Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Một nửa lợi nhuận

Phó Vực nổi giận: “Anh nuôi! Nuôi! Nuôi! Nhưng trông quan hệ bọn họ đâu có khác gì anh em ruột… Rốt cuộc cậu có nghe thấy lời tôi nói không đấy? Tô Âm muốn bỏ trốn cùng với tôi! Bỏ trốn!”

Ầm ỹ muốn chết.

Dụ Lâm Hải ghét bỏ nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: “Thì cuối cùng vẫn chưa trốn được đấy thôi?”

“Nói thế cũng nói! Làm sao tôi dám?”

Phó Vực trừng lớn hai mắt: “Làm ơn đi, bố con bé là Tô Duệ. Thế Tô Duệ là ai cơ? Đó là thần y độc y song tuyệt, ông cụ nhà tôi còn không dám chọc tới anh ta, nếu tôi với con gái rượu nhà người ta bỏ trốn, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn".

Dụ Lâm Hải nhìn anh ta một cái, khinh thường hừ một tiếng: “Cậu ấm nhà họ Phó đi giữa vườn hoa không dính một phiến lá mà cũng biết sợ hả?”

“Lần này khác hẳn những lần trước nhé, cậu không biết đâu con bé đó, nó…”

Phó Vực nói tới đó thì chợt khựng lại, nhớ tới những câu nói dí dỏm của Tô Âm, chẳng hiểu sao lại nở nụ cười, ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt đầy thăm dò của Dụ Lâm Hải.

Anh ta giơ tay lên miệng ho khẽ một tiếng.

“Nói chung là tôi không dám ở thành phố Nam nữa rồi, không chỉ mình Tô Duệ, mà mấy người anh kia của Nam Mẫn, tên nào cũng không phải hạng xoàng xĩnh gì, tôi không muốn bị giống cậu lần trước, bị trùm bao tải tẩn cho một trận. Đau mà vẫn không biết sợ, rợn hết cả người đấy”.

Dụ Lâm Hải híp mắt nhìn anh ta một cái: “Tối nay cậu tự đi tìm chỗ mà ở”.

“Đừng thế mà, anh em với nhau cả, cậu đừng có vô tình vô nghĩa với người ta như thế”.

Phó Vực lập tức trở mặt trong giây lát, cái mặt hèn hạ chạy tới xum xoe Dụ Lâm Hải: “Dinh thự này của cậu bỏ không lâu như vậy rồi, cho tôi ở vài ngày có làm sao đâu?”

Anh ta nhíu mày: “Sợ tôi tìm thấy dấu vết về cuộc sống của cậu với Nam Mẫn trước kia đấy hả? Yên tâm, đó đã là quá khứ rồi, tôi không để bụng đâu”.

Dụ Lâm Hải xụ mặt xuống: “Tôi để bụng. Tối nay cậu ra đường mà ngủ”.

“Đừng mà người anh em, chúng ta là những người anh em chí cốt với nhau mà…”



Nam Mẫn lật xem hợp đồng, nghe luật sư Thanh bên công ty pháp lý báo cáo lại, mày nhíu thật chặt.

“Một nửa lợi nhuận? Không có nhầm lẫn gì chứ?”

Luật sư Thanh ngồi đối diện bàn làm việc, giơ tay đẩy kính mắt, nghiêm túc nói: “Đúng vậy. Tôi đã hỏi kỹ ông cụ, ông cũng nói rằng đó chính là điều kiện của ông dành cho đối phương, còn không cho tôi báo lại với cô, bảo là chờ tới khi tiền về tay rồi hẵng nói”.

“Ông nội há miệng cũng to thật đó”.

Nam Mẫn không hề ngạc nhiên về tay nghề và hiệu quả từ tên tuổi của ông cụ, dù sao dự án này cũng sẽ mang tên Nam Ông, không có sự góp mặt của ông thì e là khó hoàn thành được, lấy thêm tiền cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Chỉ là một nửa lợi nhuận đó… Thế mà Dụ Lâm Hải cũng đồng ý.

Uống lộn thuốc rồi hả?

“Nếu như không có vấn đề gì nữa, mà ông nội muốn ký thì cứ để ông ký”, Nam Mẫn đưa hợp đồng cho luật sư Thanh, luật sư đồng ý rồi ra ngoài.

Nam Mẫn gọi Lỗ Hằng vào, bảo anh ta sắp xếp một chút để vài ngày nữa đưa ông cụ đến thành phố Bắc một chuyến.

Đang nói thì điện thoại reo lên ting ting, đó là tin nhắn đến từ Dụ Trạch Vũ.

“Chị Nam, hôm nay thành phố Nam có mưa to, ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn nha~”

“Vòng tay chị hứa với em rồi đó, đừng có quên nha~”

Chẳng có gì để nghi ngờ, Nam Mẫn trả lời lại rất nhanh: “Được”.

Ở một nơi khác, Dụ Lâm Hải nhận được tin nhắn thì trả lời, chỉ là một chữ hết sức đơn giản, lại khiến cho khóe môi anh cong lên, nở nụ cười dịu dàng.

Phó Vực đang làm ầm làm ĩ thì chợt trông thấy dáng vẻ dạt dào gió xuân của Dụ Lâm Hải, nhướng mày lên.

Có biến?
Chương 342: Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng giận

“Gửi tin nhắn cho ai vậy, cười thành cái bộ dạng quỷ quái gì thế không biết?”

Phó Vực hết sức tò mò, giơ tay giật lấy điện thoại trong tay Dụ Lâm Hải, nhưng động tác của Dụ Lâm Hải còn nhanh hơn cả anh ta, nhanh chóng tắt màn hình và cất điện thoại đi.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu biết cái gì gọi là lịch sự không?”

Phó Vực nhíu mày: “Nam Mẫn cho cậu ra khỏi danh sách đen rồi hả? Cậu add friend với cô ấy rồi hả?”

Dụ Lâm Hải khẽ mím môi: “Liên quan méo gì đến cậu”.

“Cái nụ cười đó của cậu chẳng khác gì mấy cô gái đang tương tư, nhìn là biết đang yêu đương hẹn hò gì rồi”.

Phó Vực khoanh tay nhìn anh ta: “Nhưng mà cái bộ dạng này của cậu chắc là không yêu đương gì với người con gái khác đâu. Người anh em, thật ra cậu cũng thảm thương lắm, có được cô vợ cũ như Nam Mẫn thì làm sao mà yêu được người con gái khác cơ chứ?”

Anh ta xoa trán, suy tư khổ sở: “Cái câu nghe đau đến cháy lòng ấy là gì đấy nhỉ? À đúng rồi, từng lướt qua biển lớn thì chút nước có là gì, mây không bay ở Vu Sơn thì không phải là mây…”

Dụ Lâm Hải nghe những lời vớ vẩn đó quá đủ rồi, nên trực tiếp ném cho anh ta cái chìa khóa: “Tạm biệt, không tiễn”.

Phó Vực nhận chìa khóa, hài lòng vẫy vẫy tay rồi xoay người lượn đi.

“Cảm ơn nhé người anh em, tôi ở nhà chờ cậu”.

Hèn không sao tả được.

Từng lướt qua biển lớn thì chút nước có là gì, mây không bay ở Vu Sơn thì không phải là mây.

Dụ Lâm Hải cười khổ một tiếng, ai dám nói điều đó không đúng?

Hà Chiếu gõ cửa vào, báo cáo: “Tổng giám dốc Dụ, bên thành phố Nam báo tin, Nam Ông đã ký hợp đồng rồi”.

“Được”.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải chợt sáng: “Sắp xếp lịch trình đi, tôi đích thân đi đón ông”.

“Ặc…”, Hà Chiếu lại nói: “Tổng giám đốc Nam đã cử người đi cùng ông cụ, chỉ tính vệ sĩ thôi đã là mười người, còn đi máy bay riêng tới. Nói là, bên chúng ta chỉ cần hoàn thành tốt việc đón tiếp là được”.

Dụ Lâm Hải đang định đứng dậy thì cơ thể chợt cứng đờ, lại ngồi xuống, sự vui sướng trong ánh mắt cũng tan thành mây khói, chậm rãi nói: “Được”.

Cô không muốn gặp anh đến thế ư?

——

Nam Mẫn đích thân đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho ông cụ.

Đầu tiên là đón Nam Tam Tài về khu vườn Hoa Hồng, thu gom hành lý cho ông.

Nam Tam Tài cầm tẩu thuốc đang châm, ngồi trên chiếc sô pha gỗ lim thảnh thơi xơi nước, nhìn hai cô cháu gái Nam Mẫn và Nam Lâm dọn hành lý cho mình, cảm thấy bản thân có phúc hơn rất nhiều người.

Người ta thường nói là nuôi con dưỡng già, chẳng biết dưỡng già kiểu gì mà ba đứa con trai ông ấy nuôi, chẳng có đứa nào được việc, còn chẳng thân thiết bằng cháu gái.

“Ông nội, hai cái áo thun ba lỗ này ông còn mặc không”, Nam Lâm lại mang hai chiếc áo ba lỗ đầy nếp nhăn ra.

Nam Tam Tài không cần nghĩ ngợi: “Tất nhiên là có rồi”.

“Nhăn thành cái nùi giẻ rồi còn mặc cái gì nữa, ném đi”.

Nam Mẫn bỏ mấy chiếc áo lót mới đã giặt sạch bỏ vào vali, ông cụ rất thích giữ lại những gì đã cũ, mấy chục năm rồi vẫn giữ phong cách ăn mặc đó, không thể thay đổi trong phút chốc được, đành phải mặc ông muốn thế nào cũng được, miễn là thoải mái”.

Nam Tam Tài lập tức nóng nảy: “Không được, không được ném! Chưa có rách miếng nào, cũng không bung chỉ, tại sao lại vứt của ông…”

Đấu tranh cả buổi trời, cuối cùng vẫn không đấu lại, sợ ông lại tức giận thở không nổi, nên cô cháu gái hiếu thảo Nam Mẫn phải bảo Nam Lâm bỏ cả mấy cái áo cũ kia vào cho ông.

Bên này đang dọn đồ, Nam Nhã lại chậm rãi từ trong phòng bước ra, khẽ gọi: “Ông nội”.

“Nhã à, mau lại đây".

Nam Tam Tài giơ tay gọi Nam Nhã lại đây.

Nam Nhã ngước lên nhìn Nam Mẫn, thấy cô không nói gì mới mím môi, cất bước đi về phía ông cụ.

Nam Tam Tài bảo Nam Nhã ngồi xuống sô pha, hiền hòa hỏi: “Sức khỏe thế nào? Vết thương trên người còn đau không?”

Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến cô ta sau chuyện không hay đó…

Nam Nhã cảm thấy sống mũi mình cay cay, hốc mắt cũng đỏ ửng, lắc lắc đầu, nức nở nói: “Không đau nữa rồi ạ”.

Nam Mẫn và Nam Lâm đều nhìn thoáng qua Nam Nhã, không nói gì.

Trong mắt họ, Nam Nhã có ngày hôm nay đều do cô ta gieo gió gặt bão mà thôi.

Một gã đàn ông khi còn yêu nhau đã ra ngoài bắt cá nhiều tay, ăn vụng không biết bao nhiêu lần, thì làm gì có chuyện kết hôn rồi sẽ không ngoại tình?

Nam Nhã nghĩ rằng cô ta chỉ cần giữ được thân phận mợ Tần đó là được, nhưng không ngờ được rằng, trong lòng người đàn ông đó đã không có mình, trái tim có thể tùy tiện để kẻ khác chạm vào, thì sao lại chịu cho cô ta thân phận mợ Tần đó?

Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng giận.

Vết thương trên người Nam Nhã cũng không nặng lắm, nhà họ Tần vẫn để tâm đến đứa bé trong bụng cô ta, chỉ giam cô ta lại, sỉ nhục cô ta, chứ không động tay động chân gì.

Nhưng trái tim cô ta tổn thương đến mức nào, thì chắc chỉ có mình Nam Nhã biết.
Chương 343: Một già một trẻ

Nam Mẫn biết Nam Nhã không muốn ở lại khu vườn Hoa Hồng, cô cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt Nam Nhã. Tình chị em lại biến thành thế này, đã trở mặt rồi thì rất khó trở lại như trước kia, Nam Mẫn cũng không phải là người rộng lượng.

Cô liên lạc với thím hai Triệu Xuân Lan đã định cư ở nước ngoài từ lâu, cũng chính là vợ cũ của Nam Ninh Bách, mẹ Nam Nhã.

Triệu Xuân Lan nghe chuyện Nam Ninh Bách và Nam Nhã thì tức giận hít sâu ở đầu dây bên kia suốt nửa ngày, rồi nói với Nam Mẫn: “Tháng sau thím về nước một chuyến, đón Nam Nhã sang đây sinh đứa nhỏ ra trước rồi tính sau”.

Từ nhỏ đến lớn Nam Nhã vẫn thân với bố hơn, không ngờ khi cô ta khó khăn nhất, người có thể giúp đỡ cô ta, chăm sóc cô ta lại chính là người mẹ mà cô ta không chịu nhận.

Sống đến ngày hôm nay, cô ta chỉ cảm thấy cuộc đời của mình như một câu chuyện cười.

Nam Nhã ở trong phòng khách mãi cũng thấy ngại, bèn nói với ông cụ một tiếng rồi về phòng.

Hành lý vừa được thu dọn xong thì trên đầu đã vang lên tiếng cãi nhau gà bay chó sủa.

Bỗng nhiên, Tô Âm chạy lạch bạch xuống lầu, gương mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng, chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài. Tô Duệ cũng chạy cộc cộc xuống nhà, hét lên ra lệnh cho vệ sĩ ngoài cửa: “Ngăn nó lại!”

Bảo vệ còn chưa đi tới thì Nam Lâm đã nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Tô Âm: “Âm Âm, chuyện gì thế này?”

Tô Âm cứng miệng hét: “Cháu muốn bỏ nhà đi bụi!”

“…”

Đây là lần đầu tiên Nam Mẫn thấy có người quảng cáo về việc bỏ nhà đi bụi của mình to như thế, không quan tâm đến cái tính trẻ con của cô bé, Nam Mẫn híp mắt hỏi: “Bỏ nhà đi bụi hả? Cháu tính đi đâu?”

“Anh Phát Tài đi đâu cháu sẽ chạy tới đó”.

Tô Âm đỏ mắt, căm tức nhìn Tô Duệ: “Con đã nói mà, sao dưng không bố lại dễ dàng đồng ý như vậy, thì ra là bố đã tính kế khác. Bố đuổi anh Phát Tài đi rồi đúng không? Đồ cáo già âm hiểm giả dối!”

Nam Mẫn giận tái mặt: “Âm Âm! Cháu nói chuyện với bố cái kiểu gì thế hả?”

Suy cho cùng Tô Âm vẫn sợ Nam Mẫn, cơ thể run run, gục đầu xuống, cắn môi, dáng vẻ hết sức cứng đầu cứng cổ.

Tô Duệ đứng trên cầu thang, gương mặt tuấn tú phủ đầy sương lạnh, thế nên trông anh ta có vẻ âm u lạnh lẽo lắm.

Khóe môi anh ta là nụ cười lạnh: “Bố có cần thiết phải đi đuổi người không? Bố còn chưa ra tay thì tiểu tử nhà họ Phó đã sợ đến mức cuốn gói bỏ chạy rồi. Bố còn tưởng thế nào chứ, con gái rượu bố nuôi là rắn rết thú dữ gì mà lại khiến một người đàn ông sợ đến mức đó vậy?”

“Bố…”

Tô Âm tức đến mức nổi điên, quay đầu nói với Nam Lâm: “Cô Lâm, cô đừng ngăn cản cháu, cháu muốn quyết chiến một trận sống chết với ông ấy!”

Nam Lâm sững người, sau đó phản ứng lại, vội vàng ôm lấy Tô Âm.

Nam Mẫn vỗ trán… Đúng là biết cách làm ầm ĩ mà.

Khu vườn Hoa Hồng suýt chút nữa nổ ra một trận quyết chiến thế kỷ của bố và con gái.

Nam Tam Tài ngồi trên sô pha nhìn Tô Âm tức giận đến đỏ mặt tía tai, lại nhìn Tô Duệ mặt đen như đít nồi, vui vẻ không sao tả được.

Ầm ĩ nửa ngày, ông ấy mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, vẫy tay gọi Tô Âm đến ngồi bên cạnh mình: “Cô bé, cháu thích thằng nhóc họ Phó kia hả? Mắt nhìn người tốt đấy”.

“Đúng thế phải không ông, ông cũng nghĩ như vậy ạ. Mắt nhìn người của ông thật tốt!”

Cuối cùng Tô Âm cũng tìm thấy tri kỷ của mình rồi, bèn kéo lấy tay Nam Tam Tài, xúc động không sao tả nổi, gương mặt u ám lúc nãy cũng rực sáng.

Tô Duệ lại khinh thường hừ khẽ một tiếng.

Tuy rằng Nam Tam Tài chỉ gặp mặt Phó Vực một lần, nhưng ấn tượng về anh ta cũng không tệ lắm: “Thằng bé ngay thẳng, hài hước lại thân thiện, cũng hiền lành, hơn thằng nhóc họ Dụ mặt than khó chịu kia nhiều”.

Tô Âm đồng ý cả hai tay hai hai chân: “Đúng đúng đúng!”

Nam Mẫn không có gì để nói, chỉ lắc đầu.

“Ngay thẳng? Ông nhìn thấy anh ta ngay thẳng ở chỗ nào thế?”

Nam Tam Tài lại trừng mắt nhìn Nam Mẫn: “Cháu khoan hẵng nói đỡ cho Dụ Lâm Hải đã, bọn ông đang bàn về Phó Vực mà”.

Nam Mẫn: “…”

Cô nói đỡ cho Dụ Lâm Hải bao giờ?

Nam Lâm đứng bên cạnh nghe rồi cười trộm, đúng là nhà có người già như bảo bối.

“Đúng vậy, đúng vậy, ông ơi, chúng ta bàn về Phó Vực nhiều hơn một chút đi. Ông còn biết được điều gì về chú ấy nữa, nói cháu nghe với…”, Tô Âm cũng khoanh chân ngồi trên sô pha, chuẩn bị sẵn sàng để tâm sự với ông cụ tới khuya.

Một già một trẻ khiến Tô Duệ và Nam Mẫn tròn mắt nhìn nhau, đều câm nín.
Chương 344: Cầm tinh con heo

Cứ tưởng Tô Âm làm ầm ĩ lên một lát thì chuyện này sẽ trôi qua.

Nào ngờ con bé còn cứng đầu hơn những gì họ tưởng, cũng suy tính rất kỹ càng, thật sự bỏ nhà đi bụi!

Một nửa số bảo vệ ngoài cổng khu vườn Hoa Hồng bị con bé bỏ thuốc ngủ.

Tô Duệ nửa đêm bị đánh thức, tức đến méo cả mũi: “Kiểm tra! Mau kiểm tra định vị trong điện thoại con bé! Lần này đừng ai ngăn lại nữa, bắt về rồi anh nhất định phải đánh gãy chân nó!”

Muốn đánh thì cũng phải bắt về mới đánh được chứ.

Tô Âm cực kỳ thông minh, biết lão cáo già nhà mình đã gắn hệ thống định vị trong điện thoại, nên lúc đi đã ném điện thoại ở nhà, hoàn toàn không thể tìm được vị trí của con bé.

Nam Mẫn hết sức đau đầu, giăng ra thiên la địa võng ở sân bay và nhà ga để chặn đường vây bắt, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng cô bé, mãi đến rạng sáng, Bạch Lộc Dư cười ha hả bước vào khu vườn Hoa Hồng.

Anh ta cười đến lạ lùng, trông cứ như một người điên, tiếng cười nghe rất thoải mái nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.

Nhóm Nam Mẫn và Tô Duệ thức trắng cả đêm, cùng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lộc Dư, đồng tử co rụt lại.

Nam Lâm cũng chẳng ngủ được miếng nào, đang mơ màng thiếp đi thì bị tiếng cười quái dị của Bạch Lộc Dư làm tỉnh giấc: “Anh bảy, anh bị… Điểm trúng huyệt cười hả?”

“Ha ha ha… Đừng nhắc tới nữa… Ha ha ha, con bé Tô Âm chết tiệt kia… Ha ha ha, cho anh ăn cả túi hạt cười… Ha ha ha, sau đó anh thành thế này luôn… Ha ha ha, mau, cứu anh với!”

Bạch Thất cười cả đêm, cười sắp chết đến nơi rồi.

Nam Mẫn và Tô Duệ thấy thế lập tức hiểu ra, vội vàng lấy thuốc giải ra cho Bạch Lộc Dư nuốt vào, anh ta cười thêm một lát nữa mới dừng lại được, ba hồn bảy vía đã quay về.

“Rốt cuộc trong cái hạt dẻ cười đó có thứ gì thế? Anh cười suốt một đêm, mặt sắp rút gân rồi đây này”.

Bạch Lộc Dư xoa mặt cả buổi trời, mặt hết sức ai oán.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tiếu Ngạo Giang Hồ”.

Bạch Thất: “Thứ gì thế?”

“Nói trắng ra là một loại thuốc viên, nuốt vào sẽ kích thích dây thần kinh của anh trong thời gian ngắn, khiến luôn miệng cười mãi không ngừng, như một tên thần kinh. Trước đó nó có tên là thuốc cười, sau này được Tô Âm đổi thành Tiếu Ngạo Giang Hồ”.

Nam Mẫn giải thích cho Bạch Lộc Dư.

Bạch Lộc Dư tức giận trợn tròn cả mắt: “Thuốc do tên thần kinh nào nghiên cứu ra thế?”

Tô Duệ thản nhiên ngước mắt: “Anh”.

“…”, Bạch Lộc Dư quay sang trừng anh ta, mấy lời mắng chửi thô tục lên đến miệng rồi lại nuốt ngược trở về.

Bỏ đi, không có đụng vô được.

Nam Mẫn thấy anh nhỏ đến thì tinh thần đang căng thẳng cũng thoáng thả lỏng: “Âm Âm đến tìm anh hả?”

“Đúng đó, nói là đến thăm anh, anh còn đang vui vẻ thì nó đã đòi học kỹ thuật hack đồ đó, kết quả mới học được hai chiêu đã mất bình tĩnh, bảo anh giúp nó điều tra tung tích Phó Vực”.

Bạch Lộc Dư chưa từng có cảm giác cạn lời đến thế: “Anh thấy con bé này có vấn đề, đang định nói nó mấy câu thì nó đã cho anh ăn hạt dẻ”.

Anh ta quay sang nhìn Tô Duệ, hết sức ấm ức: “Anh Duệ, con gái nhà anh ức hiếp em như vậy đó, anh phải đòi lại công bằng cho em!”

Tô Duệ cong môi cười mỉa, nụ cười rất lạnh, hỏi lại anh ta một câu.

“Anh có con gái hả?”

???

Mặt Bạch Lộc Dư đầy dấu chấm hỏi, nhìn sang Nam Mẫn.

Nam Mẫn cũng xụ mặt, không nói được lời nào.

Bầu không khí có gì đó không đúng.

Bạch Lộc Dư lại nhìn sang Nam Lâm, Nam Lâm khẽ giật giật môi, thấp giọng nói: “Bỏ nhà đi bụi hả”.

“Lại bỏ nhà đi bụi? Đây là lần thứ mấy rồi?”

Bạch Lộc Dư ngước mắt lên: “Lần này lại làm sao nữa? Con bé bảo anh tìm định vị của Phó Vực, đừng có nói là đi tìm Phó Vực nha? Chuyện gì thế? Tình đầu của con bé hả, bỏ nhà theo trai hả?”

Anh ta dứt câu nào, mặt Tô Duệ lại đen đi một chút, nghe tới chữ “bỏ nhà” thì anh ta bỗng nhiên đứng bật dậy.

Bạch Lộc Dư giật mình hoảng hốt, ôm chặt lấy gối đệm, trốn vào góc sô pha, mặt hết sức hoảng sợ nhìn Tô Duệ: “Anh Duệ?”.

Tô Duệ đanh mặt: “Con bé chết tiệt đó đến tìm em từ lúc nào? Tại sao bây giờ em mới sang đây?”

Trách em?

Bạch Lộc Dư oán thầm trong lòng, ấm ức thút thít đáp: “Đừng nhắc nữa, con bé đến rất sớm, sau khi cho em ăn hạt dẻ cười thì em cứ cười mãi không ngừng. Sau khi tìm được tung tích Phó Vực thì con bé trốn mất, nói cái gì mà hạt dẻ đó quá hạn rồi, chỉ cần em ngủ một giấc thức dậy là khỏi, lại kêu người đánh em ngất xỉu… Nhưng khi em tỉnh dậy vẫn còn cười, em biết mình đã trúng kế con bé rồi nên mới sang đây tìm mọi người đấy”.

Nói xong, Tô Duệ và Nam Mẫn cùng trừng mắt nhìn anh ta, trăm miệng một lời: “Cầm tinh con heo hả?”

Bạch Lộc Dư: “…”

Tô Duệ cảm nhận được một luồng khí nóng từ đan điền vụt thẳng lên đỉnh đầu, lạnh lùng nói: “Ranh con Phó Vực đó đang ở đâu?”

Bạch Lộc Dư trả lời đâu ta đấy: “Thành phố Bắc”.

Ánh mắt Tô Duệ bỗng chốc tối sầm xuống.
Chương 345: Em không tăng cân

Phó Vực đang ngủ say ở dinh thự nhà họ Dụ.

Lẽ ra anh ta định mặt dày mày dạn chiếm lấy chiếc giường khổng lồ ở phòng ngủ chính, cảm nhận bầu không khí nơi Nam Mẫn từng ngủ, nhưng lại sợ Dụ Lâm Hải ghê gớm kia ném anh ta ra đường lúc nửa đêm.

Dù sao, với tình nghĩa anh em bằng nhựa của bọn họ thì chuyện điên rồ gì cũng làm ra được.

Cậu ấm nhà họ Phó phải tự hạ thấp cái tôi của mình để ngủ lại phòng dành cho khách một đêm.

Lâu rồi không tới thành phố Bắc, so với sự bận rộn của Dụ Lâm Hải thì anh ta hết sức nhàn tản, mặt trời lên cao mới thức dậy, chậm rì rì ăn sáng ở giờ trưa, đang suy nghĩ xem nên hẹn vài người ra câu cá, hay là đi đánh bóng đây…

Anh ta bắt chéo chân, ăn ngụm cháo hết sức ngon lành, ngâm nga đầy vui vẻ và thích thú.

Thì quản gia tới báo: “Thưa cậu, bên ngoài có cô bé nói muốn tìm cậu”.

“Cô bé?”

Cung phản xạ của Phó Vực vẫn chưa kịp hoạt động, anh ta nhớ là mấy cô bạn gái cũ một khi đã chia tay thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa, làm gì có ai còn vương vấn tơ tình với anh ta đâu mà?

Nghĩ thế nào cũng không ra, anh ta nghiêng đầu xem thử thì trông thấy Tô Âm đang đứng trước cổng lớn, đeo chiếc túi vịt vàng cười tủm tỉm nhìn mình, còn cất giọng trong trẻo gọi anh ta một tiếng: “Anh Phát Tài!”

“Phụt!”, cháo trong miệng Phó Vực bị phun ra sạch sẽ.

“Ai da, anh Phát Tài!"

Tô Âm đeo túi xách chạy tới, rút khăn tay ra lau miệng cho cậu ấm họ Phó: “Thấy em nên vui quá hả?”

Phó Vực: “…”

Vui ấy hả? Sợ thì đúng hơn đấy!

Anh ta hoảng hốt bác bỏ, lại nhìn chằm chằm Tô Âm: “Em… Sao em lại chạy tới đây vậy?”

“Tất nhiên là tới tìm anh rồi”.

Tô Âm nói xong lại chuyển tầm mắt sang bàn cơm, bụng đói kêu vang, cô bé điên cuồng nuốt nước bọt: “Anh, em đói quá à, cho em ăn cái gì đó được không?”

Đôi mắt to tròn trong suốt nhìn Phó Vực.

Sao Phó Vực chịu nổi ánh mắt đó của cô bé, kéo một lồng bánh bao tới trước mặt cô bé: “Ăn đi”.

“Cảm ơn”.

Tô Âm hết sức lễ phép, đặt túi xuống, ngồi trước mặt anh ta, bắt đầu cầm đũa ăn.

Tuy động tác có vẻ vội vàng, trông hết sức đói bụng, nhưng tướng ăn không hề khó coi, miệng nhỏ cắn từng ngụm, má phồng lên như chuột hamster.

Người hầu lau dọn sàn nhà đầy cháo mà Phó Vực phun ra, dọn xong thì nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ, không nhịn được vào bếp lấy thêm vài món ra cho cô bé, điên cuồng đút cho cô bé ăn.

Tô Âm luôn cư xử rất lễ phép với tất cả mọi người, dù là ai cho mình đồ ăn ngon, cô bé cũng nhận lấy hết, sau đó ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, còn khen người ta: “Chị ơi, chị tốt quá”, “Chị ơi chị xinh quá, người đẹp tâm lại tốt nữa”…

Miệng vàng lời ngọc, lời ngon tiếng ngọt không ngừng vang lên, khiến cả nhà đều vui đến nở hoa.

Phó Vực thì khiếp sợ nhìn Tô Âm ăn hết vỉ hấp với mấy đĩa thức ăn, không nhịn được nói: "Em ăn khỏe thật đó”.

Tô Âm hùng hồn đáp: “Người ta tuổi ăn tuổi lớn mà, tất nhiên phải ăn khỏe rồi”.

Lại nói: “Hơn nữa cơ thể em hay lắm, ăn cỡ nào cũng không mập”.

“…”

Bên cạnh là hai cô gái đang cố kiểm soát chế độ dinh dưỡng, hớp miếng nước thôi cũng tăng lên hai ký bất giác cảm thấy đau lòng, rưng rưng bỏ đi mất.

Phó Vực cực kỳ hiểu phụ nữ, đành phải nhắc nhở nhóc con một câu: “Sau này em đừng nói những lời như thế, dễ thu hút giá trị thù hận lắm đó biết không?”

Tô Âm ngây thơ hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì…”, Phó Vực cũng không biết phải giải thích với cô bé thế nào, có thể thấy mạch suy nghĩ của cô bé này rất khác với người bình thường, đành nói: “Bởi vì không phải ai cũng giống em, có được cơ thể kỳ diệu như vậy”.

Tô Âm gật đầu như vừa hiểu ra điều gì đó: “Em biết rồi. Anh Phát Tài, em nghe lời anh”.

Phó Vực cảm thấy bản thân mình cũng rất tài giỏi, cong môi cười: “Ngoan”.

Cô nhóc này vẫn ngoan ngoãn, nghe lời lắm.

Anh ta đưa sữa cho Tô Âm, cô bé lại lắc đầu từ chối: “Anh, em không uống sữa”.

“Tại sao?”, Phó Vực tận tình khuyên nhủ: “Con nít phải uống nhiều sữa vào, tăng trưởng chiều cao”.

Tô Âm nói: “Em không lùn, chiều cao của em bây giờ rất thích hợp với anh”.

Phó Vực: “…”

Anh ta có thể nói được gì? Anh ta nào dám nói cái gì?

Đành phải chuyển chủ đề: “Tại sao… Em lại không thích uống sữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK