Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Mua lại dây chuyền

Hẹn thì không thể gặp được, lại không thể điều tra được đường đi nước bước của cô, ngoài xác suất một phần mấy chục ngàn đó, anh còn cách gì nữa đâu?

Cả đời Dụ Lâm Hải chưa bao giờ hèn mọn như thế.

Chẳng lẽ đây là cái giá đắt anh phải trả khi phớt lờ người con gái đó suốt ba năm qua ư?

Anh muốn nói là lòng anh rất mệt.

Bạch Lộc Dư nhìn cần cổ trống rỗng của Nam Mẫn, nói: “Anh nhớ là em thích sợi dây chuyền này lắm mà, em nỡ bỏ nó như thế ư? Cũng không cần phải làm thế để cổ vũ cho cô anh đâu”.

Bạch Y Đình cũng nói: “Đúng đó bé Mẫn, cháu tới đây là đã nể mặt cô lắm rồi, không cần phải quyên góp một món đắt tiền như thế”.

Nam Mẫn cười khẽ.

“Một sợi dây chuyền thôi mà, mọi người không cần phải thấy nặng lòng, hơn nữa, đều là làm từ thiện cả, chút tiền đó cũng chẳng là gì. Nếu không có người đấu giá, cháu lấy nó về là được”.

Nam Mẫn còn rất nhiều dây chuyền ngọc và đá quý ở nhà, cũng không thiếu một sợi như thế, quyên góp đi cũng không tiếc, không được thì lấy về thôi.

Người bán đấu giá trông thấy món hàng ngon thì miệng như cái máy hát, chậm rãi thuyết minh về những ưu điểm của sợi dây chuyền ngọc lục bảo: “Bảy triệu này cực kỳ đáng giá, bỏ qua sẽ rất tiếc… Được rồi, bảy triệu một trăm ngàn!”

Tần Giang Nguyên giơ bảng lên thật cao, còn quay sang nhìn cô cười như thể sợ Nam Mẫn không nhìn thấy.

Nam Mẫn còn chẳng thèm ngó ngàng tới, cô thà bỏ ra mười triệu để đấu giá sợi dây chuyền về, cũng chẳng muốn những thứ mình từng đeo trên người lọt vào tay cái mỏ dầu kia, bẩn.

Nam Nhã bên cạnh ghen tị đến bốc lửa, Tần Giang Nguyên đến đây nhưng lại chẳng muốn quyên góp một món nào, phải nhờ cô ta trộm từ kho của bố mình cho anh ta bỏ vào, thế mà bây giờ lại muốn ném bảy triệu mốt ra mua dây chuyền của Nam Mẫn!

Anh ta điên rồi ư?

“Anh Nguyên, món đó mắc quá, anh làm gì có nhiều tiền đến thế”.

Nam Nhã quá gấp gáp nên quên nén giọng xuống, bên cạnh lại có cái microphone, giọng cô ta cứ thế phát ra từ hệ thống loa, vang vọng khắp sảnh, mọi người đều cười vang.

“Cậu Tần, cậu không có tiền thì thôi đi, đừng vung tiền như rác như thế”.

Có người châm chọc Tần Giang Nguyên, anh ta lập tức muối mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Nhã: “Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tần Thị mà chút tiền đó cũng không có ư?”

Anh ta không muốn bỏ tiền cho Nam Nhã, không có nghĩa là anh ta cũng chẳng có tiền để tiêu cho người con gái khác.

“Hôm nay tôi đã chấm trúng sợi dây chuyền đó rồi, nhất quyết phải mua bằng được, mọi người ai muốn đấu giá cũng có thể đến cạnh tranh tài lực với nhà họ Tần”.

Những lời đó anh ta nói cho những người đang chê cười mình nghe.

Tần Giang Nguyên khinh thường cong môi, cài lại khuy áo vest của mình, đang định ngồi xuống thì chợt nghe thấy người quản lý buổi đấu giá hô lên: “Tám triệu!”

Mọi người lại ồ lên, giơ nhầm bảng hay gì?

Tần Giang Nguyên suýt chút nữa cắm đầu xuống đất, quay phắt lại nhìn thì trông thấy một người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen, mặt mũi cũng có vẻ sát gái, còn nở nụ cười xấu xa với anh ta, trông đầy khiêu khích.

“Người đó là ai?”, anh ta hỏi đám bạn mèo mả gà đồng nhà mình.

Bạn anh ta nuốt một ngụm nước bọt: “Hình như là cậu ấm nhà họ Phó thành phố Dung, Phó Vực”.

Ngay sau đó, người bán đấu giá lại hỏi xem có ai muốn tăng giá nữa không, người bên cạnh Phó Vực cũng giơ bảng lên, giọng nói trầm thấp vang vọng: “Mười triệu”.

Mọi người chìm vào sự yên tĩnh.

Tần Giang Nguyên lại suýt trượt khỏi ghế, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trong góc tối, không thấy rõ mặt, cảm thấy hai người này đang cố tình phá anh ta!

Anh ta thở phì phì hỏi: “Người đó lại là ai nữa?”

Bạn anh ta cố gắng quan sát, yếu ớt nói: “Đó, hình như là tổng giám đốc tập đoàn Dụ Thị, Dụ Lâm Hải”.

“Rầm”, chân Tần Giang Nguyên mềm nhũn, chính thức ngã quỵ.

Phó Vực lại bắt đầu chơi chiêu đại bàng giương cánh: “Cậu ấm nhà họ Tần, đừng sợ nhé. Nhất quyết phải mua được mà phải không, để tôi xem anh có bao nhiêu tiền?”

Kiểu xem náo nhiệt không ngại chuyện bé xé ra to, anh ta lại nói: “Tôi không có hứng thú với ngọc lục bảo, nhưng sợi dây chuyền đó từng tiếp xúc với da thịt và lưu lại mùi hương cơ thể của cô ấy, mua về cũng không sao. Tôi cũng nhất định phải mua được đấy”.

Đáy mắt Dụ Lâm Hải dấy lên một ngọn lửa, giọng nói trầm thấp: “Vừa hay, tôi cũng thế”.

“Mười triệu lần thứ nhất, mười triệu lần thứ hai…”

“Mười một triệu!”

Tần Giang Nguyên cố gắng theo, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Phó Vực và Dụ Lâm Hải, nhóm bạn thân của anh ta muốn ngăn cản, muốn nhắc nhở anh ta nhà họ Phó và nhà họ Dụ không phải kẻ dễ dây vào.

“Không cần biết hai nhà đó trâu bò đến mức nào, thành phố Nam này vẫn là địa bàn của nhà họ Tần, ở địa bàn của mình mà lại để người khác bắt nạt ư?”

Tần Giang Nguyên rất khí phách.

Nhưng nó chỉ kéo dài được một giây, đã bị Phó Vực và Dụ Lâm Hải bắt tay đè bẹp.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực chẳng thèm ngó tới Tần Giang Nguyên, tập trung vào việc giơ bảng.

“Mười lăm triệu!”

“Mười tám triệu!”

“Mười chín triệu!”

“Hai mươi triệu!”

Giá liên tục được đẩy lên một tầm cao mới, người bán đấu giá xúc động đến mức giọng cũng cao hơn mấy tông, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Dụ Lâm Hải và Phó Vực, đoán xem đây là hai vị thần tiên chốn nào?

Bạch Lộc Dư tròn mắt ngồi xem, nhìn hai người đang giơ bảng lên như múa cổ động, chậc lưỡi: “Bọn họ đang muốn chơi trò gì thế?”

Mặt Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như mặt hồ, không hề có chút vui sướng.

Chịu sự ảnh hưởng từ bố mẹ, cô cũng chẳng thích nổi bật trong đám đông thế này, cũng không thích mấy hành động trẻ con đó, ba người giơ bảng, dù là ai lấy được sợi dây chuyền cô từng đeo cũng khiến cô thấy khó chịu.

Cô gật đầu với Cố Hoành, anh ta cũng giơ bảng: “Hai mươi mốt triệu”.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng nhìn về phía Nam Mẫn.

Nam Mẫn lại không nhìn bọn họ, trực tiếp gật đầu với người bán đấu giá, anh ta nhanh chóng hô lên ba lượt, sau đó gõ “cộp” một tiếng, bán xong.

Nhờ ơn bọn họ, dây chuyền bảy triệu lại khiến cô lỗ mất mười ba triệu.

Nhưng cũng không sao, cô sẽ lấy lại số tiền đó từ chỗ họ.
Chương 47: Cạnh tranh chén nhỏ

Phó Vực cùng Tần Giang Nguyên không hẹn mà cùng nhìn về phía Nam Mẫn, nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cô, lòng bất giác trở nên căng thẳng.

Có phải cô đã nổi giận rồi không?

Đúng là Nam Mẫn có hơi tức giận, chỉ là mấy năm nay cô đã quen đeo một lớp mặt nạ nên vui buồn đều không hiện rõ, bây giờ cũng rất ít người có thể đụng tới cô, tức giận vì hành động trẻ con của bọn đàn ông là không cần thiết.

Vì sợi dây chuyền ngọc lục bảo columbia mà không khí buổi đấu giá đã được đẩy lên đến cao trào, thế nên khi bộ chén men nhỏ được mang lên, chẳng có mấy người cảm thấy hứng thú nữa.

Tất nhiên, đó là những người không am hiểu nên mới thế.

Người biết nhìn hàng, chẳng hạn như Nam Mẫn, chuyên sưu tầm đồ cổ thì đã sớm chờ đợi nó được mang lên, nhưng càng là món mình thích thì lại càng phải tỏ ra bình tĩnh.

Người bán đấu giá kêu giá: “Một triệu!”

Nam Mẫn không giơ bảng, người giơ bảng vẫn là Cố Hoành, anh ta gọi giá: “Một triệu mốt”.

Rất nhiều người ở đây vẫn còn khiếp sợ bởi cái giá “hai mươi mốt triệu” của Cố Hoành trước đó, chẳng biết anh ta có phải đang làm màu hay không, nhưng chắc chắn anh ta là người có tiền.

Tài lực thì chắc chắn bọn họ không thể bằng được rồi, thế nên khi Cố Hoành giơ bảng, những người đang có hứng thú đều tự động đặt bảng xuống.

Thứ Nam Mẫn muốn chính là hiệu quả này, thấy cái giá một triệu mốt được hét đến lần thứ hai, chẳng mấy chốc sẽ giải quyết xong, thì chuyện lại cứ thích xảy ra biến cố.

“Một triệu hai”.

Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt khẽ liếc qua, trông thấy Dụ Lâm Hải hết sức bình tĩnh giơ bảng lên.

Nam Mẫn nhíu mày.

Hôm nay người này bị nghiện giơ bảng rồi hả?

Trước kia đâu có thấy anh thích gây sự chú ý như thế?

Cố Hoành lại giơ lên: “Một triệu ba”.

Dụ Lâm Hải cũng giơ lên: “Một triệu tư”.

Cố Hoành liếc mắt nhìn Nam Mẫn, cô nháy mắt, Cố Hoành lại giơ lên: “Một triệu rưỡi”.

Dụ Lâm Hải đang định giơ bảng thì Phó Vực lại ngăn anh: “Tôi bảo này, cậu không thấy người đó làm việc cho Nam Mẫn hả?”

“Nhận ra”, Dụ Lâm Hải hỏi: “Thì sao?”

Phó Vực ngạc nhiên: “Nếu đã nhận ra thì cậu còn đấu với người ta làm gì?”

Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Tôi không đấu, tôi cũng thích bốn cái chén này”.

Phó Vực: “…”

Trước kia anh ta không biết mấy tên thẳng nam sắt thép ngu xuẩn trông thế nào, bây giờ thì biết rồi.

“Một triệu rưỡi lần thứ nhất, một triệu rưỡi lần thứ… Rồi, người này vừa ra giá một triệu sáu”.

Bạch Lộc Dư nhìn về phía Dụ Lâm Hải, nói với Nam Mẫn: “Anh ta cố tình cạnh tranh với em. Chẳng lẽ anh ta không biết Cố Hoành là người của em ư?”

“Anh ta biết”, Nam Mẫn nghiến răng nghiến lợi.

Cô muốn thu hồi những lời lúc này, cái gì mà không dễ nổi giận, bây giờ cô đang rất tức giận, rất tức giận!

Nam Mẫn không cần đến Cố Hoành nữa mà trực tiếp giơ bảng trong tay mình lên: “Hai triệu!”

Muốn chơi đúng không? Thế thì chơi đến cùng luôn.

Dụ Lâm Hải cũng làm như cô muốn, lại giơ bảng lên: “Hai triệu mốt”.

Phó Vực không thể nhịn được bóp trán, nói với Dụ Lâm Hải: “Bây giờ tôi biết tại sao Nam Mẫn lại muốn ly hôn với cậu rồi, gặp phải người chồng như cậu, không ly hôn thì chắc sẽ bị cậu làm cho tức chết”.

Dụ Lâm Hải vẫn ngồi yên, anh không biết việc mình ly hôn với Nam Mẫn thì liên quan gì tới việc anh muốn có bốn cái chén men này, vả lại trước đó là anh đề nghị ly hôn, chứ không phải là Nam Mẫn.

Buổi đấu giá trở thành sân nhà của Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải, hai người bắt đầu cương với nhau, người tới ta đi, liên tục giơ bảng lên, lần nào cũng không kêu nhiều, cao hơn đối phương một trăm, cố tình mài mòn sự kiên nhẫn của đối phương, lần mò giới hạn cuối cùng của nhau.

Những người đang có mặt ở đó nhìn hai người một nam một bắc như hai đứa trẻ đấu tới đấu lui, nghe người quản lý buổi đấu giá liên tục kêu giá thôi cũng thấy mệt rồi.

Đang muốn hét giá lên trăm triệu luôn hay gì?

Người bán đấu giá cũng hét đến lúc miệng đắng lưỡi khô, mãi đến cái giá “năm triệu” thì Nam Mẫn dừng lại.

Bạch Lộc Dư nói: “Sao, không gọi giá được nữa hả? Anh giúp em”.

Anh an ủi Nam Mẫn: “Không sao, dù hét giá lên đến bao nhiêu thì anh nhỏ cũng sẽ mang về cho em. Ở địa bàn của nhà họ Bạch, sao anh có thể để người ngoài bắt nạt em được?”

Bạch Thất vừa muốn giơ bảng thì Nam Mẫn đã ngăn anh ta lại, cô lắc đầu: “Chỉ lên đến giá này thôi, cao hơn nữa thì chẳng còn gì thú vị”.

Cuối cùng bốn chiếc chén men nhỏ được Dụ Lâm Hải thành công mua với giá “năm triệu”.

Buổi đấu giá tiến hành đến lúc này, khoản tiền quyên góp đã lên đến gần ba mươi triệu, vượt xa mục tiêu mong muốn, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài ban tổ chức là tạp chí “0 Giờ”, ngày mai chắc chắn có thể lên bảng xếp hạng tìm kiếm.

“Đi thôi”.

Nam Mẫn dẫn trợ lý rời khỏi hội trường, Bạch Lộc Dư bị Bạch Y Đình giữ lại để xử lý hàng hóa đấu giá cùng các khoản tiền nên không đi cùng cô.

Cố Hoành đến hơi trễ nên xe dừng ở tít ngoài xa, bảo Nam Mẫn đứng bên vệ đường chờ một lát để anh ta lái xe tới.

Gió đêm hơi lạnh, Nam Mẫn khoanh tay, bả vai đột nhiên nặng hơn một chút, cô quay đầu lại, đối mặt với gương mặt tươi cười sáng lạn của Phó Vực: “Lạnh lắm phải không? Tôi khá là galant nên cho em mượn khoác một lát đó”.

Nam Mẫn giơ tay muốn cởi ra thì chiếc áo đã bị người ta kéo xuống.

Dụ Lâm Hải ném chiếc áo khoác vào người Phó Vực, sau đó khoác chiếc áo vest trên người mình cho cô, nói: “Cậu ta uống rượu nên quần áo hôi lắm. Mặc của tôi đi”.

“Cảm ơn. Không cần. Gần mực thì đen, quần áo của anh cũng chẳng thơm hơn đâu”.

Nam Mẫn đẩy vai để chiếc áo rơi xuống tay, lại trả cho chủ nhân của nó.

Vừa quay đầu đã trông thấy mấy cái chén nhỏ được anh ôm trong tay, đôi mắt Nam Mẫn tối sầm, đôi môi đỏ mỏng khẽ mím lại.

Dụ Lâm Hải vẫn bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi cũng thích bốn cái chén này”.

Nam Mẫn cong môi nở nụ cười công nghiệp: “Chúc mừng”.

“Em thích nó không?”, Phó Vực thật sự không nhịn được, đứng bên cạnh nói theo: “Nếu cô Nam thật lòng thích nó, Lâm Hải cũng có thể tặng cho em mà, đúng không?”
Chương 48: Bốn cái chén gây họa

Dụ Lâm Hải nhìn anh ta với vẻ kỳ quái: “Tôi nói thế khi nào”.

Phó Vực: “…”

Đồng đội ngu như heo, anh ta cũng chịu rồi.

Nam Mẫn mỉm cười: “Thế thì không cần thiết. Quân tử không giành thứ người ta thích. Tôi thích cái gì có thể tự tìm lấy, nếu đã bỏ lỡ thì tức là không có duyên, cũng chẳng có gì đáng để tiếc nuối”.

Cố Hoành lái xe đến, xuống xe mở cửa cho Nam Mẫn, cô thản nhiên nói: “Chào hai anh, tạm biệt”.

Dừng lại một chút, cô lại nhìn sang Dụ Lâm Hải: “À, lúc nãy tôi nói nhầm. Tôi mong đây là lần cuối cùng gặp anh Dụ đây, thành phố Nam không chào đón anh”.

Nam Mẫn lên xe, nghênh ngang rời khỏi đó.

Dụ Lâm Hải suy nghĩ câu cuối cùng Nam Mẫn nói, nhíu mày: “Cô ấy tức giận ư?”

“Cái định mệnh, bây giờ cậu mới nhận ra hả?”

Phó Vực muốn quỳ lạy anh luôn, thở dài: “Loại đàn ông như cậu, dù có độc thân cả đời tôi cũng không thương hại, đáng đời. Cậu cứ tiếp tục như thế đi, cố gắng thêm chút nữa là Nam Mẫn sẽ chẳng còn chút hi vọng nào với cậu luôn. Cố lên nha!”

Trên đường về nhà, Nam Mẫn ngồi đằng sau mím môi thật chặt, không nói một lời.

Bầu không khí trong xe thấp đến lạ.

Cố Hoành đích thân lái xe, tay cầm lái cực kỳ cẩn thận, sợ xe không vững lại ảnh hưởng đến sếp, bản thân anh ta cũng bị vạ lây.

Anh ta theo Nam Mẫn nhiều năm rồi, tất nhiên là biết rõ tính cô.

Nếu cô cứ thao thao bất tuyệt mắng mỏ ai đó, chứng tỏ cô vẫn chưa nổi nóng, nhưng nếu cô im lặng như bây giờ thì trong lòng cô đang nghẹn cả ngọn lửa, cực kỳ tức giận, tốt nhất đừng nhảy ra trước họng súng, ai ngu người đó chịu.

Đến khu vườn Hoa Hồng, Cố Hoành xuống xe mở cửa, Nam Mẫn cũng bước xuống xe, bình tĩnh nói: “Về nhà nghỉ ngơi sớm đi nhé, sáng sớm ngày mai tám giờ đến đón tôi”.

“Rõ”, Cố Hoành đáp lời, quan sát sắc mặt Nam Mẫn, lại không yên lòng nên lắm miệng một câu: “Tổng giám đốc Nam, tôi biết trong lòng cô không được vui, hay là để tôi liên lạc với anh Dụ, ngả giá mua lại bốn chén nhỏ đó nha?”

Nam Mẫn nhíu mày, lạnh lẽo liếc nhìn anh ta: “Anh rảnh lắm hả?”

Cố Hoành liều mạng lắc đầu, lập tức rén: “Tôi sai rồi”.

Cũng may Nam Mẫn không so đo với anh ta.

Nhìn Nam Mẫn bước vào nhà, Cố Hoành thở phào vì vừa sống sót sau tai nạn, ảo não vỗ vào miệng mình một cái: “Này thì lắm miệng”.

Mãi đến khi Cố Hoành lái xe đi xa, một chiếc xe hơi màu đen mới chậm rãi lái tới, đứng trước cổng vào khu vườn Hoa Hồng.

Cửa xe được hạ xuống, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh trầm ngâm của Dụ Lâm Hải.

“Đây là nhà họ Nam ư?”

Giọng anh trong màn đêm nghe lạnh lẽo đến lạ.

“Phải”, Hà Chiếu đáp lời, nhìn thông tin tìm được trên màn hình, báo cáo với Dụ Lâm Hải: “Nơi này là khu vườn hoa hồng cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Nam, sau đó được Nam Ninh Tùng… À không, là bố của cô chủ bỏ số tiền lớn ra mua lại, biến thành nhà họ Nam, cũng đặt tên nó là khu vườn Hoa Hồng”.

Dụ Lâm Hải thản nhiên “ừ” một tiếng, tầm mắt bất giác dõi về phía xa, nhiều phòng còn sáng đèn như thế, đâu mới là phòng của cô?

Dường như anh có thể tưởng tượng ra căn phòng cô sẽ trông thế nào, chắc chắn nó sẽ mang tông màu ấm, trong phòng sực nức mùi hương hoa hồng, sạch sẽ trong sáng, đâu đâu cũng là hơi thở của gia đình.

Chẳng hiểu tại sao đáy lòng anh lại có chút khao khát, lại phủ đầy tiếc nuối.

Kéo cửa xe lên, Dụ Lâm Hải nói: “Đi thôi".

Hà Chiếu nao nao: “Giám đốc Dụ, không phải anh muốn tặng bộ chén nhỏ đó cho cô chủ để cô ấy không nóng giận nữa ư?”

Dụ Lâm Hải nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu nghĩ tôi có thể dỗ được cô ấy ư?”

Hà Chiều suy nghĩ, sau đó ăn ngay nói thật: “Tôi nghĩ là không”.

Tuy là trước kia cô ấy cực kỳ tốt tính, nhưng bây giờ Nam Mẫn đã không còn là cô chủ của bọn họ, bây giờ dù cô chỉ cong môi cười cũng có thể cho người ta cảm giác lạnh lẽo xác xơ trong nụ cười đó, thật sự rất đáng sợ.

Vả lại với hành động chọc tức con gái người ta của sếp lớn ngày hôm nay, anh ta cảm thấy Nam Mẫn không trực tiếp đấm cho anh một cái đã là tốt lắm rồi.

Trên đời có một câu, đó là đau đớn khiến con tim chết lặng.

Không phải cô không tức, chỉ là cô lười so đo mà thôi.

Dụ Lâm Hải bị Hà Chiếu làm cho nghẹn lời, mím môi, lạnh lùng nói: “Thế cậu còn hỏi”.

Hà Chiếu nói: “Giám đốc Dụ, với số kinh nghiệm không được xem là dày của tôi, thì con gái đều thích được dỗ, có dỗ được hay không là vấn đề của kỹ năng, còn không dỗ là vấn đề thái độ”.

Dụ Lâm Hải nheo mắt lại: “Thế cậu cảm thấy thái độ của tôi có vấn đề hả?”

Cảm nhận được khí lạnh ập vào mặt, Hà Chiếu vội vàng tìm ham muốn sống còn của mình trở về, ngượng ngùng cười: “Không ạ, anh không có một chút vấn đề nào cả, cũng tại bốn cái chén này gây họa, chọc tức cô ấy”.

Dạ Lâm Hải quay sang nhìn bốn cái chén nhỏ kia, đó là chén men được chế tác vào thời Khang Hi, nếu là người cảm thấy hứng thú với đồ cổ, có thể biết đâu là đồ thật thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Anh không ngờ Nam Mẫn lại tranh giành với mình.

Nhưng nhà họ Nam cũng phát triển từ ngành trang sức đá quý, có lẽ cô cũng tìm hiểu đôi chút về đồ cổ, chẳng lẽ cô cũng nhận ra giá trị của bốn cái bát này?

Thế tại sao cô lại không tranh với anh đến cùng?

Những câu hỏi trong lòng anh ngày càng nhiều, Dụ Lâm Hải bất đắc dĩ bóp mi tâm, cảm thấy bản thân mình sắp thành quyển ngàn vạn câu hỏi vì sao rồi.

“Đi thôi”.

Dụ Lâm Hải lại đảo mắt nhìn ra ngoài, thời gian còn nhiều, rồi anh cũng sẽ có được đáp án anh cần thôi.


Chương 49: Nam Nhã bị đánh

Nam Mẫn trở về phòng, đóng cửa đi tắm.

Khoảnh khắc nước ấm phun xuống, Nam Mẫn thật sự không thể nhịn được nữa, hét “a” lên một tiếng, rất nhanh, nhưng nó được thốt lên cùng với cơn tức trong lòng cô.

Cô thật sự rất ảo não, tại sao lại đánh mất bốn chiếc chén nhỏ vì lí do nhảm nhí như thế.

Tắm xong, Nam Mẫn mặc áo tắm dài bước ra, cô mang theo làn sương mờ ảo, ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc da.

Căn phòng của cô có tông màu xám khói cực kỳ tối giản, đèn và vật dụng đều mang màu kim loại, cực kỳ đơn giản và mang hơi hướng cứng cáp, khác hẳn với phòng ngủ của cô ở dinh thự nhà họ Dụ.

Khi đó, cô dốc lòng dốc sức xây dựng cảm giác gia đình ấm áp, cô cứ tưởng Dụ Lâm Hải sẽ thích mẫu người hiền lành đảm đang như thế, không ngờ mọi thứ đều là vô nghĩa, cả năm anh không bước vào phòng ngủ chính được bao lần.

Đôi khi, người con gái đứng ở góc độ của người đàn ông, lo lắng cho người ta nhiều quá sẽ đánh mất chính bản thân mình, nhưng người đàn ông mà cô cho rằng mình đã trả giá vì anh rất nhiều, lại không hề biết ơn vì điều đó, kết quả chỉ có bản thân tự làm mình cảm động mà thôi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Bạch Thất gọi tới: “Anh vừa bận rộn xong, mệt chết đi được”.

“Ừm”, Nam Mẫn bôi sữa dưỡng thể lên cánh tay, cảm giác mệt mỏi ập tới, muốn cúp luôn điện thoại.

Bạch Lộc Dư thấy dáng vẻ như nhà có tang đó, cười nói: “Vẫn còn đau lòng vì bốn cái chén nhỏ kia hả?”

Nam Mẫn lại vỗ vào ngực mình vài cái, than thở nói: “Cũng tại em, em không kiểm soát được bản thân mình, quá vội vã, cũng quá tự tin. Lần sau gặp được món hàng ngon thế này, em nhất định phải nói trước với người bán, nhất định sẽ không công khai đấu giá với người ta nữa”.

Cô vẫn còn quá non trẻ, gặp được những kẻ lòng dạ thâm sâu lại biết xem xét thời thế, rất dễ bị xao động.

“Hiểu được là tốt rồi, nhưng tối nay lỡ mất cơ hội đó cũng không hẳn là lỗi của em”.

Bạch Lộc Dư an ủi cô vài câu, lại nói: “Nếu em thật sự thấy tiếc, anh tìm người giật đồ từ tay Dụ Lâm Hải về, tiện thể đánh cho tên đó một trận, trút giận cho em. Em yên tâm, trùm bao tải vào, sẽ không biết là ai làm đâu”.

Nam Mẫn liếc xéo anh ta: “Đây là ý tưởng của anh hai đúng không?”

Bạch Lộc Dư ngẩn người: “Rõ ràng đến vậy hả?”

Nam Mẫn lườm anh ta, nói: “Không cần phải làm thế đâu. Bố có nói với em, chơi đồ cổ chỉ là thú vui, đừng quan trọng được mất quá nhiều. Nếu em đã không thể may mắn có được, thì tức là nó không có duyên với em, cố giành lấy cũng chưa chắc đã là chuyện tốt”.

“Thôi thôi, đồ cổ thì em là nhất, anh không hiểu”.

Bạch Lộc Dư lại ngồi nói huyên thuyên với cô vài câu rồi tắt máy.

Nam Mẫn luôn cẩn thận chăm sóc da dẻ của mình, cô bôi sữa dưỡng thể khắp người, cả chân cũng không buông tha, quá trình này cũng khá là thoải mái.

Chăm sóc da xong, cô sấy tóc, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.

Đọc sách một lát, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì cửa phòng lại bị gõ vang, giọng Nam Nhã vang lên bên ngoài: “Nam Mẫn, chị mở cửa ra cho tôi! Tôi biết chị có ở nhà! Chị đã có gan tranh giành đàn ông thì có gan mở cửa ra!”

“…”

Nam Mẫn nhíu mày, cô ta bị Vương Tuyết Cầm nhập hả?

Cô mang dép lê đi mở cửa, đập vào mắt là gương mặt đỏ bừng của Nam Nhã, mùi rượu xộc vào mũi.

Nam Mẫn ghét bỏ che mũi lại: “Cô uống hết bao nhiêu rượu hết?”

“Chị quản được chắc!”

Nam Nhã thật sự say rồi, đứng thôi cũng lảo đảo, gương mặt tròn tròn đỏ hồng như quả gấc, mặt trái còn đỏ hơn mặt phải, trên đó có dấu tay rất rõ ràng.

Nam Mẫn giữ mặt cô ta quan sát dấu tay đó, nhíu mày: “Tần Giang Nguyên đánh hả?”

Trên mặt Nam Nhã không chỉ có dấu tay, mà khóe miệng còn có vết xanh tím.

Bị Nam Mẫn chạm vào, chạm trúng vết thương khiến cô ta đau đến nỗi run run, hất tay Nam Mẫn, mùi rượu nồng nặc phun ra: “Ai cần chị lo!”

Lòng Nam Mẫn không bao la như biển Thái Bình, nên cô cũng lười quan tâm, nhàn nhã tựa vào cửa nhìn cô ta say khướt.

Nam Nhã đỏ mắt trừng Nam Mẫn.

“Đều tại chị, nếu tối nay chị không làm anh Nguyên mất thể diện trước mặt bao nhiêu người như thế thì tâm trạng anh ấy đã không tệ đến vậy. Nếu tâm trạng anh ấy tốt, anh ấy cũng sẽ không đánh tôi”.

Cô ta sờ má trái của mình, cảm giác đau rát đó vẫn chưa tan đi.

Tối nay Tần Giang Nguyên thiếu điều vung tiền như rác vì Nam Mẫn khiến Nam Nhã ghen tị muốn chết, buổi đấu giá vừa kết thúc, cô ta đã ghen tuông kiếm chuyện với anh ta, kết quả là anh ta không dỗ dành như bình thường, còn cho cô ta một cái tát.

Khi Tần Giang Nguyên ra tay đánh mình, cả người cô ta chợt ngẩn ngơ, lỗ tai ong ong suốt nửa ngày vẫn không kịp phản ứng.

Anh ta lại tức giận: "Cô nói đủ chưa? Mỗi mình cô có miệng chắc, lải nhải suốt ngày! Cô mà cũng dám ghen tị với Nam Mẫn hả, không tự soi gương lại mình xem, cô có điểm nào so được với người ta?”

Nam Nhã đau, lại uất ức.

Nhưng cô ta sợ hãi nhiều hơn.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Giang Nguyên dám bám theo Nam Mẫn như cái đuôi nhỏ, cô ta phải mất không biết bao nhiêu công sức mới khiến anh ta từ bỏ, ở bên mình.

Nếu anh ta đổi ý, không chịu cưới cô ta nữa thì phải làm sao?

Nghĩ tới đó, cô ta lại bắt đầu hoảng hốt.

Nam Mẫn không biết được những suy nghĩ trong lòng cô ta, khoanh tay nhíu mày nói: “Không bàn đến việc tôi khiến Tần Giang Nguyên mất mặt tối nay, anh ta mất hứng lại ra tay đánh cô, cô không tìm người ta đánh trả, lại chạy tới chỗ tôi giương oai làm gì?”

“Tôi muốn tìm chị đấy!”

Nam Nhã chỉ vào Nam Mẫn, ánh mắt đầy chán ghét chửi mắng: “Chị đắc ý lắm phải không, nhiều người đàn ông tranh giành nhau vì chị, chị như tiên nữ vậy ha. Cái gì mà anh Dụ ở thành phố Bắc, cậu ấm nhà họ Phó ở thành phố Dung, đều là cậu ấm cô chiêu, nhân vật máu mặt tiếng tăm lừng lẫy, thảo nào chị chẳng thèm Tần Giang Nguyên, thì ra là chị được tên đàn ông khác cho ăn no rồi. Ba năm mất tích đó, có phải chị đang vui vẻ bên người đàn ông khác không?”

Nam Mẫn lẳng lặng nhìn Nam Nhã đang nổi điên, chợt nhớ tới những lời nói bậy về mình trong bữa tiệc, trong đó có một người nhắc tới Nam Nhã.
Chương 50: Quỳ gối cạnh bồn cầu

Tin đồn vô căn cứ nào cũng có nguyên nhân, quả nhiên lời đồn về cô đều do Nam Nhã lan truyền.

“Xem ra hôm nay những lời cảnh cáo của tôi cô đều bỏ ngoài tai hết rồi, chẳng thèm lọt tai một câu nào cả”.

Nam Mẫn bóp mi tâm, thật sự quá lười dây dưa với cô ta, trực tiếp gọi quản gia Triệu lên: “Hôm nay tôi mệt quá, không rảnh giải quyết cô, tạm thời cô bình tĩnh lại, tỉnh rượu trước đã”.

Quay sang nói với quản gia Triệu đang đi lên: “Cho nó quỳ bên cạnh bồn cầu, cho hai người trông chừng. Thích nôn thì nôn, muốn súc miệng thì cứ súc, nhưng không cho nó đứng lên”.

Quản gia Triệu nhận lệnh, gọi hai bảo vệ lên đè Nam Nhã xuống quỳ gối bên bồn cầu.

“Mấy người buông ra!”

Nam Nhã cố gắng vùng vẫy, nhưng cô ta dùng hết sức bình sinh cũng không thể thoát khỏi hai người đàn ông vạm vỡ, quỳ gối bên bồn cầu la hét không được bao nhiêu thì dạ dày đã cuộn trào, ói ra mật xanh mật vàng.

Nam Mẫn không thèm để ý tới Nam Nhã nữa, cô đeo bịt tai lên, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nam Nhã nôn một lát lại gây chuyện một hồi.

Hai bảo vệ dốc lòng dốc sức “hầu hạ” cô ta một đêm, cần vỗ lưng thì vỗ lưng, cần rót nước thì rót, nhưng vẫn nghiêm khắc làm theo lời Nam Mẫn dặn, không cho cô ta đứng dậy.

Nam Nhã quỳ bên bồn cầu suốt một đêm, không ngờ lại chìm vào giấc ngủ.



Phòng 66 ở Thủy Vân Gian.

Khi Dụ Lâm Hải đang lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, không biết Phó Vực đã vào từ lúc nào, ngồi trên ghế cao bên cạnh quầy bar, quan sát bốn cái chén nhỏ.

“Tôi bảo này, đây thật sự là chén thời Khang Hi hả?”

Dụ Lâm Hải thản nhiên “ừ” một tiếng, đi vào bếp rót hai ly nước.

Phó Vực chẳng thể phân biệt được gì, bèn chậc lưỡi lắc đầu: “Vì bốn cái chén mẻ này mà cậu đắc tội với Nam Mẫn như thế, tôi cũng phải lo thay cho cậu”.

Dụ Lâm Hải uống nửa ly nước, không cho là đúng.

“Có cái gì để lo đâu?”

Phó Vực thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, thầm mắng “hoàng đế không vội thái giám đã gấp”.

Anh ta cố nén cơn tức trong lòng, từng bước dẫn đường: “Tôi hỏi cậu, cậu đi một chặng đường dài từ thành phố Bắc đến thành phố Nam này để làm gì?”

“Để làm ăn”, Dụ Lâm Hải vẫn tỏ thái độ giải quyết công việc: “Thì tôi đã bảo là muốn hợp tác làm trường đua ngựa với cậu cơ mà?”

Phó Vực gật đầu: “Đúng vậy. Cậu có biết chúng ta sẽ hợp tác với ai không?”

Dụ Lâm Hải vẫn thản nhiên đáp: “Ai cũng vậy thôi”.

Anh đến thành phố Nam này với một “mục đích khác”, kinh doanh trường đua ngựa chỉ là chuyện anh tiện thể làm mà thôi, hợp tác với ai cũng thế.

Trông cái vẻ mặt bất cần đời của anh, Phó Vực lại không nỡ nói cho anh biết, lại nhíu mày đầy xấu xa nói.

“Xem ra trước đó cậu không hề điều tra, miếng đất ở Bắc Giao thành phố Nam đó thuộc về bất động sản Nam Hồ, năm ngoái được Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc thăm dò đấu giá được, muốn xây sân golf…”

Anh ta còn chưa dứt lời, Dụ Lâm Hải đã nhíu mày lại thật chặt: “Bất động sản Nam Hồ?”

Đó không phải là công ty bất động sản thuộc về tập đoàn Nam Thị ư?

“Ừ”.

Phó Vực nghĩ cuối cùng người anh em này cũng chịu vẫn động bộ não của mình rồi: “Cậu không biết cũng chẳng có gì lạ, sáu tháng cuối năm ngoái cậu đang bận khai thác thị trường ở châu Âu, không tham gia đấu thầu. Nhà tôi thì đang bận đấu đá nội bộ, cũng không thể phân tâm”.

Miếng đất ở Bắc Giao đó có thể thuộc về Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, đúng là để họ chui vào lỗ hỗng.

Nhưng cũng vì nó, hai ông lớn kia đã vét sạch cả tập đoàn Nam Thị, sau đó việc xoay vòng vốn bị đứt đoạn, suýt chút nữa đẩy tập đoàn Nam Thị đến bờ vực phá sản.

Dụ Lâm Hải mím môi: “Thế nên việc chuyển hướng từ sân golf thành trường đua ngựa là ý của Nam Mẫn ư?”

Phó Vực vỗ tay thành tiếng: “Chúng mừng cậu, đáp đúng rồi!”

Dụ Lâm Hải: “…”

Anh lặng lẽ chuyển tầm mắt sang bốn cái chén nhỏ tráng men rực rỡ, nhớ tới câu Nam Mẫn nói trước khi đi, “tôi mong đây là lần cuối cùng gặp anh Dụ đây”, lập tức cảm thấy nó không còn đẹp nữa.



Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt thay quần áo, Nam Mẫn từ trong phòng bước ra, sang phòng Nam Nhã.

Nam Nhã đang tựa vào bồn cầu ngủ say sưa, chảy cả nước miếng ra.

Nam Mẫn thấy thế, không nhịn được lắc đầu.

Thế này mà cũng ngủ được, chắc chỉ có mình cô ta.

Chẳng hiểu tại sao, cô lại cảm thấy Nam Nhã rất hợp với bồn cầu, chắc đây là cái người ta gọi là “mùi thối thì hợp nhau”.

“Cô cả”, bảo vệ khom lưng chào Nam Mẫn.

Nam Mẫn khẽ gật đầu: “Mệt mỏi suốt cả đêm rồi, mọi người về nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay hai người có thể nghỉ. Tôi hôm qua tính là tăng ca, đến chỗ quản gia lấy lì xì nhé”.

Nhóm bảo vệ vui vẻ nhướng mày: “Cảm ơn cô cả!”

Giọng nói vui sướng của bọn họ đã thành công đánh thức Nam Nhã.

Nam Nhã tròn mắt, sau đó đau đớn kêu lên, cảm thấy mặt mình rất đau, đau đầu, đau cổ, đầu gối cũng đau… Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào là không đau hết.

Cô ta đã trải qua những gì vậy?

Nam Nhã xoa cổ, quan sát cảnh vật xung quanh, vẫn chưa thể hiểu được mô tê gì: “Tại sao mình lại ở đây?”

“Uống ngu người rồi hả, có cần tôi giúp cô nhớ lại không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK