Đua xe?
Dụ Lâm Hải lại cất bước chân, bảo Hà Chiếu mau chóng điều tra trường đua xe ngầm của thành phố Nam.
Nam Mẫn cười nói: “Đã nói với vô chỉ mang tính giải trí thôi, đua xe tự do thì phải chơi nhiều trò. Sau đây là so tốc độ, có cần thêm lần nữa không?”
“Không không, tôi còn muốn sống quay về quân đội”.
Lạc Ưu xua tay, đánh chết cũng không lên xe của Nam Mẫn.
Bạc Lộc Dư nói: “Anh lên! Anh làm người dẫn đường cho em!”
“Cũng không phải là đường trường, không cần”.
Nam Mẫn nhìn Lạc Ưu với sắc mặt tái nhợt, sắp nôn ra cả mật gan, nói với Bạch Lộc Dư: “Anh chăm sóc Ưu Ưu đi, nếu cô ấy có bề gì, anh hai sẽ liều mạng với chúng ta đấy”.
Cô cười rồi lên xe.
Tiếng chuông điện thoại của Lạc Ưu lại vang lên.
Cô ấy mới nhớ ra vừa nãy cô còn nói chuyện với Dụ Lâm Hải, ấn nút nghe: “A lô, lão Dụ…”
Dụ Lâm Hải đi vào bãi đỗ xe, cầm điện thoại, nóng ruột: “Bây giờ có phải các cô đang ở trường đua xe ở cầu vượt Bắc Loan không?”
“Đúng thế, sao anh biết?”
Dụ Lâm Hải lên xe, mói: “Tôi đến đó ngay đây! Cô theo sát Nam Mẫn, tôi nhận được tin, bây giờ Kiều Lãnh cũng ở thành phố Nam, tôi sợ anh ta sẽ gây bất lợi cho Tiểu Mẫn…”
Anh đang nói, Lạc Ưu và Bạc Lộc Dư trơ mắt nhìn một người đàn ông từ bên ghế lái phụ bên phải nhảy lên xe, nắm vô lăng của Nam Mẫn, cả xe soạt một cái bay đi.
“Tiểu Mẫn!”
Lạc Ưu lo lắng hét một tiếng, nói vào điện thoại: “Không hay rồi, hình như là Kiều Lãnh, hắn lên xe của Tiểu Mẫn!”
Đáy mắt Dụ Lâm Hải băng lạnh, tắt điện thoại, lập tức khởi động xe, cả xe mau chóng xoay chuyển, ma sát ra một đường vết màu trắng trên mặt đất lao đi.
Tất cả xe đua đều lao ra, không ai cảm thấy nguy hiểm ập đến, bọn họ đều cho rằng người vừa nhảy vào xe là bạn của công tử.
Con đường lớn lập tức trở nên trống trải, dường như chỉ còn lại hai người Bạch Lộc Dư và Lạc Ưu.
Lần này Nam Mẫn ra ngoài cũng không đưa theo vệ sĩ!
Lúc này khuôn mặt trang điểm đậm của Lạc Ưu phủ đầy sương lạnh, cô ấy cất giọng lạnh lùng nói với Bạch Lộc Dư: “Lập tức báo cảnh sát! Tôi gọi cho anh hai Quyền!”
Hai người vừa lên xe của Bạch Lộc Dư đuổi theo, vừa gọi điện.
Nhưng không ai có thể đuổi kịp tốc độ của Nam Mẫn.
Kiều Lãnh ngồi trên ghế lái phụ, tay trái nắm vô lăng của Nam Mẫn lao lên cầu vượt.
Nam Mẫn lại dường như đã chờ đợi anh ta ‘đột ngột xuất hiện’ từ lâu.
Vẻ mặt không hề ngạc nhiên.
“Kiểm soát vô lăng cũng vô ích”.
Nam Mẫn cười lạnh lùng: “Anh nên kiểm soát chân ga, nếu không, anh Kiều, cái mạng của anh nằm dưới chân tôi”.
Cô buông tay khỏi vô lăng, bám chặt thành xe, đạp mạnh ga.
Siêu xe màu xanh ngọc quả đúng là phi như bay, từ chỗ cao lao xuống, nhìn mà khiếp sợ.
Có ai dám tăng tốc lúc vòng cua và xuống dốc chứ?
Công tử như ‘người bay trên không trung’ ngày xưa, đúng là dọa người ta sợ chết.
Khuôn mặt cương nghị của Kiều Lãnh không hề kinh sợ, tay trái nắm chặt vô lăng, tay phải còn kéo dây an toàn thắt vào người mình.
Hắn nghiêng đầu qua, mỉm cười: “Cục cưng, lái cho vững, tôi không muốn chết trong xe của cô”.
Nam Mẫn cười lạnh lùng trong lòng.
Lên xe của cô, còn muốn an toàn rút lui, đâu có dễ dàng như vậy?
Cô lại thay đổi cần gạt, một chân buông một chân đạp, tay xoay vô lăng một cái, cả người Kiều Lãnh chịu ảnh hưởng của tốc độ xe và cua gấp, người nghiêng sang phải, đập mạnh lên thân xe.
Nếu không phải hắn thắt dây an toàn, e rằng người đã bay ra khỏi xe.
Một khi từ cầu vượt rớt xuống, không nói thịt nát xương tan, cũng chắc chắn đi đời nhà ma.
Cô gái này thật ác!
Kiều Lãnh thầm mắng trong lòng một câu, quay đầu nhìn Nam Mẫn, nhưng thấy nụ cười vừa băng lạnh vừa khinh thường trên khuôn mặt cô, thậm chí còn có cảm giác lười biếng thờ ơ.
“Cô sớm biết tôi sẽ đến?”, Kiều Lãnh nheo mắt.
Nam Mẫn mặt không cảm xúc lái xe: “Tôi không có năng lực bói toán, nhưng tôi luôn cho anh cơ hội lại gần tôi, không phải sao? Vừa hãy dẫn anh Kiều đi hóng gió”.
Chương 467: Thành người phụ nữ của tôi
“Tôi còn tưởng là bản thân mình đã thành công rồi cơ, không ngờ là cái bẫy cho cô bày ra, xem ra trò chơi này ngày càng thú vị”.
Khóe miệng Kiều Lãnh khẽ nhếch lên, đáy mắt đầy hứng thú.
“Tôi không chơi với anh”.
Giọng Nam Mẫn đầy lạnh lùng nói: “Chuyện có bố mẹ tôi, rốt cuộc anh biết được bao nhiêu? Nói cho tôi biết”.
Kiều Lãnh nhíu mày nhìn cô: “Đây là thái độ đi cầu xin người ta của cô đấy hả?”
“Cầu xin?”
Nam Mẫn khẽ nở nụ cười lạnh lùng: “Anh sai rồi. Kiều Lãnh, anh nên biết rằng bây giờ anh đang ở nước tôi, nếu tôi muốn giết anh ở đây, một tội phạm bị truy nã quốc tế như anh, thì tôi hoàn toàn không cần phải chịu trách nhiệm pháp luật”.
Cô lại nói: “Chúng ta thực hiện một giao dịch. Anh nói cho tôi biết về tin tức của bố mẹ tôi, tôi sẽ đưa anh ra nước ngoài, thế nào?”
“Cô bảo tôi giao dịch đấy hả?”
Kiều Lãnh đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa còn cười ngày một lớn.
“Thú vị, thú vị. Cô bé này ngày càng thú vị. Được, tôi sẽ thực hiện giao dịch với cô”.
Hắn thôi không cười nữa: “Thế này đi, tôi cho cô biết về chuyện của bố mẹ cô, cô ngủ với tôi, chúng ta cùng sinh một đứa, thế nào?”
Thân xe bỗng kéo một đường thật dài, cũng như khóe miệng của Nam Mẫn lúc này.
Cô quay phắt đầu sang, không dám tin nhìn hắn: “Anh bị điên hả!”
Hắn còn muốn cô sinh con nữa?
Bộ chúng ta thân với nhau lắm hả anh hai?
Kiều Lãnh cảm thấy chuyện này chẳng có gì bất ngờ, khóe môi đằng sau bộ râu quai nón khẽ cong: “Dù tôi có thế nào thì cũng hơn thằng chồng cũ của em nhiều. Kỹ thuật, cũng có thể nói là thân chinh bách chiến”.
Cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên từ dạ dày, Nam Mẫn cố nén xúc động muốn nôn hết ra ngoài, nhấn mạnh chân ga.
Nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua bên cạnh, Kiều Lãnh khẽ híp mắt: “Một cô gái như cô thì lấy đâu ra lá gan đó vậy? Không sợ chết hả?”
“Làm gì có ai không sợ chết!”
Nam Mẫn nắm bánh lái, chiếc xe lao nhanh nhưng không hề ổn định, nhiều lần kề sát vào lan can, như thể một giây sau nó sẽ không thể phanh lại được và khiến cả người lẫn xe lăn quay.
Tuy Kiều Lãnh chưa từng chơi tàu lượn siêu tốc nhưng chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác tương tự.
“Nhưng tôi sợ mình sẽ chết một cách bí ẩn hơn”.
Giọng Nam Mẫn đầy lạnh lùng và nặng nề: “Cũng như bố mẹ tôi vậy, “chết” ngay trên cầu vượt, cơ thể đều bị thiêu trụi, không được toàn thây”.
Bỗng nhiên, cô nhìn màn đêm tối đen trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn và lạnh lùng.
“Anh Kiều, anh nói xem nếu như chúng ta chết ở đây thì liệu có cơ hội nhìn thấy bố mẹ tôi không?”
*
Nhờ phước đức của giao thông thành phố Nam.
Dụ Lâm Hải đã chạy tới trường đua với tốc độ như tên lửa, lại không thấy bóng dáng bọn Nam Mẫn.
Anh gọi điện thoại cho Lạc Ưu: “Chúng tôi đang đuổi theo, nhưng hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ của Nam Mẫn, hơn nữa cô ấy lái ngày càng xa, tôi cảm thấy cô ấy sắp chạy tới thành phố Dung luôn rồi”.
Thành phố Dung, thành phố Dung…
Dụ Lâm Hải lập tức gọi điện thoại cho Phó Vực.
“Cậu lập tức cử người tới cây cầu Đan Sơn nối giữa thành phố Nam và thành phố Dung đi, Kiều Lãnh đang ngồi trên xe Nam Mẫn!”
Cúp điện thoại, anh lấy ra bản đồ núi Đan Sơn ra, cầm đèn pin đoán xem vị trí của Nam Mẫn, cuối cùng xác định được phương hướng.
Anh trầm giọng dặn dò người mà mình mang theo…
“Chúng ta chia ra ba đường, không cần biết là đường nào, chỉ cần gặp phải Kiều Lãnh thì lập tức đánh chết luôn không phải hỏi, tôi chịu trách nhiệm!”
Sau đó, anh lại vào trong xe, soạt một cái lao vào màn đêm.
Em nhất định, nhất quyết không thể xảy ra chuyện!
*
Kiều Lãnh nhìn sườn mặt đầy khát máu của Nam Mẫn, nhớ tới khoảnh khắc cô cầm thanh sắt đâm vào ngực hắn, nét mặt tàn nhẫn đó làm người ta đau lòng đến như thế.
Ánh mắt âm u của anh ta chợt sáng lên, đột nhiên nở nụ cười: “Tự tử cùng với tôi, cô sẵn sàng làm như thế à?”
“Chết thế nào cũng là chết, hình thức gì không quan trọng”.
Nam Mẫn nghiêng đầu, nhìn ngực Kiều Lãnh, có chút tiếc nuối nói: “Năm đó, nếu lệch đi nửa tấc thì anh đã chết rồi”.
Nghe thấy sự tiếc nuối trong giọng cô, Kiều Lãnh không tức giận mà còn cười.
“Đúng vậy, năm đó cô giết tôi không hề nương tay một chút nào. Tôi cũng thấy tiếc đấy, nếu năm đó cô đầy đặn hơn một chút, thì chắc là hơn mười sáu tuổi tôi đã biến cô thành người phụ nữ của tôi rồi”.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hắn đè lên người cô, đó là những ký ức cô muốn chôn nó xuống thật sâu, cố gắng quên đi, lại đột ngột ùa về trong đầu.
Tay Nam Mẫn cầm bánh lái xoay thật mạnh, thân xe xoay tròn như một đóa hoa, cô giẫm mạnh chân ga.
“Két!”
Chương 468: Chó làm việc của người
Tiếng ma sát chói tai vang lên trong màn đêm yên tĩnh, sau đó vì quán tính nên nó va vào lan can!
Không biết từ khi nào đai an toàn của Kiều Lãnh đã được gỡ xuống, mui xe cũng đã được mở, cơ thể hắn mất khống chế nhào về phía trước, va vào kính thủy tinh.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ba tiếng nổ liên tục.
Thiết bị an toàn trước người Nam Mẫn được mở ra, cô nằm nhoài người lên bánh lái, trán đã bị thương, máu tươi đỏ rực nhỏ xuống.
Mà Kiều Lãnh thì đã lao cả nửa người qua kính chắn gió, thủy tinh vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Máu tươi, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Đầu Nam Mẫn đau như muốn nứt ra.
Dường như cả thế giới cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, cô còn chẳng thể mở nổi mắt ra.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp lại bất đắc dĩ của Kiều Lãnh: “Người con gái này, cô đúng là không muốn sống nữa rồi”.
Sau đó, vô số ánh đèn chợt sáng lên, rất nhiều bóng người vọt tới, cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc không ngừng gọi tên mình: “Mẫn, Mẫn à…”
Dường như cô được bế dậy, rơi vào một vòng tay cực kỳ ấm áp.
Mệt quá, thật sự mệt mỏi quá.
Cô cố gắng dốc lòng yêu một người.
Cô cũng cố gắng sống lấy cuộc đời của mình.
Cô còn cố gắng bảo vệ cả những người thân bên cạnh mình… Nhưng chỉ có bố mẹ, là cô không thể tìm về được.
*
Thế nhưng khi tỉnh giấc, mở to hai mắt thì cô lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.
“Tỉnh, đã tỉnh lại rồi!”
Phòng bệnh nhanh chóng xuất hiện một đám người.
Nam Mẫn thấy hơi chóng mặt, cô nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, đập vào mắt chính là cái đầu tròn vo của Dụ Lâm Hải.
Cô nhìn anh, chẳng hiểu kiểu gì lại thốt ra một câu: “Ồ, tóc anh dài ra rồi này?”
“…”
Trong phòng bệnh, Dụ Lâm Hải khẽ tựa người vào cửa sổ, nghe Quyền Dạ Khiên lải nhải trách mắng Nam Mẫn.
Nam Mẫn hết sức buồn bực nghe lời trách mắng của anh hai, nghe đến mất hồn, tầm mắt bất giác chuyển sang đầu Dụ Lâm Hải.
Đúng là tóc anh đã dài hơn rồi, kiểu đầu đinh này trông có cảm giác như anh đã quay về quân đội vậy.
Cộng thêm hơi thở đầy mạnh mẽ và sắc bén.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cũng là dáng vẻ này.
Trên đời không có gì đẹp bằng ánh mắt đầu tiên, Nam Mẫn không nhịn được nhìn “mối tình đầu” của mình thêm vài lần.
Quyền Dạ Khiên nhìn ánh mắt đã chuyển hướng cùng với sự mất tập trung của Nam Mẫn thì tức đến mức chống nạnh, quát chói tai: “Nam Mẫn, anh đang nói chuyện với em đấy, em có nghe hay không vậy?”
Nam Mẫn bị giọng nói cực lớn của anh ta dọa sợ giật mình.
“Có…”
Nam Mẫn vội vàng lên tiếng, nhìn nét mặt của anh hai, cô bất đắc dĩ dỗ dành: “Được rồi, được rồi mà, em xin lỗi. Em biết cách em làm có hơi mạo hiểm, nhưng cũng may mắn bắt được người về đấy thôi?”
“Thế mà em gọi là mạo hiểm á?”
Quyền Dạ Khiên lạnh mặt, chọc vào cái đầu vẫn còn quấn băng của cô: “Hành động của em gọi là giết địch một ngàn lại tổn thất hẳn tám trăm đấy!”
Nam Mẫn: “Ai da… Đau!”
Dụ Lâm Hải lập tức căng thẳng, bất giác đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Quyền Dạ Khiên một cái.
“Được rồi, đủ rồi, em gái đã bị thương thành thế này rồi mà, anh đừng có bắt nạt em ấy nữa”.
Lý Vân đi tới ngăn hành vi “bạo lực” của Quyền Dạ Khiên lại.
Biết được Nam Mẫn gặp chuyện không may, Lý Vân lập tức kéo Trình Hiến chẳng biết mô tê gì chạy tới thành phố Nam, cũng sợ tới mức không biết trời trăng gì.
“Nhưng mà bé sáu à, không phải anh tư muốn mắng em nhưng em làm thế thật sự khiến mọi người phải lo lắng đấy”.
Lý Vân hoảng hốt, sau đó không nhịn được phê bình em gái mình: “Chuyện lớn như vậy mà em không bàn với bọn anh một tiếng, tùy tiện quyết định, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì, không coi các anh ra gì nữa đúng không?”
Anh ta nói đến cuối câu thì giọng cũng bất giác lên tông.
Nam Mẫn cúi đầu, mím môi không lên tiếng.
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa”.
Hạ Thâm cũng xin phép đoàn phim để chạy về, quần áo cũng chưa kịp thay, nhìn thấy Nam Mẫn không sao mới thôi căng thẳng.
Anh ba vẫn luôn là người dịu dàng nhất, anh ta đi tới, sờ đầu Nam Mẫn: “Có chóng mặt không? Có đói bụng không?”
Nam Mẫn gật đầu: “Đói bụng”.
Vừa nói ra hai chữ đó thì Dụ Lâm Hải đã đứng bật dậy, chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài, không bao lâu đã quay trở lại, trong tay cầm theo vài cặp lồng cơm, được chuẩn bị cho cả nhóm Hạ Thâm, Lý Vân.
Nam Mẫn nhìn cặp lồng cơm có lớn có nhỏ kia, vẻ mặt ngơ ngác.
Sao chó lại biết làm việc của người thế này?
*
Chương 469: Thù vặt thế
Đầu Nam Mẫn bị chấn động nhẹ, trên trán có một lỗ hổng, khâu ba mũi, nhưng cũng không bị thương quá nặng.
Mấy ngày nay bận trong bận ngoài, cơm ăn không ngon mà ngủ cũng không yên, Kiều Lãnh bị bắt rồi thì tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều, khẩu vị cũng tốt lên trông thấy.
Đang ăn cơm cùng với các anh, cô đếm đầu người thì phát hiện không có Bạch Lộc Dư.
“Anh nhỏ đâu?”
Quyền Dạ Khiên vẫn còn nổi nóng nên hậm hực không nói tiếng nào.
Hạ Thâm chỉ chỉ bên ngoài, nói: “Vẫn đang bị anh cả phê bình giáo dục lại đấy mà”.
“Vẫn chưa lên lớp xong hả?”
Nam Mẫn mím môi: “Anh nhỏ thảm quá”.
Lý Vân liếc xéo cô: “Em còn nói nữa hả, ai hại nó thế?”
Nam Mẫn chột dạ cười.
“Em cứ chuẩn bị tinh thần sẵn đi”.
Lý Vân đưa cho cô một ly nước, nói: “Anh cả dạy dỗ thằng năm xong là tới em đấy”.
Haiz.
Nhiều anh quá cũng là một loại phiền não.
Vừa nghĩ tới sức mạnh của anh cả, Nam Mẫn lập tức cảm thấy cơm trong lồng cơm này không còn ngon nữa.
Một lát sau, Bạch Lộc Dư mắt sưng húp mặt như khóc tang trắng bệch, chóp mũi ửng hồng, đôi mắt đỏ hồng như thỏ, nhìn là biết vừa khóc.
Anh ta vừa vào tới, Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Lý Vân và Nam Mẫn cùng ngước lên nhìn anh ta.
Bạch Lộc Dư hít hít cái mũi đỏ bừng, đưa điện thoại di động cho Nam Mẫn: “Anh cả tìm em".
“…”
Nam Mẫn nhìn điện thoại di động, nhích mông về phía sau theo bản năng.
Lắc đầu xua tay với anh nhỏ.
Cô nhìn điện thoại trong tay Bạch Lộc Dư như củ khoai lang nóng phỏng tay, sống chết không chịu nghe.
Dường như Lạc Quân Hành đã sớm đoán được tình huống này, giọng nói vang lên từ ống nghe, cực kỳ lạnh lẽo và rõ ràng: “Lộc Dư, mở loa ngoài”.
“Dạ, anh cả”.
Bạch Lộc Dư vội vàng mở loa ngoài: “Anh cả, mở rồi đấy”.
Loa ngoài vừa được mở, Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm và Lý Vân đều buông cơm xuống, đứng dậy khỏi ghế, cùng nhau ân cần chào hỏi: “Anh cả”.
“Ừm”.
Lạc Quân Hành hờ hững lên tiếng, sau đó nặng nề mở miệng: “Nam Mẫn!”
Lại bắt đầu gọi tên cô…
Đúng là đòi mạng!
Nam Mẫn ngồi bật dậy như phản xạ có điều kiện, mặt nở nụ cười ngượng ngùng: “Anh… Anh cả!”
Tư thế đó muốn chân chó bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nếu Lạc Quân Hành đứng trước mặt cô vào lúc này, chắc chắn cô sẽ không hề do dự quỳ xuống ôm lấy bắp đùi anh ta, cầu xin anh trai rủ lòng từ bi tha cho mình lần này.
“Đêm nay về nhà quỳ trước mặt bố mẹ hai canh giờ, có ý kiến gì không?”
Lạc Quân Hành không nói nhiều lời với cô, trực tiếp tuyên án, xử phạt.
Các anh đều cúi thấp đầu xuống.
Hai canh giờ…
Chính là bốn tiếng đồng hồ.
Nam Mẫn thầm than trong lòng, ngoài miệng lại đồng ý không hề do dự: “Không, không có ý kiến. Cảm ơn anh cả”.
Phạt cô quỳ rồi cô còn phải cảm ơn anh ta, cái tai kiếp gì thế không biết.
Lạc Quân Hành tiếp tục nói: “Chiều ngày mai ba giờ lên máy bay sang nước Y, anh sắp xếp người đón em”.
“Mai hả? Nhanh thế?”, Nam Mẫn thì thào một câu.
Lạc Quân Hành: “Hửm?”
“Em biết rồi!”
Nam Mẫn vội hỏi: “Em sẽ xuất viện để về nhà dọn đồ ngay! Anh cả, anh chờ em nha”.
Lạc Quân Hành: “Ừm”.
Cuối cùng cũng cúp điện thoại.
Nam Mẫn có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Không chỉ mình Nam Mẫn, mà tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nam Mẫn ngã xuống giường bệnh, hết sức bất lực: “Em phải quỳ bốn tiếng đó mấy anh ơi, có ai sẵn sàng ở đó cùng với em không?”
Bốn người anh liếc nhìn nhau.
“Có”.
Bọn họ cùng cười lạnh: “Em quỳ, bọn anh ngồi”.
Nam Mẫn: “…”
Phải tiếng người không vậy?
Trên chiếc ghế dài ngoài phòng bệnh, Dụ Lâm Hải ngồi đó, một đêm không ngủ khiến mắt anh ngày càng đen.
Phó Vực vừa mới gọi điện thoại cho ông cụ nhà mình, bị tra hỏi đủ kiểu, sau khi giải thích xong mới toàn mạng trở về, sải bước đi tới.
“Sao lại ngồi ngoài này thế, cậu xách cơm tới ăn với Mẫn cơ mà?”
Dụ Lâm Hải khàn giọng nói: “Không đói”.
Phó Vực nhìn quanh phòng bệnh một cái, hiểu ý, xùy một tiếng: “Cái gì mà không đói? Bị đuổi ra đúng không?”
“Không”.
Mặt Dụ Lâm Hải lạnh toát: “Tôi ở trong đó sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí”.
“Cũng đúng, nhìn thấy cậu có khi mấy ông anh của Nam Mẫn lại nuốt không trôi”.
Phó Vực cười nhạo từ tận đáy lòng, mông vừa mời ngồi xuống băng ghế thì Dụ Lâm Hải đã đột ngột đứng dậy, anh ta không đề phòng nên suýt chút nữa lật cả người lẫn ghế.
“Cái định mệnh”.
Phó Vực vất vả giữ vững thăng bằng, sau đó trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải: “Cái tính thù vặt của cậu cũng ghê gớm quá nhỉ!”
Dụ Lâm Hải lại đanh mặt ngồi xuống.
Chương 470: Phải quay về nước Y
Phó Vực nhìn gương mặt ủ rũ của anh, bản thân chọc thì phải tự đi dỗ thôi.
“Tôi giỡn với cậu chút thôi mà, dù trước kia cậu tội ác tày trời thì lần này cậu vẫn là công thần lớn nhất, ấn tượng của bọn họ cũng nên thay đổi rồi đấy nhỉ?”
Dụ Lâm Hải mím môi: “Không biết”.
Cơ thể anh đã mệt mỏi đến không thể tả, nhắm mắt lại tựa lưng vào thành ghế, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng Nam Mẫn gục trên tay lái cùng với đầu đầy máu tươi là anh lại hoảng sợ.
Cả người cứng đờ, lạnh như băng, cả tay cũng không ngừng run lẩy bẩy.
Tai nạn xe cộ, anh cũng từng trải qua một lần.
Lần đó, anh suýt chút nữa mất mạng, chẳng những thay đổi tính cách của anh, mà cũng thay đổi cả cuộc đời anh.
Tất cả mọi đau đớn và khổ sở anh đã từng trải qua, dù thế nào anh cũng không muốn để Nam Mẫn trải qua cảm giác đó.
Khi anh ôm lấy cô chạy tới bệnh viện, cô mềm nhũn nằm trong lòng ngực anh, nhỏ nhắn nhẹ tênh như hoa bồ công anh, chỉ cần gió thổi một cái sẽ bay đi mất.
Anh lại không ngừng gọi tên cô.
Khoảnh khắc đó, anh chợt có cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có, sợ hãi mất đi cô.
Khi cô tựa vào lồng ngực anh, mông lung mơ màng gọi “bố mẹ”, anh lại càng đau lòng cho cô gái này.
Khi đó cuối cùng anh mới hiểu ra, bên ngoài cô được lớp vỏ đầy kiên cường, cứng rắn bao trùm là thế, nhưng lại có trái tim đầy yếu ớt và mềm mại, đó chỉ là bộ giáp cô khoác lên để che giấu sự yếu ớt của mình mà thôi.
Phó Vực nhón chân nhìn lén vào trong phòng bệnh, thấy mấy người anh trai vây quanh Nam Mẫn thì sợ hãi rụt đầu lại.
Anh ta bĩu môi: “Không phải tôi cố tình nói lời cay đắng đâu, nhưng nếu cậu và Mẫn có thể quay lại với nhau thì sẽ có rất nhiều ông anh vợ, cho cậu chịu đủ nhé”.
Dụ Lâm Hải nghe lời anh ta nói bèn mở to mắt, ngước lên nhìn Phó Vực.
“Cậu không theo đuổi cô ấy nữa hả?”
Phó Vực trừng mắt: “Tôi muốn chứ, nhưng làm sao tôi theo đuổi được bây giờ?”
Anh ta lại tức giận ngồi xuống, nhấc chân bắt chéo qua, cà lơ phất phơ nói: “Tôi hả, có thể nói là cái lốp dự phòng. Tới khi nào cậu hỏng nặng rồi tôi sẽ được thay vô!”
“…”
Dụ Lâm Hải lười để ý tới anh ta.
Nhưng nhìn thấy sự dựa dẫm vào những người anh trai kia của Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải cực kỳ hâm mộ.
Nếu như năm đó anh có thể yêu thương cô thật nhiều, thì có lẽ cô cũng sẽ ỷ lại vào anh như những người anh đó, mà không phải là đẩy anh ra xa cả vạn dặm.
*
Đến buổi chiều, Lý Vân làm thủ tục xuất viện cho Nam Mẫn, khi về thì dẫn cả Trình Hiến theo.
“Anh Trình”.
Nam Mẫn thấy Trình Hiến thì vội vàng chào anh ta một tiếng, vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Trình Hiến vừa đến thành phố Nam đã không được nhàn rỗi.
Kiều Lãnh bị cảnh sát bắt, dù là vụ án đặt bom lần trước hay là vụ bắt cóc lần này, Nam Mẫn đều là người chịu thương tổn.
Trình Hiến là luật sư của Nam Mẫn nên giúp cô đến đồn cảnh sát một chuyến.
Là một tội phạm quốc tế đang bị truy nã, tất nhiên Kiều Lãnh bị bắt là một sự kiện rất lớn.
Vẻ mặt Trình Hiến không mấy lạc quan, nói với Nam Mẫn: “Tình huống của Kiều Lãnh còn phức tạp hơn những gì chúng ta tưởng”.
Mi tâm Nam Mẫn giật giật, có cảm giác chẳng lành.
Trình Hiến nói Kiều Lãnh là tội phạm truy nã cấp A của cảnh sát quốc tế, dù ở nước ta hắn cũng phạm tội, nhưng hắn chịu sự khống chế của rất nhiều thế lực.
Đối với loại tội phạm này, dù là quốc gia thành viên hay là một nước không liên quan đến cảnh sát quốc tế thì cũng phải giao cho quốc gia có thẩm quyền giải quyết theo đúng yêu cầu, không được tùy tiện xử lý.
Nam Mẫn nghe Trình Hiến nói xong thì nhíu mày lại thật chặt: “Ý anh là Kiều Lãnh không thể chấp pháp ở nước ta mà phải quay về đất nước của mình, đúng chứ?”
Trình Hiến gật đầu: “Là vậy đấy”.
“Cái gì?”
Bạch Lộc Dư lại nhảy ra: “Thế chẳng phải là bé sáu “cùng tự tử” với hắn là vô nghĩa ư?”
Sắc mặt các anh khác cũng không được đẹp cho lắm.
Mặt Quyền Dạ Khiên lóe lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, thì phải giải quyết trên đường đi rồi”.
“Đừng làm chuyện điên rồ”.
Hạ Thâm suy ngẫm, nói: “Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt. Kiều Lãnh đã phạm nhiều tội lớn như vậy, dù thật sự quay về nước T, thì tổng thống nước đó cũng sẽ không tha cho hắn”.