Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 225: Câu chuyện về thùng Whisky

Nói chuyện không nên nói.

Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta, đi vào cửa, nhìn thấy gà rán và bia trên bàn trà, chân mày anh nhíu lại: “Tối rồi còn ăn thứ này, cậu muốn mập lên hả? Hay muốn bước vào tuổi trung niên sớm?”

Hai người châm chọc lẫn nhau.

Phó Vực nhảy đến trên ghế sofa, tiếp tục gặm cánh gà: “Cậu thì biết cái gì, ông đây tranh thủ lúc quá trình trao đổi chất còn nhanh thì ăn nhiều chút, nếu thật sự đến tuổi trung niên rồi thì muốn ăn cũng không dám ăn. Cậu có muốn ăn chút không?”

“Không muốn”, Dụ Lâm Hải lạnh lùng từ chối, qua tủ rượu lấy một chai Whisky, xách cái hai ly qua.

Ánh mắt Phó Vực nhìn chằm chằm vào băng dán trên tay anh: “Tay sao đấy?”

Không đợi Dụ Lâm Hải lên tiếng, anh ta lại nói: “Chẳng lẽ cậu đã sử dụng khổ nhục kể gì với Nam Mẫn, ba mươi sáu kế cậu phải thay đổi chứ, đừng dùng mãi một chiêu, chó sói đến rồi thì ba lần không còn hữu hiệu rồi”.

“Không có”.

Tâm tình Dụ Lâm Hải bức bách, đừng nói khổ nhục kế gì đó, dù ở anh có mổ bụng trước mặt Nam Mẫn, chắc bây giờ cô cũng sẽ không thèm nhìn anh.

Anh giơ tay muốn rót rượu thì bị Phó Vực ngăn lại: “Trên người bị thương, uống rượu gì chứ, không sợ nhiễm trùng à”.

“Chút vết thương nhỏ này có tính là gì, không đáng ngại”.

Dụ Lâm Hải xem thường, rời khỏi tay anh ta, rót ra hai ly rượu: “Cùng uống một ly với tôi”.

Phó Vực nhìn Whisky, đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh ta cười nói: “Tôi còn nhớ năm đó trong rừng rậm, chính vào lần đi cứu Nam Mẫn, trải qua thập tử nhất sinh hoàn thành nhiệm vụ, chiếm được một thùng Whisky của quân địch, lần đó mọi người đều thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, vất vả lắm mới nhặt được một mạng về, cũng chẳng ngó ngàng tới cái gì, liền mở hết thùng rượu, uống đến say mèm, hôm sau bị trung đội trưởng phạt chạy quanh cả ngọn núi, chân ngâm trong máu…”

Dụ Lâm Hải cũng nhớ ra, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, anh nói: “Thùng Whisky đó không phải của quân địch”.

“Hả? Không phải của quân địch? Vậy ai cho?”

Dụ Lâm Hải đáp: “Nam Mẫn cho”.

Phó Vực kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nam Mẫn?”

Dụ Lâm Hải uống nửa ly rượu, con ngươi đen nhánh nhìn về phía hư vô, lóe lên nụ cười rạng rỡ của Nam Mẫn.

Nhớ năm đó bọn họ cứu được Nam Mẫn từ trong tay đám quân phỉ kia, nhà cô đã phái người đến đón cô đi.

Anh ôm cô lên, khuôn mặt bẩn dơ nhìn anh cười khanh khách: “Đại ca, em nên cảm ơn các anh em của anh thế nào đây?”

“Chức trách phải làm, không cần”, anh hời hợt đáp.

Nam Mẫn cũng rất kiên trì: “Vậy không được, các anh cứu mạng em, dù sao em cũng phải báo đáp. Bây giờ các chiến hữu của anh muốn gì nhất?”

Anh suy nghĩ một chút, sau đó nhàn nhạt nói: “Chắc là quán bar”.

Sau đó, bọn họ quét dọn chiến trường thì lôi ra được một thùng đầy ắp Whisky, khi đó anh liền đoán ra, chắc là Nam Mẫn đặc biệt chuẩn bị cho họ, chỉ là không nói cho các chiến hữu biết.

Vì vậy Phó Vực cũng không biết.

Nghe hồi ức của Dụ Lâm Hải, con mắt Phó Vực nhìn về phía Dụ Lâm Hải có thể nói là hâm mộ và ghen tỵ, đôi mắt hoa đào quả thật là sắp phun ra lửa.

“Cậu nói xem, năm đó rõ ràng chúng ta làm chung nhiệm vụ, tôi cũng xem như là ân nhân cứu mạng của Nam Mẫn, sao cô ấy chỉ muốn báo đáp cậu mà không muốn báo đáp tôi chứ? Bởi vì cậu ôm cô ấy?”

Phó Vực càng nói càng tức, cảm thấy chuyện này có cần phải nói với Nam Mẫn, chí ít tranh giành cho mình chút cơ hội, đãi ngộ không đến nỗi khác một trời một vực với Dụ Lâm Hải.

Dụ Lâm Hải cũng không biết.

Năm đó cứu cô quả thật là vì trức trách, anh cũng không nghĩ qua cần cô báo đáp.

Càng không biết mình có gì đáng được cô thích.

Đã từng có một tình cảm chân thành bày trước mặt anh, nhưng anh đã bỏ lỡ, hiện tại đang liều mạng muốn tìm lại, không biết ông trời có chịu cho anh thêm cơ hội không.



Một bữa tiệc sinh nhật, có thể tập trung các anh em trời nam biển bắc quả thật không dễ.

Chúc mừng sinh nhật Nam Mẫn xong, các anh em bận rộn đi làm việc riêng của mình, Lý Vân quay về thành phố Bạch trước, vậy nên đã cố ý đến khu vườn Hoa Hồng thắp hương cho mẹ.

Vừa thấy Lý Vân, Nam Mẫn liền nhíu mày: “Người toàn mùi rượu, tối qua các anh uống bao nhiêu thế?”

“Vậy sao? Trước khi đến anh còn tắm qua rồi đấy".

Lý Vân cúi đầu ngửi, quả thật mùi rượu dường như vẫn chưa bay hết, nhìn về phía gương, vành mắt đen như gấu trúc, anh ta cau mũi đầy ghét bỏ: “Đều tại Tiểu Ngũ, tối qua liều mạng rót cho anh”.

Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, nói với quản gia Triệu: “Mẹ Triệu, phiền mẹ bảo nhà bếp nấu chút canh giải rượu, nếu không anh tư con quay về thành Bạch rồi sẽ không chịu nổi mất”.

Lý Vân vừa nghĩ đến cái tên mặt đen sì nhà mình, cũng có chút lo lắng, anh ta nở nụ cười trong trẻo với quản gia Triệu.

“Mẹ Triệu, nhờ mẹ nấu nhiều một chút”.
Chương 226: Tôi còn giỏi hơn

Nam Mẫn cười mắng: “Xem chút bản lĩnh kìa, xem ra bị anh Trình xử lý đến mức phục sát đất rồi”.

Lý Vân cứng miệng nói: “Rõ ràng là anh ta bị anh xử lý đến mức phục sát đất đấy, được không?”

“Đúng đúng đúng, dù sao sợ vợ cũng là một mỹ đức của đàn ông, cho dù là luật sư lạnh lùng như anh Trình cũng không ngoại lệ”.

Lý Vân không khỏi hẹn quá hóa giận, tiến lên định tóm Nam Mẫn qua dạy bảo, Nam Mẫn nhanh nhẹn chạy lên tầng, lẽ lưỡi với anh ta: “Lêu lêu!”

“Lêu cái gì mà lêu, em đứng lại cho anh! Anh bảo đảm đánh chết em…”

Đương nhiên Lý Vân không nỡ đánh Nam Mẫn, trên thực tế cho dù có ra tay thì anh ta cũng không đánh lại được cô.

Hai anh em gây lộn mấy hồi rồi lặng lẽ dừng gây chiến.

Nam Mẫn cùng Lý Vân đến phòng bái tế bố mẹ, Lý Vân thắp hương xong, từ bồ đoàn đứng lên, đôi mắt thanh tú nhìn em gái, xoa đầu cô.

“Sống một mình ở khu vườn hoa hồng, có sợ không?”

Nam Mẫn khẽ lắc đầu: “Em không nhát gan như vậy, trong nhà có rất nhiều người làm, hơn nữa em cũng đón Nam Lâm về rồi”.

“Em họ nhà chú ba em à?”, Lý Vân vẫn có chút ấn tượng với Nam Lâm.

Nam Mẫn gật đầu: “Ừm”.

“Thế còn người vừa ngu ngốc vừa xấu xa kia là?”

Nam Mẫn nói: “Em họ nhà chú hai em, Nam Nhã”.

“Ồ, là cái tên này”.

Lý Vân nói: “Nghe nói cô ta rất ồn ào, chỗ anh vừa nghiên cứu ra một loại thuốc có thể khiến sâu trùng kêu suốt ngày phải im miệng, cũng có tác dụng với con người, có cần điều chế cho em chút không?”

“… Không cần”.

Nam Mẫn cảm thấy từ sau khi anh tư ở cùng Trình Hiến, thì càng ngày càng hung tàn: “Nam Nhã sắp kết hôn rồi, đợi cô ta gả đến nhà họ Tần, thì cô ta sẽ hết ồn ào lắm lời”.

Lý Vân không yên tâm lắm nhìn cô: “Bất luận thế nào, đừng để mình phải chịu ấm ức, nghe thấy chưa?”

Anh ta đưa tay véo má của Nam Mẫn, cười nói: “Bắp cải từ nhỏ lớn lên trong lòng bàn tay của bọn anh, không thể tùy tiện bị con heo nào đó dụ dỗ, dao phẫu thuật của anh rất chắc đấy”.

Nam Mẫn đập tay anh ta, ném cho anh tư ánh mắt hờn trách.

“Yên tâm đi, đàn ông chỉ ảnh hưởng đến tốc độ và tư thế rút đao của em, con heo nào tiến lên, em thịt nó đầu tiên, rồi ăn thịt”.

Lý Vân bị cô chọc cho buồn cười: “Được rồi, trong lòng em hiểu rõ là được, anh phải đi đây, bệnh viện còn có không ít việc… đúng rồi, suýt thì quên, giáo sư Hermann nhờ anh hỏi em một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Chỗ ông ta có một bệnh nhân liệt nửa người, tình trạng gần giống với Dụ Lâm Hải năm đó, muốn nhờ em khám giúp”.

Lý Vân mỉm cười nói: “Em là chuyên gia về khoa xương, người nhà bệnh nhân đã nói, chỉ cần bác sĩ Grace chịu khám, tiền khám bao nhiêu, họ cũng chi”.

Nam Mẫn gật đầu: “Anh về gửi hồ sơ bệnh nhân cho em, để em xem”.

Lý Vân nhướn mày: “Em đồng ý khám hộ?”

“Giáo sư Hermann là thầy của em, anh lại đích thân mở lời, em có thể từ chối không?”

Nam Mẫn trừng mắt nhẹ nhìn anh ta một cái, lại trịnh trọng nói: “Nhưng thể chất mỗi người khác nhau, dù sao Dụ Lâm Hải cũng là đặc cảnh, tố chất cơ thể tốt hơn người bình thường, cho nên em cũng không dám đảm bảo, xem xong rồi tính”.

“Anh hiểu”.

Lý Vân nhìn em gái sâu sắc: “Năm đó Dụ Lâm Hải gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, có thể hồi phục như người bình thường, có thể nói là kỳ tích trong y học, nhưng anh biết, em đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết”.

Nam Mẫn nói nhẹ bẫng: “Chuyện đã qua rồi, còn nhắc đến làm gì. Anh tư, con mắt mọc ở phía trước, chúng ta đều phải nhìn về phía trước phải không”.



Tiễn anh tư Lý Vân đến sân bay, Nam Mẫn trực tiếp từ sân bay về công ty.

Trên đường quay về, Tưởng Phàm gọi điện cho cô, báo cáo tiến trình của dự án trường đua ngựa ngoại ô phía Bắc: “… Tổng giám đốc Dụ và tổng giám đốc Phó đều ở bên cạnh tôi, cô có gì cần tôi truyền đạt không?”

Nam Mẫn vừa nói “không có” xong, đầu bên kia điên thoại đã vang lên giọng của Phó Vực.

“Đừng không có mà, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, trường đua ngựa cũng được trải cỏ xong, em có cần đưa Tiểu Bạch đến trường đua ngựa dạo một vòng không, kỹ thuật cưỡi ngựa của anh Dụ rất khá, tôi còn giỏi hơn, chúng ta có thể đua một trận”.

Cách ống nghe, giọng nhẹ bẫng của Phó Vực cực kỳ có lực xuyên thấu truyền vào màng nhĩ của Nam Mẫn, dường như cô có thể nhìn thấy chân mày cong vút kiêu ngạo và nụ cười đũa giỡn với đời của anh ta.

Cũng như vậy, dáng vẻ như vậy cũng rơi vào trong ánh mắt của Dụ Lâm Hải ở đối diện.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh tĩnh lặng và lạnh lùng, khóa chặt lên Phó Vực, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Cái gì là “tôi còn giỏi hơn”, tên nhóc này lấy đâu ra dũng khí và tự tin thế?

Nhưng anh càng kỳ vọng câu trả lời của phía bên kia.

Phó Vực mở loa ngoài, đặt điện thoại của Tưởng Phàm trên bàn đá, rất nhanh giọng lạnh nhạt của Nam Mẫn từ trong điện thoại vang lên.
Chương 227: Xảy ra chuyện

“Chỗ tôi khá bận, thứ lỗi không thể đi cùng. Tưởng Phàm, tiếp đãi tổng giám đốc Phó và tổng giám đốc Dụ tử tế nhé”.

Phó Vực chớp mắt: “Sao em biết tôi mở loa ngoài?”

Tưởng Phàm cạn lời nhìn Phó Vực một cái, nếu không phải vừa nãy cậu chủ nhà họ Phó này nói chuyện thoải mái về dự án trường đua ngự, đưa ra rất nhiều kiến nghị, thì anh ta cũng tưởng Phó Vực là tên ngốc.

Giở trò trước mặt Nam Mẫn, chẳng khác gì giơ đao lớn trước mặt Quan Công, cậu chủ này đúng là không sợ chết.

Trong lòng thầm oán, Tưởng Phàm đáp một: “Vâng, cô yên tâm đi”.

Tắt điện thoại, Phó Vực dựa vào lưng ghế, có chút tiếc nuối cảm khái nói với Dụ Lâm Hải: “Tiếc là Mẫn Mẫn không chịu đến, anh chưa nhìn thấy, tư thái cô ấy lên ngựa ngầu thế nào đâu, kỹ thuật cưỡi ngựa chắc chắn không kém”.

Dụ Lâm Hải bưng café nhấp một ngụm, khẽ ngước mắt nhìn Phó Vực một cái.

“Mẫn Mẫn? Cậu có quan hệ tốt như vậy với cô ấy từ lúc nào?”



Tuy nói là không đi, nhưng Nam Mẫn thực sự bị Phó Vực dụ dỗ đến mức lòng ngứa ngáy.

Cô đúng là đã lâu không được quất ngựa xông pha rồi, cô nói với Cố Hoành: “Sắp xếp đi, cố gắng dành ra nửa ngày, chúng ta đưa Lâm Lâm đến trường đua ngựa dạo chơi”.

“Được, tôi sắp xếp ngay”.

Có thể công khai hẹn hò với Nam Lâm trong thời gian làm việc, đúng là Cố Hoành cầu mà không được.

Nam Mẫn dùng Ipad để lướt mạng, lượng truy cập của đoạn quảng cáo của Hạ Thâm và Thư Anh trước đây lại tăng lên không ít, ổn định đứng vị trí đầu tiên của người phát ngôn giỏi nhất năm nay của vàng bạc đá quý Nam thị.

Xếp vị trí thứ hai là Tư Đạc vừa mới ký hợp đồng với truyền thông Nam Tinh.

Sau khi Tư Đạc vào công ty, Nam Mẫn rút người quản lý thâm niên là chị Hoa cho anh ta, sắp xếp không ít tài nguyên cho cậu ta, bộ phim của Lâm Giác là một phần, còn cho anh ta là người phát ngôn của vàng bạc đá quý.

Tuy kiểu mẫu vàng bạc mà anh ta đại diện không phải là sản phẩm chủ đạo, nhưng một mẫu nhẫn dành cho đàn ông rất phù hợp với khí chất thanh lạnh như ngọc của Tư Đạc, tình hình lượng truy cập quảng cáo và lượng tiêu thụ sản phẩm cũng rất tốt, đang tiếp tục tăng lên.

Giám đốc quản lý nghệ sĩ Ngải Luân vô cùng kích động, giơ dáng tay hoa lan nói với cô: “Ôi ôi Tiểu Mẫn Mẫn, cô thực sự đã đào được miếng ngọc quý cho tôi rồi, có Tư Đạc, anh Thâm cũng coi như đã có người tiếp nối!”

Nam Mẫn nghĩ thầm “còn cần anh nói chắc”, miệng lại thản nhiên nói: “Tư Đạc vừa vào nghề không lâu, tuy đang trong thời kỳ đi lên, nhưng vẫn là người mới, anh đừng tâng bốc thái quá, không tốt cho anh ta”.

Nhưng không thể không nói, fans hâm mộ của Tư Đạc rất được, sức mua rất tốt.

Sản phẩm chủ đạo của quý sau, cô có thể suy nghĩ cho bộ phận thiết kế làm một mẫu phù hợp với Tư Đạc.

Trong đầu vừa nảy lên ý nghĩ này, Cố Hoành nhận cuộc điện thoại, quay đầu báo cáo với Nam Mẫn: “Không hay rồi tổng giám đốc Nam, chị Hoa vừa gọi điện đến, nói lúc quay phim, Tư Đạc không cẩn thận ngã từ trên núi xuống”.

Nam Mẫn cau mày: “Bị thương có nặng không?”

“Hình như không nhẹ, đã đưa đến bệnh viện địa phương rồi, chị Hoa nói, có lẽ phải phẫu thuật”.

Tinh thần Nam Mẫn hơi năng nề: “Không về công ty nữa, quay lại sân bay, xem có chuyến bay đến thành phố Thanh không, nếu không có thì sắp xếp chuyên cơ, hôm nay phải bay qua đó”.

Vừa dứt lời, điện thoại của cô vang lên, là Đinh Danh Dương gọi đến, nói là Tư Triết xin nghỉ phép, bay đến thành phố Thanh một chuyến, nhưng đi tàu thì quá lâu, lại không mua được vé máy bay, đang vô cùng sốt ruột.

“Tên nhóc này trước nay chưa từng nóng vội như vậy, hình như đã xảy ra chuyện lớn, còn không chịu nói với tôi, tôi đành mặt dày hỏi cô, có thể kiếm được một vé máy bay không…”

“Để tôi xử lý chuyện này, chú đừng lo”.

Nam Mẫn tắt cuộc gọi của Đinh Danh Dương, trực tiếp gọi đến một số, đầu bên kia ngạc nhiên: “Chị?”

“Tiểu Triết à? Nghe tôi nói, bây giờ cậu lập tức thu dọn hành lý, mười năm phút sau tôi điều xe đến cổng Nam đón cậu”.

Cô nói dứt khoát: “Chúng ta cùng đến thành phố Thanh”.

Khi Tư Triết đến sân bay, thì nhìn thấy một chiếc máy bay cá nhân.

“Tiểu Triết”.

Nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, Tư Triết bất giác quay đầu, thì thấy Nam Mẫn đứng phía sau cậu ta, còn phía sau cô là một đội y tế.

“Các anh lên trước đi”.

Nam Mẫn quay đầu nói một câu, dưới sự sắp xếp của Cố Hoành, đội y tế lên máy bay trước.

Vẻ mặt Tư Triết đầy lo lắng: “Chị à, anh trai em…”

“Tôi biết rồi. Chúng tôi đưa theo đội y tế giỏi nhất mau chóng đến đó, nhất định sẽ không sao đâu, đừng lo lắng”.

Với giọng bình tĩnh và chắc chắn của Nam Mẫn, tâm trạng lo lắng của Tư Triết cũng được an ủi, cảm xúc bình tĩnh, suy nghĩ lý trí hơn, gật đầu mạnh.

Nam Mẫn nhìn cậu ta một cái, cậu thiếu niên cao lớn mặc áo trắng quần đen, không mang theo thứ gì, chỉ có một balo màu đen.

“Cậu chỉ mang chút hành lý này à?”

Nam Mẫn không khỏi cảm khái con trai ra ngoài đúng là nhanh gọn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tư Triết, cô vỗ cánh tay của cậu ta: “Chúng ta có thể phải ở lại thành phố Thanh mấy ngày, nhưng không sao, thiếu gì thì mua vậy”.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, cô cũng không mang hành lý gì, chỉ mua một ít đồ chăm sóc da và đồ trang điểm ở cửa hàng miễn thuế của sân bay, những đồ phụ nữ ra ngoài phải có vẫn rất cần.

Thành phố Thanh cách thành phố Nam không gần lắm, ngồi tàu phải mất bốn năm tiếng, ngồi máy bay còn đỡ, hai tiếng là đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK