Dụ Lâm Hải chỉ lạnh lùng nói hai chữ với người chiến hữu tâm địa đầy gian xảo này: “Đáng đời”.
Phó Vực bị đánh nhưng dường như tâm trạng vẫn rất tốt, giọng nói ngả ngớn suồng sã: “Các em gái ở thành phố Nam vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, tôi thích”.
Dụ Lâm Hải không quan tâm đến điều đó, khẽ hỏi: “Cậu đến thành phố Nam làm gì?”
“Ông già nhà tôi muốn mở một trường đua ngựa, nhìn trúng một mảnh đất ở ngoại ô phía bắc thành phố Nam, bảo tôi đến xem”, Phó Vực nhấp một ngụm rượu, lại hỏi: “Thế nào, kinh doanh trường đua ngựa, có muốn thử chút không?”
Dụ Lâm Hải nói: “Cũng được”.
“Ô, đồng ý nhanh như vậy. Xem ra có việc muốn nhờ vả tôi rồi, việc gì, nói đi”.
Dụ Lâm Hải chăm chú nhìn màn đêm, giọng nói nặng nề: “Muốn nhờ cậu giúp điều tra một người”.
“Điều tra người? Đơn giản thôi. Ai?”
“Vợ cũ của tôi”.
Phó Vực phun ra một ngụm rượu, khẽ ho hai tiếng: “Điều tra vợ cũ của cậu? Người anh em tôi nói này, cậu không bị sao chứ?”
Dụ Lâm Hải lặng im, đôi môi mỏng mím chặt.
“Được rồi. Gửi ảnh cho tôi”.
“Không có”, Dụ Lâm Hải nhàn nhạt nói: “Cô ta không thích chụp ảnh”.
“Còn có người phụ nữ không thích chụp ảnh? Chắc chắn vợ cậu phải rất xấu”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày, buột miệng nói ra một câu: “Vợ cậu mới xấu!”
Hà Chiếu ngồi ở ghế lái phụ, nghe đoạn cãi vã ấu trĩ, cạn lời nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ô, chẳng phải đã ly hôn rồi sao, còn bảo vệ vợ cũ như vậy, xem ra dư tình chưa hết”, Phó Vực không sợ chết, vẫn điên cuồng đùa cợt ở đầu dây bên kia.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải sa sầm: “Bớt nói nhảm đi, có giúp hay không?”
“Giúp. Việc của chiến hữu thân thiết sao có thể không giúp chứ? Gửi một bản thông tin cơ bản cho tôi, tôi sẽ lập tức điều tra giúp cậu”.
Dụ Lâm Hải cúp điện thoại, gửi tư liệu vào hòm thư của đối phương.
Phó Vực nhận được tư liệu, trả lời một câu “OK”, uống cạn ly rượu, xoa xoa cánh tay đau nhức đi vào thang máy, đến thành phố Nam làm việc, anh ta đã thuê một căn phòng tổng thống ở Thủy Vân Gian nửa tháng.
Ấn số tầng xong, thang máy chuẩn bị đóng, liền bị một bàn tay chặn lại, cửa từ từ mở ra, hai vệ sĩ đi đầu, phía sau là một nam một nữ.
Hai mắt Phó Vực sáng lên, đây chẳng phải là mèo hoang nhỏ vừa rồi giơ móng vuốt cào anh ta sao?
Lúc này mèo hoang nhỏ đã biến thành mèo nhỏ say rượu, bên ngoài váy đỏ khoác âu phục màu đen, bị người đàn ông kéo vào thang máy: “Em say quá rồi, tối nay ngủ tạm ở chỗ anh, đừng lăn qua lăn lại nữa”.
Mặt Nam Mẫn đỏ bừng, còn lầu bầu nói mình không uống nhiều, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn đến bóng người cao gầy đứng trong thang máy, giơ tay chỉ chỉ: “Tên háo sắc!”
Phó Vực: “?”
Nam Mẫn kéo lại âu phục trên người, cảnh giác nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì tôi? Tôi nói cho anh biết, tuy tôi xinh đẹp như hoa, nhưng không phải là người dễ ăn hiếp! Tôi không phải là người đẹp bình thường đâu!”
Phó Vực nhìn bộ dạng say rượu ngây ngô của cô, không khỏi muốn cười, mèo nhỏ say rượu này có chút ngốc nghếch.
Bạch Thất đau đầu đưa Nam Mẫn vào trong thang máy, nếu cô em gái này không phải là ruột thịt anh ta đã mặc kệ từ lâu rồi.
Nam Mẫn loạng choạng bước vào thang máy, nhưng giày cao gót đi không vững suýt nữa ngã nhào, Phó Vực đưa tay đỡ cô: “Cẩn thận!”
Không biết có phải bị chuyện này tác động không, dạ dày cũng trào ngược, Nam Mẫn không kìm được, nắm lấy cánh tay của Phó Vực, cổ họng nghẹn ứ: “Ọe…”
“...”, Phó Vực sững người, tại sao lại anh ta lại đứng gần một con ma men chứ???
Rượu uống lúc tối còn chưa bị dịch vị phân hủy hoàn toàn cứ như vậy phun hết lên trên người đàn ông.
Cảnh tượng có thể dùng câu “thảm thương không nỡ nhìn” để hình dung.
Phó Vực không phải là người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng ai bị nôn lên người tâm trạng cũng sẽ không vui vẻ được.
Nam Mẫn nôn xong còn chưa đủ, liền kéo cà vạt của anh ta lau miệng, sau đó ợ lên một tiếng đầy mùi rượu: “Ngại quá, không nhịn được”.
Cô nói “ngại quá", nhưng từ đầu đến chân cô không thấy một chút ngại nào cả.
Thái dương Phó Vực nổi gân xanh, đôi mắt đào hoa mang theo vẻ phong lưu lạnh như đao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Mẫn.
Người phụ nữ này quả thật rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi môi như cánh hoa đào mím lại thành một đường, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ trong trẻo, nhưng phong thái nhìn thế nào cũng không giống gái hầu rượu, mà giống như một bông hoa phú quý trong nhân gian.
Người đẹp luôn khiến người ta mềm lòng, Phó Vực than thở một tiếng, dần tiêu tan cơn bực tức.
Bạch Thất vội vàng bước lên ôm lấy Nam Mẫn, nhìn Phó Vực bị nôn ra cả người: “Xin lỗi anh, em gái tôi uống say”.
Cửa thang máy mở ra, Nam Mẫn được Bạch Thất đỡ đi ra ngoài, còn quay đầu hào sảng nói: “Cởi quần áo ra đi, tôi bồi thường!”
“Được rồi, mau đi thôi!”
Phó Vực cũng cùng ra khỏi thang máy, nhìn thấy Bạch Thất đưa Nam Mẫn vào căn phòng số 88, không khỏi nheo mắt, căn phòng đó là nơi ở của ông chủ Thủy Vân Gian, xem ra người đàn ông đó là cậu bảy nhà họ Bạch.
Vậy người phụ nữ mà anh ta gọi là “em gái” đó có thân phận gì?
Chưa từng nghe nói nhà họ Bạch có một cô công chúa.
...
Biệt thự nhà họ Dụ.
Thư phòng tĩnh mịch, Dụ Lâm Hải đang tập trung tinh thần xử lý công việc, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng sột soạt của giấy tờ.
Ảnh hưởng của một bài viết còn khó giải quyết hơn những gì anh nghĩ.
Việc công bố tin kết hôn ảnh hưởng trực tiếp đến thương hiệu, bộ sưu tập trang sức “Cả Đời Một Lòng” của Dụ Thị bị cư dân mạng tẩy chay, bộ phận quan hệ công chúng đưa ra phương án giải quyết là hoãn đám cưới lại, đợi dư luận qua đi, hoặc tiếp tục lăng xê câu chuyện tình cảm giữa anh và Trác Huyên, cộng thêm hiệu ứng “Tình yêu đích thực trong nhiều năm, nguyện thề không thay đổi”, tốt nhất là nhờ vợ cũ ra mặt, thừa nhận bản thân là kẻ thứ ba chen chân vào.
Dụ Lâm Hải chau mày, anh ghét nhất là việc lẫn lộn giữa việc công và việc tư, lại càng không tán thành việc bọn họ lăng xê, những người trong bộ phận quan hệ công chúng cho rằng anh là ngôi sao hạng ba sao?
Dụ Lâm Hải cầm bút máy, vung tay lập tức viết xuống: Tạm dừng chuỗi hoạt động của bộ sưu tập “Cả Đời Một Lòng”, nhanh chóng khởi động dự án thương hiệu mới.
Chương 17: Thân phận bị phát hiện
Nhìn tình hình cổ phiếu và ngân quỹ, ánh mắt Dụ Lâm Hải u ám, anh gọi cho trợ lý: “Thanh toán khoản còn lại của dự án từ thiện chữa bệnh miền Tây rồi sao?”
“Vâng, ba ngày trước đã nhận được”.
“Thông báo cho tổng biên tập Dương của Nhật báo Kinh Hoa, ông ta biết phải làm gì”.
“Vâng”.
Xử lý xong công việc thì đêm đã khuya.
Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn giờ, mày kiếm khẽ nhíu, lúc này còn chưa nhận được tin tức, hiệu suất của người nào đó so với trước đây đã thấp hơn rất nhiều.
Giống như tâm linh tương thông, anh đang suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, anh nhấc máy: “A lô”.
Điện thoại được kết nối, chưa đợi anh “khởi binh vấn tội”, đối phương đã oang oang nói: “Người anh em, tôi điều tra tư liệu cậu gửi đến cả một buổi tối, cô vợ cũ của cậu đó hoàn toàn không tồn tại”.
Dụ Lâm Hải phỏng đoán rất nhiều khả năng, nhưng anh không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, mày kiếm nhíu chặt: “Cậu nói cái gì?”
Phó Vực nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, rất buồn bực: “Suy đoán của cậu không sai, quả thực là hacker xâm nhập vào hệ thống camera giám sát trong bán kính trăm dặm nhà cậu, xóa sạch mọi dấu vết của vợ cũ cậu, hơn nữa sau khi cô ta rời đi không bao lâu, tất cả thông tin đều bị xóa sạch. Nhưng chỉ cần cô ta là người thật sự tồn tại, không thể nào đến một chút thông tin cũng không có, chắc chắn có thể lần ra manh mối, nhưng e là danh tính của cô vợ cũ này của cậu đã là giả ngay từ đầu”.
Dụ Lâm Hải mờ mịt, tay cầm bút dần siết chặt: “Ý cậu là toàn bộ tư liệu tôi đưa cho cậu đều là giả?”
“Đúng vậy, thông tin đều là giả, bằng không sao có thể không điều tra được người thật chứ?”
Phó Vực không nói được mấy câu nghiêm túc lại bắt đầu trêu đùa: “Rốt cuộc cậu đã kết hôn với loại phụ nữ nào vậy, thần bí như vậy, không phải là người ngoài hành tinh hay ma quỷ gì đó chứ?”
Dụ Lâm Hải lạnh lùng nói: “Phó Vực”.
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Nếu có ảnh, tôi có thể giúp cậu điều tra xem. Tôi nói này, tốt xấu gì cũng làm vợ chồng ba năm, cậu không hiểu chút gì về người ta, thông tin đều là giả thì không nói làm gì, đến tên cũng không chắc chắn là thật, ảnh chụp cũng không có, tôi nghi ngờ cậu có phải thực sự đã kết hôn một lần rồi không?”, Phó Vực lải nhải không dứt: “Vợ cũ còn chưa xử lý xong, lại muốn cưới cô khác, cậu nghĩ kỹ chưa?”
Dụ Lâm Hải mặc kệ anh ta luyên thuyên, đứng dậy đi vào phòng ngủ chính, mở tủ đầu giường tìm ra hai tờ giấy đăng ký kết hôn: “Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn có được không?”
“Cậu gửi qua đi, tôi thử xem”.
Dụ Lâm Hải không cúp máy, chụp lại bức ảnh, gửi qua.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Phó Vực: “Vợ cậu cũng khá xinh đấy, nhìn có vẻ là một người mẹ hiền vợ tốt…Ơ, không đúng, sao khuôn mặt này trông quen thế nhỉ?”
Phó Vực liên tục hết phóng to lại thu nhỏ bức ảnh: “Cậu chờ một chút, đừng cúp máy”.
Anh ta nhanh chóng chuyển bức ảnh vào máy tính, dùng phần mềm Photoshop cắt hình cô dâu trên tờ giấy đăng ký kết hôn, sau đó khẽ vén mái tóc dài của cô lên, cắt thành tóc ngắn, trang điểm thêm, một khuôn mặt rạng rỡ trong trẻo hiện ra.
“Oh!”
Dụ Lâm Hải ở đầu dây bên kia không hiểu tại sao tim anh lại căng thẳng theo phản ứng của Phó Vực: “Thế nào rồi?”
Phó Vực khó khăn nuốt nước bọt, nói vào điện thoại: “Tôi nghĩ tôi đã gặp vợ cũ của cậu. Cô ta ở thành phố Nam”.
Dụ Lâm Hải ngồi bên chiếc giường trong phòng ngủ chính, xem đoạn video Phó Vực gửi đến, là anh ta xâm nhập vào hệ thống camera giám sát lấy được.
Video đầy màu sắc, âm nhạc ầm ĩ, Dụ Lâm Hải cau mày, anh không thích nhất là những nơi ồn ào nhốn nháo như này, nhưng vẫn kiên nhẫn xem nó.
Bóng hình của một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt, không nghi ngờ gì người phụ nữ đó chắc chắn là tâm điểm của tất cả mọi người. Cô mặc chiếc váy đỏ rực gợi cảm, đi đôi giày cao gót màu vàng. Cô lắc lư theo điệu nhạc ở giữa trung tâm sàn nhảy, giống như yêu tinh tự do, giơ tay nhấc chân tràn đầy vẻ biếng nhác, nhưng lại khó che mất vẻ phong tình và linh động. Làn da trắng như tuyết tỏa sáng trong suốt dưới ánh đèn, khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên, một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng rạng rỡ.
Lộ Nam Mẫn!
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Dụ Lâm Hải suýt chút nữa bật dậy khỏi giường, đồng tử mở to.
Là cô, nhưng lại không giống cô.
Vợ anh là một người đẹp tẻ nhạt dịu dàng hiền như khúc gỗ, sao có thể lạnh lùng kiều diễm lại mềm mại như vậy, nói là “yêu tinh” cũng không phải nói quá!
Dụ Lâm Hải xem video không chớp mắt, nhìn từng hành động của người phụ nữ, anh đặc biệt muốn nói với bản thân đó không phải là cô, nhưng lớp trang điểm trên mặt cô có dày thế nào cũng không che được nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải.
Chắc chắn là cô!
Sau đó, anh nhìn thấy người anh em tốt của mình lắc lư thân hình cao to sáp lại gần, bàn tay to còn di chuyển dọc theo eo đến bờ mông cong của cô...
Ánh mắt Dụ Lâm Hải tối sầm lại, siết chặt điện thoại, không nhịn được nghiến răng: Tên khốn này chiếm lợi cả trên người phụ nữ của anh, chán sống rồi sao?
Trong đầu vừa mới chợt lóe lên ý nghĩ này, người phụ nữ suýt bị sàm sỡ đã nắm lấy cổ tay của Phó Vực thực hiện động tác ném ngã, sau đó đánh xuống một quyền, động tác rất mạnh mẽ, tàn nhẫn!
Dụ Lâm Hải trợn tròn mắt.
Giọng Phó Vực đúng lúc từ trong điện thoại truyền đến: “Cậu nhìn thấy vợ cũ của cậu đánh tôi như thế nào rồi chứ, người anh em bây giờ vai tôi vẫn còn đau đây này, kỹ năng này là cậu dạy à…”
Dụ Lâm Hải không thể ngồi yên một chỗ được nữa, lập tức bước ra ngoài, khẽ quát một tiếng vào điện thoại: “Gửi địa chỉ cho tôi”.
Trên đường đến thành phố Nam, Dụ Lâm Hải phát đi phát lại đoạn video, ánh mắt u ám, rất rõ ràng đây mới là bộ mặt thật của cô, tất cả dịu dàng, hiền thục, mềm yếu, ngoan ngoãn đều là giả!
Nhưng cô đã ngụy trang quá thành công, ba năm kết hôn, anh cũng không thể nhìn thấu bộ mặt thật của cô.
Vậy rốt cuộc cô là ai?
Phó Vực nói cậu bảy nhà họ Bạch ở thành phố Nam gọi cô là “em gái”, mọi người đều biết nhà họ Bạch ba đời không có con gái, hay...cô là người tình của Bạch Thất?
Ý nghĩ này khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị của Dụ Lâm Hải nhanh chóng bao phủ một lớp băng giá, áp suất không khí quanh người cực kỳ thấp.
Anh muốn xem xem cô rốt cuộc đang giở trò gì!
Chương 18: Gặp lại
Nam Mẫn ngủ một giấc tới sáng, mở mắt ra đầu đau kinh khủng, giống như bị voi dùng chân hung hăng giày xéo.
“Tỉnh rồi?”
Bạch Thất đúng lúc xuất hiện ở đầu giường, đưa cho cô một ly sữa: “Uống ly sữa cho thoải mái”.
Nam Mẫn cau mày nhận lấy sữa, giọng nói hơi khàn khàn: “Sao em lại ở chỗ anh?”
“Còn nói nữa, em say quắc cần câu, đã khuya nên không để em về nữa”.
Bạch Thất đang ăn sáng ở trên bàn, nhìn em gái bóp mũi đổ sữa vào miệng giống như uống thuốc, buồn cười nhìn cô: “Từ nhỏ đến lớn đều không thích uống sữa, mỗi lần uống sữa cứ như uống thuốc độc vậy”.
Nam Mẫn uống sữa xong vội vàng súc miệng bằng nước, dạ dày quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, nhìn chiếc váy nhăn nhúm trên người, cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn cho trợ lý, sau đó nhấc chân đi vào phòng tắm: “Em đi tắm”.
“Em còn nhớ chuyện xảy ra tối qua không?”, Bạch Thất bình tĩnh hỏi sau lưng cô.
Nam Mẫn dừng lại, quay đầu lại, cố gắng nhớ lại: “Hình như em nhảy múa, sau đó suýt bị sàm sỡ, em đã ném ngã anh ta, còn đánh anh ta một quyền, phải không?”
“Ừm, sau đó thì sao?”
Sau đó...không nhớ nữa. Dừng lại ở đoạn đó.
Bạch Thất nhấp một ngụm cà phê, trừng em gái: “Em nôn lên người ta trong thang máy”.
“Ồ”, Nam Mẫn không chút áy náy: “Xem như anh ta xui xẻo”.
Tiến thêm hai bước, Nam Mẫn đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, dừng bước quay đầu lại: “Anh ta không phải là nhân vật lớn gì đó chứ?”
Bạch Thất lấy khăn ăn lau khóe miệng: “Cũng tạm, Phó Vực, cậu chủ nhà họ Phó ở thành phố Dung”.
“Nhà họ Phó ở thành phố Dung? Là gia tộc xã hội đen trong truyền thuyết đó?”, Nam Mẫn nhíu mày.
Bạch Thất: “Chúc mừng em, trả lời đúng rồi”.
Nam Mẫn lại cau mày, sau đó xua xua tay nói: “Mặc kệ anh ta, ai bảo anh ta trêu ghẹo em chứ, nếu không ổn thì tìm anh hai giúp giải quyết”.
Đen ăn đen, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.
Bạch Thất nhìn dáng vẻ tiêu sái bước vào phòng tắm của cô em gái, hết cách với cô em gái xưa nay luôn gây chuyện lại to gan, hình như có cảm giác lại trở về lúc nhỏ cô mặc sức gây họa còn bọn họ đi sau cô dọn dẹp hậu quả.
Cảm giác này cũng khá tốt.
...
Nam Mẫn tắm nước nóng, cả người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, vừa ra khỏi phòng tắm các trợ lý cũng tới.
Hai cô trợ lý đời sống xách túi lớn nhỏ tới, bày quần áo, giày dép, trang sức, túi xách trước mặt cô, chờ boss chọn.
Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên sofa uống cà phê, để chuyên gia trang điểm xử lý tóc, giống như bàn chuyện quốc gia đại sự: “Cái này, cái này, cái này”.
Thay quần áo xong bước ra khỏi phòng, Nam Mẫn không vào thang máy, mà rẽ vào khúc ngoặt đến căn phòng số 77, lịch sự gõ cửa: “Cốc, cốc cốc”.
Cánh cửa từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt ủ rũ còn chưa tỉnh ngủ, người đàn ông khá đẹp trai, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi, thân hình khỏe đẹp không chút mỡ thừa, vừa nhìn đã biết thường xuyên tập thể hình.
Nam Mẫn khẽ liếc nhìn, nhưng không tỏ ra hứng thú, dù sao ba năm qua cô đã nhìn thấy thân hình như này quá nhiều lần, là chuyện thường ngày.
Phó Vực bị quấy rầy giấc ngủ rất khó chịu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, lại tỉnh táo thêm ba phần, ngước đôi mắt đào hoa đầy gỉ mắt: “Đây chẳng phải là mèo hoang nhỏ tối qua sao? Sáng sớm thế này, tôi có thể giúp gì được cho cô không?”
“Nghe nói tối qua tôi đã nôn lên người anh, đây là quần áo tôi bồi thường cho anh”.
Nam Mẫn ném bộ âu phục mới tinh vào trong lòng người đàn ông: “Anh sàm sỡ tôi tôi đánh anh, tôi nôn lên người anh tôi bồi thường quần áo cho anh, xem như không ai nợ ai rồi phải không?”
Phó Vực gật đầu: “Có thể nói như vậy”.
“Vậy thì được. Nếu vẫn còn tức giận, cứ đến tìm tôi”, Nam Mẫn xoay người rời đi.
Phó Vực dựa vào cửa, đầy hứng thú hỏi: “Tôi không biết cô là ai, làm sao tìm được cô?”
Nam Mẫn đầu cũng không ngoảnh lại, báo tên tuổi: “Nam Mẫn, Tập đoàn Nam Thị”.
Phó Vực nhìn bóng lưng rời đi của người phụ nữ, cao quý như thiên nga nhỏ, đôi mắt đào hoa chớp chớp, hóa ra cô ấy chính là cô cả nhà họ Nam “từ cõi chết trở về” trong tin đồn.
Người anh em lần này cậu thảm rồi.
Khóe miệng Phó Vực nhếch lên, lấy điện thoại ra: “Cậu đến chưa? Người vừa đi xuống”.
Trong đại sảnh tầng một của Thủy Vân Gian, sáng sớm trong quán bar không có ai, chỉ có một bóng người tuấn tú lạnh lùng ngồi ở trung tâm ghế lô, ánh mắt nhìn đến thang máy số 1, chờ người nào đó xuất hiện.
Năm giây sau, cửa thang máy từ từ mở ra.
Dụ Lâm Hải nhướng mi, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy da, khoác áo vest màu đỏ bên ngoài, vừa gợi cảm vừa trưởng thành bước ra, mái tóc ngắn gọn gàng không che nổi khuôn mặt xinh đẹp, chiếc cổ thiên nga vô cùng quyến rũ.
Cô bước đi hăng hái, hoa tai tua rua kim cương bên tai khẽ rung rung, giống như chuông gió, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng kiều diễm trên khuôn mặt thanh lệ của người phụ nữ.
Cũng như vậy, Nam Mẫn vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cùng quen thuộc trên ghế lô.
Ánh mắt hai người chính xác chạm vào nhau.
Bước chân Nam Mẫn khẽ dừng lại.
Trong khoảnh khắc đó, cô nghĩ mình còn chưa tỉnh rượu, quái lạ.
Dụ Lâm Hải, sao anh ta lại ở đây?
Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô như hổ đói của người đàn ông, rõ ràng là nhằm vào cô, có lẽ bằng cách nào đó anh đã điều tra ra thân phận của mình.
Nhưng đã ly hôn rồi, đương nhiên cũng không cần thiết phải đi lên chào hỏi, Nam Mẫn trấn tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước theo quỹ đạo ban đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế tao nhã, khí chất tự tin.
“Đứng lại”, một giọng nói lạnh lùng từ trong ghế lô vang lên.
Nam Mẫn giống như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Đột nhiên một cơn gió mạnh tập kích, nắm lấy cổ tay của Nam Mẫn, vệ sĩ phía sau cô lập tức bước lên ngăn cản: “Anh làm gì thế?”
Chương 19: Chồng cũ chỉ đáng giá năm hào
Tay đao vệ sĩ đánh đến, Dụ Lâm Hải giơ tay chặn lại, thấy sắp đánh nhau đến nơi, Nam Mẫn khẽ vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại, sau đó ngẩng đầu mặt không biểu cảm nhìn Dụ Lâm Hải: “Anh này, anh làm tôi bị đau rồi”.
Cổ tay cô bị anh nắm chặt trong tay, quen anh lâu như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh chạm vào cô.
Sau khi họ ly hôn.
Thật mỉa mai.
Dụ Lâm Hải nhìn đôi mắt lạnh lùng của người phụ nữ, khuôn mặt dịu hiền điềm đạm trước đây lúc này vừa lạnh lùng vừa xa cánh, giống như chưa từng quen biết anh, điều này khiến anh khó chịu và bực bội.
“Cô đang chơi trò gì vậy?”
Dụ Lâm Hải buông cổ tay cô ra, nhưng giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi: “Cô rốt cuộc là ai?”
Trợ lý bất mãn mắng: “Sao lại nói chuyện với cô cả của chúng tôi như vậy?”
Nam Mẫn xua tay, nhướng mắt lạnh lùng nhìn Dụ Lâm Hải: “Anh này, chúng ta quen nhau sao?”
Dụ Lâm Hải sửng sốt.
Cô vậy mà lại nói không biết anh? Cuộc hôn nhân ba năm đó chẳng là gì sao?
Anh âm thầm nắm chặt tay, có chút kích động muốn đánh người, tính khí kiềm chế nhiều năm gần như sắp bị người phụ nữ này làm cho tức giận đến không kìm chế nổi, anh nghiến răng: “Không biết tôi, vậy vừa rồi cô nhìn tôi làm gì?”
Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Thấy anh đẹp trai thôi. Sao nào, đẹp trai còn không cho người khác nhìn? Mặt của anh là điểm tham quan du lịch à, nhìn cũng phải trả phí?”
Dụ Lâm Hải: “...”
Một người phụ nữ luôn hiền như khúc gỗ, từ khi nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy!
“Có tiền mặt không?”
Nam Mẫn quay đầu lại hỏi trợ lý.
Hai người trợ lý lần mãi trong túi, cuối cùng chỉ móc ra một đồng năm hào, ngượng ngùng nói: “Chỉ là năm hào”.
“Đủ rồi”.
Nam Mẫn cầm lấy đồng xu, dúi thẳng vào tay Dụ Lâm Hải: “Cho anh năm hào, không cần trả lại tiền thừa”.
Sau đó, cô bước trên đôi giày cao gót, bước đi tao nhã, dẫn theo đoàn người hiên ngang rời đi, phong thái bá đạo, giống như một nữ vương nhìn đời bằng nửa con mắt, đầu không ngoảnh lại, không chút lưu luyến.
Dụ Lâm Hải cầm đồng xu năm hào đứng ở đó, tinh thần rối loạn, giống như chưa từng quen biết người phụ nữ này, cô rất khác trước đây.
Nhưng dáng vẻ của cô không thể sai được, nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt càng không lừa người.
Bên tai truyền đến một tràng cười sặc sụa, Phó Vực đã chứng kiến mọi chuyện, đứng ở cửa thang máy cười gập cả người.
Quen biết Dụ Lâm Hải lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ khuất phục của anh.
Phó Vực cười đi về phía Dụ Lâm Hải, khoác vai anh: “Cậu chắc chắn đây là cô vợ cũ nghe lời cùng nhàm chán trong lời của cậu? Chồng cũ là cậu chỉ đáng giá năm hào?”
Dụ Lâm Hải nắm chặt đồng xu năm hào, răng nghiến chặt, thái dương nổi gân xanh.
Phó Vực tiếp tục lải nhải: “Nhưng hai người đã ly hôn, có nghĩa là đã không còn quan hệ nữa đúng không? Vậy tôi có thể theo đuổi cô ấy không? Không phải nói chứ, mèo hoang nhỏ rất hợp gu tôi…”
Lời còn chưa nói xong, nắm đấm của Dụ Lâm Hải đã đánh tới: “Cậu cút đi!”
Theo đuổi cái con khỉ, gu cái đầu cậu.
...
Vừa lên xe, Nam Mẫn vốn bình tĩnh không còn bình tĩnh được nữa.
Cô lấy điện thoại gọi cho Bạch Thất: “Anh trai, sao Dụ Lâm Hải lại xuất hiện ở Thủy Vân Gian?”
“Em nói cái gì?”, Bạch Thất đang ngồi trước máy tính “làm chuyện xấu”, nghe thấy vậy khẽ sững sốt: “Dụ Lâm Hải đến thành phố Nam? Còn đến Thủy Vân Gian của anh?”
“Em vừa gặp anh ta ở dưới tầng, đã chạm mặt nhau”.
“Oan gia ngõ hẹp như vậy?”
Bạch Thất đeo tai nghe bluetooth, ngón tay gõ lách cách lên bàn phím, trích xuất camera giám sát dưới tầng một, nhìn và nghe rõ ràng cuộc chạm mặt nói chuyện của hai người, không nhịn được cười: “Cho người ta năm hào, chẳng phải lỗ vốn rồi sao. Nhưng em xem vẻ mặt như ăn phải shit của Dụ Lâm Hải, buồn cười quá đi mất, anh ta cũng có ngày hôm nay, ha ha ha...”
Nam Mẫn bị tiếng cười quỷ dị của anh ta làm cho phát phiền: “Anh mau điều tra cho em, anh ta đến thành phố Nam làm gì?”
Bây giờ, không phải anh ta nên ở cùng với trà xanh bạch nguyệt quang của anh ta anh anh em em, thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng sao, sao lại có thời gian đến thành phố Nam chứ?
Lẽ nào là đặc biệt đến đây vì cô…
Trong lúc suy nghĩ, tiếng lẩm bẩm của Bạch Thất từ trong điện thoại truyền đến: “Anh ta và Phó Vực có quen biết nhau sao?”
“Ai?”, Nam Mẫn nhíu mày.
Bạch Thất nhìn cảnh hai người đàn ông cao to ôm vai bá cổ trên màn hình giám sát, nói: “Chính là tên tối qua sờ mông em bị em đánh sau đó lại bị em nôn ra hết ra người đấy, có vẻ quan hệ của anh ta và Dụ Lâm Hải không tệ”.
Ánh mắt Nam Mẫn rét lạnh: “Là anh ta bán đứng em?”
“Rất có thể là như thế”.
Bạch Thất vừa nói vừa thao tác trên máy tính, sau đó khẽ than một tiếng: “Quả nhiên hệ thống giám sát ở sàn nhảy tối qua bị hacker xâm nhập, tám chín phần là tên Phó Vực đó làm”.
Không ngờ kỹ thuật máy tính của tên nhãi đó cũng không tệ.
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, cô không biết Dụ Lâm Hải và nhà họ Phó ở thành phố Dung có qua lại với nhau, nên nói là ba năm kết hôn, anh coi cô như người vô hình, chưa từng đưa cô đi gặp bạn bè, bước vào vòng xã hội của anh.
“Tối qua ầm ĩ đến tận nửa đêm. Nếu Phó Vực thực sự nhận ra em, nói cho Dụ Lâm Hải biết, vậy Dụ Lâm Hải là đi cả đêm từ thành phố Bắc đến”.
Bạch Thất phân tích hộ cô, khẽ cười một tiếng: “Không phải sau khi li hôn em tay trắng rời đi, tên đàn ông chó má đó nhớ đến sự tốt đẹp của em, lại muốn cùng em gương vỡ lại lành đấy chứ?”
Lông mày Nam Mẫn khẽ run, tự giễu nói: “Anh cảm thấy có khả năng không?”
“Không có”.
Bạch Thất trực tiếp phá tan ảo tưởng của cô: “Theo anh được biết, tối qua đã xảy ra một trận náo loạn ở biệt thự nhà họ Dụ, mẹ chồng cũ của em battle với tiểu tam họ Trác, kết quả chồng cũ của em vì người trong lòng anh ta mà khiến mẹ mình tức giận bỏ đi”.
Nghe đến đây, trái tim Nam Mẫn lại chùng xuống, khóe môi hiện lên trào phúng.
Dụ Lâm Hải là một người vô cùng hiếu thảo, nhưng lại có thể vì Trác Huyên mà không ngại làm trái ý mẹ mình, có thể thấy anh yêu Trác Huyên sâu đậm như nào, vậy người vợ cũ này của anh tính là gì đây?
“Nếu anh ta thực sự đến tìm em, em định làm thế nào?”, Bạch Thất hỏi.
Nam Mẫn gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong lòng, khôi phục lại vẻ hờ hững lãnh đạm: “Li hôn rồi, coi như đã cắt đứt hoàn toàn, em đã tùy hứng ba năm, sẽ không tiếp tục tùy hứng nữa”.
Chương 20: Người đàn ông dối lòng
Phó Vực soi gương trong phòng tắm, sờ khóe miệng tím xanh một mảng của mình, suýt xoa một tiếng.
“Hai chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau, vừa gặp đã vung một đấm với tôi, thật chẳng ra sao”.
Anh ta bày vẻ mặt oán trách nhìn người đàn ông vô cùng băng lạnh ngồi trên sofa.
Dụ Lâm Hải mím môi trầm mặc, bây giờ trong đầu anh đều là dáng vẻ vừa nãy của Nam Mẫn, hết cảnh này đến cảnh khác lóe lên trong đầu anh, mỗi một câu cô nói đều vang vọng bên tai anh.
Dáng vẻ vừa rạng rỡ xinh đẹp lại vừa thờ ơ, lời nói vừa lạnh lùng vừa chế giễu, thực sự là Lộ Nam Mẫn ư?
Anh rơi vào trong nỗi nghi ngờ sâu sắc.
Phó Vực ngồi đối diện anh, châm một điếu thuốc, tiếp tục oán trách: “Tối qua vừa chịu một trận đòn của người phụ nữ của cậu, hôm nay lại chịu một đấm của cậu, tôi thật xui xẻo. Tôi nói này, hai vợ chồng cậu thật hung dữ, thư hùng song sát, rất xứng đôi, cho nên có vấn đề rồi, đang yên đang lành, tại sao anh phải ly hôn?”
Dụ Lâm Hải ngước mắt, lạnh lùng bắn ra hai chữ: “Vợ cũ”.
Anh đang đính chính lại từ “hai vợ chồng cậu” của anh ta.
Phó Vực hút điếu thuốc suýt sặc khói trong họng, nhướn mày nhìn Dụ Lâm Hải: “Vợ cũ mà lại quan tâm đến thành thế này? Tôi vừa nói người ở thành phố Nam, liền cả đêm chạy đến? Người anh em à, cậu đúng là miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại khác”.
Dụ Lâm Hải cau mày, không để ý đến lời trêu chọc vui sướng trên nỗi khổ người khác của anh ta, lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc Lộ Nam Mẫn là người thế nào?”
“Lộ Nam Mẫn cái gì, người ta họ Nam tên Mẫn, ‘Lộ Nam Mẫn’ là tên giả”.
Phó Vực mở một chai rượu vang, rót hai ly, bắn ánh mặt thanh lạnh về phía Dụ Lâm Hải, khóe miệng cong lên, rất thông cảm nhìn chiến hữu bị lừa gạt ba năm nay, có chút không nhẫn tâm nói với anh: “Người ta là Nam Mẫn, cô cả thật một trăm phần trăm của tập đoàn Nam thị”.
Cái tên “Nam Mẫn” như một viên đạn ma thuật, nổ “bốp” một tiếng bên tai Dụ Lâm Hải, nổ đến mức khiến đầu óc anh hỗn loạn.
Tất cả các chi tiết và nghi ngờ mấy ngày gần đây đan xen lại với nhau, nối thành một đường thẳng, người đột ngột biến mất và đột ngột xuất hiện, cuối cùng hợp lại với nhau.
Nam Mẫn, thì ra đây mới là thân phận thực sự của cô.
…
Mới sáng sớm đã nhìn thấy chồng cũ, tâm trạng của Nam Mẫn rất phức tạp.
Đến nỗi sau khi nhìn thấy Tần Giang Nguyên ở văn phòng, tâm trạng của cô càng tồi tệ, đặc biệt là khi Tần Giang Nguyên ngồi trên ghế của cô, nở nụ cười gọi một tiếng “Tiểu Mẫn” rất động lòng người.
Khiến cô ghê tởm đến mức nổi da gà.
Ánh mắt Nam Mẫn lạnh lùng, quay đầu chất vấn: “Ai cho anh vào đây?”
“Xin lỗi tổng giám đốc, là sơ suất của chúng tôi, tôi xử lý ngay”.
Trợ lý tổng giám đốc Cố Hoành cúi người xin lỗi, trực tiếp gọi bảo vệ lên, muốn cưỡng chế lôi Tần Giang Nguyên đi.
Tần Giang Nguyên vừa thấy họ định làm thật, lập tức đứng lên từ ghế văn phòng, đỏm dáng bày vẻ mặt đầy ý cười đi về phía Nam Mẫn: “Sao thế Tiểu Mẫn, anh vừa đến, em đã muốn đuổi anh đi rồi”.
Anh ta cất giọng líu rít thỏ thẻ, đàn ông học nũng nịu như con gái, không biết có phải Nam Nhã mắc cái bẫy này không, dù sao ngoại trừ ý muốn đuổi anh ta ra ngoài thì Nam Mẫn không có suy nghĩ khác.
Ba năm không gặp, người đàn ông này càng ngày càng ngấy.
Thấy Tần Giang Nguyên sắp bước đến trước mặt mình, Nam Mẫn cau mày, lạnh lùng nói: “Tránh xa tôi ra, đừng bắn dầu mỡ lên người tôi”.
Tần Giang Nguyên bị cô nói là “dầu mỡ”, lập tức không còn mặt mũi.
Anh ta là thái tử gia của tập đoàn Tần thị, bây giờ đã làm tổng giám đốc, biết bao nhiêu cô gái trẻ liên tiếp lao vào lòng anh ta, muốn hầu hạ anh ta, chỉ có Nam Mẫn là coi thường anh ta.
Nhưng mấy năm nay anh ta đã ăn phát ngấy thịt trắng như hoa của Nam Nhã, chỉ muốn gặm cái xương Nam Mẫn này!
Trên trán Tần Giang Nguyên vẫn còn quấn băng, chính là hôm đó ở khu vườn hoa hồng, bị Nam Mẫn ném đá cuội, nhưng rất rõ ràng người đàn ông này chỉ nhớ ăn mà không nhớ bị đánh, còn vác mặt đến.
Anh ta đứng ở chỗ cách Nam Mẫn ba bước, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt đẹp của cô, chỉ cảm thấy thích mắt, khiến người ta thèm muốn.
Nhà họ Tần và nhà họ Nam qua lại thân thiết mấy đời, bọn họ cũng coi như lớn lên từ nhỏ với nhau, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá, trong ba cô gái nhà họ Nam, Nam Mẫn trông xinh đẹp nhất, từ nhỏ đã là mỹ nhân.
Người ta thường nói gái lớn mười tám tuổi sẽ thay đổi, lúc nhỏ trông xinh xắn, lớn lên chưa chắc đã đẹp, nhưng Nam Mẫn lại không thay đổi, ngược lại còn càng xinh đẹp hơn, mất vẻ mũm mĩm, vẻ vui tươi đáng yêu hồi nhỏ trở nên nhanh nhẹn hoạt bát tinh tế, thân hình cũng phát triển càng ngày càng gợi cảm, giờ đây còn thêm chút quyến rũ lười biếng, chỉ ngắm thôi cũng khiến Tần Giang Nguyên đứng núi này trông núi nọ, có ý muốn áp đảo, ăn nó gặm nó!
“Tiểu Mẫn, anh biết em hiểu lầm anh, hôm nay anh đến là muốn giải thích với em chuyện năm đó”.
Tần Giang Nguyên ra vẻ đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt sau khi bảo vệ lên, anh ta càng nghiêm túc: “Anh nói thật đấy, chuyện năm đó đều là do Nam Nhã một tay lên kế hoạch, lừa gạt anh làm!”
Nam Mẫn lạnh lùng thản nhiên nhìn anh ta, biết miệng chó không thể khạc ra ngà voi, nhưng nghe thấy anh ta đổ hết tội lỗi lên người Nam Nhã, cô lại cũng muốn nghe xem anh ta có thể nói ra những điều gì.
*miệng chó không thể khạc ra ngà voi: kẻ xấu không nói được lời tử tế.
Cô xua tay ra ý cho bảo vệ và trợ lý đi ra: “Hai người xuống trước đi”.
Sau đó chậm rãi ngồi lên sofa: “Cho anh năm phút, nói hết những điều cần nói”.
Tần Giang Nguyên đang định ngồi xuống trên sofa ở một bên, Nam Mẫn đảo mắt nhìn qua: “Cho anh ngồi chưa?”
Mông cứ vậy lơ lửng trên sofa, Tần Giang Nguyên lúng túng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Nam Mẫn, nói với bản thân muốn gặm xương thì phải nhịn, phụ nữ là phải từ từ dỗ dành.
“Được được được, anh đứng”.
Tần Giang Nguyên chỉnh lại tà áo, đứng thẳng người trước mặt Nam Mẫn, đã chuẩn bị một bụng lời ngon tiếng ngọt: “Tiểu Mẫn, ba năm không gặp, anh rất nhớ em…”
“Không cần nói nhiều lời thừa thãi, tôi không thích nghe”.