Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 210: Cút

Sau khi được biết Nam Mẫn chính là bậc thầy Ngọc Tâm, anh lập tức nghĩ đến những món quà mà cô đã từng tặng anh.

Đó đều là những món quà anh chẳng dùng tới cũng không quan tâm, bị anh cất vào trong tủ.

Muốn có được một tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm, có thắp đèn đi tìm cũng khó tìm được, không ngờ tác phẩm mà chính tay cô điêu khắc lại xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, là anh có mắt mà không nhận ra vàng nạm ngọc.

Lúc này, khi càng gần với những món quà đó, anh lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch đập điên cuồng.

Khoảnh khắc mở cửa, cùng với mùi nước hoa nồng nặc, là một bóng hình nhào về phía anh: “Anh Hải…”

Tay của Dụ Lâm Hải phản ứng nhanh hơn tai của anh, xuất phát từ tâm lý đề phòng theo bản năng, anh nhạy cảm tránh bóng hình đó, nắm chặt cổ tay rồi đánh đến.

Bóng hình lùi lại phía sau và phát ra tiếng kêu: “A…”

Phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.

Đèn trong phòng được bật sáng, Trác Huyên ngồi trên sòa, ôm cái mũi còn đang chảy máu, nước mắt rưng rức, vô cùng ấm ức: “Đâu có ai như anh vừa gặp đã đánh người…”

Dụ Lâm Hải mặt không cảm xúc, cau chặt mày: “Ai cho cô vào đây?”

Trác Huyên cong môi: “Người ta nhớ anh mà”.

“Trác Huyên, đây là nhà tôi. Chúng ta đã chia tay rồi”, giọng Dụ Lâm Hải vô cùng lạnh lùng, không chút ấm áp nào.

Trác Huyên thắt lòng, không màng đến cái mũi đang đau, lập tức đứng lên: “Anh đề nghị chia tay, nhưng em không đồng ý. Em yêu anh, em tuyệt đối sẽ không chia tay với anh!”

“Đấy là việc của cô”.

Sắc mặt Dụ Lâm Hải lạnh nhạt, trực tiếp ấn gọi nội bộ: “Gọi bảo vệ lên đây, mời cô Trác ra ngoài”.

Nói xong, anh không quan tâm đến cô ta nữa, quay người đi vào gian để đồ.

Trác Huyên cắn môi, không dám tin người đàn ông đã từng đặt cô lên hàng đầu, luôn nghe theo cô ta lại thực sự có thể nhẫn tâm như vậy, nói bỏ là bỏ.

Cô ta cố chấp đi theo.

Trong gian để đồ rộng rãi xa hoa, Dụ Lâm Hải không ngó nghiêng, đi thẳng đến trước một cái tủ gần phía Nam nhất, mở ra, bên trong bày đầy áo sơmi và vest, cùng với cà vạt đầy đủ màu sắc kiểu dáng. Anh cũng chưa từng động đến chỗ trang phục này, đều là Nam Mẫn xử lý cho anh khi cô còn ở đây.

Còn trên hàng tủ sát tường nhất, bày những món quà mà cô tặng anh.

Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy khó thở, không biết tại sao, đột nhiên đôi mắt hơi chua xót.

Ngoại trừ con dấu hoa hồng và bút bi phiên bản số lượng giới hạn, phần lớn những món quà khác đều là những món đồ trông không bắt mắt lắm: khuy áo ngọc bích, tượng biếm họa được điêu khắc từ mã não đỏ phương Nam, tràng hạt bằng gỗ tử đàn, ngọc bình an bằng ngọc tụ nham, phiếu tên sách khắc từ tấm vàng.

Trước đây khi nhìn thấy những bảo bối này, anh chỉ cảm thấy chúng vô cùng có giá trị, là Nam Mẫn đã tốn rất nhiều tiên mua cho anh.

Đâu từng nghĩ, những thứ này đều do đôi tay khéo léo của cô làm ra, đích thân cô điêu khắc.

Trong đó chứa đựng biết bao tâm huyết của cô…

“Anh Hải, tượng màu đỏ này giống anh quá”.

Nhân lúc Dụ Lâm Hải đang ngẩn ngơ thì Trác Huyên đi vào, thấy anh nhìn cái tủ như mất hồn, đưa tay ra cầm bức tượng đỏ, Dụ Lâm Hải liền cau mày, quát một tiếng: “Không được động vào!”

Cô ta sợ giật mình, bức tượng từ trong tay rơi xuống, “bốp” một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

Dụ Lâm Hải trơ mắt nhìn bức tượng mã não đỏ cứ vậy vỡ nứt trên mặt đất, thành hai mảnh, đầu và thân tách rời.

Lập tức cảm thấy lòng đau như bị dao đâm.

Trác Huyên vừa hết kinh hãi, cũng không để ý, vỗ ngực: “Đều tại anh đấy, lớn tiếng như thế…”

Cô ta vốn muốn làm nũng, nhưng thấy sắc mặt Dụ Lâm Hải tối sầm, cô ta sợ hãi nuốt lời định nói xuống, kịp thời đổi nét mặt, sợ hãi nhìn anh.

“Xin lỗi anh Hải, em không cố ý”.

“Cút”.

Giọng của Dụ Lâm Hải vô cùng lạnh lùng: “Tôi không muốn nói lần thứ hai”.

“Anh Lâm…”, Trác Huyên dịu dàng gọi một tiếng: “Thứ này đắt lắm à? Em tìm người điêu khắc lại cho anh chẳng phải là được à”.

Dụ Lâm Hải chậm rãi cúi người, nhặt tượng bị vỡ lên, nghe vậy, cả người cứng đờ.

Anh đứng thẳng người, ánh mắt u ám nhìn Trác Huyên.

Ý lạnh lập vào mặt khiến lòng Trác Huyên run lên dữ dội, bất giác lùi lại phía sau mấy bước.

Lúc này, cô ta cảm thấy anh sẽ đánh cô ta thật.

Nếu cô ta không phải phụ nữ, Dụ Lâm Hải đảm bảo một trăm phần trăm sẽ ra tay, xé xác cô ta thành trăm mảnh!

“Điêu khắc lại?”

Dụ Lâm Hải cất giọng băng lạnh, nhưng chua xót không tả xiết: “Cô biết là ai điêu khắc ra nó không? Cho dù bán cả cô đi, cô cũng không đền nổi”.

Khuôn mặt Trác Huyên lập tức đỏ bừng.

Trước đây cho dù có tức giận thế nào, anh cũng chưa từng dùng giọng xúc phạm như vậy nói chuyện với cô ta.

Hôm nay làm sao vậy?

Chỉ vì cô ta làm hỏng đồ của anh?

“Anh Lâm…”, Trác Huyên còn muốn đeo bám, Dụ Lâm Hải bỗng cất cao giọng: “Người đâu? Chết hết ở đâu rồi!”

Bảo vệ đợi ở bên ngoài không dám mạo nhiên xông vào đáp một tiếng; “Ông chủ”.

“Đưa cô ta ra ngoài”.

Dụ Lâm Hải lạnh lùng dặn dò: “Lần sau còn để người không phận sự vào đây, thì các anh không cần làm việc nữa”.

“Vâng, ông chủ”.
Chương 211: Bùng nổ tin nhắn Wechat

Đám nhân viên bảo vệ trong lòng căng thẳng, không nói hai lời liền dẫn Trác Huyên ra ngoài, cô ta không dám tin, không ngừng giãy giũa: “Anh Hải, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ…”

Mấy người giúp việc nhìn chằm chằm Trác Huyên gào thét giống như chó chết chủ, tất cả đều trợn trừng mắt.

Bọn họ đoán sai rồi, xem ra vẫn là vợ cả tốt.

Dụ Lâm Hải lại gọi Hà Chiếu mới về nhà không lâu, căn dặn ba việc:

Thứ nhất, tìm người phục hồi bức tượng mã não Nam Hồng nhỏ bị rơi vỡ.

Thứ hai, đặt chuyến bay sớm nhất vào ngày mai đến thành phố Nam;

Thứ ba, phải chuẩn bị xong xuôi quà sinh nhật tặng Nam Mẫn.

Hà Chiếu nhận lệnh, Dụ Lâm Hải nhìn một bàn bày la liệt quà cáp, trong lòng phập phồng bất định, con ngươi thâm trầm.

Đây là lần thứ ba anh đi thành phố Nam rồi, anh không tin mình không thể cứu vãn được trái tim cô!



Sắp hai mươi lăm tuổi, Nam Mẫn cảm nhận sâu sắc mình không còn trẻ nữa, nên bắt đầu dưỡng sinh thôi.

Nhất định phải nuôi dưỡng thói quen ngủ sớm dậy sớm.

Bình thường mỗi buổi sáng đều là đồng hồ sinh học gọi cô dậy, không tính có đồng hồ báo thức, hôm nay ngược lại vừa sáng sớm, điện thoại đã vang lách cách không ngừng giống như bị co giật.

Cô lười biếng mở mắt, cầm điện thoại di động lên nhìn, đều là lời chúc mừng sinh nhật cô.

Các lãnh đạo cấp cao, các giám đốc, trợ lý của tập đoàn Nam Thị đều quang minh chính đại gửi tin nhắn riêng chúc mừng, trong nhóm chat nhân viên công ty cũng lần lượt copy nhãn dán, đủ các loại lời chúc hiện ra giống như thủy triều hết làn sóng này đến làn sóng khác, khiến người ta không kịp thích ứng nổi.

Tỉnh cảnh này ba năm nay cô đã không gặp qua rồi, quả thật có chút không quen.

Nam Mẫn nhíu mày, khẽ thở dài một cái.

Thật là gánh nặng ngọt ngào, cô sợ nhất tình cảnh này, vốn dĩ muốn để cho ngày sinh nhật cố gắng trôi qua không một tiếng động, không ngờ cái gì nên tới vẫn tới.

Nhóm gia đình cũng đã lâu rồi mới có động tĩnh.

Trong nhóm đại gia đình, mấy ông bố gửi bao lì xì như mưa rơi, dùng lì xì lướt màn hình.

“Chúc con gái bố sinh nhật vui vẻ! Ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc như ngày sinh nhật! Bố năm tặng con bao lì xì đỏ đóng kín, Wechat không cho gửi quá nhiều, bố viết chi phiếu, lát nữa bảo anh nhỏ qua đưa cho con”.

Còn để lại một câu cảnh cáo: “Tiểu tử thúi, không được phép nuốt riêng đấy! @Bạch Lộc Dư”.

Bạch Lộc Dư lặng lẽ liếc một cái: “Ồ”.

Bố tư: “Chỉ gửi lì xì đỏ à, đúng là bản tính thương nhân, mùi tiền thúi khắp người, thật không có thành ý gì cả. Mẫn à, bố tư đã chuẩn bị quà cho con, bảo anh tư con mang qua rồi. @Lý Vân: Thằng nhóc, con đừng quên đấy!”

Lý Vân: “Biết rồi, bố lải nhải hơn tám trăm lần rồi đó. Con đang trên đường đến rồi”.

Bố ba: “Mèo con lười biếng có phải vẫn đang ngủ đúng không? Mấy người nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy mèo con lười biếng của chúng ta ngủ nướng. Mèo con, sau khi dậy meo một cái nhé, bố liền tặng quà cho con”.

Hạ Thâm: “Bố, da bố như vậy, cẩn thận mèo lười hóa thành mèo hoang cắn bố đấy”.

Bố hai: “Còn meo một cái, lớn tuổi như vậy rồi có biết xấu hổ không? Con gái đừng để ý đến bọn họ, xe thể thao của bố hai đến rồi, đã bảo anh hai con lái qua!”

Quyền Dạ Khiên: “Đang lái rồi. Mèo con lười biếng, lát nữa cũng meo một cái cho anh nghe nhé”.

Bố lớn: “…”

Anh cả: “…”

Bố hai: “Lão Tạ, ông có bản lĩnh gõ dấu ba chấm, tôi có bản lĩnh nói chuyện. Ồ tôi quên mất, ông không biết đánh chữ Đông Quốc đâu. Ha ha ha ha ha”.

Bố lớn: “Shut-up!”

Anh cả: “Không phải Tạ, là Shelby, cảm ơn”.

Bố năm: “Chữ Đông Quốc của tiểu Tạ đánh rất lưu loát nha, không tệ không tệ, có tiến bộ. Lão Tạ, ông nên học chút đi”.

Bố lớn: “…”

Anh cả: “…”

Nam Mẫn nhìn 99+ tin nhắn mới, còn có cả trận khẩu chiến kia, cô không khỏi dở khóc dở cười, cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Cô ngồi dậy, nhận từng phong bao lì xì nhỏ trong nhóm, bắt đầu trả lời tin nhắn.

“Cảm ơn lời chúc của bố lớn bố hai bố ba bố tư bố năm, yêu mọi người”.

Sau đó cô e hèm, nhấn nút ghi âm: “Meo @Bố ba”.

Bố ba: “Ha ha ha ha ha, hay!”

Kết quả một tiếng meo này đã khiến mấy ông bố khác không đồng ý, rối rít kêu: “Dựa vào cái gì mà chỉ meo với ông ấy, không được, bố cũng muốn!”

Nam Mẫn cực kỳ cạn lời, mấy ông bố này sao lại khó dỗ giống như trẻ lên ba vậy.

Cô chỉ đành dùng giọng nói khàn khàn của mình kêu từng tiếng meo.

Sau đó anh em trong nhóm cũng vang lên từng trận cười “Ha ha ha ha ha”, lần lượt nhấn icon cười chế giễu cô.

Nam Mẫn híp mắt, thoát khỏi nhóm đại gia đình, mở nhóm anh em, cô gửi biểu cảm đứa trẻ con phun lửa, kết quả mang lại khá nhỏ, cô lại gửi thêm ba con dao làm bếp, lúc này mới khiến các anh em yên tĩnh.

Bạch Lộc Dư sức sống tương đối mãnh liệt, thân là trưởng nhóm, anh ta nhanh chóng đổi tên nhóm từ “Anh em hồ lô” chuyển thành “Trời đất bao la em gái nhỏ là lớn nhất”.

Lúc này Nam Mẫn mới hài lòng, tha thứ cho bọn họ.

Trò chuyện đang vui thì tiếng gõ cửa vang lên, ở cửa truyền đến giọng nói ngọt ngào của Nam Lâm: “Chị, chị dậy chưa?”

“Vào đi”.

Nam Lâm vừa bước vào liền cười một tiếng “Hi hi hi”: “Chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”

Nam Mẫn bị cô chọc cười: “Cảm ơn”.
Chương 212: Mở quà

Nam Lâm tặng cho Nam Mẫn món quà cô ấy đã chuẩn bị mấy ngày hôm này, là một chiếc trâm phượng do chính cô ấy đích thân thiết kế, ngọc tím vô cùng xinh đẹp, khẽ chuyển động thì sẽ lưu chuyển ánh sáng nhạt màu tím, thân chiếc trâm giống một con phượng hoàng, mang vẻ đẹp cực kỳ cổ điển, Nam Mẫn cầm trong tay liền yên thích không muốn buông.

“Đây là trâm sư phụ Kim của vàng bạc đá quý Nam Thị khắc?”

Nam Lâm gật đầu: “Chị thật tinh mắt, vừa nhìn liền nhận ra, sư phụ Kim rất bận, vốn dĩ không có thời gian rảnh, em đã cầu xin ông ấy rất lâu, sau đó nói là muốn làm quà sinh nhật tặng chị, ông ấy mới chịu giúp em, còn không lấy tiền của em nữa. Cho nên món quà này cũng xem như có phần của ông ấy”.

Nam Mẫn giơ tay xoa đầu cô ấy: “Chị thích lắm, nhận nhé”.

Hai chị em dậy rửa mặt chải đầu trang điểm rồi xuống tầng ăn cơm. Kết quả chân vừa bước đến cửa cầu thang đã dừng lại, trong phòng khách bày đầy quà, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Nam Mẫn tay đỡ trán, trời đất ơi, đây là chuyển cả pháo đài qua đây sao?

“Ôi mẹ ơi!”

Mắt Nam Lâm trợn tròn, nhìn quà tràn đầy phòng khách: “Chị, quà ai mang tới thế, nhiều quá trời quá đất!”

Đáy lòng Nam Mẫn khẽ thở dài.

Ngoại trừ bố lớn tiêu tiền như nước lại thích khoe khoang của cô ra thì chắc sẽ không có ai khác đâu.

Quản gia Triệu đang sai người đếm quà, bà ấy nói với cô: “Vừa sáng sớm đã có mấy xe hàng dừng trước cửa khu vườn Hoa Hồng, nói là theo lệnh của ông Shelby mang quà đến, ban đầu tôi không dám cho bọn họ vào, ông K cẩn thận kiểm tra thực hư thấy không có sản phẩm nguy hiểm gì, lại nhìn thấy bức thư tay của ông Shelby, lúc này mới cho phép bọn họ đi vào, không ngờ vừa tháo dỡ đã nhiều như vậy… bên ngoài vẫn chưa chuyển vào hết, quả thật phòng khách không chứa nổi nữa, tôi bảo người chuyển vào kho trước đã”.

Bà ấy nói xong liền đưa thư tay cho Nam Mẫn.

Nam Mẫn mở phong thư được đóng gói tinh xảo ra, quả nhiên đúng là lời chúc mừng sinh nhật đích thân bố lớn viết, trong kiểu chữ tiếng anh lưu loát còn kèm theo một câu tiếng hán “Chúc mừng sinh nhật”, tròn vo như nét chữ học sinh tiểu học, đáng yêu hết nói nổi.

Chắc là anh cả dạy.

Nam Mẫn không nhịn được mỉm cười, khuôn mặt tươi như hoa hiện lên nụ cười thoải mái, đám giúp việc đã lâu không nhìn thấy cô cả vui vẻ như vậy, họ cũng vui vẻ theo.

Quản gia Triệu cùng mọi người đồng loạt cúi người, chúc mừng Nam Mẫn: “Cô cả, sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn”, Nam Mẫn khẽ mỉm cười: “Miệng ngọt vậy thì phải phát lì xì đỏ cho mọi người thôi”.

Đám người giúp việc rối rít hoan hô.

Quản gia Triệu ở bên cạnh cười bất đắc dĩ, cô cả có thói quen không nhiều lời liền phát phong bao lì xì đỏ, giống y đúc bà Nam, hoàn toàn thừa kế “thói xấu” tiền muôn bạc biển của mẹ cô.

“Chị, em có thể giúp chị mở quà không?”, tính tình trẻ con của Nam Lâm hoàn toàn lộ ra.

Nam Mẫn nói: “Ăn cơm trước, bóc cũng không muộn”.

Nam Lâm nhìn chằm chằm chị gái, cô ấy đã ngứa tay không chịu được rồi.

Giống như nhận hàng chuyển phát nhanh không kịp chờ đợi liền muốn mở ra, nhiều hộp quà như vậy bày trước mắt, không mở ra thì thật sự… rất khó chịu đó!

Nhưng nói thế nào thì cũng đã nhận đồ của người khác, trâm phượng vừa nhận buổi sáng vẫn còn đang cài trên tóc. Lúc này Nam Mẫn không làm giá nữa, chỉ đành cưng chiều: “Vậy mở đi”.

“Yeah!”, Nam Lâm vô cùng vui vẻ, cô ấy kéo quản gia Triệu và chị cùng đi mở quà, động tác mở quà giống như con chuột trong kho nhỏ.

Nam Mẫn dở khóc dở cười, nhìn thấy đám người làm bên cạnh cũng vô cùng ngứa ngáy rồi, cô giơ tay: “Mấy người cũng đừng ngây ngốc ra nữa, muốn mở quà thì đi mở đi”.

Thế là người giúp việc cũng tham gia vào lực lượng mở quà.

Chỉ là những hộp quà này nhìn đều quý giá, các cô sờ lên đều sợ làm bẩn, mở cũng phải thận trọng, mỗi lần mở đều bị ánh sáng chói mắt bên trong làm cho không mở nổi mắt, chỉ còn lại tiếng thán phục.

Bọn họ rất hoài nghi, ông Shelby tặng quà đến kia là bá tước trong tác phẩm “Bá tước Monte Cristo” đúng không, những thứ vàng bạc châu báu này cũng đều được vận chuyển từ kho bạc của Monte Cristo?

“Được rồi, mau ăn cơm đi, hôm nay không cần đi làm sao?”

Nam Mẫn nhìn Nam Lâm mở quà vẫn chưa xong, cô gọi cô ấy, nhiều quà như vậy, mở một ngày cũng không hết.

Nam Lâm nửa quỳ trước mặt chị gái, giống như một đứa trẻ, cười đơn thuần lại tràn đầy ánh mặt trời: “Hôm nay sư phụ đặc biệt cho phép em nghỉ một ngày, để em trải qua sinh nhật cùng chị”.

“Ada là một người cuồng công việc, bây giờ sao lại trở nên thông thái như vậy?”

Nam Mẫn cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán cho Nam Lâm, nghe thấy liền rất kinh ngạc.

Nam Lâm cười hi hi: “Em được người ta yêu thương mà”.

Nam Mẫn không nhịn được bật cười, ấn một cái trên chóp mũi cô ấy: “Đúng, em khiến người ta yêu thương nhất”.

Khi Cố Hoành đạp cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lập tức nóng nảy: “Tổng giám đốc Nam, xin đừng làm động tác cưng chiều như vậy với Lâm Lâm. Cô cứ thế thì tôi hoàn toàn không có cơ hội mất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK