Thời tiết này sông biển Ranau không hề ấm áp, lộ ra chút lạnh lẽo.
Mắt thấy mặt trời lặn về phía tây, trời tối dần, cứ ngâm trong nước mãi như vậy cũng phải cách, Nam Mẫn nhìn mọi người đứng trên cánh máy bay lạnh run rẩy chờ cứu viện đến, cô không khỏi cau mày.
“Cơ trưởng Ngôn, khi nào đội cứu viện mới có thể đến?”
Ngôn Uyên nghiêm túc lắc đầu: “Không biết, khi độ cao của máy bay thấp dưới 100 mét, tín hiệu radar sẽ hoàn toàn biến mất, tháp chỉ huy sẽ không nhận được bất kỳ tung tích gì liên quan đến máy bay”.
Vừa nói xong, hành khách ngồi trên cánh máy bay lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng.
“Cái gì? Tháp chỉ huy không nhận được tin tức của chúng ta? Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Đúng vậy, tôi tưởng rằng chúng ta đang đợi cứu viện, vậy nếu đội cứu viện không tới thì chúng ta đang đợi cái gì, đợi chết sao?”
“Xì… lạnh quá, ông đây không chết trên máy bay thì cũng sắp chết cóng ở đây rồi!”
Tiếng bàn tán lại một lần nữa thi nhau vang lên, nhân viên tổ bay cũng vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, họ rất lạnh, không có thừa sức lực để trấn an hành khách.
Nam Mẫn chẳng buồn đi trấn an, cô hiểu nỗi sợ hãi và khủng hoảng của mọi người. Chỉ cần là người, ai mà không sợ chết?
Nhưng tai nạn ở trước mặt, sợ hãi và khủng hoảng cũng không giải quyết được vấn đề.
Biện pháp giải quyết duy nhất chính là trực tiếp đối diện với khó khăn.
Nam Mẫn và Ngôn Uyên đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt nhìn nhau.
“Cơ trưởng Ngôn, anh đang chờ cái gì vậy?”, cô dứt khoát hỏi.
Ngôn Uyên nói: “Gần đây thường xuyên có tàu du lịch qua lại”.
Mắt Nam mẫn sáng lên.
Đúng vậy, chỉ cần có tàu du lịch, vào đất liền rồi thì sẽ có tín hiệu, có tín hiệu rồi thì có thể thông báo cho đơn vị cứu hộ khẩn cấp để tiến hành cứu người.
Nhưng làm sao mới có thể hấp dẫn tàu du lịch tới đây?
Nam Mẫn quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại trên một đảo nhỏ cách đó không xa.
Cô đột nhiên gọi: “Cơ trưởng Ngôn”.
Ngôn Uyên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nam Mẫn hỏi: “Trước kia anh ở trong quân đội đã từng học qua môn sinh tồn trên đảo hoang chưa?”
Ngôn Uyên nhướng mày: “Cứ trực tiếp nói cho tôi biết cô muốn làm gì”.
…
Mười phút sau, Nam Mẫn cùng Ngôn Uyên, Hướng Tả Hướng Hữu cùng nhau bơi đến đảo.
Một vài hành khách giỏi bơi lội cũng tự bơi theo họ, xem có gì cần giúp đỡ hay không.
Nhưng sau khi bước lên đảo, họ hoàn toàn bị cảnh sắc trên đảo dọa cho ngây người.
Nhìn từ bên ngoài hòn đảo trông trơ trụi, nhưng lại là chốn bồng lai.
Không chỉ có một tòa biệt thự thủy tinh sang trọng, mà có cả hồ bơi lộ thiên, bãi cát, ghế nằm, cây phong, còn có một bồn hoa xinh đẹp, trên đó trồng… hoa hồng xanh!”
“OMG! Đây là thiên đường sao? Tôi đã chết rồi à?”
“Đẹp quá đi! Xây biệt thự trên đảo có quá xa xỉ hay không?”
Các hành khách rối rít khen ngợi.
Nam Mẫn lại cảm thấy cảnh sắc trước mắt vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này cô không quan tâm đến thưởng thức phong cảnh, lòng tràn đầy mong muốn làm sao mới có thể liên lạc với bên ngoài.
“Chờ chút!”
Ngôn Uyên đột nhiên dừng bước, anh ta khẽ nhíu mày nói: “Có người”.
“Ai?”
Rất nhanh, một đám người vệ sĩ mặc áo gió màu đen tay cầm súng xông ra từ bốn phương tám hướng, Ngôn Uyên kéo Nam Mẫn ra sau lưng, che chắn nghiêm ngặt cho cô.
Động tác còn nhanh hơn Hướng Tả Hướng Hữu.
Nam Mẫn nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta, cô có hơi sửng sốt.
Ngôn Uyên giơ hai tay, giọng điệu trầm ổn, bình tĩnh nói rõ tình hình với những vệ sĩ áo đen kia, cầu xin bọn họ giúp đỡ.
Vệ sĩ áo đen nghe xong, dùng điện thoại vệ tinh bấm số gọi đi, giống như đang hỏi ý kiến chủ nhân, sau khi nhận được câu trả lời mới gật đầu đồng ý giúp đỡ.
Trên đảo không chỉ có điện thoại vệ tinh, còn có thuyền!
Nam Mẫn thật sự cảm thấy họ tới đúng chỗ rồi.
Rất nhanh, các hành khách bị thương đã được đưa lên đảo trước, Nam Mẫn hỏi các hành khách: “Tôi là bác sĩ, ở đây có ai đã từng học qua kiến thức cứu trợ chữa bệnh hoặc là y tá không?”
“Có, tôi cũng là bác sĩ!”
“Tôi là y tá!”
“Tôi đã từng học hộ lý, tôi có thể giúp một tay”.
“...”
Chương 487: Không phải anh cả đã tới rồi sao
Hiện giờ Nam Mẫn đã thành lập một đội chữa bệnh, bắt đầu cứu chữa những hành khách bị thương, cũng may mọi người chỉ bị thương nhẹ, không cần động đến phẫu thuật gì lớn, chỉ cần băng bó đơn giản, xử lý một chút là được.
Một cô trung niên bị trật khớp cánh tay, Nam Mẫn mát xa cho bà ấy, bà ấy nhìn Nam Mẫn đầy bội phục
“Cô gái nhỏ, tuổi tác cô không lớn, sao lại hiểu biết nhiều như vậy. Không chỉ biết nhiều ngôn ngữ, biết bơi, còn biết cả y thuật, một cái tát trên máy bay cũng đánh rất ngầu!”
Nam Mẫn cười nhạt: “Hành tẩu giang hồ, nhiều tài nghệ thì khả năng tồn tại càng cao”.
Ngôn Uyên đang cầm điện thoại vệ tinh liên lạc với đơn vị liên quan, nghe thấy những lời này của Nam Mẫn, con ngươi màu xám tro chợt lóe, khóe môi cong lên.
Công ty hàng không và đơn vị cứu hộ sau khi nhận được tin tức, lực lượng cứu hộ trên biển và trên không lập tức triển khai chiến dịch cứu hộ.
Tàu du lịch đã đến, thuyền của hải quân và đội cứu hộ sau đó cũng tới, tình hình được cập nhật nhanh chóng, tin tức chuyến bay số hiệu Y1106 đã được cứu hộ an toàn và hình ảnh hiện trường lập tức được truyền khắp toàn quốc, cả trong và ngoài nước.
Các hành khách lần lượt được đưa đi, Nam Mẫn và nhân viên tổ bay vẫn ở lại đến cuối cùng.
Nhân viên tổ bay vô cùng khâm phục Nam Mẫn, liên tục cảm ơn cô: “May mà có cô giúp chúng tôi”.
Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, bây giờ trong lòng Nam Mẫn cũng tràn đầy sự biết ơn.
“Nào có, chỉ là một cái nhấc tay, sức lực có phần non yếu. Vì mọi người chuyên nghiệp nên chúng tôi mới được cứu…”
Họ đang cảm ơn lẫn nhau thì một chiếc du thuyền cưỡi gió rẽ sóng lướt tới, chấn động tạo thành một đường nước.
Không, không phải một chiếc, là mười mấy chiếc.
Một chiến đội du thuyền đón hoàng hôn, từ bờ biển gào thét tới, âm thanh lớn khiến đội cứu hộ kinh sợ không nhẹ, rối rít ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy chiến đội du thuyền kia hướng về phía đảo rồi dừng lại.
Phía trước chiếc du thuyền có một bóng hình cao lớn bước xuống.
Một người đàn ông.
Một vị thân sĩ.
Anh ta mặc âu phục màu xám tro, áo gile, áo choàng dài, lối ăn mặc theo phong cách London điển hình, kiêu ngạo, lãng mạn, cấm dục lại nguy hiểm.
Màn đêm buông xuống, anh ta đạp gió lạnh, bước chân vội vã, khi nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa thì dừng lại, chậm rãi châm một điếu xì gà.
Các nữ tiếp viên hàng không nhìn cảnh này đều ngây người.
Dường như thứ vị thân sĩ đẹp trai này hút không phải xì gà, mà là đầu tim bọn họ, khói trắng thổi vào trái tim các nữ tiếp viên hàng không.
Nhưng sức mạnh anh ta tỏa ra quá mạnh mẽ, các cô không biết anh ta là ai, cũng không dám lại gần.
“Anh cả!”
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh.
Các nữ tiếp viên hàng không nhìn sang Nam Mẫn luôn trầm tĩnh bỗng hóa thành cô gái bình thường, nhào về phía bóng dáng kia.
Sau đó, cô lao vào ngực anh ta, giống như con nít trèo lên người anh ta.
Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Nam Mẫn chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, đủ các loại cảm xúc sợ hãi sống sót sau tai nạn hiện ra, khiến cô không nhịn được vỡ òa.
Khóc ‘òa’ một tiếng.
Lạc Quân Hành: “…”
Màn đêm dần dần buông xuống.
Trên đảo nhỏ vắng vẻ chỉ nghe thấy tiếng khóc vô cùng vang dội của một cô gái.
Lạc Quân Hành cứ như vậy ôm em gái, cũng không dỗ, để mặc cô khóc lớn.
Bàn tay đang cầm xì gà vỗ nhẹ vào lực cô, giống như vỗ một con mèo nhỏ cáu gắt.
Cho đến khi cô khóc đủ rồi thì dừng lại.
Nam Mẫn khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, từ trên bả vai Lạc Quân Hành, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, nghẹn ngào trách mắng: “Sao giờ anh mới đến…”
Nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống, khuôn mặt đỏ bừng, bờ vai khẽ run lên vì khóc nức nở.
“Em tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh cả nữa…”
Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, anh ta khẽ cười, giọng trầm thấp: “Không phải anh cả đã tới rồi sao”.
Nam Mẫn khịt mũi ‘ừ’ một tiếng.
Rời từ trên người anh cả đi xuống.
Chương 488: Ba ngàn chữ kiểm điểm mất rồi
Lạc Quân Hành ngậm điếu xì gà trên miệng, cởi chiếc áo vest trên người khoác lên cho Nam Mẫn, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Khóc thành như vậy, em là con nít lên ba hả?”
Nam Mẫn đỏ hồng hai mắt, khẽ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh mới lên ba đấy”.
Biết cãi lại rồi, xem ra đã sống trở lại rồi.
Đôi mắt màu xanh của Lạc Quân Hành lấp lánh ý cười, lấy một chiếc khăn tay màu xanh da trời trong túi áo vest ra đưa cho Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhận lấy, lau đi nước mắt và nước mũi, miệng vẫn còn khẽ chu.
Lạc Quân Hành khẽ nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Đồ mít ướt”.
Anh ta đưa điện thoại vệ tinh cho Nam Mẫn, nói: “Gọi điện thoại báo bình an cho đám khỉ già và đám khỉ con đang nhảy tưng tưng ở nhà đi”.
Nam Mẫn ngoan ngoãn đáp lời, cầm lấy điện thoại vệ tinh gọi điện báo bình an cho các bố và các anh.
Nhóm Quyền Dạ Khiên sắp phát điên rồi, sau khi biết máy bay gặp phải sự cố, cả đám đã chuẩn bị lên máy bay lao thẳng sang nước Y tìm em gái, nhưng bị Lạc Quân Hành ngăn cản.
Nghe được tin bình an của Nam Mẫn, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
—
Các tiếp viên hàng không đã được Lạc Quân Hành cử người đưa về, máy bay được vớt từ dưới sông biển Ranau lên.
Cơ trưởng Ngôn Uyên cũng phải trở về để báo cáo công tác, còn phải phối hợp với cơ quan có thẩm quyền để điều tra.
Lạc Quân Hành không trò chuyện với Ngôn Uyên quá nhiều, thậm chí quan hệ của họ cũng có vẻ không thân thiết lắm, nhưng Nam Mẫn đứng bên cạnh nhìn, không hiểu tại sao giữa hai người họ lại có sự ăn ý khó tả.
Lúc đi, Ngôn Uyên và Nam Mẫn vẫy tay chào tạm biệt: “Tạm biệt nhé, bé Nam Mẫn!”
“Cơ trưởng Ngôn”.
Nam Mẫn lên tiếng gọi anh ta lại, đối mặt với đôi mắt lấp lánh ánh tím khói của anh ta, nói: “Quyển sách “Tình yêu thời thổ tả” đó, hôm nào tôi gửi quyển khác cho anh”.
“Không cần”.
Ngôn Uyên bỗng nhiên vỗ ngực, cười khẽ: “Còn mà”.
“…”
Nam Mẫn khá ngạc nhiên.
Anh ta bỏ quyển sách đó trong người ư?
Ngôn Uyên đã được những người tới đón mình đưa đi mất.
Lạc Quân Hành khẽ nhướng mày: “Tình yêu thời thổ tả?”
“À”, Nam Mẫn giải thích: “Em có mang một quyển sách, định ngồi trên máy bay xem lại thì bị cơ trưởng Ngôn mang đi mất”.
Đôi mắt màu xanh của Lạc Quân Hành khẽ lóe lên: “Sách của Nam Mẫn, không cho người ngoài mượn cơ mà?”
“Thế nên em trực tiếp tặng cho anh ấy rồi”, Nam Mẫn nói hết sức hợp lý.
Lạc Quân Hành gật đầu: “À”.
“A!”
Nam Mẫn bỗng nhiên hét to một tiếng.
Nói tới thư cô lại nhớ tới một thư khác.
“Chuyện gì thế?”
Lạc Quân Hành nhíu mày, sao con bé này trưởng thành rồi mà vẫn giống y như hồi nhỏ vậy, cứ bất chợt làm ầm lên ấy.
Nam Mẫn trợn tròn đôi mắt to đầy vô tội, nhìn chằm chằm Lạc Quân Hành, khóe miệng giật giật, vẻ mặt như muốn khóc lên: “Anh cả… Bản kiểm điểm của em vẫn còn trên máy bay”.
Mà chiếc máy bay đó thì đã được cơ quan có thẩm quyền vớt lên, chở đi rồi.
Quan trọng nhất là cái ba lô của cô không có chống thấm nước!
Thế nên bản kiểm điểm ba ngàn chữ cô vất vả vắt nát óc viết ra cứ thế… Tiêu tùng…
Lần này thì Nam Mẫn thật sự rất muốn khóc.
Bản kiểm điểm của cô!
Đôi mắt xanh của Lạc Quân Hành lẳng lặng nhìn cô, dường như không mấy tin tưởng: “Em viết thật hả?”
“Em viết thật mà! Thật đó!"
Nam Mẫn chân thành hơn bất kỳ lúc nào trên đời, bắt đầu cà lăm: “Anh phải tin em, anh… Anh cơ trưởng Ngôn tận mắt nhìn thấy em viết mà, không tin thì anh đi hỏi anh ấy xem!”
Lạc Quân Hành nhìn cô luống cuống như gà mắc thóc, lòng thầm buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn không chút gợn sóng.
“Ngôn Uyên nhìn thấy em viết hả?”
“Đúng vậy!”
Nam Mẫn nói: “Anh ấy có thể làm chứng cho em”.
“Ừm”.
Lạc Quân Hành hút một hơi xì gà, mùi thuốc lá xộc vào mũi, giọng nói đầy cuốn hút nhẹ nhàng thong thả hỏi: “Viết cái gì thế, có còn nhớ không?”
“…”
Nam Mẫn nhớ tới ba ngàn chữ được cô chắp vá tứ lung tung lại, lập tức chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn thề thốt nói: “Nhớ… Nhớ chứ”.
“Thế thì về đọc cho anh nghe”.
Nam Mẫn: “Hả?”
Thế thì làm khó cô quá rồi.
“Hay là…”, cô kiên trì đề nghị: “Để em viết lại một bản nữa nha”.
Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn lại sợ hãi của em gái, lúc này mới khẽ cong môi, cười sờ đầu cô: “Con bé ngốc này, biết lỗi rồi chứ gì, lần sau rút kinh nghiệm, tạm miễn cho em cái bản kiểm điểm đấy”.
“Thật ư?”, Nam Mẫn nghe nói được miễn viết bản kiểm điểm thì vui vẻ nhảy dựng lên: “Ai da! Anh cả muôn năm!”
Lạc Quân Hành cong môi, nhìn em gái nhỏ hoạt bát sôi nổi trước mặt mình, cảm thấy thời gian như quay về những ngày tháng trước đây.
Chương 489: Đóa hoa trong nhà kính
May mắn, con bé còn sống.
Bọn họ đều sống sót.
…
“Anh cả, chúng ta đi thôi”.
Nam Mẫn mặc chiếc áo vest của Lạc Quân Hành vào, chuẩn bị rời khỏi đảo nhỏ.
Lạc Quân Hành lại nói: “Đến cũng đã đến rồi, chi bằng đi đạo xem đảo Hoa Hồng của em một vòng đi”.
Nam Mẫn ngớ người ra: “Đảo của ai cơ?”
“Của em”.
Lạc Quân Hành dập tắt điếu xì gà, một tay khẽ khoác cổ kéo Nam Mẫn đi.
Nam Mẫn chớp chớp mắt, không dám tin líu ríu nói: “Là hòn đảo anh tặng cho em ấy hả? Mới đó đã xây xong rồi ư? Anh mới gọi nó là gì, đảo Hoa Hồng hả?”
“…”
Thảo nào vừa đặt chân lên đảo cô đã cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Sinh nhật năm cô hai mươi lăm tuổi, anh cả đã mua cho cô một hòn đảo, trước đó khi gửi ảnh cho cô xem thì hòn đảo vẫn chưa được sửa sang lại, nhìn thế nào cũng thấy nó trụi lủi.
Anh cả hỏi cô muốn xây dựng nó như thế nào, cô bắt đầu phát huy trí tưởng tượng vô biên của mình nói: “Nhất định phải có một căn nhà nhỏ thật xinh đẹp, một bể bơi lộ thiên, bờ cát, cây phong, ghế dài gì gì đó…”
“À phải rồi, tốt nhất nên có một bồn hoa, bên trong trồng đủ các loại hoa hồng”.
“Hoa hồng đỏ này, hoa hồng vàng này… Liệu có trồng được hoa hồng xanh không nhỉ?”
Không ngờ, tất cả những gì cô nói, anh cả đều giúp cô thực hiện.
“Anh cả”.
Nam Mẫn khẽ gọi anh ta một tiếng, sau đó như con khỉ nhỏ nhảy lên lưng anh ta, vui vẻ nói to: “Em yêu anh chết mất!”
Lạc Quân Hành: “…”
Nhịn. Đây là em gái máu mủ ruột thịt, không được ném xuống!
Đảo Hoa Hồng quả là cực kỳ xinh đẹp.
Điện thoại của Nam Mẫn đã chìm xuống dòng nước khi cô bơi nên lấy điện thoại của anh cả điên cuồng chụp hình, chuẩn bị về gửi vào nhóm khoe khoang với các anh một phen.
Khi cô chụp ảnh, Lạc Quân Hành đang ngậm điếu thuốc ở ngay bên cạnh, cười khẽ nhìn em gái mình.
Khi rời khỏi hòn đảo, Nam Mẫn đã hái khá nhiều hoa hồng xanh.
Hoa hồng xanh là quý giá nhất trong các loại hoa hồng, đẹp đẽ và rực rỡ đến mê người, nó mang ý nghĩa như một lời hứa hẹn.
Nam Mẫn ôm bó hoa, lên du thuyền của Lạc Quân Hành đi suốt đêm trở về Birmingham, đến chỗ anh cả ở, lâu đài Modu.
Kiến trúc gothic thể hiển sự cao quý và xa hoa, vừa vào cổng thành thì một nhóm hầu gái đã đứng bên ngoài chờ, Nam Mẫn bước lên chiếc xe ngựa xinh đẹp màu trắng, ngồi bên cạnh anh cả như nàng công chúa nhỏ xinh xắn.
Chỉ là dáng vẻ hơi nhếch nhác một chút.
Xe ngựa di chuyển chừng mười phút mới đến được tòa lâu đài chính, Lạc Quân Hành đưa tay bế Nam Mẫn xuống dưới.
Bảo vệ ngoài cửa đều cúi chào Nam Mẫn: “Kính chào cô chủ!”
“Chào mọi người”.
Nam Mẫn mỉm cười dùng khẩu âm Luân Đôn chính gốc chào hỏi mọi người, bước chân nhẹ nhàng theo sau anh cả, vào tòa lâu đài.
“Đi ngâm nước ấm một lát đi, rồi đến phòng tìm anh”.
Lạc Quân Hành vẫn còn một cuộc họp video phải tham dự nên chia nhau mỗi người một ngả ở cầu thang.
Bên trái lầu ba là một dãy phòng, tất cả đều là phòng của Nam Mẫn, nó đã được đập ra để xây thông với nhau, mỗi năm đều có người quét dọn nên sạch sẽ như mới, cả quần áo trang sức cũng được thay đổi thường xuyên, đều là những mẫu mới nhất của các thương hiệu hàng xa xỉ.
Nam Mẫn đi vào thì được các nữ hầu gái đưa vào phòng ngâm suối nước nóng, ngâm mình với hoa thật thoải mái, còn được tận hưởng liệu trình spa tinh dầu.
Tay chân cứng ngắc được xoa bóp thoải mái đến mức mềm nhũn, cả người Nam Mẫn như được sống lại.
Nghĩ tới hành trình đầy kinh hoàng trên máy bay, cô cứ tưởng đó là một giấc mơ.
Khoảng thời gian vừa qua cô như bị dính phải sao thủy nghịch hành vậy, nhiều lần tìm được đường sống trong cõi chết, có thể thấy số cô vẫn chưa tận.
Người ta thường gọi là: Mạng cứng lắm.
…
Nam Mẫn không mang nhiều hành lý, trong lúc thoát thân cô đã bất chấp hết tất cả mọi thứ, ném lại toàn bộ trên máy bay.
Cũng may trong lâu đài này có tất cả mọi thứ.
Thợ xoa bóp đã chăm sóc cho Nam Mẫn từ đầu đến chân, da cô được bôi một lớp dầu massage, rồi lại bôi thêm rất nhiều thứ khác và xoa bóp như đang tẩm ướp cho con gà mái già trước khi thả vào chảo dầu, cả người cứ thơm ngào ngạt.
Nhưng nó cũng đã loại bỏ toàn bộ mùi biển trên người Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhìn vào gương, quan sát làn da trắng nõn nà của mình, cảm thấy bản thân đã biến trở về làm đóa hoa xinh đẹp trong nhà kính năm đó.
Chương 490: Tại sao phải khổ như vậy?
Cô chọn cho mình một chiếc váy dày kiểu Pháp xinh đẹp, mái tóc được uốn nhẹ phần đuôi và xõa mềm mại sau lưng, để sắc mặt trông tươi tắn hơn một chút, cô còn cố tình trang điểm nhẹ nhàng cho mình.
Video call với các anh trai, kể lại đơn giản những chuyện đã xảy ra.
Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Lý Vân và Bạch Lộc Dư đều online, bốn gương mặt đầy nghiêm túc, nghe cũng nhập tâm lắm.
Bọn họ đã hiểu được phần nào từ tin tức báo đài, nhưng khi Nam Mẫn kể lại quá trình cũng như cảm nhận của chính cô khi sự việc đó xảy ra, họ vẫn sợ đến mức nổi da gà.
“Đáng sợ quá rồi đó, tóc gáy anh dựng lên hết rồi đây này”, Bạch Lộc Dư xoa cánh tay, mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Gương mặt luôn có vẻ dịu dàng của Hạ Thâm cũng nhíu mày lại thật chặt: “Cũng may là em không sao, đúng là cảm ơn trời đất, xem như sợ bóng sợ gió một hồi”.
“Sợ bóng sợ gió thôi ấy hả? Rõ ràng là sợ hãi hàng thật giá thật!"
Quyền Dạ Khiên khó chịu nói: “Cô cả nhà họ Nam của anh ơi, em có thể yêu quý cánh chim của mình một tí được không vậy? Để các anh được bớt lo ngày nào hay ngày đấy. Một ngày dăm ba bận, anh hai nhà em sắp bạc cả đầu rồi đây này!”
Nam Mẫn không phục thì thào: “Một ngày dăm ba bận hồi nào?”
“Đúng, không phải là một ngày dăm ba bận, mà là dăm ba ngày một bận! Từng đó là đủ để con người ta chịu không thấu rồi đấy em!”
Quyền Dạ Khiên lên lớp Nam Mẫn, sau đó đột ngột chuyển chủ đề: “Nhưng lần này em xảy ra chuyện cũng không hẳn là hoàn toàn bất lợi”.
“Hả?”, Nam Mẫn hết sức khó hiểu: “Lợi chỗ nào?”
Quyền Dạ Khiên cười bí hiểm, những đường cong sắc bén kia cũng trở nên hiền hòa hơn nhiều: “Lạc Ưu biết em xảy ra chuyện không may nên đã liên lạc với anh”.
Nam Mẫn nghe thế thì lập tức bật dậy: “Cuối cùng cô ấy cũng được tự do rồi hả?”
“Cũng gần giống thế, Ưu Ưu kết thúc kỳ nghỉ của cô ấy trước thời hạn, quay về quân đội”.
“Ngon lành”.
Nam Mẫn khẽ cười, nháy nháy mắt với Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, em chúc anh sớm ngày thành công nha”.
Ý chí chiến đấu của Quyền Dạ Khiên sục sôi hẳn lên: “Nhất định thế”.
Lý Vân lại nói: “Anh hai, anh đừng có bẻ lái nữa, em vẫn chưa nghe xong mà. Bé sáu, em tiếp tục kể cho anh nghe về cơ trưởng Ngôn trên chuyến bay đó đi, chắc chắn anh ấy là một anh hùng”.
Anh ta hào hứng bừng bừng, tươi tắn như hoa, dốc hết lời hay ý đẹp khen ngợi, bên cạnh lại chợt vang lên tiếng ho khẽ.
Nam Mẫn hiểu ý, cười đùa nói: “Anh tư, anh là người đã có chồng rồi, cơ trưởng Ngôn có anh dũng đến đâu cũng không liên quan tới anh. Em khuyên anh nên ngoan ngoãn một chút, đừng có đứng núi này trông núi nọ”.
“Gì? Ai đứng núi này trông núi nọ? Ai?”
Lý Vân trừng mắt nhìn Nam Mẫn, ánh mắt chột dạ nhìn sang Trình Hiến bên cạnh, thấy anh ta chẳng nói chẳng rằng quay về phòng đọc sách thì vội vàng tắt video call: “Bị em hại chết rồi, lần sau anh tính sổ với em!”
Lý Vân nhanh chóng cúp máy.
Quyền Dạ Khiên bên kia có vẻ vừa nhận được tin nhắn từ Lạc Ưu, dặn Nam Mẫn phải tự chăm sóc cho bản thân rồi cũng tắt video call.
Chỉ còn hai kẻ độc thân là Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư mắt to trừng mắt nhỏ.
Bạch Lộc Dư ho khẽ một tiếng, ấp a ấp úng nói: “Có chuyện này, anh không biết có nên nói cho em biết hay không…”
“Chuyện gì?”, Nam Mẫn nói: “Đừng có úp mở như thế, mau nói đi”.
Bạch Lộc Dư nói: “Dụ Lâm Hải gọi cho anh hỏi về tình hình của em, anh nói với tên đó là em không sao”.
Nam Mẫn im lặng một lát, thản nhiên “à” một tiếng.
“Sau khi Dụ Lâm Hải nghe tin em xảy ra chuyện, mới sáng sớm đã bay sang nước Y, bọn anh gặp nhau ở sân bay…”
Bạch Lộc Dư còn chưa dứt lời thì Nam Mẫn đã nhíu mày lại thật chặt: “Anh ta điên rồi hả? Anh ta vừa mới thực hiện phẫu thuật mở sọ cách đây không lâu, sao lại lên máy bay?”
“Đúng đó, máy bay dân dụng không cho bay, Dụ Lâm Hải điều động máy bay riêng tới, lại bị người nhà họ Dụ cản”.
Nghe tới đó, Nam Mẫn mới buông lỏng chân mày: “Đừng để anh ta sang đây, em đang bình yên lắm, không muốn gặp mặt anh ta”.
“Anh hiểu, anh cũng nói với tên đó như thế”.
Bạch Lộc Dư khẽ mím môi.
“Nhưng mà bé sáu này, nói thật nhé, anh cảm thấy bây giờ Dụ Lâm Hải thật sự nghiêm túc với em đấy. Hôm gặp nhau ở sân bay, anh thấy dáng vẻ lo lắng hãi hùng của tên đó như kiểu sắp chết đến nơi ấy, giống hệt bọn anh…”
Nam Mẫn không nói gì, chỉ khẽ đáp một tiếng bé tí trong cổ họng, lặng lẽ cúp điện thoại.
Con người đúng là một sinh vật kỳ quái.
Một người từng thờ ơ với mọi cảm xúc vui buồn giận hờn của cô lại lo lắng hãi hùng vì cô.
Mà người cô đang muốn loại bỏ ra khỏi trái tim mình, khi đứng trước bờ vực sinh tử thì vẫn không nhịn được nhớ tới anh.
Tại sao, con người ta phải sống một cách khổ sở như vậy?