Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 471: Đứng tít trên cao nhìn xuống

Lý Vân cũng nói: “Chúng ta đừng tùy tiện hành động. Chuyện này nên nói với anh cả, để anh ấy nghĩ cách. Năm đó cũng là anh ấy hợp tác với tổng thống nước T mới bắt được Kiều Lãnh”.

Vẻ mặt Bạch Lộc Dư đầy nôn nóng.

“Em thật sự không hiểu nổi, năm đó rõ ràng đã bắt được người rồi, tại sao vẫn để cho hắn chạy thoát? Có khi nào nước T có nội gián không? Nhỡ đâu lần này bị bắt hắn lại thoát ra thì phải làm sao?”

Anh ta liên tục đặt câu hỏi, tất cả đều đâm thẳng vào tim Nam Mẫn.

Sắc mặt cô đầy lạnh lùng, như ngọn núi tuyết chợt có một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, nếu không phải muốn hỏi về tung tích của bố mẹ thì cô đã sớm băm dằm tên khốn Kiều Lãnh đó ra rồi!

Gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của Trình Hiến cũng cân nhắc mãi mới chần chừ mở miệng:

“Mẫn, Kiều Lãnh còn một câu nữa bảo anh chuyển cho em”.

Nam Mẫn chợt ngước đầu lên: “Cái gì?”

Trình Hiến khẽ mím môi, nói: “Hắn nói… Điều kiện mà hắn ta đã nói trước đó vẫn được giữ lại, bảo em cân nhắc thật kỹ”.

Lời vừa nói xong, độ ấm trong mắt Nam Mẫn nhanh chóng giảm xuống, đông lại thành băng.

Mấy người anh cũng ngẩng đầu lên: “Điều kiện gì?”



Khi Lạc Ưu vào phòng bệnh, bầu không khí bên trong vẫn rét lạnh căm căm.

Như đang mở một cuộc họp cực kỳ quan trọng, vô cùng nặng nề.

Mãi đến khi Nam Mẫn giới thiệu với mọi người một lượt, nói Lạc Ưu chính là cô bé từng đánh Quyền Dạ Khiên khóc năm đó, thì bầu không khí mới dần trở nên náo nhiệt.

“Cô chính là chị Phách Vương Thiếu Lâm Tự năm đó hả!”

Bạch Lộc Dư trợn tròn đôi mắt nai, mắt không chớp một cái nhìn Lạc Ưu, vừa mừng vừa lo, cảm thấy mình cuối cùng cũng được thấy người thật!

Lạc Ưu: “Chị Phách Vương? Nói tôi hả?”

Cô ấy có cái biệt danh khí phách như thế từ khi nào vậy?

“Là cô đó chị Phách Vương".

Bạch Lộc Dư cười nói: “Hồi trước anh hai tôi từng so sánh mình với Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, nhưng chị lại có thể đánh cả “Sở Bá Vương” khóc, gọi chị một tiếng “Phách Vương” cũng không ngoa!”

Quyền Dạ Khiên bên cạnh đạp Bạch Lộc Dư một cái: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa được không vậy?”

Anh Dạ nhà cậu không cần thể diện hả?

Lạc Ưu liên tục xua tay, mặt đầy khiêm tốn: “Anh hùng không kể lại quá khứ, tôi đã hoàn lương rồi…”

“Hả?”

Mọi người cùng kinh ngạc.

Lạc Ưu tự gõ đầu mình một cái, vội vàng sửa miệng: “Không đúng, là cải tà quy chính! Bây giờ bình thường tôi sẽ không đánh người”.

Nam Mẫn cười khẽ: “Cô không đánh người bị thường mới đúng chứ? Mấy anh nên cẩn thận một chút, Ưu Ưu chính là bộ đội đặc chủng, chuyên súng máy, năm đó trong nhiệm vụ Mật Lâm, cô ấy cũng là một người từng cứu em”.

Bộ đội đặc chủng, chuyên bắn súng máy, còn cứu em gái nhỏ!

Những điều đó một khi đã nói ra, thì lập tức nhận được sự tôn kính từ những người anh, có được trái tim của bọn họ.

“Ưu Ưu phải không? Đừng đứng nữa, mau ngồi đi”.

Lý Vân là người đầu tiên bày tỏ sự thân thiết.

Quyền Dạ Khiên “xí” một tiếng: “Ưu Ưu là để cho cậu gọi chắc?”

Đầu Lý Vân đầy dấu chấm hỏi: “Hả? Không thì gọi là gì?"

Anh ta nhìn sắc mặt Quyền Dạ Khiên, nghiêm mặt hỏi: “Không thì gọi là Phách Vương? Hoặc là, trực tiếp gọi là chị dâu hai luôn được không?”

Hạ Thâm cười khẽ: “Anh thấy được đấy”.

Bạch Lộc Dư: “Đồng Ý!”

“…”

Quyền Dạ Khiên không biết là bực bội hay xấu hổ mà mặt đỏ rần.

Lý Vân lại nhìn về phía Lạc Ưu: “Chị dâu, chị thấy thế nào?”

“…”

Dù dây thần kinh của Lạc Ưu thô đến mức nào cũng bị tiếng “chị dâu” này đánh cho tỉnh mộng, gương mặt xinh đẹp đỏ hồng.

“Nhóc Lý kia, cưng ngứa đòn rồi phải không?”

Thấy anh hai Quyền Dạ Khiên sắp thẹn quá hóa giận, Trình Hiến sợ em bé nhà mình bị đánh bèn vội vàng kéo anh ta ra sau, nhéo một cái: “Đừng có nhây như vậy”.

Lý Vân trốn sau lưng Trình Hiến, le lưỡi với anh hai.

Tay Nam Mẫn cầm kịch bản, vẻ mặt hết sức bình tĩnh nhắc nhở Lạc Ưu:

“Ưu Ưu, cô có chuyện muốn nói với anh hai mà phải không?”

Lạc Ưu sửng sốt, nửa ngày sau mới nhớ ra: “À phải rồi, anh hai Quyền, tôi có chuyện muốn nói với anh”.

“Nói cái gì?”

“Chúng ta… Ra ngoài nói đi".

Quyền Dạ Khiên như cái cột gỗ gật đầu: “À, được”.

Bạch Lộc Dư cũng muốn ra theo: “Bọn em theo nghe với được không?”

Lý Vân cũng ồn ào: “Đúng đó, có cái gì mà bọn này không nghe được hả?”

Quyền Dạ Khiên quay đầy, giơ tay làm động tác cắt cổ đầy cảnh cáo, đóng cửa phòng bệnh, theo Lạc Ưu ra ngoài.



Ra khỏi phòng bệnh, Quyền Dạ Khiên thấy Dụ Lâm Hải vẫn ngồi trên ghế dài bên ngoài thì chợt nhướng mày.

Anh ta cho tay vào túi, ngước cằm, bởi vì Dụ Lâm Hải ngồi mà anh ta đứng nên có cảm giác đứng tít trên cao nhìn xuống Dụ Lâm Hạ ở dưới hạ giới.
Chương 472: Tình yêu mới chớm nở

“Tại sao anh vẫn còn ở đây?”

Không biết Dụ Lâm Hải quá mệt hay lý do gì, lẽ ra anh định trả lời là “bệnh viện không phải anh mở”, nhưng ngại thằng ranh kia là anh hai Nam Mẫn nên anh nhịn.

Quyền Dạ Khiên không định nể mặt anh một tí nào: “Lần này anh chạy tới đúng lúc cứu được bé Mẫn, cái ơn này tôi nhận, nhưng điều đó không có nghĩa là bé Mẫn phải quay lại với anh. Hiểu chưa?”

Lần này Dụ Lâm Hải thật sự lười nói chuyện.

Anh cứu Nam Mẫn, đến tận lúc nãy vẫn không muốn bắt ép cô điều gì, lại càng không muốn dùng điều đó để ép buộc cô.

Quyền Dạ Khiên định nói thêm gì đó, lại bị Lạc Ưu cản: “Dù sao tôi với Lâm Hải cũng từng là chiến hữu của nhau, anh ăn nói khách sáo một chút đi”.

Mấy lời thô tục lên đến miệng lại phải nuốt ngược trở về.

Quyền Dạ Khiên: “Ồ”.

Lạc Ưu kéo Quyền Dạ Khiên đến một hành lang dài yên tĩnh, rồi không biết nên mở miệng thế nào.

Quyền Dạ Khiên hơi ngơ ngác: “Sao thế, định nói gì với tôi vậy?”

Không biết từ khi nào, anh ta lại có cảm giác đôi chút căng thẳng như thế.

Không, không phải là đôi chút, mà là vô cũng căng thẳng!

“Anh hai Quyền”.

Lạc Ưu cũng hơi căng thẳng, nhưng cô ấy là người không thể giấu được gì, ở trong quân đội với một đống anh em đã quen, nói chuyện cũng không vòng vo, có gì nói đó.

Cô ấy lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Quyền Dạ Khiên, nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta, cùng với đôi mắt sâu thẳm kia thì tim cứ đập liên hồi.

“Tôi cảm thấy anh trông rất điển trai”.

Quyền Dạ Khiên sửng sốt: “Em cảm thấy tôi đẹp trai hả?”

“Đẹp lắm!”

Đôi môi xinh đẹp của Lạc Ưu khẽ cong: “Tôi rất muốn sinh một đứa con trai giống anh”.

Quyền Dạ Khiên hơi ngu người.

Tôi xem em là vợ, em lại xem tôi như con trai?

Anh ta mím môi, đang định đổi sắc mặt thì Lạc Ưu đã hăng hái nói thêm: “Anh trông điển trai lắm, tôi rất thích anh, nên chúng ta hẹn hò đi”.

Quyền Dạ Khiên: “?”

Quyền Dạ Khiên: “…”

Quyền Dạ Khiên: “!”

Anh ta vừa mới được tỏ tình hả?

Trước mắt, tình huống này đã vượt qua nhận thức hai mươi năm của anh ta rồi, như thể đang có rất nhiều tiếng sấm đánh đoàng đoàng đoàng, trực tiếp đánh cho anh Dạ ngu người, anh ta chìm trong trạng thái ngơ ngác nhìn Lạc Ưu hơn nửa ngày, không kịp phản ứng.

Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế dài ở hành lang, nhắm mắt, khóe môi cong cong.

Hành lang không có cách âm, có tiếng vang, anh ngồi đây còn chẳng cần phải nghe lén đã nắm được hết nội dung cuộc đối thoại của Lạc Ưu và Quyền Dạ Khiên.

Lạc đà con thần kinh còn thô hơn cả đàn ông cuối cùng cũng có mối tình đầu, cũng mở ra thế giới mới rồi.

“Lạc Ưu, em…”

Khi Quyền Dạ Khiên thoát khỏi trạng thái hoảng hốt, chuyển sang mừng như điên thì một nhóm người mặc quân phục từ bên kia hành lang đi tới, nhắm thẳng về phía Lạc Ưu.

“Cô cả, ông thủ trưởng có lệnh, mời cô lập tức theo chúng tôi về thủ đô!”

*

Nam Mẫn cầm điện thoại, nhìn Quyền Dạ Khiên với vẻ mặt lo lắng, hỏi Lạc Ưu qua điện thoại.

“Vậy cô phải trở lại thủ đô luôn hả?”

“Ừm”.

Lạc Ưu ở đầu dây bên kia, giọng rầu rĩ, cùng với đôi chút nghẹn ngào: “Mẫn à, sao tôi cứ có cảm giác tình yêu của tôi vừa mới bắt đầu đã phải chết non rồi vậy?”

Hu hu, thế thì thảm quá.

Quyền Dạ Khiên vội vã không sao tả nổi, đang định nói chuyện thì đã bị Nam Mẫn chặn lại, cô nói: “Không đâu”.

“Ưm”, Quyền Dạ Khiên bị Nam Mẫn che miệng, cũng gật đầu thật mạnh.

Lạc Ưu khẽ thở dài: “Tôi về thủ đô vài ngày sẽ trả phép quay về quân đội. Mấy này nay chơi hơi bay, quên mất mình vẫn là một người lính, sao có thể tùy tiện yêu đương được cơ chứ?”

Quyền Dạ Khiên trừng mắt, muốn lên tiếng nhưng đầu dây bên kia đã có giọng nói đầy nghiêm túc: “Cô cả, phải lên máy bay rồi”.

Trước khi gác máy, Lạc Ưu đã nói một câu: “Cô chuyển lời cho anh hai Quyền một tiếng xin lỗi giúp tôi, là do tôi xúc động quá”.

“Lạc Ưu!”

Quyền Dạ Khiên nhào tới, gọi to vào điện thoại, nhưng bên kia đã ngắt máy, chỉ “tít” một tiếng rồi ngắt.

Gọi lại một lần nữa, thì bên kia đã tắt nguồn.

Sắc mặt Quyền Dạ Khiên đầy băng giá, cầm điện thoại lao ra khỏi phòng bệnh, Nam Mẫn vỗ vỗ Bạch Lộc Dư: “Anh nhỏ, mau chạy theo đi, đừng để anh hai làm chuyện điên rồ!”

Lý Vân nói với Trình Hiến: “Thằng năm không ngăn nổi anh hai đâu, chúng ta cùng đi”.

Chiều Hạ Thâm có hoạt động quảng bá nên rời đi trước, Bạch Lộc Dư và Lý Vân, Trình Hiến cùng đuổi theo Quyền Dạ Khiên, phòng bệnh lại trống trơn.

Tinh thần Nam Mẫn cố vực dậy cũng ngã xuống, cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có.

Cô xoa mi tâm, nghe thấy tiếng đập cửa, ngước lên thì thấy Dụ Lâm Hải đang đứng bên ngoài.

“Vào đi”.

Dụ Lâm Hải đẩy cửa vào: “Khỏe hơn chút nào chưa?”

Nam Mẫn khẽ “ừm” một tiếng, sau đó chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi, chúng ta tâm sự”.
Chương 473: Phán đoán

Cô day trán giữa lông mày, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngước mắt thì nhìn thấy Dụ Lâm Hải đứng bên ngoài.

‘Vào đi”.

Dụ Lâm Hải đẩy cửa đi vào: “Đã đỡ hơn chưa?”

Nam Mẫn ‘ừm’ nhẹ một tiếng, sau đó chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện”.

Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn luôn nhìn lên trán của Nam Mẫn.

Trên trán cô vẫn còn quấn băng, do đích thân Lý Vân băng bó, còn cắt thành hình con thỏ cho cô, dán lên trán vô cùng dễ thương.

Nếu phía sau không phải bị thương thì tốt rồi.

Bỏ qua sự quan tâm lộ ra trong ánh mắt anh, cất giọng Nam Mẫn bình tĩnh hỏi anh: “Anh vẫn luôn điều tra Kiều Lãnh à?”

Anh có thể chạy đến ngay tức khắc, chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, hỏi qua Lạc Ưu mới biết, khoảng thời gian này Dụ Lâm Hải vẫn luôn điều tra thông tin và tung tích của Kiều Lãnh.

Vì vậy, anh không chỉ mời chiến hữu cũ trước đây giúp đỡ, mà còn không tiếc bỏ ra một món tiền lớn thuê một đoàn binh đặc chủng.

Sau tai nạn xe hôm đó, cô vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, không biết ở hiện trường đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi tỉnh lại, nghe nói Kiều Lãnh bị bắt, mới thở nhẹ nhõm.

Cô còn tưởng rằng người của mình sắp xếp ở đó đã bắt hắn, Bạch Lộc Dư nói với cô, lúc bọn họ chạy đến, hiện trường rất hỗn loạn.

Tuy Nam Mẫn đã sắp xếp người trước, nhưng phía bên Kiều Lãnh cũng có không ít người, hai bên lao vào đánh nhau.

Lúc đó phía cảnh sát cách khá xa, là người của Dụ Lâm Hải đưa đến kiểm soát tình hình, sau đó Phó Vực cũng đưa người đến, cùng khống chế người của Kiều Lãnh.

Người của Kiều Lãnh phái đến gần như bị bắt bởi quân bắn tỉa, phía Dụ Lâm Hải và Phó Vực cũng có không ít người bị thương.

Phó Vực chạy đến cũng là do Dụ Lâm Hải thông báo.

Cho nên lần này có thể bắt được Kiều Lãnh, Dụ Lâm Hải chiếm công đầu.

Dụ Lâm Hải thản nhiên ‘ừm’ một tiếng.

Nam Mẫn nói: “Chuyện của Kiều Lãnh, kết thúc tại đây đi, anh đừng điều tra nữa, tránh liên lụy đến anh”.

Giọng của cô rất bình thản, rất bình tĩnh, vẫn toát ra vẻ lịch sự và lạnh nhạt xa cách ngàn dặm.

Dường như với cô, lần này được anh cứu, cũng không có dao động quá lớn về mặt tâm lý.

Cũng không cải thiện được bao nhiêu thái độ với anh.

Dụ Lâm Hải hơi ngước mắt, mệt mỏi cả đêm khiến giọng của anh hơi khàn khàn.

“Tôi biết chuyện của Kiều Lãnh không đơn giản như vậy, tuy hắn đã bị bắt nhưng hắn có quốc tịch nước ngoài, còn gánh trọng án, e rằng phải về nước xử lý”.

Anh nhìn rất thông suốt tình hình hiện tại: “Chính vì vậy, tôi mới không thể ngồi yên không quan tâm. Năm đó chúng tôi đã nhận nhiệm vụ rừng rậm này, thì nên có trách nhiệm từ đầu đến cuối, tuy bây giờ tôi đã không còn quân chức, nhưng đám người Kiều Lãnh chưa bị tiêu diệt, tôi không thể chỉ lo thân mình mà rút ra khỏi chuyện này”.

Dụ Lâm Hải giải thích rất nhiều, không đợi Nam Mẫn phản bác, anh lại hỏi: “Tôi muốn hỏi em một chuyện”.

Nam Mẫn: “Chuyện gì?”

“Ngoại trừ Kiều Lãnh, có phải còn có một thế lực đang gây rắc rối cho em không?”

Đồng tử của Nam Mẫn co lại: “Anh đã điều tra được gì?”

Phản ứng của cô càng chứng thực suy đoán của Dụ Lâm Hải.

Anh mím môi, chậm rãi nói: “Tôi đoán thôi, sau khi Kiều Lãnh về nước, luôn nhằm vào em, gây chuyện với em, có vẻ muốn gây bất lợi cho em, nhưng mỗi lần đến lúc quan trọng hắn lại tha cho em…”

Cứ như đang chơi trò ‘mèo bắt chuột’ vậy.

Đương nhiên anh không dám nói câu này trước mặt Nam Mẫn.

Sợ bị đánh.

Nhưng đúng thế.

Bất kể là uy hiếp hay nổ bom lần ở câu lạc bộ hay du côn xách côn sắt muốn tấn công Nam Mẫn, trông như nguy hiểm ập đến nhưng hắn lại cho cô cơ hội và khả năng thoát chết.

Và không thực sự muốn lấy mạng của cô.

Lần này cũng vậy.

“Đua xe lần này, em cố ý dụ hắn tới, lại chủ động gây ra tai nạn xe, cũng là vì đã nhìn ra hắn không muốn giết em, đúng không?”

Dụ Lâm Hải nói ra suy đoán và phán đoán của mình.

Bây giờ không chỉ Kiều Lãnh không muốn lấy mạng của Nam Mẫn, ngay cả Nam Mẫn, rõ ràng có cơ hội trực tiếp kết liễu tính mạng của Kiều Lãnh, nhưng cô lại không làm vậy.

Tại sao chứ?

Chỉ đơn giản là không muốn vi phạm pháp luật ư?
Chương 474: Bảo vệ em

Nam Mẫn yên lặng nhìn Dụ Lâm Hải, nhìn tóc húi cua của anh, nhìn khuôn mặt thanh lạnh cương nghị của anh, lập tức cảm thấy khi đàn ông chó không nói chuyện tình cảm với cô, đúng là ưa nhìn hơn nhiều.

Đương nhiên suy đoán của anh đều đúng, nhưng Nam Mẫn không muốn giải thích với anh.

Cô chỉ nói: “Bây giờ Kiều Lãnh thực sự không thể chết, còn tại sao không thể, tôi không muốn nói với anh, cho nên tôi hy vọng anh có thể tránh xa, đừng lo chuyện bao đồng”.

Dụ Lâm Hải hơi cau mày: “Với tôi, chuyện của em không phải là chuyện bao đồng”.

Nam Mẫn cười khinh bạc: “Đó là vì anh không biết tôi đang phải gánh chuyện rắc rối thế nào thôi”.

Nếu biết, anh nhất định sẽ chỉ sợ tránh không kịp, trốn thật xa.

Tình cảm rất mong manh.

Nam Mẫn từng thấy vô số trường hợp các đôi tình nhân, lúc yêu thì cái gì cũng tốt, mở miệng ra là ‘quyết chí không thay đổi’, ‘thiên trường địa cửu’, nhưng hoạn nạn thấy chân tình, lúc gặp khó khăn, điều đầu tiên người ta nghĩ đến là mình phải tự bảo vệ mình thế nào, sẽ cân đo đong đếm tình cảm, hận không thể đặt lên bàn cân, cân xem rốt cuộc đối phương đáng giá bao nhiêu tiền, có đáng để bạn nghiêm túc đối đãi không.

“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn ập đến mỗi con bay một ngả”, câu này không phải không có lý.

Tình cảm là thứ không đáng tiền nhất, yêu một hồi, cuối cùng bạn sẽ phát hiện tiền vẫn thơm nhất, mạng quan trọng nhất.

“Tôi thực sự muốn biết”.

Dường như không nhìn thấy vẻ chế nhạo trên khóe miệng cô, Dụ Lâm Hải tỏ vẻ mặt nghiêm túc, cất giọng chậm rãi.

“Tôi muốn biết tất cả mọi thứ của em, hơn nữa rất hiếu kỳ, tôi hy vọng em có thể chính miệng nói với tôi, nhưng nếu em không muốn nói, tôi cũng sẽ không truy hỏi”.

Anh vẫn luôn tự cho mình thông minh, mạnh mẽ, nhưng đến chỗ Nam Mẫn, tất cả sự thông minh, mạnh mẽ đều không đủ dùng, cô khiến anh nhìn thấy sự nhỏ bé và vô dụng của mình.

Anh thực sự ngốc, nhưng anh sẽ bảo vệ cô theo cách của mình, cho dù dùng hết mọi thứ của mình.

Nam Mẫn chỉ cảm thấy nghẹn lòng, và nghẹn họng.

“Dụ Lâm Hải, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi không phải là trách nhiệm của anh”.

Anh lại nói: “Em chính là trách nhiệm của tôi”.

Anh lại nói: “Tôi đơn phương, tròn trách nhiệm với em là được”.



Buổi chiều xuất viện, về đến khu vườn hoa hồng.

Đầu Nam Mẫn nặng trịch, chóng mặt, buổi tối còn có ‘hoạt động thể lực’ đang đợi cô, phải nạp năng lượng mới được.

Cô ngủ một giấc.

Sau khi tỉnh dậy, cô bò xuống khỏi giường với tâm trạng không tình nguyện, ủ rũ cúi gằm mặt đi từ phòng mình sang phòng bố mẹ.

Vừa đẩy cửa, phát hiện các anh đang đợi ở đây.

Anh hai Quyền Dạ Khiên, anh ba Hạ Thâm, anh tư Lý Vân, còn có anh nhỏ Bạch Lộc Dư, ngồi xếp hàng trên sofa, giống như sư đồ Đường Tăng.

Bốn người đang chơi điện thoại, chỉ là tình trạng khác nhau.

Vẻ mặt của Quyền Dạ Khiên phức tạp nhất, vừa chán nản vừa sốt ruột, tuy người ngồi ở đây, nhưng trái tim dường như bay theo Lạc Ưu.

Lý Vân vắt chân ngồi trên sofa, gửi tin nhắn cho Trình Hiến, coi đại luật sư làm chân chạy việc, muốn ăn thịt lừa nướng của Thành Nam, lại vừa muốn ăn bánh bao của Thành Đông…

Muốn sao muốn trăng.

Bạch Lộc Dư dường như còn chìm vào triệu chứng sau khi bị anh cả dạy dỗ, siêu xe của anh ta bị tịch thu, hơn nữa anh cả vừa mở lời, mấy ông anh nhà họ Bạch cũng mắng anh ta một trận.

Đúng là cầu sống sót trong khe hẹp…

Hạ Thâm luôn là người ấm áp nhất, thấy Nam Mẫn đi vào, liền đưa cô một cái túi, nụ cười hiền hòa: “Thư Anh bảo anh mang cho em”.

“Cái gì vậy?”

Nam Mẫn nhận lấy, thấy là hai thứ mềm mềm.

Hạ Thâm nói: “Đây là đệm gối mà cô ấy để dành khi quay phim cổ trang, đoàn làm phim đều gọi nó là “quỳ dễ dàng”.

Nam Mẫn: “…”

Còn có thứ phong cách Tây này ư?
Chương 475: Phạt quỳ

Nam Mẫn bóp hai cái ‘quỳ dễ dàng’ đó, khóe miệng giật hai cái, cười ngài ngại.

“Giúp em cảm ơn cô ấy, nhưng, anh cả cho phép em dùng nó không?”

Cô hỏi như vậy, các anh đều ngẩng đầu, vẻ mặt mơ hồ.

Bạch Lộc Dư tỏ thái độ đầu tiên: “Dù sao anh cũng không dám dùng. Nếu anh dám đeo đệm bảo vệ đầu gối trong lúc bị phạt quỳ, e rằng anh cả có thể cho anh quỳ một năm”.

“Hừ hừ hừ, em nghĩ quá tốt đẹp rồi đấy”.

Lý Vân nói: “Quỳ một năm mà đủ chắc? Có thể cho em quỳ một đời, quỳ đến gãy chân thì thôi”.

Bạch Lộc Dư lập tức giật mình.

Đột nhiên cảm thấy, lần này chỉ bị tịch thu siêu xe, chịu mấy trận mắng mỏ, đã là ân đức của anh cả với anh ta rồi.

Nam Mẫn rón rén nhét đệm đầu gối vào trong tay Hạ Thâm: “Vậy em không đeo thì hơn”.

Lại chọc tức anh cả, đúng là sẽ không có kết cục tốt đẹp, cô không muốn vừa đến nước Y, đã bị sao chổi rơi vào đầu.

Lúc này tâm trạng của Quyền Dạ Khiên không được tốt, cả người bực bội.

“Sao lại không đeo? Em phải quỳ hai canh giờ, cả bốn tiếng đồng hồ, không đeo vào, không cần đầu gối nữa hả, đeo vào, đừng lắm chuyện!”

Nói xong, anh ta giật lại đệm gối trong tay Hạ Thâm, kéo Nam Mẫn đến trước mặt mình, cúi người, đeo đệm gối lên cho cô.

Sau đó vung tay: “Được rồi, đi quỳ đi”.

Nam Mẫn: “…”

Đúng thật là cảm ơn anh.

Nam Mẫn đeo đệm gối đi đến trước di ảnh của bố mẹ, đang định quỳ xuống, Hạ Thâm nói: “Đợi đã”.

Rồi lấy ra một cái, hai cái, ba cái, bốn cái đệm ngồi từ dưới gầm bàn thờ, chồng lên nhau.

“Thế này là được rồi”.

Hạ Thâm tỏ ý bảo Nam Mẫn có thể quỳ được rồi.

“Có phải gian lận hơi rõ ràng quá không?”

Nam Mẫn chột dạ hỏi.

Hạ Thâm cười ôn hòa nói: “Không sao, nhà chúng ta, em mãi là người được hưởng đặc quyền. Cho dù anh cả trách tội, cũng có các anh gánh cho, không sợ”.

Quyền Dạ Khiên, Lý Vân và Bạch Lộc Dư ngồi trên sofa, đều gật đầu với cô.

Trong lòng Nam Mẫn chảy dòng ấm áp, quỳ trên đệm, đầu tiên cúi người khấu đầu hai cái với bố mẹ, mới quỳ thẳng người, quỳ nghiêm chỉnh.

Vừa quỳ ổn định, các anh không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra tách tách chụp Nam Mẫn.

“…”

Nam Mẫn trừng mắt qua: “Làm gì thế hả?”

Hạ Thâm: “Em gái nhà mình quỳ cũng thật đẹp”.

Quyền Dạ Khiên: “Phải lưu giữ lại”.

Lý Vân: “Làm kỷ niệm”.

Bạch Lộc Dư: “Anh cũng vậy”.

Nam Mẫn: “…”

Ôi các anh trai!



Phạt quỳ là chuyện nhàm chán nhất.

Hồi nhỏ Nam Mẫn ghét cay ghét đắng các loại trừng phạt trong trạng thái tĩnh như ‘phạt đứng’, ‘phạt quỳ’, cảm thấy còn không bằng đánh một trận sung sướng.

Nhưng anh cả giống mẹ, chuyên trị tính bốc đồng của cô, trị rất chuẩn.

Nam Mẫn quỳ ở đây với vẻ mặt ai oán, nhìn các anh ngồi trên sofa chơi điện thoại, xem tivi, chơi game, cảm thấy họ đúng là thật quá đáng.

Nói là ở cùng cô, thật đúng là thuần túy đến ‘ở cùng’ cô.

Cô nhắm mắt, dứt khoát coi như không nhìn thấy.

Dù sao theo quy tắc của anh cả, sau khi bị phạt quỳ còn phải viết một bài “cảm nhận sau khi quỳ”, cũng là kiểm tra, ba ngàn chữ, cô phải làm bản nháp trước, mới có thể đặt bút như thần.

Thực ra chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của cô, tuy cô có hơi mạo hiểm, nhưng không vào hang hổ sao bắt được hổ, gọi là ‘cầu phú quý trong hiểm nghèo’…

Không được!

Nam Mẫn lắc đầu, kiểm tra như này chắc chắn không qua được ải của anh cả, đừng tìm cơ thì hơn, ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm của mình đi.

Diễn mấy loại vở kịch nội tâm, bản nháp cũng tương đối, Nam Mẫn mở mắt, nhìn đồng hồ.

Kết quả, chỉ mới một tiếng trôi qua!

“…”

Sao thời gian trôi chậm như vậy!

Cô không nhịn được càm ràm: “Không phải đều nói ‘thời gian như thoi đưa’ sao, sao đến mình thì thành ‘ngày dài bằng một năm’ vậy?

“A! Đã qua một tiếng rồi!”

Phía Bạch Lộc Dư hoàn toàn là phong cách khác: “Sao thời gian trôi qua nhanh như vậy, anh mới chơi được hai ván game”.

Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh ta, đúng là cùng mẹ không cùng số phận.

“Các anhh đừng chơi điện thoại nữa”.

Nam Mẫn thực sự bực không chịu nổi: “Nói chuyện với em đi”.

Mọi người đều chìm vào thế giới của riêng mình, không ai để ý cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK