Nếu bây giờ Nam Mẫn xuất hiện trước mặt mình, nếu Nam Mẫn chịu đến cứu cô ta, thì cô ta tình nguyện nhận sai, xin lỗi vì tất cả những việc xấu mà mình làm với cô, cô muốn cô ta làm gì cũng được!
Nhưng đương nhiên cô ta đang ảo tưởng.
Nam Mẫn hận cô ta như vậy, ghét cô ta như vậy, làm sao có thể đến cứu cô ta cứ, chắc chắn cô chỉ mong cô ta chết ở nhà họ Tần, mắt không thấy lòng không phiền.
Nghĩ như vậy, Nam Nhã lại muốn khóc…
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, lòng Nam Nhã càng lúc càng căng thẳng, cô ta muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng miệng bị nhét giẻ rất chặt, không hét ra được, muốn chạy cũng không chạy nổi, giống như con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm thịt.
Cửa của gác xép “phập” một tiếng bị đập mở, Nam Nhã sợ đến nhắm hai mắt, cuộn tròn người lại, tay ôm bụng theo bản năng, chỉ sợ có người đến hại đứa con trong bụng cô ta.
Ông K sợ có nguy hiểm, dẫn đầu chạy phía trước, cửa của gác xép được đẩy mở, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm mới để Nam Mẫn đi vào.
Nam Mẫn cất bước đi vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử co lại, nhăn mày, nắm chặt nắm đấm.
“…”
Lũ súc sinh không phải con người nhà họ Tần này!
“Cố Hoành!”, cô nặng nề cất giọng.
Cố Hoành hiểu ý, lập tức lên trước, mở chức năng chụp ảnh của điện thoại, tách tách tách chụp mấy bức, cũng không đành lòng nhìn cảnh trước mặt.
Nam Nhã nhắm chặt đôi mắt, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền thộn người, giống như bị ảo giác, hồi lâu, cô ta mới chậm rãi mở mắt, lại nhìn thấy Nam Mẫn thật.
“Chị cả!”
Cô ta hét một tiếng gọi từ trong lòng, giống như dân chúng chịu khổ chịu nạn nhìn thấy đại cứu tinh, đôi mắt sáng lên, miệng hu hu gọi.
Nam Mẫn động ngón tay, Cố Hoành lên trước, bỏ chiếc giẻ trong miệng Nam Nhã ra.
Nam Nhã hắng cổ họng khô rát, mất tiếng không thể gọi, hồi lâu mới khàn giọng gọi một tiếng: “Chị”.
Cô ta gọi một tiếng đầy xúc động và nước mắt giàn dụa, khiến Cố Hoành ở một bên cũng ngẩn người, nhìn chằm chú Nam Mẫn.
Chịu khổ ở bên ngoài, trở nên hiểu chuyện rồi ư?
Biết gọi chị rồi?
Nam Mẫn không có nhiều tình cảm sướt mướt như Nam Nhã, cũng không lập tức bảo Cố Hoành cởi trói cho cô ta, chỉ đứng ở đó, bình tĩnh hỏi cô ta: “Cô có đi theo tôi không?”
Nam Nhã gần như không hề do dự, điên cuồng gật đầu: “Có, có!”
“Cô nghĩ kỹ chưa”.
Nam Mẫn nói: “Nếu cô cứ theo tôi đi như vậy, Tần Giang Nguyên sẽ không cần cô nữa. Đứa con trong bụng cô, cô muốn giữ hay không tùy cô quyết định, nhưng từ nay về sau, cô và nhà họ Tần không còn quan hệ gì nữa, thân phận mợ chủ Tần cũng không thuộc về cô nữa”.
Nghe vậy, Nam Nhã lại do dự, không biết là đang hỏi Nam Mẫn, hay đang hỏi chính mình: “Nếu… tôi ở lại, thân phận mợ chủ Tần còn thuộc về tôi không?”
Dường như Nam Mẫn nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất trên thế gian, chỉ chế nhạo nhếch khóe miệng: “Cô nghĩ sao?”
Nam Nhã mím môi, tuy cô ta không muốn thừa nhận, nhưng hiển nhiên vị trí của con đê tiện Phùng Thanh cao hơn cô ta, rõ ràng đầy mùi hồ ly, Tần Giang Nguyên lại như uống nhầm thuốc, dính lấy cô ta.
Theo lời nói của Tần Giang Nguyên: “Thanh Nhi xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, biết nhiều trò hơn cô, tại sao tôi cần cô mà không cần cô ấy? Nam Nhã cô có điểm nào đáng để tôi từ bỏ cả cánh rừng, chỉ yêu chiều cỏ đuôi chó như cô?”
Cô ta theo Tần Giang Nguyên ba năm, không ngờ đến cuối cùng trong mắt anh ta, cô ta chỉ là cỏ đuôi chó, không đáng một đồng.
Vừa nghĩ đến đây, cô ta vô cùng đau lòng.
Nhưng cô ta biết, Tần Giang Nguyên và Phùng Thanh sẽ không tha cho cô ta, trong bụng Phùng Thanh cũng có một đứa bé, tuyệt đối sẽ không để cô ta thuận lợi sinh đứa bé trong bụng ra, cô ta cũng xem nhiều phim cung đấu, cơ bản cũng biết.
Cho dù cô ta thực sự sinh đứa bé ra, Tần Giang Nguyên cũng muốn “bỏ mẹ giữ con”, đến cuối cùng cô ta vẫn không có được gì, việc gì phải vậy chứ?
Mấy ngày nay bị nhốt, Nam Nhã giống như trải qua một đời người, bỗng hiểu ra rất nhiều chuyện trước đây không hiểu, cũng nhìn thấu trái tim Tần Giang Nguyên, anh ta có thể thích Nam Mẫn, có thể thích Phùng Thanh, nhưng với cô ta, từ đầu đến cuối chỉ có lợi dụng, không có yêu.
Tất cả đều là cô ta tình nguyện thôi.
Nam Nhã cắn môi, rơi nước mắt gật đầu: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tần, đi theo chị”.
Trong gác xép nóng bức khó chịu, ở thêm một giây cũng khiến người ta khó thở, Nam Mẫn cũng không nhiều lời với cô ta, nói thẳng: “Muốn đi theo tôi, cũng không dễ như vậy”.
Chương 314: Sống không bằng chết
Nam Nhã bỗng ngẩng đầu lên.
“Nói thẳng vậy, tôi vốn không muốn lo chuyện vớ vẩn của cô, là ông nội thương xót cháu gái lòng lang dạ sói như cô, bảo tôi đến, tôi có thể đến, hoàn tòan là nể mặt ông nội”.
Nam Mẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Những việc xấu xa cô làm với tôi trước đây, tôi đều nhớ từng việc một, không quên được”.
Tim Nam Nhã bỗng thắt lại, bây giờ cô ta sợ nhất là Nam Mẫn tính sổ với cô ta, thực sự nhẫn tâm vứt cô ta ở đây không quan tâm cô ta: “Chị, chị muốn thế nào?”
“Niệm tình cô đang mang thai, tôi không để cô tổn thương cơ thể”, Nam Mẫn cất giọng tùy ý và bình thản: “Rất đơn giản, dập đầu với tôi ba cái, bảo đảm sau này sẽ nghe theo lời của tôi, tôi bảo cô đi hướng đông, thì cô không được phép đi hướng tây, mọi chuyện đều nghe theo tôi, hầu hạ tôi như hầu hạ chủ nhân, thì tôi cứu cô ra ngoài”.
“…”
Nam Nhã đột nhiên mở to đôi mắt: “Chị, chị đang giậu đổ bìm leo!”
“Tôi thế đấy”.
Nam Mẫn thẳng thắn thừa nhận: “Cô muốn chết trong tay Tần Giang Nguyên và Phùng Thanh, hay muốn sống không bằng chết trong tay tôi, tùy cô”.
Nam Nhã: “…”
Thế này bảo cô ta lựa chọn thế nào?
Chết, hay là sống không bằng chết, đây là một vấn đề khó khăn.
Nam Nhã so sánh thủ đoạn của Tần Giang Nguyên, Phùng Thanh với Nam Mẫn, nhớ lại tất cả mọi chuyện mà bọn họ làm với cô ta, sao vẫn cảm thấy Nam Mẫn đáng sợ hơn, nhưng không biết làm sao, cô ta vẫn muốn chọn Nam Mẫn.
Dù sao chết tử tế không bằng sống uất ức.
Hơn nữa, còn có ông nội, cho dù Nam Mẫn không tốt với cô ta, chắc cũng không đến nỗi quá khắc nghiệt chứ… chẳng lẽ còn thực sự có thể khiến cô ta sống không bằng chết?
Nam Mẫn không được kiên nhẫn lắm: “Cô còn ba giây để suy nghĩ”.
“Tôi đi theo chị!”
Không đợi Nam Mẫn đếm ngược thời gian, Nam Nhã vội vàng nói.
“Được, vậy dập đầu đi”.
Nam Mẫn cất giọng tự nhiên, giống như nói ngày mai muốn ăn gì với cô ta vậy.
Trước mặt nhiều người như vậy, quỳ xuống dập đầu đúng là rất nhục!
Nhưng sắp mất mạng đến nơi rồi, đầu gối còn tôn quý gì nữa, có nhục nhã cũng không bằng Tần Giang Nguyên đi giày da dẫm lên mặt cô ta, chửi cô ta đê tiện, người nhà họ Tần muốn banh hai chân của cô ta, lấy nước ối xét nghiệm DNA thì càng nhục hơn…
Cố Hoành cởi trói cho Nam Nhã, Nam Nhã phủ phục ‘cạch cạch cạch’ dập đầu với Nam Mẫn ba cái, dập một cách dứt khoát, giòn giã.
Biết co biết duỗi, có lẽ ưu điểm lớn nhất của Nam Nhã.
…
Người nhà họ Tần còn bị giữ trong phòng khách, một lúc sau, thì thấy Nam Mẫn từ trên cầu thang đi xuống, phía sau còn có Nam Nhã được người áo đen dìu đỡ, vẻ mặt cũng thay đổi theo.
Đôi mắt Phùng Thanh tối lại, không ngờ Nam Mẫn thực sự đến cứu Nam Nhã, chẳng phải quan hệ chị em họ bọn họ không tốt sao?
Bà Tần lên tiếng đầu tiên: “Các người làm gì thế hả? Các người không thể đưa Nam Nhã đi, trong bụng nó còn mang đứa con của nhà họ Tần chúng tôi!”
Vừa nãy Nam Mẫn thực sự quá buồn ngủ, nghe bọn họ lôi thôi lằng nhằng hồi lâu cũng lười không thèm tranh cãi với họ, nhưng cái nhà này đúng là không biết xấu hổ! Ô nhiễm nghiêm trọng đến tai và mắt của cô!
Đôi mắt cô lạnh lùng lướt đến: “Chẳng phải các người nói đứa bé trong bụng Nam Nhã không phải là con của Tần Giang Nguyên sao? Sao bây giờ lại nói cô ta mang huyết mạch của nhà họ Tần các người? Tự vả miệng mình vui lắm hả?”
“Chúng tôi nói là chưa chắc, chỉ nghi ngờ thôi”.
Bà Tần tỏ vẻ mặt như đó là điểu hiển nhiên, cây ngay không sợ chết đứng.
Nam Mẫn cười ha một tiếng: “Việc này có gì đáng nghi ngờ, bản thân Tần Giang Nguyên đã làm chuyện gì, tự mình còn không biết sao?”
Cô lại nói với bà Tần: “Con trai bà ở bên ngoài như trẻ con vung tiền, không biết đã rải biết bao nhiêu nghiệt chủng, chi bằng các ngươi ra ngoài nhặt mấy con hồ ly mẹ về còn hơn là cứ nhằm vào đứa bé trong bụng Nam Nhã. Chẳng phải anh ta rất giỏi việc này à?”
“Cô… cô lại dám nói con trai tôi như vậy!”
Bà Tần vô cùng tức giận, bệnh tim cũng sắp tái phát.
“Dì à, dì bớt giận, đừng chấp cô ta”.
Phùng Thanh an ủi bà Tần, diễn vai con dâu ngoan đặc sắc hơn Nam Mẫn năm đó nhiều, rồi nhìn sang Nam Mẫn: “Cô có gì cứ nói thẳng, không cần phải chỉ gà mắng chó”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tôi không chỉ gà mắng chó, tôi mắng cô đấy”.
Phùng Thành: “…”
Chương 315: Bất ngờ
Nam Nhã ở phía sau nghe vậy, chỉ cảm thấy vô cùng hả giận, đám người này ức hiếp cô ta lâu như vậy, cô ta hận không thể bóp cổ họ từ lâu rồi, không ngờ lại là Nam Mẫn giúp cô ta xả nỗi hận này.
“Tiểu Mẫn, em đang làm gì thế?”
Trước mặt Nam Mẫn, Tần Giang Nguyên hoàn toàn không nổi nóng được, gần như lấy lòng cười nói: “Chẳng phải em vẫn luôn ghét Nam Nhã à, cô ta làm nhiều chuyện xấu với em như vậy, anh cũng là giúp em xả giận thôi”.
Nam Nhã nghe lời này, chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng.
“Tần Giang Nguyên, anh nói lời này, không cảm thấy táng tận lương tâm à?”
Nam Nhã tức đến suýt nữa ngã từ cầu thang xuống, được người áo đen dìu đỡ, đôi mắt cô ta đỏ máu, trừng nhìn Tần Giang Nguyên, nước mắt rơi: “Tôi yêu anh như vậy, nếu không phải vì anh, tôi sẽ không trở mặt thành thù với chị của tôi, cũng sẽ không biến thành như hôm nay! Những chuyện xấu trước đây, rõ ràng đều là anh xúi giục tôi làm, nhưng bây giờ anh lại đẩy hết mọi tội lỗi sang một mình tôi, lương tâm của anh bị chó ăn rồi!”
“Cô đừng ăn nói linh tinh, đều do một mình cô làm, cô ghen ghét với Nam Mẫn, tâm địa xấu xa, không liên quan đến tôi”.
Tần Giang Nguyên phủ nhận hoàn toàn.
Nam Nhã trừng mắt nhìn, hận không thể nhổ nước bọt lên mặt anh ta.
Lúc này, Nam Nhã nhẹ nhàng mở đoạn ghi âm rất lâu trước đây, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“… Chuyện năm đó đều là một tay Nam Nhã lên kế hoạch, lừa anh làm!”
Nghe thấy giọng của Tần Giang Nguyên, còn nhắc đến chuyện năm đó, Nam Nhã liền sững sờ, Tần Giang Nguyên cũng sửng sốt.
“Ba năm trước, là Nam Nhã chủ động quyến rũ anh! Có lẽ em không biết, cô em họ trông có vẻ vô hại của em, vẫn luôn đố kỵ với em… Tóm lại, cô ta lấy danh nghĩa tình yêu lừa anh hẹn em ra ngoài leo núi… Nhưng ai có thể ngờ được, Nam Nhã lại lòng dạ rắn độc như vậy, cô ta lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn cho em, hẹn em đi leo núi, thực ra là muốn đẩy em vào chỗ chết. Sở dĩ hôm đó anh không đi, là bị cô ta hạ thuốc mê ngủ cả một ngày, đợi khi anh tỉnh lại, thì được biết tin về cái chết của em…”
Trong đoạn ghi âm, từng câu từng chữ của Tần Giang Nguyên đều được biểu đạt rất rõ ràng, tóm lại đổ hết tất cả mọi tội lỗi lên đầu Nam Nhã, còn mình vô tội trong sạch.
Nam Nhã nghe mãi nghe mãi, bỗng bật cười.
“Thì ra sau lưng anh nói tôi như vậy… tôi lòng dạ rắn độc, muốn đẩy Nam Mẫn vào chỗ chết? Đúng thế, tôi ghen ghét với cô ấy, tôi cũng thực sự chỉ mong cô ta chết đi, nhưng còn anh thì sao, anh vô tội bao nhiêu? Đoạn tin nhắn hẹn chị đi leo núi, chẳng lẽ không phải chính tay anh soạn từng chữ sao? Kế hoạch giết Nam Mẫn, chẳng lẽ không phải là anh nghĩ ra sao? Rõ ràng là anh vì yêu sinh hận, không có được chị ấy bèn muốn hủy hoại! Tần Giang Nguyên anh là một con sói, một con rắn độc!”
Cô ta nói xong bèn đổ người qua, khạc nước bọt với Tần Giang Nguyên.
Cái miệng bị nhét giẻ lau hôi hám mấy ngày, rồi cứ vậy phun nước bọt đầy mặt Tần Giang Nguyên, lập tức, anh ta suýt nữa nôn hết đồ ăn đêm hôm trước ra!
Cãi cọ cả nửa ngày, Nam Mẫn cũng mệt rồi.
“Việc cần nói đều nói hết rồi, vậy chúng tôi về đây”.
Cô cất bước định đi ra ngoài.
Tần Văn Quân quen quát tháo ngạo mạn nhiều năm nay, chưa từng chịu tức giận như vậy, lập tức sầm mặt: “Cháu gái, cháu nói đến thì đến, nói đi thì đi, khó tránh không coi nhà họ Tần ra gì đấy?”
Nam Mẫn quay đầu, nhún vai: “Chẳng thế thì sao?”
Tần Văn Quân: “…”
…
Dụ Lâm Hải vừa từ phòng của mẹ đi ra, thì gặp ngay Dụ Phạn Âm ở trong sân, Dụ Phạn Âm gọi một tiếng: “Anh cả”.
“Ừm”.
Dụ Lâm Hải nhìn cô ấy đầy vẻ mệt mỏi: “Vừa đi làm về à?”
Dụ Phạn Âm gật đầu: “Chủ nhiệm bảo em chủ trì một cuộc hội nghị quốc tế, em không đủ kinh nghiệm, bị giữ lại ở viện phiên dịch cấp cao xem bài giảng video cả buổi chiều, bây giờ trong đầu đều là tiếng ong ong bô bô”.
Hiện giờ Dụ Phạn Âm làm việc ở viện phiên dịch cấp cao, là một phiên dịch viên.
Nhắc đến hội nghị quốc tế và viện phiên dịch cấp cao, Dụ Lâm Hải nhớ đến một người.
Vừa nghĩ đến thì Dụ Phạn Âm nói: “Đúng rồi anh cả, hôm nay lúc xem video, anh đoán xem em nhìn thấy ai? Em nhìn thấy chị dâu, à không đúng, là chị Nam!”
Dụ Phạn Âm tỏ vẻ mặt đầy sùng bái: “Chị ấy đã từng là cố vấn phiên dịch đặc biệt của viện phiên dịch cấp cao, từng chủ trì hơn một trăm cuộc họp hội nghị quốc tế lớn nhỏ, hơn nữa còn đến hơn mười loại ngôn ngữ, em cũng sững người! Còn tưởng nhận nhầm người cơ. Sao anh không nói với bọn em chị ấy biết nhiều ngôn ngữ các nước, còn là phiên dịch viên?”
Dụ Lâm Hải cười khổ.
Anh có thể nói anh cũng mới biết mấy ngày trước không?