Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Hôm khác là hôm nào

Nói lời thông minh với người thông minh, không cần vòng vo.

Lâm Dụ Hải bèn nói thẳng: “Tôi hy vọng cô có thể giao cho chúng tôi dự án khách sạn của trường đua ngựa”.

Nam Mẫn khẽ cười: “Khách sạn suối nước nóng là con đường thương hiệu mà mấy năm nay tổng giám đốc vẫn luôn cố hết sức gây dựng, nhưng vì đầu tư quá lớn, thu lợi nhuận lại chậm, vẫn chưa có được sự công nhận của hội đồng quản trị, hiện giờ bước đi khó khăn. Anh đã nhằm chuẩn dự án trường đua ngựa này, nắm giữ cổ phần ít nhất, lại đi thầu với gần một nửa số vốn, sở dĩ hạ thấp giá trị bản thân, không phải vì lấy lòng tôi, mà để thực hiện kế hoạch thương hiệu của anh, đúng không?”

Cô nói thẳng như vậy, nói ra dã tâm và ý đồ của anh, khiến Dụ Lâm Hải có chút khó xử.

Sắc mặt anh trầm tĩnh, thản nhiên: “Tổng giám đốc Nam, tôi cũng là người công tư phân minh, sẽ không dùng dự án trong việc làm ăn để lấy lòng người khác. Mọi người hợp tác là vì đôi bên cùng có lợi, cô nói phải không?”

Anh lại nói: “Khách sạn suối nước nóng của Dụ thị, tuy vẫn chưa hoàn toàn có thương hiệu, nhưng tổng giám đốc Nam cũng biết nó rất nổi tiếng rồi đấy, tôi tin, có nó thì sẽ có lợi cho định vị tổng thể của trường đua ngựa”.

Nam Mẫn thản nhiên cười: “Tổng giám Dụ hiểu lầm rồi, nếu anh thực sự cố ý lấy lòng tôi, ngược lại sẽ khiến tôi cảm thấy gáng nặng, như vậy là tốt nhất. Tôi tin, khách sạn suối nước nóng sẽ trở thành một thương hiệu khách sạn cao cấp nổi tiếng”.

Cô đẩy hợp đồng đã in sẵn cho Dụ Lâm Hải, đưa bút: “Chúc ước mơ của tổng giám đốc Dụ thành sự thực, chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Dụ Lâm Hải nhìn nụ cười thương mại trên gương mặt cô, trong lòng nặng nề.

Nếu nói sau ly hôn Nam Mẫn thường xuyên khiến Dụ Lâm Hải cảm thấy bất ngờ, nhưng dáng vẻ cô làm việc lại khiến anh bất ngờ nhất.

Dụ Lâm Hải không phải chưa từng tiếp xúc với nữ tổng giám đốc, nhưng phần lớn ấn tượng bà chủ để lại cho anh, hoặc là làm việc theo tình cảm, hoặc là mạnh mẽ lý trí, không ai giống như Nam Mẫn, cương nhu đầy đủ, thẳng thắn bộc trực.

Hơn nữa, cô hiểu rõ những việc anh muốn làm hiện giờ, hơn nữa còn nói trúng mục đích của anh.

Nếu trước đây chỉ là tai nghe, thì bây giờ thực sự là mắt thấy.

Anh vẫn luôn đánh giá thấp vợ của anh.

Trong lòng Dụ Lâm Hải có trăm cảm xúc đan xen, nhận lấy hợp đồng cô đưa, trực tiếp mở đến trang cuối cùng, đặt bút định ký tên.

Nam Mẫn uống trà, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng vội ký tên, tổng giám đốc Dụ có thể đọc kỹ chi tiết hợp đồng trước, xác nhận không vấn đề rồi ký cũng không muộn”.

“Không cần, tôi tin tổng giám đốc Nam sẽ không hại tôi”, Dụ Lâm Hải ký tên của mình, và lấy con dấu hoa hồng ra, ấn vào hộp mực, đóng “Dụ Lâm Hải” bên cạnh.

Đồng tử của Nam Mẫn co lại, cô không ngờ anh lại mang theo bên mình con dấu mà cô tặng anh.

Anh đang làm gì vậy? Đánh bài tình cảm ư?

Không giống tác phong của anh.

Nếu anh đã lấy ra, đương nhiên Nam Mẫn cũng sẽ không giả bộ như không nhìn thấy.

“Con dấu này, tổng giám đốc Dụ rất thích à?”

Dụ Lâm Hải ngước mắt, cảm nhận ngọc trắng có chút mát lạnh, giống như đôi mắt cô nhìn anh hiện giờ, trong veo và băng lạnh, như nước suối giữa rừng, khiến anh không khỏi nắm chặt con dấu thêm mấy phần.

Anh khẽ mím đôi môi, thẳng thắn thừa nhận: “Rất thích”.

“Bất luận là chất liệu ngọc thạch hay là kỹ thuật điêu khắc đều đẳng cấp thượng thừa, không biết cô mời vị sư phụ khắc ngọc nào khắc cho?”

Dụ Lâm Hải nói: “Nếu được, tôi cũng muốn mời người đó giúp tôi khắc một thứ”.

“Chắc là dạo này người đó không rảnh”.

Nam Mẫn nhẹ nhàng từ chối yêu cầu của anh, lại bưng chén trà uống một ngụm, dặn dò Cố Hoành mau chóng cầm hợp đồng đi làm theo quy trình, lại nói với Dụ Lâm Hải: “Đợi phía Phó Vực cũng chắc chắn, dự án trường đua ngựa có thể chính thức khởi công rồi”.

Dụ Lâm Hải thản nhiên gật dầu, trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc về lời từ chối của Nam Mẫn vừa nãy, cô giúp người ta từ chối nhanh gọn như vậy, chắc không đến mức cô chính là sư phụ khắc ngọc đó chứ?

Khoảnh khắc ý nghĩ này hiện lên trong đầu, bản thân Dụ Lâm Hải cũng thầm cười khổ một tiếng.

Sao anh lại trở nên đa nghi như vậy?

Một cao thủ hacker, một đầu bếp siêu cấp, cũng đủ khiến anh ngạc nhiên rồi, nếu cô còn biết khắc ngọc thì còn để người khác sống với không.

Nam Mẫn đứng lên: “Tổng giám đốc Dụ bận rộn nhiều việc, nếu không có việc gì khác, tôi không giữ anh lại nữa”.

Đã đuổi khách nhanh vậy rồi.

Dụ Lâm Hải cũng đứng lên, nhìn cô sâu sắc: “Nếu tổng giám đốc Nam có thời gian, cùng uống một ly có được không?”

“Để hôm khác đi”, Nam Mẫn nở nụ cười khách sáo và lịch sự: “Anh cũng thấy rồi đấy, chỗ tôi… rất bận”.

Dụ Lâm Hải vờ như không nghe ra ý trong lời nói của cô: “Không sao, tôi có thể đợi cô”.

Nam Mẫn: “…”

Đã lâu không bị người khác từ chối, đầu óc bị bốn cái bát nhỏ men pháp lang làm cho chập mạch rồi ư?

“Hôm nay thực sự không có thời gian, buổi tối tôi còn có hẹn”, Nam Mẫn lúng túng nhưng không thất lễ từ chối lần nữa.

Gần như cô vừa dứt lời, Cố Hoành cầm điện thoại từ ngoài đi vào: “Tống giám đốc Nam, cậu Thất gọi điện tới, nói nhím biển bay từ Hokkaido đến trước rồi, nếu cô không bận, tốt nhất là bây giờ qua đó luôn”.

“Ừm, được, tôi qua đó ngay”.

Nam Mẫn cảm thấy anh trai đúng là cơn mưa đúng lúc, cứu cô trong nguy nan: “Xin lỗi tổng giám đốc Dụ, hôm nay tôi có hẹn thật, hôm khác đi, hôm khác anh có thời gian, tôi mời anh ăn cơm”.

Dụ Lâm Hải lại bị từ chối, cũng không lúng túng, chỉ nghiêm túc hỏi cô: “Được, hôm khác là hôm nào?”

Anh đúng là truy hỏi đến cuối cùng, không đạt được mục đích thì không chịu thôi.
Chương 82: Điều kiện

Nam Mẫn bốc hỏa trong lòng, cố kiềm chế, cười như không cười nói: “Đợi đến ngày anh tự nguyện nhường bát nhỏ men pháp lang cho tôi đi”.

Dù sao anh sẽ không nỡ cho cô.

Đồng tử của Dụ Lâm Hải tối lại, như suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: “Được, vậy ngày mai đi”.

Nam Mẫn: “…”

“Sáu giờ tối mai, tôi đến đón cô. Không làm phiền cô nữa, tạm biệt”.

Dụ Lâm Hải trịnh trọng nói xong, khẽ gật đầu, đưa theo đám người Hà Chiếu ra về.

Nam Mẫn nhìn chằm chằm bóng dáng anh xa dần, hơi hoang mang, hỏi Cố Hoành: “Là anh ta nói sai, hay tôi nghe nhầm? Anh ta muốn làm gì?”

Cố Hoành nói: “Cô nói nếu tổng giám đốc Dụ tình nguyện nhường bát men pháp lang cho cô, cô sẽ mời anh ta ăn cơm. Anh ta nói được, sáu giờ tối mai đến đón cô. Tổng kết lại là sáu giờ tối mai, cô mời tổng giám đốc Dụ ăn cơm, tổng giám đốc Dụ mang bát men pháp lang đến cho cô”.

Logic không vấn đề.

Nam Mẫn lại cau mày: “Ai đồng ý với anh ta?”

Cố Hoành chớp mắt một cách vô tội: Dù sao cũng không phải tôi.

Vừa nghĩ đến tối mai ăn cơm cùng Dụ Lâm Hải, cả người Nam Mẫn đều không ổn, mất luôn cả ham muốn ăn nhím biển.

Nam Mẫn đón Nam Lâm cùng đến quán ăn đồ Nhật mà Bạch Thất đã đặt sẵn.

Sau khi Bạch Thất biết Nam Lâm bỏ tối theo sáng thì hoàn toàn coi cô ta là người mình, nhiệt tình chào hỏi Nam Lâm, liếc nhìn Nam Mẫn mặt mày ủ rũ: “Em sao thế, không phải thèm từ rất lâu rồi à? Nhím biển này rất tươi đấy, mau thử đi”.

Nam Mẫn “ừm” một tiếng, lặng lẽ ăn.

Nam Lâm lo lắng nhìn chị cả buồn bực không vui, không dám nói cũng không dám hỏi, nhìn qua Cố Hoành đối diện với ánh mắt nghi hoặc, dùng khẩu hình hỏi anh: Chị cả bị sao thế?

Cố Hoành lắc đầu với cô ta, ra ý: Không sao, không cần lo lắng.

Anh ta đẩy shusi đến trước mặt Nam Lâm: “Không ăn quen cá hồi thì ăn cái này, lấp đầy bụng”.

Nam Lâm ngoan ngoãn gật đầu, cảm kích cười với anh ta.

Trên con phố dài đối diện quán ăn đồ Nhật, Dụ Lâm Hải lặng lẽ dõi theo Nam Mẫn ngồi bên cửa kính bực bội ăn cơm, đối diện cô là một người đàn ông mặc đồ trắng, khuôn mặt anh tuấn, không phải ai khác, vẫn là cậu bảy nhà họ Bạch, Bạch Lộc Dư.

Cậu bảy nhà họ Bạch cũng coi là nhân vật lớn, ở bên ngoài, anh ta cũng là cậu ấm lạnh lùng, nhưng không biết tại sao lại vô cùng ân cần trước mặt Nam Mẫn.

Gắp thức ăn thì đã đành, còn lau miệng cho cô… có phải hơi quá đáng rồi không!

Đôi mắt sâu của Dụ Lâm Hải hiện ra vô cùng trầm lạnh dưới sắc đêm, vừa nghĩ đến Nam Mẫn tìm mọi cách từ chối anh, chính là vì ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác, trong lòng anh không vui một cách khó hiểu.

Hà Chiếu ngồi trên vị trí bên cạnh ghế lái, tắt máy, báo cáo với Dụ Lâm Hải: “Tổng giám đốc Dụ, tôi cho người xin bát gốm từ viện bảo tàng về rồi, ngày mai sẽ đưa đến thành phố Nam”.

Dụ Lâm Hải thản nhiên “ừm” một tiếng.

Hà Chiếu suy nghĩ, vẫn không nhịn được nói: “Anh nghĩ kỹ chưa? Anh thích bốn chiếc bát đó như vậy, nỡ lòng cho đi thế sao?”

Dụ Lâm Hải là nhà sưu tầm, Hà Chiếu theo anh lâu như vậy, chưa từng thấy anh chủ động tặng đi thứ gì, đây là lần đầu tiên, viện trưởng viện bảo tàng cũng cảm thấy không thể tin nổi, hỏi đi hỏi lại ba lần: “Chắc chắn là chính miệng tổng giám đốc Dụ nói không? Rốt cuộc muốn tặng cho ai?”

Hà Chiếu hết chắc chắn rồi lại chắc chắn, nói với viện trưởng là muốn tặng cho mợ chủ cũ, viện trưởng mới giãn lông mày, nói một câu ý tứ sâu xa: “Đó là dấu hiệu của việc tro tàn lại cháy đấy”.

“… Ông có thể đổi cách nói không?”, Hà Chiếu giật khóe miệng: “gương vỡ lại lành” cũng được mà.

Bề ngoài Dụ Lâm Hải không nhận ra có gì không nỡ, nhìn khuôn mặt nghiêng của Nam Mẫn sau cửa kính, nói: “Đồ của tôi cũng là của cô ấy, không có gì không nỡ”.

Trong lúc Nam Lâm vào nhà vệ sinh, Bạch Lộc Dư truy hỏi Nam Mẫn: “Rốt cuộc là có chuyện gì, ai chọc em không vui?”

Nam Mẫn uống rượu Nhật, ra vẻ không muốn nói.

Cố Hoành quan tâm, kể lại đơn giản chuyện xảy ra buổi chiều một lượt, Bạch Lộc Dư nghe vậy mới hiểu ra: “Haiz, anh còn tưởng chuyện gì, chẳng phải anh ta mời em ăn bữa cơm thôi sao, có gì to tát”.

“Phập”, gõ nhẹ ly rượu lên bàn, Nam Mẫn ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận: “Không phải anh ta mời em ăn cơm, là muốn em mời anh ta ăn cơm!”

“Được được được”.

Bạch Lộc Dư đính chính ngôn từ: “Em mời anh ta ăn cơm, mời thì mời, cũng chẳng phải không mời nổi. Chẳng phải anh ta còn muốn mang bát đến gặp em à, một bữa cơm đổi lấy bốn chiếc bát đồ cổ, đáng mà”.

Nam Mẫn lạnh lùng liếc anh ta: “Đây là chuyện bốn chiếc bát ư? Quan trọng là em không muốn ăn cơm với anh ta!”

“Ấy, là em không đúng rồi”.

Bạch Lộc Dư giúp lý không giúp tình: “Em đã đưa ra điều kiện, người ta đồng ý, đương nhiên phải ăn bữa cơm này. Dù sao cũng phải ăn cơm, ăn với ai chẳng phải đều là ăn à, có đúng không?”

Nam Mẫn hừ lạnh lùng một tiếng: “Anh nói thật khéo, anh muốn đi thì anh đi đi”.

“Nếu Dụ Lâm Hải chịu cho anh bốn chiếc bát đó, anh cũng đi”, Bạch Lộc Dư cảm thấy không phải là không thể.

Nam Mẫn nheo mắt: “Rốt cuộc anh có nguyên tắc không hả?”

“Trước mặt đồ tốt, nói nguyên tắc gì chứ”.

Bạch Lộc Dư muốn kích thích cô: “Em đã từng nói với anh như vậy. Trước đây vì để có được đồ tốt, em việc gì cũng làm được. Nghĩ năm đó vì một cái kệ cũ kỹ, em về nông thôn làm nông giúp người ta một tháng, bây giờ lớn tuổi rồi thì da mặt mỏng đi hả? Ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn?”
Chương 83: Chặn xe

Anh ta huyên thuyên giáo dục cô hồi lâu, Nam Mẫn lại không có lời nào đáp lại.

Đúng thế, bọn họ chơi đồ cổ, có ai mà không mặt dày, vì lấy được đồ tốt có thể dùng hết ba mươi sáu bảy mươi hai kế biến hóa, không gì là không sử dụng, quá trọng nguyên tắc thì không thể lăn lộn trong ngành này.

Lần trước cô bại trong tay Dụ Lâm Hải, lần này là anh chủ động đề nghị muốn nhường bát cho cô, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?

Cô lắc đầu cười khổ: “Đúng là nhiều tuổi rồi, da mặt cũng mỏng đi. Anh nói đúng, chỉ là một bữa cơm thôi, vì bốn chiếc bát đó, em cũng phải đi ăn bữa cơm này”.

“Vậy là đúng rồi”, Bạch Lộc Dư biết em gái nhà mình là đứa trẻ thông minh, nói một chút đã thông suốt, chỉ dễ bị hồ đồ trong chuyện của Dụ Lâm Hải: “Em chỉ cần nhớ một điều, bây giờ hai người là vợ chồng đã ly hôn, không cần nương tay với anh ta, lúc cần thịt thì phải thịt!”

Nam Mẫn cười: “Nói rất đúng. Anh nhỏ, em kính anh!”

Hai anh em cạn một ly.

Lúc Nam Lâm từ phòng vệ sinh đi ra, thấy sắc mặt Nam Mẫn đã tươi tỉnh, bắt đầu vui vẻ hưởng thụ món nhím biển, kinh ngạc vì cảm xúc vui buồn thất thường của chị cả: “Em đã bỏ lỡ điều gì rồi à?”

“Không có gì”, Cố Hoành nói: “Tâm tư xấu của người lớn, trẻ con không nên nghe”.

Nam Lâm nghi hoặc nhìn sang Nam Mẫn: “Chị cả tốt bụng như vậy, có thể có lòng dạ xấu xa gì chứ?”

Nam Mẫn gật đầu, cảm thấy em gái nói rất đúng.

Cố Hoành và Bạch Lộc Dư cùng lắc đầu, đâm thủng suy nghĩ tốt đẹp của Nam Lâm về Nam Mẫn: “Cô ấy à, rất xấu xa. Em gái, nghe anh khuyên một câu, tuyệt đối đừng đối đầu với chị cả của em, kết cục chắc chắn rất thảm”.



Ăn no xong từ cửa hàng đồ Nhật đi ra, Cố Hoành đưa Nam Lâm đi lấy xe, Bạch Lộc Dư đứng ở cửa đợi cùng Nam Mẫn.

Điện thoại Nam Mẫn hết pin, cầm điện thoại của Bạch Lộc Dư chơi game, đang chơi được một nửa, đột nhiên hỏi: “Anh hai đến thành phố Nam rồi à?”

“Hả?”, ánh mắt Bạch Lộc Dư trốn tránh: “Chắc không phải chứ”.

Nam Mẫn mở điện thại, đưa cho anh ta xem, chỉ thấy wechat nhấp nháy hai dòng tin nhắn, một là hình ảnh căn phòng ở Thủy Vân Gian, một đàn mỹ nữ ngồi trên băng ghế của quán bar ánh đèn xanh đỏ, một người đàn ông buộc tóc ngồi ở chính giữa, làn da trắng ngần, khuôn mặt yêu nghiệt, hai chân hơi cong, trông rất kỳ dị.

Một dòng tin nhắn khác là một câu đơn giản: “Tôi đến rồi. Đến chỗ cậu chơi, đừng nói với Tiểu Lục là tôi đến thành phố Nam đấy”.

“Vãi!”, Bạch Lộc Dư vội vàng cướp lại điện thoại từ trong tay Nam Mẫn, tuyệt đối không ngờ anh hai lại gửi tin nhắn cho anh ta vào lúc này, còn để em gái nhìn thấy cảnh tượng trụy lạc như vậy.

Nam Mẫn nheo mắt: “Thế là có ý gì? Anh hai đến thành phố Nam, tại sao không thể cho em biết?”

Bạch Lộc Dư thấy không giấu được nữa, chỉ đành cười ngài ngại: “Chẳng phải là cho em bất ngờ ư?”

“Đủ bất ngờ rồi”, Nam Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng: “Đến thành phố Nam thì không phải đến thăm em gái đầu tiên, mà đi hưởng lạc mua vui, đúng là anh hai tốt của em”.

Cô dồn nén cơn bốc hỏa, đưa tay ra với Bạch Lộc Dư: “Đưa điện thoại cho em”.

Bạch Lộc Dư thấy em gái nổi nóng, sợ dẫn lửa thiêu thân, cũng không màng tình nghĩa anh em gì nữa, ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.

Nam Mẫn mở chức năng chụp ảnh, bá cổ Bạch Lộc Dư, chụp một bức ảnh chung gửi cho anh hai, và thêm một câu: “Quyền Dạ Khiên, có giỏi thì cả đời đừng đến gặp em!”

Sau đó ném điện thoại vào trong tay Bạch Lộc Dư rồi lên xe.

Gần như lúc chiếc xe rời đi, điện thoại đổ chuông, Bạch Lộc Dư thầm thở dài, điện thoại được kết nối, vang lên giọng nói cuống quýt của Quyền Dạ Khiên: “Chuyện gì vậy? Sao Tiểu Lục lại ở cùng cậu?”

“Hai bọn em vừa ăn xong”, Bạch Lộc Dư cười trên nỗi khổ người khác: “Em đã nói bảo anh đừng tạo bất ngờ gì đó mà, từ nhỏ đến lớn, bất ngờ của anh chưa lần nào thành công”.

Quyền Dạ Khiên gầm lên trong điện thoại: “Đó là vì có đồng đội heo như các cậu! Một đám phế vật! Mau chóng đưa điện thoại cho Tiểu Lục, tôi dỗ dành nó”.

“Người đã đi rồi, điện thoại cô ấy hết pin, anh đến khu vườn hoa hồng dỗ cô ấy đi”.

Bạch Lộc Dư lại bổ thêm một đao: “Nhưng em nhắc nhở anh trước, hôm nay tâm trạng Tiểu Lục không vui, anh cẩn thận, đừng đụng vào họng súng”.

“Biết rồi!”

Quyền Dạ Khiên tắt máy, vứt một xấp tiền giấy cho đám mỹ nữ trong phòng, vội chạy đến khu vườn hoa hồng dỗ dành trẻ con.

Nam Mẫn ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy cả ngày hôm nay hỗn loạn chẳng ra sao, tâm trạng cực kỳ không vui.

Cố Hoành lái xe, Nam Lâm ngồi trên cạnh vị trí lái xe, ban đầu còn không dám lớn tiếng nói chuyện, mãi đến khi Nam Mẫn hỏi cô ta ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào, cô ta mới mở loa, nói luyên thuyên không hết chuyện.

Nam Mẫn chỉ nói một câu mở đầu, sau đó là Cố Hoành tiếp lời, hai sư huynh muội trò chuyện rất hợp cạ, nhưng trên đường phải đi qua khi về khu vườn hoa hồng, lại đột nhiên bị hai chiếc xe ngang qua chặn đường.

Chiếc xe bỗng phanh gấp, cơ thể Nam Mẫn lắc mạnh, cau mày.

“Tổng giám đốc Nam, có chuyện rồi”.

Cố Hoành nhìn bảy tám gã đàn ông xuống khỏi chiếc xe đối diện, trong tay cầm côn sắt thì biết tình hình không ổn, lập tức khóa cửa xe, gọi điện cho ông K, gửi định vị qua.

Dưới ánh đèn mờ tối, Nam Mẫn nheo mắt, người đến không có ý tốt.
Chương 84: Vô liêm sỉ

Dụ Lâm Hải từ quán ăn đồ Nhật đi thẳng về Thủy Vân Gian.

Hà Chiếu nhìn chiếc xe của Nam Mẫn đi xa dần, hỏi: “Tổng giám đốc Dụ, chúng ta không đi theo à?”

“Không cần”, Dụ Lâm Hải cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, mình thực sự trở thành tên cuồng theo dõi mất: “Bảo người mà cậu sắp xếp đi theo là được”.

Tâm trạng anh nóng nảy không yên, kéo cửa kính xe xuống, châm điếu thuốc, đốm lửa đỏ rực lay lắt, Dụ Lâm Hải thờ ơ hút thuốc, trước mắt toàn là cảnh tượng Nam Mẫn bá cổ Bạch Lộc Dư, mặt sát mặt chụp ảnh với anh ta.

Trước đây cô chưa từng thích chụp ảnh, thậm chí còn không để lại một bức ảnh cá nhân nào cho anh, ngoại trừ ảnh trên giấy đăng ký kết hôn, hai người họ cũng chưa từng chụp chung.

Nhưng trước mặt Bạch Lộc Dư, hình như Nam Mẫn vô cùng thân thiết, kể cả bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng sẽ không thể không tránh hiềm nghi như vậy chứ.

Càng nghĩ vậy, Dụ Lâm Hải càng cảm thấy trong lòng như trồng một cây chanh, vị chua dâng lên từ lòng đất.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là một số lạ, mã vùng của thành phố Bắc.

Anh nhận điện theo bản năng, giọng trầm thấp nghèn nghẹn: “A lô, ai đấy?”

“Anh Hải!”

Trác Huyên vừa lên tiếng thì rất muốn òa khóc, che miệng nước mắt muốn chảy mà không chảy, những ngày này cô ta không biết đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc, đều bị anh từ chối nhận điện, sau đó còn trực tiếp kéo vào danh sách đen, chỉ có thể thay một số mới, không ngờ anh nghe điện thật!

Nghe thấy giọng của Trác Huyên, vẻ mặt Dụ Lâm Hải không hề thay đổi, lạnh nhạt hỏi: “Ồ, là cô à, có chuyện gì không?”

Giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa xa cách khiến lòng Trác Huyên thắt lại, giống như anh chẳng quen biết gì cô ta vậy.

“Anh Hải, anh còn đang giận em à?”

Trác Huyên cẩn thận dè dặt hỏi, lại vội vàng bảy tỏ: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, đều là lỗi của em! Trước đây là em quá ngốc quá ngây thơ mới bị đàn ông lừa, nhưng em đã biết sai rồi, em thực sự muốn sống yên ổn bên anh cả đời!”

“Trác Huyên, những gì cần nói, tôi đã nói rất rõ rồi, sau này đừng gọi cho tôi nữa”.

Dụ Lâm Hải hoàn toàn làm ngơ trước lời xin lỗi của cô ta, bất kể cô ta ngốc thật ngây thơ thật, hay giả ngốc giả ngây thơ, những điều này đã không còn liên quan đến anh nữa.

Cô ta chơi đủ rồi, muốn tìm một một bến đỗ chắc chắn, điều này có thể hiểu được, nhưng anh không phải bến đỗ chắc chắn gì.

Khi biết cô ta tính toán trăm phương ngàn kế dùng cách giả bệnh hiểm nghèo để lừa anh, tình cảm của anh với cô ta đã chết rồi, tất cả tình ý trước đây đều tan như mây khói, anh vốn là người vô tình.

Thấy anh muốn tắt máy, Trác Huyên vội nói: “Anh Hải, anh Hải, em biết là em có lỗi với anh, em đã lừa anh. Nhưng, nhưng Lộ Nam Mẫn, cô ta cũng lừa anh! Lộ Nam Mẫn đó, cô ta không phải là cô gái nông thôn, cô ta là cô cả đã chết trước đây của tập đoàn Nam thị!”

Gần đây Trác Huyên cũng mới biết chuyện này.

Ban đầu Dụ Lâm Hải lãnh đạm với cô ta, cô ta cũng không hoang mang lắm, chỉ coi như anh đang giận cô ta, đợi anh bớt giận là được, Dụ Lâm Hải yêu cô ta nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói không yêu là không yêu nữa chứ.

Sau đó cô ta gọi điện cho Dụ Lâm Hải, dù thế nào anh cũng không nhận điện, cô ta dứt khoát đến tập đoàn Dụ thị tìm anh, mấy trợ lý của anh miệng kín như bưng, không ai chịu tiết lộ lịch trình của Dụ Lâm Hải, cô ta lại đến dinh thự nhà họ Dụ tìm anh, quản gia có quan hệ khá tốt với cô ta, nói với cô ta rằng ông chủ đến thành phố Nam.

Còn ngầm nói với cô ta: “Trước khi anh Dụ đi, còn đặc biệt cầm theo con dấu mà mợ chủ cũ tặng ông chủ trước khi đi, tôi đoán, có thể anh ấy đi tìm mợ chủ cũ”.

Dụ Lâm Hai lại muốn đi tìm Lộ Nam Mẫn, sao có thể!

Trác Huyên lập tức bốc hỏa ngùn ngụt trong lòng, cũng không quan tâm đến chủ ý muốn cô ta phải bình tĩnh, từ tốn của cô mình, lập tức cho người điều tra thân phận của Lộ Nam Mẫn.

Nhưng điều kỳ lạ là, bất kể điều tra thế nào, cũng không tra ra được thông tin của cô, giống như người này không tồn tại trên thế giới vậy, lúc đó cô ta biết, Lộ Nam Mẫn này chắc chắn có vấn đề!

Sau này cô ta đột nhiên nghĩ đến chiếc trực thăng mà Nam Mẫn lái hôm đó, bèn cho người điều tra, không ngờ chiếc trực thăng đó giá trị lớn như vậy, toàn thế giới không quá ba người có được nó, một người trong đó ở thành phố Nam.

Lộ Nam Mẫn biết lái máy bay, làm sao có thể là một cô gái nông thôn bình thường?

Trác Huyên thầm trách mình sơ suất, đang khổ vì không điều tra được thân phận của cô, không ngờ trên mạng đột nhiên bùng ra một đoạn video khiến cô ta nhận ra, cô cả nhà họ Nam kiêu ngạo độc đoán rót rượu trong video rõ ràng là Lộ Nam Mẫn, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng cô ta nhận ra!

Kẻ nhà quê mà cô ta luôn coi thường lại là thiên kim của tập đoàn Nam thị!

Lúc được biết việc này, Trác Huyên cảm thấy trời đất sụp đổ, cũng thực sự bắt đầu hoang mang.

“Em biết, anh Hải, anh ghét nhất người khác lừa anh. Em chỉ che giấu quá khứ và bệnh tình của em. Nhưng Nam Mẫn, ngay cả thân phận của cô ta cũng là giả! Cô ta mới là kẻ đáng tởm nhất, anh tuyệt đối phải đề phòng, ai biết ban đầu cô ta che họ giấu tên gả cho anh là có mục đích gì”.

Dụ Lâm Hải cau chặt mày, những lời Trác Huyên nói trước đó, anh còn không để tâm, nhưng những lời cô ta buộc tội tố cáo Nam Mẫn, anh nghe mà thấy châm chích không diễn tả nổi, khiến tâm trạng anh vô cùng tồi tệ.
Chương 85: Không lấy nổi đâu

“Nam Mẫn đã lừa tôi, cô ấy lừa tôi là vì có thể đến bên cạnh tôi chăm sóc tôi, trả ân tình cho tôi, còn cô thì sao?”

Khóe miệng Dụ Lâm Hải cong lên: “Cô lừa tôi, nói cô mắc bệnh hiểm nghèo, muốn tôi ở bên cô sống nốt quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời. Cô mang mạng sống của cô ra đùa, để làm gì, chính là để tôi và Nam Mẫn ly hôn, để cô dễ dàng gả cho tôi, trở thành bà Dụ. Cuối cùng là cô ấy đáng ghê tởm, hay là cô vô liêm sỉ?”

Cả người Trác Huyên run lên, lần đầu tiên cô ta nghe thấy anh dùng những lời lẽ nặng nề nói với cô ta, sắc mặt tái nhợt: “Anh Lâm, không phải vậy… em yêu anh thật lòng!”

Cô ta bật khóc.

Trước đây nước mắt linh nghiệm hiệu quả, bây giờ đã mất tác dụng.

Giọng không chút tình cảm của Dụ Lâm Hải truyền từ ống nghe: “Trác Huyên, đừng coi tôi là kẻ ngốc. Rốt cuộc là thật lòng, hay là giả dối, tôi vẫn phân biệt được”.

Nói xong, anh liền tắt máy, và kéo số điện thoại đó vào danh sách đen.

Thì ra tình yêu sẽ biến mất thật.

Người đã từng yêu thật lòng, cũng sẽ không còn yêu nữa sau khi trải qua một số chuyện.

Nam Mẫn với anh, cũng vậy ư?

Bên phía Dụ Lâm Hải vừa tắt máy, điện thoại của Hà Chiếu liền đổ chuông: “Cái gì?”

Hà Chiếu che điện thoại, quay đầu vội vàng báo cáo với Dụ Lâm Hải: “Tổng giám đốc Dụ, không hay rồi, người của chúng ta phái đi theo mợ chủ báo tin, nói mở chủ gặp phải đám chặn xe uy hiếp trên đường về khu vườn hoa hồng, đối phương có không ít người, khí thế hừng hực!”

Đồng tử của Dụ Lâm Hải co mạnh lại, cuối cùng chuyện mà anh lo lắng đã xảy ra.

“Còn ngây ra đó làm gì? Quay đầu, quay lại đó!”

Chỗ mà Nam Mẫn bị chặn xe không phải là con đường buộc phải qua khi về khu vườn hoa hồng, mà là một con đường hẹp quanh co.

Nếu con đường này nhìn từ bản vẽ từ trên xuống, thì sẽ phát hiện nó gần như một đường thẳng, từ trung tâm thành phố trực tiếp xuyên về khu vườn hoa hồng mất thời gian ngắn nhất, người ngoài không biết, chỉ có người thường xuyên đến nhà họ Nam mới biết.

Bởi vì con đường này là do Nam Ninh Tùng, bố của Nam Mẫn mở ra, chủ yếu là để tiết kiệm thời gian về nhà.

Nhưng vì ít người biết con đường này, cho nên khá bí mật, không lắp đặt đèn đường, cũng không có mấy người đi đường, thậm chí còn ẩn trong rừng cây, vô cùng hoang vu, môi trường xung quanh còn khá âm u.

Đám chặn đường này, rõ ràng là ôm cây đợi thỏ, đã có chuẩn bị từ trước.

Từ khi cô mười bốn tuổi, thường xuyên xảy ra chuyện cướp giữa đường như này, Nam Mẫn cũng không thấy lạ nữa, hôm nay lại gặp phải, thậm chí còn có cảm giác lâu lắm không gặp phải.

Hồi còn nhỏ, cô đã biết bố mẹ của mình không phải người bình thường, cô kế thừa gen vượt trội và đặc biệt của bố mẹ, sinh ra đã bất phàm, mặc dù bố mẹ cố gắng muốn cho cô trở thành người bình thường, nhưng cuối cùng nguyện vọng tốt đẹp đó không thể thực hiện.

Cô cũng từng oán trách, tất cả các bạn nhỏ xung quanh, kể cả Nam Nhã và Nam Lâm đều có thể đến trường học, tại sao cô lại chỉ có thể ở nhà?

Cô từng khóc, từng làm ầm ĩ, thậm chí một mực muốn bỏ nhà đi.

Bố mẹ cô cho cô tình yêu vĩ đại, sự bảo vệ tốt nhất, nhưng vẫn không kìm được trái tim muốn bay ra của cô.

Với sự cố gắng lên kế hoạch của cô, cuối cùng đã thực hiện được vào năm mười bốn tuổi.

Nhưng không đợi cô vui mừng mấy ngày thì bị bắt cóc.

Trải nghiệm lần đó, gần như có thể gọi là “thoát khỏi cõi chết”, trẻ con phải trải qua ngã đau mới trưởng thành.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao bố mẹ phải nhốt cô ở trong nhà, thậm chí hết sức che giấu họ tên của cô, thân phận của cô, không tiết lộ bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô ra ngoài, chính là đề phòng cô bị người khác nhằm vào.

Nhưng một người có sức sống như cô, đang tuổi trẻ yêu đời làm sao có thể nhốt cả đời trong nhà chứ?

Cô xin bố mẹ: “Dù sao con gái cũng phải có một ngày trưởng thành, con không thể dựa vào bố mẹ bảo vệ con cả đời. Con không sợ nguy hiểm, con muốn trở nên mạnh mẽ, sẽ có một ngày, con phải ngăn bố mẹ ở phía sau con, bảo vệ bố mẹ”.

Từ đó về sau, cô vẫn lặng lẽ, nhưng cô có được tự do, cũng bắt đầu dựa vào năng lực của mình đấu với người muốn hại cô, lắc một cái qua mười năm, chưa từng thất bại.

Đám người đó xông lên, cửa xe bị khóa, bọn họ cầm côn sắt choang choang đập vào cửa kính, Nam Lâm sợ đến ôm tai, mặt tái nhợt.

“Chị cả, bọn họ là ai? Muốn ăn cướp ư?”

“Xuống xe hỏi là biết”.

Nam Mẫn vô cùng bình tĩnh lấy ra một cái túi màu đen từ dưới gầm ghế, thay áo chống đạn, lắp đạn vào súng, lên đạn, ném cho Cố Hoành: “Cầm lấy, đợi trên xe, bảo vệ Nam Lâm”.

Nói xong, cô định đẩy cửa xe đi xuống.

“Chị cả, đừng!”, Nam Lâm hoảng sợ tóm chặt cổ tay của cô, hết sức lắc đầu: “Mạng của em không đáng tiền, mạng của chị với đáng tiền! Bảo sư huynh Cố bảo vệ chị, em không sao!”

Nam Mẫn nhìn em gái một lòng hướng về cô này, tình cảm khi xưa dâng lên niềm ấm áp trong lòng, cong miệng cười.

“Yên tâm đi, chỉ mấy tên nhãi này, không lấy nổi mạng của chị đâu”.

Nam Mẫn xuống xe, đóng cửa xe lại, lướt nhìn: “He, đừng đập nữa, cửa kính làm từ vật liệu đặc biệt, đạn bắn không xuyên, tiết kiệm chút sức lực đi”.

Bảy tám tên côn đồ vừa nhìn thấy Nam Mẫn đường hoàng xuống xe, lập tức ngẩn người, đều không phản ứng lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK