Liệu có phải khi Nam Mẫn thốt ra những lời châm chọc mỉa mai đó, anh đang cố gắng giấu đi chân tướng thật sự?
Ngay cả anh cũng cảm thấy điều đó hoang đường đến nực cười.
“Tôi tới bàn chuyện hợp tác làm ăn”.
Dường như Dụ Lâm Hải đang muốn tìm cho mình một chỗ đứng, nghiêm túc nhìn Nam Mẫn: “Tôi cũng thấy hứng thú với miếng đất ở Bắc Giao”.
“Tôi lại không có hứng thú với anh”.
Nam Mẫn không hề nể mặt anh một chút nào, quay đầu nói với Phó Vực: “Trước đó tôi đã đồng ý hợp tác với anh, không cho phép có người thứ ba bước vào. Anh không thể tin tưởng tôi, hay là anh không đủ trình để nuốt hết bốn mươi phần trăm lợi nhuận đó? Nếu anh không làm được, thì tôi sẽ kéo người khác vào”.
“Được, tại sao lại không được?”, Phó Vực thấy Nam Mẫn bắt đầu có xu hướng trở mặt với anh ta thì vội vàng thể hiện quan điểm: “Nào có người đàn ông nào lại không làm được cơ chứ”.
“…”
Nam Mẫn lườm anh ta một cái: “Thế thì đừng nói nhảm nữa, mau bảo anh ta rời đi!”
Lại đảo mắt nhìn nhóm trợ lý đang ăn dưa vui vẻ hào hứng, lạnh lùng nói: “Xem kịch đủ rồi thì mau nghiêm túc làm việc đi, giữ cái miệng mình cho kín, nếu ai dám nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, tôi sẽ cho người đó cuốn gói lượn”.
Nhân viên của phòng tổng giám đốc đều cúi đầu, tập trung vào làm việc.
Nam Mẫn dẫn bọn Cố Hoành đi rồi, Phó Vực vỗ vai Dụ Lâm Hải: “Cậu cũng thấy rõ thái độ của cô ấy rồi đấy, từ bỏ đi người anh em. Ngoan ngoãn quay về thành phố Bắc đi, vợ cũ của cậu cứ giao cho tôi”.
Anh ta nói một câu nghe rất ngứa đòn, sau đó hào hứng chạy theo: “Mẫn này, đợi tôi với”.
Lại một lần nữa tan rã trong không vui.
Dụ Lâm Hải chậm rãi siết chặt bàn tay thả bên người, nhìn bóng lưng lạnh lùng lại lẻ loi của Nam Mẫn, môi mím lại thành một đường.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào cô không còn nở nụ cười trước mặt anh nữa, lại là từ khi nào thứ cô để lại cho anh chỉ còn là bóng lưng hờ hững như thế.
Đáp án mà anh muốn, cô vẫn không chịu cho.
“Giám đốc Dụ, chúng ta đi thôi”, Hà Chiếu không thể nhìn được nữa, sếp lớn nhà họ thật sự… Quá đáng thương!
Bây giờ anh ta mới hiểu ra được cái gì gọi là thanh đao dịu dàng, mỗi một đao đều chí mạng, giết người đâm thẳng vào tim, chính là thế này đấy còn gì.
Một người cực kỳ hiền lành tốt bụng, đến khi nổi giận lại vô cùng đáng sợ.
Dụ Lâm Hải nhấc chân định rời đi thì Tưởng Phàm lại ra ngăn đón.
“Giám đốc Dụ, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Nam Thị, tên Tưởng Phàm, có tiện tán gẫu với tôi vài câu không?”
Trong phòng uống trà hạng nhất.
Trong không khí là mùi trà thơm ngát, hơi nước lượn lờ bốc lên, che lấp hai gương mặt tuấn tú mờ ảo.
Tưởng Phàm ngồi đối diện Dụ Lâm Hải, là chủ nhà, anh ta chủ động bưng chén trà lên mời: “Kim Tuấn Mi được sản xuất bởi nông trang trà nhà chúng tôi, anh Dụ không ngại nếm thử xem có hợp khẩu vị không”.
“Cảm ơn”, Dụ Lâm Hải khẽ gõ mặt bàn, cử chỉ tao nhã thong dong đến lạ.
Hoàn toàn khác với vẻ lúng túng bó tay bó chân khi đứng trước Nam Mẫn.
Tưởng Phàm ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt, đây chính là cháu trai của ông cụ Dụ, một thế hệ người lái tàu trẻ của tập đoàn Dụ Thị, anh ta nghe danh đã lâu, cũng muốn gặp thử một lần.
Dụ Thị được ông cụ Dụ một tay sáng lập ra, cũng được xem là công ty gia đình, dần trở nên hưng thịnh và phát đạt, nhưng thế hệ sau thì lại quá yếu kém, mãi đến khi đứa cháu đích tôn nhà họ Dụ được đưa lên kế nghiệp thì mới dần trở lại đỉnh huy hoàng.
Người đã giúp tập đoàn Dụ Thị trở nên giàu có và phát triển nhất thành phố Bắc chính là thanh niên đang ngồi trước mặt anh ta, tuổi tác cũng xấp xỉ, Dụ Lâm Hải.
“Tôi ngưỡng mộ anh Dụ đây đã lâu, luôn muốn tìm một cơ hội để trao đổi chút kinh nghiệm. Nhưng anh cũng biết đó, hai tập đoàn luôn là nước sông không phạm nước giếng, cơ hội để hợp tác trao đổi cũng không nhiều”.
Dụ Lâm Hải nhìn thẳng vào Tưởng Phàm, giọng nói hết sức bình tĩnh và lạnh nhạt: “Phó tổng giám đốc Tưởng, tôi biết anh, anh chính là cánh tay đắc lực của Nam Mẫn”.
Tuy anh không thể điều tra được thông tin về Nam Mẫn, nhưng người bên cạnh cô thì anh có biết một hai, Tưởng Phàm này không chỉ là cánh tay đắc lực của cô mà còn là con trai của tài xế lái xe cho nhà họ Nam.
Ba năm trước chủ tịch Nam và phu nhân ông ấy gặp tai nạn xe cộ qua đời, tài xế cũng tử vong ngay tại chỗ, đó chính là bố Tưởng Phàm.
Nam Mẫn không trách người nhà họ Tưởng, chẳng những lo liệu cho nhà họ Tưởng từ trên xuống dưới mà còn dẫn theo Tưởng Phàm ra nước ngoài, giữ bên cạnh, sau đó vào tập đoàn Nam Thị để giúp đỡ cô.
Tưởng Phàm nở nụ cười hòa nhã: “Nhà họ Nam có ơn với nhà họ Tưởng chúng tôi, cái ơn đó nặng như núi, tôi và tổng giám đốc Nam cùng nhau trưởng thành, hay có thể nói là tôi nhìn cô ấy trưởng thành. Trong lòng tôi, cô ấy không chỉ là sếp, mà còn là em gái”.
Đôi mắt đen như mực của Dụ Lâm Hải khẽ híp lại: “Ồ, thanh mai trúc mã”.
Tưởng Phàm bật cười: “Không, tôi là người bảo vệ cô ấy. Giống như chàng kỵ sĩ bảo vệ cho công chúa của mình trong truyện cổ tích vậy. Thế nên tôi không cho phép bất kỳ ai bắt nạt cô ấy, làm cô ấy tổn thương”.
Nói đến đây, vẻ dịu dàng của anh ta trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
Dụ Lâm Hải vẫn bình tĩnh nhìn anh ta, không hề có dao động cảm xúc gì.
Tưởng Phàm tiếp tục nói: “Hôm nay tôi hẹn anh ra đây để tìm hiểu một chút, rốt cuộc trong suốt ba năm tổng giám đốc Nam mất tích đó đã trải qua những gì. Anh và tổng giám đốc của chúng tôi có quan hệ gì”.
Nghe đến đó, ánh mắt Dụ Lâm Hải có vẻ thất vọng nhàn nhạt chợt lướt qua.
Anh còn định mượn quan hệ của Tưởng Phàm và Nam Mẫn để tìm hiểu xem anh ta biết được gì không, có lẽ anh sẽ tìm được đáp án mình muốn từ người này, nhưng xem ra Tưởng Phàm hoàn toàn không biết được gì cả.
Dụ Lâm Hải cầm chén trà lên, nhập một ngụm: “Quan hệ của anh với Nam Mẫn tốt như thế mà cô ấy không nói gì với anh hả?”
Chương 57: Thầm thương trộm nhớ
“Tôi không phải là anh ruột cô ấy, có một số việc cô ấy sợ tôi lo nên không nói cho tôi biết”.
Tưởng Phàm ăn ngay nói thật: “Nhưng sau khi cô ấy trở về, tôi có thể nhận ra cô ấy có tâm sự, tính cách cũng không còn hoạt bát vui vẻ như ngày xưa nữa. Tôi nghĩ trong ba năm đó, chắc chắn cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới trở thành như vậy”.
Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, anh cũng chợt nhận ra, khi Nam Mẫn vừa mới gả cho anh, đúng là cô hoạt bát hơn rất nhiều, cũng dịu dàng ngoan ngoãn lắm.
Nhưng bây giờ trước mặt anh, người con gái đó chẳng hề có sự vui vẻ gì, nói câu nào cũng giấu kim trong đó, hệt như đang đối mặt với kẻ thù.
“Ba năm trước, bố tôi chở chủ tịch Nam và phu nhân đến thành phố Bắc là để cầu hôn cho tổng giám đốc Nam. Nhưng anh lại nói cô ấy gả cho anh…”
Tưởng Phàm nhìn anh thật lâu: “Anh chính là người đàn ông mà cô ấy thầm thương trộm nhớ suốt mười năm đấy ư?”
Con ngươi Dụ Lâm Hải chợt co rụt lại, đáy mắt đầy nỗi khiếp sợ.
Cầu hôn? Thầm thương trộm nhớ mười năm?
Nam Mẫn với anh ư?
…
Trường đua ngựa Bắc Giao.
Nơi này vẫn còn trong quá trình thi công, mặt đất cũng gồ ghề không được bằng phẳng, Nam Mẫn thay đôi giày đế bằng này quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.
“Cẩn thận”.
Phó Vực giơ tay đỡ lấy cô, Nam Mẫn cũng không từ chối, lịch sự nói lời cảm ơn, đưa tay tới.
“Tay em…”, Phó Vực vuốt ve lòng bàn tay Nam Mẫn một chút, lật qua xem, lại không nhịn được kinh ngạc: “Tại sao một lá ngọc cành vàng như em mà tay lại có nhiều vết chai như thế?”
Tay Nam Mẫn, lưng bàn tay và lòng bàn tay là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Lưng bàn tay trắng nõn lại mềm mịn, ngón tay thon dài nhỏ nhắn, trông hệt như nàng công chúa quanh năm không dính chút nước mưa, nhưng lòng bàn tay nhiều vết chai sần thế này, nhất là đầu ngón tay, vuốt thôi cũng cảm nhận được.
“Thảo nào trước kia Lâm Hải vẫn tưởng em là gái quê”.
Anh ta sờ tới sờ lui lòng bàn tay Nam Mẫn như vừa gặp được kỳ quan thế giới gì đó.
Nam Mẫn nhíu mày, rụt tay về, không phục phản bác: “Con gái dưới quê thì sao, ai quy định đứa nhỏ lớn lên trong thành phố thì không được có vết chai trong lòng bàn tay? Tay anh cũng đâu có ít hơn tôi tí nào”.
Phó Vực xòe bàn tay to lớn của mình ra: “Tôi là bộ đội cầm súng mà, ngày nào cũng trải qua huấn luyện ma quỷ, em có thể giống tôi được chắc?”
Nói đến chuyện này, Nam Mẫn lại bất giác nhớ tới Dụ Lâm Hải, lòng bàn tay anh cũng đầy vết chai như thế.
“Này, tôi đang là người theo đuổi em đấy nhé. Nhớ tới người đàn ông khác trước mặt tôi, tôi sẽ ghen đó”, Phó Vực bất mãn nói.
Nam Mẫn ngước lên: “Tại sao anh…”
Nam Mẫn mím môi.
“Sao tôi biết em đang nghĩ tới người đàn ông khác ấy hả?’’
Phó Vực nói nốt những lời cô chưa nói xong, đôi mắt hoa đào chất chứa ý cười nhìn cô: “Em đó, viết rõ cả tấm chân tình sâu sắc với Lâm Hải trên mặt, cái tên hũ nút đó không nhìn thấy, nhưng không thể gạt được tôi”.
Nam Mẫn lườm anh ta một cái, thấy rồi anh có thể làm được gì.
“Nói thật, không chỉ mình Lâm Hải tò mò, tôi cũng thấy tò mò lắm. Tại sao em lại ẩn giấu thân phận gả cho cậu ta vậy?”
Phó Vực nhìn Nam Mẫn với ánh mắt dò xét, ánh mặt trời hết sức ấm áp, ánh vàng rực rỡ hắt lên gương mặt nhỏ nhắn ấy, khiến những góc cạnh hoàn hảo đó chìm trong viền sáng vàng, xinh đẹp như thể không phải là người phàm.
Nam Mẫn dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo: “Rốt cuộc là anh đến đây để làm việc hay là đến hóng hớt vậy?”
“Không ảnh hưởng gì mà”, Phó Vực nhún vai.
Nam Mẫn tiếp tục đi về phía trước: “Chuyện đã qua rồi, cũng chẳng có gì hay để nói cả. Dụ Lâm Hải không cần biết, anh cũng thế”.
Phó Vực đi vội về phía trước để bắt kịp cô, huých vào vai cô: “Thỏa mãn sự tò mò trong lòng tôi chút đi mà”.
Nam Mẫn trừng mặt nhìn anh ta: “Tò mò hại chết mèo, tôi khuyên anh nên quý trọng mạng sống của mình đi”.
Phó Vực có thể cảm nhận được sự rợn người ập đến, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Anh ta nhếch miệng: “Tôi đột nhiên có một dự cảm xấu”.
Anh ta nói rất nghiêm túc, khiến Nam Mẫn nhíu mày: “Dự cảm gì xấu?”
“Nếu chúng ta thật sự kết hôn với nhau, tôi sẽ thành một người bị vợ quản nghiêm”.
Nam Mẫn: “…”
Người này có bị bệnh ảo tưởng hay gì không vậy?
Cô mặc kệ anh ta, lật tài liệu trong tay xem, quan sát tình hình cải tạo trường đua ngựa trước mắt.
Phó Vực đuổi theo: “Tôi nghiêm túc ấy, tôi rất thích những cô gái bí ẩn, khiến cho con người ta có xúc động muốn thăm dò. Nếu em thật sự không còn gì với Lâm Hải nữa thì có thể cân nhắc một chút, trở thành bạn gái của tôi”.
Nam Mẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu: “Làm bạn gái anh thì có lợi ích gì?”
“Nhiều lắm chứ, tính tôi hào phóng lắm, cũng thích cưng chiều phụ nữ, em muốn gì tôi đều cho em hết. Dù em muốn hái sao trên trời tôi cũng sẽ nghĩ cách hái cho em”.
Nam Mẫn cười khinh bỉ: “Tôi vừa không thiếu tiền vừa không thiếu tình thương, cũng chẳng cần sao trăng gì, những thứ anh có thể cho, với tôi mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Phó Vực ôm ngực: “Đâm thẳng vào tim”.
“Anh từ bỏ đi”, Nam Mẫn đập tài liệu vào ngực anh ta.
Phó Vực cầm tài liệu, vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng đuổi theo: “Những lợi ích khác thì tạm thời không nói, ít nhất em cũng phải chọc cho Lâm Hải tức chết chứ, em không muốn cho chồng cũ em tiếc đứt ruột hả?”
Bước chân Nam Mẫn chợt khựng lại.
Phó Vực thấy Nam Mẫn dừng bước, tưởng là có hi vọng bèn vui sướng, hài lòng đi tới, kết quả là bắt gặp một gương mặt lạnh lùng.
“Thần kinh anh không có vấn đề gì chứ?”
Phó Vực như bị đập một gậy vào gáy: “Hả?”
Nam Mẫn nhìn anh ta như một đứa trẻ thiểu năng: “Đều là người trưởng thành cả rồi, tại sao anh lại trẻ con và ngây ngô như thế, anh tưởng mình còn là học sinh cấp ba đấy à? Còn nữa, tại sao tôi phải đồng ý hẹn hò với một kẻ lăng nhăng như anh để chọc tức Dụ Lâm Hải, anh ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm hả? Anh muốn chơi thì có đầy phụ nữ ngoài kia chơi với anh, tôi không rảnh, tôi cũng không muốn chơi với anh, nghe hiểu không?”
Chương 58: Nhà hàng tôi mở
Cô tức giận mắng liên tù tì một đoạn dài, mắng Phó Vực mặt phụ huynh mà tâm hồn học sinh, sau này gặp lại giáo viên chủ nhiệm chắc sẽ bị mắng máu chó đầy đầu.
Phó Vực phất phơ trong gió nửa ngày, chờ Nam Mẫn mắng xong mới run rẩy cúi đầu: “Biết rồi cô giáo Mẫn”.
Vẻ mặt cung kính ngoan ngoãn đó khiến vệ sĩ và trợ lý đằng sau sững người, suýt chút nữa cười thành tiếng.
Nam Mẫn từ bi hỉ xả buông tha cho Phó Vực.
Phó Vực lại lén lút gửi tin nhắn để mách với Dụ Lâm Hải: “Tôi bị vợ cũ của cậu bắt nạt!”
Dụ Lâm Hải: “?”
Phó Vực: “Tôi muốn cô ấy hẹn hò với tôi để chọc tức cậu, sau đó cô ấy nói tôi ngây thơ, còn mắng cho tôi một trận”, kèm gương mặt uất ức.
Dụ Lâm Hải: “…”
Phó Vực: “Lâu lắm lắm lắm rồi tôi không gặp được cô gái nào cá tính và ngay thẳng như thế. Tôi phát hiện ra tôi ngày càng thích cô ấy rồi! Tôi quyết định sẽ chính thức theo đuổi Nam Mẫn!”
Dụ Lâm Hải nhìn chằm chằm hàng chữ dài ngoằng kia, đôi mắt đen như mực đó phủ thêm một tầng sương lạnh, như cơn gió rét buốt thổi qua, cả người chìm trong áp suất cực kỳ thấp.
Anh tắt màn hình điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong đầu chỉ có những lời Tưởng Phàm vừa mới nói.
Nếu lời anh ta nói là thật, thì ba năm trước bố mẹ Nam Mẫn chết trên đường đi sang thành phố Bắc cầu hôn, sau đó không lâu Nam Mẫn lại đến bên cạnh anh, gả cho anh.
Chẳng lẽ anh thật sự là người mà Nam Mẫn thầm thương trộm nhớ suốt mười năm đấy ư?
Nhưng mười năm trước anh và Nam Mẫn chưa từng gặp hay liên quan gì tới nhau cơ mà?
Mười năm trước…
Dụ Lâm Hải nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu, thật sự không thể tìm thấy chút ký ức nào.
Anh mở to mắt, trầm giọng nói: “Hà Chiếu, cậu điều tra cái chết của chủ tịch Nam và phu nhân ông ấy cho tôi. Còn nữa, tìm lại tất cả mọi hành trình của tôi vào mười năm trước, tôi muốn xem lại”.
“Rõ”.
Hà Chiếu đáp lời, hỏi: “Giám đốc Dụ, bây giờ chúng ta quay về thành phố Bắc luôn hả? Không ở thành phố Nam thêm vài ngày ư?”
“Không, về thôi”.
Tâm trạng Dụ Lâm Hải hết sức ủ rũ, hỏi Nam Mẫn thì chắc là chẳng có kết quả gì rồi, chi bằng để anh tự thăm dò.
Còn việc kinh doanh trường đua ngựa đó, cô cũng gạt đi không muốn hợp tác với anh, thì anh cần gì phải mặt dày mày dạn chạy tới nữa?
Anh cười khổ lắc đầu, sống hơn nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên bị một người ghét bỏ và từ chối triệt để như thế.
...
Nam Mẫn và Phó Vực đi quan sát cả trường đua ngựa to lớn, sau đó khá hài lòng với miếng đất này.
“Với tiến độ này, có lẽ cuối tháng sẽ hoàn công. Tôi cũng có thể dẫn những giống ngựa đáng để kinh doanh từ Nội Mông đến đây, đến lúc đó em cứ chọn một con, tôi giữ lại cho em”.
Đến chòi nghỉ mát dừng chân một lát, Phó Vực nhận lấy nước từ tay trợ lý, cho Nam Mẫn một chai.
Nam Mẫn cầm lấy: “Được, cảm ơn”.
Phó Vực cười: “Chẳng mấy khi nghe được tiếng cảm ơn từ miệng em”.
“Chỉ cần anh không mở miệng nói mấy chuyện không đâu, tất nhiên tôi cũng sẽ lịch sự khách sáo với anh, tôi cũng là người có ăn học”, Nam Mẫn vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống.
Cô khẽ ngước cổ, cần cổ xinh đẹp như thiên nga lại càng trở nên hấp dẫn, nó chẳng hề có một nếp gấp nào, Phó Vực thật sự cảm thấy sắc đẹp có thể thay cơm.
“Sắp đến giữa trưa rồi, có đói bụng không, tôi mời em ăn bữa cơm”.
Nam Mẫn uống nốt chỗ nước còn lại, nói:
“Tôi mời anh”.
Anh ta định tặng cho cô một con ngựa, tất nhiên cô cũng phải mời anh ta ăn bữa cơm xem như cảm ơn.
Là chủ nhà, Nam Mẫn đưa Phó Vực đến một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng, bán chủ yếu là món ăn Hoài Dương, khi họ đến nơi thì đồng hồ cũng vừa điểm mười hai giờ, bên ngoài khách khứa xếp thành hàng dài, chờ đến lượt mình.
“Làm ăn cũng khấm khá quá nhỉ. Tôi muốn đến nhà hàng này ăn lâu rồi, nhưng nghe nói không cho đặt trước, mỗi ngày chỉ đón một số lượng khách nhất định, nhiều mánh lới kinh doanh quá mà không biết rốt cuộc mùi vị thế nào”.
Phó Vực khẽ cảm thán, theo Nam Mẫn vào trong, quản lý đang đón khách, thấy cô từ xa đi đến thì vội vàng chạy tới: “Cô đến rồi!”
Nam Mẫn thản nhiên “ừm” một tiếng: “Tôi dẫn bạn đến ăn bữa cơm, nhờ sư phụ Đinh làm vài món đơn giản mang lên là được”.
“Chúng tôi đã sắp xếp và dành ra phòng riêng cho cô trên lầu, mời cô đi bên này”.
Quản lý cung kính mời Nam Mẫn lên lầu.
Phó Vực cũng theo Nam Mẫn lên lầu, hỏi: “Đây cũng là sản nghiệp của Nam Thị à?”
“Không tính”, Nam Mẫn nói: “Là nhà hàng tôi tự mở ra thôi”.
Phó Vực kinh ngạc, kinh doanh nhà hàng, anh ta cũng kinh doanh khá nhiều nhà hàng nhưng mà cái ngành thức ăn nước uống này rất khó làm, chẳng có mấy nhà hàng làm ăn khấm khá được như thế này: “Nhưng mà theo tôi được biết thì nhà hàng này đã mở được năm, sáu năm gì đó rồi mà”.
“Ừ”, Nam Mẫn dẫn anh ta vào phòng, nói: “Nhà hàng này tôi mở nó vào năm mười tám tuổi, thứ nhất là để ăn, thứ hai là kiếm tiền”.
Phó Vực nhíu mày: “Cô là con cả nhà họ Nam đấy, thiếu tiền tiêu chắc?”
“Từ năm ba tuổi tôi đã tự làm việc kiếm tiền rồi, bố mẹ tôi keo kiệt lắm, không nỡ cho tôi tiền tiêu vặt, tôi chỉ có thể tự kiếm”.
Nam Mẫn quen thuộc với phòng ăn này như nhà mình vậy, rửa tay, ngồi trước bàn làm nóng chén và ấm, động tác cực kỳ nhuần nguyễn, hờ hững hỏi: “Anh uống Phổ Nhĩ hay là Long Tĩnh?”
Hai mắt Phó Vực không thể rời khỏi người con gái đang tập trung cho trà nghệ: “Phổ Nhĩ đi”.
Trong lúc chờ cơm, Nam Mẫn trao đổi với Phó Vực thêm một vài phương án kinh doanh trường đua ngựa, đôi bên có chút mâu thuẫn, Phó Vực muốn đi theo hướng sang chảnh, Nam Mẫn lại muốn làm kiểu bình dân.
Chương 59: Trọng sắc khinh bạn
“Tôi hiểu ý em. Em đang muốn mở rộng đối tượng khách hàng, để có nhiều người đến đây hơn, nhưng em có từng nghĩ tới tình hình kinh tế trước mắt của thành phố Nam không, chắc chỉ có nhóm chúng ta là đủ tiền để học cưỡi ngựa, nói trắng ra là, cưỡi ngựa vẫn là một bộ môn dành cho giới nhà giàu, đốt tiền. Chúng ta buộc phải suy nghĩ đến những khoảng hao phí để nuôi một con ngựa và tiền lời có được, kinh doanh không phải là làm từ thiện”.
Phó Vực trông có vẻ lấc cấc là thế, nhưng bàn để chuyện chính thì anh ta cũng rất nghiêm túc, cũng có quan điểm riêng.
Nam Mẫn nhấp một ngụm trà, giọng không nhanh không chậm: “Từ thiện vì tiếng, làm ăn vì tiền, tôi là một người kinh doanh, tất nhiên lợi nhuận phải đặt lên đầu”.
Cô đưa một bộ tài liệu cho Phó Vực: “Đây là bản thống kê chi tiêu của người ở thành phố Dung, thành phố Bắc và thành phố Nam. Thành phố Bắc là cao nhất, chênh lệch giàu nghèo cũng lớn nhất, thành phố Dung xếp sau, thành phố Nam là thấp nhất trong cả ba thành phố, tốc độ phát triển cũng nhanh nhất. Miếng đất Bắc Giao đó rất đặc biệt, bởi vì nó là điểm tiếp nối của ba thành phố lớn là Dung, Nam và Bắc. Vì thế, anh cũng nên cân nhắc đến mức độ chi tiêu của cả ba thành phố này”.
Nam Mẫn vừa nói, Phó Vực vừa lật tài liệu, nó được thực hiện cực kỳ chi tiết, xem cái hiểu ngay.
“Đúng, cưỡi ngựa từng là một bộ môn dành cho giới nhà giàu đốt tiền, quá cao so với người dân bình thường, nhưng bây giờ chất lượng cuộc sống ngày càng tăng, nhất là đến thế hệ của những người như chúng ta trở thành bố mẹ, ngày càng có nhiều phụ huynh đặt trọng tâm bồi dưỡng vào con cái, từ nhỏ đã cho học cưỡi ngựa và thanh nhạc, ngoại ngữ cũng thế. Thay vì nói là từ quý tộc thành bình dân hóa, thì có thể nói là nó đang chuyển thành nhi đồng hóa”.
Nam Mẫn nói: “Bắc Giao rộng lớn như vậy, chỉ làm trường đua ngựa tư nhân thì quá đáng tiếc, nếu như chúng ta mở rộng ra hơn thì sao? Không có bất kì một giới hạn nào, tất cả mọi người đều như nhau, ai cũng có thể đến đó chơi, để các dự án trở nên đa dạng, bao gồm khu vui chơi thiếu nhi, thư viện, suối nước nóng, làng nướng, nghỉ dưỡng, những thứ giống vậy đều được. Để người dân có thể mua được trải nghiệm cao cấp với mức giá bình dân, trường đua ngựa tư nhân cũng được giữ lại, thế có phải tốt hơn không?”
Phó Vực nghe cô trình bày từ đầu tới cuối, cứ như đang đi học thêm vậy, vừa kinh ngạc, vừa khiếp sợ, lại vui vẻ.
Anh ta “chậc” một tiếng: "Em há miệng to quá thể nhé. Em muốn lấy hết tiền của cả người giàu và người nghèo vào túi mình thế à”.
Nam Mẫn mỉm cười: “Là túi chúng ta”.
Nghe Nam Mẫn nói ra hai từ “chúng ta”, Phó Vực cẩn thận gõ đầu vài cái, anh ta không có bị váng đầu.
“Chuyện này quá lớn, em phải chờ tôi về bàn lại với ông cụ ở nhà đã”.
Nam Mẫn gật đầu: “Tất nhiên là được”.
Phó Vực ngẩng đầu nhìn cô: “Dự án lớn như vậy, chỉ với hai nhà chúng ta, có mạo hiểm quá không, số vốn cho giai đoạn đầu cũng không nhỏ”.
“Ừm. Tôi cũng có cân nhắc đến thực lực của nhà họ Phó rồi mới kéo anh vào hợp tác, nếu anh thấy mạo hiểm, chúng ta có thể tìm thêm một người nữa hợp tác”, Nam Mẫn cũng biết nghe theo lẽ phải.
Hai mắt Phó Vực sáng lên: “Thế thì Lâm Hải…”
“Trừ Dụ Lâm Hải”, Nam Mẫn biết anh ta muốn nói gì, trực tiếp loại bỏ người anh ta chọn.
Phó Vực nói: “Tại sao? Kinh doanh thì cứ kinh doanh thôi, dù xét về vị trí địa lý hay khả năng kinh tế thì tập đoàn Dụ Thị vẫn là sự lựa chọn rất tốt, Lâm Hải cũng có ý hợp tác, thế không phải được rồi ư”.
Nam Mẫn cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Tôi không muốn hợp tác với anh ta”.
“Em không tách biệt được công và tư rồi”.
Phó Vực tìm được cơ hội “dạy dỗ” cô một phen: “Làm gì cũng phải đâu ra đó, Lâm Hải không phải là người không phân biệt được công và tư, tôi tin em cũng thế. Em nghĩ xem, nếu ba nhà chúng ta có thể tạo thành liên minh thực lực, thì đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi”.
Nam Mẫn nhíu mày, đang định nói chuyện thì Phó Vực lại lên tiếng: “Em vừa mới quay về Nam Thị xoay đổi tình thế, đây là lúc cần lập uy, theo tôi được biết thì hai người chú của em đấu giá miếng đất Bắc Giao đó để làm sân golf, nếu bọn họ trở về biết em tự động quyết định biến nó thành trường đua ngựa, chắc chắn sẽ bắt tay với hội đồng quản trị khiển trách em, đến lúc đó tôi và Lâm Hải cũng có thể trở thành chỗ dựa của em mà?”
“Anh cho là tôi sợ bọn họ ư?”, Nam Mẫn khinh thường cười lạnh.
Phó Vực nói: “Tất nhiên là không sợ rồi, nhưng có Dụ Thị tham gia vào, đến lúc đó em đối mặt với bọn họ cũng đỡ lo hơn mà? Hơn nữa em so sánh thử xem, tôi với Lâm Hải mà làm việc thì ai đẹp trai hơn”.
Nói chuyện đàng hoàng chưa được mấy câu là anh ta lại bắt đầu mồm mép rồi, Nam Mẫn tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi thèm vào chắc?”
Vả lại, có dáng vẻ nào của Dụ Lâm Hải mà cô chưa thấy.
Phó Vực nhe răng cười: “Yên tâm, tôi với Lâm Hải có thể cầm ba mươi phần trăm mỗi người, em vẫn giữ phần hơn. Đến lúc đó, em là lớn nhất, cậu ấy phải nghe lời em, cảm giác đó thích lắm. Cái gì mệt nhất bẩn nhất tôi đều giao cho cậu ta làm”.
Nam Mẫn cạn lời, nhìn Phó Vực đang nở nụ cười xấu xa: “Hai người là anh em với nhau thật hả?”
“Là anh em mà”, Phó Vực nghiêm mặt nói: “Anh em là dùng để gài bẫy nhau cơ mà? Vì anh em không tiếc cả mạng sống, nhưng vì gái anh em có thể kề dao lên cổ nhau, tình anh em của bọn đàn ông là trọng sắc khinh bạn như thế đấy”.
Nam Mẫn gật đầu, cô cũng có cùng suy nghĩ đó.
Chương 60: Là đồ đệ của ông nội tôi
Món ăn lục tục được mang lên, canh thịt cua viên, vịt ba món, thịt đông, thịt lươn hầm, đều là những món ăn nổi tiếng của Hoài Dương, nhìn những đĩa thức ăn được trang trí bày đầy bàn là biết kỹ thuật của đầu bếp này không tầm thường.
Cậu ấm nhà họ Phó cũng là một người dễ nuôi dễ ăn, món nào gắp vào cũng khen không dứt miệng, trông cứ như nhà phê bình ẩm thực vậy.
Nam Mẫn đói bụng, tập trung làm một người kiệm lời, nghe anh ta lải nhải đánh giá, còn cô chỉ im lặng ăn.
“Không đúng, tại sao mùi vị này càng ăn càng thấy quen thế nhỉ”.
Phó Vực mím môi, đột nhiên nhớ tới câu nói của Nam Mẫn khi vừa bước vào, chợt hỏi: “Sư phụ đầu bếp đó họ gì cơ?”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Họ Đinh”.
“Đinh?”, đồng tử Phó Vực chợt khựng lại: “Đừng có nói là đấu bếp nấu quốc yến, truyền nhân đời thứ mười bốn của nhà họ Đinh, sư phụ Đinh Danh Dương đó nha?”
“Miệng cậu vẫn kén như thế, mới nếm thôi đã biết là do tôi làm rồi”.
Nhắc Tào Tháo cái là Tào Tháo đến, Đinh Danh Dương đích thân bưng đĩa cơm chiên Dương Châu bước vào, trên người là bộ quần áo đầu bếp màu trắng, cúi người chào Nam Mẫn, cung kính nói: “Nghe nói cô tới nên tôi đến đây chào hỏi một chút”.
“Không cần khách sáo”, Nam Mẫn thản nhiên nói: “Nói với chú bao nhiêu lần rồi, không cần làm thế mỗi lần gặp tôi”.
Đinh Danh Dương tươi cười: “Mấy cái lễ nghĩa này không bỏ được, ai bảo cô là sư thúc của tôi làm chi”.
“Lạch cạch”.
Đôi đũa trong tay Phó Vực rơi xuống, cằm anh ta cũng há hốc, không dám tin nhìn Đinh Danh Dương khoảng bốn ngươi tuổi: “Chú gọi cô ấy là gì cơ? Sư thúc hả?”
“Đúng đó”, Đinh Danh Dương đặt cơm chiên Dương Châu lên bàn, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đệ tử nội môn của ông nội tôi, sư muội bố tôi, thì tôi phải gọi một tiếng “sư thúc” là đúng rồi, sao, có đúng không tiểu sư thúc?”
Gương mặt cực kỳ non nớt so với Đinh Danh Dương nở nụ cười hiền từ: “Ngoan”.
“…”
Tam quan Phó Vực lại được dịp đảo điên.
Anh ta vừa mới thấy được hình ảnh gì thế này?
Vất vả lắm mới ngậm miệng lại được, Phó Vực vẫn cảm thấy hai người này đang nói đùa với mình, nhìn sang Đinh Danh Dương: “Sư phụ Đinh, nghe nói nhà họ Đinh luôn truyền nghề lại cho người trong tộc, hơn nữa còn truyền nam không truyền nữ mà?”
“Là thế này, chuyện gì cũng có ngoại lệ của nó mà”.
Đinh Danh Dương nhìn Nam Mẫn với ánh mắt sùng bái: “Tiểu sư thúc chính là ngoại lệ duy nhất. Năm đó ông nội tôi chê bố tôi vô dụng quá, muốn cho tiểu sư thúc làm truyền nhân thứ mười ba của nhà họ Đinh, kết quả lại bị tiểu sư thúc từ chối, đành phải cho bố tôi lên, sau này sư thúc phải đích thân dạy dỗ mới luyện được tay nghề ấu ăn cao siêu của tôi ngày hôm nay, chỉ là bẩm sinh tôi không có năng khiếu bằng sư thúc, đến từng này tuổi mới có được tay nghề này, thua xa sư thúc”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Người ta có câu đại tài trưởng thành muộn, đừng xem nhẹ bản thân, có được thành tích ngày hôm nay cũng đã làm rạng danh liệt tổ liệt tông rồi, tôi cũng không để sư phụ phải thất vọng với những lời người dặn trước khi qua đời”.
Đinh Danh Dương cúi đầu thật thấp với Nam Mẫn: “Cảm ơn sư thúc đã bồi dưỡng, nếu không có sư thúc, sẽ không có tôi hôm nay”.
“Được rồi, được rồi”, Nam Mẫn nói: “Lâu rồi không gặp, lần nào gặp cũng khách sáo như vậy. Nhà hàng này giao cho chú đấy, chú kinh doanh cho tốt là tôi yên tâm rồi”.
Đinh Danh Dương cung kính đáp lời: “Rõ”.
“…”
Phó Vực nhìn đầu bếp quốc yến nghe lời Nam Mẫn như học sinh tiểu học, lại nhìn Nam Mẫn ngồi đối diện, rõ ràng là gương mặt non nớt nhưng hành động và lời nói cứ như ông cụ non thì cứ cảm thấy sai sai.
Anh ta lấy điện thoại ra, gõ chữ lạch cạch, hỏi Dụ Lâm Hải: “Cậu ăn món Nam Mẫn làm bao giờ chưa?”
Ba phút sau, Dụ Lâm Hải mới trả lời: “Cô ấy có làm. Nhưng mà tôi chưa ăn, sao vậy?”
Phó Vực: “Sư thúc của đầu bếp nấu quốc yến đấy! Truyền nhân của nhà họ Đinh nấu mà cậu cũng không thèm ăn! Cậu còn muốn ăn cái gì?”
Dụ Lâm Hải: “?”
“Cậu uống lộn thuốc hả?”
Khóe miệng Phó Vực giật giật, trong lòng lặng lẽ thăm hỏi cái tên anh em có vợ tốt không biết trân trọng… Cậu, mới là cái đồ uống lộn thuốc!
Bây giờ anh ta đang nghĩ, nếu như ngày nào đó Dụ Lâm Hải biết cô vợ cũ bị mình vứt xó nhà, ghét bỏ suốt ba năm chẳng những là hacker lão làng, mà còn là đầu bếp thần sầu, thì liệu có giật mình há hốc miệng như anh ta không?
Sau đó hận không thể móc mắt mình ra, tự trách bản thân bị mù, nhìn nhầm trân châu là mắt cá.
Chậc chậc chậc, anh ta bỗng chờ mong cái ngày đó đến.
Trong phòng tổng giám đốc.
Dụ Lâm Hải vừa trở về thành phố Bắc nhìn chằm chằm mấy tin nhắn Phó Vực vừa gửi tới trên màn hình, cảm thấy chẳng hiểu mô tê gì.
Nam Mẫn thì liên quan gì đến truyền nhân nhà họ Đinh, đầu bếp quốc yến?
Anh biết cô có biết nấu ăn.
Khi anh đau ốm nằm trên giường, cô đã làm cơm cho anh, nhưng khi đó tâm trạng của anh rất mờ mịt, dù là sơn hào hải vị gì đặt trước mặt anh cũng nuốt không trôi, còn hất đổ cặp lồng cơm cô mang tới.
Sau đó anh khỏe mạnh xuất viện, Nam Mẫn cũng có làm cơm vài lần.
Có lúc anh về trễ nên đã ăn ở ngoài, không thì anh chỉ thản nhiên nhìn một cái, chẳng cầm đũa lên lần nào.
Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự rất tốt với anh, chỉ là tấm chân tình đó không được anh quý trọng.
Dụ Lâm Hải mở con dấu hoa hồng Nam Mẫn tặng mình, vuốt ve mấy chữ “Dụ Lâm Hải Ấn” trên đó, trong lòng đầy thẫn thờ.
Chẳng lẽ khi mất đi rồi con người ta mới biết trân trọng ư?
“Ai da, no chết được!’
Phó Vực vuốt cái bụng tròn xoe ra khỏi nhà hàng, cảm thấy món đó quá ngon, vẫn còn thòm thèm!
Anh ta nhìn Nam Mẫn: “Tôi bảo này, tài nấu ăn của sư phụ Đinh là do em dạy thật hả?”
Nam Mẫn thản nhiên “ừm” một tiếng.