Tô Duệ vẫn tỏ ta bình thản, Nam Mẫn có nhiều sư phụ, cũng có nhiều sư môn, bối phận loạn đến mức e rằng bản thân cô cũng không phân biệt được người ta nên gọi cô là gì.
“Anh không quản được quy tắc của gia môn họ Đinh, nếu đổi lại là gia môn họ Tô anh, gọi lung tung, loạn bối phận, nhẹ thì vả miệng, nặng thì đuổi xuống núi, đuổi khỏi sư môn”.
Lời lẽ rất nặng nề, cũng hoàn toàn không cho Tư Triết thể diện.
Nam Mẫn không vui: “Anh Duệ, đừng ức hiếp trẻ con nhà em, không vui thì anh ức hiếp người nhà mình đi”.
Nam Mẫn nghe thấy Nam Mẫn gọi một tiếng “anh Duệ”, lại nhìn ra độ thân thiết trong quan hệ của hai người, cũng không dám lỗ mãng, lập tức cúi người: “Chào tiền bối”.
Cậu ta có bối phận nhỏ, nếu thực sự gọi Nam Mẫn là “bà” theo bối phận, vậy thì cậu ta phải gọi các anh của cô là “ông”, nhưng người đàn ông này trông nhiều lắm chỉ ba mươi mấy tuổi, thực sự không gọi “ông” nổi, gọi một tiếng “tiền bối” sẽ không sai.
Tô Duệ không để ý Tư Triết, chỉ nhìn Nam Mẫn, thản nhiên hỏi: “Cậu nhóc này có ý với em à?”
“…”
Nam Mẫn nổi giận: “Anh, anh đang nói linh tinh gì thế hả?”
Một tiếng anh này, gọi cả hai anh trên tầng phải xuống, Quyền Dạ Khiên đi xuống cầu thang, từ xa đã bất mãn hét: “Làm gì thế hả? Đợi hai người lâu lắm rồi! Anh còn tưởng hai người rớt vào bồn cầu nhà vệ sinh rồi đấy!”
Bạch Lộc Dư lại trực tiếp nhảy xuống cầu thang, lao về phía Tô Duệ.
“Anh Duệ! Mau, để em hôn một cái!”
Bạch Lộc Dư giống như trẻ con, mặc kệ tất cả ôm lấy cổ của Tô Duệ, “chụt chụt” lên mặt anh ta.
“…”
Cảnh này khiến hủ nữ động lòng, trai thẳng rơi nước mắt.
Khách khứa trong nhà hàng lập tức biến thành đám đông nhiều chuyện, nhìn qua bên này, thấy họ sắp lấy cả máy ảnh ra, Nam Mẫn tối sầm mặt vội vàng kéo hai anh lên tầng, tránh để họ ở đây làm mất mặt.
Tuy Tô Duệ là con nuôi của Lạc Nhân, là anh em kết nghĩa của họ, nhưng do “cường quyền thống trị” của bà Lạc Nhân, từ nhỏ bọn họ đã tổ chức thành liên minh anh em ở khu vườn hoa hồng, cùng bị dạy bảo, cũng cùng nhau phản kháng, sau đó cùng chịu phạt.
Tình anh em cách mạng được xây dựng từ lúc đó.
Từ nhỏ Bạch Lộc Dư đã thân thiết với Tô Duệ, gặp được anh ta đúng là vui mừng khôn xiết, giống như đứa trẻ ba tuổi, cứ ríu rít gọi anh Duệ.
“Sao chỉ có anh đến, Âm Âm đâu?”
Bạch Lộc Dư rót rượu cho Tô Duệ: “Chẳng phải nói cô bé cũng đến à? Sao không đi cùng đến?”
Tô Duệ thản nhiên nói: “Không nghe lời, bị anh nhốt rồi”.
Nam Mẫn liếc về bên đó một cái, thấy Tô Duệ nói cứ như chẳng có chuyện gì, trong lòng thầm trách: Quả nhiên địa vị trong nhà của đàn ông đều là giả bộ ra mà.
“Sao lại nhốt con bé, con bé phạm lỗi gì? Thành tích thi không tốt? Hay lại phá hoại tình yêu của anh lần nữa?”
Bạch Lộc Dư cười xấu xa, ông anh này vạn năm độc thân, rất nan giải, tất cả vì có một cô con gái bảo bối nghịch nghợm bướng bỉnh.
“Bỏ nhà đi lại còn yêu sớm, nhốt nó là còn nhẹ đấy”.
Tô Duệ lắc ly rượu vang, ra vẻ ‘ông bố bá đạo’.
“Yêu sớm?”
Bỏ nhà đi là chuyện thường với Tô Âm, nhưng yêu sớm là lần đầu tiên nghe nói.
Bạch Lộc Dư mở to con mắt: “Con bé yêu ai? Ai mà ưu tú như vậy, có thể khiến Tô đại tiểu thư mắt cao hơn đỉnh đầu của chúng ta để ý?”
Nam Mẫn còn định giấu giúp Tô Âm, dù sao tâm sự thiếu nữ không tiện gióng trống khua chiêng nói ra như vậy.
Nhưng ông bố xấu xa Tô Duệ này lại không hề có ý che giấu cho con gái, trực tiếp nói rõ họ tên: “Phó Vực, con trai của Phó Bá Hưng nhà họ Phó thành phố Dung”.
“Cái gì?”
Lần này người kinh ngạc là Quyền Dạ Khiên.
Lại là tên nhóc Phó Vực đó?
Đôi mắt sắc bén của Quyền Dạ Khiên đầy ý lạnh, bàn tay cầm ly rượu âm thầm bóp chặt, sát khí bừng bừng.
Tên khốn đó chọc vào em gái anh ta còn chưa đủ, bây giờ lại chọc đến cháu gái của anh ta, đúng là chiếc lá vượt sông, tất cả dựa vào sóng lướt!
Quyền Dạ Khiên còn không xử lý Phó Vực, e rằng Phó Vực sẽ quên mình họ gì, cũng quên mất anh ta là bại tướng dưới tay ai!
Bạch Lộc Dư thộn mặt: “Sao lại là Phó Vực? Chẳng phải tên nhóc đó đang theo đuổi em à?”
Anh ta quay sang nhìn Nam Mẫn.
Lại ngạc nhiên hỏi: “Âm Âm và anh ta yêu nhau rồi à?”
“Chưa”, Nam Mẫn cau mày, thản nhiên nói: “Con bé thích Phó Vực, muốn theo đuổi người ta nhưng chưa được”.
“…”
Chương 336: Giống mẹ em
Một câu nói khiến Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư cũng đập bàn, sau đó trừng mắt: “Không theo đuổi được? Phó Vực bị mù rồi à? Tại sao lại không thích Âm Âm nhà chúng ta?”
“Ồn chết đi được”.
Nam Mẫn bịt tai, trừng mắt nhìn gào lên với hai anh: “Rốt cuộc là các anh muốn để họ yêu nhau hay không muốn họ yêu nhau?”
Bạch Lộc Dư nói: “Đương nhiên không muốn!”
Quyền Dạ Khiên nói theo: “Nhưng phải là Âm Âm nhà chúng ta không muốn, Phó Vực hắn dựa vào cái gì chứ?”
Bạch Lộc Dư: “Đúng thế!”
Nam Mẫn: “…”
Cạn lời.
Hai người này đang tấu hài hả?
Một người giỡn một người bè.
Tô Duệ lại cười hài lòng, cuối cùng cũng tìm được anh em cùng chung mối thù, mỗi câu nói của họ đều hợp lòng anh ta.
Ba người cùng bắt đầu phê phán Phó Vực như bố vợ, dìm anh ta giống như con chuột ngu xuẩn, lại lên kế hoạch phải làm thế nào để bóp chết mầm mống yêu sớm của Tô Âm từ trong chậu, hàng loạt suy nghĩ đáng sợ.
“Âm Âm đã sống trên núi quá lâu, biết rất ít chuyện đời. Trên dưới Messuri đều là chính nhân quân tử, vừa nhìn thấy tên tiểu nhân âm hiểm Phó Vực, đã cảm thấy anh ta khác người thường, còn coi anh ta báu vật”.
“Yêu sớm cũng không quan trọng, nhưng cũng phải xem là yêu ai chứ? Phó Vực nổi tiếng là cậu ấm ăn chơi phóng đãng, tôi nghe anh ta đã từng thay hai mươi chín cô bạn gái trong một tháng! Cơ bản mỗi ngày một cô!”
Nam Mẫn: “Còn lại một ngày, anh ta làm gì hả! Chắc không đi làm dượng chứ?”
Không ai để ý cô.
“Quá nguy hiểm. Tuy cả đời phụ nữ thường đều sẽ gặp mấy tên đàn ông cặn bã, nhưng cô bé nhà chúng ta đều rất cố chấp, rất dễ bị tổn thương. Tiểu Mẫn chính là bài học!”
Nam Mẫn không nhịn được nói: “Các anh nói thì nói, có thể đừng lôi em vào không?”
Vẫn không có ai để ý cô.
Bạch Lộc Dư nói: “Có cần em đi tìm Phó Vực nói chuyện, cảnh cáo anh ta tránh xa con bé nhà chúng ta ra, đi tìm con nhà người khác!”
Quyền Dạ Khiên hừ nói: “Không cần rắc rối như vậy? Anh trực tiếp tìm mấy anh em trùm đầu đánh anh ta một trận! Để anh ta biết, phụ nữ nào thì được động vào, phụ nữ như nào thì không được động vào”.
Tô Duệ thản nhiên nói: “Các chú lên trước, thực sự không được thì anh ra mặt, đến thành phố Dung tìm bố của anh ta. Vì cái mạng nhỏ của anh ta, Phó Bá Hưng sẽ nghĩ cách quản chặt con trai ông ta”.
“…”
Thấy khí thế của họ và vẻ mặt đầy cảm giác nguy cơ con bé nhà mình vất vả nuôi lớn không thể dễ dàng bị dỗ đi, Nam Mẫn nhìn ra vô cùng cạn lời, dở khóc dở cười.
Người ta thường nói ba người phụ nữ thành một sân khấu kịch, theo cô thấy ba người đàn ông tập trung cũng chẳng thiếu kịch vui.
Cô đến phòng bếp dưới tầng, xem xem đồ ăn làm thế nào rồi, thì thấy Tư Triết đang ngẩn ngơ đứng trông bếp.
“Lửa to quá, còn đun nữa thì cạn hết canh”.
Nam Mẫn thản nhiên nhắc nhở một câu, kéo lại tâm hồn chạy mất của Tư Triết về, phản ứng lại, mau chóng tắt bếp, lúc bắc nồi ra quá vội, nên bị bỏng tay, đau kêu “suýt” một tiếng.
“Mau ngâm nước lạnh đi”, Nam Mẫn cau mày, tóm tay cậu ta đưa đến dưới vòi nước, xả nước lạnh lên tay bị bỏng cho cậu ta.
Nhìn ngón tay đỏ một mảng của cậu ta, sắc mặt Nam Mẫn hằm hằm: “Cậu bị làm sao thế? Hấp ta hấp tấp”.
Tư Triết bị mắng, lại bật cười: “Không sao”.
Không để cậu ta động vào nồi nữa, Nam Mẫn đặt canh lên khay, ấn chuông, để nhân viên phục vụ bưng lên.
Lại tìm thuốc mỡ trị bỏng, vẫy tay với Tư Triết: “Lại đây”.
Tư Triết ngoan ngoãn đi đến.
Nam Mẫn mở hộp thuốc mỡ: “Đưa tay đây”.
Tư Triết đưa ngón tay qua, phòng bếp không có tăm bông, Nam Mẫn chỉ có thể dùng ngón tay bôi thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên Tư Triết: “Cũng may không bỏng nặng lắm, nếu không làm sao chơi bóng được?”
“Không sao”, Tư Triết vẫn nói câu này, khóe miệng bất giác cong lên.
Không giống các cô gái hiện nay đều thích làm móng đẹp, Nam Mẫn không làm móng tay, cũng không để móng tay, cắt hình vòng cung sạch sẽ, ngón tay thon dài trắng ngần, phủ lên vết chai dày.
Đôi tay này khiến cậu ta nhớ đến mẹ của mình.
Mẹ cũng từng bôi thuốc mỡ lên ngón tay bị thương của cậu ta, dịu dàng và cẩn thận.
“Chị”.
“Ừm?”
Tư Triết mím môi, buột miệng bật ra một câu: “Chị thật giống mẹ em”.
Nam Mẫn: “…”
Chương 337: Lịch sử đen
Nam Mẫn lớn đến từng này tuổi, bị gọi là bà cô cũng rất bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác coi thành mẹ.
Cô ngẩng đầu nhìn Tư Triết: “Muốn chết hả?”
“...”
Tư Triết hoảng hốt, lắc đầu như đánh trống.
Nam Mẫn xị mặt, tiếp tục bôi thuốc cho cậu ta, cất giọng ghê ghớm: “Gọi một tiếng “chị” đã rất hời cho cậu rồi, đừng có được nước lấn tới”.
Tư Triết ngoan ngoan đáp một tiếng: “Ồ”.
Lại hỏi: “Vị tiền bối mà hôm nay chị đưa tới cũng là anh trai của chị à?”
“Ừm”, Nam Mẫn bôi xong thuốc cao, lau tay, đóng nắp lại, thản nhiên nói: “Anh trai nuôi”.
Tư Triết gật đầu, nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu: “Nhiều anh trai thật đấy...”
“Chẳng phải cậu cũng có à?”
Nam Mẫn còn tưởng rằng cậu ta ngưỡng mộ, khẽ cười một tiếng: “Không phải ai cũng có phúc như tôi, cậu có một người anh cũng rất tốt rồi”.
Tư Triết ngẩng đầu, cười nhạt: “Chị nói đúng”.
Bôi xong thuốc mỡ, cậu ta đứng lên, vô cùng nghiêm túc nói với Nam Mẫn: “Chân của anh trai em hồi phục rất tốt, cũng may chị có đôi bàn tay vàng. Qua thời gian nữa đợi anh quay phim trở về, hai anh em sẽ làm một mâm để cảm ơn chị”.
“Khách sáo thế”.
Nam mẫn không để ý cười, sau đó đáp một tiếng: “Được”.
...
Trở về phòng riêng, ba anh trai đã ăn no uống say.
Không biết làm sao chủ đề nói chuyện đang từ Tô Âm, chuyển sang Nam Mẫn, ánh mắt của các anh nhìn cô chỉ hận sắt không thành thép.
Bạch Lộc Dư nói: “Các anh không biết mấy tháng trước, em đến thành phố Bắc đón em ấy, em ấy có tâm trạng thế nào đâu. Kết hôn ba năm, em ấy trắng tay rời đi, khi rời khỏi dinh thự nhà họ Dụ, trên người không có thứ gì đáng tiền, còn em lại rất vui mừng”.
“Nói thừa, có thể không vui sao?”
Quyền Dạ Khiên uống đến mức đôi mắt hơi mơ màng, chỉ về hướng Nam Mẫn: “Cuối cùng Tiểu Lục của chúng ta đã thoát khỏi biển khổ, không cần làm mẹ già của một người đàn ông, đương nhiên đáng chúc mừng. Nào, cạn một ly!”
Anh ta bưng chén rượu, đi về phía Nam Mẫn, khoác vai cô, đưa rượu vang trong tay cho cô.
Nam Mẫn cầm ly rượu vang: “Anh dùng ly này rồi phải không?”
Quyền Dạ Khiên trừng mắt.
“Làm sao, chê anh hả?”
Nam Mẫn gật đầu: “Ừm, chê”.
Tuy nói như vậy, nhưng vẫn ngửa đầu uống cạn ly, uống rất sảng khoái.
Rượu vang này là rượu nho đỏ lâu đài Texas, được đặt mua ở hội rượu của thành phố Bạch, vị rượu không nặng, vào miệng rất êm, để lại hương vị lâu dài.
Cạn hết một ly, Nam Mẫn liền đi qua ngồi, thản nhiên nói: “Đừng nhắc đến chuyện thóc mục vừng thối nữa, ai mà chẳng có ít lịch sử đen? Có muốn em lôi hết lịch sử đen của các anh ra không?”
Lời vừa được nói ra, ba anh trai đều cười khinh thường: “Bọn anh đâu có lịch sử đen?”
Nam Mẫn uống canh, ngẩng đầu lướt nhìn từng người.
“Anh Duệ, năm mẹ cứu anh, hình như anh mới khoảng mười tuổi, em còn chưa ra đời, nhưng nghe bố nói, lúc đó anh bị sói dữ đuổi chạy khắp núi, vừa chạy vừa khóc, sau này mới phát hiện, thì ra là một con hươu bào ngốc đuổi theo anh”.
Tô Duệ: “…”
“Anh hai, hồi nhỏ anh học võ, rất hay ra ngoài đánh nhau với người ta, chưa từng thua lần nào, luôn khoe khoang trước mặt em. Kết quả sau này anh bị một cô bé đánh cho phát khóc, anh đã tìm cô ta rất nhiều năm, vẫn chưa tìm được sao?”
Quyền Dạ Khiên: “…”, đau lòng kỳ lạ.
“Anh nhỏ, hồi nhỏ anh khóc chảy nước mũi bao nhiêu lần, em cũng lười không thèm nói. Nhưng có một năm tết thiếu nhi mùng một tháng sáu, mẹ trang điểm cho anh thành con gái, tết tóc, mặc váy của em lên sân khấu biểu diễn, lúc đó anh thật đỏm dáng”.
Bạch Lộc Dư: “… Anh có không?”, giả bộ quên.
Tô Duệ và Quyền Hạ Khiên đều nhìn sang anh ta, cùng gật đầu: “Có”.
Sau đó cũng không nhìn được phì cười.
Bạch Lộc Dư: “…”
Tại sao đến cuối cùng người chịu tổn thương luôn là anh ta?
Cuộc tu họp anh trai em gái kéo dài đến nửa đêm mới giải tán, lúc ra về, mọi người đều say ngà ngà, đã lâu chưa uống sảng khoái như vậy.
Tư Triết vẫn đợi Nam Mẫn đi ra, khi Nam Mẫn đi xuống lầu thì nhìn thấy cậu ta, vẫn giữ một chút tỉnh táo: “Ừm? Tiểu Triết? Sao vẫn chưa về? Lên xe đi, tôi đưa cậu về”.
“Không cần đâu chị. Em đi xe đến”.
Tư Triết đỡ cô: “Chị không sao chứ? Sao uống nhiều như vậy?”
“Không sao, vui… vui!”
Nam Mẫn cười, bị Bạch Lộc Dư kéo đi, còn không quên vẫy tay tạm biệt Tư Triết: “Huấn luyện cho tốt, chơi bóng cho tốt, mong rằng cậu sớm trở thành quán quân thế giới!”
Tư Triết nhìn bóng dáng Nam Mẫn rời đi, ầm thầm nắm chặt bàn tay buông bên sườn thành nắm đấm.
Thời gian… bây giờ thứ cậu ta cần nhất, chính là thời gian!