nháy mắt bày tỏ lòng trung thành với Nam Mẫn: “Em phải tin tôi, người tôi yêu nhất vẫn là em”.
Nam Mẫn tặng anh ta một chữ: “Cút!”
Phó Vực nhanh chóng cút đi.
Màn đêm buông xuống, đầy sao đầy trời.
Nam Mẫn ngáp một cái, lười biếng xua tay với Dụ Lâm Hải: “Tôi đi trước, anh cũng mau quay về bệnh viện đi, tạm biệt”.
“Chờ chút”.
Người vừa định lên xe, không biết từ đâu Dụ Lâm Hải lấy ra một bó hoa hồng lớn, mang đến trước mặt cô.
Hoa hồng đỏ phấn kiều diễm, trên từng đóa hoa còn điểm xuyết những giọt sương pha lê, không khác gì bó hoa hồng trong bức ảnh hôm nay anh ba gửi vào nhóm nói muốn tặng cho Thư Anh.
Là loại Nam Mẫn thích.
Thấy cô nhìn chằm chằm hoa hồng không nói, Dụ Lâm Hải vội nói: “Không có ý gì cả, chỉ là ngày lễ hợp với tình cảnh, Thất Tịch vui vẻ”.
Không muốn dây dưa thêm, Nam Mẫn nhận lấy: “Tôi nhận, cảm ơn”.
Cô mang hoa lên xe.
Dụ Lâm Hải tươi cười vẫy tay tạm biệt cô: “Trên đường về nhà cẩn thận một chút, về nhà báo anh một tiếng”.
Anh dặn dò và yêu cầu giống như bạn trai.
Mi tâm Nam Mẫn khẽ nhíu lại, đột nhiên mở miệng nói: “Lễ khai trương kết thúc rồi, anh cũng nên quay về thành phố Bắc đi. Mấy ngày nữa tôi phải đi nước Y một chuyến”.
Nụ cười trên mặt Dụ Lâm Hải ngừng lại: “Em phải đi nước Y? Bao giờ?”
“Tôi đi đâu cũng không liên quan đến anh”.
Nam Mẫn cứng rắn nói, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Sở dĩ nói cho anh biết là không muốn để anh đi theo. Dụ Lâm Hải, thế giới của tôi nhốn nháo loạn lạc, có quá quá nhiều chuyện chờ tôi đi xử lý, quả thực không có tâm trạng, cũng không có sức lực đối phó với anh. Lúc tôi muốn yêu đương với anh, anh lại không muốn, giờ anh lại muốn, xin lỗi, tôi đã không còn trái tim rồi”.
Cô nói với anh rất trịnh trọng: “Tôi chỉ xin anh trả lại yên tĩnh cho thế giới của tôi”.
Con dao lạnh lẽo hung hăng đâm vào tim Dụ Lâm Hải.
Mà tim anh từ lâu đã bị đâm đến mức thủng cả nghìn lỗ, con dao này không tệ, thứ đâm trúng anh không phải lời của cô, mà là vẻ mệt mỏi trên mặt cô.
Anh biết lần này Kiều Lãnh trở về đã mang lại không ít phiền toái cho cô, lúc phiền toái thế này làm sao anh có thể rời đi?
Dụ Lâm Hải đứng bên cửa xe, cổ họng đắng ngắt.
Chương 452: Cầu xin Nam Nhã
“Tôi biết, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không quấn lấy em nữa. Tôi chỉ mong là em đừng cảm thấy tôi phiền, cũng đừng chán ghét tôi, chỉ cần em đối xử với tôi như Phó Vực, xem tôi như một người bạn bình thường là được rồi”.
Nam Mẫn nhìn gương mặt đầy tha thiết dưới ánh trăng, không giống gương mặt của mười năm trước lắm nhưng nó vẫn có thể ghép lại thành một.
“Dụ Lâm Hải, thật ra tôi chưa từng hận anh, dù anh đã làm những chuyện gì với tôi, tình nghĩa khi anh cứu tôi vẫn còn đó, tôi vẫn nhớ rất rõ”.
Giọng Nam Mẫn đầy bình thản, ánh sáng trong đôi mắt đó đã tắt ngóm từ lâu, không còn nữa: “Nhưng…”
Nhưng có rất nhiều chuyện, một khi đã xảy ra rồi thì sẽ không thể quay lại được.
Trên đường trở về khu vườn Hoa Hồng, Nam Mẫn nhìn kính chiếu hậu thấy Dụ Lâm Hải vẫn còn đứng yên đó, mãi không chịu rời đi.
Bóng anh ngày càng nhỏ, cho đến khi chỉ còn một chấm nhỏ rồi biến mất.
Cô chuyển tầm mắt, sau đó dừng lãi trên đóa hoa màu hồng phấn, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp.
Thất tịch mấy năm trước, cô luôn mong chờ anh có thể giống với những người chồng khác, tặng cho cô một bó hoa hồng, hoặc là một cành hoa thôi cũng đủ rồi.
Nhưng cô chưa từng nhận được.
Có lẽ anh không phải là người biết lãng mạn, cô đã an ủi mình như thế.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu, đàn ông không lãng mạn chẳng phải vì họ không biết, mà là lười không muốn phí sức, cũng như chưa gặp được người để bản thân phải suy nghĩ đến việc đó mà thôi.
Trước kia cô không được nhận, bây giờ cuối cùng cũng nhận được rồi, nhưng cô không cần nữa.
Nhìn xem, cuộc sống này buồn cười như thế đấy, vẫn luôn như thế, không thể như ý.
Nam Mẫn buồn bã nở nụ cười.
Có một câu nói rất đúng, một hôn nhân đẹp giúp ta hiểu được cách yêu thương người khác, một hôn nhân đổ vỡ lại giúp ta học được cách yêu bản thân mình.
Cuộc sống sau này, cứ yêu thương bản thân mình rồi vui vẻ sống thôi.
—
Cơ thể và tinh thần đều rệu rã, Nam Mẫn tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một lát.
Kỳ quái là, rõ ràng cơ thể đã mệt mỏi đến cùng cực, lại không thể ngủ được, mí mắt vừa nhắm lại thì trong đầu cô lại xuất hiện những cảnh tượng đáng sợ đã từng trải qua.
Về cô, về bố mẹ, những ký ức đó vốn đã được cô niêm phong và cất vào một nơi sâu nhất trong kho ký ức, vậy mà nay khi Kiều Lãnh trở về thì tất cả đều bị lôi ra.
Trên trán là một lớp mồ hôi mịn, mãi đến khi vệ sĩ gọi một tiếng, nhắc nhở: “Cô cả, sắp đến nhà rồi”, cô mới đột ngột bừng tỉnh.
Vệ sĩ thấy vẻ mặt hoảng hốt mơ màng của cô thì săn sóc hỏi.
“Cô cả, cô không sao chứ?”
Nam Mẫn chậm chạp lấy lại bình tĩnh, dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng khàn khàn: “Không sao”.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen dần chạy về phía khu vườn Hoa Hồng, ánh đèn chói mắt chiếu sáng con đường phía trước, cũng chiếu sáng người trước mặt.
Dường như đang có người nấn ná trước cửa khu vườn Hoa Hồng.
Vệ sĩ ngồi bên tay lái phụ híp mắt: “Ai mà to gan như vậy, dám gây chuyện ở trước cổng khu vườn Hoa Hồng?”
Nam Mẫn nhìn về phía trước, cũng nhíu mày.
Trước mặt là hai bóng người, nhìn lại thì chính là Nam Nhã cùng với… Tần Giang Nguyên đây mà?
…
“Nhã à, anh cầu xin em, em hãy theo anh về đi”.
Tần Giang Nguyên đau khổ cầu xin Nam Nhã: “Hôm nay là thất tịch, Ngưu Lang và Chức Nữ còn được gặp nhau mà, em nể mặt bọn họ, cho anh một cơ hội nữa đi”.
Nam Nhã quay mặt sang hướng khác, nước mắt rơi như mưa, dáng vẻ đau lòng khổ sở, không nhịn được sờ phần bụng vẫn chưa nhô lên của mình.
Tầm mắt Tần Giang Nguyên nhìn theo tay cô ta, rơi xuống bụng, ánh mắt bỗng chốc đảo nhanh.
Anh ta quỳ xuống đất, ôm lấy cô ta, dán mặt mình vào bụng Nam Nhã: “Dù là vì con thì em cũng hãy tha thứ cho anh với”.
Lòng Nam Nhã đau như cắt, nước mắt như suối tuôn trào.
“Chính anh là người không quan tâm đến tôi, giữa tôi và Phùng Thanh, anh đã lựa chọn cô ta rồi cơ mà?”
“Đừng nhắc tới con đàn bà hám tiền Phùng Thanh đó nữa, cô ta đứng là ả ti tiện!”
Khi nhắc tới Phùng Thanh, mắt Tần Giang Nguyên trừng như muốn nứt ra, hung hăng nói: “Ả đàn bà đó cứ luôn miệng nói yêu anh, nhưng khi gia đình anh vừa suy sụp thì cô ta chạy còn nhanh hơn cả thỏ, sợ liên lụy đến cô ta. Hừ, lẽ ra anh nên biết trước, cô ta ở bên anh chỉ vì tiền của anh thôi!”
Nam Nhã cười khổ một tiếng: “Những lời đó tôi đã nói với anh rồi, chính anh không chịu nghe thì bây giờ lại trách ai?”
Chương 453: Chết ở đây xúi quẩy lắm
“Phải, tất cả đều là lỗi của anh! Trước đó anh bị mỡ lợn che mờ tâm trí, bây giờ anh đã hiểu ra rồi, chỉ có mình em tốt với anh, đó mới là tình cảm thật sự”.
Tần Giang Nguyên ngửa đầu nhìn Nam Nhã, vẻ mặt đầy tình cảm và hối hận không sao tả nổi: “Nhã, anh thật sự biết sai rồi. Con hư biết suy nghĩ lại quý hơn vàng, em tha thứ cho anh một lần đi, anh và Phùng Thanh đã ly hôn rồi, chúng ta có thể đến cục Dân Chính để tái hôn ngay! Anh sẽ yêu thương em thật nhiều, chờ em sinh con ra rồi, gia đình ba người chúng ta có thể ở bên nhau, có thể sống quãng đời còn lại thật hạnh phúc, tốt biết bao nhiêu!”
Nước mắt của Nam Nhã rơi trên mặt Tần Giang Nguyên, lòng đã đau đến mức không thể tả nổi.
Đúng vậy, tốt biết bao nhiêu.
Cô ta đã kiềm lòng không đậu tưởng tượng ra hình ảnh đó, nhưng mà, cô ta cũng không thể quên được những hình ảnh Tần Giang Nguyên đánh mình, mắng mình.
Anh ta đã tìm đủ mọi cách sỉ nhục cô ta trước mặt Phùng Thanh, ném cô ta vào căn phòng dơ bẩn lạnh như băng, bỏ mặc không màng tới, còn thân thiết với Phùng Thanh trước mặt cô ta.
Chính cô ta cũng đã từng quỳ xuống đất đau khổ cầu xin, thế nhưng khi đó, anh ta đã lạnh lùng và tàn nhẫn biết bao, lòng dạ sắt đá biết bao…
Nam Nhã lùi về phía sau từng bước, cô ta nhìn Tần Giang Nguyên mặt đầy nước mắt, lắc đầu.
“Tôi không thể tin tưởng anh được nữa. Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh lần nào nữa”.
Tần Giang Nguyên không ngờ cô ta lại từ chối mình, rõ ràng người phụ nữ này đã từng hận không thể quỳ xuống liếm chân anh ta, nhưng phụ nữ một khi đã trở mặt thì đúng là vô tình.
Anh ta đột nhiên lật mặt, đứng dậy khỏi mặt đất, dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng đã không còn, xuất hiện vẻ dữ tợn.
“Tôi đã quỳ xuống để cầu xin cô rồi mà cô vẫn dám từ chối ư? Ngày trước cô cũng luôn miệng nói yêu tôi, là cô cầu xin tôi lấy cô, cầu xin tôi cưới cô!”
Anh ta chỉ vào bản thân mình, cổ nổi gân xanh, tròng mắt trợn trừng, bây giờ cô lại bảo tôi cút? Ông đây con mẹ nó cho cô nhiều thể diện quá nhỉ?
Tần Giang Nguyên nói trở mặt là trở mặt được luôn, thẹn quá hóa giận, giơ tay cho Nam Nhã một cái tát.
Nam Nhã hoàn toàn không ngờ người đàn ông lúc nãy vẫn còn cầu xin mình tha thứ lại đột ngột ra tay, chỉ nhìn thấy một bạt tai đang đánh vào mặt mình, cô ta căn bản không thể né kịp, bất ngờ bị đánh nghiêng cả người.
Má nóng rát, trước mắt bỗng chốc tối sầm.
Trong tầm mắt mơ hồ đó, dường, như cô ta trông thấy vệ sĩ đang xông lên định giữ lấy Tần Giang Nguyên, dường như anh ta cảm thấy một tát thế là chưa đủ, bèn đi tới đạp một cái vào bụng Nam Nhã.
“A…”
Nam Nhã nức nở một tiếng, cơ thể nện thật mạnh vào cổng sắt của khu vườn Hoa Hồng, bụng và lưng đều đau đớn dữ dội!
Dưới thân, một dòng nước nóng tuôn trào…
Đèn xe phát sáng, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước cửa khu vườn Hoa Hồng.
Nam Mẫn bước xuống xe thì lập tức trông thấy Nam Nhã đang cuộn mình trước cổng, cùng với Tần Giang Nguyên đang quơ quào giãy giụa trong tay vệ sĩ.
Ánh mắt cô đầy lạnh lùng: “Đánh đập phụ nữ có thai, Tần Giang Nguyên, anh đúng là loại cặn bã!”
Nam Mẫn xách Tần Giang Nguyên trong tay vệ sĩ lên, xoay cánh tay, một lần tát hẳn bốn cái, tiếng bốp bốp cứ vang vọng trong màn đêm đen, vang dội.
“Bé Mẫn à, bé Mẫn…”
Tần Giang Nguyên bị đánh đến ngu người, lỗ tai cứ ông ông hết cả lên, vẫn luôn miệng năn nỉ.
“Bé Mẫn là để cho anh gọi hả? Anh cũng xứng ư?”
Cơn tức Nam Mẫn tích góp lại trong suốt một ngày một đêm, bây giờ không thể kiềm nén được thêm nữa, tất cả đều trút lên đầu Tần Giang Nguyên.
Một tay xách anh ta lên, giơ chân đá một cái, khiến anh ta va vào cánh còn lại của cổng sắt!
Vừa lồm cồm dậy đã bị đá!
Bò dậy thêm lần nữa, lại đá!
Đến khi chịu đâu đó ba, bốn cú đá thì có vẻ như anh ta đã gãy bốn cái xương sườn, trông Tần Giang Nguyên không khác gì một con chó chết nằm co ro dưới chân Nam Mẫn, máu cứ liên tục chảy ra từ khóe miệng.
Nam Mẫn vẫn còn đang đá, sau lưng lại vang lên giọng nói yếu ớt của Nam Nhã: “Chị, cứu… Con của em”.
Nam Mẫn dừng chân, khi quay lại thì Nam Nhã đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Lòng cô chợt run lên, đi tới kéo váy Nam Nhã lên mới thấy cô ta đã chảy rất nhiều máu, bèn gào to: “Đến bệnh viện!”
Nhóm vệ sĩ đỡ Nam Nhã lên xe, lúc đi, Nam Mẫn nhìn Tần Giang Nguyên đang cuộn mình dưới đất, lạnh lùng nói.
“Chặt đứt hai tay tên đó cho tôi, ném về nhà họ Tần luôn. Đừng để anh ta chết ở đây, xúi quẩy lắm”.
“A!”
Chương 454: Đứa bé mất rồi
Tiếng kêu đầy thảm thiết vang vọng giữa bầu trời đêm.
Hai mươi phút sau.
“A!”
Một tiếng kêu la thảm thiết khác vang lên trong phòng lưu sản.
Cố Hoành và Nam Lâm nhận được tin lập tức chạy tới bệnh viện thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó, như thể đã dùng hết chút sức lực cuối cùng rồi, nghe rợn hết cả người.
“Chị cả”.
Môi Nam Lâm cứ run lên: “Chị hai, chị ấy…”
Mặt Nam Mẫn tái nhợt, lại không có biểu cảm gì, như đang trình bày một công thức của toán học: “Đứa bé không thể giữ lại được, sảy mất rồi”.
Trời ạ.
Nam Lâm không nhịn được che miệng lại, Cố Hoành ôm lấy vai cô ấy, nhẹ giọng an ủi: “Không sợ, không sợ”.
Nhìn xem, sinh mệnh yếu ớt như vậy đấy.
Chỉ cần nhấc chân đá một cái, một cái thai tám tuần đã mất đi rồi.
“Cố Hoành”.
Nam Mẫn bỗng nhiên nặng nề mở miệng.
Cố Hoành vội vàng đáp lời, đi tới hỏi cô muốn căn dặn điều gì.
“Tình hình của tập đoàn Tần Thị bây giờ thế nào rồi”, cô lạnh lùng hỏi.
Cố Hoành quan sát sắc mặt Nam Mẫn, không dám nói úp mở một lời, anh ta biết boss muốn nghe cái gì, ngàn lời vạn chữ chỉ hóa thành một câu…
“Chỉ cần tôi ra tay thì họ sẽ phá sản bất kỳ lúc nào”.
“Thế anh còn chờ cái gì?”
Nam Mẫn khẽ ngước mắt lên, đuôi mắt đỏ ửng, giọng nói lạnh giá đến tận xương: “Chờ nó sinh con hả?”
Cố Hoành chợt rùng mình, vội vàng gật đầu: “Rõ, tôi làm ngay!”
Nhưng Tần Thị còn chưa kịp phá sản thì Tần Văn Quân và bà Tần đã tìm tới tận nơi hỏi tội.
Bọn họ vừa đưa con trai Tần Giang Nguyên vào phòng phẫu thuật để nối lại cái tay và xương sườn đã gãy, nghe nói Nam Mẫn cũng đang ở bệnh viện nên nổi giận đùng đùng chạy tới.
“Nam Mẫn!”
Bà Tần đau lòng cho con trai đến đỏ cả mắt, vứt đi dáng vẻ cao quý và phẩm chất đã được rèn luyện suốt nhiều năm, như một ả đàn bà chanh chua chỉ vào Nam Mẫn mắng:
“Con sao chổi khắc chết cha chết mẹ này, con tao làm gì đắc tội mày mà mày lại đánh nó thành như vậy? Có tin tao báo cảnh sát bắt mày hay không!”
Nam Lâm không thể nghe lọt tai, chắn trước mặt Nam Mẫn: “Bà Tần, giữ cái miệng sạch sẽ chút!”
Nam Mẫn ngồi trên ghế dài, nở nụ cười vô tình, giọng nói đầy chậm rãi: “Giữ cho anh ta cái mạng chó đó đã là nhân từ lắm rồi đấy. Tôi có thể bảo đảm, anh ta không thể sống qua mùa thu năm nay”.
Lời này quá độc ác, bà Tần suýt chút nữa bị cô chọc tức cho ngất xỉu, chủ tịch Tần cũng thay đổi sắc mặt.
“Nam Mẫn, cô ngang ngược quá rồi đó!”
Trên mặt ông ta là vẻ hung hăng: “Cô đừng tưởng tôi không biết, Tần Thị chúng tôi không ngừng gặp hạn lớn hạn nhỏ đều do cô đứng sau làm trò quỷ, cô muốn lật đổ tôi, không có dễ như thế đâu!”
“Thế hả?”
Nam Mẫn khẽ nhếch miệng, cười khinh bỉ: “Sao tôi lại thấy việc đó không khó nhỉ!”
“…”
Tần Văn Quân tức giận đến mức tim đập nhanh, suýt chút nữa tắt thở nằm luôn ở đó.
Con nha đầu chết tiệt này, sao lại kiêu ngạo như thế chứ!
Ông ta còn định nói gì đó, nhưng y tá đã đẩy Nam Nhã từ trong phòng lưu sản ra, gương mặt trắng bệch như sáp đã cho thấy người con gái đó vừa phải chịu rất nhiều tra tấn và phá hoại.
“Chị hai....”, Nam Lâm chạy tới đón, cùng y tá đẩy Nam Nhã vào phòng bệnh.
Khóe mắt cô ấy rưng rưng, nhìn khiến lòng người thương xót.
Nhìn thấy gương mặt chẳng khác gì xác chết của Nam Nhã, bà Tần bỗng có dự cảm chẳng lành: “Nam Nhã bị làm sao vậy?”
“Xem ra các người vẫn chưa biết con trai nhà mình đã tạo nghiệt gì”.
Vẻ mặt Nam Mẫn vẫn lạnh lẽo như thế, thậm chí còn lộ ra vẻ thê lương tiêu điều, cô nhếch môi: “Chúc mừng ông bà, hai ông bà vừa mới mất đi đứa cháu ruột rồi đấy”.
Mặt Tần Vân Quân và bà Tần cùng biến sắc.
“Bị con trai bảo bối của ông bà đá một cái tiễn đi”.
Nam Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Đúng là khôn không ai bằng”.
Sắc mặt Tần Văn Quân và bà Tần lại tái đi một chút, bỗng nhiên không thể nói được dù chỉ một câu.
Nam Mẫn cũng lười nói nhảm với bọn họ, cô đứng dậy đi về phía phòng bệnh, để lại một câu đầy yếu ớt: “Thật đáng tiếc, cứ tưởng có thể giữ lại được người nối dõi cho nhà họ Tần”.
“…”
Trong nháy mắt, lưng Tần Văn Quân và bà Tần vã mồ hôi lạnh.
*
Khi Nam Mẫn bước vào phòng bệnh, Nam Nhã đã tỉnh rồi.
Hay có thể nói, từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn tỉnh.
Khi nằm trên bàn phẫu thuật lạnh như băng đó, tiến hành rửa sạch tử cung, cô ta có thể cảm nhận rất rõ sinh mệnh trong bụng đang dần rời khỏi mình từng chút một.
Đứa bé tám tuần, vừa tròn hai tháng đã mất đi như thế.
Mất rồi.
Bị bố ruột của nó tự tay giết chết.
Một thứ khác cũng chết đi, đó là trái tim của người làm mẹ.
Chương 455: Không sống qua mùa thu năm nay
Nằm trong phòng phẫu thuật, cô ta ngửa đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết, trước mắt lại xuất hiện những hình ảnh quá khứ của cô ta và Tần Giang Nguyên lướt qua như đèn kéo quân.
Cô ta nhớ ngày xưa Tần Giang Quân chẳng khác gì một hoàng tử rực rỡ chói mắt, từ trước đến nay vẫn luôn ngẩng cao đầu, ngước cằm nhìn cô ta.
Khi đó, anh ta là một đóa hoa ở tít trên cao, mà cô ta chỉ là đóa hoa dại bên đường.
Sau đó, cuối cùng cô ta cũng có được Tần Giang Nguyên.
Cô ta trao thứ quý giá nhất của người con gái cho anh ta, cũng dâng bản thân mình lên cho anh ta như vật hiến tế.
Khi anh ta đâm thủng vách ngăn đó, cô ta đau đến mức phải siết mạnh đệm giường, lại không nỡ bảo anh ta dừng lại, như thể biết đó là chén rượu độc nhưng vẫn cam tâm tình nguyện uống vào.
Chấp niệm muốn có được anh ta dần hóa thành sự ghen tị với Nam Mẫn, tích lũy qua từng ngày tháng, cô ta biến mình thành một kẻ không còn chút liêm sỉ nào.
Cuối cùng thì sao, cô ta đổi lại được gì?
Anh ta phản bội, vứt bỏ, sỉ nhục, đánh đập… Đủ mọi loại thương tổn, thứ duy nhất không có chính là chân tình.
“Chị hai, chị biết rõ Tần Giang Nguyên không tốt lành gì, tại sao vẫn còn ra ngoài gặp anh ta?”
Nam Lâm tức giận không sao tả được: “Thế có khác gì tự ném mình vào hố lửa đâu?”
Nam Mẫn tựa người vào cửa sổ, không nói gì.
Những gì nên nói đều đã nói hết, không nghe lọt tai thì biết phải làm gì nữa bây giờ?
Tần Giang Nguyên không thể bước vào khu vườn Hoa Hồng, trước đó Nam Mẫn cũng đã nói, nếu Nam Nhã ngoan ngoãn ở trong khu vườn Hoa Hồng ngày nào, thì cô sẽ bảo vệ cho cô ta ngày đó.
Nếu cô ta nhất quyết muốn đi ra ngoài, thì cũng không cần ngăn lại.
Kết quả, cô ta vẫn đi ra ngoài.
Chuyện đến nước này, cô cũng chẳng còn gì để nói nữa.
“Là chị ngu ngốc, chị vẫn không cam tâm, muốn nhìn thấy dáng vẻ anh ta như chó vẫy đuôi mừng chủ, cầu xin chị tha thứ”.
Đôi môi tái nhợt của Nam Nhã mấp máy, thoáng nụ cười khổ: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, chị không ngờ anh ta lại nhẫn tâm giết chết cả con mình”.
Nam Lâm chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Dù anh ta thật sự quỳ xuống để cầu xin chị thì sao chứ? Một lần bất tín vạn lần bất tin, đây chính là hậu quả của việc chị “không cam tâm” đấy”.
“Đúng vậy, là chị đáng đời, là chị tự rước lấy”.
Nam Nhã nhắm mắt lại: “Hai người đừng lo cho chị nữa, đi đi”.
Ánh mắt Nam Mẫn vẫn trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm, giọng nói cũng không chút độ ấm: “Đúng là không cần chúng ta xen vào nữa. Lâm Lâm, chúng ta đi”.
Khoảnh khắc cửa phòng bệnh đóng lại, cuối cùng Nam Nhã cũng suy sụp, đau đớn khóc thành tiếng.
Ra khỏi phòng bệnh, Cố Hoành từ xa đi tới, liếc mắt nhìn Nam Lâm một cái, ghé tai Nam Mẫn như đang báo cáo một chuyện gì đó.
Nam Lâm kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
Nam Mẫn lại không có chút biểu cảm nào, giọng đã lạnh lại càng lạnh, giọng trầm thấp: “Tự làm bậy không thể sống. Tôi đã nói rồi, anh ta không thể sống qua khỏi mùa thu năm nay”.
Lại là một đêm hỗn loạn.
Chính xác là một đêm đầy hỗn loạn.
*
Chủ tịch Tần và bà Tần đứng trước cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt nôn nóng.
Nghe thấy tiếng la hét thảm thiết khi nối xương của Tần Giang Nguyên, bà Tần chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau, che miệng khóc nức nở, luôn miệng: “Con của tôi…”
Tần Văn Quân nghe tới mức phiền cả lòng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, con trai vẫn chưa chết mà bà khóc tang cái gì!”
“Thịt từ trên người tôi rơi xuống, tôi không đau mà được à?”
Bà Tần khóc thút thít, càng nghĩ càng nuốt không trôi cơn tức này: “Ông nói xem cái con Nam Mẫn đó ác độc đến mức nào cơ chứ, đánh thằng Nguyên thành như vậy, tay cũng tàn phế rồi, chúng ta không báo cảnh sát bắt cô ta thì còn chờ cái gì?”
“Bà tưởng tôi không muốn làm hả? Bà không nhìn lại xem con trai bà đánh em gái người ta thành cái dạng gì?”
Mặt Tần Văn Quân phủ sương lạnh, thở hắt ra: “Tôi biết ngay cái thằng súc sinh đó chẳng làm được trò trống gì mà, nó nói nó muốn đi tìm Nam Nhã để tái hôn, trong lòng tôi còn thấy mừng, nếu hai đứa nó thật sự quay lại với nhau thì nhà chúng ta và nhà họ Nam vẫn là sui gia. Nể mặt Nam Nhã, dù thế nào Nam Mẫn cũng sẽ không làm khó chúng ta, nói không chừng còn tha cho một con đường sống. Kết quả thì sao, nó lại ra tay đánh Nam Nhã, còn khiến đứa bé trong bụng Nam Nhã sảy mất…”
Nói tới đây, Tần Văn Quân hận không thể tóm thằng con nhà mình trong phòng phẫu thuật ra: “Đừng nói là Nam Mẫn, tôi cũng muốn đánh cho nó một trận!”
“Rốt cuộc ông là cha của ai vậy, có người cha nào chỉ biết nghĩ cho người khác như ông không?”