Phó Vực xông tới trước mặt cô, bắt chước giọng điệu khi hoàng đế nói với phi tử của mình trong các bộ phim truyền hình: “Nàng rốt cuộc còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà trẫm không biết đây?”
Nam Mẫn không nhịn được mà bật cười, há mồm mắng: “Cút!”
Phó Vực cũng phá lên cười theo.
Trong ánh nắng chiều nụ cười của anh ta đặc biệt xán lạn, đôi mắt hoa đào cũng lấp lánh sáng rỡ, cảm khái từ trong thâm tâm: “Em đúng là một kho tàng mà, tôi càng ngày càng thích em rồi đó, phải làm sao đây?”
“Vậy thì cứ thích thôi, đừng dễ dàng sa vào lưới tình của tôi là được”.
Nam Mẫn đeo kính râm ngồi lên xe của mình, nghiêm nghị nói: “Anh trở về bàn bạc với ông cụ nhà anh về chuyện của trường đua ngựa, tôi đợi tin tức của anh”.
“Được”, Phó Vực làm động tác ‘OK’ với Nam Mẫn, lại hỏi: “Lúc nào tôi mới có thể ăn được món mà em đích thân nấu?”
Nam Mẫn liếc xéo anh ta từ đằng xa: “Đợi đi, phải xem tâm trạng của tôi nữa”.
Phó Vực cũng đeo kính râm, dựa người vào chiếc xe thể thao của mình, nhe ra hàm răng trắng bóng với cô: “Vậy tôi phải nỗ lực thật nhiều để em mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ thôi!”
Nam Mẫn lên xe, cũng không suy xét kỹ lưỡng lời này của Phó Vực là có ý gì, anh ta tùy ý nói, cô cũng tùy ý nghe.
Tuy nhiên, ngay khi đến công ty cô liền nhận được 9999 đóa hoa hồng, là một bó hoa khổng lồ mà ba người cùng nhau nâng tới, thậm chí có thể so sánh với một bồn hoa nhỏ, muốn rêu rao bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Cô Nam, đây là hoa tươi anh Phó gửi tặng cô, chúc cô luôn vui vẻ và tươi cười!”
Nhân viên chuyển phát lấy ra một cuốn sổ nhỏ: “Phiền cô ký tên vào đây”.
Mí mắt Nam Mẫn giật giật, nhớ tới hàm răng trắng đều như bắp kia của Phó Vực mà bất lực nhíu mày.
Thì ra đây chính là ‘nỗ lực’ mà anh ta nói tới…
Wechat vang lên hai lần, Nam Mẫn mở ra, là tin nhắn của Phó Vực gửi tới: “Mặc dù tặng hoa hồng có chút dung tục nhưng chỉ có nó mới có thể bày tỏ tình cảm tha thiết mà tôi dành cho em, yêu em, moa moa!”
Còn moa moa.
Tưởng rằng bản thân là một thiếu nữ xinh đẹp sao?
Nam Mẫn ký tên với nụ cười bất đắc dĩ, nhận được hoa khiến phòng tổng giám đốc lập tức nổi lên một làn sóng gào thét trời long đất lở: “Oa!”
“Oa cái gì mà oa”.
Đôi mắt Nam Mẫn sắc như dao quét tới, mọi người tức khác che lấy miệng, khu phòng làm việc cũng lặng yên như tờ, tiếp theo là giọng nói lành lạnh của cô vang lên: “Làm việc”.
“Tuân lệnh!”
Buổi chiều có một cuộc họp thảo luận về vấn đề người phát ngôn của hạng mục sự kiện đồ trang sức.
Giám đốc quản lý nghệ sĩ Ngải Luân của truyền thông Nam Tinh đã trình bày danh sách các nghệ sĩ thành ppt, Nam Mẫn vừa lắng nghe vừa lật xem ảnh của các nghệ sĩ, từng người đều là nam thanh nữ tú, ngoại hình cũng rất có triển vọng.
Còn đẹp hơn rất nhiều so với những idol mạng chỉ biết khua môi múa mép tại buổi tiệc tối kia.
Cuộc họp còn chưa kết thúc, Bạch Thất đã gọi điện thoại tới.
“Em đang họp, có chuyện gì lát rồi nói”.
Nam Mẫn vừa định cúp máy, Bạch Lộc Dư đã nói quang quác: “Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là muốn nói cho em biết một tiếng, đừng tức giận, vài ả chó cái vô liêm sỉ kia để anh tới xử lý, em đừng quan tâm tới nữa!”
Anh ta tức giận đùng đùng nói xong liền cúp máy.
Nam Mẫn không thể giải thích được, có chuyện gì lộn xộn vậy?
Cố Hoành cũng nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong anh ta liền sa sầm mặt mày bước đến cùng Nam Mẫn thì thầm vài câu.
Nam Mẫn khẽ cau mày, cầm lấy máy tính bảng và chọn vài mục.
Cô lại lên hot search.
Ngay sau khi buổi tiệc tối từ thiện thời trang ‘0 Giờ’ tổ chức kết thúc thì gần như chiếm toàn bộ bảng hot search sáng nay, đều là người hâm mộ đang cuồng nhiệt kêu gọi cho thần tượng nhà mình, mà các vật phẩm đấu giá và khoản quyên góp cũng được công bố một cách minh bạch. Chiếc vòng cổ làm bằng đá quý ngọc lục bảo Colombia của Nam Mẫn cũng được tìm kiếm nhiều cùng số tiền quyên góp trị giá hơn hai mươi triệu tệ vững vàng treo ở vị trí số một, và tên người quyên góp được ghi ở đó là ‘Cố Hoành’.
Vốn chỉ là một hoạt động giải trí của các nhân vật nổi tiếng, mọi người sôi nổi một hồi cũng không sao, buổi chiều độ nóng dần hạ nhiệt nhưng chẳng ngờ sóng trước chưa lặng sóng sau lại ập tới.
Vào buổi chiều, Nam Mẫn đột nhiên được một số người nổi tiếng trên mạng đưa lên hot search.
"Đây không phải là vài người nghệ sỹ tuyến mười tám tối qua nói xấu sau lưng tôi, sau đó bị tôi tạt rượu lên người rồi đuổi ra ngoài sao?"
Nam Mẫn nhìn những cái tên xa lạ kia cũng không có phản ứng, khi cô thấy ảnh chụp của họ thì mới mơ hồ nhớ lại một chút những người tô son chát phấn kia vẫn để lại một chút ấn tượng trong tâm trí cô.
“Chính là bọn họ”.
Cố Hoành đứng ở một bên với gương mặt nặng trĩu: “Có lẽ bọn họ vì tức giận nên mới đoàn kết lại để đối phó với cô. Chuyện này là sơ suất của tôi, tôi sẽ xử lý ngay bây giờ, gỡ hot search xuống trước!”
Trong khi nói chuyện, Nam Mẫn đã lướt nhanh như gió qua bài viết mà bọn họ phê phán về cô, đều là từng đoạn văn nhỏ nối tiếp nhau.
Tuy nhiên bài văn này thoạt nhìn không có nền tảng văn hóa nào.
Trác Huyên người ta lúc đầu tốt xấu gì cũng còn có thể viết được vài câu thơ, diễn đạt xuất sắc miêu tả lại một cuộc tình, nhưng bọn họ thì hay rồi, lỗi ngôn ngữ chính tả sai một đống, dấu chấm than xuyên suốt bài, vừa nhìn đã biết môn ngữ văn là do giáo viên thể dục dạy.
“Người ta đều đã chỉ đích danh mắng nhiếc tôi rồi, nói tôi ỷ thế bắt nạt người khác, nếu lúc này anh cưỡng chế gỡ hot search, không phải là càng làm cho lời buộc tội này thêm xác thực sao?”
Nam Mẫn nhàn nhạt mở lời, ngăn cản Cố Hoành.
Giám đốc quản lý nghệ sĩ Ngải Luân bối rối nghe cuộc trò chuyện giữa họ, hỏi đầy nghi hoặc: “Nghệ sĩ tuyến mười tám là gì?”
Cố Hoành trừng mắt nhìn anh ta giải thích: “Anh tốt xấu gì cũng là người trong giới giải trí, tiếng lóng trên mạng còn không nhanh nhạy bằng tôi! Anh mở điện thoại tìm kiếm thử xem có nhận ra những idol trên mạng đó không?”
Chương 62: Chứng cứ rành rành
Giám đốc quản lý vội vàng bật điện thoại đọc mấy bài văn chửi mắng Nam Mẫn, ngón tay anh ta cũng run lên vì tức giận, ‘bộp’ một phát vỗ xuống mặt bàn, hung dữ quát lớn: “Bọn họ điên rồi sao? Vậy mà dám nói cô như vậy!”
Những diễn viên nhỏ và idol trên mạng đó cô một tiếng tôi một câu tố cáo Nam Mẫn, nói rằng cô ỷ vào việc bản thân là cô cả của tập đoàn Nam Thị mà nhục mạ họ ở nơi công cộng, không chỉ hắt rượu vang lên người họ mà còn tống cổ họ ra ngoài.
Ngoài bức ảnh bản thân bị tạt rượu còn đính kèm thêm một đoạn clip, chính là phân cảnh Nam Mẫn hắt rượu vang kia.
Clip chỉ là một đoạn được trích cắt, có vẻ như Nam Mẫn thực sự rất hống hách ngang ngược.
Cảnh tượng đối đầu gay gắt.
Nam Mẫn nhìn lại động tác lưu loát trôi chảy kia của mình không phải rất tao nhã sao?
Sự tao nhã trong mắt Nam Mẫn hoàn toàn khác so với nhận định của người khác.
“Cái gì mà tiểu thư nghìn vàng đều không phải là tự phong sao. Con nhà danh giá chân chính đều là tiểu thư khuê các, không bao giờ làm người khác khó xử nơi công cộng, không phải chỉ là buôn chuyện sau lưng cô ta hai câu thôi sao, đến nỗi phải hắt rượu vào người khác không?”
"Vậy mà dám hắt rượu rượu lên người chị Lộ nhà tôi, thật là quá quắt! Thật muốn lao vào đánh cô ta mà…”
“Nhìn dáng vẻ tìm đường chết kia của cô ta xem, cũng chỉ có bóng lưng là có thể miễn cưỡng đặt vào mắt, chính diện chắc chắn rất khó coi, suy cho cùng tâm sinh tướng, dung mạo nhất định là chanh chua cay nghiệt”.
“Xin được phổ cập kiến thức, đây là vị tiểu thư nào của nhà họ Nam vậy? Chủ tịch của tập đoàn Nam Thị không phải là Nam Ninh Bách sao? Theo tôi biết ông ấy chỉ có một cô con gái ruột là Nam Nhã, trông không giống như thế này”.
“Thật là trùng hợp, trong một buổi party tôi thực sự đã gặp qua Nam Nhã, người ta nhẹ nhàng và dịu dàng, đặc biệt lễ độ, hoàn toàn không phải là dáng vẻ hung dữ giống như trong clip”.
“Mọi người nhìn danh sách quyên góp xem, cô cả của nhà họ Nam này không quyên tặng lấy một xu! Vậy cô ta tới dự tiệc từ thiện thời trang làm gì, chỉ để giành sự nổi trội ức hiếp người khác sao?”
"Vạn Nhân Huyết Thư, tôi muốn tư liệu về người phụ nữ này, gửi dao tới đó!”
“+1”
“……”
Hành vi chống đối trong thế giới trực tuyến ngày nay thực sự rất trầm trọng.
Nam Mẫn nhìn cư dân mạng chửi rủa mình nhưng trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, cô không bao giờ để tâm đến những lời không liên quan do những người không liên quan nói.
Giám đốc quản lý Ngải Luân tức nổ phổi: “Tổng giám đốc Nam, tôi biết những nghệ sĩ nhỏ này, đều là người dưới trướng của Tinh Vực, người xung phong này tên là Mễ Lộ, là một idol mạng và là người tình của Lí Bân”.
Lí Bân là hoàng thái tử của truyền thông Tinh Vực, nổi tiếng chơi bời trăng hoa, mấy năm gần đây tham gia lĩnh vực livestream như diều gặp gió, dưới tay hắn bồi dưỡng hơn ba trăm hotboy hot girl, được đặt biệt danh là ‘thái tử mạng’.
Nam Mẫn nhớ rằng đêm qua hot girl này còn cố gắng bám dính lấy Bạch Thất, nũng nịu khiến người ta phải chán ngấy.
“Gu thực sự rất tệ", cô nhận xét về Lí Bân.
Nhắc tới Lí Bân, giám đốc quản lý Ngải không dứt được lời: “Tổng giám đốc Nam, không phải là tôi mách lẻo đâu, Lý Bân này vẫn luôn đàn áp chúng tôi suốt những năm qua, và một nửa số nghệ sĩ ầm ĩ muốn hủy hợp đồng gần đây đều bị hắn ta chiêu mộ về rồi. Tôi nghĩ lần này 80% là do hắn đang làm trò quỷ phía sau, nếu không chỉ dựa vào những idol mạng và diễn viên tuyến mười tám này sao dám công khai bôi nhọ cô.
Hơn nữa độ phổ biến của họ cũng không có bao nhiêu, chắc chắn là bỏ tiền mua hotsearch, lại thuê một làn sóng lớn ‘thủy quân’ để chửi cô trên mạng! Tinh Vực mấy năm nay vẫn luôn dùng mánh khóe này, lúc đầu tôi cũng bị Lí Bân đối xử như vậy, may nhờ trái tim tôi không phải làm từ thủy tinh nên vẫn đứng vững…”
Ngải Luân chạm phải chuyện thương tâm không khỏi nghẹn ngào mà che miệng, vểnh ngón tay tạo thế hoa lan chỉ, nói đoạn liền muốn rơi lệ.
“Được rồi, được rồi, sao lại khóc rồi?”
Cố Hoành rút vài tờ khăn giấy đưa cho Ngải Luân, an ủi anh ta: “Đừng khóc nữa, tổng giám đốc Nam không phải là trở lại rồi sao, có cô ấy chống lưng cho anh, ai còn có thể bắt nạt lên đầu anh nữa!”
Ngải Luân xì mũi, tủi thân ‘ừ’ một tiếng.
Nam Mẫn nhìn giám đốc quản lý Ngải diễn trò sống động bên cạnh, cảm thấy anh ta rất đáng yêu, không nhịn được muốn cười.
“Được rồi, khóc cái gì. Không phải chỉ là một Lí Bân thôi sao, dọn dẹp hắn ta cũng chỉ là vấn đề vài phút đồng hồ thôi, đợi đó, tôi sẽ báo thù cho anh”.
Nam Mẫn không nóng không vội, lần lượt chụp lại màn hình từng bài văn nhỏ, hóa thân thành một giáo viên ngữ văn sửa từng chữ từng câu, khoanh tròn lỗi chính tả và đưa ra lời bình.
“Kiến nghị ngày thường nên tham gia ít tiệc tùng, đọc nhiều sách hơn”.
“Lỗi chính tả liên miên, hành văn không trôi chảy, các dấu câu không phải dùng như vậy, thu về viết lại đi”.
Cô sử dụng tài khoản Weibo chính thức của tập đoàn Nam Thị liên tiếp cập nhật vài trạng thái, đồng thời tag tên những idol gây sóng gió đó vào bài viết.
Nếu bọn họ đã muốn làm mưa làm gió, vậy đừng trách cô ra tay tàn nhẫn.
Nam Mẫn bật máy tính lên, sau một hồi thao tác lạch cạch, lấy ra một đoạn video hoàn chỉnh hơn và đăng lên mạng, kèm theo một câu: “Miệng của kẻ hèn hạ, phải diệt trừ”.
……
Sau khi trở về Dụ Lâm Hải liền ngựa không dừng vó mà triệu tập một cuộc họp với các giám đốc cấp cao, cơm trưa cũng không kịp dùng.
Hà Chiếu xách theo bữa trưa tới, nhưng mang theo một tin tức khác…
“Tổng giám đốc Dụ, phu nhân bị bạo lực mạng rồi”.
Dụ Lâm Hải nghe vậy liền vội vàng lướt web, càng xem lông mày càng vặn chặt lại với nhau.
Hà Chiếu trình bày chi tiết ngọn nguồn mọi chuyện một lượt, nhìn biểu cảm của ông chủ, nói tiếp: “Đây là một hoạt động bạo lực kết hợp, tôi đã cử người điều tra rồi, là hoàng thái tử của Tinh Vực- Lí Bân thuê ‘thủy quân’, muốn ủng hộ cho những nghệ sĩ nhỏ trong tay anh ta, trong số đó có vài người còn có quan hệ phức tạp với anh ta… ngoài thù riêng, hẳn là còn cố ý muốn chèn ép truyền thông Nam Tinh, hai nhà này trước nay vẫn luôn cạnh tranh rất ác liệt”.
“Lí Bân”, Dụ Lâm Hải trầm thấp nói: “Mấy năm gần đây anh ta lăn lộn không tệ”.
Hà Chiếu ngẫm nghĩ ý tứ của câu nói này, sau đó thử thăm dò: “Truyền thông Tinh Vực trong những năm này tăng trưởng nhanh chóng, chúng ta cũng có một số quảng cáo đang hợp tác cùng họ”.
Chương 63: Như chưa từng tồn tại
Anh ta khựng lại rồi nói tiếp: “Tổng giám đốc Lí gần đây còn muốn hẹn anh cùng dùng bữa, bàn một chút về các quảng cáo trong nửa cuối năm nay”.
Dụ Lâm Hải không quan tâm tới điểm này chỉ hỏi: “Tập đoàn Nam Thị bên kia xử lý thế nào rồi?”
"Weibo chính thức có đăng một vài dòng trạng thái”.
Hà Chiếu từ trong điện thoại chọn ra cho Dụ Lâm Hải xem, Dụ Lâm Hải vươn tay nhận lấy, nhìn những phản hồi giống như một xấp bài tập kia, anh không khỏi muốn bật cười thành tiếng.
Kéo tới câu ‘miệng của kẻ hèn hạ, phải diệt trừ’ bá đạo bên lề kia, trong nháy mắt liền biết là phong cách của ai.
“Cô ấy đích thân trả lời lại sao?”
Đôi mắt trầm tĩnh của Dụ Lâm Hải sáng ngời thêm vài phần, mặc dù là một câu hỏi, nhưng lại rất chắc chắn, anh lắc đầu mỉm cười than thở: “Nghịch ngợm”.
Hà Chiếu: “...”
Vừa rồi anh ta gặp ảo giác sao? Tổng giám đốc Dụ đã nói gì vậy?
Câu trả lời không đi theo lẽ thường này của Nam Mẫn không chỉ chọc trúng điểm cười của Dụ Lâm Hải mà còn gãi đúng điểm cười của không ít cư dân mạng, phần bình luận tràn ngập tiếng cười ‘ha ha ha ha’, giống như được ghi âm giọng nói vậy.
"Cuối cùng cũng có người nói ra tiếng lòng của tôi rồi. Tôi đã đọc đi đọc lại những lỗi chính tả đó, có mấy lần đều không nhịn được muốn ra tay sửa đổi, thực sự là tức chết người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà!”
"Thật là buồn cười! Cô Vận Doanh này có xuất thân là giáo viên ngữ văn à? Không chỉ sửa lỗi chính tả mà còn đưa ra lời bình, cô có muốn cho điểm luôn không? Tôi cảm thấy bài văn này đến cấp học sinh tiểu học còn không đạt tiêu chuẩn nữa”.
“Kiểu phản công này thật là lợi hại, thầu luôn chuyện cười một năm của tôi rồi, ha ha ha…”
“Sao tôi cảm thấy nó giống như do chính cô cả nhà họ Nam đăng trạng thái vậy, mọi người nghe những gì cô ấy nói trong clip xem, cộng với câu nói trên, giọng điệu không thể nói là rất giống, chỉ có thể nói là hoàn toàn giống nhau! "
“Thật là bá đạo! Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ, một người đang yên lành sao lại vô duyên vô cớ tạt rượu lên người người khác. Đây còn gọi là buôn chuyện sao? Rõ ràng là đang gièm pha sau lưng người khác! Đổi lại là tôi tôi cũng không thể nhẫn nhịn, hắt rượu lên người bọn họ là còn nhẹ đó!”
“Bọn họ muốn kẻ xấu tố chuyện trước, chẳng ngờ lại bị vả mắt đôm đốp, không hổ là cô cả, muốn hắt vào cô liền hắt, còn phải chọn ngày đẹp sao?”
“Tôi có chút hiếu kỳ, người đẹp váy đỏ này rốt cuộc trông như thế nào, có ảnh chính diện không cho tôi xem với!”
Hướng gió đổi vô cùng nhanh, cư dân mạng hóng chuyện tới thích thú không thôi.
Ban đầu những idol mạng kia còn không chịu thua, liên tiếp đăng vài dòng trạng thái tố cáo Nam Mẫn, bắt quả tang cô không quyên góp tiền, điên cuồng chỉ trích cô về mặt đạo đức.
Thẳng cho đến khi tổng biên tập của tạp chí ‘0 Giờ’ đích thân đăng danh sách quyên góp của buổi tiệc tối trong đó có hơn một nửa là do Nam Mẫn quyên tặng, mà ‘Cố Hoành’ chẳng qua là người đại diện thay cô, người ta chỉ là khiêm tốn mà thôi.
Đến đây, cô cả nhà họ Nam cùng chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo Colombia trị giá hơn hai mươi triệu được đấu giá của cô một lần nữa đứng đầu bảng tìm kiếm.
Chỉ là leo lên hot search chưa đầy nửa phút liền bị gỡ bỏ.
Khiêm tốn, thực sự khiêm tốn.
Văn phòng được bao trùm trong sự tĩnh lặng, Dụ Lâm Hải lướt qua trang web một lúc lâu, trầm giọng căn dặn: “Gọi điện đến truyền thông Tinh Vực, trực tiếp nói với Lí Long Thăng chúng ta muốn hủy bỏ hợp đồng. Đối tác quảng cáo trong nửa cuối năm thay thế người khác đi”.
Cuộc chiến chửi mắng được triển khai rầm rộ lại kết thúc trong lặng lẽ.
Đám đông hóng chuyện được một nửa bỗng nhiên không còn nữa.
Cho đến thời gian sẩm tối, truyền thông Tinh Vực đưa ra một thông báo: Do Mễ Lộ cùng các nghệ sĩ khác ác ý kích động dư luận, gây ảnh hưởng vô cùng không tốt tới công ty, vi phạm điều khoản hợp đồng nên bị khai trừ và sẽ không gia hạn hợp đồng.
Nhóm người Mễ Lộ xóa tất cả các bài đăng, đồng thời gửi lời xin lỗi tới cô Nam cùng công chúng, thái độ thành khẩn và khiêm tốn của họ hoàn toàn tương phản với sự hùng hổ doạ người của buổi sáng, như trở thành người khác vậy.
Màn lật ngược như đất với trời này một lần nữa khiến cộng đồng mạng chao đảo.
Ban đầu giới truyền thông cho rằng đây là cuộc ác chiến giữa truyền thông Tinh Vực và truyền thông Nam Tinh, vừa xem vừa suy nghĩ vấn đề đội ngũ, không ngờ Tinh Vực lại cứ như vậy cúi đầu.
Cách cư xử trên có chút khó coi giống như một chú hề đang nhảy nhót.
Còn những nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám gây sóng gió kia ngay từ đầu đã không có nhiều tiếng tăm, ngay sau khi thông báo được đưa ra tất cả các tác phẩm của họ đều bị gỡ bỏ, tài khoản cũng bị khóa, thoạt nhìn chính là dấu hiệu của sự đóng băng mọi hoạt động.
Có thể khiến sự việc khuấy đảo lớn như vậy, cô cả nhà họ Nam kia rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?
Mọi người đều tò mò tìm kiếm cái tên của cô cả nhà họ Nam nhưng baidu baike vậy mà đều không có thông tin về người này, thậm chí cô còn không đăng ký bất kỳ tài khoản công khai nào, bí ẩn như chưa từng tồn tại.
Điều càng thần kỳ hơn nữa là vào buổi tối, tất cả tin tức và bình luận về cô cả nhà họ Nam đều biến mất khỏi Internet, ngay cả clip hắt rượu kia cũng không còn nữa.
Nhiều cư dân mạng thầm cảm thấy may mắn vì đã lưu lại clip nhưng khi mở điện thoại di động lên thì clip đã bốc hơi, lục tung cả bộ nhớ cũng không tìm thấy khiến họ bàng hoàng như gặp phải quỷ.
Trên đường về nhà, ngồi trên xe, Nam Mẫn cầm điện thoại nói với Thất Bạch: “Anh trai nhỏ à, mạng xã hội biến đổi liên tục, chẳng mấy chốc sẽ không còn ai nhớ đến em nữa. Anh uốn cong thành thẳng như vậy, ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi đó”.
“Nghi ngờ thì cứ nghi ngờ, dù sao họ cũng không tìm được bằng chứng”.
Ở đầu bên kia điện thoại, Bạch Thất tủi thân vô cùng: “Em không biết điện thoại của các anh em liên tục kéo đến suýt chút muốn nuốt sống anh đâu! Họ đều trách anh không bảo vệ em thật tốt, vậy mà để em phải đích thân ra trận cãi nhau với người khác”.
“Loại chuyện cãi lộn này đương nhiên phải tự mình lên mới thú vị”.
Nam Mẫn không nghĩ đó là chuyện lớn lao gì, nhìn nhóm wechat trống rỗng vắng lặng, bồn chồn hỏi: “Sao các anh ấy còn chưa tới mắng em?”
"Vớ vẩn! Em hỏi họ xem có nỡ lòng không?”
Chương 64: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ
Bạch Thất hừ lạnh một tiếng: “Đều nói xong cả rồi, mọi người đều có chức trách riêng, thế giới mạng giao cho anh bảo vệ, về sau em vẫn nên tránh xa loại chuyện này ra chút, anh sẽ giúp em xử lý, không cần thiết phải lộ diện, biết không?”
Nam Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút bất đắc dĩ đáp: “Anh nhỏ, em đã trưởng thành rồi, có thể tự bảo vệ mình. Các anh có cuộc sống riêng của bản thân, không cần phải tốn công sức vì em nữa”.
“Vậy không được, bảo vệ em là trách nhiệm thiêng liêng của bọn anh, các anh mỗi người một tay cũng đủ để chống đỡ một khoảng trời cho em”.
Bạch Lộc Dư nói như một lẽ dĩ nhiên: “Em cũng đừng tưởng rằng bản thân khôn lớn thì cánh cũng cứng rồi, không hiếm lạ các anh nữa. Dù bao nhiêu tuổi em vẫn là em gái nhỏ của các anh, phải ngoan ngoãn nghe lời các anh, biết chưa?”
Nam Mẫn xoa xoa lông mày, khẽ thở dài: “Tốt hơn hết anh vẫn nên mau chóng tìm chị dâu cho em đi, đợi khi mọi người đều kết hôn rồi sẽ không phải nhọc lòng vì em nữa”.
Bạch Thất cười ha hả: “Anh cả còn chưa có bạn gái, bọn anh càng không vội. Anh hai em càng không cần phải lo lắng, bên người anh ấy trước nay chưa từng thiếu phụ nữ, giống như cắt rau hẹ vậy, một nhánh nối tiếp một cọng”.
Hai anh em tán gẫu việc nhà vài câu, Bạch Thất lại hỏi: “Đúng rồi, anh ba hôm nay cũng gọi điện thoại cho anh, nói rằng bộ phim của anh ấy sắp đóng máy rồi, mấy ngày nữa sẽ trở về, em không cần phải lo âu chuyện của truyền thông Tinh Vực nữa, anh ấy trở lại sẽ giải quyết”.
“Anh ấy trở về đương nhiên là tốt, nhưng em cũng có thể xử lý chuyện của truyền thông Tinh Vực… được rồi, đợi anh ấy trở lại rồi nói, có một số việc quả thực cần phải thảo luận với anh ấy”.
Nam Mẫn mệt mỏi nói: "Anh còn chuyện gì nữa không, không còn thì em cúp máy đây!”
“Còn có chuyện nữa!”
Ở đầu dây bên kia Bạch Thất khẽ ho: “Cái đó, có chuyện không biết có nên nói với em không”.
Nam Mẫn nhíu mày: “Đừng nói nhảm nữa, mau nói đi".
"Anh vừa nhận được tin tập đoàn Dụ Thị vốn luôn có hợp tác quảng cáo cùng truyền thông Tinh Vực, bao gồm cả một số bộ phim nhận được tài trợ quảng cáo của Dụ Thị trong khoảng thời gian dài rồi, nhưng chiều nay lại truyền ra thông tin tập đoàn Dụ Thị đã ngừng hợp tác với Tinh Vực, phải tìm một đối tác quảng cáo mới. Tổng giám đốc của Tinh Vực- Lí Long Thăng sốt ruột gần chết, buổi chiều liền ngồi máy bay dẫn theo Lí Bân tới thành phố Bắc, anh nghĩ Dụ Lâm Hải ra đòn này 80% là vì em”.
Bạch Thất đoan chính suy đoán.
“Không thể nào”.
Nam Mẫn lập tức phản bác lại: “Anh đánh giá thấp Dụ Lâm Hải rồi, anh ta không phải kiểu người hành động theo cảm tính như vậy đâu, anh cũng đánh giá cao em rồi, trong lòng anh ta em không có trọng lượng lớn đến vậy, có lẽ là điểm nào đó chưa đàm phán thống nhất chăng?”
“Vậy cũng sẽ không trùng hợp như thế, Tinh Vực buổi sáng thách thức em, Dụ Lâm Hải liền chấm dứt hợp đồng với họ, thời điểm không khỏi quá chuẩn xác rồi sao”.
Bạch Lộc Dư đáp: “Còn có, Lí Bân bị ông đây đánh, có đeo khẩu trang và kính râm cũng không che giấu được. Có vẻ như là tới thành phố Bắc chịu đòn nhận tội rồi, thái độ trong lời tuyên bố xin lỗi kia của Tinh Vực cũng rất thành khẩn”.
Nam Mẫn khẽ cau mày, cô cũng cảm thấy lời xin lỗi này của Tinh Vực cũng tới quá nhanh rồi hay không, với phong cách không biết xấu hổ thường ngày của họ, cuộc chiến mắng chửi do bản thân vén màn làm thế nào cũng phải diễn tới cùng.
Hành động tự vả miệng lần này cũng quá bất thường.
Không lẽ Dụ Lâm Hải đã thực sự chen một chân vào đó?
Nhưng tại sao anh ta phải làm vậy?
“Anh nói, anh ta sẽ không phải là yêu em, muốn bày tỏ thiện chí và theo đuổi lại em đó chứ?”
Bạch Lộc Dư to gan suy đoán, trêu đùa: “Đàn ông ấy à, chính là thứ hèn hạ, khi có thì không biết quý trọng, đợi tới lúc mất đi rồi mới bắt đầu hối tiếc, anh thấy Dụ Lâm Hải cũng không thoát khỏi định luật tự vả này đâu”.
Nam Mẫn cười ha ha: “Thâm tình muộn màng còn rẻ tiền hơn cỏ rác, trong từ điển của em không có hai chữ hối tiếc này, em là ngựa tốt sẽ không quay đầu ăn cỏ cũ”.
Vũng bùn đã từng nhảy qua không cần thiết phải sa vào lần thứ hai.
……
Thành phố Bắc.
“Tổng giám đốc Dụ à, cậu xem, sự việc ồn ào đến bước này cũng là do chúng tôi không biết cậu có quan hệ với cô cả nhà họ Nam, nếu không làm thế nào cũng sẽ không dám xúc phạm tới cô ấy”.
Chủ tịch của truyền thông Tinh Vực- Lí Long Thăng ngồi trên ghế sofa với nụ cười trên môi, cố gắng thuyết phục Dụ Lâm Hải: "Con trai ngu dốt đều trách người làm bố như tôi ngày thường dạy bảo sơ sót, thằng nhóc thối, còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Dụ!”
Lí Long Thăng nghiêm giọng quát Lí Bân một tiếng, Lí Bân vốn đang cợt nhả dựa vào ghế sofa, mặt sưng mũi xước, khóe mắt cùng miệng còn bầm tím, vừa nhìn liền biết bị người ta đánh không thương tiếc.
Gương mặt Lí Bân đầy vẻ không tình nguyện, nhưng bị người khác áp chế không thể không nhân nhượng, hắn đành phải miễn cưỡng giữ vững tư thế đứng, xin lỗi Dụ Lâm Hải.
“Xin lỗi tổng giám đốc Dụ, tôi không ngờ anh lại có quan hệ với cô cả nhà họ Nam”.
Khuôn mặt phảng phất nét nữ tính của hắn lập lòe tia sáng rét lạnh: “Nhưng tôi rất hiếu kỳ, hai vị rốt cuộc có quan hệ gì, tôi chỉ nghe nói anh và cô Trác có liên hệ thân mật, chưa từng biết lịch sử giữa anh và tổng giám đốc Nam đó”.
Nói rồi hắn sờ lên khóe miệng đau nhức, lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Một người vợ trước là cô Lộ, một vị là hôn thê cô Trác, nay lại nhảy ra một cô Nam, lịch sử tình trường này của anh cũng quá phong phú rồi”.
Chương 65: Dạy bảo
“Bốp!”
Lí Bân vừa dứt lời thì một cú tát trời giáng từ ông bố nhà mình đã vung tới nửa bên mặt hắn, mạnh tới mức khiến hắn quay ngoắt 180 độ tại chỗ, xém chút ngã lăn xuống đất.
Phòng làm việc cũng vang vọng tiếng rống trách mắng của Lí Long Thăng: “Thằng khốn nạn, mày nói lung tung cái gì đó!”
Dụ Lâm Hải yên lặng ngồi trên sofa, không hé nửa lời dõi theo vở kịch dạy con này, từ đầu tới cuối đều không bày tỏ điều gì, bố con nhà họ Lí giống như đang diễn vở kịch một màn.
Lí Bân bị đánh đồng thời lại nhận được ánh mắt cánh cáo từ ông già nhà mình cuối cùng cũng được tính là thành thực hơn một chút.
So với Lí Bân bỡn cợt, ngạo nghễ cố chấp thì bố hắn- Lí Long Thăng rõ ràng là một người lão luyện, biết tiến lùi, hiểu được đạo lý dựa vào đại thụ hưởng nhiều bóng mát, biết rõ thời thế mới là người tài giỏi.
“Mong tổng giám đốc Dụ đừng chê bai, đứa nhỏ này bị tôi chiều hư rồi, đầu óc toàn là chuyện nam nữ".
Lí Long Thăng cười lịch thiệp nho nhã: “Đàn ông vẫn nên tập trung vào sự nghiệp, tình yêu chỉ là chuyện vụn vặt dệt hoa trên gấm, tuyệt đối không thể bị tình cảm làm đầu óc u mê, cậu nói có phải không?”
Dụ Lâm Hải ngước mắt hờ hững liếc ông ta một cái.
“Chủ tịch Lí đang nói tôi sao?”
Nụ cười trên mặt Lí Long Thăng đông cứng lại.
Nếu là trước đây ông ta vẫn có thể ngồi chuyện trò vui vẻ với Dụ Lâm Hải, nhưng hiện tại họ có chuyện cầu xin anh, rất khó để bày ra tư thái ung dung.
Dụ Lâm Hải không lớn hơn con trai mình bao nhiêu tuổi, nhưng khí chất của anh dường như còn mạnh mẽ hơn nó, từ trên người anh tỏa ra một loại lực lượng uy nghiêm bẩm sinh, đây chính là khí chất được hun đúc lên từ thực lực và năng lực.
“Nào có, nào có, tổng giám đốc Dụ làm sao có thể là người làm việc theo cảm tính cơ chứ?”
“Do đó không tiếp tục hợp tác với Tinh Vực đương nhiên có lý do của tôi”.
Dụ Lâm Hải khẽ ngả người ra sau, anh dựa lưng vào thành ghế, hơi nâng tay lên, Hà Chiếu liền bước tới đưa cho Lí Long Thăng một xấp tài liệu, trong lòng Lí Long Thăng có một dự cảm không lành nhưng vẫn vươn tay nhận lấy.
Ông ta lật xem vài trang, càng đọc sắc mặt càng trở nên u ám, mà Lí Bân- người đang đứng phía sau ông ta trộm nhìn tài liệu cũng tái xanh cả mặt.
“Sao anh lại có những thứ này?”
Lí Bân trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải: “Anh từ đâu có được chúng? Có phải là theo dõi sau lưng tôi không?”
Hỏi tới lui liền trở nên kích động muốn lao tới tra rõ đầu đuôi nhưng lại bị Hà Chiếu kịp thời ngăn lại rồi lật tay đẩy ra ngoài, cánh tay cũng xém chút bị vặn gãy khiến Lí Bân đau tới mức thét lên thảm thương.
“Xin tổng giám đốc Dụ hãy nương tay!”
Lí Long Thăng hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, đứa con trai ruột của bản thân cho dù không phải thứ gì tốt đẹp nhưng rốt cuộc vẫn chảy trong mình dòng máu của ông ta, nói không đau lòng thì là giả.
Dụ Lâm Hải vẫn trấn tĩnh ngồi trên sofa, biểu cảm không chút dao động: “Người trẻ tuổi quá manh động không phải là chuyện gì tốt. Chơi đùa thì chơi đùa nhưng chơi tới không biết phân nặng nhẹ, phạm phải một vài lỗi nhỏ liền không tốt nữa rồi”.
Một câu nói giản đơn này của anh khiến Lí Long Thăng phải toát mồ hôi lạnh, liên tục khom người nói phải.
“Đây là tôi kêu người chặn đứng giữa chừng, nếu không e rằng nó đã nằm trong tay các bộ phận liên quan rồi, tài liệu cầm về đi, hợp đồng cũng vậy, nuông chiều con cái cũng là một cách giết hại chúng, hy vọng chủ tịch Lí tự thu xếp ổn thoả”.
Hôm nay Dụ Lâm Hải mặc một chiếc áo sơ mi đen, như dung hòa làm một với chiếc ghế đen phía sau, anh ngồi đó sừng sững bất động, lạnh nhạt như thể không có cảm xúc.
Một người như vậy sao có thể xử trí theo cảm tính đây?
Mồ hôi lạnh trên người Lí Long Thăng đã thấm ướt cả quần áo, ông ta chỉ cảm thấy chuyến đi này quá đường đột mà mất cả chì lẫn chài.
Ông ta xách đứa con trai đã tê liệt như một bãi bùn nhão, chán chường rời đi.
Sau khi hai người họ đi khuất bóng, Hà Chiếu bước tới hỏi Dụ Lâm Hải đầy bất an: “Tổng giám đốc Dụ, bố con nhà họ Lí này không phải là hạng lương thiện gì, bọn họ sẽ không tính sổ lên đầu phu nhân mà rắp tâm trả thù chứ?”
Vẻ mặt của Dụ Lâm Hải chợt lạnh đi, anh biết thái độ làm người của bố con nhà họ Lí, cũng không phải hoàn toàn không để tâm.
“Cậu cử người theo dõi mọi động thái của họ, phát hiện bất kỳ hành động không thích hợp nào lập tức báo cáo lại cho tôi, bao gồm cả Nam Mẫn bên kia, điều hai người tới đó để mắt sát sao một chút”.
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay”, Hà Chiếu nhận lệnh rời đi.
……
Sau bữa tối, Nam Mẫn tới phòng máy chọn một khối vật liệu, dự định khắc một món đồ chơi để luyện tay.
Sau khi trở về thành phố Nam cô vẫn luôn bận rộn với đống việc lớn việc nhỏ của công ty không rút ra được thời gian rảnh, kỹ thuật gần như bỏ bê, nếu không luyện một ngày tay liền cứng lại.
Cô ngồi dưới ánh đèn, tay cầm con dao khắc một cục vàng.
Khối vàng rực rỡ cho dù mẩu vụn cũng là tiền, nhưng Nam Mẫn lại không cảm thấy chút tiếc rẻ, hạ dao vừa nhanh vừa chuẩn xác, dọc theo những đường rãnh tinh xảo trong chốc lát liền khắc ra một đóa hoa hồng, sống động như thật.
Nghề thủ công này có thể coi là kỹ năng độc nhất vô nhị của nhà họ Nam bọn họ, mỗi thế hệ chỉ chọn một người thừa kế, ông nội truyền cho bố, bố truyền lại cho cô.
Khi Nam Mẫn lên ba tuổi đã ngồi trong lòng bố cầm dao khắc bắt đầu chạm khắc đồ vật, không biết đã lãng phí mất bao nhiêu vàng bạc đá ngọc mới luyện thành một tay kỹ thuật như hôm nay.
Chỉ là không ai ngoại trừ gia đình của cô biết đến việc cô có tài năng này, Dụ Lâm Hải cũng không ngoại lệ.
Vừa khắc xong một đóa hồng, Nam Mẫn đang định khắc một bông hồng khác thì điện thoại nội bộ đổ chuông, cô đứng dậy nhấc máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của quản gia Triệu, nói rằng Nam Nhã muốn gặp cô.
“Để cô ta vào đi”.