Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146: Cô ta không phải mẹ con

Nam Ninh Bách trấn an con gái, sau đó lại dùng ánh quở trách nhìn qua Nam Mẫn: “Nhỏ Mẫn, cháu cũng vậy, ngày đại hỷ đâu cần phải nói lời xúi quẩy như vậy chứ”.

Ông ta vỗ vỗ Nam Nhã: “Phát thiệp mời cưới cho chị gái và em gái con chưa?”

“A, ở đây”.

Nam Nhã đưa thiệp mời đã chuẩn bị sẵn cho Nam Mẫn và Nam Lâm, thiệp mừng đỏ chói lọi, nhìn thì thật đáng mừng. Nhưng mở thiệp mời ra, chữ xiên xẹo phía trên kia giống như gấu chó khiêu vũ vậy.

Nam Mẫn lắc đầu, quả thật không đành lòng nhìn thẳng, nếu Thương Hiệt biết phát minh vĩ đại của ông ta bị đời sau chà đạp thành như vậy, chắc chắn sẽ giận đến mức bật nắp quan tài nhảy ra đánh người.

Nam Nhã đang dương dương tự đắc nói sắp xếp trong hôn lễ của mình thì có người xông vào.

“Cô cả, ông ba đến”, quản gia Triệu nhìn thấy sắc mặt Nam Ninh Trúc không tốt, vội vàng bẩm báo với Nam Mẫn.

Nam Ninh Bách quay đầu: “Lão tam, chú tới rồi, đang định đi đưa thiệp mời cho chú đây”.

“Thiệp mời cái gì chứ!”

Mặt Nam Ninh Trúc trầm xuống, hung hăng xông vào phòng ăn, giơ ngón tay chỉ vào Nam Mẫn và Nam Lâm: “Hai con nhóc chết tiệt chúng mày làm gì vợ tao? Hà Hân bị thương thành như vậy là chúng mày đánh?”

Nam Lâm vừa muốn đứng dậy, liền bị Nam Mẫn ấn một cái, cô lạnh nhạt nói: “Cháu đánh”.

“Đó là thím ba mày đó!”

Nam Ninh Trúc trừng mắt: “Mày dám ra tay với cô ấy?”

Nam Mẫn thờ ơ: “Tại sao không dám? Cô ta dám chạy đến Nam Tinh làm loạn, đánh nghệ sĩ của công ty thì phải đánh thật đau để tỉnh ngộ. Sao hả, chỉ cho phép cô ta đánh người, không cho phép người khác đánh ngược lại sao?”

“Mày…”, Nam Ninh Trúc giận đến mức muốn xông về phía trước, nhưng lại bị Nam Ninh Bách đưa tay ngăn lại.

Đầu óc ông ta mơ hồ: “Lão tam, xảy ra chuyện gì thế? Chú nói gì vậy? Em dâu bị thương?”

Sắc mặt Nam Ninh Trúc cực kỳ khó coi, khuôn mặt trầm xuống, giơ tay chỉ về Nam Mẫn: “Đứa cháu gái cả này của chúng ta loại bỏ chức vị của em, Hà Hân giận dữ, chạy đến truyền thông Nam Tinh tìm nó nói lý, kết quả bị nó đánh một trận, mặt cũng bị đánh hỏng, dọa em giật mình. Dù Hà Hân có hơi lỗ mãng một chút, nhưng nói thế nào cô ấy cũng là trưởng bối của mày, mày dám ra tay đánh cô ấy, mày điên rồi sao?”

Nam Lâm không nghe nổi bố phê bình chỉ trích Nam Mẫn, lúc này cô ấy đứng lên nói: “Bố, bố đừng gây phiền toái đến chị cả nữa, Hà Hân là con đánh”.

“Con?”

Nam Ninh Trúc nhìn đứa con gái trước giờ luôn mềm yếu khôn khéo này, ông ta híp mắt lại.

Thật ra ở trong điện thoại Hà Hân đã nói là Nam Mẫn xúi giục Nam Lâm đánh mình, nhưng ông ta không hề tin, cho cho rằng vợ muốn kéo Nam Lâm xuống nước, từ trước đến này con nhóc này chỉ có bị bắt nạt, đâu có biết đánh người?

“Là con”, Nam Lâm vươn cổ lên, thừa nhận một cách đường đường chính chính: “Từ đầu đến cuối con đánh cô ta ba mươi cái bạt tai, không giữ sức lực, tay con vẫn còn đang sưng”.

Cô ấy giơ tay lên, mặc dù dùng đá viên tiêu bớt sưng, nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng vẫn đang sưng phồng.

“Thật sự là mày làm?”

Nam Ninh Trúc thấy vậy, lập tức hung dữ quát lên: “Mày dám đánh mẹ mày, mày muốn tạo phản hả!”

Ông ta giận đến mức giơ bàn tay gấu quạt tới, Nam Nhã bị dọa sợ vội vàng lui sang một bên, tránh bị vạ lây.

Nam Mẫn đứng lên bảo vệ Nam Lâm sau lưng, còn đá một cái ghế đầu qua, Nam Ninh Trúc bị vướng chân liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã chổng vó.

Nhìn dáng vẻ chật vật của Nam Ninh Trúc, Nam Nhã đứng ở một bên không nhịn được bật cười “phì phì”.

Nam Ninh Trúc khó khăn lắm với bám vào ghế đứng vững, đau đến nhe răng ngoác miệng, trên mặt lại lúc trắng lúc xanh, ông ta chỉ Nam Lâm: “Con nhóc chết tiệt, mày lăn ra đây cho tao! Dám đánh mẹ mày, tạo phản rồi!”

“Cô ta không phải mẹ con, mẹ con mất lâu rồi!”

Nam Lâm hét lớn một tiếng.

Nam Ninh Trúc sợ đến ngơ ngác, không dám tin đứa con gái ngoan ngoãn của ông ta trước giờ nói sao làm vậy nay lại dám hét vào mặt ông ta.

“Mày… mày điên rồi”.

Nam Lâm mắt đỏ bừng, chậm rãi đi ra từ sau lưng Nam Mẫn: “Con điên hay các người điên?”

“Bố, Hà Hân không phải mẹ con, mẹ con tên là Đường Dung, bố còn nhớ tên bà ấy không? Nhớ bà ấy trông thế nào không? Nhớ bà ấy chết ra sao không?”

Nhìn dáng vẻ Nam Ninh Trúc sợ run né tránh ra phía sau, cô ấy cười khẽ, nụ cười ấy cực kỳ châm chọc: “Bố không ngớ đúng không? Cũng phải, mấy năm nay bố chưa từng nhàn rỗi mà, không biết đổi biết bao cô em chân dài rồi, giống như cắt rau hẹ vậy, từng gốc từng gốc một. Người phụ nữ Hà Hân kia dụ dỗ bố sinh con trai cho bố, khiến bố mê mẩn không tỉnh táo. Bố vốn đã quên rằng mẹ con là bị cô ta ép chết”.

“Mày nói linh tinh gì thế?”, hai con ngươi của Nam Ninh Trúc co rút nhanh chóng: “Mẹ mày nghĩ không thông nên tự sát, liên quan gì đến Hà Hân?”

Nam Lâm lạnh mặt: “Đến giờ vẫn còn bảo vệ con đàn bà kia!”

“Từ khi mẹ gả cho bố, không một ngày nào vui vẻ. Bố ngày ngày đắm chìm trong sa đọa, mẹ con không quản nổi bố, cũng chẳng buồn để ý, nhưng bố được voi đòi tiên, lại mang con hồ ly tinh kia về nhà!”

Trong mắt Nam Lâm đều là oán hận: “Bố thuê cô ta làm trợ lý, cho cô ta nghênh ngang vào nhà chúng ta, ngày ngày lượn lờ trước mắt chúng ta, cố tình chán ghét mẹ con, làm cho bà ấy phát bệnh”.
Chương 147: Cháu không nói đùa

“Chớ nói bậy bạ!”, Nam Ninh Trúc xua tay thề thốt phủ nhận: “Mẹ mày mắc bệnh ung thư là do gen di truyền nhà họ không tốt, là số mệnh của bà ấy xui xẻo, không có liên quan gì tới tao!”

“Nếu không phải ông và Hà Hân cả ngày chỉ biết kích thích bà ấy, bệnh của bà làm sao có thể chuyển biến xấu đi nhanh như vậy, ông còn nói cái gì, ‘việc may mắn nhất của một người đàn ông trung niên chính là thăng quan tiến chức vợ chết’, ông mong mỏi bà ấy chết lắm phải không!”

Trái tim Nam Lâm đau nhói, nước mắt không kìm được mà lăn khỏi khóe mắt.

Cô cảm thấy không đáng cho mẹ mình!

Nam Mẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Ninh Trúc, cô biết mợ ba qua đời vì bệnh ung thư, khi phát hiện ra thì bệnh đã ở giai đoạn cuối, lại không biết bệnh ung thư này có một nửa là do dồn nén tức giận mà thành.

Tất cả những người học y đều biết rằng tinh thần và sức khỏe thể chất có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, và cảm xúc là cầu nối giữa tâm lý và cơ thể, có rất nhiều bệnh phần ít thì dựa vào trị liệu, mà còn lại là tâm lý bệnh nhân.

Dụ Lâm Hải đưa Trác Huyên về nhà dưỡng bệnh cô còn không chịu nổi, huống hồ kêu mợ ba giương mắt nhìn chồng mình cả ngày ra vào có đôi với người phụ nữ khác tại chính ngôi nhà của mình, thử hỏi người phụ nữ nào có thể nhẫn nhịn nổi?

Đàn ông bạc tình, phụ nữ bạc mệnh, thế giới vốn dĩ không công bằng, vậy bạn có thể làm gì?

Vì vậy không cần đàn ông gì đó, chỉ cần bản thân sống hạnh phúc vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.

Nam Ninh Trúc bị con gái lên án tới không còn kẽ hở phản bác, gương mặt già nua cũng không duy trì nổi nữa: “Tao đang nói với mày về chuyện mẹ nhỏ của mày, mày cùng tao lôi ra những chuyện xưa cũ này làm gì? Đừng tưởng rằng làm như vậy liền có thể khiến tao mềm lòng”.

"Trông mong ông mềm lòng còn không bằng hy vọng lợn nái biết leo cây”.

Gương mặt Nam Lâm không cảm xúc, lạnh lẽo nhìn bố ruột của mình: “Nhiều năm như vậy, ông chẳng hỏi han gì tới tôi, Hà Hân đã làm nhiều chuyện thất đức với tôi như vậy ông đều nhắm mắt làm ngơ, bây giờ lại muốn quan tâm tới tôi rồi sao?”

Muộn rồi!

“Tao là bố mày! Bất cứ lúc nào cũng có thể quản giáo mày, muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng, thế nào, tao còn không thể hỏi đến mày sao?”

Nam Ninh Trúc lại bắt đầu sừng sộ.

Gương mặt Nam Lâm quật cường nhìn thẳng vào ông ta, không hề có ý cam chịu.

Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Chú ba, không phải chú vẫn luôn nói con gái là hàng lỗ vốn sao, nếu chú đã có con trai, vậy còn quan tâm tới con gái làm gì. Lúc nên nuôi dưỡng thì không nuôi, ngay cả trách nhiệm của một người làm bố cũng không có, còn muốn thực hiện quyền lợi của người bố, chú hãy tự vấn lương tâm mình trước khi đánh đập, mắng mỏ, chú xứng sao?”

Nam Ninh Trúc bị Nam Mẫn chặn họng tới tái xanh mặt, ông ta cảm thấy hai chị em này thực sự là cá mè một lứa, cố tình tới chọc tức ông ta!

Nam Ninh Bách vốn dĩ ở một bên khoanh tay đứng nhìn trò vui đến hăng say, nhưng thấy em trai mình bị hai cô gái chọc giận tới thở phì phò, không biết vì sao đặc biệt muốn phá lên cười.

Hay cho chú ngày ngày đắc ý trước mặt tôi, đổi phụ nữ còn thường xuyên hơn so với việc tôi đổi quần áo, bây giờ nội bộ rối ren rồi phải không, đáng đời!

Thường đi bộ bờ sông, làm gì chuyện không ướt giày?

“Anh hai, anh nghe xem, đây là những lời mà bậc con cháu nên nói sao? Bọn trẻ nhà chúng ta thế nhưng càng ngày càng ngỗ ngược rồi”, Nam Ninh Trúc không cãi thắng được bọn họ chỉ có thể lấy quy củ ra nói.

Nam Nhã, người bị lôi kéo vào mắng chửi cũng không vui vẻ gì: “Chú ba, cháu không trêu chọc gì tới chú, chú mắng thì mắng nhưng cũng cũng đừng kéo cháu vào”.

Nam Ninh Trúc trợn trừng hai mắt.

“Được rồi được rồi”.

Nam Ninh Bách kịp thời tiến lên giảng hoà: “Sao lại nóng nảy như vậy, vừa bước vào cửa đã muốn đánh muốn giết, suy cho cùng thì chúng ta mới là người một nhà, có chuyện gì không thể ngồi xuống từ từ nói sao?”

Ông ta đẩy Nam Ninh Trúc ngồi xuống ghế, Nam Ninh Trúc cũng thuận theo đó xuống nước, cuối cùng cũng tìm được lại chút thể diện.

Sau khi uống một ngụm nước hòa hoãn lại, ông ta nhấc tay chỉ vào Nam Lâm quát: “Lát nữa mày thu dọn đồ đạc trở về nhà với tao rồi từ chức ở Nam Thị đi, tao sẽ tìm cho mày một công việc khác, sau khi về thì nhận lỗi với mẹ nhỏ của mày”.

“Không!”, Nam Lâm nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối.

Cô biết chuyến trở về này Hà Hân sẽ không bỏ qua cho mình, chắc chắn sẽ muốn cái mạng nhỏ này của cô!

Nam Ninh Trúc một phát vỗ bàn: “Nếu mày còn dám thốt ra một từ ‘không’ với tao, mày có tin tao đánh gãy chân mày không?”

“Tôi không về! Nơi đó từ lâu đã không còn là nhà của tôi nữa, tôi trở về làm cái gì? Một nhà ba người các ông cứ sống cho tốt đi, cả đời này tôi cũng không muốn trở lại nữa!”

“Hừ, con nhóc chết tiệt này, tao thấy mày ngứa da rồi phải không…”

Nam Ninh Trúc một lần nữa bị kích thích hoàn toàn bùng nổ cơn giận, ông ta vừa đứng bật dậy liền muốn túm lấy Nam Lâm, Nam Lâm thấy vậy vội vàng trốn ra sau lưng Nam Mẫn, cầu xin: “Chị…”

Nam Mẫn chắn trước người Nam Lâm, nghênh đón chú ba của mình, cô nhấc tay đỡ lấy bàn tay thô kệch đang chuẩn bị giáng xuống kia của ông ta.

“Chú ba, Lâm Lâm đã khôn lớn rồi, chú cũng không có nghĩa vụ phải nuôi nấng em ấy nữa, sau này cứ để em ấy đi theo cháu làm việc, cháu sẽ là người giám hộ của em ấy”.

“Cháu đáng đùa giỡn gì vậy…”

Nam Ninh Trúc còn muốn chụp lấy Nam Lâm nhưng Nam Mẫn vẫn nắm chặt cổ tay của ông ta, cô cũng dần dần dồn lực khiến Nam Ninh Trúc đau đớn thốt lên một tiếng, cánh tay bị kẹp ra sau lưng, chỉ cảm thấy như sắp trật khớp liền gào khóc la hét.

Nam Mẫn nhìn ông ta với gương mặt thờ ơ, chỉ là trong con ngươi phát ra ánh nhìn u ám lạnh lẽo, nhấn mạnh từng chữ: “Chú ba, cháu không nói đùa với chú”.

Nam Ninh Trúc đau tới nhe răng trợn mắt, không phản hồi được câu nào.

Nam Ninh Bách và Nam Lâm ở một bên nhìn cũng không kém phần sững sờ.

Khi Nam Ninh Trúc gần như ngất lịm đi vì đau đớn, Nam Mẫn mới chậm rãi buông tay, cô vỗ tay khẽ cười, dáng vẻ lời tôi nói là được: “Vậy cứ quyết định như thế đi”.
Chương 148: Đứa nhỏ còn bé, trưởng thành là tốt rồi

Đến tối, Nam Lâm ngủ cùng Nam Mẫn.

Cô ấy kể cho Nam Mẫn rất nhiều về những việc mình đã trải qua trong những năm qua, Nam Mẫn vậy mới thực sự hiểu được người làm bố Nam Ninh Trúc này không xứng chức đến mức nào, người mẹ kế Hà Hân này cũng khủng bố ra sao.

Trong ngôi nhà đó, Nam Lâm đã phải chịu không ít tủi nhục, có thể sống sót đến ngày hôm nay mà không bị bọn họ ngược đãi chết thực sự không dễ dàng.

Nam Mẫn dịu dàng lau đi nước mắt rồi xoa đầu cô: “Sau này em đi theo tôi, chị em chúng ta nương tựa lẫn nhau. Yên tâm, có tôi bảo vệ, sẽ không còn ai dám ức hiếp em nữa”.

Trước đây là bố mẹ và các anh che chở cho cô, bây giờ cũng đã đến lúc cô bảo vệ cho các anh và em gái rồi.

……

Buổi họp báo sản phẩm mới của vàng bạc đá quý Nam Thị được triển khai thuận lợi.

Chiến dịch sưu tầm câu chuyện tình yêu trên mạng trước đó đã giúp buổi họp báo nhận được sự quan tâm rộng rãi, top 10 bình chọn cũng nhận được phần thưởng xứng đáng, sức tham gia của cư dân mạng rất cao, cũng rất nhiệt liệt đưa ra ý kiến.

Hạ Thâm, người đứng đầu truyền thông Nam Tinh dẫn theo một hàng các anh chị em cùng công ty đến sân khấu, tham gia tương tác và trao giải cho mười thí sinh xuất sắc nhất, khung cảnh vừa ấm áp vừa náo nhiệt.

Người hâm mộ bật khóc vì sung sướng, sôi nổi cảm khái: “Cuối cùng cũng nhìn thấy anh trai nhà mình mở cửa kinh doanh rồi, thực sự là đợi tới hoa cũng héo tàn mà”.

“Truyền thông tinh vực cuối cùng bắt đầu làm người rồi, không phải sao, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, dù sao cũng là nhãn hiệu trang sức của nhà chúng ta, đương nhiên phải để người của mình tuyên truyền rồi!”

“Cũng không biết cuối cùng ai sẽ giành được vị trí đại sứ đây, nếu có thể mỗi người đại diện một sản phẩm thì thật tuyệt!”

Giống như nghe được những tiếng reo hò của quần chúng, tại hiện trường buổi họp báo, MC đã tuyên bố ngay tại chỗ sản phẩm trang sức đoạt giải sẽ được chứng thực bởi các minh tinh nghệ sĩ đang có mặt, mỗi người một mẫu, không thể thay thế.

“Trời ạ, đây là tổng giám đốc thần tiên gì vậy, cuối cùng cũng biết chăm sóc cho đứa nhỏ rồi, bà cô già tôi đây đúng là rơi lệ vừa chua xót vừa cảm động!”

“Anh trai nhà chúng ta đã nghèo tới mức không đủ tiền ăn cơm rồi, cho dù nhận được quyền đại diện thì phí đại diện cũng sẽ không ít, cô xem anh ấy vui vẻ đến không khép được miệng rồi kìa, nụ cười đó thật ngốc nghếch mà!”

“Đã lâu rồi mới thấy việc như thế này, người khác đều là mỗi năm đổi một người phát ngôn hoặc thay theo quý, nhưng Nam Thị lại ngược lại, trực tiếp một người đại diện cho một hạng mục sản phẩm, tài lực thật là hùng hậu, lợi hại lợi hại”.

"Bây giờ những nghệ sĩ đã chấm dứt hợp đồng với truyền thông Nam Tinh có lẽ đều đã khóc cạn nước mắt, vén tầng mây mờ thấy ánh trăng, chờ đợi đúng là đáng giá mà”.

Gây chú ý nhất là sự kiện trang sức năm nay với chủ đề ‘hoa hồng’, cuối cùng chọn ra chọn ra loại hoa hồng nào làm sản phẩm hàng đầu có lẽ sẽ trực tiếp ảnh hướng tới xu hướng thời trang.

Rốt cuộc thì quan niệm ‘trang sức thời trang’ năm đó trong nước chính là do vàng bạc đá quý Nam Thị khởi xướng, dẫn đầu làn sóng này đến làn sóng thời trang khác, còn từng lọt vào danh sách những công ty có đóng góp xuất sắc cho ngành thời trang toàn cầu.

Rất nhiều sản phẩm do vàng bạc đá quý Nam Thị tung ra đến hiện tại vẫn được giới thời trang thảo luận hăng say, mà điều quan trọng trong thời trang chính là phong cách.

Thời trang là phù du, phong cách là mãi mãi.

"Tìm được phong cách yêu thích và phù hợp với bản thân đã đủ tương xứng với bạn”, câu khẩu hiệu này từng truyền cảm hứng cho rất nhiều người về thời trang.

Sản phẩm hoa hồng giành được xu thế chung tại Triển lãm hoa hồng thành phố Nam năm nay lần lượt là Lady of shallot đỏ cam, Gold Celebration vàng tươi và Eden Rose hồng phấn kiều diễm.

Mọi người ồn ào phỏng đoán xem rốt cuộc loại nào sẽ trở thành hoa khôi cuối cùng, giành được sự xem trọng từ vị tổng giám đốc Nam này.

Cùng với tiếng dẫn dụ trầm bổng có chủ ý của MC, khán giả tại hiện trường và những người ngồi trước màn ảnh nhỏ đều nín thở mở to mắt, chờ đợi khoảnh khắc bản thảo thiết kế và hàng mẫu được trưng bày.

Ở hậu trường, Nam Mẫn nhìn chằm chằm vào TV đang phát trực tiếp hiện trường buổi họp báo với vẻ mặt bình thản, Nam Lâm thì như ngồi trên đống than, căng thẳng xoa tay, gần như sắp ngất đi vậy.

Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn em gái một cái nói: “Khẩn trương sao?”

“Vâng vâng!”, Nam Lâm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: “Đây là lần đầu tiên thiết kế của em được trưng bày trước nhiều người như vậy, ngộ lỡ mọi người không thích thì phải làm sao đây chị?”

Vừa nói, cô vừa vô thức đưa mắt nhìn về phía giám đốc bộ phận thiết kế Ada, thấp giọng nói: “Em còn ‘đối kháng’ với sư phụ ngay trên cùng một sân khấu, đây đúng là một cuộc hành quyết công khai mà”.

Ada lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: “Nhóc con, em ra mắt còn chưa đến một năm liền có thể cạnh tranh trên cùng một sân khấu với nhà thiết kế trang sức hàng đầu trong nước thì người nên căng thẳng ở đây không phải là tôi sao? Em lo lắng cái gì”.

Nam Lâm cảm thấy những lời này của sư phụ cũng có đạo lý, bỗng nhiên nhận được không ít an ủi, sau đó an ủi ngược lại Ada: “Sư phụ, chị đừng hồi hộp, vững vàng mới có thể chiến thắng”.

“……”

Cổ họng Ada cứng đờ, nhịn xuống cơn xúc động muốn chửi mắng người, giống như đứa ngốc nhìn chăm chăm Nam Lâm đang nghiêm túc bên cạnh, sau đó quay đầu nói với Nam Mẫn: “Một hang cáo như nhà họ Nam mấy người sao có thể nuôi ra một chú thỏ như vậy?”

Nam Mẫn mỉm cười: “Đứa nhỏ còn bé, trưởng thành là tốt rồi”.

Ada nghe vậy chỉ quăng cho cô một cái trợn trắng mắt.

Lúc này, Dụ Lâm Hải đang trên đường chạy tới thành phố Nam, anh ngồi trên xe xem buổi họp báo sản phẩm mới của vàng bạc đá quý Nam Thị, nhưng khi không nhìn thấy Nam Mẫn lại mơ hồ có chút mất mát.
Chương 149: Chàng thơ

Hà Chiếu ở một bên cầm ipad ghi chú, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đúng lúc nói: "Mợ chủ hành xử khiêm tốn nên thường sẽ không tham dự những sự kiện lộ mặt trước công chúng, hẳn là để tránh hiềm nghi với Hạ Thâm”.

Nói cho cùng thì bức ảnh Nam Mẫn và Hạ Thâm dùng bữa cùng nhau đã bị lan truyền tràn lan trên mạng, nếu cô xuất hiện ở hiện trường, người có tâm cho dù không nhìn thấy chính diện cũng có thể nhận ra đường nét khuôn mặt của cô.

Nếu lại khuấy động thêm một làn sóng tai tiếng nữa, có lẽ người trợ lý là anh ta cũng bị vắt kiệt rồi, những ngày mây đen u ám dày đặc đè đầu này thực sự rất khó chịu.

Dụ Lâm Hải không nói gì, chỉ là đôi mày vẫn luôn cau chặt hơi giãn ra, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Bức màn được vén mở, đáp án cuối cùng được tiết lộ!

Giây phút nhìn thấy màn hình lớn, các phóng viên và khán giả có mặt cũng như người xem tại nhà đều rộ lên, gần như đồng thanh mà thắc mắc thốt lên: “Vậy mà là hai mẫu?”

Quả thực là hai mẫu.

Khi nhìn hai sản phẩm trang sức được trình chiếu trên màn hình kia, trong đầu Dụ Lâm Hải không khỏi liên tưởng đến cuộc nói chuyện giữa mình và Nam Mẫn tại buổi triển lãm hoa ngày hôm đó:

“Em cảm thấy loài hoa nào sẽ giành được chiến thắng cuối cùng?”

“Loài hoa nào thắng không quan trọng, quan trọng là tôi nhìn trúng đóa nào”.

“Trên thực tế ba loại đứng đầu đã đại diện cho sự khẳng định của thị trường, cho dù sau cùng chọn loại nào thì nó cũng sẽ bắt kịp xu hướng thời trang”.

"Thị trường thực sự cần phải được cân nhắc tới, nhưng tôi muốn lái theo hướng khác, Nam Thị chưa từng chạy theo bất kỳ xu hướng thời trang nào, nó không phải là người nối gót mà là người sáng lập tiền đề”.

Cô nói được, cũng đã làm được.

Cánh môi mỏng của Dụ Lâm Hải chậm rãi giương cao, ngón tay anh gõ vào đầu gối theo tiết tấu, nhìn hai sản phẩm trang sức được camera chuẩn xác quay chụp bất giác bị chúng hấp dẫn.

Cả hai sản phẩm đều có tên của riêng mình.

Một mẫu gọi là ‘tâm môn’, mẫu còn lại có tên ‘mệnh môn'. (tâm: trái tim, môn: cửa, mệnh: vận mệnh)

Ngay khi hai bản thiết kế và sản phẩm mẫu vừa được trưng bày đã khơi lên sự thảo luận rộng khắp.

Theo thông lệ trước đây của vàng bạc đá quý Nam Thị, mỗi sự kiện trang sức mới của một quý sẽ ra mắt một sản phẩm chủ đạo, không ngờ ba năm trôi qua vừa công bố liền là hai sản phẩm chủ đạo.

Điều này khó tránh có chút tham lam.

Đây là những gì mọi người thầm nghĩ trong lòng, nhưng thân thể họ lại thành thật hơn con tim rất nhiều, lúc hai sản phẩm vừa lộ diện, đôi mắt họ đều không kìm được dính chặt vào chúng.

Sản phẩm bên trái có tên là ‘tâm môn’.

Nó được thiết kế theo hình dáng chiếc chìa khóa, toàn thân phủ màu bạc giản đơn, chính giữa chiếc chìa khóa được khảm một bông hoa hồng rực rỡ chói mắt, chính là Lady of shallot đỏ cam phóng khoáng diễm lệ, như nắng gắt mặt trời, sự kết hợp của cả hai bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.

Bên dưới tên có một dòng ký tự nhỏ ghi: “Chỉ ước bạn bước đến mở cánh cửa trái tim tôi”.

Không biết vì sao đám đông đều có một loại xúc động muốn rơi lệ.

“Tôi không am hiểu về thời trang, nhưng tôi to gan phỏng đoán chiếc chìa khóa đó có phải tượng trưng cho người đàn ông và bông hồng ở giữa tượng trưng cho người phụ nữ, chỉ có người được số mệnh an bài mới có thể mở lối vào trái tim của anh ta không?”

“Lady of shallot vốn là biểu tượng của tình yêu nồng cháy và rực lửa, tôi nghĩ không nên chỉ câu nệ ở nam và nữ”.

“Đúng vậy, tất cả những ai đóng cửa trái tim đều khát vọng sẽ có một người nào đó xuất hiện có thể khiến trái tim họ rộng mở”.

“Nam nữ si tình trên thế gian này có ai mà không muốn trở thành chiếc chìa khóa đó, mở cánh cửa trái tim của người mà mình thương yêu cơ chứ?”

Lại nhìn tới sản phẩm bên phải có tên là ‘mệnh môn’.

Đây là một chiếc nhẫn đá quý.

Màu vàng tươi hào hùng đã thổi sức sống tươi mới vào bộ trang sức cao cấp lạnh lùng và khô cứng, giữa hai đóa hoa hồng có một nàng công chúa nhỏ, và hai bông hoa vừa giống như đồ trang sức đội trên đầu, vừa giống chiếc vương miện của cô vậy.

Phía dưới có một hàng chữ nhỏ chú thích: “Nếu không ai cưng chiều tôi như công chúa, vậy tôi sẽ trở thành nữ hoàng của chính mình”.

Không nghi ngờ gì nữa, chiếc nhẫn này được thiết kế phù hợp với đại đa số phái nữ.

Các cô gái nhìn thấy câu nói này chỉ cảm thấy như bị đâm vào nơi sâu thẳm con tim, xuyên thẳng tới ruột gan, nhao nhao bày tỏ: “Nói quá đúng, hoàn toàn nói ra tiếng lòng của tôi mà”.

“Thời trẻ một lòng khát vọng tình yêu, hy vọng ngày nào đó sẽ có một người đàn ông xuất hiện, nuông chiều che chở cho tôi giống như một nàng công chúa, chẳng ngờ đến cuối cùng tôi lại biến thành bà mẹ già của anh ta!”

“Tôi đã qua tuổi mơ mộng trở thành công chúa rồi, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời tươi đẹp, nỗ lực kiếm tiền, có thể hoàn toàn nắm giữ được cuộc sống cả chính mình, trở thành nữ hoàng!”

“Đúng vậy, làm công chúa Thái Bình thì có ý nghĩa gì, còn không bằng trở thành Võ Tắc Thiên, ngạo nghễ nhìn xuống thế gian, sống một cuộc sống có khí phách! Còn có thể thoả thích nuôi trai bao, ha ha!”

“Muốn mua chiếc nhẫn này quá, đeo lên đi ra ngoài nhất định sẽ rất có phong phạm…”

Dưới phần bình luận của buổi trực tiếp như nổ tung.

MC đúng lúc mời hai nhà thiết kế lên sân khấu để trình bày về ý tưởng thiết kế của họ, trước khi lên sân khấu, Nam Mẫn vỗ vỗ bờ vai của Nam Lâm: “Thả lỏng, mạnh dạn nói, đừng sợ”.

Nam Lâm nặng nề gật đầu, tự cổ vũ tinh thần bản thân.

Cố Hoành đứng ở cửa ra vào, mỉm cười nhìn Nam Lâm đang vươn nắm đấm nhỏ không ngừng tự nhủ ‘đừng lo lắng’.

"Sư muội, thời khắc cô tỏa sáng đến rồi, khi sản phẩm tung ra thị trường, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên đặt hàng!”

Nhận được một câu nói này của Cố Hoành, trái tim đang đập điên cuồng của Nam Lâm mới an tĩnh trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu ‘thình thịch thình thịch’ đập nhanh, giống như nai con lạc đường bỗng nhiên tìm không thấy phương hướng.

Cô muốn nói với anh ta rằng, mẫu ‘tâm môn’ này được thiết kế khi cô suy nghĩ về anh, anh chính là ‘chàng thơ’ truyền cảm hứng cho cô.
Chương 150: Phớt lờ

Vẫn là Ada trải đời, kéo người học việc chẳng nên thân này lên sân khấu.

Khi lên đến sân khấu tâm trạng bất ổn của Nam Lâm ngược lại tốt hơn nhiều so với khi ở dưới, đối mặt với những câu hỏi của người dẫn chương trình và phóng viên, cô ấy cũng có thể đĩnh đạc trả lời, đặc biệt khi đề cập tới ý tưởng thiết kế của bản thân, lời nói của cô trôi chảy lưu loát, con ngươi cũng tỏa sáng lấp lánh.

"Nhìn đứa nhỏ này xem, tràn đầy năng lượng, rạng rỡ phấn chấn, rốt cuộc vẫn là thanh niên tốt hơn mà”.

Nam Mẫn nhìn Nam Lâm của hiện tại không khỏi nghĩ đến bản thân trước kia trong mắt cũng sáng ngời.

Từ khi nào thì ánh sáng này dần dần biến mất rồi?

Hai tròng mắt của của Cố Hoành vẫn dính chặt lên người Nam Lâm, dời cũng không dời nổi, khóe miệng không ngừng nở nụ cười.

Nam Mẫn đều nhìn vào trong mắt, cũng lộ ra nét cười hiểu ngầm, hỏi anh ta: “Thích sao?”

“Thích”.

Cố Hoành trả lời trong tiềm thức, một lúc sau mới đột ngột phản ứng lại Nam Mẫn đã hỏi mình điều gì, mà anh ta lại trả lời như thế nào, ý cười trên mặt cũng cứng ngắc lại rồi quay phắt đầu: “Tổng giám đốc Nam, tôi…”

“Thích thì thích, anh căng thẳng cái gì?”

Nam Mẫn nheo mắt nhìn anh ta: “Anh đừng nói với tôi, thích mà anh vừa trả lời không phải là loại thích trong tưởng tượng của tôi đó nhé”.

Cố Hoành vội lắc đầu, người đàn ông thô kệch cuối cùng cũng có chút thẹn thùng: “Hẳn là… đúng đi”.

“Hoa vạn tuế cuối cùng cũng đến ngày nở hoa rồi”.

Nam Mẫn cười trầm thấp: “Anh có tình, em có ý, là việc tốt đẹp nhất trên thế gian này, không phải là anh thích tôi, mà tôi vừa hay cũng thích anh sao, nếu đã thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi, có gì phải sợ?”

Đôi mắt Cố Hoành sáng lên, dường như không dám tin tổng giám đốc Nam nhà mình có thể yên tâm giao em gái quý giá của lại cho anh ta.

Một giây tiếp theo, Nam Mẫn liền nghiêm mặt nói: “Anh có thể theo đuổi Nam Lâm, nhưng phải chú ý tới hai điểm: thứ nhất không thể ảnh hưởng tới công việc, thứ hai không thể bắt nạt em ấy, nếu không phải gánh chịu hậu quả như thế nào bản thân anh tự biết lấy”.

“Tôi hiểu rồi!”, Cố Hoành vui mừng khôn xiết cầu còn không được mà dứt khoát đồng ý: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ảnh hưởng tới công việc, cũng chắc chắn sẽ đối xử tốt với Lâm Lâm!”

"Nhớ lấy lời mình nói”.

Nam Mẫn quở mắng anh ta một câu, muốn trở lại chỗ ngồi, vừa quay người liền chạm phải ánh mắt của Dụ Lâm Hải.

Gương mặt anh dịu dàng, con ngươi sâu thẳm đang nở nụ cười trong veo: “Chúc mừng”.

Hai lông mày Nam Mẫn xoắn vào nhau.

“Ở đây là hậu trường, sao anh lại vào đây?”

Trước sự chất vấn của cô, anh chỉ nhẹ giọng đáp: “Tôi nói với nhân viên bảo vệ bên ngoài rằng mình là bạn trai của em nên bọn họ cho tôi vào đây”.

Đôi mày Nam Mẫn càng cau chặt hơn, chỉ lãnh đạm nhìn anh nói: “Tôi không có bạn trai, anh có thể ra ngoài rồi”.

Dứt lời cô cũng không quan tâm tới anh nữa, chỉ tự mình ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục nhìn lên màn hình lớn, lúc này micrô đã tới tay Ada.

Dụ Lâm Hải đứng phía sau cô, nhìn bóng lưng lạnh nhạt của cô, nụ cười trên mặt dần dần đông lại, cơ thể anh cứng đờ như tượng điêu khắc, cả khuôn mặt cũng bị một khoảng bóng mờ che khuất, không rõ biểu cảm.

Cô ấy vẫn còn giận anh vì cuộc điện thoại đó sao?

Anh sải bước tiến lại gần, rủ mi nhìn cô giải thích: "Cuộc điện thoại đó là do tôi xúc động, tôi không có ý gì khác, chỉ là sợ em bị thương nên hỏi em có cần giúp đỡ hay không…”

“Tổng giám đốc Dụ, tôi bây giờ khá bận nên không có thời gian nói chuyện phiếm với anh”.

Nam Mẫn không kiên nhẫn ngắt lời anh: “Nếu không còn chuyện gì khác, mời anh về đi”.

Anh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.

Thân thể Dụ Lâm Hải có chút cứng ngắc.

Cô bày tỏ rõ ràng không muốn đoái hoài tới anh, cũng không muốn có bất kỳ giao lưu nào với anh.

Phải làm sao đây?

Đường đường là tổng giám đốc Dụ đảm đương những dự án hàng chục tỷ đều chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với loại chuyện như dỗ dành con gái này anh hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Lúng túng bó tay không biết phải làm sao.

Các nhân viên trong hậu trường nhìn họ một đứng một ngồi đều không hé nửa lời, bắt đầu nhao nhao thay Dụ Lâm Hải cảm thấy ngượng ngùng.

Những người không biết đến Dụ Lâm Hải thì nhướng mày, nhỏ giọng bàn tán: “Người này có độc sao, theo đuổi tổng giám đốc Nam của chúng ta theo đến tận công ty rồi”.

“Trông khá đẹp trai nhưng tôi cảm thấy EQ của anh ta không quá cao, anh nhìn dáng vẻ hờ hững của tổng giám đốc Nam đối với anh ta xem, sao anh ta phải tự chuốc vạ vào thân?”

“Người này ăn mặc đàng hoàng, cũng không biết là có thân phận gì, nếu không phải là ông chủ lớn thu nhập hàng chục triệu mỗi năm thì đừng mơ tưởng theo đuổi tổng giám đốc Nam của chúng ta!”

“Tôi nhìn càng giống như trai bao chèo kéo phụ nữ giàu có vậy chàng trai à bỏ cuộc đi, tổng giám đốc Nam há phải là đối tượng mà một người phàm tục như anh có thể theo đuổi?”

Những người nhận ra Dụ Lâm Hải thì ồn ào oán thầm: tổng giám đốc Dụ đến thật không đúng lúc, lúc nào tới xum xoe xin tha thứ không được lại cứ khăng khăng chọn lúc này.

Một khi tổng giám đốc Nam làm việc đều sẽ ‘mất hết nhân tính’, không ném anh ta ra ngoài đã rất nhân từ rồi.

Ngược lại cũng không phải là nhân từ, có thể chỉ vì không ra tay được thôi.

Người anh em, đúng là ngốc nghếch mà!

……

Bầu không khí như bị đóng băng, bên ngoài truyền đến từng tràng tiếng vỗ tay như sấm rền, buổi họp báo kết thúc thành công, Cố Hoành bước vào mời Nam Mẫn, khi chạm phải bóng dáng Dụ Lâm Hải, cả người đều choáng váng.

Tổng giám đốc Dụ thoát khỏi vướng mắc kia rồi sao?

Sao lại tới vào thời điểm này rồi?

“Thông báo cho bộ phận vận hành có thể mở kênh đặt hàng rồi, kêu bộ phận thị trường chuẩn bị”.

Nam Mẫn bình tĩnh căn dặn, bản thân ở hậu trường chủ trì toàn cục, xuyên suốt quá trình đều không để ý liếc mắt tới Dụ Lâm Hải, coi anh như không khí.

Bản thân Dụ Lâm Hải trái lại không cảm thấy bối rối.

Nam Mẫn vừa đi anh liền ngồi xuống vị trí cô ngồi vừa rồi, lặng lẽ nhìn cô bận rộn, còn rút ra điện thoại di động, lần đầu tiên gửi một đường link vào nhóm của gia tộc, kèm thêm một câu.

'Công ty của Tiểu Mẫn phát hành trang sức mới, ủng hộ một chút'.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK