Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Tại sao cô lấy tôi?

Dụ Lâm Hải ngồi ở hàng thứ hai, không chút động tĩnh liếc mắt nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Nam Mẫn, cô ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi một cách đoan chính, vẻ mặt nhàn nhạt, khí thế không hề thua kém chút nào khi ngồi bên cạnh Dụ Phượng Kiều.

Mi tâm của anh giật giật, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này kể từ lúc ly hôn với anh giống như là đột nhiên làm càn, khí chất cũng hoàn toàn khác so với trước kia.

Nhìn về phía ánh mắt của anh cũng không còn co rúm, kỳ vọng, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Điều này khiến trái tim anh có một loại cảm giác khó chịu buồn rầu thật khó hiểu.

Dụ Phượng Kiều và Dụ Phạn Âm cũng ôm theo một bụng nghi vấn muốn hỏi Nam Mẫn, cô nói: “Sau khi về đến nhà, con sẽ nói cho mọi người”, che giấu thân phận ba năm, cuối cùng đã tới thời khắc thẳng thắn công bố rồi.



Người nhà họ Dụ tập trung lại, ánh mắt đồng loạt rơi trên người Nam Mẫn, chờ sự “thẳng thắn” của cô.

Nam Mẫn đứng ở trung tâm đại sảnh, tầm mắt lướt qua mọi người, vẻ mặt cô thản nhiên, thái độ cũng rất đàng hoàng: “Ông ngoại, bà ngoại, mẹ và hai cậu, đầu tiên con muốn xin lỗi mọi người, họ thật của con là Nam, tên Nam Mẫn, là người thành phố Nam”.

Cô cúi người bày tỏ áy náy, nhưng thái độ rất đúng mực.

Các trưởng bối đều đang ngồi, còn tiểu bối thì đứng.

Dụ Lâm Hải đứng cách Nam Mẫn không xa, nhìn góc nghiêng của Nam Mẫn, nghe cô thẳng thắn nói ra thân phận của mình, tuy anh đã sớm biết chuyện này, nhưng vào thời khắc cô nói ra, trong lòng vẫn có chút kinh ngạc.

Anh còn cảm thấy ngạc nhiên, chứ đừng nói đến nhà họ Dụ vốn chẳng hay biết gì.

“Thành phố Nam?”, ông hai Dụ ngồi không vững đầu tiên, ông ta nhìn Nam Mẫn, mặt đầy ngạc nhiên nghi ngờ: “Chẳng lẽ cô là con gái nhà họ Nam ở thành phố Nam?”

Mặc dù nhà họ Nam không tính là họ hiếm thấy, nhưng nhắc đến thành phố Nam, rất khó khiến ai không liên tưởng đến nhà họ Nam.

Nam Mẫn gật đầu thừa nhận: “Vâng, cháu là con gái nhà họ Nam. Nam Ninh Tùng là bố cháu”.

Nam Mẫn vừa nói ra thân phận thật của mình, đặc biệt là khi nói ra ba chữ “Nam Ninh Tùng”, sắc mặt mọi người tại đây đều biến đổi.

Ông hai Dụ khiếp sợ đến mức trực tiếp đứng lên: “Cái gì? Nam Ninh Tùng là bố cô?!”

Dụ Lâm Hải cũng cau mày.

Dù Nam Ninh Tùng đã qua đời ba năm nay, nhưng tên của ông ấy vẫn vang dội, thật xứng với câu nói đó.

Mặc dù người đã không còn ở giang hồ, nhưng khắp nơi trên giang hồ đều là truyền thuyết về ông ấy.

Nam Ninh Tùng là một kỳ tài kinh doanh.

Năm đó Nam Thị do một tay ông ấy sáng lập chỉ mất nửa năm đã trở thành nhà giàu nhất thành phố Nam, một năm sau thương hiệu vàng bạc đá quý của Nam Thị cả nước không ai không biết, không ai không rõ. Hai năm sau địa vị đã ngang hàng với vàng bạc đá quý của Dụ Thị, ba năm sau đã đánh bại họ, nắm giữ cửa hàng phân phối độc quyền của công ty thương mại kim cương DT, bốn năm sau lại một lần nữa đánh bại Dụ Thị, trở thành đại lý kim cương tuyển chọn đặc biệt trực thuộc ngành mỏ quốc tế RG, lập tức nhảy vào hàng ngũ các mặt hàng xa xỉ phẩm trên thị trường quốc tế.

Vốn tưởng rằng Nam Ninh Tùng sẽ bước chậm lại, làm cái gì chắc cái đó, không ngờ ông ấy lại thừa thắng truy kích, cửa hàng mở ngày càng lớn. Bất động sản, khách sạn, điện ảnh và truyền hình, dịch vụ ăn uống, toàn bộ đều là quảng cáo của nhà họ Nam, tập đoàn Nam Thị ra đời cũng đã trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất của tập đoàn Dụ Thị.

Tập đoàn Nam Thị tiến quân, cả nước có năm trăm xí nghiệp hùng mạnh, bản thân Nam Ninh Tùng cũng leo lên bảng xếp hàng danh nhân và bảng top những người giàu có.

Năm đó ông hai và ông ba nhà họ Dụ cũng đều là bại tướng dưới tay Nam Ninh Tùng, bọn họ bị đánh bại trong cuộc chiến trong kinh doanh, mặc dù người đã không còn, nhưng đến nay nhắc lại, bọn họ vẫn canh cánh trong lòng và vô cùng ngứa ngáy.

Nam Mẫn gật đầu, cô biết mối bất hòa giữa Nam Thị và Dụ Thị, ba năm trước sở dĩ cô mai danh ẩn tích gả cho Dụ Lâm Hải, chính là vì sợ bọn họ vướng mắc về thân phận của cô rồi sẽ không đồng ý.

“Cô là con gái nhà họ Nam, tại sao lại muốn gả vào nhà họ Dụ chúng tôi? Rốt cuộc cô có mục đích gì?”

Ông hai Dụ vừa nhắc đến nhà họ Nam, toàn thân đều không bình tĩnh nổi, Nam Ninh Tùng chính là bóng mờ của ông ta, cũng là cái kim trong lòng ông ta nhiều năm nay, không trừ diệt thì sẽ không vui, đối mặt với con gái của Nam Ninh Tùng, ông ta cũng tự động quăng ý tứ thù địch lên người Nam Mẫn.

“Thằng hai, nhỏ tiếng một chút, hét lớn làm gì?”

Ông cụ Dụ trách móc con trai đôi câu, ông ấy nhìn Nam Mẫn, sắc mặt dịu đi mấy phần: “Nhỏ Mẫn, đừng sợ, từ từ nói”.

Đối mặt với chất vấn của ông hai Dụ, Nam Mẫn rất muốn oán hận ngược lại, nhưng ông cụ và bà cụ đối xử với cô cực tốt, là trưởng bối cô luôn cung kính, đương nhiên cũng sẽ không láo xược trước mặt họ.

Giọng nói cô ôn hòa, giải thích một cách đơn giản: “Cháu biết hai nhà Nam Dụ là quan hệ đối thủ cạnh tranh, đã từng tiến hành không ít cuộc chiến mua bán, sau đó cũng đi đến giảng hòa, phân chia thị trường lấy sông Lan làm ranh giới, nhà họ Dụ chiếm phía bắc, nhà họ Nam chiếm phía nam, từ đây nước sông không phạm nước giếng”.

Nam Mẫn thấy ông cụ gật đầu, cô nói tiếp: “Ba năm trước bố mẹ cháu qua đời, cháu nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tiếp quản tập đoàn Nam Thị, nhưng vì một vài mâu thuẫn trong nội bộ gia tộc, nên cháu tạm thời rút lui, mấy năm nay tập đoàn Nam Thị đều ở trong tay chú hai và chú ba của cháu, suy tàn nhanh chóng, thiếu chút nữa phá sản. Cậu hai hoài nghi cháu gả vào nhà họ Dụ có mục đích khác, ngược lại có thể tha thứ được. Nhưng nếu cháu thật sự mang lòng dạ gây rối, vậy thì làm sao cháu để mặc tập đoàn Nam Thị suy yếu đến mức này? Ba năm nay cháu luôn an phận ở trong nhà họ Dụ, chưa bao giờ vượt quá quy tắc, không tin có thể hỏi Hải”.

Ánh mắt cô quét sang phía Dụ Lâm Hải, anh đang suy tư một vài chuyện, vừa nghe chữ “Hải” đã lâu không nghe thấy, anh liền ngẩng đầu lên, đột nhiên bị ánh mắt của cô làm cho bỏng rát.

Chỉ là không đợi anh phục hồi tinh thần, Nam Mẫn đã nhanh chóng thu ánh mắt về, giống như ánh mắt vừa rồi kia chỉ là thờ ơ gật đầu với anh.

Đối mặt với ánh mắt của cả nhà họ Dụ nhìn tới, Dụ Lâm Hải nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, coi như là làm chứng cho Nam Mẫn.

Thực tế là, hôm Nam Mẫn trắng tay ung dung rời khỏi dinh thự nhà họ Dụ, quả thực anh đã từng nghi ngờ thân phận của cô, tại sao có thể có một người phụ nữ để lại mười triệu không lấy một đồng chứ?

Huống chi cô làm bà chủ gia đình trong ba năm, cũng không có việc làm.

Hoặc là cô thật sự có khí phách, hoặc là cô không thiếu tiền.

Bây giờ xem ra, hình như Nam Mẫn đều có cả hai.

Cô cả nhà họ Nam là viên minh châu nhà họ Nam yêu thương, từ nhỏ đến lớn sống giàu sang, đương nhiên khí phách không thiếu, tiền cũng không, không thì làm sao có thể trong một đêm đập vào tập đoàn Nam Thị mấy chục tỷ để nó cải tử hồi sinh chứ?
Chương 32: Anh nợ cô một lời xin lỗi

Nhưng có một điểm anh không nghĩ ra, Nam Mẫn không giải thích, đó chính là.

Rốt cuộc tại sao cô phải cưới anh?

Thật ra thì không cần Dụ Lâm Hải chứng minh cái gì, những năm nay từ trên xuống dưới nhà họ để thấy ở trong mắt biểu hiện của Nam Mẫn, chăm sóc chồng, hầu hạ mẹ chồng, hiếu thuận người già, nói cô là dâu tốt trong Nhị Thập Tứ Hiếu cũng không quá đáng.

Ông cụ Dụ và bà cụ cũng không vì cô là con gái nhà họ Nam mà ghét bỏ cô.

Ông ấy gọi Nam Mẫn đến bên cạnh rồi nói: “Nhỏ Mẫn à, cháu đừng quá để ý đến thái độ của cậu cháu, năm đó vì nó thua bố cháu nên trong lòng không thoải mái, cũng không phải nhằm vào cháu đâu. Chuyện hai nhà Dụ Nam sớm đã thành quá khứ, cạnh tranh trong buôn bán cũng là chuyện rất bình thường, đừng để trong lòng nhé”.

Bà cụ nắm tay Nam Mẫn, hiền từ nói: “Nhỏ Mẫn của chúng ta là người như thế nào chúng ta đều rõ nhất, mấy năm nay cháu mang đến cho chúng ta biết bao nhiêu niềm vui, nếu đã quay về thì đừng đi nữa, ở lại đây đi, chúng ta vẫn là người một nhà hòa thuận vui vẻ. Hải à, cháu nói có đúng không?”

Hai ông bà cố gắng hết sức để níu giữ, trong câu chữ đều đang gán ghép Nam Mẫn với Dụ Lâm Hải, Dụ Phạn Âm và Dụ Trạch Vũ cũng ở một bên bênh vực, cố gắng nháy mắt với Dụ Lâm Hải.

Dụ Phượng Kiều thì dứt khoát hơn, bà đẩy con trai đến bên cạnh Nam Mẫn.

Dụ Lâm Hải bị mẹ dùng lực mạnh đẩy một cái liền bất ngờ không kịp phòng bị lao về phía trước mấy bước, thiếu chút nữa ngã trên người Nam Mẫn, giống như con lật đật khó khăn lắm mới giữ ổn định cơ thể.

Nam Mẫn chỉ buồn cười nhìn anh, cô khoanh tay đứng nhìn, không có một chút ý tứ nào muốn đỡ anh.

Bị mọi người ồn ào gọi tên, trên mặt Dụ Lâm Hải có hơi chật vật khó chịu, anh muốn nổi giận, nhưng không biết làm sao, dưới ánh mắt hài hước của Nam Mẫn, lửa giận đang tràn đầy trong anh lại không bộc phát ra được, giống như pháo xịt vậy.

Tại sao ánh mắt người phụ nữ này nhìn anh lại giống như đang nhìn một động vật nhỏ vậy?

Đây không phải lần đầu tiên Nam Mẫn nhìn thấy cảnh này, trong ba năm nay, người nhà đều cố gắng hết sức gán ghép cô và Dụ Lâm Hải, nhưng tình yêu không phải chuyện con người có thể gượng ép mà thành được.

Dưa cố hái cũng không ngọt, cô cũng trải qua đủ khổ sở trong tình yêu rồi.

“Ông ngoại bà ngoại, mẹ, con và anh Hải đã ly hôn. Thủ tục ly hôn chắc hôm nay cũng đã xong rồi, sau này hai người sẽ có cuộc sống riêng”.

Nam Mẫn mỉm cười: “Hôm nay con quay về chính là để nói lời tạm biệt với mọi người, cũng là để cảm ơn ba năm nay mọi người đã chăm sóc con. Sau này gặp lại thì phải đổi cách xưng hô rồi. Nếu như nhớ con, hoan nghênh mọi người đến thành phố Nam chơi, đang vào mùa hoa hồng nở rất đẹp”.

...

Dụ Lâm Hải đứng trong mưa, lặng lẽ nhìn Nam Mẫn giơ tay tạm biệt mọi người, anh nói: “Tôi tiễn cô”.

Anh mở một chiếc ô lớn, đi song song với Nam Mẫn rời khỏi nhà chính, dọc đường đi không nói một lời.

Mùi hương hoa hồng chỉ có trên người cô ở trong mưa giống như tỏa ra ngày càng nồng đậm, quanh quẩn trong mũi anh, không hiểu sao khiến anh nhớ đến con dấu hoa hồng cô tặng anh, còn có cả hoa hồng vẫn chưa nở trong vườn của dinh thự nhà họ Dụ.

Xe đến đón Nam Mẫn đã dừng lại trước cửa nhà chính nhà họ Dụ, có khoảng ba chiếc xe nối đuôi nhau.

Trợ lý tổng giám đốc Cố Hoành dẫn theo hai nam hai nữ tổng cộng năm người trợ lý che ô đứng ở bên cạnh xe chờ, Nam Mẫn vừa ra, Cố Hoành liền tới đón, một trợ lý khác tiến lên mở cửa xe, cung kính phục vụ ở một bên.

“Cảm ơn. Tạm biệt”, Nam Mẫn lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó phất tay đầy phóng khoáng nói lời từ biệt với Dụ Lâm Hải.

Lúc cô sắp bước lên xe, Dụ Lâm Hải quỷ xui thần khiến cất giọng hỏi: “Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?”

Nam Mẫn dừng bước, cô ngoái đầu nhìn lại.

Cổ họng Dụ Lâm Hải nghẹn ứ: “Cô… ban đầu tại sao muốn gả cho tôi?”

“Không phải do anh chọn tôi sao?”, Nam Mẫn nhàn nhạt đáp lại.

Dụ Lâm Hải ngẩn ra, bỗng dưng nhớ tới năm đó là anh đích thân chỉ vào Nam Mẫn đứng trong một nhóm các nhân viên y tế: “Chọn cô ta đi”.

Là anh đích thân chọn cô, cũng là anh đích thân… từ bỏ cô.

“Thật xin lỗi”.

Giống như quỷ thần xui khiến vậy, ba chữ này lại bật thốt lên từ trong miệng Dụ Lâm Hải, nhưng anh lại không cảm thấy không thích hợp.

Người phụ nữ này chăm sóc anh ba năm, nhưng ngay cả một ngày anh cũng không thật sự quan tâm đến cô, cũng vì người phụ nữ khác mà làm tổn thương cô, quả thật anh nợ cô một lời xin lỗi.

Nghe thấy ba chữ xa lạ này, lập tức Nam Mẫn có chút ngơ ngác.

Người đàn ông này có nhiều tính xấu, tính cách cũng cứng ngắc, không ai hiểu anh hơn cô, có thể nói ra ba chữ “thật xin lỗi” này, quả đúng là cây sắt ngàn năm nở hoa, xưa nay chưa từng thấy.

Nhưng cho đến nay câu cô mong đợi nhất trước giờ không phải “Thật xin lỗi”, mà là “Anh yêu em”.

Trong lòng Nam Mẫn cười tự giễu, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, cô nhàn nhạt nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh”.

Cô quay đầu lên xe.

Thái độ lạnh nhạt của cô khác một trời một vực so với trước kia, giống như thật sự không có bất kỳ tình ý gì, không có một chút quyến luyến với anh..

Thật sự đã tuyệt vọng với anh rồi?

Các trợ lý đều đã lên xe, chuẩn bị xuất phát.

Động cơ vừa mới nổ, Dụ Lâm Hải đột nhiên nghĩ đến một chuyện, anh tiến lên đập vào cửa kính xe.

Trong lòng Nam Mẫn đã mất kiên nhẫn, người đàn ông này vẫn chưa xong? Từ lúc nào anh trở nên đàn bà như vậy?

Cô hạ cửa kính xe xuống: “Anh Dụ còn có chuyện gì thế?”

Dụ Lâm Hải hỏi: “Ba năm trước tại sao cô lại giả thành y tá đến bên cạnh chăm sóc tôi? Tôi chọn trúng cô, nhưng rõ ràng cô có thể từ chối, tại sao phải lựa chọn đồng ý?”

Đây mới là vấn đề mấu chốt!

Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy hoài nghi của anh, giống như thật sự rất vướng mắt, rất quan tâm vấn đề này.

“Đã không còn quan trọng nữa rồi”, hạt mưa lạnh như băng bay từ cửa sổ vào, cảm giác mát lạnh bao trùm lên mặt, phủ kín vào đầu, giọng cô lạnh lẽo: “Về sau gặp trên giang hồ thì làm như không quen đi”.
Chương 33: Theo đuổi cô ấy

Cửa kính xe chậm rãi khép lại, ba chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ.

Dụ Lâm Hải cố gắng đứng vững dưới màn mưa, nhìn theo chiếc xe ngày càng xa khỏi tầm mắt, buồn bã mất mát, dường như có một thứ gì đó trong tim đã biến mất khỏi sinh mệnh của anh rồi.

Trong lòng xuất hiện cảm giác đau đớn chưa từng có.

Bả vai đột nhiên hơi nặng.

Anh quay đầu qua, nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Phó Vực, trên người anh ta vẫn còn hơi nước, tóc cũng ẩm ướt, cả người như chìm trong màn sương mù, nhưng gương mặt đó lại cố tình sáng rỡ như ánh mặt trời ban trưa.

Phó Vực khoác lên vai anh, hỏi như đang muốn trêu ngươi: “Người ta vừa mới đi là cậu lại bắt đầu nhớ nhung rồi hả?”

Dụ Lâm Hải ghét bỏ đẩy anh ta khỏi người mình, gương mặt tuấn tú lạnh lùng: “Liên quan quái gì tới cậu”.

“Tất nhiên là liên quan tới tôi rồi”.

Phó Vực như keo dán sắt, cứ dính chặt lấy người Dụ Lâm Hải: “Vợ bạn không được đụng vào. Nhưng nếu hai người đã chia tay rồi thì Nam Mẫn là người tự do, tôi có thể thoải mái theo đuổi cô ấy”.

Dụ Lâm Hải dừng bước, khẽ liếc sang, ánh mắt lạnh lẽo như hàng ngàn con dao đâm về phía Phó Vực.

“Cậu nghiêm túc đấy hả?”

Phó Vực đứng thẳng người dậy, cất đi vẻ đùa cợt, nghiêm mặt nhìn anh: “Tất nhiên là nghiêm túc rồi. Sao, cậu lại còn không cho phép hả? Cậu không thích Nam Mẫn cơ mà?”

Anh ta quan sát vẻ mặt Dụ Lâm Hải: “Đừng có nói là ly hôn rồi cậu lại yêu cô ấy nha?”

Ánh mắt Dụ Lâm Hải tối tăm.

Hai người đàn ông đứng dưới tán ô, mặt đối mặt, cả hai đều quan sát vẻ mặt đối phương, như đang đánh một ván cờ.

Có điều, trước kia bọn họ là chiến hữu cùng chiến tuyến, nay lại trở thành đối thủ.

“Hai người không hợp nhau”, Dụ Lâm Hải nói hết sức dứt khoát, đầy khí phách.

Phó Vực nhún nhún vai: “Không thử thì làm sao biết là có hợp hay không? Huống chi, cậu còn không biết rõ con gái người ta thì lấy tư cách gì để bảo là bọn tôi không hợp? Đừng quên, thân phận của cô ấy là do tôi nói cậu mới biết”.

Đánh rắn dập đầu, người một nhà sẽ hiểu rõ nhược điểm của anh em mình nhất, mỗi một câu đều đâm thẳng vào tim.

Dụ Lâm Hải khẽ híp mắt đầy nguy hiểm: “Cô ấy không phải là loại con gái mà người bình thường có thể tùy tiện trêu đùa”.

“Tôi biết, thế nên tôi cũng sẽ dùng sự nghiêm túc trước nay chưa từng có để theo đuổi”.

Phó Vực quay đầu nhìn theo hướng Nam Mẫn rời đi: “Ban đầu tôi còn lo lắng cô ấy còn vấn vương cậu, nhưng thấy tình hình này, có vẻ tôi đã suy nghĩ nhiều. Người con gái đó một khi đã quyết tâm cắt đứt tình cảm thì còn dứt khoát hơn cả đàn ông nhiều. Nhưng mà tôi thích”.

Khóe môi anh ta khẽ cong lên, nở nụ cười nắm chắc phần thắng, khẽ đẩy khuỷu tay vào vai Dụ Lâm Hải: “Phần tiền này tôi giữ lại, tôi sẽ không chúc cậu tân hôn vui vẻ. Chờ tin tức thắng lợi từ tôi nhé, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ đổi thành cậu tham gia hôn lễ của tôi đấy”.

Phó Vực cười rực rỡ, lấy điếu thuốc lá và bật lửa ra châm lên, khép vạt áo khoác trên người lại, ngậm điếu thuốc vọt vào màn mưa, vẫy tay: “Đi nhé người anh em”.

Dụ Lâm Hải nhìn Phó Vực sải bước rời đi, bàn tay đang thả lỏng bên hông chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, lộ cả gân xanh.

Mặt anh đen như sắp chảy ra mực.



Trời mưa nên không thể lái máy bay trực thăng được.

Nam Mẫn ngồi trên xe quay trở về thành phố Nam, vẻ mặt có chút mỏi mệt, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người, định ngủ một giấc cho khỏe.

Trong mơ màng, chiếc xe khẽ lung lay khiến Nam Mẫn choàng tỉnh.

“Lái xe kiểu gì thế?”, Cố Hoành nhíu mày.

Tài xế suýt chút nữa đụng trúng người, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cô cả…”

Cố Hoành nhìn thấy trước đầu xe có bóng người màu xám, cảm thấy người đó rất quen, anh ta đề phòng, giơ tay về phía cửa, cánh cửa vừa mở ra thì Phó Vực đã xông vào: “Cô Nam, cho tôi đi nhờ xe với”.

Cảm giác mát lạnh ập vào mặt, anh ta mắc mưa nên cả người ướt đẫm.

Nam Mẫn nhìn Phó Vực trông như con chuột cống ướt mèm chẳng nói chẳng rằng lao tới, chân mày cô nhíu lại thật chặt: “Ai cho anh vào đây, đi xuống!”

“Bạn bè với nhau cả mà, đừng vô tình như thế chứ”.

Phó Vực thoải mái như xe nhà mình, vừa lên đã bắt đầu cởi áo, áo khoác thôi chưa đủ, còn định cởi quần, một loạt động tác khiến mọi người nhìn mà sửng sốt.

Tay vừa mới cởi thắt lưng ra thì trên cổ đã xuất hiện con dao.

Giọng Nam Mẫn lành lạnh, cả người đầy sát khí: “Cậu Phó, bây giờ anh còn giở trò lưu manh ở ngay trên xe của tôi nữa hả?”

Cổ Phó Vực giật giật, cảm nhận sự đau đớn đến từ cổ mình, máu tươi đã chảy, dao găm trong tay Nam Mẫn là dao quân dụng của Đức, chém sắt như chém bùn, trông có vẻ không muốn thân thiết với anh ta lắm.

“Con gái chơi dao nguy hiểm lắm. Nhỡ làm mình bị thương thì phải làm sao?”

Phó Vực cợt nhả, giơ tay nắm lấy cán dao của Nam Mẫn, chậm rãi đẩy nó ra xa, đưa tay lên sờ thấy đâu cũng là máu thì thầm líu lưỡi: Cô gái này, ra tay tàn nhẫn thật.

“Đừng hiểu lầm”, anh ta hất sợi tóc ướt sũng, cười nói: “Chỉ là người tôi ướt sũng, sợ làm dơ xe cô thôi mà”.

Nam Mẫn hoàn toàn không lay động gì trước lời giải thích của anh ta, lạnh lùng nói: “Nếu như anh biết điều như thế thì đã không bò vào đây”.

Phó Vực lại cài thắt lưng vào, quần áo màu trắng bị dính nước mưa, dán chặt vào người làm lộ rõ cơ ngực và cơ bụng, vạt áo rũ xuống, khuy áo cũng không cài đàng hoàng, trông anh ta vừa ngả ngớn lại buông thả.

Anh ta tiện tay rút miếng giấy lau máu trên cổ, tựa người vào lưng ghế, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười, trông rất yêu nghiệt: “Tôi thật lòng thật dạ muốn kết bạn với cô Nam mà”.
Chương 34: Hộp quà cũ

Kết bạn?

Nam Mẫn nhếch môi, giơ tay lên kê đầu: “Ừm… Để tôi tính xem. Cậu ấm nhà họ Phó năm nay hai mươi bảy tuổi, là đứa con nhỏ nhất của ông cụ nhà họ Phó, có một phần tư huyết thống người Digan. Những đứa con nhà họ Phó đều trưởng thành trong sự huấn luyện khắc nghiệt, chỉ có cậu ấm nhà họ Phó là được cưng như trứng từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đã được ông Phó dẫn theo bên cạnh, lời nói và hành động đều rất chuẩn mực. Năm chín tuổi, anh từng bị bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng, ông cụ Phó dồn hết toàn bộ thế lực gia tộc để cứu anh, bản thân anh bình yên vô sự trở về. Sau đó, bảy người anh trai lớn hơn người chết kẻ bị thương rồi bỏ trốn”.

Phó Vực vẫn bình tĩnh, nhếch miệng cười nói: “Cô lên mạng tìm kiếm thông tin về tôi rồi đấy hả? Thế xem ra cô vẫn có chút hứng thú với tôi đấy nhỉ”.

Anh ta nói xong bèn lại gần Nam Mẫn, cô tiếp tục nói: “Năm mười sáu tuổi anh đã phá thân trai, cùng với một cô gái da trắng lớn hơn mình năm tuổi. Mười bảy, mười tám tuổi đã cặp với nhiều chị gái lớn hơn mình, mười tám tuổi làm lễ trưởng thành, anh lại chơi trò bươm bướm bay, sau đó nổi tiếng là “Phó Hoa Hoa”, chia đều mỗi tháng một người, thay phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo. Mới từng đó tuổi mà bạn gái từng quen đã lên đến hàng trăm, đúng là thân chinh bách chiến. Tôi ấy hả, là con mồi thứ mấy của anh vậy?”

“Phó Hoa Hoa, đó là tên thân mật cô đặt cho tôi đấy hả?”, Phó Vực làm như không hiểu sự mỉa mai trong lời cô, ngước cằm cười nói: “Tôi rất thích”.

Nam Mẫn nhìn dáng vẻ lẳng lơ của Phó Vực, thật sự không thể hiểu nổi tại sao con người như anh ta lại có thể trở thành em anh thân thiết với Dụ Lâm Hải, người cợt nhả lông bông, kẻ thì cấm dục, chẳng lẽ tình hữu nghị của bọn đàn ông hình thành bởi sự bù trừ như thế à?

“Xem ra anh không hiểu tiếng người rồi, tôi sẽ nói rõ luôn, tôi không có hứng thú gì với anh cả”.

Nam Mẫn gợi ý cho anh ta: “Đã là một dân chơi không sợ mưa rơi thì anh nên tìm cô gái nào đó muốn thử cái trò tình ái của mình ấy, ví như cô nàng Trác Huyên ấy, hợp thành một đôi, có thể ôm hết cả lưới cá, vui vẻ”.

“Ấy, tôi khác với Trác Huyên nhé. Tuy là tôi lăng nhăng, nhưng tôi không có lạm dụng tình dục”, Phó Vực cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Nam Mẫn cười khẽ: “Kẻ tám lạng người nửa cân thôi mà, đừng có ở đây cười người khác, tưởng tôi đang khen anh đấy hả”.

Phó Vực vẫn thoải mái vô tư không hề hấn gì: “Đúng là lịch sử tình trường của tôi có hơi phong phú, nhưng dù có đa tình cách mấy cũng sẽ có ngày quay đầu mà. Trước kia tôi không chịu thay đổi là vì không tìm được người thật sự thích hợp với mình, đến khi cô xuất hiện thì tôi biết mình kéo lưới lên được rồi”.

“Anh nói những lời đó với tất cả các cô gái đúng không. Tiếc quá cậu ấm nhà họ Phó, tôi là người từng trải qua một cuộc hôn nhân, không phải là một kẻ ngây thơ ngu ngốc nữa”.

“Ly hôn thì có làm sao, tôi lại chẳng quan tâm”.

Phó Vực làm ra vẻ thoải mái phóng khoáng, bao dung như biển cả bao la rộng lớn mà: “Ai cũng có quá khứ cả mà? Huống chi cô kết hôn với Lâm Hải ba năm, chắc số lần làm này làm kia cũng ít ỏi chẳng có mấy nhỉ”.

Nam Mẫn không thể hiểu nổi: “Làm này làm kia gì?”

Phó Vực kinh ngạc nhìn cô, sau đó giơ hai tay lên vỗ “bộp bộp bộp” ba cái.

Nam Mẫn: “…”

Hay rồi, chẳng những không thể đuổi kịp tốc độ xe, mà còn bị ném ở tít đằng sau.

Cô cả nhà họ Nam thẹn quá hóa giận, không hề khách sáo đạp cho Phó Vực một cái.

Cú đá không chỉ tấn công vào đùi Phó Vực mà còn đá thẳng vào tim anh ta, anh ta cười ha hả: “Không ngờ nha, ghê thật, cô cả nhà họ Nam vẫn còn là cô gái trong trắng. Lâm Hải cũng quá đáng thật, cho người ta nhìn heo chạy, lại không cho ăn thịt heo”.

Đoạn đối thoại không mấy lành mạnh, chẳng những là Nam Mẫn mà hai trợ lý cũng không thể nghe nổi nữa, muốn đuổi anh ta xuống thật nhanh!

Phó Vực thấy đủ rồi bèn dừng lại, nhìn Nam Mẫn trừng mắt nhìn mình đầy hung hăng, cùng với hai tai đỏ bừng, trông thế nào cũng thấy đáng yêu, anh ta có cảm giác như vừa tìm thấy bảo bối hiếm có khó tìm, trong lòng thầm thăm hỏi Dụ Lâm Hải.

Lâm Hải à, cả bàn sơn hào hải vị thế này mà cậu lại không biết tận hưởng, đúng là tức chết người mà.

Nếu đã thế, thì thằng bạn này không khách sáo ha.

*

Rời khỏi nhà chính, Dụ Lâm Hải về dinh thự nhà họ Dụ.

Trong dinh thự vẫn còn dán đầy chữ hỉ đỏ rực, cực kỳ chói mắt, Dụ Lâm Hải bảo quản gia dẫn người hầu đi xé xuống hết, tất cả mọi thứ trở về bình thường.

Trong điện thoại là rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có cuộc gọi của Trác Huyên, Dụ Lâm Hải hoàn toàn phớt lờ, trực tiếp khóa máy.

Anh cởi áo vest ra khoác lên cánh tay, đi về phía phòng sách, bước chân chợt dừng lại, mở phòng ngủ chính ra, mùi hương hoa hồng đã dần trở nên phai nhạt từ khi người con gái ấy đi, chỉ còn chút hương thoang thoảng.

Con dấu hoa hồng vẫn còn đặt trên tủ đầu giường, anh cầm lên, vuốt ve hoa hồng trên bạch ngọc, phát hiện màu đỏ dưới đáy đã thấm vào khá nhiều, bốn chữ “Dụ Lâm Hải ấn” được khắc rất đặc biệt, là nét thư pháp từng khắc trên bia đá thời Ngụy.

Anh cầm lấy tấm danh tiếp Nam Mẫn để lại cho mình, chữ viết trên đó cùng với chữ trên con dấu giống nhau như đúc, chẳng lẽ chữ trên con dấu cũng do cô tự tay khắc?

Cô học điêu khắc ở đâu cơ chứ?

Dụ Lâm Hải thầm lắc đầu, nghĩ có lẽ Nam Mẫn tìm một người khắc theo nét chữ của mình, nhưng có thể thấy cô đặt nhiều tâm ý của mình vào món quà này.

Anh cất con dấu và danh thiếp đi, đến phòng mình, mở tủ quần áo ra lấy đồ, bên trong có một cái hộp quà chất đầy những thứ có lớn có nhỏ, anh bỗng nhiên nhớ ra hình như đây đều là những món quà mấy năm nay Nam Mẫn lần lượt tặng cho mình.

Ngoại trừ Tết Âm lịch, anh chẳng có khái niệm gì về những ngày lễ, nhưng vợ của Nam Mẫn lại có rất nhiều kiến thức về khoản này.

Lễ tình nhân Thất Tịch, Valentine trắng, kỷ niệm một năm kết hôn, và cả sinh nhật, anh luôn nhận được quà từ cô, ban đầu là gặp mặt tặng cho anh, sau đó khi anh ném món quà ấy sang một bên không thèm để ý, thì cô dần chuyển quà cho Hà Chiếu, hoặc là trực tiếp bỏ vào tủ quần áo.

Quà cũng không lớn, thỉnh thoảng là một cái cà vạt, cũng có lúc là cây bút máy, hoặc là khuy áo, nhưng anh lại chưa từng tặng cho cô món gì.

Kẻ làm chồng như anh đúng là không đáng mặt làm chồng người ta tí nào.

Dụ Lâm Hải thay quần áo ở nhà, đi tới phòng sách bắt đầu làm việc, anh mở máy tính lên, ánh mắt đảo qua những hàng chữ trong email, nhưng lại không đọc được gì cả.

Anh phiền não khép máy tính lại, châm một điếu thuốc, hút được hai hơi thì dập tắt.
Chương 35: Tìm hiểu về em

Mở máy tính lên một lần nữa, anh gõ tên “Nam Mẫn”, sau đó ngón tay lại gõ lạch cạch lên bàn phím, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt kiên quyết không nói nên lời.

Phó Vực không chịu giúp anh, thì anh tự điều tra!

Anh phải biết được rốt cuộc tại sao ba năm trước cô lại biến thành y tá đến bên cạnh, không tiếc che giấu thân phận gả cho anh!

Vì sao mà một nàng công chúa giàu có đầy kiêu hãnh như cô, lại sẵn lòng làm người vợ trên danh nghĩa hết sức ngoan ngoãn hiền lành của anh?

Trợ lý tổng giám đốc Cố Hoành đang dùng máy tính xử lý công việc trên xe thì bỗng nhiên nó phát ra cảnh báo nguy hiểm, anh ta nhấn vài cái rồi báo cáo cho Nam Mẫn: “Tổng giám đốc, có người đang muốn tấn công vào hồ sơ lý lịch của cô”.

Nam Mẫn đẩy Phó Vực ra, nhận lấy máy tính trong tay Cố Hoành, gõ vài cái trên bàn phím quả nhiên có người đang theo dõi cô.

Vẻ mặt cô trở nên nặng nề, mười ngón tay lướt trên bàn phím, một chuỗi mã hóa xuất hiện trên màn hình, tốc độ nhanh đến mức con người ta không thể theo kịp.

Phó Vực ngồi bên cạnh xem mà lóa hết cả mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Anh ta biết bên cạnh Nam Mẫn có một hacker rất giỏi, lại không thể ngờ được rằng cao thủ đó chính là cô!

Từ khi Dụ Lâm Hải xuất ngũ chuyển nghề đến nay đã được bảy, tám năm, lâu rồi không sử dụng kỹ thuật truy tìm dấu vết của hacker nên anh hơi gượng tay.

Khó lắm mới tìm lại cảm giác quen thuộc, tốc độ của anh cũng nhanh hơn một chút.

Mấy năm nay anh chưa từng đích thân điều tra người nào, anh muốn tìm ai thì Hà Chiếu cũng sẽ thay anh làm việc đó, nhưng tên đó quá vô dụng, lại để Nam Mẫn dùng cái tên “Lộ Nam Mẫn” giả dối đó ở bên anh suốt ba năm!

Anh thật sự muốn gõ nát cái đầu chó của Hà Chiếu!

May là Nam Mẫn, nếu là gián điệp thương mại nào đó thì phải làm sao?

Nhưng đích thân đi tìm rồi anh mới biết mình trách lầm Hà Chiếu, thông tin về Nam Mẫn đã bị mã hóa với mật độ cao, hacker bình thường hoàn toàn không thể phá giải được.

Dụ Lâm Hải từng được huấn luyện chuyên nghiệp trong quân đội, nhưng anh am hiểu bắn tỉa chứ không phải là truy tìm dấu vết, người giỏi về khoản này chính là Phó Vực, nhưng tên đó lại không chịu giúp anh, bây giờ còn muốn đào góc tường nhà anh!

Nghĩ tới việc này, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác bực bội phiền chán, rất muốn nổ tung!

Nhấn vào nút enter, mắt thấy thông tin của Nam Mẫn chuẩn bị xuất hiện, Dụ Lâm Hải hít một hơi thật sâu, nhấc chén trà lên hớp một ngụm, chuẩn bị tinh thần để hiểu thêm về người “vợ cũ” của mình.

Thế nhưng khi thông tin sắp xuất hiện thì trang web đột nhiên mắc kẹt.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải chợt lóe, nhấn chuột, giao diện hình ảnh sắp hiện ra lại chợt xuất hiện một đống mã hóa, sau đó máy tính phát ra tiếng “ting ting ting”, đối phương chẳng những gạt bỏ yêu cầu xem tài liệu mà còn tấn công về phía anh!

Sắc mặt anh chợt thay đổi, chén trà đặt mạnh xuống bàn, tay nhanh chóng gõ lạch cạch trên bàn phím, chính thức chiến đấu với đối phương.

Nhưng kỹ thuật hack của đối phương thuần thục hơn anh rất nhiều, những chuỗi mã hóa xuất hiện trước mặt anh, như cơn sóng thần ập tới và tụ lại một chỗ, cuối cùng tạo thành hình ảnh, đó là hình cái tay với ngón giữa dựng thẳng.

Sau khi ngón giữa biến mất thì màn hình lại xuất hiện thêm một từ tiếng Anh: Loser!

Sắc mặt Dụ Lâm Hải tối sầm, khép máy tính lại cái “bộp”!

Nam Mẫn nhìn màn hình, khóe môi khinh thường nhếch lên.

Cô nhìn hồ sơ lý lịch đã được nâng cấp mã hóa, mười ngón tay thư giãn một chút, đoán chắc giờ này đối thủ đang tức đến điên đầu là cô lại vui sướng: “Đấu với tôi hả, kiếp sau đi”.

Phó Vực ngồi một bên xem mà choáng váng.

Khoảnh khắc Nam Mẫn bắt đầu mở máy tính lên thao tác, anh ta đã biết cô là cao thủ, nhưng không ngờ trình độ của cô lại cao đến mức này, quả thật có thể dùng từ “trâu bò” để hình dung!

Hồ sơ lý lịch của cô đã trải qua AES (tiêu chuẩn mã hóa cao cấp), muốn phá giải cũng không dễ dàng chút nào, khi đối phương đang phá giải thì cô chẳng những mã hóa lại hồ sơ của mình, còn bỏ thêm thiết bị truy lùng dấu vết NSA trên nền tảng AES, trực tiếp ném vào hang ổ đối phương!

Còn giơ ngón giữa với người ta, chửi người ta là loser, đúng là khiêu khích trắng trợn, vừa hung dữ vừa ngông cuồng.

Có thể thấy, cô đã dồn hết mọi bực tức của mình lên đầu loser kia.

Nam Mẫn khép máy tính lại, tiện thể đẩy cằm Phó Vực lên: “Có cần phải ngạc nhiên đến thế không, cậu ấm nhà họ Phó cũng là hacker mà? Tôi nghĩ anh đã thấy rất nhiều cảnh tượng như thế rồi mới đúng”.

Phó Vực nuốt một ngụm nước miếng, mím môi.

“Đúng là gặp nhiều rồi, nhưng không biết trong giới hacker còn có một người đẹp như cô cả nhà họ Nam, hình ảnh lúc nãy đúng là cảnh đẹp ý vui”.

Khi Nam Mẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, một chuỗi mã hóa xanh biếc như những khúc nhạc phát ra từ đầu ngón tay cô, khi đó cô hết sức bình thản, dáng vẻ bày mưu tính kế đó trông hệt như một hiệp nữ thời cổ đại, khuynh quốc khuynh thành, vốn tưởng cô chỉ là một người rất đẹp, không ngờ còn là một người sát thủ đẳng cấp.

Đúng là… Cảnh tượng đẹp đến mức anh ta không dám nhìn.

Nam Mẫn thản nhiên nhận lấy lời khen ngợi của Phó Vực, lại liếc nhìn anh ta: “Kiến thức hạn hẹp, trên đời có rất nhiều người đẹp xuất sắc, sau này anh sẽ gặp được nhiều hơn”.

“Không cần nhiều, có một mình cô là đủ rồi”.

Phó Vực cười nịnh nọt, còn tròn mắt nhìn cô.

Nam Mẫn nhận lấy nước Cố Hoành đưa tới uống một ngụm, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phó Vực: “Chừng mực một tí đi, cứ thế này thì ngấy lắm”.

Phó Vực lập tức xụ mặt, anh ta hào hoa phong nhã, còn chưa tới tuổi trung niên thì lấy đâu ra mỡ mà ngấy?

Hôm nay trúng quá nhiều phi đao từ Nam Mẫn, cậu ấm nhà họ Phó luôn là người có thù tất báo nên ném lại cho cô một đao: “Bây giờ, chắc Lâm Hải đang ngồi trước mặt màn hình máy tính nghi ngờ cuộc đời, tôi cảm thấy cực kỳ thương cảm người anh em của mình”.

Tim Nam Mẫn chợt nhảy dựng, mày nhíu mày: “Anh nói ai?”

“Lâm Hải. Dụ Lâm Hải. Chồng cũ của cô".

Ba câu của Phó Vực nghe như được lồng nhạc của Hoàn Châu Cách Cách vào, âm thanh “tèn ten tén” tạo thành hiệu ứng đánh thẳng vào lòng cô.

“Trước đó cậu ta bảo tôi điều tra cô, tôi không đồng ý, chắc là cậu ấy tự làm rồi”.

Nam Mẫn không dám tin hỏi: “Anh nói cái người kỹ năng gà mờ đó chính là Dụ Lâm Hải ấy hả?”

Phó Vực không nhịn được “phụt” một cái bật cười, suýt chút nữa phun cả nước miếng ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK