Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 255: Lão Dụ, cậu cứ nhìn như vậy?

Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc nhìn anh ta, cái tên tiêu chuẩn kéo này.

Nghĩ đến buổi tối có thể thưởng thức tài nghệ của Nam Mẫn, tâm tình Phó Vực liền rất sung sướng, vừa lái xe vừa ngâm nga hát, giống như nhàn nhã thăm dò tình hình: “Lần này đi thành phố Thanh, tiến triển sao rồi?”

Dụ Lâm Hải tựa lưng vào ghế ngồi, hút thuốc, tâm tình uể oải giống như người máy bị rò điện: “Vẫn vậy”.

“Xem ra tiến triển rất chậm chạp”.

Phó Vực nhếch môi, không một chút gánh nặng tâm lý nói cho Dụ Lâm Hải kế sách của mình.

“Tiểu gia của tôi ơi, vốn định đi một chuyến đến thành phố Thanh, sau đó nghe nói cậu đi rồi, trong đầu tôi nghĩ thôi vậy, mỗi lần cậu xuất hiện, tâm tình của Nam Mẫn không tốt, tôi cần gì phải tiếp xúc với cô ấy cho xui xẻo, tránh cho mình tự chuốc lấy hậu quả, vậy thì mất nhiều hơn được”.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Dụ Lâm Hải rồi nói: “Nhưng cậu phải cẩn thận một chút, tình địch ngày càng nhiều, ngoại trừ tôi, bên cạnh Nam Mẫn còn có thêm một con chó nhỏ, tên nhãi đó còn trẻ hơn chúng ta”.

Dụ Lâm Hải: “...”

“Thông minh hơn nhiều”.

“...”

Dụ Lâm Hải vốn dĩ muốn coi lời anh ta như thả rắm, nhưng tên nhãi này quả thật quá om sòm, anh phun ra một một vòng khói: “Cậu cũng thật thiếu thông minh”.

Phó Vực: “…”

Tình bạn này chắc có bền lâu!



Vừa lên xe, Nam Mẫn liền nhận được cuộc gọi của Hạ Thâm.

Nam Mẫn lập tức nghe máy: “Anh ba”.

“Em gái, rời khỏi sân bay chưa?”

Giọng nói của Hạ Thâm dịu dàng ôn hòa nói không nên lời.

“Ừm”.

Nam Mẫn nhìn thấy hotsearch liền biết chắc chắn là anh ba đã cố ý “thu hút”, nếu không sao lại trùng hợp như vậy, cô chần chừ nói: “Anh và Thư Anh…”

Hạ Thâm nhẹ nhàng cười một tiếng bên đầu dây điện thoại: “Lần sau gặp mặt phải gọi là chị dâu”.

Nghe đến đây, lông mày đang nhíu chặt của Nam Mẫn liền giãn ra, trên mặt cũng hiện lên ý cười: “Chúc mừng nha, kiên trì chờ đợi cuối cùng mây rẽ đã thấy mặt trời rồi”.

“Cùng vui”.

Hạ Thâm cười một tiếng, sau đó nói: “Vốn dĩ không định công khai sớm như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, mặc dù anh biết chuyện của Tư Đạc em tự có sắp xếp, nhưng anh không chịu nổi có người mắng mỏ em gái mình như vậy”.

Nam Mẫn nghe xong, trong lòng ấm áp, lập tức áy náy.

“Gây thêm phiền phức cho hai người rồi”.

Nói xong, giọng Thư Anh từ bên kia truyền đến: “Không phiền, trạng thái trong giới fan là như vậy, tối tăm rối loạn, nhưng sẽ qua nhanh thôi, cô đừng quá để trong lòng”.

Nam Mẫn “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn chị dâu ba”.

“...”

Ngay sau đó tiếng cười khẽ của Hạ Thâm truyền tới: “Được rồi, một tiếng ‘chị dâu ba’ của em làm cho bạn gái anh đỏ mặt rồi”.

Nói đùa thêm mấy câu rồi cúp máy.

Fan hâm mộ và phóng viên lũ lượt chạy đến sân bay, kết quả bắt hụt, đang hậm hực thì phát hiện ra Tư Đạc đăng Weibo.

Đầu tiên anh ta kể một chút tình hình vết thương ở chân của mình, bảo mọi người và các bạn fan hâm mộ không cần lo lắng, sau đó nói rõ tỉ mỉ chuyện vai diễn, nói anh ta không hề nhận được thông báo đổi vai diễn của đoàn làm phim, nhà sản xuất và đạo diễn phim “Thương Hải Nguyệt Minh” cũng không có ý định đổi anh ta.

Đoàn làm phim cũng cân nhắc đến tình hình vết thương ở chân anh ta, vì vậy mới sử dụng phương án dự phòng, mọi người cạnh tranh công bằng, còn cuối cùng sẽ chọn ai, tất cả đều theo sự sắp xếp của đạo diễn và đoàn làm phim.

Cuối cùng, anh ta thay mặt fan hâm mộ trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến sếp vì chuyện này mà bị tổn hại, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhưng không mất đi vẻ thân thiện khuyên nhủ fan hãy hâm mộ thần tượng một cách có lý trí, đừng tùy ý chửi rủa ở trên internet, cũng đừng làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm kỷ cương pháp luật.

“Đừng vì yêu mến của các bạn đối với tôi trở thành vũ khí sắc bén công kích người khác, love&peace, hy vọng chúng ta đều có thể giữ vững”.

Vốn dĩ cách diễn đạt của anh ta rất sắc bén, vừa nhận được điện thoại của em trai gọi tới, nghe nói fan của anh ta công kích Nam Mẫn trên đường và sân bay, theo đuôi chặn đường cô, hơn nữa còn chửi rủa, Tư Đạc vừa tức vừa gấp gáp, toàn thân đều run rẩy, anh ta lách cách gõ một đống chữ, cuối cùng bị chị Hoa quản lý hết xóa lại giảm bớt mới miễn cưỡng không chế lại được chút cảm xúc.

Nam Mẫn nhận được điện thoại của Tư Đạc: “Tổng giám đốc Nam, xin lỗi, tôi biết rồi, đều là vì tôi…”

Anh ta tràn đầy áy náy nói xin lỗi Nam Mẫn, cô hết lòng hết sức vì anh ta, không chỉ giúp anh phẫu thuật, điều trị vết thương ở chân, lại còn bị fan công kích vì chuyện của anh ta, thiếu chút nữa bị thương, đây đều là chuyện Tư Đạc không thể nào chấp nhận.

“Được rồi”.

Nam Mẫn cắt đứt lời xin lỗi luôn miệng của anh ta: “Chuyện này là quyết định của tôi, không liên quan đến anh, trước mắt đều đang không chế trong lòng bàn tay, tôi cũng không bị thương tích gì, anh cũng không cần quá để ý. Bây giờ điều quan trọng nhất là dưỡng thương cho tốt, sớm quay lại đóng phim”.

Bài đăng của Tư Đạc được không ít người có sức ảnh hưởng chia sẻ và nhấn like, sau đó các phương tiện truyền thông chính thống cũng chú ý đến chuyện này, bày tỏ ủng hộ, nghệ sĩ có nghĩa vụ và trách nhiệm ràng buộc hành vi của fan hâm mộ, phải có dẫn dắt đúng đắn, cũng kêu gọi mọi người theo đuổi idol có lý trí, đừng nên dò xét bên bờ pháp luật.

Phía Triệu Tĩnh chịu ảnh hưởng sâu sắc của dư luận, hoàn toàn không thể đóng tiếp phim được nữa, chiều tối hôm đó cũng công bố muốn rút lui khỏi đoàn làm phim, nhưng ngấm ngầm đâm chọt nói đây là âm mưu, tự chế giễu mình không được người ta coi trọng, cái giá cho tất cả sự nỗ lực đến cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.
Chương 256: Lão Dụ, cậu cứ nhìn như vậy?

Chữ viết vô cùng bay bổng, cũng khiến không ít cư dân mạng chia sẻ và thả like, anti fan của Tư Đạc lại càng tuyên bố chuyện này từ đầu đến cuối chính là hành vi lăng xê bản thân của anh ta, Triệu Tĩnh chỉ là người đội nồi oan ức nhất.

Trên mạng đang bàn tán sôi nổi, mãi đến sẩm tối, chuyện này mới được chuyển ngoặt sang hướng khác. Một đoạn ghi âm được công bố trên mạng, là cuộc đối thoại giữa hai người, giọng người phụ nữ bị biến đổi, không phân biệt được là ai, nhưng giọng của người đàn ông thì vô cùng rõ ràng.

‘Tư Đạc là anh đẩy xuống?’

‘Phải’.

Đoạn ghi âm vừa đăng lên, lại một lần nữa nổi lên sóng lớn.

‘Tư Đạc rơi xuống vách đã không phải bất ngờ, mà là do người ta hại!”

Sự việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng, cảnh sát vào cuộc, khiến tin tức giải trí ban đầu trở thành vụ án hình sự, tối hôm đó Triệu Tĩnh bị triệu tập, tiếp nhận điều tra.

Cùng lúc đó, Nam Mẫn đã sắp xếp xong mọi thứ, cô bước ra từ phòng tắm, sau khi ngâm mình xong đã giải tỏa không ít mệt mỏi khi đi tàu xe, thư thái hơn rất nhiều.

Vừa vào phòng thay đồ mặc quần áo, liên hoàn các cuộc gọi như muốn đoạt mạng của Phó Vực vang lên: “Bọn tôi đã đến cửa nhà em rồi, mau ra đi! Nếu không bọn tôi vào đó!”

Nam Mẫn lạnh lùng: “Chờ”.

Phó Vực và Dụ Lâm Hải đứng chờ ở cửa không bao lâu, Nam Mẫn liền đi ra.

Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, áo ngắn màu đen lộ ra eo nhỏ, phối với quần sooc bò màu đen, chân đi một đôi giày vải cổ điển đơn giản, cũng không đẹp lắm, gót giày giẫm xuống, giống như đi dép lê, lộ ra vẻ lười biếng tùy ý.

Mái tóc đen hơi dài tùy ý buông xõa, còn dính chút hơi nước, mặt cũng không trang điểm, để nguyên mặt mộc, làn da trắng sáng, đôi chân trắng thon thả thẳng tắp dưới ánh đèn cực kỳ thu hút, cả người đơn giản lại thoải mái, phả vào mặt một luồng hơi thở mát rượi.

Phó Vực nhìn chằm chằm vào Nam Mẫn, cặp mắt hoa đào khẽ cong lên.

Anh ta chưa từng thấy cô trong dáng vẻ này, cả người nhìn thẳng, yết hầu ở cổ họng lăn lên xuống liên tục.

Đây là em gái tiên nữ từ đâu bay xuống vậy, sao mà quyến rũ thế!

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn một lúc, mày kiếm khẽ nhăn lại, sao bây giờ cô lại gầy vậy?

Trên người không có hai lạng thịt, sắp thành da bọc xương rồi.

Nam Mẫn ngước mắt lên nhìn họ, hai người đàn ông này không biết muốn đùa giỡn hay thế nào, không ở trong xe đợi, đều dựa ở cửa xe, cũng không nói gì, làm bộ lãnh khốc.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực hôm nay cũng ăn mặc bình thường, một người áo đen, một người mặc đồ thể thao màu trắng, nhìn từ xa thật môn đăng hộ đối.

Khóe môi Nam Mẫn hơi nhếch lên, giơ tay chỉ: “Hai người các anh mặc đồ tình nhân?”

“...”

“...”

Dụ Lâm Hải và Phó Vực mắt nhìn đối phương, rồi lại nhìn mình, cả hai lùi về sau một bước lớn, trong mắt đều là vẻ chán ghét.

Lúc này, suy nghĩ trong lòng hai người đều giống nhau: Đừng đến gần ông đây!

Phó Vực nhìn Dụ Lâm Hải toàn thân đồ đen, lại nhìn sang Nam Mẫn cũng đồ đen, cảm thấy hình như đây mới là dáng vẻ của trang phục tình nhân…

Nhưng đương nhiên anh ta không thể nói như vậy!

Phó Vực đột nhiên tiến tới ôm cổ Dụ Lâm Hải, nói với Nam Mẫn: “Chúng tôi là hắc bạch song hiệp, chuẩn bị lập đội đi chọn mỹ nhân!”

Dụ Lâm Hải nhăn trán: “Cậu điên à?”

Nam Mẫn xùy một tiếng: “Hắc bạch song sát ý”.

“...”

Phó Vực lái xe đi về phía nhà hàng Thực Vị.

Qua một đèn xanh đèn đỏ, đang định rẽ trái vào đường lớn theo tín hiệu rẽ, sau lưng liền truyền đến hai giọng nói khác nhau nhưng rất đồng thanh: “Đi thẳng vào đường tắt”.

Phó Vực: “???”

Tay cũng run run theo.

Anh ta đánh lái đi vào đường mòn theo như họ nói, liếc về phía hai người ngồi đằng sau.

Cho dù hai người cách nhau một khoảng ở giữa nhưng vẫn khiến Phó Vực khó chịu: “Tôi nói này, hai người thật sự coi tôi là tài xế?”

Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta.

Nam Mẫn cho rằng Phó Vực đang nhằm vào mình, cô nhàn nhạt nói: “Nếu không thì anh xuống đây, để tôi lái?”

“Tôi thấy được”.

Phó Vực rất biết lắng nghe, lập tức đỗ xe dừng bên đường, cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Nam Mẫn cũng không cảm thấy có gì, cô khoan thai đi vào ghế lái.

Phó Vực muốn chuyển tới ghế lái phụ, nhưng Nam Mẫn đã khóa cửa xe, hạ cửa kính xuống, chỉ về ghế sau: “Ra sau đi”.

Đúng, không được như ý đâu.

Dụ Lâm Hải nhìn Phó Vực ngồi bên cạnh mình, chân mày nhíu chặt: “Cậu không biết xấu hổ à?”

Phó Vực rất thản nhiên: “Có gì mà xấu hổ? Không phải nhìn hai người ở cạnh quá ngượng ngùng sao, giúp hai người…”

Lời còn chưa dứt, xe giống như mũi tên “Vèo” ra ngoài.

Mẹ ơi!

Phó Vực và Dụ Lâm Hải đồng thời nắm chặt tay, lặng lẽ thắt dây an toàn.

“... Vợ cũ của cậu lái xe mãnh liệt như vậy à?”

Phó Vực dựa vào cửa kính, ngồi yên chuẩn bị nhảy xe bất cứ lúc nào.

Dụ Lâm Hải biểu tình không rõ: “Tôi cũng là lần đầu ngồi”.

Nhìn vẻ mặt hai người cứng ngắc, điệu bộ giống như ngồi bàn chông, Nam Mẫn khẽ nhếch môi, hai tay nắm chặt vô lăng, chân đạp ga, xe di chuyển rồi quẹo vào khúc cua.

“Aiz yo! Chị tài ơi lái chậm chút…”

Phó Vực bất ngờ ngã vào người Dụ Lâm Hải, tiếng gào khóc thảm thiết phá vỡ rừng cây.
Chương 257: Độc không chết là được

Cuối khoả vẫn sống sót đến nhà hàng Thực Vị.

Lúc Phó Vực xuống xe, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, nữ tài xế thật sự thật sự quá đáng sợ! Đây là điều khiển xe khác gì hỏa tiễn đâu…

Nam Mẫn phóng xe mặt không đỏ tim không đập mạnh, tiện tay ném chìa khóa thành đường parabol rơi vào tay Phó Vực: “Xin mời hai vị”.

Phó Vực đỡ Dụ Lâm Hải, làm ‘người khuyết tật nhưng ý chí kiên cường’ đi theo sau lưng Nam Mẫn đi vào nhà hàng, anh ta chậm rãi cảm khái bên tai anh: “Có cảm thấy gì không, từ sau khi Nam Mẫn ly hôn với cậu, cô ấy giống như ngựa hoang nhỏ thoát khỏi dây cương, kéo cũng không kéo nổi, không có chút bản lĩnh thì thật sự không đè nổi cô ấy đâu”.

Dụ Lâm Hải liếc xéo anh ta: “Cậu muốn nói gì?”

“Theo kinh nghiệm chăn ngựa nhiều năm của tôi, ngựa hoang nhỏ bình thường sẽ không ăn lại cỏ ban đầu, vì vậy cỏ trước mặt là tôi đây đến để khuyên cỏ ban đầu là cậu hay là thôi đi, chân trời nào không có cỏ thơm chứ?”

Phó Vực cười đầy đê tiện.

Dụ Lâm Hải coi lời anh ta như đang đánh rắm, vai anh nhún một cái, Phó Vực đang bám trên người anh thiếu chút nữa ngã nhào.

Nhìn bóng lưng Dụ Lâm Hải lạnh nhạt, anh ta đứng thẳng người, sờ lỗ mũi, cười đểu: “Khao khát thắng bại đáng chết của tôi ơi!”

Nhà hàng lúc này đang vào giờ cơm, có không ít người, Dụ Lâm Hải và Phó Vực vừa đi vào liền lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Cậu nhìn hai người đàn ông kia đi, đẹp trai quá!”

“Oa đúng thật, nhan sắc nghịch thiên! Nhìn đôi chân dài kia xem, là người mẫu sao?”

Phó Vực ra vẻ xung quanh không người, anh lại khoác vai Dụ Lâm Hải: “Nói trước, hôm nay đến là để ăn cơm, cậu đừng nhắc lại chuyện cũ chọc cho Nam Mẫn không thoải mái, hại ông đây không được ăn, ông đây sẽ ăn cậu đấy!”

Dụ Lâm Hải: “Cút!”

Bởi vì khoảng cách có hơi xa, âm thanh đứt quãng, mấy cô gái đang si mê chỉ bắt được mấy chữ vào tai, lúc nghe thấy “sẽ ăn cậu”, ai nấy đều hóa đá tại chỗ, tan nát cõi lòng.

“Quả nhiên đẹp trai cũng đều làm gay, hai người này vậy mà lại là một đôi!”

“Gay đều đẹp trai như vậy sao, có thể bẻ cong thành thẳng được không? Tôi muốn để bọn họ làm bạn trai của mình, tùy tiện chọn một người, cả hai tôi cũng không ngại!”

“Lại bị mẻ đầu rồi ha ha ha, trái tim gái hư của tôi được thỏa mãn!”

Dụ Lâm Hải và Phó Vực hoàn toàn không biết hai người gây ra xôn xao, họ được giám đốc dẫn vào phòng tình nhã.

Nam Mẫn thì đi thẳng vào phòng bếp, vốn định dặn dò Đinh Danh Dương mấy câu, không ngờ vừa vén rèm lên lại nhìn thấy Tư Triết, mi tâm cô khẽ nhíu lại.

“Tiểu Triết? Không phải bảo cậu quay về huấn luyện hả, sao lại tới?”

Tư Triết ngẩn người, cũng không ngờ Nam Mẫn tối nay sẽ đến, cậu ta vội vàng nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn: “Chị… buổi tối không có huấn luyện, cổ tay sư phụ bị trẹo, phòng ăn không đủ người làm, em đến hỗ trợ một chút”.

Lúc này Nam Mẫn mới nhìn sang cổ tảy Đinh Danh Dương đang đắp thuốc cao: “Sao cổ tay lại bị trẹo?”

“Không sao, bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi chút là được”, Đinh Danh Dương phớt lờ nói.

Nam Mẫn căn dặn giám đốc mấy ngày tới đóng cửa sớm, khống chế xong số lượng khách, cô nói với Đinh Danh Dương: “Chú qua đây tôi xem chút”.

Bước sang một bên, cô đấm bóp và mát xa cho Đinh Danh Dương, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô nói với Tư Triết: “Tiểu Triết, đồ ăn tối nay của phòng tình nhã cậu qua nấu đi, để sư phụ cậu nghỉ ngơi, vừa hay cho cậu luyện tay nghề một chút”.

Tư Triết đồng ý, lại có chút thấp thỏm: “Khách sẽ đồng ý chứ?”

“Không có gì mà không đồng ý”.

Động tác tay Nam Mẫn không ngừng, cô nhàn nhạt nói: “Độc không chết là được”.

Phòng tình nhã, Dụ Lâm Hải và Phó Vực đang chọn món ăn.

Cơ hội ngàn năm hiếm gặp như vậy, Phó Vực nhận lấy thực đơn, mắt đảo đảo hỏi giám đốc: “Thức ăn trên đây Nam Mẫn đều biết làm?”

Giám đốc mặt mang nụ cười, khách sáo nói: “Anh thật biết đùa, đồ ăn trên thực đơn đều là cô chủ Nam của chúng tôi đích thân đưa ra, cũng là món tự tay cô ấy dạy các đại sư phụ trong tiệm làm”.

Phó Vực nghe thấy lời này, mắt liền sáng lên: “Vậy bảo cô chủ Nam của các người làm hết tất cả món ăn trên thực đơn được chứ?”

Món nào anh ta cũng muốn ăn!

Giám đốc: “…”

Đã thấy người khí thế ngang tàng rồi, nhưng chưa nhìn thấy người có thể ăn như vậy.

Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn người đối diện, mi tâm nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Gọi nhiều như thế, cậu ăn hết? Lợn à?”

“Chỉ cần Nam Mẫn bằng lòng làm, tôi nguyện ý làm lợn”.

Phó Vực nói không chút gánh nặng tâm lý, đồ ăn ngon trước mặt thì cần gì tôn nghiêm?

Dụ Lâm Hải lười để ý đến anh ta, dùng bút chì đánh dấu một vài món ăn đặc trưng trên thực đơn rồi đưa cho giám đốc: “Thế này là ổn rồi, có rượu gì đặc sắc không?”

Giám đốc nói: “Rượu hoa hồng là loại đặc sắc của nhà hàng, cô chủ chúng tôi tự tay điều chế, hai vị muốn nếm thử không?”

Ánh mắt Dụ Lâm Hải hơi lóe sáng, anh gật đầu: “Được”.

“Vậy hai vị uống chút trà trước, xin chờ chút”, giám đốc cầm thực đơn lui xuống.

Phó Vực không ngừng tặc lưỡi hít hà: “Nam Mẫn đúng là người toàn năng, cái gì cũng biết, rượu cũng tự mình chưng cất. Có cô vợ tài giỏi như vậy, có thể bớt phấn đấu được hai mươi năm, không đúng, năm mươi năm!”

Dụ Lâm Hải lạnh nhạt nhấp hớp trà, làm như không nghe thấy gì cả.

Nhưng Phó Vực không chịu buông tha cho anh, cười xấu xa một tiếng: “Vì vậy vấn đề tới rồi, bỏ lỡ một người vợ tốt như vậy, nửa đêm cậu có khóc lóc, hối hận không?”

Dụ Lâm Hải rũ mi mắt, yết hầu chuyển động, nuốt xuống ngụm trà vừa uống vào miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK