Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461: Làm chị dâu

Càng làm nổi bật lên người cô độc lẻ loi như cô.

Đơn hình lẻ bóng.

“Chị”.

Nam Lâm thấy Nam Mẫn đi xuống, cười ha ha chào hỏi: “Chào buổi sáng”.

“Chào”.

Cố Hoành cũng chào hỏi Nam Mẫn: “Ngủ ngon không? Hồi sức chưa?”

Nam Mẫn gật đầu: “Rất ngon”.

Vừa ăn xong bữa sáng thì nghe thấy trên tầng “bành” một tiếng.

Mọi người đều ngẩng đầu, căn phòng bên trên vừa hay là phòng của Nam Mẫn.

“Làm sao thế?”

Quản gia Triệu nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy lên tầng: “Có trộm, hay có chuột?”

Đúng là chuột, mà còn là con chuột rất to.

Nam Mẫn không ngăn quản gia Triệu, lặng lẽ càm ràm một câu: “Đã nói không cho anh làm chuyện xấu, không nghe lời thì đừng trách em”.

Tuy quản gia Triệu đã lớn tuổi, nhưng chân tay rất nhanh nhẹn, chạy lên tầng nhanh như chớp, còn xách một cái chổi lớn từ trong nhà kho, đưa theo người xông vào phòng của Nam Mẫn.

“Con chuột này chạy đi đâu…”

Vừa đẩy cửa, quản gia Triệu giơ cây chổi chuẩn bị đánh chuột, thì nhìn thấy Quyền Dạ Khiên nằm trên thảm sàn, Lạc Ưu đè lên người Quyền Dạ Khiên.

Hai người nghe thấy tiếng động, cùng nhìn ra phía cửa.

“…”

Năm phút sau, Lạc Ưu và Quyền Dạ Khiên nối đuôi nhau đi xuống tầng.

Phía sau là quản gia Triệu với khuôn mặt ngượng ngập.

Nam Mẫn bưng bát cháo, nhìn Lạc Ưu, biết rõ vẫn cố tình hỏi: “Sao lại gây ra động tĩnh lớn thế, đã xảy ra chuyện gì?”

Quyền Dạ Khiên đi theo phía sau Lạc Ưu, trừng mắt nhìn qua Nam Mẫn, ý bảo cô im miệng ăn cơm, nói ít thôi.

Nam Mẫn giả bộ không nhìn thấy, kéo chiếc ghế bên cạnh bảo Lạc Ưu ngồi xuống.

Lạc Ưu ngáp một cái, uể oải nói: “Haiz, đừng nhắc nữa. Tôi ngủ dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy cái mặt to như cái mâm của anh hai Quyền đối diện trước mặt tôi, dọa tôi sợ…”

Cô ấy vừa nói đến đây, mọi người đều nhìn sang Quyền Dạ Khiên.

Một khuôn mặt anh tuấn như vậy, mà gọi là “mặt to như cái mâm?”

Có lẽ Lạc Ưu hiểu sai gì về khái niệm mặt to như cái mâm rồi.

Cô ấy nói sợ hãi, nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào, cắn một miếng bánh mì, nói tiếp.

“…Tôi rớt thẳng từ trên giường xuống, không biết làm sao lại rớt trên người anh hai Quyền”.

Quyền Dạ Khiên đang ngồi đối diện Lạc Ưu, bày dáng vẻ thản nhiên “thiên hạ thái bình”.

Người giúp việc lấy thêm cho Lạc Ưu và Quyền Dạ Khiên hai bộ bát đũa và dao dĩa, quản gia Triệu rót sữa bò cho Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, uống sữa đi”.

Quyền Dạ Khiên cũng không thích sữa bò lắm, cau mày, đẩy sang một bên.

“Mẹ Triệu, con đã lớn từng này rồi, còn uống sữa?”

Quản gia Triệu liếc anh ta một cái, nghiêm túc nói: “Tôi đã lớn từng này tuổi rồi, còn phải xem cảnh tượng đó, anh hai tự biết rõ trong lòng đi”.

“…”

Cố Hoành và Nam Lâm đều mím môi cười trộm, Nam Mẫn lại hào sảng, đường đường chính chính cười anh hai.

Bị mắng rồi, đáng đời.

Quyền Dạ Khiên lặng lẽ bưng cái cốc: “Con uống sữa vậy”.

Chỉ có một mình Lạc Ưu vẫn ăn sáng thản nhiên như không, như không có việc gì hỏi: “Cảnh tượng gì?”

“Phụt!”

Vừa mới sáng sớm Quyền Dạ Khiên đã biểu diễn màn phun sữa.

Thiên đạo luân hồi, anh ta cảm thấy sớm muộn cũng có ngày anh ta phải chết trong tay Lạc Ưu…



Nam Mẫn rảnh rỗi, có thời gian đi chơi cùng Lạc Ưu.

Quyền Dạ Khiên chính thức bị ép xuống chức.

Trước khi đến nước Y, còn có một phần công việc cần sắp xếp, Nam Mẫn dứt khoát đưa Lạc Ưu đến tập đoàn Nam thị, coi như một điểm danh lam thắng cảnh.

Gia đình Lạc Ưu đa số theo ngành công an tư pháp, rất ít kinh doanh, hiếm khi đến tập đoàn doanh nghiệp như này, vừa đi vào như cùng bà ngoại Lưu vào công viên: “Tiểu Mẫn, ở đây thật hoành tráng”.

Nam Mẫn bảo trợ lý pha hai cốc café mang vào, cười thản nhiên nói: “Không hoành tráng khí thế bằng quân doanh”.

“Khác nhau chứ, là hai loại cảm giác”.

Lạc Ưu trườn trên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, nói: “Đợi tôi giải ngũ, sẽ đến làm vệ sĩ cho cô. Những việc khác tôi không biết làm, đánh nhau giúp cô thì vẫn được”.

Nam Mẫn cởi giày cao gót, thay dép lê, nghe đề nghị của Lạc Ưu, không nhịn được cười.

“Cô đến làm chị dâu hai cho tôi đi”.

Ừm?

Lạc Ưu quay đầu, nhìn Nam Mẫn, đôi má ửng hồng: “Cô đừng nói đùa”.

“Cô biết tôi không đùa”.

Nam Mẫn nói: “Tâm tư của anh hai tôi với cô như tấm lòng của Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết. Cô đừng nói cô không nhìn ra”.
Chương 462: Câu đố

“Nhìn thì đúng là không nhìn ra…”

Lạc Ưu lắc đầu: “Haiz, tôi không đủ kinh nghiệm tình trường, không biết thích là thế nào. Nhưng anh hai Quyền đã nói với tôi rồi, anh ấy hy vọng lấy tôi làm vợ”.

“Khụ”.

Nam Mẫn suýt nữa bị sặc nước miếng, cô nghĩ anh hai rất thẳng thắn, nhưng không ngờ anh ta có thể thẳng thắn như vậy!

“Vậy cô nghĩ thế nào? Muốn gả cho anh ấy không?”

Lạc Ưu lắc đầu, dựa vào bên cửa sổ: “Chưa nghĩ kỹ, nhưng ở bên anh ấy, đúng là rất vui, nói không hết chuyện, hơn nữa anh ấy rất nhường nhịn tôi, không đối đầu với tôi như lão Dụ và lão Phó”.

Nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Quyền Dạ Khiên, khóe miệng Lạc Ưu không nhịn được cong lên.

“Tách tách”.

Nam Mẫn chụp cho cô ấy một bức ảnh.

“Sao đột nhiên chụp tôi?”, Lạc Ưu nói: “Tôi chưa bày xong tư thế”.

“Tôi muốn dáng vẻ tự nhiên như này”.

Nam Mẫn ngoắc tay với cô ấy: “Cô qua đây xem”.

Lạc Ưu đi đến, thì thấy khuôn mặt ngây ngốc của mình mà Nam Mẫn chụp được trên màn hình, thật không muốn nhìn: “Ngốc quá rồi, mau xóa đi mau xóa đi…”

Nam Mẫn nhìn cô ấy: “Cô biết tôi nhìn thấy gì không?”

Lạc Ưu: “?”

“Tôi nhìn thấy dáng vẻ của cô gái đang yêu”.

Nam Mẫn nói: “Không tin thì về quan sát kỹ Nam Lâm, mỗi ngày đều cười thành như vậy, giống như cô con gái ngốc của nhà địa chủ vậy”.

“Nếu cô nói như vậy…”

Lạc Ưu ngắm ảnh của mình, lại liên tưởng đến nụ cười của Nam Lâm: “Hình như rất giống”.

Cô ấy kinh hãi bởi chính bản thân mình: “Trời ơi, không phải tôi thích anh hai của cô thật rồi chứ?”

Nam Mẫn: “Không cần nghi ngờ, đúng thế đấy”.

Lạc Ưu tự tiêu hóa một lúc, sau đó “xùy” một tiếng: “Thật không dễ dàng, cuối cùng cây sắt ngàn năm như tôi đã nở hoa rồi, tôi đã thích một người đàn ông!”

Nghe tiếng cảm khái nghiêm túc của cô ấy, Nam Mẫn cười không được khóc không xong.

Mở máy tính, Nam Mẫn gõ lách cách trên bàn phím một hồi, lấy ra một tệp album.

“Đây là nhật ký trưởng thành từ nhỏ đến lớn của anh hai tôi, cô ngồi xuống từ từ xem đi. Tôi đi làm chút việc, chốc nữa đến đón cô đi ăn”.

Lạc Ưu giơ thế tay “ok”: “Đi làm việc đi, pikachu!”

Trên màn hình máy tính, quả đúng là ảnh từ nhỏ đến lớn của Quyền Dạ Khiên, ghi lại vô cùng đầy đủ, ảnh vừa chào đời, ảnh đầy tháng, ảnh trăm ngày đều có hết… gần như cách một tháng lại có một bức.

“Hồi nhỏ anh hai Quyền trông thế này, giống như con khỉ còi vậy, xấu quá, ha ha ha…”

Lạc Ưu vừa ngắm vừa cười, hoàn toàn không phát hiện ra ở tòa nhà đối diện có một đôi mắt đang nhìn vào văn phòng qua kính viễn vọng.

Đôi môi mỏng trên râu quai nón mím chặt thành đường thẳng.

Chậm rãi nhả ra một câu bằng tiếng Anh: “Đi sắp xếp đi”.



Cùng lúc đó, trong phòng bệnh.

Dụ Lâm Hải ngồi trên đầu giường, lật xem một tập giấy dày, trên đó ghi chép thông tin về một lính đánh thuê quốc tế tên là ‘Kiều Lãnh’

Kiều Lãnh, nam, dòng máu Trung- Đức, phần tử nguy hiểm của quân đoàn lính đánh thuê quốc tế, bị cảnh sát hình sự quốc tế bắt được, sau đó vượt ngục, mười năm trước đột nhiên chết ở nước Y, không rõ nguyên nhân chết…

Ánh mắt Dụ Lâm Hải thanh lạnh, đọc lượt qua bản tài liệu, tìm hiểu cuộc đời của Kiều Lãnh, như đang xem một quyển truyện ký.

Điều kỳ lạ là mười năm trước bọn họ nhận được nhiệm vụ cấp SSS trong rừng rậm, khi cứu Nam Mẫn ra từ trong tay tên lính đánh thuê đó, kẻ thủ lĩnh không phải là Kiều Lãnh.

Khi anh xông vào cứu Nam Mẫn, lính đánh thuê ở đó có thể giết được, cơ bản đều bị họ giết sạch.

Trong đó cũng không có Kiều Lãnh.

Hay là anh ta thay đổi hình dạng?

Hay là có một thế lực khác muốn bắt cóc Nam Mẫn?

Rốt cuộc trên người Nam Mẫn ẩn giấu bí mật gì mới có thể khiến nhiều phần tử nguy hiểm như vậy nhằm vào cô?

Dụ Lâm Hải day trán, dựa vào đầu giường.

Anh càng lúc càng cảm thấy Nam Mẫn giống như một câu đố, càng lại gần cô, càng tìm hiểu cô, càng thấy cô có nhiều bí mật.

Trong đầu bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ, khiến Dụ Lâm Hải mở đôi mắt, lòng trầm xuống.

Ba năm trước, sở dĩ cô lựa chọn mai danh ẩn tính gả cho anh, có phải là sợ gây nguy hiểm cho anh?

Là vậy sao?
Chương 463: Đồng ý

Nam Mẫn làm việc xong quay lại, thấy Lạc Ưu cười ngốc nghếch trước màn hình máy tính.

Cô gái trước đây luôn đao to búa lớn, vô cùng bá đạo, lúc này lại ngồi vắt chéo hai chân trên chiếc ghế giám đốc, tư thế ngồi vô cùng thiếu nữ.

Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu?

Cô dựa trên khung cửa, tự thưởng thức một lúc, mới giơ tay gõ cửa: “Cô Lạc, đi được chưa?”

Lạc Ưu di chuyển chuột, cũng không ngẩng đầu: “Còn mấy bức nữa, đợi tôi xem xong đã”.

Quả nhiên phụ nữ đều thích trai đẹp.

Nam Mẫn cười đi đến: “Không vội, cô cứ xem từ từ”.

Lạc Ưu không nỡ rời mắt khỏi màn hình, cảm khái liên hồi: “Không thể không nói, khuôn mặt anh hai cô đúng là càng già càng đẹp trai”.

“Người ta đều nói thiếu nữ mười tám tuổi thì thay đổi, thì ra anh chàng mười tám tuổi cũng thay đổi, không đúng, phải là ba mươi sáu tuổi cũng thay đổi”.

“Mấy bức buộc tóc bím này quá giống Tạ Đình Phong, có thể gửi cho tôi không, tôi muốn làm ảnh nền màn hình!”

Nam Mẫn nói: “Không vấn đề, tôi gửi hết cho cô, cô lấy về từ từ thưởng thức”.

“Tốt quá rồi!”

Lạc Ưu cười vui thích, chống cằm mơ ước nói: “Sau này con trai của tôi cũng có thể đẹp trai như vậy thì tốt”.

Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Vậy trước tiên cô phải tìm một ông bố đẹp trai cho nó, ví dụ như anh hai của tôi”.

Lạc Ưu suy nghĩ: “Tôi cảm thấy, cô nói rất đúng”.

Cô ấy còn nghiêm túc hơn Nam Mẫn: “Chủ yếu là gen của nhà các cô thực sự quá xuất sắc, bỏ lỡ thì thật tiếc. Vậy bây giờ tôi gọi điện cho anh hai Quyền, nói với anh ấy, tôi đồng ý”.

Nam Mẫn ngẩn người: “… Đồng ý, cái gì?”

“Cầu hôn”.

Lạc Ưu chớp đôi mắt xinh đẹp: “Chẳng phải anh ấy nói muốn lấy tôi làm vợ mà”.

Nói xong định lấy điện thoại ra.

“Ấy, đợi đã!”

Nam Mẫn nắm tay của cô ấy, nở nụ cười mỉm gượng gạo, điên cuồng ngầm ra ý: “Có phải chúng ta quá kích động rồi không?”

“Quá qua loa phải không?”

Lạc Ưu rất nghiêm túc nhìn Nam Mẫn: “Hình như hơi nhanh”.

Nam Mẫn gật đầu: “Đúng”.

Cũng may cô ấy còn có chút lý trí.

“Vậy hay là, ngày mai?”

“Ngày mai?”

“Đúng, ngày mai tôi trả lời anh ấy sau”.

Lạc Ưu tỏ vẻ mặt nghiêm túc cất điện thoại đi, ngồi khoanh chân trên ghế giám đốc, tiện tay nhét điện thoại xuống mông: “Tôi là con gái, không thể không từ tốn, ngày mai đồng ý anh ấy sau”.

Nam Mẫn cảm thấy đầu ‘choang’ một tiếng.

Cô giật khóe môi, không nhịn được khen ngợi Lạc Ưu: “Quả nhiên rất từ tốn”.

Lạc Ưu rất hài lòng với quyết định của mình, vỗ mông đứng lên: “Cứ vậy đi, cô thu dọn xong, chúng ta ra ngoài chơi đi?”

“…Được”.

Nam Mẫn nhìn Lạc Ưu với vẻ mặt phấn khởi rạng rỡ như ánh mặt trời khoác vai mình, ngẩng cao đầu sải bước đi ra ngoài, cảm thấy vừa vui mừng vừa buồn thay cho anh hai.

Vui mừng vì cuối cùng anh hai nhà mình sắp lấy được cô vợ ngốc… à không, xinh đẹp.

Buồn vì xem ra anh ta lại sắp chảy máu rồi.

Lần này là công lao của cô, phải thịt anh ta một trận tử tế!



Thành phố Nam có rất nhiều chỗ vui chơi, ba ngày ba đêm đi không hết.

Vốn dĩ Nam Mẫn định đưa Lạc Ưu đi khai thông mấy nơi ăn ngon thú vị ở đây, kết quả phần lớn chỗ đáng đi thì Lạc Ưu đã cùng Quyền Dạ Khiên đến chơi rồi.

Chẳng trách hai ngày trước, tối nào cũng về muộn, xem ra đúng là đã chơi hết rồi.

Thấy màn đêm sắp buông xuống, Nam Mẫn suy nghĩ: “Hay là tôi dẫn cô đến một nơi khá kích thích chơi?”

Đôi mắt hơi mệt mỏi của Lạc Ưu bỗng mở thật to, vẻ mặt háo hức.

“Chỗ kích thích nào?”

Nam Mẫn thừa nước đục thả câu, nhướn mày với cô ấy: “Muốn bao nhiêu kích thích thì có bấy nhiêu”.

Tim Lạc Ưu đột nhiên hồi hộp, đập thình thịch, hai tay che mặt: “Không phải là… chỗ như thế chứ?”

“Đi rồi thì cô sẽ biết, chắc chắn sẽ không khiến cô thất vọng”.

Nam Mẫn tỏ vẻ mặt thần bí, sau đó bảo tài xế lái đến cửa hàng 4S, đi lấy chiếc siêu xe đang bảo dưỡng của mình.

Lạc Ưu không nhịn được nghĩ: Quả nhiên đại tiểu thư có khí chất, khí thế của đại tiểu thư.

Chỉ là nhìn thấy chiếc Porsche 911 xanh biếc sáng bóng dưới ánh đèn, Lạc Ưu vẫn không nhịn được giật khóe miệng: “Đây là xe của cô hả?”

“Là của Bạch Lộc Dư, anh nhỏ của tôi tặng đấy”.

Nam Mẫn nói: “Tuy màu sắc hơi khó coi, nhưng tính năng rất tốt, chúng ta đừng chọn xe qua bề ngoài, đi thôi, lên xe”.

Lạc Ưu ngắm kỹ chiếc xe này, phát hiện ngoại trừ màu xanh, thì không có vấn đề gì khác.
Chương 464: Nữ thần đua xe

Lạnh lùng bá đạo, rất hợp đi làm việc xấu.

Nam Mẫn đích thân lái xe, chở Lạc Ưu đến nơi ‘vừa thần bí vừa kích thích’, Lạc Ưu rất hào hứng, nhưng chiếc xe càng lúc càng chạy xa hơn.

Đi mãi cho đến cái cầu vượt nào đó mới dừng lại, màn đêm buông xuống, đèn lồng treo cao, đèn đường sáng trưng chiếu chiếc cầu vượt sáng như ban ngày, mấy chục chiếc xe đua đỗ thẳng hàng bên đường.

Lạc Ưu vừa lướt nhìn một cái liền hiểu ra, đây là trường đua xe.

Sắc mặt cô vẫn khá bình tĩnh: “Thì ra đây chính là nơi kích thích mà cô nói”.

“Nếu không thì cô nghĩ là ở đâu?”

“Tôi còn tưởng là…”

Lạc Ưu suýt nữa buột miệng nói ra, quay đầu nhìn Nam Mẫn, cười xấu xa.

Cô không nhịn được vỗ cô ấy một cái: “Cô chọc tôi hả!”

“Cô Lạc yêu quý”, Nam Mẫn cười nói: “Nếu tôi dám đưa cô đến nơi mà cô nghĩ, anh hai tôi còn không phải nuốt sống tôi, cô nghiêm túc đi, được chứ”.

Trong lúc nói, một bóng hình màu trắng cao gày từ nóc xe nhảy xuống, đi về phía chiếc xe của Nam Mẫn, gõ cửa kính.

Nam Mẫn hạ cửa kính, là anh nhỏ Bạch Lộc Dư.

Bạch Lộc Dư nói: “Anh vừa nghe người của cửa hàng 4S nói em đi lấy xe, thì đoán được em muốn đến trường đua xe ngầm, thế nào, ‘công tử’ định tái xuất giang hồ chăng?”

Nam Mẫn mỉm cười: “‘Công tử’ ở đâu ra, giang hồ là ở đâu, lấy đâu ra cách nói rút khỏi?”

Bạch Lộc Dư khẽ cười, giơ tay cho dẹp chướng ngại vật trên đường, cũng bảo mọi người tránh đường.

Nam Mẫn nói với Lạc Ưu: “Yên tâm đi, sẽ không để cô đến đây vô ích đâu”.

Cô lấy ra một chiếc mặt nạ nửa bên màu trắng từ trong xe đeo lên mặt, sau khi buộc lên, chỉ lộ ra cái miệng, sau đó ấn mấy nút trong xe, soạt một cái mui xe mở ra, đầu xe xuất hiện một biểu tượng.

Một biểu tượng vô cùng bắt mắt hình hoa hồng.

Biểu tượng vừa hiện ra, các tay đua vốn đang dựa trên xe và ngồi trên nóc xe đều chống người dậy, không dám tin vào mắt mình.

“Có phải tôi hoa mắt không? Không nhìn nhầm chứ, đúng là biểu tượng hoa hồng?”

“Là công tử sao? Công tử đến rồi?”

Liền sau đó, đèn rọi của chiếc siêu xe màu xanh ngọc soạt một cái mở ra như đôi mắt của con sói đói, mọi người giương mắt nhìn bóng xe màu xanh đó như chớp điện màu xanh vẽ một đường cong đẹp mắt và dứt khoát hình chữ S trên đường lớn, dường như chưa phản ứng lại, thân xe đã dừng vững vàng chính giữa đường lớn, sau đó, cửa xe được mở ra, một bóng hình thon nhỏ chậm rãi xuống xe.

Là một cô gái.

Cô đeo mặt nạ màu trắng, mặc một chiếc áo phông màu nhạt rất bình thường, quần bò rách màu đen, trên người không có trang sức, chỉ có trên cổ đeo vòng, ở giữa là mặt hoa hồng.

Đơn giản, phóng khoáng, ngầu.

Lạc Ưu phát hiện, những tay đua uể oải đó bất giác đều xuống xe, đứng thẳng như tư thế đứng của quân đội.

Vẻ mặt cung kính, dường như đang đợi đại lão dạy bảo.

Nhưng đại lão không dạy bảo.

Đại lão chỉ giơ ngón trỏ, chỉ vào màn đêm, thản nhiên nói: “Sắc trời đêm nay rất đẹp, ai có hứng thú đua với tôi một trận?”

Nhưng tất cả những tay đua ngầm, không có ai là chưa từng nghe danh hiệu ‘công tử’ này.

Không có ai không nhận ra biểu tượng ‘hoa hồng’.

Nếu không nhận ra, tiền bối sẽ không nói anh thiếu hiểu biết, mà họ sẽ lập tức dạy anh làm người, sau đó điên cuồng ấn đầu dập đầu nữ thần của họ!

Nữ tay đua vốn là bảo bối, nữ thần đua xe hàng năm chiếm vị trí trên bảng xếp hạng như Nam Mẫn, luôn bị theo đuổi nhưng chưa từng bị vượt qua, thì càng quý hiếm.

Phải được cung phụng như tiên nữ Hằng Nga!

“Là công tử!”

“Công tử quay lại rồi!”

“Công tử công tử, không ngờ trong cuộc đời tôi còn có thể gặp được cô, đúng là sống lâu việc gì cũng gặp được!”

Khác với sự vui mừng điên cuồng bên đó, bên này, có hai đám đông nhiều chuyện bàn tán to nhỏ.

“Không ngờ, Tiểu Mẫn rất ngầu, rất có phong cách”, Lạc Ưu nhìn mặt nạ trên mặt Nam Mẫn, cảm thấy thật siêu phàm, không nhịn được nói một câu.

Bạch Lộc Dư cho Lạc Ưu một nắm hạt dưa, cũng tự ăn: “Quen thì tốt, nhóc con tuổi còn nhỏ đã lợi hại, mấy ông anh chúng tôi, không ai vượt qua nó, hoàn toàn bị nó đàn áp”.
Chương 465: Say xe

Lạc Ưu cắn hạt dưa, đánh giá đúng trọng điểm: “Lợi hại là một kỹ năng sống, không chỉ cần tố chất tâm lý mạnh mẽ, còn phải có bản lĩnh mới được. Tốc độ xe của Nam Mẫn vừa nãy thực sự rất nhanh”.

“Đúng thế”.

Bạch Lộc Dư như vai phụ: “Cho nên tôi vừa nghe nói cô ấy đến trường đua xe ngầm thì đã vui vẻ chạy đến đây, không muốn bỏ lỡ, cô không biết cô ấy lái xe ngầu thế nào đâu, như bay vậy”.

Lạc Ưu bắt đầu mong đợi, vừa hiếu kỳ: “Nhưng tại sao ở đây cô ấy lại là ‘công tử’?”

Bạch Lộc Dư cười, giải thích: “Lần đầu tiên tôi đưa cô ấy đến đây, hôm đó cô ấy vừa tham gia một hoạt động trình diễn trang phục cổ xưa của người Hán, nữ mặc trang phục công tử, lười thay ra, đã đến đây. Tôi vốn chỉ đưa cô ấy đến chơi, kết quả cô ấy đeo mặt nạ lén lên xe, không chỉ thắng mà còn lập kỷ lục, vừa chiến đã thành danh, rất nhiều người không biết tên cô ấy, bèn gọi ‘công tử, công tử”.

“Thì ra là vậy”.

Lạc Ưu gật đầu, lại đột nhiên tưởng tượng dáng vẻ Quyền Dạ Khiên thay trang phục công tử, có lẽ cũng rất đẹp trai.

“Sao hai người lại ăn rồi, còn cắn hạt dưa nữa?”

Nam Mẫn quay lại, nhìn hai người cắn dưa vui vẻ, hóa thân thành vệ sĩ bảo vệ môi trường: “Đừng vứt vỏ hạt dưa ra đường lớn, ai ai cũng có trách nhiệm bảo vệ môi trường”.

“Biết rồi, anh lúc nào cũng mang theo túi rác”.

Bạch Lộc Dư lấy ra một túi ni lông từ trong túi, cùng Lạc Ưu vứt vỏ dưa vào trong.

Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư: “Anh nhỏ, em đưa Ưu Ưu đi dạo một vòng trước, anh giúp em đi đặt cược trước đi, cũng không cần quá nhiều, tám trăm một triệu là được”.

Lạc Ưu trừng mắt: “Cược tiền hả?”

“Giải trí thôi”.

Nam Mẫn để cô ấy yên tâm: “Mang tính công ích, không phạm pháp, cô yên tâm”.

Sau đó khởi động xe, chiếc xe soạt một cái bay đi.



Trong phòng bệnh.

Dụ Lâm Hải vừa nhận được tin của người bạn ở cục cảnh sát gửi đến: Trác Huyên được bảo lãnh phóng thích ra ngoài, hơn nữa còn ngồi máy bay đến thành phố Nam.

Anh tối sầm mắt, trầm giọng nói: “Là ai bảo lãnh?”

Triệu Húc nén thấp giọng ở phía bên kia nói: “Cục trưởng Ngụy đích thân đến thả người, chỉ một câu ‘không đủ bằng chứng’, đã cho thả người, tôi làm ầm ĩ hồi lâu, ông ta mới nói với tôi, là lệnh của cấp trên”.

Dụ Lâm Hải cau đôi lông mày sắc, giọng không thân thiện: “Cấp trên nào?”

“Ông ta không chịu tiết lộ, nhưng tôi phái người đi theo Trác Huyên, sau khi cô ta được bảo lãnh ra ngoài thì trực tiếp lên máy bay, còn là Vương Sảnh của tỉnh thành đích thân đến tiễn, cậu suy nghĩ xem”.

Đồng tử thâm trầm của Dụ Lâm Hải co lại, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng.

Triệu Húc lại nói: “Tôi điều tra được, chuyến bay của cô ta hạ cánh ở sân bay thành phố Nam, hơn nữa tôi còn điều tra được… Kiều Lãnh, hiện giờ đang ở thành phố Nam”.

“Kiều Lãnh ở thành phố Nam?”

Sắc mặt Dụ Lâm Hải lại thay đổi, rõ ràng anh điều tra được, Kiều Lãnh đang ở bến tàu thành phố Yên, chuẩn bị ra nước ngoài.

“Có lẽ là tung hỏa mù cho cậu đấy, chiều nay tôi cũng vừa mới biết được”.

Triệu Húc nói: “Cậu nghĩ xem, lần này Kiều Lãnh quay lại là nhằm vào Nam Mẫn, còn chưa đạt được mục đích, sao có thể chạy như vậy? Bây giờ cậu ở bên Nam Mẫn không? Nhất định phải nhắc nhở cô ấy cẩn thận”.

Nói đến đây, Dụ Lâm Hải chột dạ, lập tức lấy số của Dụ Trạch Vũ gọi cuộc gọi thoại, đối phương không nhận máy.

Anh lật người dậy từ trên giường, vừa thay quần áo vừa gọi điện cho Lạc Ưu.

Điện thoại vang lên hai tiếng, liền được kết nối, anh hỏi: “Bây giờ cô có ở cùng Tiểu Mẫn không?”

“Có, tôi đang ở cùng… Ọe…”

Lạc Ưu bò bên đường, vừa nôn ọe: “Tôi nói với anh, Tiểu Mẫn cô ấy, cô ấy đúng là không phải con người…”

Dụ Lâm Hải nghe tiếng ồn ào phía bên kia, cau chặt mày: “Các cô đang ở quán bar à? Quán nào?”

Anh thay quần áo xong, đội mũ, rời khỏi phòng bệnh, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bên kia Lạc Ưu không trả lời, chỉ có tiếng nôn ọe và tiếng thở đứt quãng.

Dụ Lâm Hải đang rối loạn, nghe giọng thanh lạnh truyền ra: “Cô có ổn không đấy? Cô Lạc, tôi thật không ngờ đường đường một binh đặc chủng như cô lại say xe”.

Say xe?

Dụ Lâm Hải dừng bước chân.

Lạc Ưu không phục nói: “Lái xe bình thường, đương nhiên tôi không say, nhưng cô lái… cũng quá điên rồi đấy! Chúng tôi ở quân doanh cũng từng đua xe, còn là xe việt dã, cũng không chơi nhiều trò như cô”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK