Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391: Khuyên nhủ

Khi Dụ Lâm Hải tòng quân, có lẽ là sau khi Dụ Phượng Kiều nhảy lầu tự sát, được cứu sống, hồi phục sức khỏe, lại mặc chứng trầm cảm nghiêm trọng.

Những chuyện này, là dì Vệ, quản gia bên cạnh Dụ Phượng Kiều nói với Nam Mẫn.

“Hải ca của chúng tôi, từ nhỏ đến lớn đã chịu không ít ấm ức. Người bên ngoài đều cho rằng cậu ấy là con cưng ông trời, cháu ngoại lại có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Dụ, có phúc lớn biết bao, nhưng tôi biết, cậu ấy trải qua bao nhiêu khó khăn, chịu biết bao khổ sở. Cậu ấy lạnh lùng như vậy, có liên quan đến hoàn cảnh sống”.

Dì Vệ nói: “Hồi nhỏ Hải ca là một đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn, tuy không thích nói nhiều, nhưng thường xuyên nói một tràng chọc cho mọi người cười. Tuy cô cả yêu cầu nghiêm khắc với cậu ấy, nhưng cũng không muốn cậu ấy nhất định phải trở thành người thừa kế, mà hy vọng sau này cậu ấy có thể trở thành đàn ông đích thực đội trời đạp đất”.

“Sau này, tình cảm của cô cả và người họ Thẩm rạn nứt, hai người thường xuyên cãi nhau, Hải ca trở thành thùng trút giận của họ, có một lần hai người cãi nhau to, Hải ca ra khuyên giải, kết quả bị Thẩm Lưu Thư tát một cái đập vào góc bàn trà, chảy máu đầu, đi viện khâu sáu mũi”.

Dì Vệ nhớ đến cảnh lúc đó, trong lòng chua sót: “Từ đó về sau, Hải ca trở nên không thích nói chuyện, cũng không cười. Người phụ nữ Trác Nguyệt đó nham hiểm, giả bộ dịu dàng đáng thương trước mặt Hải ca, hy vọng khiến cái nhà này tan nát, cô cả có tính mạnh mẽ, vì vậy không ít lần trách phạt cậu ấy, mẹ con dần dần xa cách. Sau này cô cả li hôn với Thẩm Lưu Thư, cô cả giành quyền nuôi con, càng yêu cầu nghiêm khắc với cậu ấy hơn”.

“Lúc đó Hải ca muốn tòng quân, cả nhà đều phản đối, cô cả càng lo lắng, không muốn cho cậu ấy mạo hiểm. Nhưng con người bà ấy, miệng xà tâm phật, có gì cũng không nói tử tế, nói là Hải ca muốn đi, thì bà ấy coi như không có thằng con trai này, sống hay chết, vinh hay nhục, không liên quan đến bà ấy”.

Những lời này khiến Nam Mẫn nhớ đến lúc trong rừng rậm, hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, ai đi vào cũng phải chết.

Lúc cô cũng sắp mất đi ý chí muốn sống, một bóng hình mạnh mẽ tiến vào, là anh đã mang hy vọng đến cho cô.

Nhưng anh sẽ không yêu một ai.

Nam Mẫn ngửa đầu uống một ly rượu, chỉ cảm thấy trong lòng rất đắng.

Một người đàn ông cô đã yêu mười năm…

Cô thà rằng anh chưa từng trải qua những đau khổ đó, chỉ đơn thuần không yêu cô thôi.

Lạc Ưu nhìn Nam Mẫn, nói: “Tôi nhìn ra, trong lòng lão Dụ có cô. Trong lòng cô cũng chưa chắc không có anh ta. Tôi không hiểu chuyện tình cảm, chỉ là nếu trong lòng vẫn nhớ nhau, tại sao không thử đến với nhau?”

Cô hơi thộn người, đối với cô, yêu là yêu, hận là hận.

Yêu thì đến với nhau, không yêu nữa thì chia tay.

Thường xuyên làm việc trong nguy hiểm, không biết có thể sống đến năm nào tháng nào, ngoại trừ trách nhiệm gánh trên vai, với Lạc Ưu, cứ vui vẻ hết mình mới là chân lý cuộc đời, ai chịu ấm ức cũng không thể để mình ấm ức, muốn làm gì thì cứ làm.

Nam Mẫn nghe vậy, không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ cười: “Cô chưa từng nếm thử đau khổ của tình yêu, đợi ngày nào đó cô cũng yêu ai đó, thì cô sẽ biết, trong thế giới của tình yêu, không phải phân rõ trắng đen, luôn có màu sắc khác. Có người may mắn, hai người có thể đi cùng nhau hết cuộc đời, có người không may mắn, chỉ để lại một vết tro tàn”.

Có phụ nữ nào mà không dồn đủ thất vọng mới từ bỏ chứ?

Không đến thời khắc cuối cùng, cũng sẽ không lựa chọn dùng cách li hôn để giải quyết, cắt đứt tình cảm của mình.

Đối với cô, khi Dụ Lâm Hải đích thân nói ra hai chữ ‘li hôn’ với cô, khi cô ký tên ‘Lộ Nam Mẫn’ trên thỏa thuận li hôn, là đã tuyên bố kết thúc mười năm yêu anh nhất.

Người phụ nữ hèn mọn đó đã chết.

Nói cho cùng, cô là Nam Mẫn, không phải Lộ Nam Mẫn.

Lạc Ưu ưu tư suy nghĩ: “Tuy tôi không hiểu lắm, nhưng tôi hiểu đạo lý ‘chưa từng trải qua đau khổ của người khác thì đừng khuyên họ lương thiện’. Vừa nãy tôi nhiều lời rồi, coi như tôi nói linh tinh đi, sau này không nhắc nữa”.

Cô ấy nâng ly rượu xin lỗi với Nam Mẫn, Nam Mẫn cười, chạm ly: “Tha cho cô đấy”.
Chương 392: Chúng ta có chị dâu hai rồi

Chỉ cần một nụ cười là tiêu tan ân oán.

Bên ngoài cửa kính, Quyền Dạ Khiên mặt cứng ngắc hơn cả thân gỗ, đen hơn cả than: “Vẫn chưa uống xong?”

Anh ta không nhịn nổi muốn xuống xe, bị Dụ Lâm Hải nắm cổ tay.

“Aiz”.

Quyền Dạ Khiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Dụ Lâm Hải: “Buông tay”.

Thái độ anh ta cũng không vì hai người cùng ngồi chung một chiếc xe theo dõi ở đây cả nửa ngày mà trở nên thân thiện hơn.

Hai người có thể ở cùng nhau cũng không phải là trùng hợp, là Dụ Lâm Hải chủ động tìm tới cửa.

Yêu cầu hợp tác.

Hai người nhất trí một mục tiêu đều là để ‘chia rẽ’ tình chị em giữa Nam Mẫn và Lạc Ưu.

Cũng đã mấy ngày trôi qua, hai chị em này cả ngày dính với nhau, làm cho bọn họ không có chút cơ hội nào.

Đối với đàn ông mà nói, tình địch lớn nhất mãi mãi là bạn thân của phụ nữ.

Các cô thân thiết, ở cùng nhau nói đủ các loại đề tài, làm các loại chuyện, vậy đàn ông còn có ích gì?

Không được!

Phải tách các cô ra!

Thành phố Bắc rốt cuộc vẫn là địa bàn của Dụ Lâm Hải, dễ dàng có thể phong tỏa vị trí của Nam Mẫn và Lạc Ưu, nếu không Quyền Dạ Khiên cũng sẽ không hạ mình hợp tác với anh, điều này vẫn chưa đủ xấu hổ… Tuy rằng mặt mũi kiếp này của anh ta cũng đã mất trong ngày này rồi,

Từ khi anh ta tuyên bố thân phận ‘chị dâu hai’ của Lạc Ưu, hai tên phá hoại Bạch Lộc Dư và Nam Mẫn đã nhanh chóng bán đứng anh ta.

Hai người đã lan truyền chuyện Quyền Dạ Khiên có người thích vào trong nhóm anh em.

Anh nhỏ (Bạch Lộc Dư): ‘Chúc mừng anh hai, chúc mừng anh hai, cây sắt ngàn năm cuối cùng đã nở hoa rồi!’

Anh tư (Lý Vân): ‘? Nở hoa gì đó?’

Tiểu Lục (Nam Mẫn): ‘Chúng ta có chị dâu hai rồi’

Anh tư: ‘Thật hay giả đó? Mặt trời mọc đằng tây? (Cho xem với) (Cho xem với)’

Anh ba (Hạ Thâm): ‘Anh hai, chúc mừng nhé. Có thể tiết lộ là cô gái nhà nào không?’

Anh cả (Lạc Quân Hành): ‘Thành thật khai báo’.

Quyền Dạ Khiên vốn muốn giả chết, nhưng anh cả cũng đã lên tiếng rồi, anh ta không thể giả bộ câm được.

‘Ha, đúng là có chuyện như vậy. Hôm tới dẫn đến gặp mọi người’.

Anh nhỏ: ‘Anh hai, hôm tới là hôm nào? Không phải anh vẫn chưa theo đuổi được sao? Lạc Ưu đã đồng ý yêu anh chưa?’

Anh hai: ‘… Câm, miệng, cho, anh!’

Anh tư: ‘Ha ha ha, hóa ra người ta vẫn chưa đồng ý à? Anh hai phải cố gắng lên!’

Anh ba: ‘Chị dâu hai tên Lạc Ưu?’

Tiểu Lục: ‘Đúng, chính là cô bé hồi nhỏ đánh anh hai khóc nhè, các anh còn nhớ không?’

Anh tư: ‘Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi!’

Anh ba: ‘Mặc dù muốn giả vờ quên, nhưng chuyện khiến người ta ấn tượng sâu sắc như vậy, muốn quên cũng quá khó khăn’.

Anh cả: ‘Hắc’.

Anh hai: ‘…’

Bộ mặt duy trì suốt hơn hai mươi năm Quyền Dạ Khiên đã không còn.



Dụ Lâm Hải buông tay nói: “Bây giờ anh qua đó thì nói cái gì?”

Quyền Dạ Khiên tức giận: “Anh quản tôi à?”

“Tôi không quản nổi anh, nhưng tôi khá hiểu tính khí của Mẫn và Lạc Ưu. Nếu họ biết hai người chúng ta theo dõi họ, với tính khí của họ, nhất định sẽ tức giận, anh còn muốn theo đuổi Lạc Ưu? Kiếp sau đi”.

Đánh rắn đánh bảy tấc, Dụ Lâm Hải đã đánh thẳng vào tim Quyền Dạ Khiên.

Quyền Dạ Khiên chần chừ trong chốc lát, nhưng vẫn chuyển động yết hầu: “Tức giận thì sao, giận thì dỗ! Như vậy còn có hiệu quả hơn so với cứ ngồi như vậy? Nếu anh thật sự có bản lĩnh thì đã sớm cướp được Tiểu Lục về rồi, cần gì phải ở đây”.

Nếu anh ta thật sự nghe lời Dụ Lâm Hải, có lẽ đời này cũng đừng mong thoát ế!

Quyền Dạ Khiên bất chấp mở cửa xuống xe.

Dụ Lâm Hải suy nghĩ lời của Quyền Dạ Khiên, cảm thấy rất có lý.

Nhìn Nam Mẫn cười tươi như hoa, lòng anh run lên.

Cứ vĩnh viễn chỉ dám nhìn cô từ xa, rất sợ chọc cô không vui, chi bằng đến bên cô nhiều hơn để tạo cảm giác tồn tại, dù cô giận anh, hận anh, cũng tốt hơn là tình cảm ngày một lạnh nhạt với anh, hoàn toàn loại bỏ anh ra khỏi trái tim mình.

Nghĩ tới đây, Dụ Lâm Hải cũng xuống xe, theo Quyền Dạ Khiên vào nhà hàng.

Nam Mẫn và Lạc Ưu ngồi bên cạnh cửa sổ, đối diện với hướng cửa, từ xa nhìn thấy hai bóng người cao lớn một trước một sau đi vào, bước đôi chân dài đi về phía các cô.

Cô khẽ híp mắt, có chút ngơ ngác.
Chương 393: “Lén mắng tôi?”

Lạc Ưu quay lưng về phía cửa, đang ăn một miếng thịt cá hồi, bị mù tạt làm cho cay đến há miệng: “Tôi luôn muốn hỏi cô, cái tên anh hai kia của cô có phải lúc nhỏ não bị lừa đá không, hay là do lần đó tôi không cẩn thận đánh anh ta chấn thương đầu, thật sự để lại bóng đen gì cho anh ta? Tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi giống như muốn ăn tôi vậy”.

Vừa dứt lời, cảm thấy sau gáy có gió, cô ấy nhạy bén quay đầu: “Ai?”

Đang muốn giơ tay lên đánh người thì cổ tay đã bị nắm lấy.

Ánh mắt lơ đãng đối diện với đôi mắt đen nhánh lạnh lùng, lộ ra ý vị sắc bén.

Nhìn qua không thấy chút dịu dàng nào.

Mặc dù vậy, gương mặt vừa nổi lên ý lạnh của Lạc Ưu liền tan đi trong nháy mắt nhìn thấy Quyền Dạ Khiên.

“Là anh hả”.

Biểu cảm bình thản, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ khi bị bắt tại trận đang nói xấu sau lưng người khác.

Cùng lúc đó, Dụ Lâm Hải cũng đi tới.

Nam Mẫn mím môi không nói, con ngươi co rút, không biết hai người này sao lại cùng nhau tới?

Quyền Dạ Khiên nắm cổ tay Lạc Ưu chưa chịu buông, giọng nói lành lạnh: “Lén mắng tôi?”

“Ha, anh nghe thấy rồi hả”.

Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Ưu chợt lóe, lộ ra vẻ ranh mãnh: “Chính là mắng anh đó, nhưng đâu có lén lút, mà là quang minh chính đại. Sao hả, nghe khó chịu? Có bản lĩnh thì đánh tôi đi?”

Quyền Dạ Khiên: “…”

Đối mặt với khiêu khích của Lạc Ưu, Quyền Dạ Khiên chỉ cười hừm một tiếng, chậm rãi nói: “Đừng vội, có cơ hội sẽ trừng trị cô”.

Lạc Ưu: “…”

Thật là muốn đập đầu vào tường!

Ghét nhất cảm giác bị treo lên, giống có con dao treo lơ lửng trên đỉnh đầu, chẳng biết lúc nào mới có thể rơi xuống.

Chi bằng cứ trực tiếp đánh một trận thật sung sướng!

Giày vò, lải nhải, phiền chết đi được!

Mắt thấy Lạc Ưu không nhịn nổi sắp bùng nổ, trận đại chiến gần như đã đánh tới.

Nam Mẫn vội vàng nhắc nhở: “Lưng của cô mấy ngày nay vẫn phải an phận một chút, không thích hợp vận động mạnh”.

Một câu nói giống như kim đâm vào quả bóng, lập tức khiến cho Lạc Ưu ỉu xìu.

Lạc Ưu nhướn mày, đột nhiên nở ra nụ cười lớn: “Ủ ôi, anh hai, anh đến đây lúc nào vậy?”

Quyền Dạ Khiên: “?”

Lạc Ưu như không có chuyện gì, vội vàng nhường chỗ ngồi, còn phủi phủi đất không tồn tại trên chỗ.

“Anh hai của Mẫn cũng chính là anh hai ruột của tôi, đừng khách khí, ngồi ngồi ngồi”.

Dáng vẻ thân thiết hào phóng.

Lông mày Quyền Dạ Khiên nhíu chặt, giống như đại gia ngồi bên cạnh cô, rất tò mò hỏi: “Hồi bé ngoài học công phu ở Thiếu Lâm Tự ra, có phải cô từng học qua trò trở mặt ở rạp xiếc? Mặt còn lật nhanh hơn cả sách”.

Lạc Ưu trợn trừng đôi mắt hồ ly quyến rũ nhìn anh: “Sao anh biết? Đúng là tôi đã học qua!”

“...”

“Anh không tin? Hôm sau tôi cho anh xem, miễn phí!”

“...”

Khuôn mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn của Lạc Ưu đột nhiên trở nên méo mó, cô ấy thở dài một cái: “Aiz, không còn cách nào khác, chỉ trách gia cảnh nhà tôi quá nghèo khó, tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài bái sư học nghề, người có nhiều tài nghệ thì khả năng tồn tại càng cao, cũng muốn sau khi lớn có thể lăn lộn kiếm cơm…”

“Dừng”.

Khóe miệng Quyền Dạ Khiên co rút, không nhịn được đỡ trán.

Thật là thua luôn.

Nếu không phải sớm đã điều tra gia cảnh của cô ấy, Quyền Dạ Khiên thật sự sẽ tin.

Từ nhỏ bái sư học nghề thì là thật, còn gia cảnh nghèo khó… Ha ha.

Cô ấy coi thường anh ta chưa nhìn thấy sự đời, không biết nhà họ Lạc ở thành phố Kinh?

Nam Mẫn cũng bị chọc cười bởi hành vi đùa giỡn của Lạc Ưu.

Dụ Lâm Hải đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Làm phiền nhường chỗ vào trong”.

Nam Mẫn chậm rãi ngước mắt lên nhìn, chân mày khẽ nhíu lại, giống như phát ra một dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu.

Ý là: Thưa anh, chúng ta quen nhau?

Nhân viên phục vụ lúc này đi tới, vô cùng có mắt nhìn nói: “Anh à, có cần tôi lấy thêm một cái ghế không?”

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật sâu, thấy cô không có ý định cử động.

Anh mím môi nói: “Không cần”.

Rồi sau đó cúi người, trực tiếp bế Nam Mẫn lên, chuyển đến vị trí bên cạnh, sau đó vững vàng ngồi xuống.

Nam Mẫn: “!”

Quyền Dạ Khiên và Lạc Ưu ngồi đối diện cũng nhìn đến ngây ra.
Chương 394: “Trùng hợp một cách đơn thuần”

Lúc phản ứng lại, Dụ Lâm Hải đã ngồi xuống vị trí ban đầu Nam Mẫn ngồi, giống như là không có chuyện gì xảy ra, anh thản nhiên nói với nhân viên phục vụ: “Phiền cô lấy thêm hai bộ bát đũa, cảm ơn”.

“Vâng anh, xin anh chờ một chút”.

Hành động này khiến Nam Mẫn cạn lời.

Nhìn chằm chằm mặt Dụ Lâm Hải, Nam Mẫn tức tối: Bây giờ bản mặt này còn… dày hơn cả da heo!

Không muốn nói chuyện với Dụ Lâm Hải nữa, cô dời mắt nhìn về phía Quyền Dạ Khiên: “Hai người sao lại đi cùng nhau?”

Quyền Dạ Khiên đương nhiên sẽ không nói bọn họ đang theo dõi các cô.

Anh ta liếm môi một cái rồi nói: “Vô tình gặp”.

Dụ Lâm Hải gật đầu, tiếp lời: “Trùng hợp một cách đơn thuần”.

Lạc Ưu và Nam Mẫn một người nhìn Quyền Dạ Khiên, một người nhìn Dụ Lâm Hải, vẻ mặt cả hai đều không tin.

Im lặng nhìn nhau: Quỷ mới tin bọn họ!



Nam Mẫn và Lạc Ưu ăn đồ Nhật, Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải đi theo bọn họ hơn nửa ngày, chưa ăn gì nên đã đói từ lâu.

Ngồi xuống cũng không khách sáo gọi số lượng lớn Sashimi, cá sống, Unadon, súp miso, mì Udon,…

Sau đó hai người đàn ông ung dung thong thả ăn.

Nam Mẫn và Lạc Ưu muốn đi, nhưng đường đã bị bọn họ chặn mất, không ra được, chỉ đành ăn cùng bọn họ một lúc.

Trong khay thịt lập tức không còn thơm nữa.

Động tác của Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên mặc dù nhìn tao nhã, nhưng tốc độ ăn không hề chậm chút nào.

“Tiếp tục nói chuyện đi, vừa rồi không phải nói chuyện rất vui vẻ sao, còn đút cơm cho nhau cơ mà, sao đột nhiên lại im lặng như vậy?”

Quyền Dạ Khiên nuốt một miếng Unadon xuống bụng, rõ ràng cơm rất thơm, nhưng chẳng hiểu bị sao anh ta lại ăn nghiến răng nghiến lợi.

Nam Mẫn và Lạc Ưu cũng nghe ra vẻ ghen tuông không giấu được trong lời của anh ta.

Ông anh này thật là, còn ghen với cả cô.

Nam Mẫn cười nhìn anh hai nhà mình, trong lòng khẽ xuỳ một tiếng.

Nhưng Lạc Ưu lại hoàn toàn hiểu lầm ý của anh ta, hết nói nổi: “Tôi nói này, anh hai họ Quyền. Tôi biết anh cuồng em gái, nhưng cũng không đến nỗi khoa trương như vậy chứ, tôi đút cơm cho Mẫn mà anh cũng ghen, vậy tối nay chúng tôi còn muốn ngủ chung cơ, không phải anh lại càng điên hơn đấy chứ?”

Cái gì? Còn muốn ngủ chung?

Hai gương mặt tuấn tú của Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải đồng thời lạnh lẽo, ăn nói mạnh mẽ: “Không được!”

Hai người đàn ông phản ứng kịch liệt, giọng nói lớn đến mức khách mấy bàn bên cạnh lần lượt nhìn qua bên này.

“...”

Nam Mẫn và Lạc Ưu xin lỗi vì hành động thất lễ của bọn họ, sau đó đồng loạt nhìn trừng trừng hai người.

Lạc Ưu trợn mắt cảnh cáo với bọn họ: “Đây là nơi công cộng, chú ý ảnh hưởng, đừng kéo chúng tôi mất mặt theo”.

Nam Mẫn miễn cưỡng giương mắt: “Em muốn ngủ với ai là chuyện của em, liên quan gì đến các anh, kích động cái gì”.

Cuối cùng hai chị em tổng kết với bọn họ: “Rảnh rỗi”.

Lạc Ưu đứng lên đầu tiên: “Mẫn, chúng ta đi tiếp”.

“Ừ”, Nam Mẫn cũng xách túi lên.

Nhìn thấy các cô muốn đi, Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải ngồi thẳng lưng, mạnh mẽ chặn đường.

Bọn họ cho rằng như vậy các cô không ra được sao?

Khóe môi Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng nhếch lên khinh thường.

Không gian bên chỗ Lạc Ưu khá lớn, một tay cô ấy chống lên ghế dựa, người trực tiếp nhảy lên, hiên ngang mạnh mẽ.

Quyền Dạ Khiên: “… Coi chừng lưng!”

Bên kia, Nam Mẫn trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, cô vẫn khách sáo thương lượng với Dụ Lâm Hải: “Làm phiền nhường chỗ, tôi muốn ra ngoài”.

Dụ Lâm Hải bất động, dù sao cô cũng không ôm nổi anh.

Đương nhiên Nam Mẫn sẽ không ôm anh.

Không nhường đúng không?

Được.

Nam Mẫn trực tiếp túm cổ Dụ Lâm Hải, nhảy qua lưng anh, động tác vô cùng lanh lẹ.

Người xung quanh nhìn mà trợn trừng mắt.

Mặt Dụ Lâm Hải lao vào trong đĩa, anh ngẩng lên, mũi miệng đều là nước tương màu đỏ.

“...”

Đáng đời.

Khóe môi Nam Mẫn vui vẻ nhếch lên, lập tức cảm thấy hả giận.

Lạc Ưu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Dụ Lâm Hải, không nhịn được cười, khoác vai Nam Mẫn ra ngoài: “Chúng ta đi thôi!”

Quyền Dạ Khiên nhìn Dụ Lâm Hải miệng đầy nước tương, anh ta cũng hả hê phát ra tiếng cười giễu cợt.

Dụ Lâm Hải thì tỉnh bơ, rút mấy tờ giấy ăn lau sạch mặt, quét mã trả tiền rồi đứng lên.

“Đi!”

Hai người đàn ông lại kiên nhẫn đuổi theo.
Chương 395: “Chỗ của con gái là cái gì?”

Ăn no cơm, Nam Mẫn và Lạc Ưu chuẩn bị làm chút hoạt động có ích với thể xác tinh thần.

Để tiêu cơm.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều tô điểm đường sáng hoa mỹ của bầu trời xanh, gió đêm mát mẻ.

Trên con phố chính của thành phố, Nam Mẫn lái Porsche mui trần màu đỏ, phóng thật nhanh trên đường.

Mặt trời dần dần bị bóng tối nuốt trọn, nắng chiều vô cùng đẹp, chỉ là sắp hết hoàng hôn.

Gió mát lạnh phả vào mặt, tâm tình trở nên thư thái rất nhiều, cảm nhận được mùi vị tự do, buông thả.

Trong xe mở một bài hát tên là ‘Mặt trời lặn trên đại lộ’, rất hợp với tình thế.

Cơ thể Lạc Ưu lắc lư theo tiết tấu bài hát, cô ấy nhắm mắt, tay giơ lên nắm lấy làn gió mát.

Quyền Dạ Khiên lái một chiếc xe thể thao màu xanh, bám sát đằng sau các cô.

Nhìn đôi tay nhỏ dài kia giơ lên không trung, tay Quyền Dạ Khiên đang cầm vô lăng dần dần siết chặt, yết hầu không nhịn được chuyển động.

Không biết làm sao, cổ họng có chút khô khốc, tâm tình cũng nóng ran.

Anh ta mở máy lạnh của khoang xe lớn hơn một chút.

Bên cạnh.

Tình hình của Dụ Lâm Hải không tốt hơn anh ta bao nhiêu.

Nhìn bên đường, đàn ông không ngừng kéo cửa kính xe huýt sáo, lấy lòng, tán tỉnh Nam Mẫn, anh chỉ muốn lôi cổ bọn họ ném ra ngoài, đôi mắt híp lại, tay nắm chặt thành quyền.

Lạc Ưu liếc nhìn gương chiếu hậu nói: “Hai người này sao cứ như âm hồn không tan, như keo chó vậy”.

Nam Mẫn liếc nhìn gương chiếu hậu, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.

Cô đã sớm phát hiện bọn họ đi theo sau xe mình, nếu như chỉ có một mình Dụ Lâm Hải, cô đã bỏ rơi anh từ lâu rồi, nhưng trong xe còn có anh hai, mặc dù cô cảm thấy thật khinh bỉ bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng cô cũng hy vọng anh hai có thể sớm thoát ế.

Cưới Lạc Ưu về nhà.

Dù sao thì phù sa không thể chảy ruộng ngoài.

Nếu Lạc Ưu có thể trở thành chị dâu hai, vậy thì quá tốt.

Thế là muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, Nam Mẫn cũng không lái nhanh quá, cứ để mặc cho bọn họ đi theo.

Lúc này Lạc Ưu cũng rất mâu thuẫn.

Cô ấy phiền nhất là có người đi theo mình, năm đó sở dĩ cô ấy lựa chọn nhập ngũ cũng là vì từ nhỏ người trong nhà muốn nuôi lớn cô ấy trong lòng bàn tay, một mặt không nỡ để cô chịu bất kỳ tổn thương nào, mặt khác lại sợ cô ấy xảy ra chuyện gì nguy hiểm, vì vậy đã đưa cô ấy đến Thiếu Lâm Tự học võ.

Vốn là để cô ấy rèn luyện cơ thể, tập võ mới có thể bảo vệ được bản thân.

Không ngờ nhờ học võ, Lạc Ưu đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của họ, chạy thẳng vào quân đội, không ai có thể đi theo cô ấy được nữa.

Đổi lại nếu là cô ấy lái xe, lúc này đã bỏ xa anh hai họ Quyền kia từ lâu rồi.

Nhưng trên xe còn có Dụ Lâm Hải đang ngồi, nhìn dáng vẻ đau khổ đáng thương của chiến hữu cũ, cô ấy không nhịn được muốn giúp đỡ anh.

Hai chị em đều có tâm tư riêng, nhưng Lạc Ưu vừa mở miệng, Nam Mẫn liền tiếp lời: “Bỏ rơi bọn họ?”

Lạc Ưu nghiêng đầu, rồi sau đó gật đầu: “Tôi thấy được”.

Nam Mẫn không do dự thêm, đèn xanh còn lại ba giây, phía trước không có xe, cô đột ngột đạp cần ga, phóng vèo qua.

Quyền Dạ Khiên không để ý nên đã không theo kịp, phải chờ đèn đỏ.

Cơ thể Dụ Lâm Hải lay động, nhìn chiếc xe Porsche màu đỏ hòa vào dòng xe, anh khẽ nhíu mày.

Chỉ trong một phút rưỡi ngắn ngủi, khi tiếp tục đuổi theo, nhưng Nam Mẫn đã sớm mất tung tích.

“Yeah!”

Thành công bỏ rơi keo chó, Nam Mẫn và Lạc Ưu vui sướng đập tay.

“Rắc!’, Quyền Dạ Khiên giận dữ đập vô lăng.

Anh ta liền gọi điện cho Nam Mẫn.

Điện thoại vừa được kết nối, anh ta liền lạnh lùng nói: “Nhóc con chết tiệt, em lái chậm một chút cho anh!”

“Lái đâu có nhanh”.

Giọng nói trong trẻo của Nam Mẫn truyền đến: “Anh hai, em và Ưu Ưu phải đi chỗ của con gái, các anh đi cùng không thích hợp, không dẫn các anh theo được, tạm biệt, đừng có mà theo bọn em”.

Nói xong, điện thoại liền truyền tới tiếng tút tút.

“Nam Mẫn!”

Khuôn mặt Quyền Dạ Khiên lạnh lẽo, thật hết cách với cô em gái này, anh ta nghiêng đầu hỏi Dụ Lâm Hải: “Chỗ của con gái là cái gì?”

Dụ Lâm Hải: “Anh hỏi tôi?”

“...”

Quyền Dạ Khiên mắc nghẹn, quát một tiếng: “Không phải anh quen thuộc với thành phố Bắc sao? Anh nghĩ đi!”

Thay vì nghĩ thì cứ trực tiếp hỏi.

Điện thoại của Dụ Lâm Hải đã bị Nam Mẫn chặn rồi, không gọi được, nhưng dù sao vẫn còn có Lạc Ưu.

Anh gọi cho Lạc Ưu, chuông vang lên mấy tiếng liền bị cúp máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK