Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207: Đến tính sổ

“…”, Nam Ninh Bách câm nghẹn cạn lời, tiếp tục lặp lại, nhấn mạnh thân phận của ông ta: “Chú là chủ tịch!”

“Ô”, Nam Mẫn như cuối cùng đã bắt được trọng điểm của ông ta, lại lắc đầu: “Rất tiếc phải thông báo với chú, chú không còn là chủ tịch nữa”.

Nam Ninh Bách nhất thời không phản ứng lại được.

“Cháu có ý gì?”

Nam Mẫn cất giọng bình thản nói: “Cháu về cũng được một thời gian rồi, lúc đó vừa quay về, đã đá chú đi cũng hơi ngại, bây giờ thì tốt rồi, công việc cần bàn giao, cháu đã cho người làm ổn thỏa rồi, lần này chú hai có thể yên tâm nghỉ hưu, về nhà dưỡng già rồi. Nhảy nhót như thằng hề nhí nhảnh lâu như vậy, cũng rất mệt phải không, về nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng thương, còn phải dự hôn lễ của con gái đấy”.

Cô dặn dò Lỗ Hằng: “Lỗ Hằng, cậu phụ trách chuyện này nhé. Chốc nữa đưa chú hai đến phòng nhân sự làm quy trình nghỉ việc, phải làm nhanh gọn dứt khoát, đừng để lại chút dấu vết gì”.

“Vâng, tổng giám đốc Nam”.

Lỗ Hằng tiến lên một bước, đứng bên cạnh Nam Ninh Bách: “Ông hai, xin mời”.

“…”

Nam Ninh Bách hoàn toàn thộn người.

“Không phải chứ, thế là thế nào?”

Vốn dĩ là ông ta muốn đưa mấy trợ lý ra tay đánh ông ta đến phòng nhân sự, sao sau một hồi lại thành ông ta đến phòng nhân sự chứ?

Ông ta không dám tin nhìn chằm chằm Nam Mẫn: “Cháu muốn cho chú nghỉ hưu?”

Nam Mẫn lắc đầu: “Không, nghỉ hưu là chế độ dành cho các công nhân và nhân viên lâu năm có đóng góp cho công ty của tập đoàn Nam thị. Chú hai, chú ở Nam thị lâu như vậy, chú đã lập công gì?”

Nam Ninh Bách như bị vả một cái vào mặt, mặt đỏ bừng, không khỏi thẹn quá hóa giận.

“Ý của cháu là chú không xứng?”

Nam Mẫn cười: “Cháu đúng là có ý đó”.

“…”

Trước mặt tất cả lãnh đạo cấp cao của công ty, bộ mặt của Nam Ninh Bách gần như bị Nam Mẫn dẫm dưới chân, lập tức bốc hỏa: “Đồ hỗn láo!”

Ông ta nói xong giơ cánh tay định ra tay với Nam Mẫn, nhưng không đợi Nam Mẫn đánh trả, Lỗ Hằng đứng gần ông ta nhất đã nhanh tay nắm chặt cổ tay của ông ta, cho ông ta một đòn vật qua vai.

Chỉ nghe “khựng” một tiếng, lần này phần hông thắt lưng của Nam Ninh Bách gãy hoàn toàn.

Buổi tối hôm phần hông của Nam Ninh Bách bị gãy, Nam Nhã hùng hùng hổ hổ, khí thế bừng bừng xông vào khu vườn hoa hồng.

Cô ta vốn định xông đến tập đoàn Nam thị, nhưng bị bảo vệ chặn lại ở cổng, nói cô ta là người không phận sự, ngay cả cổng cũng không thể xông vào được, còn suýt trẹo cả nhân, khiến cô ta tức đến đỉnh đầu bốc khói.

Không vào được công ty, cô ta chỉ đành về khu vườn hoa hồng ôm cây đợi thỏ.

Kỹ thuật lái xe của Nam Nhã không tốt lắm, đi đường lớn, không ngờ trên đường về lại gặp phải trời mưa, tắc đường, cô ta lái siêu xe mui trần, liền bị ướt như chuột lột.

Bị ướt mưa cũng không thành vấn đề, kính áp tròng của cô ta bị rơi mất, không nhìn rõ đường, mấy lần suýt đâm đuôi xe người ta, bị người ta lôi xuống xe đánh.

Vì cô ta trông cũng xinh đẹp, nũng nịu cầu xin đủ kiểu, mấy lão lái xe đó mới tha cho cô ta.

Những trắc trở trên đường đó, Nam Nhã chỉ cảm thấy giống như trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, thập tử nhất sinh mới đến được khu vườn hoa hồng, cả người vô cùng nhếch nhác, ý chí chiến đấu cũng sắp không còn.

Khi bước vào phòng khách, Nam Mẫn và Nam Lâm đang ngồi ăn cơm ở phòng ăn, Cố Hoành cũng có mặt, nắm bắt tất cả cơ hội ở bên Nam Lâm nhiều hơn.

Quản gia Triệu vừa nhìn thấy Nam Nhã, sợ giật mình: “Ôi, cô hai, giữa đường cô gặp phải quỷ à, sao trông nhếch nhác thế này?”

Nghe thấy có tiếng nói, ba người Nam Mẫn đều quay đầu nhìn qua, suýt nữa không nhận ra Nam Nhã.

Có lẽ Nam Nhã không hợp với thời tiết của thành phố Nam, mỗi lần trời mưa, cô ta đều gặp phải chuyện bực mình, khiến bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nam Mẫn nhìn cô ta một cái, nói: “Cô bị con chó sư tử nhà ai nhập hồn à?"

Cố Hoành và Nam Lâm quay sang nhìn nhau một cái, đều gật đầu.

Bọn họ đang cảm thấy bộ dạng lúc này của Nam Nhã khá quen mắt, nhưng không nghĩ ra được giống cái gì, nghe Nam Mẫn nói như vậy, lập tức cảm thấy, so sánh như vậy rất chuẩn xác!

Nam Nhã vừa nhuộm tóc màu vàng, bị nước mưa làm tóc ướt sũng dính lên mặt, vô cùng giống một con chó sư tử.

“Nam Mẫn! Cô đã làm chuyện tốt gì hả!”

Nam Nhã lấy lại ý chí chiến đấu, tức giận bừng bừng đi về phía Nam Mẫn.

Vừa nãy cách hơi xa, nhìn không được chân thực, vừa đi đến gần càng không nhịn được nhìn thẳng, vô cùng cay mắt.

Nam Mẫn tỏ vẻ cảnh tượng quá đẹp, cô không dám nhìn, ung dung nói một câu: “Bây giờ trông cô thật giống bát canh trứng cà chua trên bàn này”.

Nam Nhã dừng bước chân, cúi đầu nhìn mình, mới phát hiện bộ tóc vừa nhuộm của cô ta bị ướt mưa, vẫn còn đang nhỏ nước, thuốc nhuộm màu vàng rơi xuống, mà vừa hay hôm nay cô ta mặc váy đỏ, vàng cả một mảng trên nền đỏ, giống như trứng gà.

“Phụt!”, lần này Cố Hoành và Nam Lâm thực sự không nhịn được cười.

Cả người Nam Nhã không thể nói gần tựa như canh trừng cà chua, chỉ có thể nói là giống y đúc!

Nam Nhã tối sầm mặt.

Hôm nay cô ta đến để tính sổ với Nam Mẫn, không ngờ vừa vào cửa chưa tính sổ được, đã phải chịu trận cười chế nhạo.

“Cười cái gì mà cười! Nếu không phải vì cô, tôi có thể trở thành thế này hả?"
Chương 208: Tác phẩm điêu khắc

Cuối cùng ngọn lửa tích trong bụng của Nam Nhã bùng phát, cô ta chỉ vào Nam Mẫn nói: “Nam Mẫn! Tại sao cô cho người đánh bố của tôi? Ông ấy là chú hai của cô, cô lại dĩ hạ phạm thượng, cô không sợ bị trời đánh hả?”

Nam Mẫn bình tĩnh, khinh thường thở một tiếng.

“Nếu ông trời có mắt thật, thì sớm đã đánh chết đám người vô ơn lòng lang dạ sói như các người rồi, chẳng phải các người vẫn sống rất tốt à? Vẫn còn chưa chết, kêu la cái gì”.

“Cô lại còn dám trù ẻo chúng tôi?”

Nam Nhã tức không chịu nổi: “Con người cô, sao lại độc ác như vậy!”

Nam Lâm không nghe được nữa: “Chị hai, rõ ràng là chị trù ẻo chị cả trước, làm người đừng quá quắt thế được không?”

“Em câm mồm cho chị! Ở đây đến lượt em nói hả?”, Nam Nhã phát hỏa về phía Nam Lâm.

Cố Hoành không vui cau mày: “Ở đây mà cũng đến lượt mợ Tần nói, Lâm Lâm là cô ba của nhà họ Nam, tại sao không được nói?

Mợ Tần, ở nhà người khác, vẫn nên nói chuyện khách sáo chút thì hơn, nếu bị xách chân ném ra ngoài thì rất khó coi đấy”.

Đi theo Nam Mẫn lâu như vậy, “không nổi giận mà tự có uy” là thế nào, “dùng giọng điệu dịu dàng nói lời cay độc” là thế nào, Cố Hoành đã học được hết.

Nam Nhã ngẩn người, đột nhiên phát hiện ở trong nhà này cô ta không có địa vị, bây giờ còn không ức hiếp được cả Nam Lâm.

Cô ta vươn cổ: “Biết tôi là mợ Tần thì tốt. Bây giờ tôi đã có nhà chồng hào môn chống lưng, nếu các người còn dám ức hiếp tôi, hoặc là ức hiếp bố của tôi, có tin tôi bảo chồng tôi hại chết các người không? Khiến Nam thị phá sản trong vài phút không!”

Lời này của cô ta khiến ba người Nam Mẫn dở khóc dở cười, đây đúng là chuyện cười buồn cười nhất mà họ nghe được trong năm nay.

Nam Nhã thẹn quá hóa giận: “Các người cười cái gì? Sợ rồi thì cứ nói thẳng!”

Nam Mãn nghiêng đầu nhìn Nam Nhã: “Tôi phát hiện cô đúng là rất có tiềm năng của nghệ sĩ hài, ngày nào đó cô bị Tần Giang Nguyên quét ra khỏi cửa không sống nổi, thì nhớ đến tìm tôi, tôi đưa cô đi đóng tiểu phẩm”.

“…”, Nam Nhã có ngốc đi nữa thì cũng nghe ra chẳng phải lời tốt đẹp: “Cô đang sỉ nhục tôi?”

“Không phải”, Nam Mẫn nói: “Tôi đang dát vàng lên mặt cô, cô tưởng làm nghệ sĩ hài rất dễ à? Không dễ bằng cô gả vào nhà hào môn đâu”.

Nam Nhã luôn cảm thấy Nam Mẫn đang sỉ nhục cô ta: “Cô đừng cười đùa cợt nhả với tôi, tôi nói nghiêm túc, cô còn ức tiếp tôi, tôi sẽ bảo chồng tôi xử lý cô!”

“Tần Giang Nguyên, cô về hỏi anh ta xem, anh có cái gan này không?”

Nam Mẫn mặt không cảm xúc: “Cho dù cô cho anh ta ăn gan báo tim hùm, anh ta có bản lĩnh này không? Hơn nữa anh ta nghe theo lời cô không?’

“Tôi…”, Nam Nhã còn ở lại làm ầm ĩ, Nam Mẫn cũng hết kiên nhẫn, nheo mắt: “Cô còn làm ầm lên nữa, thì hôn lễ chưa chắc được tổ chức đâu. Cô cảm thấy, nếu Tần Giang Nguyên biết bố cô không còn là chủ tịch Nam nữa, anh ta vẫn sẽ lấy cô, hay là hủy hôn lễ?”

Một câu nói lập tức khiến Nam Nhã, người vốn có hôn nhân không bền vững phải tái mặt.

Như quả bóng bị chọc thủng xẹp hơi, không dám làm ầm lên nữa.



Một ngày trước tiệc sinh nhật Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải cố ý dành thời gian đến thành phố Lâm một chuyến.

Anh vẫn không từ bỏ, muốn trước khi đến thành phố Nam, đến chỗ nhà sưu tầm ở thành phố Lâm đó xem tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm.

Nếu thuận lợi, có lẽ đến thành phố Nam còn có thể cùng Nam Mẫn bàn chuyện hợp tác với bậc thầy Ngọc Tâm.

Nhà sưu tầm đó sống ở nơi xa xôi hẻo lánh, hơn nữa đã đổi mấy chỗ ở, Dụ Lâm Hải đi vòng vòng hồi lâu cuối cùng cũng tìm được, vừa gặp mặt, liền mượn quan hệ của ông cụ Dụ trò chuyện mấy câu, rồi lập tức đi vào chủ đề chính, thể hiện mục đích đến đây.

Nhà sưu tầm được biết mục đích của anh, cười nói: “Xem thì được, nhưng mua thì không được. Thực không dám giấu, dạo này có rất nhiều người tìm tôi, muốn mua tác phẩm của đại sư Ngọc Tâm, cũng có người ra giá cao, nhưng tôi thực sự không nỡ, muốn giữ lại sưu tầm, tốt nhất có thể truyền lại đời đời”.

Dụ Lâm Hải tỏ ý đã hiểu, đã không mua được, thì thưởng thức cũng không uổng chuyến này.

Nhà sưu tầm bảo anh đợi một lát rồi đi vào thư phòng.

Một lúc sau, ông ta cẩn thận bưng một cái khay đi ra, trên khay có hai món đồ, bên trên còn phủ lớp vài, có thể thấy ông ta xem trọng hai tác phẩm này thế nào.

Bầu không khí vừa căng thẳng vừa long trọng như vậy, khiến Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu cũng thấp thỏm trong lòng, mỏi mắt mong chờ.

Nhà sưu tầm vén vải lên, cái khay rất to, nhưng trên thực tế hai tác phẩm đều rất nhỏ.

Tác phẩm bên trái được điêu khắc bằng ngọc trắng, tên là “Mộc Lan”, nhân vật được điêu khắc chính là nữ tướng quân Hoa Mộc Lan nổi tiếng lẫy lừng.

Rất nhiều người điêu khắc Mộc Lan, điểm tinh tế của tác phẩm này là nó có hai mặt, một mặt là dáng vẻ Mộc Lan thời khuê các, một mặt là dáng vẻ Mộc Lan thời tòng quân, vẻ ngây thơ trong sáng thời khuê các, và vẻ anh dũng hào sảng thời tòng quân đánh trận, tạo nên sự đối sánh tươi mới. Nhưng lại là một hình tượng nhân vật hoàn chỉnh.

Nét vẻ và nét điêu khắc đều sống động như thật, Dụ Lâm Hải chỉ ngắm thôi cũng cảm thấy một bài thơ Mộc Lan mà ai cũng thích đã hiện lên trong đầu.

Anh ngắm cô gái tinh tế linh động trên ngọc, không rời mắt.
Chương 209: Là cô ấy

“Thế nào?”, nhà sưu tầm nhìn vẻ mặt của Dụ Lâm Hải, cười nói: “Có phải bị kỹ thuật cao siêu của bậc thầy Ngọc Tâm làm chấn hãi rồi không?”

“Đúng vậy”, Dụ Lâm Hải gật đầu công nhận: “Không biết tại sao, Mộc Lan trên hình này vô cùng quen thuộc, rất giống với một cô gái mà tôi quen”.

“Ồ, vậy sao?”, nhà sưu tầm trêu chọc nói: “Chắc không phải người trong lòng cậu chứ?”

Dụ Lâm Hải ngẩn người, cười không nói gì.

Anh thở dài trong lòng: e là anh bị điên rồi, nhìn ai cũng cảm thấy giống Nam Mẫn.

Cầm tượng điêu khắc ngọc đó lên, dưới chân đế còn có hai hàng chữ nhỏ, là một câu thơ cổ: “Núi có cây, cây có cành. Lòng yêu thích người, người nào có hay”.

Kiểu chữ rất đặc biệt, có lẽ là nét khắc bia thời Ngụy.

Ngón tay Dụ Lâm Hải vuốt nhẹ hai hàng chữ này, chỉ cảm thấy vô cùng quen, bỗng nhiên, trong đầu chợt nhớ ra điều gì, anh sờ người, lấy ra con dấu hoa hồng luôn mang theo bên người.

Đặt tượng khắc ngọc và con dấu ở cạnh nhau, kiểu chữ giống hệt nhau, tuyệt đối là do một người làm!

Dụ Lâm Hải chấn hãi: Quả nhiên là cô ấy!

“Là cô ấy!”

Dụ Lâm Hải đột ngột bật dậy, làm nhà sưu tầm sợ giật mình.

Ông ta kinh ngạc chẳng kém gì Dụ Lâm Hải, nhìn sang Hà Chiếu với ánh mắt nghi hoặc: “Tổng giám đốc Dụ bị làm sao vậy?”

Hà Chiếu thầm nói: Động kinh rồi.

Nhưng anh ta nhát gan, không dám nói.

Trên thực tế từ sau khi ông chủ ly hôn, thì thường xuyên động kinh, trước đây là một tổng giám đốc lạnh lùng thái sơn có đè đỉnh đầu thì mặt cũng không biến sắc, bây giờ lại động một tý là chấn kinh, anh ta làm trợ lý cũng quen dần rồi.

Mà trong đó có không thiếu công lao của bà chủ cũ Nam Mẫn.

Dụ Lâm Hải không kịp giải thích với họ, không đợi được vén vải của tác phẩm bên cạnh.

Tác phẩm này có phong cách hoàn toàn khác với tác phẩm vừa nãy, nhưng vẫn khéo léo tinh tế, thu hút ánh nhìn.

Vén vải lên, bệnh nghề nghiệp của nhà sưu tầm phát tác, không nhịn được giới thiệu với họ.

“Tác phẩm này của bậc thầy Ngọc Tâm có thể nói là kỳ tích được làm từ vật liệu thừa, tác phẩm này ấy à, tên là ‘Mưa bụi Giang Nam’, vật liệu là từ một phần thừa của vòng tay Thanh Hoa, vốn là miếng ngọc bỏ đi, nhưng bậc thầy Ngọc Tâm lại biến nó thành vật báu, nhìn thấy vẻ đẹp ý cảnh vốn có của miếng ngọc Thanh Hoa, điêu khắc thêm một chút, biến nó thành Giang Nam thủy mặc dưới màn mưa bụi.

Có câu ngọc không mài không thành khí. Mưa bụi phây phây, phong cảnh tuyệt đẹp Giang Nam hiện lên trước mắt, nhìn xem, thật sinh động biết bao”.

Hà Chiếu chiêm ngưỡng tác phẩm này, nhìn thế nào cũng thấy sao mà quen mắt, cứ cảm thấy như nhìn thấy ở đâu rồi.

“Tổng giám đốc dụ, sao tôi nhìn cảnh tượng này giống với ngõ cổ Nam Kiều thế”.

Hà Chiếu nghiêng đầu nhìn sang Dụ Lâm Hải: “Anh còn nhớ không? Chính là nơi anh bị người ta chụp vải bố đánh…”

Anh ta không nói được nữa, bởi vì vẻ mặt của tổng giám đốc Dụ rất khó coi.

Dụ Lâm Hải sớm đã nhận ra.

Anh đã tận tay sờ gạch đá của ngõ cổ Nam Kiều, vừa nãy vén vải lên, anh đã nhận ra cảnh sắc Giang Nam trên ngọc khắc, chính là ngõ cổ Nam Kiều bên cạnh nhà hàng Thực Vị!

Trong tích tắc, con mắt của anh như chìm vào vực sâu.

Cô đã lừa anh.

Lại một lần nữa lừa anh!

Không phải anh chưa từng nghĩ đến, trước đây khi anh nhìn thấy tác phẩm “Định Phong Ba” ở văn phòng của cô, thậm chí sớm hơn, khi anh cầm được con dấu hoa hồng mà cô tặng anh, anh nên nghĩ đến Nam Mẫn chính là bậc thầy Ngọc Tâm.

Nhưng mỗi khi ý nghĩ này nổi lên trong đầu, lập tức bị anh gạt bỏ.

Có lẽ trong tiềm thức, bản thân anh không muốn thừa nhận điều này.

Cô quá ưu tú… ưu tú đến mức liên tiếp khiến anh bất ngờ… Không! Không phải bất ngờ, mà là kinh ngạc thì đúng hơn.

Cao thủ hacker, đầu bếp hàng đầu, bây giờ lại thêm thân phận bậc thầy khắc ngọc.

Sao cô…

Sao lại biết nhiều thứ như vậy!

Cô mới hai mươi năm tuổi, cô có ba đầu sáu tay ư?



Rời khỏi thành phố Lâm, đến thành phố Bắc, trời đã vào đêm.

Xuống máy bay, Dụ Lâm Hải về thẳng dinh thự nhà họ Dụ, về đến nhà, người làm chào hỏi anh, anh cũng không để đi ý, đi thẳng lên tầng, hai ba bước đã biến mất trên cầu thang.

Câu “cô Trác đến” mà quản gia định nói bị nghẹn lại trong họng.

“Ông chủ bị làm sao vậy, vội đến mức ấy?”

Người làm Tiểu Phương nói: “Tôi đoán chắc chắn ông chủ biết cô Trác đến, vội lên tầng gặp cô ấy”.

“Nói vậy thì ông chủ và cô Trác đã làm lành rồi ư? Hai người gặp lại sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn, cho nên ông chủ mới vội như vậy…”, người làm Tiểu Hà to gan suy đoán.

Người làm Tiểu Anh nghe mà mặt đỏ tía tai: “Suỵt”, dám trêu đùa ông chủ, cô không muốn sống à?”

Người làm Tiểu Thanh nhíu mày: “Ông chủ và cô Trác làm lành rồi, thì bà chủ cũ phải làm thế nào? Chẳng phải nói ông chủ thường xuyên chạy đến thành phố Nam, muốn tái hôn với bà chủ cũ à?”

“Cô đừng ngây thơ thế, cô từng thấy mấy đôi ly hôn sau này lại tái hôn chứ? Gương vỡ khó lành, theo tôi thấy, khả năng cô Trác trở thành bà chủ mới rất cao, chúng ta hầu hạ cho tốt đi, cô ta không dịu dàng như bà chủ cũ đâu, là kẻ rất khó hầu hạ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK