Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421: Dù sao cũng là chồng cũ

Giọng cô đầy yếu ớt.

Dụ Phượng Kiều giật mình, vui vẻ nhìn cô: “Mẫn à, con biết bác sĩ Grace ư? Có thể mời được cô ấy không?”

“Được”.

Nam Mẫn chậm rãi mở miệng: “Con là Grace”.

“Cái gì!”

Một câu như sét đánh ngang tai, khiến Dụ Phượng Kiều và dì Vệ lập tức sửng sốt.

Mà Thẩm Lưu Thư đang gọi điện thoại bên kia cũng cứng đờ cả người, nhìn về phía Nam Mẫn, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace được người đời gọi là “bàn tay thần khoa ngoại” đấy ư?

Thế nên năm đó chính cô là người cứu Lâm Hải?

……

Thế giới bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.

Dụ Phượng Kiều và dì Vệ cùng Thẩm Lưu Thư cùng nhìn Nam Mẫn, hệt như không quen biết cô.

Ánh mắt màu xanh nhạt của Tô Duệ hiện lên vẻ âm u, khẽ kéo lấy bả vai Nam Mẫn.

“Em làm được không?”

Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn anh ta, lại nhìn sang Quyền Dạ Khiên cùng Bạch Lộc Dư đang lo lắng giống hệt.

Khóe môi khẽ cong, cô chắc chắn: “Phẫu thuật nhỏ mà thôi, em làm được”.

Nam Mẫn vỗ vỗ tay Tô Duệ, ý bảo anh ta đừng lo lắng.

Cô nói với nhóm bác sĩ cũng đang ngẩn người vì giật mình khi nghe thấy cái tên Grace: “Xin phép mượn nơi này dùng một lát, gửi bệnh án cho tôi, ekip phẫu thuật của tôi sẽ đến đây nhanh thôi, phiền mọi người ra đón một chút”.

Bác sĩ: “À dạ dạ dạ… Được được được!”

Bác sĩ Grace đến bệnh viện nhà mình!

Lập tức báo cho nhóm viện trưởng về xem mới được, nếu không lỡ mất cơ hội này sẽ không còn nữa đâu!



Ekip mổ của Nam Mẫn đến rất nhanh.

Nghiên cứu hồ sơ bệnh án của Dụ Lâm Hải xong, họ lập tức chuẩn bị cho phẫu thuật.

Một giải phẫu mở sọ, đầu tiên phải cạo tóc trên đầu đi để tránh ảnh hưởng đến thao tác, dẫn đến nhiễm trùng.

“Haiz, đẹp trai như vậy mà lại bị cạo hết tóc, đúng là không nỡ xuống tay”.

“Sắp mở cả sọ ra rồi thì một mái tóc thôi, có cái gì mà nỡ với không nỡ?”

“Dù sao cũng là chồng cũ của lão đại, không phải chồng đương nhiệm, xấu thì xấu thôi, chẳng sao cả”.

“Theo tin tức mà tôi nắm được, thì anh chồng cũ này bị thương vì che chắn cho lão đại của chúng ta. Nên tôi khuyên mọi người nên khách sáo một chút, nói không chừng lão đại mềm lòng lại cho anh chồng cũ một cơ hội ngóc đầu dậy thì sao?”

“Lão đại là người dễ mềm lòng lắm hả?”

Một người đặt câu hỏi, tất cả lắc đầu.

Bác sĩ Grace, cũng chính là Nam Mẫn mặc quần áo phẫu thuật đi tới, giọng nói sau lớp khẩu trang có vẻ bực bội: “Nói cái gì thế? Nói xấu tôi đấy hả?”

“Không ạ!”, mọi người cùng đáp.

Sau khi cạo đầu xong, Tiểu Ái cất con dao đi: “Lão đại, đã xử lý đầu xong rồi”.

Nam Mẫn đi tới, trầm giọng nói: “Chuẩn bị phẫu thuật”.

Mọi người: “Rõ!”

Trong hộp sọ của Dụ Lâm Hải có một lượng máu đông rất lớn và rải rác nhiều chỗ, cần áp dụng phẫu thuật ngoại khoa để can thiệp, trong đó bao gồm nội soi để tìm kiếm máu đông và mở sọ để tiến hành loại bỏ khối máu đông trong não.



Dụ Lâm Hải đã mơ một giấc rất dài.

Trong mơ, sau khi gặp tai nạn xe cộ và được bác sĩ Grace cứu sống, anh chỉ liếc mắt đã nhận ra nhân viên y tế tên “Lộ Nam Mẫn” chính là cô bé từng được mình cứu ra khỏi Mật Lâm, cô cười nháy mắt: “Anh à, em đến để báo ân này”.

Cô ở bên cạnh anh, dốc lòng chăm sóc anh, kể cho anh nghe chuyện cười, nấu cơm cho anh, giúp anh gọt táo, bóc quýt, thậm chí là lau người…

Tính tình của anh thất thường là thế, cũng không nỡ nổi giận với cô.

Mẹ ép anh phải cưới vợ, bảo anh xem mắt với một bác sĩ, anh không thích, bèn chọn Nam Mẫn trong số những người chăm sóc mình, nói: “Con muốn cưới cô ấy làm vợ”.

Cái ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, đêm tân hôn.

Cô cùng anh nằm trên giường bệnh, nói với anh về thân phận thật của mình, thật ra cô không phải là cô gái nhà quê mới lên thành phố nào cả, cô tên Nam Mẫn, là cô cả của nhà họ Nam ở thành phố Nam.

Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không đến mức quá kinh ngạc, chỉ hỏi cô, cô không sợ ư?

Nhà họ Dụ và nhà họ Nam có ân oán với nhau.

“Thế nên em mới che giấu thân phận mà”.

Cô làm nũng với anh, cũng chủ động kể anh nghe về sự khó xử của mình, hai người chú chẳng tốt lành gì, chỉ âm mưu chiếm lấy tài sản mà bố mẹ để lại cho cô, Nam Mẫn cũng rưng rưng nước mắt nói cho anh biết bố mẹ cô đã xảy ra tai nạn xe cộ trên đường đến thành phố Bắc cầu hôn.

Anh cảm động vì tình cảm của cô dành cho mình, lại thương cho những gì cô phải chịu nên đã đồng ý sẽ chăm sóc cô, giúp cô báo thù, đối phó với hai người chú kia.
Chương 422: Đại ân nhân

Với sự hết lòng chăm sóc của cô, sức khỏe của anh có chuyển biến tốt, dần dần hồi phục, bọn họ chuyển vào dinh thự nhà họ Dụ, cô thích hoa hồng, anh trồng cả một vườn lớn, họ sống cuộc sống vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc của đôi vợ chồng bình thường.

Nhìn Dụ Lâm Hải không ngừng cong khóe môi trong hôn mê.

Phó Vực chỉ cảm thấy sởn tóc gáy: “Anh chàng này chắc không phải ngốc rồi chứ?”

Lạc Ưu ở một bên thấy vậy, cau mày: “Có khả năng, dù sao cũng là phẫu thuật mở não, đầu bị mở ra, chẳng khác gì sắt vụn nấu lại, liệu trí lực có trở về năm ba tuổi không?”

Trong tiếng bàn luận, Dụ Lâm Hải chậm rãi mở mắt, tỉnh lại.

“Á, tỉnh rồi!”

Phó Vực vội vàng ấn chuông trên đầu giường: “Cậu tỉnh lại rồi, còn nhớ tôi là ai không?”

Dụ Lâm Hải nhìn anh ta, cau mày.

“Hỏng rồi, không phải mất trí nhớ thật đấy chứ?”

Phó Vực chỉ vào mình: “Tôi, tôi là bố của cậu”.

Dụ Lâm Hải mấp máy môi, bực bội nói một câu: “Tôi là bố của cậu!”

Lạc Ưu tỏ ra vô cùng cạn lời với kiểu cãi đôi co của trẻ con như này.

Nhưng cũng may anh đã tỉnh.

Y tá đến kiểm tra tình hình, nói đã tỉnh thì có lẽ không có vấn đề gì, chú ý nghỉ ngơi, cảm xúc, bổ sung dinh dưỡng, phần đầu nhất định phải giữ vệ sinh sạch sẽ.

Phó Vực và Lạc Ưu đồng loạt nhìn sang đầu của Dụ Lâm Hải.

“Cô y tá, tôi có một câu hỏi”.

Y tá nhìn sang Phó Vực đẹp trai đến bức người, mặt đỏ ửng: “Anh cứ hỏi”.

Phó Vực nghiêm túc hỏi: “Trọc đầu, cũng cần gội đầu à?”

Y tá: Ách.

Lạc Ưu bật cười lớn ha ha, cô ấy cũng muốn hỏi vấn đề này.



Người nhà họ Dụ được biết Dụ Lâm Hải tỉnh lại, đều chạy đến thăm, hỏi han ân cần, hỏi đông hỏi tây, khoang mắt Dụ Phượng Kiều lại đỏ bừng: “Con trai, con cảm thấy thế nào rồi? Đầu còn đau không?”

Dụ Lâm Hải nhẹ giọng nói: “Con không sao”.

Anh nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng của Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn đâu?”

Dụ Trạch Vũ nói: “Anh cả, chị Nam bị các viện trưởng của bệnh viện bắt cóc rồi”.

Vừa nghe thấy hai chữ nhạy cảm ‘bắt cóc’, Dụ Lâm Hải liền cau chặt mày.

“Đừng nói bừa”.

Dụ Phạn Âm vỗ em trai một cái, nói với Dụ Lâm Hải: “Anh cả, chị Nam bị các viện trưởng lôi đi diễn thuyết rồi, nhất thời không rút ra được, chốc nữa có thể đến thăm anh”.

Dụ Lâm Hải tỏ vẻ mặt ngạc nhiên: “Diễn thuyết?”

“Đúng vậy, thằng bé này cũng không sớm nói với chúng ta, thì ra Tiểu Mẫn chính là bác sĩ Grace cứu cháu năm đó, đó là ân nhân của nhà chúng ta đấy!”

Bà cụ Dụ tỏ vẻ mặt cảm kích: “Bây giờ người ta lại cứu cháu, lần này cháu bị thương nặng như vậy, nếu không phải Tiểu Mẫn làm phẫu thuật cho cháu, thì chúng ta thực sự không biết phải làm thế nào…”

Dụ Lâm Hải kinh ngạc trong lòng: “Là Tiểu Mẫn làm phẫu thuật cho cháu?”

“Đúng thế”.

Dụ Phượng Kiều đỏ mắt nói: “Con không biết tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào đâu, các chuyên gia khoa não trong bệnh viện, người thì không có mặt, người thì không có thời gian, mẹ lo muốn chết, không biết mời chuyên gia ở đâu cho con mới tốt, chỉ sợ chậm trễ việc cứu con, không ngờ, Tiểu Mẫn chính là Grace!”

Chuyện Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace là chuyện xúc động kinh thiên với người nhà họ Dụ.

Năm đó, Dụ Lâm Hải gặp tai nạn giao thông bị thương nặng, thực sự là bước một chân vào quỷ môn quan, toàn thân đầy máu, xương cốt từ trên xuống dưới đều bị va đập vỡ, ông cụ Dụ ra mặt mời tất cả chuyên gia khoa ngoại của thành phố Bắc đến, họ đều không dám tiếp nhận làm phẫu thuật cho Dụ Lâm Hải.

Bác sĩ Grace, dường như là từ trên trời giáng xuống.

Nhưng cô đến vội vàng, đi cũng vội vàng, không đợi người nhà họ Dụ cảm ơn cô, làm phẫu thuật xong, cô liền rời khỏi thành phố Bắc, đó vẫn luôn là một điều tiếc nuối với người nhà họ Dụ.

Cho nên khi được biết Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace, ông cụ Dụ và bà cụ Dụ nắm tay của Nam Mẫn, thực sự nước mặt đầm đìa: “Cháu à, nhà họ Dụ nợ cháu hai mạng người!”

Lần tai nạn giao thông, thêm lần này, mạng của Dụ Lâm Hải đều được Nam Mẫn cứu về.

“Sau này Tiểu Mẫn chính là đại ân nhân của nhà họ Dụ chúng ta”.

Ông cụ Dụ đứng ở đầu giường, rất uy nghiêm nói với Dụ Lâm Hải: “Ông không cần biết, mạng của cháu là do Tiểu Mẫn nhặt về từ quỷ môn quan, người ta đã cứu cháu hai lần! Hai lần đấy! Lần gặp tai nạn giao thông, xương cốt toàn thân của cháu là do người ta ghép nối lại từng khúc từng khúc. Lần này, còn mở cả đầu! Đổi lại người khác, có bản lĩnh đó không? Có kiên nhẫn thế không?

“Đúng thế!”
Chương 423: Cố gắng

Bà cụ Dụ nói: “Cũng vì Tiểu Mẫn không phải là cháu ruột của chúng ta, nếu không, năm đó cháu đối xử với người ta như thế, vì con bé nhà họ Trác đó mà li hôn với Tiểu Mẫn, chúng ta đã đuổi cháu ra khỏi cửa rồi! Cháu nói xem cháu có tài có đức gì mà khiến Tiểu Mẫn người ta cứu cháu hết lần này đến lần khác?”

Ông cụ và bà cụ Dụ trách mắng Dụ Lâm Hải, Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ ở bên cạnh gật đầu liên tục, miệng lẩm bẩm: “Đúng thế đúng thế…”

“Con trai, ông ngoại bà ngoại con nói nhiều như vậy, cơ bản đã bảy tỏ ý kiến của cả nhà chúng ta. Còn con, có ở nhà họ Dụ chúng ta hay không cũng không sao, nhưng Tiểu Mẫn nhất định phải là người nhà ta. Con có thể theo đuổi lại Tiểu Mẫn là tốt nhất, còn không được thì mẹ sẽ nhận Tiểu Mẫn làm con gái”.

Dụ Phượng Kiều dứt khoát: “Con thể hiện thái độ đi”.

Dụ Phạn Âm vui mừng: “Tốt quá rồi, con đang muốn có một người chị…”

Còn chưa nói hết, Dụ Lâm Hải nói chắc như đinh đóng cột: “Không được!”

Nếu Nam Mẫn thành em gái của anh, thì làm sao được?

Ánh mắt cả nhà đều nhìn sang anh, đợi anh tỏ thái độ.

Dụ Lâm Hải thở nhẹ ra một hơi: “Con, con sẽ cố gắng”.

“Cố gắng có đủ không?”

Ông cụ Dụ mở to đôi mắt: “Cháu phải dốc hết sức!”

Sau đó giơ nắm đấm: “Cố lên!”

Cả nhà cùng giơ nắm đấm cổ vũ cho anh: “Cố lên!”

Một dòng ấm ấp chảy trong lòng Dụ Lâm Hải, anh mỉm cười.

Gật đầu mạnh.



Khó khăn lắm mới được ra khỏi phòng diễn thuyết, Nam Mẫn thở dài một hơi.

Các viện trưởng đều đuổi theo ra, chân thành mời: “Bác sĩ Grace, vừa nãy bài diễn thuyết của cô thực sự quá đặc sắc! Tối nay tôi làm chủ nhà, chúng ta cùng ăn bữa cơm, được không? Về mặt y thuật, tôi còn rất nhiều điều muốn thỉnh giáo cô…”

“Xin lỗi, tôi có hơi nhiều việc, thực sự không có thời gian”.

Nam Mẫn giật khóe miệng, từ chối khéo léo.

Nhưng bác sĩ Grace chẳng dễ gì mới đến một chuyến, cơ hội ngàn năm có một như này giáng xuống bệnh viện bọn họ, đúng là cơ hội tốt để nổi danh, quảng cáo thương hiệu, bọn họ làm sao nỡ bỏ qua? Cho dù không vì điều này, bọn họ cũng thật lòng muốn thỉnh giáo cô.

Nam Mẫn sợ nhất việc này.

Tại sao cô khiêm tốn ở trong nước như vậy, rất ít lộ mặt, chính là vì một khi lộ mặt, sẽ bị những việc này quấn lấy, các bệnh viện lớn mời đến giúp đỡ, diễn giảng, nghiên cứu thảo luận, tham dự lễ công bố của tập đoàn y tế… có lúc còn ngại nên nể mặt không thể không đi, rất phiền phức.

Chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Nam Mẫn nháy mắt với Cố Hoành, Cố Hoành vội vàng lên trước ngăn các viện trưởng, hắng giọng: “Các viện trưởng, bác sĩ Grace thực sự không có thời gian…”

Nam Mẫn phùng má thở ra một hơi, mới nhận điện.

Giọng lanh lảnh vang lên: “Anh cả”.

Đầu bên kia vang lên giọng trầm thấp thanh nhẹ của Lạc Quân Hành: “Mệt rồi phải không?”

“Ừm”.

Nam Mẫn vừa lên tinh thần, lập tức uể oải, tìm ghế dài ngồi xuống.

“Anh cả”.

Nam Mẫn gọi một tiếng, cẩn thận hỏi: “Anh không giận em nữa à?”

Vì chuyện cô ‘vượt ngục’ khỏi phòng khám trung y, Tô Duệ đã trách mắng cô một trận, nói sở dĩ Lạc Quân Hành cấm túc cô, không phải là để trừng phạt cô, mà vì biết sẽ có nguy hiểm, cho nên mới bảo cô ngoan ngoãn ở lại phòng khám trung y, kết quả cô không nghe lời, cùng Bạch Lộc chạy ra ngoài.

Bây giờ cuối cùng cô phải trả giá vì tính bướng bỉnh và không nghe lời của mình.

Trong lòng Nam Mẫn hổ thẹn áy náy, cũng không dám gọi điện cho anh cả.

Phía bên kia dừng một lúc.

Lạc Quân Hành nói: “Em đến nước Y đi”.

Giọng thanh nhẹ: “Tính sổ thẳng mặt”.

Cất điện thoại, Nam Mẫn bỗng vui vẻ.

Mỗi lần trò chuyện xong với anh cả, tâm trạng đều rất vui vẻ, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dường như xảy ra chuyện lớn cũng không cần lo lắng, vì đã có anh ấy.

Chỉ là anh cả quá bận, lại vướng thân phận, không thể tùy ý ra nước ngoài, xem ra chỉ có thể là cô bay đến nước Y, đến thăm hỏi quý tộc đơn thân.

Còn nói gì mà “em không đến thăm hòn đảo mà anh mua cho à?”

Rõ ràng là nhớ cô mà.

Anh chàng cứng miệng.

Khóe miệng Nam Mẫn khẽ cong lên, bị Phó Vực bắt được.

“Có chuyện vui gì mà cười vui vẻ thế?”

Phó Vực cau mày: “Nói ra để mọi người cùng vui đi”.
Chương 424: Đánh nhau

Anh ta đi đến định ngồi cạnh Nam Mẫn, bị Nam Mẫn đẩy ra, bên phía Lạc Ưu gần như cùng lúc ra tay tóm Phó Vực lên: “Chỗ này là cho anh ngồi hả?”

Sau đó, dưới sự hỗ trợ của Nam Mẫn, Lạc Ưu hiên ngang ngồi xuống.

Phó Vực… chỉ có thể đứng.

Anh ta không phục hừ một tiếng.

“Để tôi đoán”.

Lạc Ưu chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn sang Nam Mẫn: “Có phải lão Dụ biến thành cá đầu trọc rồi? Nghĩ đến cảm thấy rất vui phải không, ha ha ha”.

Nam Mẫn giật khóe miệng: “Cá đầu trọc?”

“Đúng thế, biệt danh mới của tôi và Phó Vực đặt cho lão Dụ, hay không?”

Lạc Ưu bày vẻ lập được công lớn.

Nam Mẫn ngẫm nghĩ cái biệt hiệu ‘cá đầu trọc’, lại liên tưởng đến cái trán hói của Dụ Lâm Hải, thực sự cảm thấy rất hợp, gật đầu: “Rất hay”.

Phó Vực không nhịn được cười, uể oải dựa vào bức tường đối diện.

“Lão Dụ tỉnh rồi, đang tìm em khắp nơi, em có muốn đi thăm cậu ta không?”

Nam Mẫn nghĩ chắc anh cũng sắp tỉnh rồi, cô có lòng tin với y thuật của mình, đích thân cô làm phẫu thuật, biết rõ tình hình của Dụ Lâm Hải, cũng không bất ngờ.

Cô xoa cổ gáy đau mỏi, khẽ thở ra một hơi.

“Phải đi chứ, còn cần phải nói cho anh biết những việc cần chú ý sau phẫu thuật”.

Nam Mẫn đứng lên, ấn nhẹ lên cánh tay của Lạc Ưu, đi về phía phòng bệnh.

Lạc Ưu ngồi vắt chân phải lên đầu gối chân trái, thế ngồi bá đạo, nhìn bóng dáng thon gầy của Nam Mẫn rời đi, khẽ thở dài: “Tiểu Mẫn nhà mình thật vất vả”.

Phó Vực đứng mệt, đến ngồi xuống chỗ ngồi của Nam Mẫn vừa nãy, cũng vắt hai chân.

“Đây gọi là ‘người có tài nhiều nhọc nhằn’, thiên tài giống như chúng tôi đều rất mệt”.

Anh ta cảm khái nói cứ như thật vậy.

“Các anh? Thiên tài?”

Lạc Ưu đưa tay sờ trán Phó Vực: “Người anh em, anh không bị bệnh chứ?”

“Cô mới bị bệnh!”

Phó Vực vừa đáp trả một câu, mắt liếc thấy một bóng dáng cao lớn từ chỗ góc rẽ đi đến, vẻ mặt âm sầm, đôi mắt như mũi tên bôi độc: “Anh mắng ai đấy?”

Quyền Dạ Khiên vừa đến, đã phi hai con đao ánh mắt về phía Phó Vực.

Anh ta nói giọng không vui, đương nhiên Phó Vực cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế.

“Tôi và chiến hữu của tôi đấu khẩu, mà còn cần được sự đồng ý của cậu Quyền chắc?”

“Cần”.

Quyền Dạ Khiên không hề do dự trả lời.

Phó Vực tức cười: “Ha ha, tại sao? Anh là gì của Lạc Ưu?”

“Tôi là bạn trai cô ấy”.

Quyền Dạ Khiên đến bên cạnh Lạc Ưu, nhét tay vào túi quần, nhìn chằm chằm Phó Vực.

“Không muốn ăn đòn, thì mau cút đi”.

Phó Vực nghĩ thầm: Anh bảo tôi cút thì tôi cút, vậy há chẳng phải rất mất mặt sao?

Anh ta ngồi im ở đó, nhìn sang Lạc Ưu: “Hai người đang yêu nhau à?”

Lạc Ưu lắc đầu: “Không có”.

Rồi lại không chắc chắn nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Có không?”

Quyền Dạ Khiên: “Có!”

Lạc Ưu: “…”

Bọn họ đang yêu nhau? Tại sao cô ấy không biết?

“Là tôi quá lâu chưa xuống núi, lạc hậu rồi chăng?”

Lạc Ưu không chắc chắn lắm nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Bây giờ chuyện yêu đương, không cần người trong cuộc đồng ý nữa hả? Chỉ cần một bên đồng ý là được ư?”

Yêu kẻ ngây ngô thì phải dùng logic ngây ngô.

Vậy là Quyền Dạ Khiên gật đầu: “Đúng, thanh niên đều yêu như vậy”.

Thanh niên.

Để chứng minh mình là thanh niên, cho nên Lạc Ưu cảm thấy…

Hình như chuyện này không có vấn đề.

Phó Vực nhìn Quyền Dạ Khiên ăn nói linh tinh một cách nghiêm túc, cảm thấy rất buồn cười.

“Thật không ngờ, đường đường cậu Quyền cũng có ngày hôm nay”.

Phó Vực nhếch mép: “Tôi cứ tưởng anh là gay cơ”.

Tinh thần hóng hớt nhiều chuyện của Lạc Ưu lên cao, nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Anh là gay hả?”

“Đương nhiên không phải! Đừng nghe anh ta nói linh tinh”.

Quyền Dạ Khiên hằm hằm nhìn sang Phó Vực, cắn răng cắn lợi nói: “Anh muốn chết hả?”

“Không muốn”.

Phó Vực ngông nghênh nói: “Nhưng nếu cậu Quyền muốn tán người anh em của tôi, tốt nhất nên khách sáo với tôi thì hơn, dù sao những lịch sử đen của anh, tôi sưu tầm cả một rổ đấy”.

Đôi mắt như lang như hổ của Quyền Dạ Khiên lập tức bắn ra tia lạnh.

Phó Vực không hề sợ hãi trừng mắt lại.

Lạc Ưu nhìn sang trái, ngó sang phải.

Chiến tranh giữa hai người đàn ông, dường như sắp bùng nổ.

“Các anh muốn đánh nhau à? Đợi đã, tôi tránh ra xa đã”.

Lạc Ưu đứng lên, nhường chỗ, tìm một góc khá an toàn, ngồi xổm dựa tường, bày tư thế xem kịch rất thoải mái, sau đó nói: “Được rồi, đánh đi”.

Phó Vực: “?”

Quyền Dạ Khiên nhướn mày.
Chương 425: Đừng đi

Lạc Ưu thấy bọn họ không động đậy, thân thiện hỏi: “Có cần tôi hô cho các anh không?”

Cô hắng giọng, giơ tay: “Chuẩn bị! Bắt đầu!”

Quyền Dạ Khiên: “…”

Giám định hoàn tất, cô vợ này là cô ngốc.



Nam Mẫn vừa vào phòng bệnh, phát hiện người nhà họ Dụ đều có mặt.

Cô vừa đi vào thì nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.

“Tiểu Mẫn!”

Bà cụ Dụ tươi cười kéo tay của cô đi vào, người nhà họ Dụ lập tức tránh nhường một lối đi, cũng nhường ghế cho cô: “Mau mau mau, ngồi đi”.

Nam Mẫn hơi không đỡ nổi sự nhiệt tình như vậy, cười ngài ngại.

Vừa ngồi xuống, ngước mắt đã đối thẳng với đôi mắt rực lửa của Dụ Lâm Hải.

Đầu của anh vẫn bị quấn băng, để tránh nhiễm lạnh, chỉ là quấn băng như vậy, cũng không che khuôn mặt anh tuấn của anh, năm đó khuôn mặt này đã khiến cô kinh ngạc.

Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đều là động lòng với nhan sắc, câu này không sai chút nào.

Nếu Dụ Lâm Hải trông xấu một chút, có lẽ duyên phận giữa cô và anh sẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn ‘đền ơn’, sẽ không có quá nhiều tình cảm, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra nghiệt duyên sau này.

“Cảm thấy thế nào rồi?”, cô thản nhiên lên tiếng hỏi.

Dụ Lâm Hải động đôi môi khô: “Vẫn ổn, chỉ là đầu hơi khó chịu”.

“Anh vừa làm phẫu thuật, thể trạng vẫn còn yếu, dư âm chấn thương não cũng chưa hoàn toàn qua đi, hơi chóng mặt cũng là bình thường. Chú ý nghỉ ngơi, cố gắng đừng để nhiều người trong phòng bệnh”.

Nam Mẫn vừa nói xong, người nhà họ Dụ đồng loạt gật đầu.

“Biết rồi biết rồi, chúng tôi thăm nó xong sẽ đi ngay, thay phiên nhau đến chăm sóc”.

Nam Mẫn gật đầu, lại dặn dò một số việc cần chú ý.

Mọi người yên lặng lắng nghe, ghi nhớ kỹ, bây giờ lời của Nam Mẫn là vàng là ngọc đối với bọn họ, nghe từng lời dặn dò, trong lòng vừa khâm phục vừa cảm thấy thần kỳ.

“Chị Nam, chị thật quá lợi hại! Sao cái gì chị cũng biết thế!”

Dụ Trạch Vũ nhìn Nam Mẫn với vẻ mặt sùng bái: “Nếu em học y thì tốt rồi, chắc chắn sẽ bái chị làm thầy”.

Chú ba Dụ vỗ nhẹ đầu của con trai mình: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, nói cứ như con học y thì người ta sẽ thu nhận con vậy, với cái đầu gỗ của con, chị Nam Mẫn của con sẽ để ý đến con sao?”

Mọi người đều bật cười, Nam Mẫn nhìn Dụ Trạch Vũ tỏ vẻ mặt không phục, cũng không nhịn được cười.

“Cũng chỉ có những việc này thôi, không còn việc gì khác thì tôi đi trước đây”.

Nam Mẫn vừa đứng lên thì bị Dụ Lâm Hải nắm chặt cổ tay.

“Đừng đi”.

Bầu không khí trầm lắng một giây.

“Ôi trời, tôi còn hẹn bác sĩ Tô khám cho, suýt thì quên”.

Bà cụ Dụ nói: “Ông lão, chúng ta đi thôi, chẳng phải ông muốn đến viện bảo tàng à?”

Ông cụ Dụ gật đầu: “Ồ ồ, đúng đúng đúng! Vậy, Tiểu Mẫn à, ông về trước đây!”

Chú hai Dụ và chú ba Dụ cùng giơ tay lên xem giờ.

“Công ty còn có rất nhiều việc, chúng tôi cũng về đây, A Hải, cháu giữ sức khỏe nhé”.

Dụ Trạch Vũ: “Anh cả, trường em cũng có chút chuyện, em về trước đây! Chị Nam, bye bye!”

Dụ Gia Hàng và Dụ Phạn Âm cũng đều vẫy tay tạm biệt Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn.

Dụ Phượng Kiều nheo mắt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh cho họ.

Trong phút chốc người nhà họ Dụ giải tán, vừa nãy phòng bệnh còn đầy người, bây giờ đã trống không.

Nam Mẫn hơi ngẩn người, cổ tay lại bị nắm chặt.

Cô cúi đầu, phát hiện Dụ Lâm Hải vẫn đang nắm tay cô, bèn cau mày.

“Xin lỗi”.

Dụ Lâm Hải sợ cô giận, vội vàng xin lỗi, buông cổ tay cô ra.

Trên ngón tay còn lưu lại hơi ấm của cô, cũng phải co lại.

Nam Mẫn cúi đầu nhìn anh: “Có lời cần nói với tôi à?”

“Ừm”.

Dụ Lâm Hải gật đầu, ra ý cho cô: “Ngồi đi”.

Nam Mẫn bình tình ngồi xuống, lại lên tiếng trước: “Chuyện lần này, cảm ơn anh”.

“Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn”.

Dụ Lâm Hải cất giọng khàn khàn: “Bảo vệ em không bị tổn thương là việc tôi nên làm”.

“Không có nên hay không nên, anh cũng không nợ gì tôi”.

Nam Mẫn nói: “Ngược lại là tôi, hại anh bị đánh hai lần, gặp rất nhiều tai họa bất ngờ. Tôi đã xử lý máu tụ trong đầu anh, có điều phẫu thuật mở đầu rất nguy hiểm, khả năng nhiễm trùng hậu phẫu cũng rất cao, nhất định phải điều dưỡng thật tốt, giữ gìn sức khỏe”.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ điều dưỡng tốt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK