Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 310: Cả nhà chúng ta đều ủng hộ con!

Bởi vì không nghĩ ra, nên có một dạo anh không tin vào tình yêu, càng không tin vào hôn nhân, tình yêu quá ngắn và tạm thời, hôn nhân cũng là thứ hào nhoáng bên ngoài, anh chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy những người yêu mình.

Anh tưởng rằng mình nắm được rồi, không ngờ người anh nắm được kia lại không yêu mình, mà người thật sự yêu mình lại bị anh vứt bỏ.

“Trước kia không muốn thừa nhận thất bại của mẹ, cũng không muốn thừa nhận mẹ là kẻ thua cuộc trong thế giới tình cảm, mẹ và Thẩm Lưu Thư đã dày vò nhau mười năm rồi, nói cho cùng cũng là mẹ không cam lòng mà thôi”, Dụ Phượng Kiều chậm rãi nói: Hôm nay mẹ thừa nhận mẹ thua cuộc, nhưng không phải thua Trác Nguyệt, mà thua chính bản thân mình”.

Bà ấy nhìn về phía Dụ Lâm Hải: “Con trai, con biết ban đầu tại sao mẹ phản đối con ly hôn Mẫn không? Thứ nhất mẹ biết, Trác Huyên giống cô Trác Nguyệt của nó, không phải thứ tốt đẹp gì; thứ hai, mẹ sợ Mẫn sẽ bước theo gót chân của mình, vì một cuộc hôn nhân không đáng giá, một người đàn ông không yêu thương mình mà dành cả một cuộc đời mình”.

Lông mày Dụ Lâm Hải khẽ run rẩy, đôi mắt sâu thẳm.

Nhắc đến Nam Mẫn, môi Dụ Phượng Kiều chậm rãi nở nụ cười: “Nhưng đứa nhỏ Mẫn này, tính cách rắn rỏi khí khái hơn cả mẹ, cũng quả quyết, yêu hận rõ ràng, quyết định phải rời đi, cũng không dài dòng. Nếu như ban đầu, có thể mẹ sẽ giống như con bé, đoạn tuyệt rõ ràng với bố con, con cũng sẽ không vì bố mẹ mà bị tổn thương sâu sắc như vậy, ngay cả yêu cũng không muốn”.

Cổ họng Dụ Lâm Hải nghẹn lại, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ…”

Dụ Phương Kiều kìm nén chua xót trong mắt, vỗ tay Dụ Lâm Hải: “Vì vậy, mẹ cũng nghĩ thông rồi, về sau mẹ sẽ không ép con đoạt Mẫn về nữa, chỉ cần hai đứa có cuộc sống riêng bình yên, vậy là đủ rồi”.

“Không”.

Dụ Lâm Hải đột nhiên mở miệng, chăm chú nhìn mẹ, con ngươi trầm tĩnh, giọng nói cũng tỉnh táo: “Bây giờ không phải mọi người đang ép con, mà là bản thân con muốn đoạt Nam Mẫn về”.

Lần này đến lượt Dụ Phượng Kiều vẻ mặt ngạc nhiên: “Sao con…”

Mắt phượng hẹp dài của bà ấy khẽ híp lại: “Chắc sẽ không phải là vì Mẫn là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Thị, vì vậy mới muốn theo đuổi con bé từ đầu? Vậy không được, con đã từng làm con bé tổn thương một lần, cũng không thể tổn thương con bé lần hai, nhà chúng ta cũng không cần con đi liên hôn thương nghiệp…”

“Mẹ, không như mẹ nghĩ đâu”.

Dụ Lâm Hải đúng lúc cắt đứt suy nghĩ xa xôi của mẹ, trịnh trọng nói: “Chuyện quá khứ không thể thay đổi được nữa, từ đầu đến cuối là lỗi của con. Con muốn bù đắp, nỗ lực hết sức sửa lại gương vỡ, phục hồi như cũ. Vì vậy dù con phải trả giá tất cả, chỉ mong cô ấy có thể quay đầu nhìn mình”.

Nếu cô đã không yêu anh nữa, vậy thì đổi lại anh yêu cô.

Dụ Phượng Kiều nhìn chăm chú con trai, phán đoán lời con mình không giống nói dối, bà không khỏi nhoẻn miệng cười: “Nếu con có tâm trí mạnh mẽ như vậy thì mẹ ủng hộ con! Cả nhà chúng ta đều ủng hộ con!”

Dụ Lâm Hải cũng cười: “Cảm ơn mẹ”.



Cùng một bầu trời, nhưng đêm khác nhau.

Bên thành phố Bắc trời đầy sao, thành phố Nam thì mưa dầm dề liên tục.

Mưa rơi khá lớn, ngập cả thành phố, trời mưa như thác đổ, Nam Mẫn gõ cửa lớn dinh thự nhà họ Tần.

Chỉ tiếc, cửa đóng kín, không cho khách vào nhà.

Người giúp việc không để cho Nam Mẫn đi vào, theo mệnh lệnh của Tần Văn Quân: “Xin lỗi cô Nam, lão gia phu nhân nhà chúng tôi đã ngủ rồi, hôm nay không tiếp khách, mời cô quay về”.

Dưới chiếc ô đen, khuôn mặt Nam Mẫn có chút tái nhợt.

Đường đi mệt nhọc, hôm nay cô bận cả ngày không được nghỉ ngơi, từ lâu đã vô cùng mệt mỏi, cũng đã không đủ kiên nhẫn.

“Xin lỗi, tôi không phải đến làm khách, tôi tới kiếm người”.

Môi mỏng của cô khẽ động: “Vì vậy, thất lễ rồi”.

Vừa dứt lời, ông K đã dẫn một đám người áo đen xông vào, mạnh bạo cậy cửa lớn dinh thự nhà họ Tần.

Nam Mẫn ngáp một cái, không chút trở ngại bước vào.

Bóng đêm u ám, mưa như thác đổ đã cọ rửa máu trong sân.

Trong ngoài dinh thự nhà họ Trần, người áo đen đứng đầy, ba bước một vọng gác, năm bước lại một trạm gác, vây kín đến mức nước chảy không lọt trang viên không tính là lớn.

Tần Văn Quân cài nút áo, đấm vào cửa phòng: “Nguyên, ra ngoài!”

Tần Giang Nguyên đang ở trong phòng chơi đùa với Phùng Thanh, đạo cụ đều đã chuẩn bị xong, định chơi một chút kiểu mới, nghe thấy bố gõ cửa, anh ta bị dọa cho mềm nhũn, vội vàng giấu dưới chăn, đáp lại: “Làm gì thế bố, đi nằm rồi mà”.
Chương 311: Xông vào nhà họ Nam

“Bớt nói nhảm, mau lăn qua đây cho tao! Xảy ra chuyện rồi!”

Phùng Thanh nghe không đúng lắm, vội vàng cởi trang phục thủy thủ xuống, khoác quần áo lên, thúc giục Tần Giang Nguyên mau đi ra xem: “Có phải bên phía Nam Nhã kia lại náo loạn không?”

Tần Giang Nguyên vừa xách quần, vừa khinh thường nói: “Bây giờ hai tay hai chân cô ta đều bị trói chặt, miệng cũng bị bịt rồi, có khác gì phế nhân đâu, còn náo loạn được gì nữa?”

Mặc dù nói là vậy, Phùng Thanh cũng không tránh khỏi lo lắng: “Nam Nhã dễ đối phó, người khó đối phó là chị họ của cô ta, Nam Mẫn. Có phải cô ta đến hay không?”

“Không thể nào”.

Tần Giang Nguyên không chút nghĩ ngợi liền phản bác: “Cô ta sẽ không đến đây đâu, quan hệ giữa chị em bọn họ không hề tốt đẹp, dù Nam Nhã chết, chắc Nam Mẫn cũng sẽ không để ý cô ta đâu… Không phải là em nghe chuyện Nam Nhã nói anh từng theo đuổi Nam Mẫn, vì vậy ghen? Hả? Tiểu yêu tinh ghen tuông?”

Anh ta nói xong, tiến lên vỗ mông Phùng Thanh, rồi hôn một cái.

Phùng Thanh cũng không từ chối, mượn động tác leo lên người anh ta, cắn rái tai anh ta, nỉ non: “Người ta chính là tiểu yêu tinh ghen tuông đó…”

“Em dâm đãng quá đấy”.

Tần Giang Nguyên nhướng mi: “Nhưng anh yêu dáng vẻ dâm đãng của em!”

Mắt thấy sắp mài ra hỏa khí, chủ tịch Tần chờ một lúc ở bên ngoài đã không nhịn được rồi, đập cửa ầm ầm: “Thằng nhãi, trời sắp sập rồi mày vẫn còn rảnh rỗi tình yêu trai gái à, không ra tao đạp cửa đấy!”

“Tới đây tới đây!”

Tần Giang Nguyên nhanh chóng ra ngoài, vừa mở cửa liền bị bố tát một cái.

Anh ta ôm mặt: “Bố làm gì thế? Chuyện gấp rút?”

Tần Văn Quân trợn tròn mắt: “Con mẹ nó lửa đốt đến mông mày rồi! Thằng khốn kiếp này! Mau theo tao xuống, Nam Mẫn tới!”

???

Tần Giang Nguyên dấu hỏi đầy đầu, thật đúng là Nam Mẫn tới?

Khi bố con nhà họ Tần cuống cuồng từ trên tầng đi xuống, Nam Mẫn đang nhàn rỗi ngồi trên sofa ngủ được một giấc.

Mỹ nhân ngủ cũng là mỹ nhân, nhìn qua thật yên bình.

Tần Giang Nguyên vừa rồi còn đang vui sướng tán tỉnh, nhưng vừa thấy Nam Mẫn, Nam Nhã hay Phùng Thanh gì đó đều bị anh ta quên sạch sẽ.

Nam Mẫn mới là người phụ nữ chân chính ở trên thẩm mỹ của anh ta, được anh ta đặt lên đầu tim, khắc sâu trong đầu, làm thế nào cũng không có được, nhưng làm thế nào cũng không quên được.

“Mẫn, sao em lại đến đây?”, Tần Giang Nguyên mặt đầy bất ngờ ngạc nhiên đi về phía sofa, định đánh thức Nam Mẫn.

“Aiz yo!”

Tần Văn Quân diễn kịch, đẩy con gái lên nghênh đón Nam Mẫn: “Mẫn, sao cháu đến không báo một tiếng trước, để chú chuẩn bị một chút, thất lễ thất lễ rồi…”

Ông ta nói xong định tiến lên bắt tay với Nam Mẫn, nhưng lại bị thân hình cao lớn của ông K chặn lại, chìa tay khẽ hất ra, Tần Văn Quân liền lùi vài bước.

“...”, có hơi ngượng ngùng.

Phùng Thanh đỡ bà Tần xuống tầng.

Bà Tần nhìn thấy áo đen khắp phòng, dọa cho khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.

“Làm gì vậy? Ai cho mấy người xông vào đây, mấy người tự ý xông vào nhà dân, chúng tôi có thể báo cảnh sát! Người đâu, bảo vệ đâu, mau tống cổ đám người này ra ngoài cho tôi!”

Giọng nói sắc bén của bà ta vang vọng trong biệt thự lớn, không ai đáp lại bà ta, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào ngượng ngùng khác.

Một lúc sau, Cố Hoành mở miệng, phá vỡ phần ngượng ngùng này.

“Đêm khuya viếng thăm, thất lễ rồi. Lần này tổng giám đốc Nam đến đây, mục đích rất đơn giản, chính là nghe nói cô hai nhà họ Nam chúng tôi bị giam giữ trong dinh thự nhà mấy người, vì vậy mới đặc biệt đến đây một chuyến, dẫn cô Nam Nhã về, đỡ phải tiếp tục ở lại dinh thự nhà họ Tần, quấy rầy các vị”.

Nhà họ Tần nghe xong, lần lượt đưa mắt nhìn về phía Nam Mẫn, không ngờ cô đang lấy tay chống đầu, lại ngủ.

Đúng là hoàn toàn không coi bọn họ ra gì!

Bà Tần trong lòng giận dữ, muốn tiến lên nói Nam Mẫn mấy câu, nhưng lại bị Phùng Thanh kéo lại, cô ta cười lộ núm đồng tiền đầy dịu dàng: “Dì à, dì bớt giận, ngồi xuống trước”.

Đỡ bà Tần ngồi xuống ghế sofa, Phùng Thanh tiến, khuôn mặt thuần khiết vẫn mang theo nụ cười dịu dàng.

“Cô cả Nam, e rằng chuyện này có chút hiểu lầm, chúng tôi không hề giam cầm cô hai nhà họ Nam, là cô ta tự tìm đến cửa, cầm theo que thử thai và phiếu khám thai đến muốn anh Nguyên nhận đứa con trong bụng cô ta. Anh Nguyên nói nếu đã ly hôn rồi, tốt nhất là đoạn tuyệt sạch sẽ mối quan hệ giữa hai bên, mặc kệ đứa bé trong bụng có phải của anh ấy hay không thì đều khuyên cô ta bỏ đi. Nhưng Nam Nhã không chịu, ngược lại lấy đứa bé trong bụng ra uy hiếp người khác, ở lỳ nhà họ Tần không đi, chúng tôi cũng hết cách”.

Giọng nói cô ta dịu dàng, nói chuyện đâu vào đấy, người nghe rất thoải mái.

Người đàn ông bình thường đều thích nghe cô ta nói chuyện, nhưng hai vệ sĩ cao to bên trái bên phải Nam Mẫn giống như liệt mặt, nghe xong hồi lâu mặt vẫn không cảm xúc, hoàn toàn không coi lời cô ta nói là cái rắm gì.
Chương 312: Sợ hãi

Cố Hoành liếc cô ta một cái: “Xin hỏi cô này là?”

“Ồ, quên tự giới thiệu, tôi là Phùng Thanh”.

Phùng Thanh nói xong, khoác cánh tay của Tần Giang Nguyên, xoa bụng, nói có ý sâu xa: “A Nguyên là bố của đứa bé trong bụng tôi”.

Cố Hoành thản nhiên “ồ” một tiếng: “Vậy hiện giờ cô chưa có danh phận, đương nhiên không thể thay nhà họ Tần nói chuyện, cử người có thể làm chủ đứng ra nói chuyện với cô cả của chúng tôi đi”.

“…”, sắc mặt Phùng Thanh lúc tái xanh lúc trắng bệch.

Từ đầu đến cuối, Nam Mẫn cũng không nói một lời, chỉ uể oải ngáp một cái, ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn rất nhiều, sức chiến đấu cũng hồi phục.

Thấy cuối cùng cô cũng mở mắt, Tần Giang Nguyên vội tiến lên một bước, ngồi quỳ bên bàn trà: “Tiểu Mẫn, em nói xem em làm gì thế? Hai chúng ta có quan hệ thế nào, việc gì phải vì một Nam Nhã mà làm tổn thương hòa khí chứ? Em yên tâm, chỉ cần cô ta ở nhà họ Tần thêm một tháng, để anh xét nghiệm đứa bé trong bụng cô ta rốt cuộc có phải của anh hay không thôi. Nếu không phải, anh bảo đảm để cô ấy đi, đưa cô ấy về khu vườn hoa hồng, được không?”

Nam Mẫn uể oải nhấc mí mắt, ngồi vững trên sofa, cũng không động đậy, tư thái nhàn hạ và lười biếng, giống như nhà mình vậy.

Cô thản nhiên lên tiếng: “Tối nay tôi đã đến đây thì cũng không muốn chạy một chuyến mất công. Giao Nam Nhã cho tôi thì tôi sẽ về, không ở lại thêm một giây”.

“Không được!”

Tần Văn Quân bị kích thích bởi thái độ của Nam Mẫn, cuối cùng nổi giận: “Có thể trong bụng Nam Nhã mang huyết mạch của nhà họ Tần tôi, quyết không thể để nó rời đi! Lúc nào sinh đứa bé ra, thì lúc đó để cô ta đi”.

Nam Mẫn cười: “Ông Tần, ông hiểu lầm rồi, tôi không có ý thương lượng với mọi người. Tôi nói, tối nay Nam Nhã phải đi theo tôi”.

Cô vừa dứt lời, hai người áo đen bên đó đi đến, báo cáo: “Cô cả, đã tìm được người rồi, bị nhốt trên gác xép”.

Nam Mẫn thản nhiên “ừm” một tiếng: “Đi thôi, đi lên xem sao”.

Cô đứng lên, đang định đưa người lên, Tần Văn Quân và Tần Giang Nguyên vừa định chặn lại, thì bị người áo đen đồng loạt bao vây, bị nhốt trong vòng vây, chỉ có thể hét lên: “Các người tự ý xông vào nhà dân, là phạm pháp đấy!”

“Không cần các người phổ cập pháp luật cho tôi”.

Nam Mẫn đi thẳng lên cầu thang mà không quay đầu lại, dặn dò Cố Hoành: “Chuẩn bị sẵn máy ảnh, chốc nữa chụp vài bức, chúng ta cần lưu lại chứng cứ. Tội danh bắt cóc, tự ý giam giữ phụ nữ mang thai hình như cũng không nhỏ”.

Bước lên cầu thang, cô cười ung dung: “Ai muốn cá chết lưới rách với tôi, cá chưa chắc đã chết, nhưng lưới chắc chắn sẽ rách”.

Sét đánh qua chân trời, chém không trung màu xanh thẫm thành vệt trắng.

“Ầm ầm” một tiếng sấm, Nam Nhã sợ đến người run lẩy bẩy.

Dinh thự nhà họ Tần này chỗ nào cũng tốt, chỉ có gác xép này bị dột!

Gác xép vốn ẩm ướt nóng nực, trời vừa mưa thì càng không thể ở.

Nam Nhã muốn trốn đến bên tường, nhưng hai tay cô ta bị trói, trên cổ chân cũng buộc dây xích dùng để xích chó, rất ngắn, không nhúc nhích nổi.

Người nhà họ Tần ghét cô ta ồn ào, cái giẻ lau được nhét vào miệng cô ta không biết đã lau cái gì, trong miệng đầy mùi lạ, muốn kêu cũng không không kêu được, chỉ có lúc ăn cơm, bọn họ mới bỏ ra cho cô ta.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Nam Nhã đã khóc sưng phù đôi mắt, giống như con ếch bi thương. Cô ta sống hơn hai mươi năm, ấm ức phải chịu cũng không nhiều bằng mấy ngày này.

Cả nhà họ Tần từ trên xuống dưới đều không phải con người!

Trong bụng cô ta còn mang đứa con của Tần Giang Nguyên, bọn họ lại đối xử với cô ta như vậy, nghĩ mãi, nghĩ mãi, Nam Nhã lại muốn khóc… Đột nhiên cô ta nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ Nam Lâm, nhớ…

Bà nội nó, bây giờ cô ta lại bắt đầu nhớ đến cả Nam Mẫn!

Trước đây cô ta cảm thấy Nam Mẫn rất tàn nhẫn, nếu không so sánh thì không tổn thương, ít nhất Nam Mẫn không muốn lấy mạng của cô ta, nhưng từ trên xuống dưới nhà họ Tần thực sự muốn mấy mạng của cô ta, hu hu hu…

Nam Nhã đang rưng rưng nước mắt, bên tai bỗng vang lên tiếng cốc cốc, dọa cô ta sợ không còn buồn khóc nữa, áp vào bên tường theo bản năng, chuyển động như con giun, vẻ mặt hoảng sợ, xích chân bị cô ta giật đến mức cổ chân ma sát sắp rách cả da, rỉ máu, cô ta cũng không quan tâm…

Cô ta thực sự rất sợ!

Sợ Tần Giang Nguyên đến dẫm lên mặt cô ta, sỉ nhục cô ta, càng sợ con đê tiện Phùng Thanh đó không có ý tốt muốn lấy mạng đứa con trong bụng cô ta.

Trước đây cô ta đọc truyện ngôn tình, còn cảm thấy tình tiết cấm nhốt gì đó rất cảm động, kiểu nam chính điên cuồng mất trí vừa thô vừa tục. Nhưng khi thực sự xảy ra với mình, cô ta chỉ muốn bỏ chạy, muốn về nhà tìm chị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK