Phó Vực nghe mà ngẩn người, Thẩm Nham lại cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ là nói nhiều nên hơi mệt.
Nam Mẫn xua tay: “Thôi bỏ đi, tôi cũng không có tư cách gì quản chuyện của các anh, các anh thích thế nào thì thế ấy. Nhưng anh là bệnh nhân của tôi, sức khỏe của anh, tôi nói là được”.
Cô đưa ra lời đe dọa lạnh lùng: “Nếu còn một lần như này nữa, anh không coi sức khỏe mà khó khăn lắm tôi mới hồi phục cho anh được ra gì, tôi sẽ bẻ gãy hết hai trăm linh sáu cái xương toàn thân anh, anh đầu thai sang kiếp khác đi”.
“…”
Ném lại một câu rồi Nam Mẫn bỏ đi.
Phó Vực nuốt nước miếng, sau đó nói với Thẩm Nham: “Anh tuyệt đối đừng thấy không quan trọng, cô gái này rất cay độc, việc gì cũng làm ra được thật đấy”.
Trong văn phòng, Lý Vân rót cho Nam Mẫn một chén trà, nhướn mày nhìn cô: “Em không định chia sẻ kinh nghiệm của người đi trước cho Lâm Lộc à? Anh nhìn cô ấy, cũng thấy đau lòng”.
“Có gì mà đau lòng, đều là lựa chọn của bản thân, đã lựa chọn rồi thì phải trả giá cho hành vi của mình”.
Nam Mẫn xoay chén trà, thản nhiên nói: “Em cũng không có gì để chia sẻ, chỉ có thể chia sẻ kinh nghiêm thất bại. Mà kinh nghiệm thất bại, phần lớn mọi người đều không nghe lọt, đặc biệt là chuyện tình cảm”.
Cô nhấp một ngụm trà, cười một tiếng: “Nếu con người dễ dàng khiêm tốn tiếp tu, thì từ xưa đến nay, bao nhiêu cô gái si tình đều chết trong tay đàn ông phụ bạc. Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ, Đỗ Thập Nương và Lý Giáp, Vu Phượng Chí và Trương Học Lương, Trương Ấu Nghĩa và Từ Chí Ma, đâu có cô gái nào mà không yêu mãnh liệt, cuối cùng đổi lại được kết cục gì? Có bao nhiêu bài học như vậy thì đã làm sao, vẫn có nhiều cô gái không tiếc thân, nguyện vì tình yêu mà lao vào lửa như con thiêu thân. Tự nếm thử thì sẽ hiểu ra”.
Lý Vân nhìn dáng vẻ lòng như đã chết của em gái, bỗng thấy đau lòng, giơ tay xoa đầu cô.
“Tiểu Lục nhà mình yêu một lần, trong mười năm đã mất nửa cái mạng. Mỗi lần nghĩ đến điều này, anh rất muốn giết Dụ Lâm Hải!”
Ánh mắt Nam Mẫn bình lặng không gợn sóng, cho nên lúc Lâm Lộc hỏi cô câu hỏi đó, cô mới trả lời cô ấy bốn chữ.
Yêu không nổi rồi.
Nhưng có lẽ Lâm Lộc hạnh phúc hơn cô, vì Thẩm Nham vẫn quan tâm cô ấy, cho nên tình yêu đơn phương có thể biến thành song phương hay không, thì phải xem duyên số của hai người.
…
Nam Mẫn ở lại thành phố Bạch gần một tuần, Trình Hiến còn dành nửa ngày nghỉ phép đưa cô và Lý Vân đi dạo chơi khắp thành phố Bạch một vòng.
Trong lòng nhớ đến ông nội, Nam Mẫn cũng không ở lại thành phố Bạch lâu, đã muốn về thành phố Nam.
“Cho anh gửi lời hỏi thăm ông nội, đợi có thời gian, anh sẽ đến thành phố Nam thăm ông”.
Lý Vân nhét hết thuốc lá, rượu, trà mua cho Nam Tam Tài vào tay Cố Hoành, xoa đầu Nam Mẫn, lưu luyến nói: “Chăm sóc tốt bản thân, biết chưa?”
“Em biết rồi, anh và anh Trình cũng phải thật tốt đấy, em đợi uống rượu mừng của hai người”, Nam Mẫn cong miệng khẽ cười.
Trình Hiến và Lý Vân dự định cuối năm đến Las Vegas đăng ký kết hôn, đang cố gắng làm việc, dành thời gian cho tuần trăng mật.
“Để lại cho em một chai rượu ngon”, Trình Hiến cũng không khách sáo: “Dù sao cũng phải nhờ vào em khắc xong nhẫn cưới”.
Nam Mẫn khẽ cười: “Không vấn đề”.
Vừa lên máy bay, Nam Mẫn đang định đeo trùm mắt ngủ một giấc, Cố Hoành ghé đến, nói với một một tin: Nam Nhã có thai rồi.
Khi nghe thấy tin này, Nam Mẫn ngẩn người, sau đó hỏi: “Của Tần Giang Nguyên à?”
Cố Hoành: “… Chắc là vậy”.
Nam Mẫn cau mày.
Cố Hoành vội nói: “Nam Nhã một mực nói là của Tần Giang Nguyên, còn chạy đến nhà họ Tần làm ầm ĩ, sống chết không chịu li hôn. Cũng không biết nhà họ Tần trúng tà gì, lại nhốt Nam Nhã lại, nói đợi tám tuần sau xét nghiệm DNA”.
“…”
Nam Mẫn phì cười: “Thật không ngờ thế kỷ 21 rồi, còn có thể xảy ra chuyện rải máu chó này. Quả nhiên sống cùng nhà thì phong cách cũng giống nhau”.
Chương 302: Muốn kiếm tiền cưới vợ không?
Xuống máy bay thì đã là chạng vạng tối, hoàng hôn nơi cuối trời, tuy ánh sáng mờ ảo nhưng lại rất đẹp.
Ngủ suốt một đường, Nam Mẫn xoay cần cổ cứng đờ, nghe thấy Cố Hoành đang gọi điện thoại với Nam Lâm sau lưng, giọng dịu dàng đến lạ.
“Đã làm xong hết thủ tục xuất viện chưa? Lâm Lâm nhà anh giỏi thật đó… Ừm, bọn anh xuống máy bay rồi, lát nữa sẽ trực tiếp đến bệnh viện đón mọi người… Nhớ anh không? Anh cũng nhớ em…”
Nghe nhũn hết cả tai, Nam Mẫn thật sự không thể nghe nổi nữa.
Ở thành phố Bạch thì ăn cơm chó của anh tư với anh Trình, khó lắm mới về thành phố Nam lại ăn cơm chó của trợ lý và em gái.
Nam cô đơn lặng lẽ Mẫn muốn nói rằng lòng mình rất mệt.
Cố Hoành cúp điện thoại, bước vội tới báo cáo với Nam Mẫn về tình hình ông cụ bên kia.
“Lâm Lâm nói sức khỏe ông cụ hồi phục rất tốt, còn nói ngày nào Tư Triết cũng mang cơm đến bệnh viện, ông cụ được ăn ngon béo tròn lên hẳn, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều”.
Nhớ tới Tư Triết, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng của Nam Mẫn trở nên hiền hòa hơn rất nhiều: “Thằng bé này có lòng”.
Lại hỏi: “Tư Đạc bên kia thế nào rồi?”
Cố Hoành nói: “Tư Đạc hồi phục cũng không tệ, ngày nào cũng tích cực đi tập vật lý trị liệu, xuống đi bộ không còn là vấn đề, chị Hoa xin cho Tư Đạc về nước vào đoàn quay một số cảnh thoại, hồi phục hẳn rồi mới quay cảnh đánh nhau”.
“Ừ, bảo anh ta đừng có cậy mạnh, cứ phải nghỉ ngơi cho cơ thể hồi phục đã rồi tính”.
Cố Hoành lên tiếng đáp lời, đang chuẩn bị liên lạc với quản lý của Tư Đạc là Vinh hoa thì trông thấy ánh mắt Nam Mẫn, bèn ngước lên hỏi: “Cô còn chuyện gì cần căn dặn hả?”
Nam Mẫn nhìn anh ta với ánh mắt điềm tĩnh, khẽ “chậc” một tiếng, lại khiến Cố Hoành rợn hết cả người.
Phản ứng đầu tiên là điên cuồng suy nghĩ: Liệu mình có làm sai điều gì không?
Nam Mẫn chậm rãi mở miệng: “Tôi chuẩn bị điều động chức vị cho anh đấy”.
Cố Hoành là không có tiền đồ, run lẩy bẩy.
Anh ta theo Nam Mẫn bao năm nay, có thể nói là do một tay Nam Mẫn “dạy dỗ” ra, nên vô cùng nhạy cảm với những hành động của cô, cái ánh mắt đó chắc chắn là có chuyện gì rất lớn!
Trong nháy mắt, Cố Hoành đã sàng lọc lại hết tất cả mọi hành động của mình trong khoảng thời gian vừa qua, sau khi xác nhận mình không làm gì quá giới hạn…
Chỉ châm dầu vào lửa chuyện Triệu Tĩnh hãm hại Tư Đạc, khiến Triệu Tĩnh biến mất trong giới giải trí…
Tiễn bước vài giám đốc, trưởng phòng đã lén ăn tiền bỏ túi riêng trong tập đoàn Nam Thị…
Đóng băng toàn bộ tài sản đứng tên Nam Ninh Bách, khiến ông ta phải ở trong viện dưỡng lão để chờ đôi chân kia lành, bớt ra ngoài nhảy nhót lại…
Gửi báo cáo xét nghiệm DNA của Nam Ninh Trúc và con ông ta cho tình nhân của ông ta…
Nam Ninh trúc bị cắm sừng rồi còn giúp người khác nuôi con nhiều năm như vậy, ông ta suýt chút nữa tức chết ngất đi, hung hăng đánh cho Hà Hân một trận, sau đó bị cảnh sát nhân dân tới bắt đi vì “bạo lực gia đình”, đang ngồi trong đồn chờ ba ngày sau mới được thả ra…
Ngoài chuyện của Nam Ninh Trúc là do anh ta muốn trả thù cho Nam Lâm, thì những chuyện khác đều làm theo lời Nam Mẫn dặn, đoán ý cô mà làm, chắc là, không có vấn đề gì chứ?
Suy nghĩ nhiều như thế, cũng chỉ mất đâu đó ba, bốn giây mà thôi.
Nam Mẫn bèn thản nhiên nói: “Tôi muốn điều anh tới chi nhánh Hoa Bắc làm tổng giám đốc, trải nghiệm một khoảng thời gian ngắn, nếu không có sai lầm gì thì có thể trở về, trực tiếp kiêu ngạo nói mình là phó tổng khu Trung Hoa, ý anh thế nào?”
“…”
Cố Hoành chỉ cảm thấy tim mình như đồ thị gấp khúc vậy, hết lên rồi lại xuống, bị gõ xuống hai cái thật mạnh rồi quay trở lại bình thường.
Thì ra không phải là đưa anh ta đến một nơi xa xôi nào đó chịu lưu đày, mà là thăng chức.
“Đi chứ, đến Hoa Bắc hả?”, tâm trạng có thay đổi quá lớn nên có hơi cà lăm.
Nam Mẫn nhíu mày: “Sao thế, không muốn hả?”
Thăng chức tăng lương, tất nhiên là muốn rồi, nhưng mà…
“Thế còn Lâm Lâm, cô có thể cho em ấy theo tôi đến Hoa Bắc được không?”, Cố Hoành thử nói.
Nam Mẫn híp mắt lại: “Nghĩ hay quá nhỉ!”
Cố Hoành lập tức ưỡn ngực: “Tổng giám đốc Nam, tôi cảm thấy mình vẫn chưa lấy đủ kinh nghiệm khi làm việc cùng với cô, thời điểm này tôi vẫn muốn làm trợ lý của cô, làm trâu làm ngựa cho cô, cúc cung tận tụy, chết rồi vẫn…”
“Được rồi, bớt bớt mấy cái lời sáo rỗng đó đi, tôi không thích nghe”.
Nam Mẫn liếc mắt nhìn anh ta: “Anh không muốn nhanh chóng kiếm đủ tiền cưới vợ để rước Lâm Lâm về nhà hả? Đừng có nói là tôi không cho anh cơ hội nha. Muốn trở thành em rể của tôi, một trợ lý nho nhỏ là không đủ điều kiện đâu”.
Chương 303: Đừng đấu với con bé
“Tôi biết chứ, cô không thấy gần đây tôi đang cố gắng làm việc lắm hả”.
Cố Hoành nhắm mắt theo sau Nam Mẫn: “Nhưng tôi vừa mới bắt đầu hẹn hò với Lâm Lâm, còn chưa quấn quýt nhau đủ đã phải yêu xa rồi, cô nỡ nhẫn tâm như thế ư?”
Nam Mẫn liếc nhìn anh ta: “Tôi không phải Pháp Hải nên không rảnh chia rẽ đôi uyên ương mấy người. Vài ngày nữa trang sức đá quý Lâm Thị sẽ mở chi nhánh ở Hoa Bắc, tất nhiên Ada cũng xung phong qua đó, tôi định điều cả Lâm Lâm theo cùng”.
“Thì ra cô đã sắp xếp hết rồi ư? Cuối cùng cô vẫn là người chu đáo nhất”.
Cố Hoành nịnh bợ đến là vui vẻ: “Cảm ơn chị”.
“Chậc”, Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh ta: “Cút”.
Được đằng chân đã vội bò lên đằng đầu, cái thói này chắc chắn là học theo Phó Vực chứ không ai vào đây.
Phó Vực: Người ta đang ngồi trong nhà nhưng mà oan ức vẫn rơi xuống đầu.
Vừa ra khỏi sân bay, không ngờ lại chạm mặt một nhóm người.
Thẩm Lưu Thư, Trác Nguyệt cùng với Trác Huyên sau lưng bọn họ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nam Mẫn vốn định lờ đi như không thấy, Thẩm Lưu Thư lại đi thẳng tới, mỉm cười mở miệng: “Mẫn à, lần trước ở tiệc rượu đứng xa quá nên không tiện hỏi thăm cháu. Cháu cũng vừa tới hả?”
Người xưa có câu tay hung không đánh mặt cười, người ta đã lên tiếng chào hỏi rồi, giả vờ như không nghe thì không được lễ phép cho lắm, Nam Mẫn chỉ thản nhiên “vâng” một tiếng.
Cô khẽ gật đầu rồi định đi, Trác Nguyệt lại không chịu.
Con nhỏ này ngông cuồng quá, không xem ai ra gì cả!
“Cô Lộ”.
Trác Nguyệt lên tiếng, lại vội vàng che miệng: “À không đúng, phải sửa lại thành cô Nam. Xin lỗi nhé, suýt chút nữa quên mất lúc đó cô đã gả cho Dụ Lâm Hải với một cái tên quê mùa và xuất thân gái nông thôn, quen rồi nên không nhớ để sửa, xin lỗi nhé”.
Cái loại trà xanh trà đỏ này, Nam Mẫn không vặn lại bà ta mấy câu thì đúng là uổng cho cái mặt dày chạy tới kiếm chuyện đó.
“Lộ Nam Mẫn, quê mùa lắm hả?”
Nam Mẫn hết sức bình tĩnh, thản nhiên nói: “Cũng bình thường mà, tôi cảm thấy nó nghe còn Tây hơn cả hai chữ “Trác Nguyệt” nữa đấy. Vả lại, xuất thân nông thôn thì nhất định phải quê mùa hả? Ông Thẩm bên cạnh bà cũng xuất thân từ vùng nông thôn, bà cảm thấy ông ấy quê mùa, hay là xem thường xuất thân của ông ấy?”
“Cô…”
Trác Nguyệt bị cô nói cả một tràng dài, gương mặt xinh đẹp lập tức tối đi vài phần, bất giác nhìn sang Thẩm Lưu Thư.
Theo ông ta nhiều năm như thế, sao bà ta lại không biết Thẩm Lưu Thư cực kỳ khó chịu khi người ta nhắc tới xuất thân của mình!
Hơn nữa chủ đề này còn do chính bà ta khởi gợi lên.
Thấy khóe miệng Thẩm Lưu Thư vẫn còn ý cười nhưng độ cong bắt đầu trở nên sắc bén, lòng Trác Nguyệt đã lạnh đi rất nhiều.
Bà ta đang muốn nói đỡ lại vài câu thì Trác Huyên đã đi tới mở miệng, họng súng chĩa thẳng về phía Nam Mẫn: “Cô bớt châm ngòi ly gián ở đây đi! Cô mà đòi so với chú Thẩm hả? Bản thân cô tự che giấu thân phận mà cũng đòi nói lý ư?”
Nam Mẫn hết sức bình tĩnh nói: “Giấu diếm thân phận không phải lỗi của tôi, là do cô, có mắt như mù”.
“Cô…”, Trác Huyên tức giận muốn lao tới, lại bị Trác Nguyệt kéo về: “Chúng ta là người của công chúng, xung đột với người dân bình thường thì người chịu thiệt là chúng ta”.
Ồ, lại còn là người của công chúng nữa cơ, đúng là tưởng mình ghê gớm lắm ấy.
“Cũng đúng, người dân bình thường như chúng tôi tất nhiên sẽ không so đo với voi làm gì”, Nam Mẫn đeo kính, khẽ vuốt cằm, xoay người rời đi.
Trác Huyên nhìn chằm chằm bóng lưng của cô: “Cô ta có ý gì thế?”
“Nghe không hiểu chứ gì? Tôi phiên dịch lại cho mấy người nghe nhé”.
Cố Hoành cong môi cười: “Ý của tổng giám đốc Nam chúng tôi là mấy con heo nhét hành tây vào lỗ mũi rất thích ra vẻ”.
Nói xong, cũng đeo kính mát vào, sải bước rời đi.
“…”
Trác Huyên lập tức nổ tung: “Cô ta dám mắng chúng ta là heo ư?”
Trác Huyên bị Nam Mẫn chọc điên lên được.
Có lẽ ấn tượng đầu tiên về một Nam Mẫn hiền lành đã khắc quá sâu trong đầu cô ta, khiến cô ta nghĩ rằng Nam Mẫn là quả hồng mềm mặc cho mình nắn bóp, thua thiệt vài lần rồi vẫn chưa rút được kinh nghiệm.
Không chỉ Trác Huyên mà cả Trác Nguyệt cũng tức giận, không nhịn được mắng to: “Cái gì mà cô cả nhà họ Nam, đúng là cái loại thiếu văn hóa! Thảo nào Lâm Hải lại đòi ly hôn với nó, không thèm nó”.
Câu sau là nói cho Thẩm Lưu Thư nghe.
Nhưng Thẩm Lưu Thư không đón lời, chỉ trầm giọng nói: “Sau này đừng xung đột với Nam Mẫn nữa. Hai người đấu không lại con bé đâu”.
Sau đó rút tay mình khỏi tay Trác Nguyệt, bước lên xe trước.