Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536: Dụ Lâm Hải lại ngủ không ngon giấc

Anh ta không nhịn được liền ‘ĐM’ một tiếng: “Tôi chết lặng người luôn, đây là lần đầu đầu tiên tôi nhìn thấy tra khảo phạm nhân như vậy, rất quỷ quái. Sau đó đi nghe ngóng mới biết. Ngoài việc Ngôn Uyên là thượng tướng không quân ra, anh ta còn là tiến sĩ tâm lý học của một trường đại học danh tiếng một nước nào đó, nghe nói anh ta còn có bằng thạc sĩ quản lý, đúng là học bá mà, cũng xem như tăng thêm vinh quang cho người phục vụ trong quân ngũ chúng ta, tránh để người ta tưởng rằng chúng ta đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển”.

Phía Dụ Lâm Hải không lên tiếng, Triệu Húc lại bổ sung: “Ờ, tôi không có ý ám chỉ cậu đâu, cậu cũng là học bá ở trường đại học nổi tiếng mà, trình độ học vấn cũng phải ngang ngửa Ngôn Uyên, tôi thì không, học cho có thôi”.

Tiến sĩ tâm lý học, khó trách.

Dụ Lâm Hải nắm điện thoại, con ngươi u ám, không khỏi cười khổ một tiếng.

Tối nay không phải bị dẫn dắt theo anh ta rồi sao.

Biết không hỏi ra kết quả gì, Dụ Lâm Hải lại hỏi một chút về chuyện ngày mai áp giải Kiều Lãnh, Triệu Húc nói mấy câu đơn giản, rồi lại hỏi: “Ngày mai cậu có muốn tới không?”

“Có”, Dụ Lâm Hải lời ít ý nhiều, không tận mắt nhìn Kiều Lãnh bị áp giải lên xe tù, anh không yên tâm.



Đêm nay, Dụ Lâm Hải lại ngủ không ngon giấc.

Hai tay anh đan xen đặt sau gáy, mắt mở to nhìn trần nhà, những gì trong đầu nhớ đến đều là lời Ngôn Uyên nói với anh.

Anh ta nói, anh ta muốn tiến thêm một bước tiếp xúc và phát triển với Nam Mẫn.

Điều này giống như đang tuyên chiến với anh.

Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy tim giống như bị người ta đột nhiên gõ một cái, có cảm giác nôn nóng nói không nên lời.

Anh chưa từng mất lòng tin với bản thân mình như vậy.

Ngược lại không phải sợ Ngôn Uyên, mà anh biết Nam Mẫn quá trọng tình trọng nghĩa.

Cô dám yêu dám hận, báo thù phải báo đến sảng khoái, trả ơn phải trả bằng được, Ngôn Uyên có ơn cứu mạng cô, có thể tưởng tượng, Ngôn Uyên đã thăng hạng lên một vị trí rất cao trong lòng cô.

Còn anh ở trong lòng cô đang liên tục thu hẹp, chìm xuống, bây giờ còn hay không cũng chưa chắc.

Nghĩ đến đây, tim anh đập dữ dội.

Dụ Lâm Hải mở đèn bàn, lấy ra trâm mộc từ hộp gỗ ở trong ngăn kéo, sờ bông hoa hồng Nam Mẫn khắc trên đó, còn có khắc hai chữ ‘Nam Mẫn’ tên cô, lòng lúc này mới yên ổn một chút.

Ban đầu anh dùng một chiếc bát tráng men cổ từ thời Ung Chính nhà Thanh để đổi lấy chiếc trâm cài tóc trên đầu Nam Mẫn, thật sự là một chuyện rất đúng đắn.

Quá đáng giá!

Không gặp được cô thì có thể nhìn cây trâm, cảm thấy cô cách mình không hề xa.

Trước kia anh luôn cảm thấy, nam tử hán đại trượng phu không nên cố chấp trong chuyện tình yêu, vì một người phụ nữ mà muốn sống muốn chết trông chẳng ra sao.

Nhưng người phụ nữ mạnh mẽ mà ấm áp đã từng dành cho anh tình yêu chân thành nhất, quan tâm sâu sắc nhất, cô giống như một mặt trời nhỏ, trở thành tồn tại anh nhìn thấy nhưng không với tới được.

Hết ngày này qua ngày khác, Nam Mẫn dường như đã trở thành chấp niệm của anh.

Anh giống như Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, rõ ràng cách cô ngày một gần, nhưng lại giống như ngày càng xa, từ đầu đến cuối vẫn cứ phía trước, không đuổi kịp.

Quả thực không ngủ nổi, Dụ Lâm Hải lại ngồi dậy, viết bức thư thứ ba cho Nam Mẫn.

Anh cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều lời muốn nói như vậy, vừa cầm bút liền không dừng được, viết lưu loát mấy trang giấy lớn, viết đến mức đau cả tay, đầu ngón tay đỏ ửng, khi ấy anh mới dừng lại.

Không biết bao giờ cô mới về, cũng không biết khi nào cô có thể đọc những lá thư này, chỉ hy vọng cô đừng cảm thấy anh như kẻ thần kinh là được.

Nghĩ đến đây, Dụ Lâm Hải không nhịn được cười, anh lấy con dấu hoa hồng ra, hơ một hơi dưới đáy, sợ không lên màu, anh lại ấn mạnh vào tên của mình.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc’, Dụ Lâm Hải ngẩn người, nhấc con dấu lên thì thấy ngọc vỡ rơi trên giấy.

Lòng anh đột nhiên co rút, cầm con dấu lên nhìn, chữ ‘Lâm’ bị sứt một miếng nhỏ, chữ ‘ngày’ phía dưới gần như không còn, trở thành một cái lỗ.

Dụ Lâm Hải lập tức đứng dậy, nhất thời hoảng loạn.

“Sao lại…”

Anh đi lòng vòng, bàng hoàng luống cuống, lòng như lửa đốt, đột nhiên cảm giác choáng váng, chỉ thấy cơn đau tấn công ở phần ngực.

Anh đặt con dấu lên trái tim mình, nhắm mắt lại.

Nhất định phải sửa nó,

Nhất định phải sửa,

*
Chương 537: Hôm nay Mẫn quay về?!

Sáng sớm hôm sau, Dụ Lâm Hải bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh.

Anh xoa xoa huyệt thái dương, đêm qua mãi nửa đêm anh mới mê man chìm vào giấc ngủ, tinh thần có chút không phấn chấn, nhưng vẫn gắng gượng bò dậy.

Hôm nay là ngày Kiều Lãnh được áp tải về nước T, anh và Triệu Húc đã bàn nhau xong, trực tiếp đến sân bay chờ.

Lúc ra khỏi cửa, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt một cách khó hiểu.

Anh mở ngăn kéo uống hai viên thuốc hạ huyết áp, lấy trâm mộc ra để trong túi áo vest.

Vừa ra cửa liền thấy Bạch Lộc Dư và Ngôn Uyên cũng ra ngoài, còn xách theo valy.

Ba người lại một lần nữa gặp nhau ở cửa thang máy.

“Chào buổi sáng”, Ngôn Uyên chủ động lên tiếng chào hỏi.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải nhìn vào valy của anh ta, rồi lại nhìn anh ta khẽ gật đầu: “Chào”.

Ngôn Uyên lần này là chuyên viên phụ trách áp giải, đương nhiên phải cùng Kiều Lãnh quay về nước T.

“Ơ, lão Dụ cũng muốn đến sân bay?”

Bạch Lộc Dư nhìn thấy Dụ Lâm Hải, phản ứng đầu tiên chính là: “Anh biết hôm nay Tiểu Lục về?”

Dụ Lâm Hải nghe vậy, con ngươi co rút.

“Cái gì? Hôm nay Mẫn quay về?!”

Ngôn Uyên và Bạch Lộc Dư nhìn sang, giống như chê anh nhiều lời.

Người thô lỗ như Bạch Lộc Dư hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Ngôn Uyên, chỉ chú ý chấn động trong mắt Dụ Lâm Hải: “Ồ, thì ra là anh không biết”.

Anh ta đi tới ấn nút thang máy.

Dụ Lâm Hải vội vàng tiến lên: “Mẫn đúng là hôm nay sẽ quay về?”

“Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị đón con bé đây”.

Bạch Lộc Dư nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Aiz yo, đúng là biết nắm bắt thời gian, còn hơn bốn mươi mấy phút nữa là đến rồi. Tiểu tổ tông này vẫn muốn tận mắt nhìn thấy Kiều Lãnh được áp giải lên máy bay”.

Thang máy mở ra, Ngôn Uyên và Dụ Lâm Hải cùng đi vào, kết quả thiếu chút nữa đụng phải bả vai đối phương.

Mắt hai người nhìn nhau, cùng thấp giọng nói ‘xin lỗi’.

Bạch Lộc Dư ngước mắt chằm hai người, chỉ cảm thấy quái lạ.

Ra khỏi thang máy, Ngôn Uyên lên xe của Bạch Lộc Dư.

Dụ Lâm Hải lên xe của mình.

Hà Chiếu dẫn theo không ít thuộc hạ, phòng ngừa khả năng xấu xảy ra.

Một đoàn xe đi về phía sân bay.

*

Bây giờ Nam Mẫn vẫn còn đang trên máy bay.

Nếu là bình thường, một khi lên máy bay, chắc chắn cô sẽ ngủ quên trời đất, nhưng hôm nay lại không ngủ nổi, cũng không dám ngủ.

Đôi mắt mở to, sáng long lanh.

Máy bay tư nhân của ông Shelby vô cùng sang trọng, lớn hơn nhiều so với chiếc của Nam Mẫn, cũng rất thoải mái, ghế sofa làm bằng da thật, tivi và quầy bar cái gì cũng có, không khác gì ở nhà.

“Em sao thế?”

Hạ Thâm lấy ra ba ly rượu từ quầy bar, xách một chai sâm banh qua đó, anh ta nhìn Nam Mẫn: “Em ở trên máy bay không phải thông thường sẽ ngủ giết thời gian sao, hôm nay sao lại tỉnh táo như vậy?”

“Không ngủ được”.

Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Em đây gọi là càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp”.

Lạc Quân Hành hừ nhẹ một tiếng, nhận sâm banh từ trong tay Hạ Thâm, ngửi mùi thơm rồi nhàn nhạt nói: “Thà em cứ nói là ‘Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’ đi”.

Hạ Thâm liền bật cười: “Anh cũng thấy vậy”.

Nam Mẫn uống một hớp rượu sâm banh, giận mím môi: “Nhìn thấy rõ nhưng không nói toạc ra, ai mà chẳng có bóng ma tâm lý”.

Lạc Quân Hành và Hạ Thâm không khỏi bật cười, không hẹn mà nói: “Hiếm khi thấy em sợ”.

“...”

Đối mặt với ‘khiêu khích’ của các anh, Nam Mẫn hừ một tiếng, không để ý đến bọn họ.

Dù là thần tiên cũng có lúc sợ hãi, huống chi cô chỉ là một người đẹp rất bình thường.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Nam Mẫn hồi nhỏ không sợ trời không sợ đất, chạy nhảy khắp nơi, cô chỉ cảm thấy dù trời có sập xuống cũng có bố mẹ và các anh chống đỡ.

Càng trưởng thành, thứ sợ hãi ngày càng nhiều, làm việc gì cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ cẩn thận, nhìn trước nhìn sau.

Có lẽ con người càng lớn, lòng cũng trở nên càng phức tạp, không đơn thuần như trước kia.

Cô tựa người vào bên cửa sổ, ngắm từng mảng từng mảng mây trắng bên ngoài, phía dưới còn có một căn nhà nhỏ giống như đồ chơi xếp gỗ, lòng đột nhiên có chút trống rỗng.

Tại sao rõ ràng sắp về đến nhà rồi, nhưng sao trong lòng lại không yên ổn như vậy?



Dụ Lâm Hải và Ngôn Uyên đã đến sân bay.

Cảnh sát vẫn chưa đến.

Chắc là tắc đường.

Bạch Lộc Dư giơ tay nhìn đồng hồ: “Chúng ta đến trước thời gian quy định, chắc máy bay của nhóm Tiểu Lục phải mười lăm phút mới có thể đáp xuống, cũng sắp rồi”.

Ngôn Uyên khẽ gật đầu.
Chương 538: Kiều Lãnh chạy trốn

Dụ Lâm Hải nhìn Hà Chiếu, anh ta hiểu ý, bắt đầu đi sắp xếp nhân viên.

Ngồi trong phòng chờ máy bay, nghĩ đến sắp gặp lại Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy trái tim cũng phấn khởi theo, vừa lo lắng, lại vui mừng, lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi.

“Đúng rồi anh Ngôn Uyên”, Bạch Lộc Dư nói chuyện với Ngôn Uyên: “Lần này không phải anh nói quay về giỗ tổ sao, vậy người nhà anh bây giờ vẫn đang ở thủ đô?”

Dụ Lâm Hải ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Uyên, anh cũng tò mò.

Ngôn Uyên nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng: “Khó khăn lắm mới về một lần, họ muốn ở lại thủ đô một thời gian, tôi về nước T trước, giải quyết chuyện xong xuôi rồi lại quay về”.

Trong lòng Dụ Lâm Hải căng thẳng, anh ta còn muốn quay trở lại?

“Vậy cũng được, vất vả cho anh quá rồi”.

Bạch Lộc Dư có chút xấu hổ: “Lần sau anh quay lại, tôi cùng anh cả và đám Tiểu Lục nhất định sẽ mời anh một bữa, để Tiểu Lục đích thân nấu một bữa cho anh, con bé nấu ăn ngon lắm”.

Ngôn Uyên khẽ mỉm cười: “Vậy tôi lại có lộc ăn rồi”.

Dụ Lâm Hải híp mắt, ăn cái gì mà ăn!

Cơm Mẫn nấu anh còn chưa được ăn đây này.

Đang nói chuyện, điện thoại của Dụ Lâm Hải đột nhiên vang lên, điện thoại bên Ngôn Uyên cũng vang hai tiếng.

Triệu Húc gọi điện thoại tới.

Dụ Lâm Hải nhận điện thoại, nghe thấy bên đó vang lên từng lớn tiếng đinh tai nhức óc.

Kèm theo tiếng hét lớn của Triệu Húc: “ĐM! Lão Dụ, Kiều Lãnh nửa đường muốn trốn, chúng tôi đang đánh nhau!”

Dụ Lâm Hải đột ngột đứng dậy, giơ chân chạy thẳng ra ngoài.

Bạch Lộc Dư loáng thoáng nghe thấy vài tiếng nổ lớn, nhưng không nghe rõ nội dung trong điện thoại, anh ta ở phía sau hét lớn: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không đợi Tiểu Lục sao?”

Ngôn Uyên cũng đứng dậy, hai tròng mắt u ám, nói với Bạch Lộc Dư: “Bên Kiều Lãnh xảy ra chuyện. Tôi qua đó, anh ở đây chờ Mẫn”.

Anh ta cũng sải bước ra khỏi phòng chờ bay.

“Tổng giám đốc Dụ, sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?”

Hà Chiếu nhìn thấy Dụ Lâm Hải hoang mang chạy ra ngoài, anh ta vừa sắp xếp xong nhân viên lại vội vàng đuổi theo.

Dụ Lâm Hải trầm giọng nói: “Người của Kiều Lãnh nửa đường mai phục, liều mạng với người của cảnh sát, cậu mau triệu tập cao thủ qua đó, ở gần Thanh Sơn… Đưa chìa khóa xe cho tôi!”

“Được, tôi liền… Ơ thế anh thì sao? Tổng giám đốc Dụ!”

Hà Chiếu nhìn thấy Du Lâm Hải cầm chìa khóa chạy như điên ra ngoài, muốn ngăn cản cũng không ngăn được, chỉ có thể vội vàng triệu tập nhân viên lại.

Vừa xoay người liền có một thân ảnh lại ‘vèo’ qua trước mặt anh ta.

Dụ Lâm Hải cầm chìa khóa xe, vừa lên xe, thắt dây an toàn xong, Ngôn Uyên mở cửa ghế lái phụ, chui vào.

“Anh lên đây làm gì?”, Dụ Lâm Hải cau mày.

Ngôn Uyên: “Bớt nói nhảm đi, lái xe”.

Quả thật bây giờ không phải lúc nói nhảm.

Dụ Lâm Hải khởi động xe, xoay vô lăng, lái ra khỏi bãi đỗ xe, biến thành một con khủng long bạo chúa màu đen bay vút trên đường nhựa.

Phóng thẳng đến dưới chân Thanh Sơn, xa xa nhìn thấy một mảng hỗn loạn, khắp nơi đều là máu tươi, còn có người nằm ngổn ngang, âm thanh đinh tai nhức óc không ngừng vang bên tai.

Ngôn Uyên lấy ra hai khẩu súng từ phía sau người, nạp băng đạn vào, đưa cho Dụ Lâm Hải: “Cầm đi”.

Dụ Lâm Hải không khách khí nhận lấy, đang chuẩn bị dừng xe, nhưng nhìn thấy một chiếc xe đối diện đang nổ máy, tốc độ nhanh như hỏa tiễn phóng về phía bọn họ, dần dần ép tới gần.

Người đang ngồi ở vị trí tài xế chính là Kiều Lãnh.

Trên khuôn mặt râu quai nón của hắn lộ ra nụ cười méo mó và khát máu, bả vai và chỗ tim phổi đều có lỗ máu, trán cũng bị nứt, máu chảy xuống nhưng mùi máu càng khiến hắn điên cuồng.

Hắn đạp cần ga, bất chấp tất cả nghiền ép thi thể, xông về phía trước.

Nhìn chiếc xe điên cuồng lao đến đến, trốn cũng không kịp.

Bây giờ Dụ Lâm Hải chỉ có một suy nghĩ, đó chính là…

Kiều Lãnh là Nam Mẫn dùng chính bản thân mình làm mồi nhử để bắt về, dù có liều chết cũng không thể để hắn chạy thoát như vậy!

Kèm theo một tiếng súng vang lên, tiếng lốp xe xoẹt xoẹt chói tai, Dụ Lâm Hải đột ngột bẻ lái, chỉ nghe thấy một tiếng ‘Bùm’ vang lên thật lớn, phá vỡ chân trời, chấn động sơn cốc.

Triệu Húc và Hà Chiếu chạy tới, trợn tròn mắt nhìn thấy chiếc xe Bentley bay ra ngoài, lộn mấy vòng trên đất, đập đầu xuống.

“Lão Dụ!!!”

Người xung quanh rối rít chạy tới, tiếng còi pít pít pít pít vang lên, giống như khúc gọi hồn.

*
Chương 539: Tai nạn xe nghiêm trọng

Cuối cùng Nam Mẫn bọn họ đã xuống máy bay an toàn.

Thời tiết thành phố Nam hôm nay thật tốt, Nam Mẫn bước xuống từ trên thang, cô vươn vai, không biết có phải động tác quá lớn hay không, tim đột nhiên co rút, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Lạc Quân Hành kịp thời đỡ cô, ân cần nói: “Sao thế?”

Nam Mẫn mượn tay anh cả đề đứng vững, cô khẽ lắc đầu.

“Không sao, có khả năng là bị hạ đường huyết nên hơi choáng váng”.

Hạ Thâm nghe vậy, anh ta vội vàng quay trở lại máy bay nói với tiếp viên trưởng lấy socola, cầm ra đưa cho Nam Mẫn ăn.

Nam Mẫn cắn từng miếng socola, nhưng không biết vì sao trong miệng ngày càng đắng, cảm giác hồi hộp kia một hồi lâu vẫn không tiêu tán.

“Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?”

Hạ Thâm nhìn chằm chằm sắc mặt Nam Mẫn trắng nhợt như đèn cầy, anh ta cũng nhíu mày: “Hay là về nghỉ ngơi một lát?”

“Không sao, đi thôi, chắc là mặt trời chiếu nắng quá, ra ngoài trước rồi hẵng nói. Kiều Lãnh chắc cũng sắp tới rồi”.

Nam Mẫn miễn cưỡng cười, đi ra ngoài cùng các anh, từ xa nhìn thấy Bạch Lộc Dư đang chờ ở cửa, họ vẫy tay với anh ta, Bạch Lộc Dư nhìn thấy bọn họ, nhưng trên mặt không hề có chút vui mừng.

“Anh nhỏ sao thế? Nhìn thấy anh cả nên bị dọa sợ rồi hả?”

Nam Mẫn hưng phấn trêu ghẹo một câu.

Vừa đi ra định ghẹo anh nhỏ mấy câu, Bạch Lộc Dư đỏ mắt nắm bả vai Nam Mẫn, gấp gáp nói: “Tiểu Lục, mau đồng ý với em, ngàn vạn lần đừng cố chấp, em còn có các anh, các anh sẽ luôn ở bên em”.

“Anh sao đấy? Ma dọa sợ à?”

Nam Mẫn đầu óc mơ hồ, còn giơ tay lên thử sờ nhiệt độ trên trán Bạch Lộc Dư: “Không có sốt mà”.

Lạc Quân Hành nhìn thấy có gì đó không đúng, bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Vành mắt Bạch Lộc Dư đỏ ửng, anh ta nhìn Nam Mẫn, hoàn toàn không biết nên nói thế nào.

Chuông điện thoại vang lên, Nam Mẫn cầm điện thoại, không biết làm sao tim đập rạo rực, suýt chút nữa cầm không vững điện thoại.

Nhận cuộc gọi, cô đặt bên tai, người đầu giây bên kia chỉ nói một câu, toàn thân Nam Mẫn cứng đờ, điện thoại di động từ lòng bàn tay rơi xuống đất.

Một tiếng ‘bộp’ vang lên, vỡ tung.

Cơ thể cô run rẩy, gần như trong nháy mắt, cô điên cuồng xông ra ngoài.

“Mẫn!!!”

Trên xe đi về phía bệnh viện Thanh Sơn, lòng bàn tay Nam Mẫn đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Đầu cô vang lên tiếng vù vù, cảm thấy trái tim lạnh lẽo, không có một tia khí nóng, trái tim không ngừng chìm xuống, vô vùng hoảng loạn.

Anh nhỏ nói với cô, Kiều Lãnh phục kích nhân viên trên đường vận chuyển ra máy bay, muốn chạy trốn, hắn đã đấu súng với cảnh sát, trên người trúng đạn nhiều chỗ, cuối cùng bị một kích trí mạng.

Kiều Lãnh chết rồi.

Người đã từng hành hạ cô, khiến cô đau đớn không muốn sống lại, cuối cùng đã chết.

Nhưng chiếc xe mà Dụ Lâm Hải và Ngôn Uyên ngồi trên đó đã va chạm với xe của Kiều Lãnh, xảy ra tai nạn xe cộ vô cùng nghiêm trọng.

Hai người đều được đưa về bệnh viện Thanh Sơn gần nhất tiến hành cấp cứu, nhưng… lành ít dữ nhiều.

Thời tiết vốn đang quang đãng, đột nhiên trở nên âm u.

Ông trời trở mặt quá nhanh, khiến người ta không chịu nổi.

Toàn thân Nam Mẫn cứng ngắc, anh nhỏ đang không ngừng an ủi cô, nhưng bên tai cô giống như đã ngăn cách tất cả âm thanh, không hề nghe được gì.

Trước mắt giống như có đèn kéo quân, bỗng nhiên lóe lên từng cảnh.

Cô nhớ lại ngày hôm ấy vào mười năm trước, người đó ôm cô vào trong ngực, an ủi cô đừng sợ, con người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn ấy nói với cô ‘Tôi tên là Dụ Lâm Hải’.

Cô không nhớ ba năm trước anh đối xử lạnh nhạt với mình như thế nào, chỉ nhớ những lần anh xin lỗi, những lần ân hận, những lần hao tâm tổn sức muốn cô vui vẻ.

Cô yêu một người đàn ông suốt mười năm.

Trong mười năm cô yêu anh nhất, người trong lòng anh lại không phải là cô.

Trong nửa năm nay anh muốn theo đuổi lại cô, cô lạnh nhạt, bài xích, từ chối, chê bai, thậm chí chán ghét.

Cô trả lại cho anh gấp mười gấp trăm lần những bất công anh đã từng đối xử với cô, trả thù rất vui vẻ, cô mạnh mẽ, đã nói không yêu thì chính là không yêu.

Nhưng tại sao vào lúc này, tất cả những gì cô đang nghĩ đều là nghĩ về mặt tốt của anh?
Chương 540: Nước mắt càng lau càng nhiều

Mặt xấu của anh thì sao?

Tại sao đột nhiên cô không nghĩ ra?

Cô chết lặng bước xuống xe, đi đến cửa bệnh viện Thanh Sơn, cô đột nhiên dừng bước, không dám đi vào trong.

Cô có chút sợ hãi.

Lạc Quân Hành nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt và môi không một chút huyết sắc, anh ta đi tới ôm cô, xoa vai cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh cả ở bên em”.

Nam Mẫn vào trong bệnh viện, đi thang máy lên tầng.

Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy từng tiếng gầm thét xen lẫn tiếng nức nở.

“Lúc đưa người vào vẫn còn có thể hô hấp, rõ ràng cậu ấy có hơi thở mà, các người dựa vào cái gì chữa chết người ta rồi, dựa vào cái gì?!”

“Mấy người không phải thầy thuốc sao? Cứu người đi! Mau cứu người đi mà!”

“Mấy người mau cứu cậu ấy, tôi cầu xin mấy người…”

Triệu Húc túm cổ bác sĩ, có khóc, có hét, có náo loạn, cuối cùng khóc không thành tiếng.

Hà Chiếu ôm anh ta, muốn ngăn cũng không ngăn được, cùng anh ta ngồi xổm dưới đất.

Hai người đàn ông cao bảy thước, vành mắt đỏ ửng, ôm đầu khóc lóc.

Vệ sĩ áo đen ở bên cạnh đứng dựa tường, mặt như tro tàn, mắt đỏ hoe, bọn họ cúi thấp đầu, im lặng mặc niệm.

Trong đầu Nam Mẫn vang lên một tiếng vù giống như sét đánh, cô cứng đờ đứng ở cửa thang.

Một người đang nằm trên cáng cứu thương, phủ một tấm vải trắng từ đầu đến chân, mà tấm vải trắng kia đã nhuốm máu từ lâu.

Một màu đỏ nhìn thấy mà giật mình.

Yên tĩnh.

Rất yên tĩnh…

Triệu Húc và Hà Chiếu nhìn thấy Nam Mẫn đến, vẻ mặt cứng đờ, ngay sau đó biểu cảm méo mó, tay che trán, khóc không thành tiếng.

Nam Mẫn giống như một bức tượng gỗ không có linh hồn, từng bước từng bước đi về phía cáng cứu thương.

“Tiểu Lục…”, Bạch Lộc Dư muốn ngăn cô lại, nhưng bị cô đẩy ra.

Hạ Thâm gọi cô, cô bịt tai không nghe.

Lạc Quân Hành kéo Bạch Lộc Dư và Hạ Thâm lại, lắc đầu với bọn họ, nhìn em gái bước từng bước, bọn họ chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng cô.

Vành mắt Nam Mẫn khô khốc, không chút ẩm ướt.

Cô đi đến cáng cứu thương, nâng cánh tay đang cứng đờ lên, run rẩy kéo tấm vải trắng kia, nhìn thấy Dụ Lâm Hải đã biến dạng, khuôn mặt lõm xuống, lạnh lẽo.

Anh chỉ im lặng nằm ở đó, không một tiếng động, vô cùng yên tĩnh, giống như đang ngủ.

Có lẽ anh chỉ đang ngủ mà thôi.

Đúng, chỉ là đang ngủ.

“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Nam Mẫn đột nhiên mở miệng, giọng khàn khàn giống như lau qua giấy nhám: “Mau đưa bệnh nhân vào phòng bệnh, để anh ta nghỉ ngơi cho khỏe chứ”.

Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn cô, không ai đáp lại.

Nam Mẫn tức giận, sao không ai nghe lời cô vậy?

Thôi vậy, cô tự đẩy.

Nam Mẫn vòng qua đầu cáng, đẩy cáng cứu thương đi vào phòng bệnh, nhưng lại nghe thấy một tiếng ‘lạch cạch’, hình như có vật gì đó rơi xuống từ lòng bàn tay Dụ Lâm Hải.

Cô dừng bước lại, mắt nhìn sang, là một cây trâm.

Một cây trâm đã gãy thành hai.

Phía trên khắc hoa hồng đã nhuốm máu.

Giống như một đóa hồng đỏ.

Một giọt lệ ‘tí tách’ từ trong mắt Nam Mẫn rơi xuống.

Cô nâng đầu ngón tay lau khô nước mắt, nhưng không biết vì sao chất lỏng nơi khóe mắt càng lau càng nhiều, giống như hạt châu đứt dây, lau mãi không hết.

Cô vẫn cố gắng lau đi, không muốn rơi thêm một giọt nước mắt nữa.

Hà Chiếu đi tới, nhặt cây trâm gỗ đã gãy từ dưới đất lên, đặt ở lòng bàn tay, sau đó đưa đến trước mặt Nam Mẫn.

Giọng anh ta khàn khàn: “Đây là thứ tổng giám đốc Dụ cầm chặt trong tay, nhất định không chịu thả. Tổng giám đốc Nam, vật về với chủ”.

Nước mắt lại một nữa không khống chế nổi đã rơi xuống, Nam Mẫn quỳ trên đất, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Trên hành lang yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.

Giống như trẻ con đang khóc.

Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, y tá cao giọng: “Người nhà Ngôn Uyên có ở đây không? Thân nhân có tới không? Bệnh nhân mất quá nhiều máu, cần phải tiếp máu gấp, ai có nhóm máu AB?”

Bạch Lộc Dư và Hạ Thâm cùng đứng ra: “Tôi!”

“Mau qua xét nghiệm máu”.

Bên trong truyền tới tiếng bàn bạc: “Không ổn, bị thương quá nặng, hô hấp không còn… viện trưởng đến chưa? Mau gọi điện đi!”

Lạc Quân Hành đi tới, anh ta quỳ xuống, cánh tay rộng lớn vuốt ve mái tóc mềm mại của Nam Mẫn.

“Tiểu Lục, đừng khóc. Ngôn Uyên cần em, các anh cũng cần em”.

Anh ta cầm tay Nam Mẫn, nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô.

Lạc Quân Hành giơ tay lên, lau khô nước mắt cho cô, sau đó đỡ cô dậy: “Đi đi, anh sẽ giúp em chăm sóc anh ta thật tốt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK