Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386: Đa tình

Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên từ hành lang, dọa cho Phó Vực giật mình, đôi mắt mở to như chuông đồng.

Nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp lao đến, Phó Vực cảm thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ ra là ai.

“Cô là?”

Lần này đến lượt cô gái mở to mắt, không dám tin nhìn anh ta: “Anh không nhận ra em hả? Em là Tiểu Tĩnh!”

Tiểu Tĩnh?

Phó Vực vẫn chưa nhớ ra: “Không quen”.

Vừa định quay đầu bỏ đi, Tiểu Tĩnh bèn bám theo: “Sao anh có thể nói không quen em chứ? Chúng ta từng qua lại ba mươi ngày hai mươi mốt tiếng, thêm ba tiếng nữa là chúng ta đầy tháng rồi! Anh có ảnh hưởng quá lớn với em, vì anh mà đến bây giờ em vẫn chưa tìm được bạn trai tốt hơn, nhưng anh lại nói không quen em, anh đang lừa em, đúng không?”

Phó Vực: “…”

Anh ta thực sự không có ý lừa cô ta, mà thật lòng không nhớ ra cô ta là ai.

Thực sự trong số phụ nữ qua lại với anh ta, cũng có không ít người tên Tiểu Tĩnh, anh ta cũng chỉ có thể nhớ những cô gái mặt tròn tròn, mắt to to, qua lại một năm rưỡi trở lên, những người khác, kể cả cô gái còn chưa đầy một tháng trước mắt này, có lẽ còn chưa từng lên giường, có thể cũng chỉ ra ngoài uống rượu, ăn bữa cơm, còn không sâu đậm bằng sương mờ.

Hơn nữa cô gái này chỉ có nhan sắc bình thường không nổi bật, anh ta nhớ được mới lạ.

“Chắc anh ta không lừa cô đâu”.

Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau, Phó Vực và Tiểu Tĩnh cùng nhìn qua, thì thấy một cô gái mặc áo dài đứng ở cửa, mái tóc đen như mực cuộn thành búi dùng châm cài phía sau, nữ bác sĩ thanh khiết như trong sách cổ đi ra.

Tô Âm dựa nhẹ bên cửa, ánh mắt toát ra vẻ nguy hiểm.

“Cô còn chưa đầy một tháng, làm sao anh ấy nhớ cô được? Có phải không, bạn học Phó đa tình?”

Phó Vực nhìn chằm chằm Tô Âm, hồi lâu cũng không phản ứng lại.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô bé ăn mặc như vậy, cô bé mặc trang phục cổ trang, vô cùng phù hợp, giống như được may đo dành riêng cho cô bé vậy, khí chất cả người thay đổi, từ tiểu ma nữ biến thành tiểu tiên nữ.

Hơn nữa vừa nãy, chỉ trong thoáng chốc, anh ta dường như tìm được bóng hình của Nam Mẫn từ trên khuôn mặt của Tô Âm.

Ánh mắt thờ ơ đại sát bốn phương, không thể nói là giống, chỉ có thể nói là giống y hệt.

Tiểu Tĩnh nhìn Tô Âm từ đầu đến chân một lượt, vô cùng cảnh giác: “Cô là ai?”

Tô Âm suy nghĩ, nói: “Cô là người cũ của anh ấy, tôi là người mới của anh ấy”.

?

Người mới là cái quỷ gì?

Khóe miệng của Phó Vực cũng giật theo.

Hông lại bắt đầu đau rồi.

Tiểu Tĩnh nhướn hai đường lông mày: “Một con bé vắt mũi chưa sạch như cô, đã thành niên chưa? Nói gì mà người cũ với người mới, cũng không xấu hổ, người lớn nhà cô đâu, còn không mau quản lý con bé này, ra ngoài chạy lung tung cái gì?”

Tô Âm chậm rãi ngước mí mắt, giữa đôi lông mày toát ra vẻ thanh lạnh.

“Xin lỗi, đây là nhà tôi”.

Tiểu Tĩnh: “???”

Vân Khanh nghe thấy tiếng nói bèn đi đến, cũng mặc áo dài đen nhuộm màu trúc tím, vô cùng anh tuấn.

“Có chuyện gì thế?”

Anh ta đi đến, đương nhiên là chặn trước người Tô Âm.

Tô Âm thản nhiên nói: “Người ta đến gây chuyện, đuổi ra ngoài đi. Có bệnh thì bảo cô ta đến chỗ khác chữa, nhà chúng ta không nhận”.

Nói xong, liền tóm cổ áo của Phó Vực lôi anh ta đi vào.

Phó Vực: “Ấy ấy ấy, nhẹ thôi, anh đau hông…”



Phó Vực nằm sấp trên giường, thực sự cảm nhận được thế nào gọi là người là đao thớt, ta là cá thịt.

Nhỏ bé, yếu đuối, đáng thương lại bất lực.

Anh ta bị yêu cầu cởi áo, lộ ra phần thân trên tráng kiện, dáng người cực kỳ đẹp, ngoại trừ sau lưng có mấy vết sẹo, những chỗ khác đều rất hoàn hảo, chỗ cần có cơ thì có cơ, chỗ cần có xương thì có xương.

Xương bướm sau lưng vô cùng hoàn hảo.

Chỉ là lúc này, đôi xương bướm đó đang hơi run lên vì sợ hãi, giống như con bướm vỗ cánh.

“Anh nói này, Âm Âm à…”

Phó Vực nhìn Tô Âm bày kim châm, cảm thấy vẫn nên thương lượng với cô bé thì tốt hơn: “Này, hay là nhờ soái ca của em đến khám cho anh đi, anh cũng không có vấn đề lớn gì, không cần đích thân em…”

Tô Âm chuẩn bị kim châm với vẻ mặt không cảm xúc, thản nhiên nói: “Soái ca Vân Khanh bận lắm, không quan tâm được bên này. Anh thực sự không có vấn đề gì lớn, cắm mấy cái thì có thể giải quyết được thì không cần phiền đến các soái ca, để em làm là được”.
Chương 387: Cầm thú

Sao con bé này nghe không hiểu chứ?

Phó Vực sắp suy sụp, ấp úng nói: “Đầu tiên phải nói rõ, không phải anh không tin tưởng em… Anh chỉ cảm thấy, hay là anh, anh tự hoạt động một lúc là được, anh cảm thấy không cần châm cứu, thật đấy…”

Tô Âm ngước đôi mắt đen láy nhìn Phó Vực: “Anh, anh sợ kim châm à?”

“…”

Phó Vực thầm nhủ trong lòng, anh sợ kim châm sao? Anh sợ em đó!

Nhưng còn nói tiếp, Phó Vực thực sự sợ động chạm đến lòng tự tôn của cô bé này, nghĩ cũng chỉ là cắm kim châm thôi, có gì to tát, dù sao bây giờ hông cũng đau, để cô bé cắm mấy cái kim châm, nói không chừng là lấy độc trị độc đấy.

Nghĩ vậy, Phó Vực không giãy dụa nữa: “Thôi vậy, em cắm kim châm đi!”

Ra dáng vẻ anh dũng hy sinh chịu hình.

Trước nay Tô Âm không nghi ngờ y thuật của mình, chỉ cảm thấy Phó Vực nhát gan.

“Anh à, anh yên tâm, em sẽ cố gắng tốc chiến tốc thắng, sẽ không khiến anh đau đâu”.

Phó Vực nghe thấy lời này chỉ muốn khóc, sao cứ có cảm giác lên đoạn đầu đài chứ?

Giống như đao phủ nói với phạm nhân tử hình: “Yên tâm đi, tôi sẽ xuống đao nhanh gọn, một nhát là xong”.

“Em làm đi, anh sẵn sàng rồi”.

Phó Vực cắn răng, nhắm mắt, đợi cơn đau ập đến.

Nhưng chỉ cảm thấy phần hông hơi ngứa, thì nghe thấy Tô Âm thản nhiên nói một câu: “Xong rồi”.

Ừm? Xong rồi?

Phó Vực ngẩn người, mở mắt đang định quay đầu thì bị Tô Âm ấn xuống: “Đừng cử động, mười phút là được”.

“?”, Phó Vực phản ứng hơi chậm: “Em cắm kim châm cho anh rồi à?”

Tô Âm: “Vâng, ba cây kim thôi, chuyện nhỏ. Chốc nữa rút ra, anh có thể nhảy nhót rồi”.

Phó Vực vẫn hơi thộn người, cắm kim rồi? Sao không có cảm giác gì?

Anh ta không tin lắm, nói với Tô Âm: “Trong túi anh có điện thoại, em mở phần chụp ảnh, chụp giúp anh một tấm, anh xem sao”.

“Anh còn muốn chụp lại à?”

Tô Âm không hiểu suy nghĩ của anh ta, không nghi ngờ anh ta, đưa tay thò vào trong túi quần của anh ta, kết quả không cẩn thận thò vào quá sâu, trực tiếp chạm đến chỗ mềm mềm nào đó, Phó Vực: “!”, trực tiếp ngẩng đầu.

“Đừng sờ lung tung!”, anh ta quát nhẹ một tiếng, vành tai đỏ bừng.

Tô Âm không nghĩ nhiều, chỉ cằn nhằn một câu: “Em không sờ lung tung, túi quần của anh sâu quá”.

Sau đó mở phần chụp ảnh, chụp cho anh ta một bức, đưa cho anh ta xem.

Phó Vực vừa nhìn, phía sau hông đúng là cắm ba cây kim.

“Không đau đúng không? Em châm cứu rất giỏi đấy”.

Tô Âm rất có lòng tin với bản thân, đặt điện thoại sang một bên, biến ra hai cây kẹo mút như ma thuật.

Lắc trước mặt Phó Vực: “Muốn ăn kẹo không?”

Phó Vực cạn lời, sao cứ như dỗ trẻ con vậy?

Nhưng trong lòng rất thành thật, anh ta trực tiếp lên tiếng nói: “Bóc giúp anh, anh muốn vị việt quất”.

Tô Âm đang định bóc kẹo đột nhiên dừng lại, nheo mắt.

“Cho anh kẹo thì được, nhưng trước tiên anh phải nói với em, rốt cuộc Tiểu Tĩnh đó có quan hệ gì với anh?”

Phó Vực nhìn chằm chằm kẹo: “Chẳng phải vừa nãy cô ta nói rồi à, người cũ của anh”.

“Bạn gái cũ thứ mấy của anh?”

Phó Vực: “Anh đâu có biết? Yêu nhiều như vậy, quên lâu rồi. Cũng không phải đội bóng, còn phải đánh số cho họ”.

Tô Âm sầm mặt: “Sao anh đa tình như vậy?”

“Chẳng còn cách nào”.

Phó Vực lại thở dài: “Ai bảo anh có khuôn mặt đẹp trai thế này, bố mẹ cho, anh cũng rất bất lực”.

Đột nhiên Tô Âm muốn đánh anh ta.

“Anh có thể yêu đương với nhiều cô gái như vậy, tại sao không thể yêu em?”

“Em khác”.

Phó Vực nói: “Em còn nhỏ quá”.

Đôi mắt Tô Âm lóe lên: “Vậy đợi em lớn rồi, anh có thể yêu em phải không?”

Không biết có phải kẹo trong tay cô bé có sức mê hoặc không, Phó Vực thèm thuồng nói: “Có khả năng”.

Vì câu ‘có khả năng’ này, Tô Âm bóc kẹo nhét vào miệng Phó Vực.

Hai người bạn một lớn một nhỏ vừa ăn kẹo vừa nói chuyện, thời gian trôi thật nhanh.

Mười phút sau, Tô Âm đang định rút kim châm cho Phó Vực, thì cửa phòng khám mở ra.

Giọng của Nam Mẫn vang lên từ ngoài cửa: “Âm Âm, phòng khám không đủ chỗ, dọn cho cô một nơi…”

Còn chưa nói hết thì nhìn thấy Phó Vực nằm sấp trên giường, quần áo sộc xệch.

Ánh mắt lạnh lùng.

Không đợi Nam Mẫn lên tiếng, Lạc Ưu được cô dìu đỡ đã tiến lên một bước nói: “Được lắm Phó Vực, cô bé còn nhỏ thế mà anh cũng xuống tay được? Càng ngày càng cầm thú rồi đấy!”

Phó Vực: “?”

Phó Vực: “…”
Chương 388: Không nhầm

Không biết là nhìn thấy chiến hữu cũ quá đỗi vui mừng, hay là bị lời nói làm người ta kinh hãi muốn chết của Lạc Ưu dọa sợ.

Tóm lại cái hông vừa được châm cứu hết đau của Phó Vực lại giật thót.

Cảnh tượng biến thành…

Lạc Ưu và Phó Vực đều nằm sấp trên giường, một người được châm cứu, một người được mát xa.

Tô Âm mát xa cho Phó Vực, vô cùng thuần thục, mỗi một lần đều vô cùng dễ chịu, Phó Vực tỏ ra rất sung sướng.

Nhưng không có ai quan tâm anh ta có sung sướng hay không.

Trong phòng khám không lớn chật kín người, mọi ánh mắt đều dồn lên Nam Mẫn và Lạc Ưu.

Quyền Dạ Khiên nhìn chằm chằm cái eo thon của Lạc Ưu, ánh mắt quan quan tâm, hỏi Nam Mẫn:

“Tiểu Lục, hông của cô ấy bị thương nặng không, sẽ không để lại di chứng gì chứ?”

Nam Mẫn chuẩn bị châm cứu, thản nhiên nói: “Phần hông bị tổn thương rất nhiều năm rồi, bệnh lâu năm khó chữa”.

Quyền Dạ Khiên cau chặt mày.

Phó Vực nằm sấp, miệng cũng không dừng nói, nghiêng đầu nhìn Lạc Ưu: “Phần hông eo của cô bị thương trong nhiệm vụ ở La Hải phải không? Tôi nhớ khi đó suýt nữa liệt nửa người, tất cả mọi người cho rằng cho sắp cáo biệt đội đặc chiến rồi, không ngờ ba tháng sau cô lại trở về. Tôi còn tưởng cô đã khỏi bệnh rồi cơ, vậy mà vẫn chưa dưỡng thương tốt. Tôi nói này, một cô gái như cô, đã sắp đến ba mươi rồi, việc gì phải liều mạng như vậy, lấy chồng đi được rồi”.

“Anh im miệng lại! Anh tưởng tôi giống anh, không ở được trong quân đội nữa thì về nhà kế thừa hoàng vị à?”

Lạc Ưu đau đến mặt tái nhợt, không còn dư sức lực tranh cãi với Phó Vực: “Hơn nữa tôi gả cho ai? Hay là gả cho anh cho xong”.

Tô Âm: “…”

Quyền Dạ Khiên: “…”

Phó Vực vội nói: “Đừng! Tôi không dám lấy cô, tôi không thích đàn ông”.

Dụ Lâm Hải trừng mắt với anh ta: “Cậu im miệng đi”.

Lạc Ưu không cảm thấy bị xúc phạm, cười hừ một tiếng: “Đúng, tôi nam tính khí phách hơn anh nhiều. Không giống anh, dám làm không dám chịu”.

Phó Vực không phục: “Tôi đã làm gì? Sao không dám nhận?”

“Anh đã làm gì tự trong lòng anh không biết sao?”

Lạc Ưu nhìn sang phía Tô Âm một cái: “Cô bé, em đừng sợ, có các chị ở đây, nếu anh ta làm chuyện không bằng cầm thú với em, em cứ nói với bọn chị, bọn họ xử lý anh ta giúp em, bắt anh ta chịu trách nhiệm với em! Nếu anh ta dám không chịu trách nhiệm, bọn chị đánh cho anh ta rụng hết răng!”

Phó Vực: “…”

Sao lại nói lại chuyện này rồi?

Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được là thế nào?

Tô Âm cười: “Không sao, chị, anh ấy không làm gì em, cho dù muốn làm gì, thì chắc cũng là em làm gì anh ấy”.

Phó Vực: “?”

Cái gì mà làm gì? Là cái ý mà anh ta đang hiểu ư?

“Ngầu!”

Lạc Ưu giơ ngón tay cái lên với Tô Âm, biết cô bé là cháu gái của Nam Mẫn, cười đính chính cách xưng hô của Tô Âm: “Đừng gọi chị nữa, chị và cô của em có khả năng sẽ trở thành bạn bè đặc biệt tốt, em gọi chị là “cô” hay “dì” đi”.

Nam Mẫn huơ cây kim trên lửa để khử độc, nghe vậy cũng cười.

Cô cũng cảm thấy cô là Lạc Ưu sẽ trở thành bạn bè vô cùng thân thiết, người ta đều nói tính cách khác nhau sẽ hút nhau, nhưng từ trường giữa cô và Lạc Ưu rất ăn ý.

Kết bạn, cái duyên rất quan trọng, cô luôn tin vào cảm giác đầu tiên.

Tô Âm vừa gọi một tiếng ‘dì’, Quyền Dạ Khiên bên cạnh đã lạnh lùng xen một câu: “Gọi thẳng là ‘chị dâu hai’ đi”.

?

Tô Âm thộn mặt: “Chị dâu hai?”

Trên khuôn mặt Lạc Ưu đầy dấu chấm than, quay đầu nhìn Quyền Dạ Khiên thản nhiên như không.

Lời kinh thiên động địa như vậy, sao anh ta nói ra được với vẻ mặt thản nhiên như vậy?

“Tôi nói này, đại ca?”

Lạc Ưu cười lịch sự: “Anh mắc bệnh gì à? Nhận nhầm người rồi đấy”.

Cô ấy còn chưa tính sổ với anh ta chuyện anh ta theo dõi cô ấy cơ!

Rất lâu trước đây, cô ấy vẫn luôn cảm thấy có người theo dõi cô ấy, hơn nữa không phải một hai ngày.

Nhưng năng lực thoát trinh sát của cô ấy không phải giả, mỗi lần đều có thể cắt đuôi.

Cho đến thời gian trước suýt bị đuổi theo được, Lạc Ưu kinh hồn bạt vía, mới chạy đến thành phố Bắc lánh nạn.

Cô ấy không ở trong quân đội, khó khăn lắm mới nghỉ phép, lại thêm bị thương ở phần hông chưa khỏi, cũng không muốn gây rắc rối rồi bị xử phạt.

Nhưng không ngờ người này lại đuổi đến đây!

Những tên cuồng theo dõi đều ngạo mạn như vậy sao!

“Không nhận nhầm”.

Quyền Dạ Khiên bình tĩnh, cất giọng chắc chắn, lại tỏ ra chút chế nhạo: “Người đánh tôi hồi nhỏ, chẳng lẽ không phải cô?”

“…”

Lạc Ưu sắp đụng tường rồi.
Chương 389: Tình bạn

Từ nhỏ đến lớn cô ấy đánh bao nhiêu người, người khác bị cô đánh, nhìn thấy cô đều đi đường vòng, đây là lần đầu tiên có người tìm đến tính sổ.

“Xin anh đấy, chuyện đã bao nhiêu năm rồi, con người anh sao mà thù dai thế?”

Lạc Ưu nhìn khuôn mặt sầm xì của anh ta, vẫn tỏ thái độ cứng rắn, thì biết anh ta sẽ không tha: “Được, anh đợi tôi châm cứu khỏi đau hông, hai chúng ta đánh nhau. Có chiêu gì anh cứ dùng hết đi, tranh thủ đánh tôi khóc đi”.

Trong lòng thầm bổ sung một câu: “Kiếp sau đi”.

Mọi người đều nhìn sang Quyền Dạ Khiên, cho rằng anh sẽ nói một câu thôi bỏ qua, không ngờ anh ta cũng nói một câu kinh hồn: “Được”.

Hai chúng ta đánh nhau?

Được.

Lợi hại.

Mọi người đồng loạt phun một câu trong lòng.

Hai chiến hữu cũ Lạc Ưu và Phó Vực gặp nhau, một lời không hợp là cãi nhau.

Dụ Lâm Hải không thèm tham gia vào cuộc chiến đấu khẩu của họ, đôi mắt nhìn chằm chằm tay của Nam Mẫn không chớp.

Tay Nam Mẫn kẹp một hàng kim châm, chậm rãi đưa cây kim đã khử độc vào trong mấy huyệt vị thận du, mệnh môn, ủy trung, thừa sơn.

Giúp bổ khí, hoạt huyết, giảm đau, cải thiện chứng co thắt cơ.

Kể cả đã biết y thuật của Nam Mẫn, nhưng nhìn thấy cô trầm tĩnh cắm kim châm, chữa thương cho Lạc Ưu, làm một cách tuần tự, dáng vẻ bình tĩnh, chắc chắn vẫn khiến Dụ Lâm Hải thất thần, có cảm giác anh và Nam Mẫn quen biết nhau không chỉ một kiếp.

Giống như họ đã từng gặp nhau ở khoảng thời gian không gian khác, cũng có cảnh tượng này.

Lạc Ưu đau hông là bệnh cũ, châm cứu một lần chắc chắn không được, phải làm nhiều lần, tốt nhất là kết hợp giác hơi, mới có thể cải thiện được cơ eo lưng bị tổn thương.

Lạc Lưu vẫn luôn không chịu vào bệnh viện, không thích đi khám, lần này lại đồng ý rất vui vẻ, có thể là được Nam Mẫn châm cứu rất dễ chịu.

Cảm thấy câm cứu cũng không phải chuyện đáng sợ.

Nhìn cô ấy vui vẻ đồng ý, vẻ mặt căng thẳng của Quyền Dạ Khiên mới giãn ra.

Quay lưng lại, anh ta hỏi nhỏ Nam Mẫn: “Có thể chữa khỏi không?’

Nam Mẫn đứng rửa tay dưới vòi nước, nghe vậy liếc nhìn Quyền Dạ Khiên một cái, cười: “Sao anh còn căng thẳng hơn Lạc Ưu thế?”

Quyền Dạ Khiên trừng mắt nhìn em gái một cái: “Nói thừa!”

Nam Mẫn suy nghĩ, nói: “Chỉ cần trong thời gian ngắn anh không đánh nhau với cô ấy, thì chắc chắn không vấn đề”.

“…”

Quyền Dạ Khiên vội nói: “Không đánh, không đánh, ai nói muốn đánh nhau chứ?”

Lạc Ưu rất thính tai, nghe thấy câu này, lập tức nói: “Lại không đánh nữa à? Vậy anh không trách tôi nữa? Chuyện trước đây coi như bỏ qua phải không?”

“Ai nói vậy?”

Quyền Dạ Khiên bỗng quay đầu, trừng đôi mắt sắc bén: “Không cho qua. Sớm thôi”.

Lạc Ưu: “…”

Người đàn ông này thật nhỏ mọn.

Sau này ai lấy phải anh ta, đúng là xui tám đời.

Tình bạn giữa Nam Mẫn Lạc Ưu tiến triển rất nhanh.

Đúng là tiến nhanh vùn vụt.

Nam Mẫn là người thẳng thắn, Lạc Ưu cũng không giả tạo, trò chuyện vô cùng ăn ý.

Tuy Lạc Ưu xuất thân quân nhân, có vẻ mạnh mẽ nam tính, nhưng cuối cùng vẫn là con gái, cũng thích những thứ xinh đẹp.

Nam Mẫn đến thành phố Bắc, ngoại trừ bận việc, điêu khắc ngọc cùng Nam Tam Tài, hàng ngày thăm Dụ Phong Kiều, quản lý xử lý cô bé Tô Âm…

Thì hay đi dạo phố với Lạc Ưu.

Dáng người Lạc Ưu rất đẹp, giống như giá treo quần áo, phong cách trung tính vừa khí chất vừa ngầu, Nam Mẫn chọn bừa mấy bộ quần áo cho cô ấy mặc, đều như người mẫu thời thượng, vài phút đã nổi bật đường cong mỹ nữ…

Nam Mẫn nhìn mà thực sự ngứa tay, lấy điện thoại ra tách tách tách chụp một loạt, ra một đống ảnh thời thượng.

Nhìn ảnh, Nam Mẫn cũng phải tặc lưỡi.

“Ưu Ưu, sau này cô giải ngũ, đến làm người phát ngôn cho tôi đi, khuôn mặt này, dáng người này, khí chất này, không chụp quảng cáo thật đáng tiếc”.

Lạc Ưu nghịch chơi mũ vành, cười nói: “Được, kiếm được nhiều tiền không?”

Nam Mẫn nhướn mày: “Cô không nghèo được đâu”.
Chương 390: Không sợ chết

Lạc Ưu cười lớn ha ha, đi đến bá cổ Nam Mẫn: “Có người bạn giàu có đúng là tốt, không lo không có ai nuôi”.

Hai chị em ôm vai bá cổ đi ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.

Lúc ăn cũng thả thính, cô bón cá hồi cho tôi, tôi bón tôm bắc cực cho cô, thỉnh thoảng nâng cốc chạm ly, vui vẻ cười lớn.

Nhưng trong chiếc xe sang màu đen bên ngoài cửa sổ, hai người đàn ông nhìn cảnh này, tỏ vẻ mặt vô cùng khó coi.

Trong đôi mắt đầy vẻ ghét bỏ.

Đôi lông mày của Quyền Dạ Khiên cau lại.

Là mình không giỏi hay cá tôm trong bát mình không ngon, còn phải đi ăn của người khác?

Dụ Lâm Hải khẽ mím môi, chỉ cảm thấy có một hũ dấm đổ vào dạ dày, chua chua.

Trước đây cho rằng các loại đàn ông mới là kình địch của anh, tuyệt đối không ngờ phụ nữ mới là kẻ địch lớn nhất của anh!

Lạc Ưu này, rốt cuộc là mọc từ đâu ra?

Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại xuất hiện vào lúc này, còn trở thành bạn tốt của Nam Nẫn, chẳng phải là thêm loạn thì là gì?



“Cạch”.

Nam Mẫn và Lạc Ưu chạm ly, ngửa đầu uống cạn, trong lòng sảng khoái.

Lạc Ưu hé miệng: “Ở cùng một đám đàn ông thô kệch lâu ngày, cũng quên mình là phụ nữ, đương nhiên rồi, bình thường họ cũng không coi tôi là phụ nữ, chém gió xì hơi trước mặt tôi, việc gì cũng có. Phụ nữ vẫn tốt hơn, vừa nãy khi tôi ôm cô, cảm thấy… thơm thật!”

“Toát hết mồ hôi, thơm con quỷ”.

Nam Mẫn cũng ngước mí mắt: “Lúc vừa tắm xong là thơm nhất, tối nay cô đến nhà tôi ngủ với tôi đi, cho cô cơ hội ngửi thử xem”,

“Quyết định vậy nhé!”

Lạc Ưu nâng ly rượu, hai ngươi lại chạm ly, ăn ý với nhau.

Nhìn Nam Mẫn xinh đẹp động lòng người, Lạc Ưu đập bàn: “Tôi thật không hiểu, lão Dụ mù rồi phải không, tôi thế này, anh ta không thích thì đã đành, nhưng một đại mỹ nữ như cô, qua lại trước mắt anh ta ba năm, anh ta lại không hạ được cô? Anh ta làm gì thế? Đúng là…”

Lạc Ưu chê bai bĩu môi: “Tôi thật xấu hổ vì có chiến hữu như vậy, thật làm mất mặt đội đặc chiến Giao Long chúng tôi!”

Nam Mẫn dưng dửng cười: “Anh ta bị mù, nhưng tôi cũng có phần không đúng”.

Cô hơi say, vẻ mặt mơ màng.

“Ba năm, tôi che giấu thân phận, cố gắng che đậy tài năng của mình, chỉ sợ bại lộ, vô cùng thận trọng, hoàn toàn biến thành một người khác. Tôi như vậy, chẳng khác gì con rối chỉ biết lấy lòng người khác, ngay cả bản thân tôi cũng không thích, Dụ Lâm Hải làm sao có thể thích chứ?”

Lạc Ưu im lặng một lúc, nhìn Nam Mẫn, bỗng nhiên nói: “Cô biết tôi đã từng theo đuổi lão Dụ, vậy cô có biết sao anh ta lại từ chối tôi không?”

Nam Mẫn ngẩng đầu, cười châm biếm.

“Lúc đó, chắc trong lòng anh ta chỉ có Trác Huyên, chắc chắn anh ta nói với cô, anh ta đã có người yêu rồi”.

“Không”.

Lạc Ưu nói: “Anh ta nói với tôi… anh ta chỉ biết giết người, không biết yêu người”.

“…”

Nam Mẫn cạn lời: “Đúng là trai thẳng vụng về”.

Lạc Ưu cười: “Lúc đó, anh ta chẳng phải là ‘máy giết người’ ư. Bất kể nhiệm vụ khó thế nào, nguy hiểm thế nào, anh ta xông pha trước nhất, liều mạng nhất. Là lưỡi dao sắc bén của quốc gia, xung phong trận địa là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng người khác đều sợ chết, chỉ có lão Dụ không sợ chết”.

Ánh mắt Nam Mẫn bỗng lóe lên.

“Nhớ có một lần chúng tôi phụng mệnh làm nhiệm vụ, phải tiến sâu vào doanh trại địch, trực tiếp đánh hạ bộ chỉ huy của kẻ địch”.

Vẻ mặt của Lạc Ưu trở nên ngưng trọng: “Đó gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng chúng tôi không có tư cách từ chối, chỉ đánh tiến lên. Lúc đó, người nào cũng chuẩn bị sẵn sàng hi sinh, cũng đều viết di thư cho gia đình. Anh chàng Phó Vực đó, trên di thư còn mắng bố anh ta đã đưa anh ta vào nơi tồi tệ, để anh ta chết trẻ, đến lúc đó không có ai nuôi dưỡng ông ta, thì đừng trách anh ta, lải nhải một đống. Một đoàn chín người chúng tôi, chỉ có lão Dụ không viết”.

Nam Mẫn nghe đến đây, lòng cũng trầm: “Tại sao?”

“Anh ta nói, không ai quan tâm đến anh ta sống hay chết, cũng không cần báo với ai”.

Nam Mẫn trầm xuống: “Sao anh ta lại nghĩ như vậy?”

Ngoài miệng hỏi như vậy, trong lòng đã có câu trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK