Lý Vân thở nhẹ một hơi: “Anh không có quan hệ gì với tên họ Sầm đó, cũng không ăn ở hai lòng, anh đã giải thích với anh Trình tám trăm lần rồi, anh ấy vẫn không tin anh, anh cũng bị ép bất đắc dĩ, mới ra hạ sách này”.
Nam Mẫn nghe xong, cũng chẳng đồng cảm với anh tư của cô, hừ lạnh lùng một tiếng.
“Đáng đời. Chẳng trách anh Trình giận anh, người yêu cũ nên phải như đã chết, đừng quấy rầy cuộc sống của đôi bên. Âm hồn bất tán làm gì, lúc còn ở bên nhau không biết trân trọng, chia tay rồi thì bắt đầu làm mọi việc để gây chú ý, không biết là cơ hội đã bỏ qua thì sẽ không còn nữa sao? Đúng là hèn, đầu óc có vấn đề, rảnh rỗi quá đáng!”
Cái miệng cô bằng bằng bằng mắng liên hồi như súng được bật chốt, mắng cho Lý Vân thộn người: “Không phải, em nhầm rồi, không phải anh đeo bám người ta, là người ta đeo bám anh…”
“Được rồi, anh đừng lắm lời nữa, tự mình hối lỗi đi”.
Nam Mẫn tắt cuộc gọi video, bình tĩnh lại, gọi điện cho Trình Hiến: “Anh Trình, em là Tiểu Mẫn…”
Cô làm người hòa giải, chủ yếu là cảm thấy hai người này đến được ngày hôm nay cũng không dễ dàng, tuyệt đối đừng vì một số hiểu lầm mà giận nhau, không đáng.
Trình Hiến yên lặng nghe xong lời của cô, cất giọng trầm ổn: “Ừm, anh biết, chỉ là muốn cho tên nhóc đó một bài học, đừng động một cái thì làm người tốt, ban phát lòng đồng cảm”.
Nghe Trình Hiến nói chốc nữa anh ta sẽ về nhà xem sao, Nam Mẫn mới yên tâm, tắt máy rồi gửi tin nhắn cho anh tư của cô, Lý Vân vui mừng, chuyển hồng bao cho cô, Nam Mẫn ấn nhận không hề khách sáo.
Nhưng trong lòng vẫn bực bội.
Người yêu cũ phải như đã chết, đi ra khỏi cuộc sống của đôi bên, không liên lạc, ít nhất cô cũng cảm thấy phải như vậy.
Lúc yêu thì yêu hết mình vui vẻ, không yêu nữa thì dứt khoát quay người bỏ đi, vương vấn không dứt, dây dưa đeo bám, đều không phải là phong cách của cô, cũng không phải là kiểu cô thích.
Đạo lý đơn giản như vậy, sao Dụ Lâm Hải lại không hiểu chứ?
Nam Mẫn từ văn phòng viện trưởng đi ra thì thấy Tư Triết đeo balo từ phòng bệnh đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa, hai má hơi phồng lên, thở ra nhẹ nhõm như thoát khỏi kiếp nạn, giống như vừa trải qua hoạn nạn đời người gì vậy.
Nhìn dáng vẻ anh tuấn phóng khoáng của cậu ta, chân mày Nam Mẫn giãn ra mấy phần, đi đến khẽ gọi cậu ta một tiếng: “Tiểu Triết”.
Tư Triết nghe thấy liền quay đầu, nhìn thấy Nam Mẫn cũng nở nụ cười xinh đẹp, vừa rạng rỡ vừa tỏa sáng: “Chị, chị họp xong rồi à?”
“Ừm”.
Nam Mẫn ngước mắt quan sát vẻ mặt của cậu ta: “Cậu sao thế?”
Tư Triết hơi ngẩn người, không khỏi khâm phục sự sâu sắc quan sát tỉ mỉ của Nam Mẫn, giơ tay chỉ về hướng phòng bệnh, làm thế tay “chúng ta đi trước đi”.
Hai người cùng sánh vai đi ra ngoài.
Cho đến khi đến hành lang, vào thang máy, Tư Triết mới thẳng thắn: “Anh trai em phát hiện ra chuyện em làm thêm rồi, giáo huấn em một trận”.
Chạm phải ánh mắt Nam Mẫn nhìn qua, cậu ta lại vội bổ sung một câu: “Ồ, em không nói cho anh ấy biết chuyện chị là thái sư thúc của em, chưa được sự cho phép của chị, làm sao em dám tiết lộ thân phận của chị chứ”.
Dù sao chuyện Nam Mẫn biết y thuật đã khiến hai anh em họ kinh ngạc rớt cả cắm rồi, nếu nói thân phận đầu bếp hàng đầu của cô cho anh trai, Tư Triết cũng sợ Tư Đạc không chịu nổi.
Nam Mẫn hơi ngước mắt: “Tư Đạc không cho cậu ra ngoài làm thêm à?”
Tư Triết khẽ “ừ” một tiếng: “Anh trai em sợ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của em, nói khi còn đi học, thì phải học hành chăm chỉ, đừng phân tâm làm nhiều việc, thiếu tiền thì anh ấy có thể cho em, không cần tự đi kiếm tiền”.
Nam Mẫn gật đầu: “Anh ta nói rất đúng”.
Cô lại quay đầu nói với Tư Triết: “Anh trai cậu muốn tốt cho cậu”.
“Em biết anh ấy muốn tốt cho em, nhưng bây giờ em đã trưởng thành rồi, có thể giúp anh ấy san sẽ một phần món nợ, không thể cứ để một mình anh trai gánh vác gánh nặng của nhà, em cũng có phần”.
Tư Triết nói rất nghiêm túc, có vẻ non nớt của thiếu niên, nhưng tâm trí lại vô cùng trưởng thành, cuộc sống vất vả luôn thúc đẩy người ta trưởng thành.
Nam Mẫn thản nhiên hỏi: “Chẳng phải nợ bạc của bố cậu đã được trả hết rồi à? Còn có món nợ gì?”
Tư Triết mím môi, đôi đồng tử màu nâu nhạt nhìn cô không rời mắt, cất giọng nhẹ: “Món nợ của bố là do chị trả giúp bọn em, bây giờ chị là chủ nợ của bọn họ, em và anh trai vay số tiền này, sớm muộn cũng phải trả cho chị”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Năm mươi triệu thôi, không cần để trong lòng”, sau đó bổ sung một câu: “Trả dần là được”.
Tư Triết tỏ thái độ rất kiên quyết: “Em biết chị không thiếu tiền, nhưng vay thì phải trả là việc tất nhiên, hết nợ sẽ nhẹ người, trả được sớm, thì trong lòng hai anh em bọn em cũng được nhẹ nhõm”.
Thiếu niên có chí khí của thiếu niên, Nam Mẫn cũng không muốn đả kích cậu ta.
Chỉ nhẹ giọng nói: “Trả tiền cũng không vội trong một lúc, anh trai cậu nói đúng, bây giờ cậu còn là sinh viên, việc quan trọng nhất là học, bóng rổ, huấn luyện mới là nhiệm vụ hàng đầu của cậu, còn nhà hàng, mỗi tháng dành thời gian đến một hai lần là được, khi về tôi sẽ nói chuyện này với sư phụ cậu”.
Chương 247: Fan hâm mộ
“Đừng…”, cửa thang máy mở, Nam Mẫn bước ra ngoài, Tư Triết đi theo phía sau cô, dè dặt giải thích: “Chị à, em không trễ nải việc huấn luyện, đến nhà hàng theo sư phụ học nghề đầu bếp, với em, đó là việc để giải tỏa áp lực và được thư giãn, không mệt, thật đấy”.
Nam Mẫn nhìn cậu ta một cái: “Mệt hay không, cậu nói không tính, tôi hỏi sư phụ cậu là biết”.
“Em…”, Tư Triết còn định nói gì, điện thoại của Nam Mẫn bỗng đổ chuông, cô ra ý bảo Cố Hoành đưa Tư Triết lên xe trước.
Cố Hoành vỗ Tư Triết, cậu thanh niên quá cao, anh ta vốn định vỗ vai cậu ta, không ngờ vừa giơ tay chỉ vỗ đến cánh tay cậu ta, bầu không khí đầy vẻ lúng túng.
Tư Triết không phát hiện thấy vẻ lúng túng của Cố Hoành: “Anh Hoành…”
Cậu ta muốn nhờ Cố Hoành xin giúp, Cố Hoành lại tỏ vẻ muốn mà chẳng giúp nổi: “Thái sư thúc của cậu đầy tình thương, nhưng tổng giám đốc Nam của tôi rất mạnh mẽ, tất cả những chuyện cô ấy quyết định, tám con ngựa thêm chín con bò cũng không thay đổi được, cậu ngoan ngoan nghe lời, đừng phí sức nữa”.
Tư Triết: “…”
Là Nam Nhã gọi điện đến.
Nam Mẫn không muốn nhận điện, lại sợ cậu ta bám theo cầu xin, cô mà nhìn thấy cậu ta mở đôi mắt vô tội nhìn cô, thì cô sẽ mềm lòng, dứt khoát không cho cậu ta cơ hội này, bèn nhận điện.
“Có chuyện gì?”
Điện thoại vừa được kết nối, Nam Nhã ở đầu bên kia điện thoại đã cất giọng không vui: “Ngày kia là hôn lễ của tôi, chị chạy đi đâu thế?”
Nghe lời lên án vô lý này, Nam Mẫn vừa tức vừa buồn cười: “Tôi ở đâu liên quan gì đến cô, hôn lễ của cô chứ không phải hôn lễ của tôi”.
“Đương nhiên là hôn lễ của tôi!”
Nam Nhã khẳng định thân phận và địa vị của nhân vật chính là mình, lại nói: “Nhưng chị cũng phải đến! Chị là người nhà mẹ của tôi, sao chị có thể vắng mặt được? Nhưng chị đừng vọng tưởng anh Nguyên lưu luyến không quên được chị, bây giờ anh ấy là chồng tôi, chị có thể từ bỏ rồi”.
“Ừm, tôi chưa từng có lòng với Tần Giang Nguyên”.
Nam Mẫn hiếm khi rảnh rỗi đôi co với Nam Nhã: “Rốt cuộc cô muốn tôi đến hay không muốn cho tôi đến. Tôi mà đến, e là sẽ phá hỏng hôn lễ của cô”.
Nam Nhã lập tức cảnh giác: “Chị muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì hết”.
Ánh mắt trời gay gắt, Nam Mẫn bị chiếu đến khô người, lười biếng nói: “Tôi sợ tôi vừa xuất hiện, thì không ai chú ý đến cô dâu, dù sao cũng là hôn lễ của cô, tôi không muốn giọng khách lấn át giọng chủ”.
“…”
Nam Nhã như bị đâm vào tim.
Đúng là như vậy, từ nhỏ Nam Mẫn đã là người xinh đẹp nhất trong ba chị em họ, chỉ cần cô xuất hiện thì sẽ trở thành tiêu điểm, đây cũng là điều khiến cô ta ghen ghét nhất, luôn sống dưới cái bóng của cô.
Cô ta nghẹn họng, tức giận hét một tiếng: “Chị không thể trang điểm xấu đi chút hả!”
Nam Mẫn phì một tiếng: “Việc này hơi khó với tôi”.
“…”
“Hơn nữa, tại sao tôi phải trang điểm xấu đi vì cô? Vì mặt cô to, vì trông cô xấu hơn, hay là vì cô tìm được mỏ vàng làm chồng?”
“…”
Nam Nhã con định gào thét, Nam Mẫn thản nhiên nói: “Được rồi, tôi rất bận, nếu có thời gian thì tôi sẽ đến, tắt máy đây”.
…
Trêu chọc Nam Nhã, Nam Mẫn cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Lên xe đi về hướng đến sân bay.
Phía sau xe của cô, cách không xa có một chiếc xe sang trọng màu đen đi theo, cũng đi về hướng sân bay.
Trên đường, Nam Mẫn xử lý công việc, Tư Triết yên lặng ngồi một bên, không làm phiền, trong lòng cảm thán: Chị bận thật đấy.
Một mình cô phải quản lý cả một công ty lớn như vậy, chắc chắn rất vất vả.
Con đường ghồ ghề, chiếc xe rung lắc mà nhìn vào màn hình máy tính rất dễ chóng mặt hoa mắt, Nam Mẫn dụi mắt, Tư Triết lên tiếng đúng lúc: “Chị à, ngồi trong xe thì đừng làm việc, dễ bị say xe”.
“Ừm”, Nam Mẫn đáp một tiếng, gập máy tính lại.
Chuyện “Tư Đạc bị thương, đoàn làm phim đổi diễn viên” đã thành hot search, toàn bộ khu bình luận đều là lời lên án trách móc nhà sản xuất, cũng chính là cô.
Nam Mẫn thản nhiên lướt nhìn một cái, cô đã từng trải qua không ít lần sự điên cuồng của các fan hâm mộ và anh hùng bàn phím, vào thời đại internet, những chuyện mông to đều sẽ nhanh chóng lên men, bây giờ người đau đầu nhất có lẽ vẫn là lão Đổng và Triệu Tĩnh.
Tư Triết vặn mở một chai nước khoáng đưa cho cô, thấy cô nhận lấy uống một ngụm, động môi muốn nói gì, tài xế lại đột nhiên phanh gấp, cả xe bỗng lắc mạnh.
“Cẩn thận”, Tư Triết ôm lấy Nam Mẫn theo bản năng, bả vai đập mạnh lên ghế ngồi.
Nam Mẫn được bảo vệ, cả người hơi đổ về phía trước, trán đập lên cánh tay của cậu ta, nước trong chai văng ra hơn một nửa, gần như văng hết lên người Tư Triết.
Cậu ta cũng không để ý, quan tâm nhìn cô: “Chị à, chị có sao không?”
Nam Mẫn lắc đầu, ngẩng đầu nhìn và cau mày.
Cố Hoành ngồi trên ghế lái phụ, bị rung lắc đến đầu đập lên tấm kính chắn gió, đau đến trước mắt tối sầm, ôm đầu đang định mắng tài xế lái xe kiểu gì vậy thì phát hiện xe của bọn họ bị bao vây, còn bị ném không ít trứng gà và lá rau.
Bên ngoài là một đám đàn bà con gái nam nữ thiếu niên, kéo băng biểu ngữ tức giận la mắng bọn họ: Nhà tư bản độc ác, trả lại vai diễn của Tư Đạc cho chúng tôi!
Chương 248: Phản công
Chiếc xe đi chưa được bao xa, có lẽ nhóm fan hâm mộ này canh ở bệnh viện từ lâu, đi theo muốn cho cô một bài học.
Nhìn trứng gà và cà chua bị đập trên tấm kính, Nam Mẫn hơi đau đầu, cô không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là đám fan điên cuồng, mắng chửi trên thế giới mạng còn chưa đủ, còn hành động trong thế giới hiện thực, cũng không sợ bị bắt vào đồn.
Bọn họ không thể đợi thêm hai ngày, sự việc sẽ được giải quyết xong xuôi rồi.
Rất rõ ràng, bọn họ không đợi được, muốn lấy lại công bằng cho Tư Đạc.
Dù sao cũng là fan hâm mộ của Tư Đạc, chính Nam Mẫn cho người tung tin ra, Cố Hoành mím môi, chỉ cảm thấy cục sưng u trên đầu vẫn đau âm ỉ: “Tổng giám đốc Nam, sao tôi cảm thấy chúng ta giống như bê đá đập chân mình thế?”
Nam Mẫn động môi: “Câm miệng!”
Cô lại hỏi tài xế: “Có thể lái thoát ra không?”
Vừa nãy đám fan hâm mộ đột nhiên xông ra, tài xế suýt nữa đâm vào người ta, bây giờ vừa mới hết kinh hãi: “Bọn họ vây chặt quá, cố lái ra thì quá nguy hiểm, nếu đâm vào người ta thì phiền lắm”.
Tài xế ấn còi mấy tiếng, đám người hoàn toàn không tránh ra, tiếng ầm ĩ huyên náo vẫn rất lớn, bên ngoài đúng là đám người nhốn nháo phẫn nộ.
Trong đám người thị uy còn có bà lão tóc hoa râm, còn lớn tuổi hơn cả tài xế, tài xế giật khóe miệng, làm gì thế này, thật đúng là!
Vệ sĩ của Nam Mẫn ở trên chiếc xe phía sau, thấy vậy đều chen vào đám đông, bảo vệ Nam Mẫn, muốn đuổi đám người đi, các fan hâm mộ chống cự càng lợi hại hơn: “Cút đi, nhà tư bản độc ác!”
“Có tiền thì lợi hại lắm hả, có tiền thì có thể tùy ý thao túng số phận người khác hả? Dựa vào cái gì mà cô nói đổi là đổi vai diễn của Tiểu Tư!”
Một người phụ nữ trung niên vừa mắng vừa ném trứng gà, không hề đau lòng chút nào.
Cố Hoành không nhịn được kéo cửa kính xe xuống: “Tôi nói bà chị này, bà xách trứng gà về làm trứng tráng hành cho trẻ con trong nhà thì tốt biết bao, việc gì phải lãng phí như vậy. Thực sự không được thì làm cơm rang trứng cũng được”.
Bà chị đó trợn trừng mắt, lại ném một quả trứng gà đến.
“Tôi thích ném đấy, cậu quản được hả!”
Cố Hoành suýt nữa bị đập trúng, vội vàng kéo cửa kính xe lên.
Tài xế sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp tình huống này, run run nói: “Tổng giám đốc Nam, hay là… chúng ta báo cảnh sát đi?”
Cố Hoành bóp điện thoại do dự: “Dù sao cũng là fan hâm mộ của Tư Đạc, báo cảnh sát liệu có gây ảnh hưởng không tốt đến anh ta không?”
“Chị, báo cảnh sát đi”.
Không đợi Nam Mẫn lên tiếng, Tư Triết nói một câu.
Vẻ mặt cậu ta rất bình tĩnh, giọng cũng toát ra vẻ lạnh nhạt chưa từng có: “Theo đu idol không phải theo đuổi như vậy, bọn họ là fans hâm mộ của anh trai em, nhưng cũng không có quyền làm hại chị. Nếu anh trai em biết chắc chắn sẽ không vui, hơn nữa sẽ vô cùng áy náy, tự trách”.
Nam Mẫn khẽ gật đầu, bảo Cố Hoành gọi báo cảnh sát.
Hành vi của fan hâm mộ càng lúc càng dữ dội, cũng càng lúc càng nhiều người vây quanh chụp ảnh, nhìn thấy từng hòn đá đập lên tấm kính, cứ tiếp tục như vậy thực sự sẽ bị thương, Tư Triết mím môi, mở cửa xuống xe.
“Tiểu Triết!”
Nam Mẫn nhanh tay kéo cậu ta lại, cau mày nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Không sao đâu chị”.
Tư Triết quay đầu cười an ủi cô: “Nói thế nào thì em cũng là em trai của Tư Đạc, fan hâm mộ sẽ nể mặt em”.
Nói xong, cậu ta giằng khỏi tay của Nam Mẫn, nhanh chóng đóng cửa xe.
Lúc Tư Triết xuống xe đã bị đập không ít lên trứng gà và cà chua lên người, chất nhầy mát lạnh, màu vàng nhạt đập lên đầu của cậu ta, thuận theo trán chảy xuống bên má, chảy vào trong cổ áo.
Cậu ta lại không cau mày, cất cao giọng nói: “Các vị, tôi là em trai của Tư Đạc, xin mọi người nghe tôi nói”.
Vừa nghe là em trai của Tư Đạc, đám đông liền bình tĩnh lại.
Giọng sáng trong của Tư Triết vang lên: “Tôi hiểu tâm trạng theo đuổi idol của mọi người, nhưng xin mọi người lý trí một chút, đừng đưa ra phán đoán trước khi sự việc chưa rõ ràng, càng không thể làm chuyện vi phạm phát luật và gây mất trật tự, nếu không chỉ sẽ gây áp lực và ảnh hưởng không tốt cho anh trai tôi. Các vị phải tin tưởng tổng giám đốc Nam, cô ấy sẽ không đối tử tệ với Tư Đạc”.
Đám fan hâm mộ đang giận ngút trời vốn không nghe lọt lời của cậu ta: “Cậu là em trai ruột của Tư Đạc sao? Sao còn nói giúp cho nhà tư bản, con già đó đã cho cậu bao nhiêu lợi ích? Cút! Tư Đạc không có em trai như cậu, cậu không xứng!”
Nói xong, một quả trứng thối lại đập về phía Tư Triết.
“Đúng thế, trẻ ranh còn dám dạy bảo chúng ta, đừng tưởng cậu đẹp trai thì chúng tôi không dám đánh cậu, mau bảo cô ta ra đây!”
Lại một quả cả chua ném về phía Tư Triết, khi sắp đập lên mặt cậu ta, thì được một cánh tay đón được.
Sau đó quay trở lại con đường cũ.
“A!”
Một tiếng kêu thảm vang lên trong đám đông, người phụ nữ ném cà chua ôm mặt, khuôn mặt nhếch nhác, thì nghe thấy giọng lạnh lùng đâm xuyên ánh mắt trời, như ma âm xuyên tai: “Là tôi già hay bà già?”
Mọi người dừng hành động, đồng loạt nhìn qua cô gái bên cạnh Tư Triết, không khỏi trừng mở to mắt.