Lý Vân cũng một thân áo blouse trắng, vừa cùng Nam Mẫn rảo bước về phía khu phòng bệnh đặc biệt, vừa dặn đi dặn lại: “Tâm trạng của bệnh nhân không ổn định lắm, em nhớ chú ý thái độ và lựa lời một chút, đừng động vào thần kinh mẫn cảm của anh ta”.
“Vâng”, có loại bệnh nhân nào mà Nam Mẫn chưa gặp qua, ngay cả Dụ Lâm Hải khó hầu hạ như vậy cô cũng đã hầu hạ qua, còn sợ phải ứng phó không nổi người khác sao?
Khi tới trước cửa phòng bệnh, từ xa đã thấy một cô gái ốm yếu mảnh mai ngồi trên băng ghế không biết đang nghĩ gì như mất hồn.
Mãi cho đến khi Lý Vân gọi một tiếng ‘cô Lâm’, cô ấy mới định thần lại.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt vô cùng trong sáng xinh đẹp, dáng vẻ giống như hươu sao, đôi mắt to tròn ngấn nước, nhút nhát mà lanh lợi như chưa từng trải sự đời.
“Bác sĩ Lý”, cô gái khẽ đáp, trong giọng nói không giấu được sự nghẹn ngào, nhưng khóe miệng vẫn cố vẽ lên nét cười.
Cô không đứng dậy chỉ đưa mắt nhìn về phía Nam Mẫn, hỏi với giọng điệu nghi hoặc: “Đây chính là vị bác sĩ Grace vô cùng tài giỏi mà anh nói đó sao?”
“Đúng vậy, đây chính là bác sĩ Grace sẽ phẫu thuật cho Thẩm Nham”.
Lý Vân giới thiệu với cô.
Cô gái lúc này mới đứng dậy đưa tay về phía Nam Mẫn: “Bác sĩ Grace, bạn trai Thẩm Nham của tôi xin trông cậy cả vào cô”.
Thái độ của cô ấy đúng mực, chỉ là trong đôi mắt xẹt qua một tia hy vọng cùng khẩn cầu.
Nam Mẫn bắt tay cô, lạnh nhạt nói: “Phẫu thuật giao cho tôi, nhưng dù ca phẫu thuật suôn sẻ tới đâu thì cũng cần một quá trình phục hồi lâu dài, đó mới là chìa khóa giúp anh ta có thể đứng dậy được lên nữa hay không, mong các cô có thể chuẩn bị tâm lý trước”.
“Tôi hiểu, tôi đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với tất cả”.
“Tôi tin anh ấy sẽ đứng được lên, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp anh ấy đứng lên, bất luận sau này anh ấy có thể bước thẳng đứng lên hay không, tôi cũng sẽ đồng hành cùng anh ấy".
Nam Mẫn trong giây lát bị ánh sáng kiên quyết mà bình tĩnh trong mắt cô gái này đâm vào lòng.
Không biết vì sao cô lại nhìn thấy bóng dáng của bản thân từ trên người cô ấy.
Trên đường đến đây, Lý Vân cũng đã kể sơ qua cho cô biết Thẩm Nham có một người bạn gái là con gái của một gia đình giàu có và đã yêu anh ta rất nhiều năm.
Ngay cả khi anh ta trở thành điệp viên ngầm sống chết không rõ, cô ấy cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm anh ta, cuối cùng không dễ dàng gì mới được tìm thấy nhưng lại bị thương nặng, cách bại liệt chỉ còn nửa bước chân.
Nhà họ Lâm chỉ có một cô con gái quý giá này làm sao có thể đồng ý cho họ ở bên nhau đây? Lâm Lộc lại bất chấp tất cả, thà từ bỏ gia tài bạc triệu cũng không chút do dự chăm sóc cho người thương.
"Ở một khía cạnh nào đó, cô gái này thực sự rất giống em, anh cũng vì nhìn thấy bóng dáng của em trong cô ấy mới để tâm tới ca bệnh này, cũng không tiếc mời em ra tay”.
Lý Vân khẽ than: “Điều anh càng hy vọng chính là Lâm Lộc sẽ không giẫm lên vết xe đổ của em, một tấm chân tình hy sinh không vụ lợi từ đầu tới cuối người nhưng người bị thương tổn vẫn là bản thân”.
……
Đẩy ra cánh cửa phòng bệnh, Nam Mẫn không ngờ bên trong còn có bạn của bệnh nhân, càng không nghĩ tới bạn của Thẩm Nham chính là hai mặt hàng này.
Không chỉ cô Phó Vực càng ngỡ ngàng không kém.
Anh ta khoanh chân ngồi trên chiếc ghế bên giường và đang cùng chiến hữu cũ của mình huyên thuyên, cửa bỗng nhiên bị đẩy mở, anh ta theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn lại liền chạm phải gương mặt vừa quen thuộc vừa xinh đẹp của Nam Mẫn.
Sự xuất hiện của cô ở đây đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng choáng váng nhất chính là trên người cô còn đang khoác ÁO BLOUSE TRẮNG!
Đó không phải là thứ chỉ bác sĩ mới được mặc hay sao?
“Nam Mẫn?”
Phó Vực đứng phắt dậy, đôi mắt hoa đào trợn tròn: “Sao em lại ở đây? Còn mặc như thế? Hóa trang à? Cosplay sao?”
Cosplay cái đầu anh.
Nam Mẫn lười để ý tới anh ta, cô hoàn toàn coi Phó Vực, còn có Dụ Lâm Hải ở bên cạnh thành không khí mà đi thẳng đến chỗ bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, cầm lên bệnh án, theo thường lệ hỏi: "Thẩm Nham, đúng không?”
Thẩm Nham ‘ừm’ một tiếng.
"Tôi là bác sĩ phẫu thuật chính cho ca phẫu thuật hôm nay, anh cứ việc thả lỏng, không cần căng thẳng”.
Thái độ của Nam Mẫn khá ôn hòa nói ra câu này.
Thẩm Nham gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Grace”.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn đang mặc áo blouse trắng, tựa như trở lại ba năm trước, anh nằm trên bàn mổ, ngẩn ngơ nhìn một bóng người bận rộn bên cạnh.
Tất cả như không có gì thay đổi, nhưng mọi thứ lại đều đã đổi thay.
Phó Vực không nghĩ ngợi nhiều như anh, trong đầu anh ta lúc này đã trở nên trống rỗng, chỉ có một giọng nói không ngừng vang lên bên tai: Bác sĩ Grace, bác sĩ Grace, bác sĩ Grace…
Cuối cùng cổ họng bị kẹt cứng của anh ta cũng lấy lại âm sắc, gần như rống lên: “Em chính là bác sĩ Grace sao?”
Chương 285: Thế mà cậu lại ly hôn với cô ấy
Danh tiếng của bác sĩ Grace là thứ mà Phó Vực nghe như tiếng sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu.
Bởi vì năm đó Dụ Lâm Hải bị thương nặng đến mức nào, anh ta biết, xương cốt toàn thân sắp nát bấy đến nơi rồi, gãy vỡ rồi dập nát đủ kiểu, thế mà bàn tay vàng của bác sĩ Grace vẫn xếp lại cho anh từng miếng một.
Từ lúc đó, bác sĩ Grace đã trở thành vị thần trong lòng anh ta.
Quan trọng nhất, người ta còn là nữ!
Nữ thần hàng thật giá thật.
Hoàn toàn không thể ngờ được, nữ thần đó lại chính là Nam Mẫn! Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace đó ư?
Sao lại như thế được cơ chứ?
Nghe bảo năm đó Nam Mẫn chỉ là một hộ công bình thường bên cạnh Dụ Lâm Hải thôi mà?
Nhưng trên đời này chuyện quái gì lại chả xảy ra được, nếu nó dính tới Nam Mẫn, thì không thể cũng thành có thể.
Nam Mẫn, cũng chính là bác sĩ Grace nhíu mày lại thật chặt, ánh mắt khó chịu đảo qua Phó Vực: “Gào thét cái gì thế, bệnh viện cấm ồn ào, la nữa tôi mời anh ra ngoài đấy”.
“…”, Phó Vực mím chặt môi lại.
Được rồi, giọng nói kiêu căng ngạo mạn, thái độ lạnh nhạt này, ngoài Nam Mẫn ra thì không ai dám như thế với anh ta cả.
Nhưng anh ta vẫn có cảm giác như mình đang mơ…
Phó Vực giơ tay ra trước mặt Dụ Lâm Hải: “Cậu nhéo tôi cái đi”.
Dụ Lâm Hải quay sang nhìn anh ta, với hành động dưng không đòi ăn đòn này, tất nhiên anh rất vui vẻ thỏa mãn Phó Vực, trực tiếp giơ tay vỗ bốp một cái thật mạnh vào đầu anh ta, suýt chút nữa đã khiến Phó Vực ngã úp mặt xuống sàn nhà.
Phó Vực đau đến mức la làng la xóm, đau lòng xoa gáy mình, trừng mắt với Dụ Lâm Hải: “Cậu không thể nhẹ tay một chút được hả?”
“Đau đớn sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn”, Dụ Lâm Hải không hề đau lòng một chút nào.
“…”
Phó Vực ai oán, anh ta tỉnh thì có tỉnh, nhưng mà suýt chút nữa là đi chầu Diêm Vương luôn, bèn lên án: “Cậu đúng là gã đàn ông tàn nhẫn mà!”
Lý Vân là người trong giới nên cảm thấy cảnh tượng này có hơi khó tiêu hóa một chút.
“Hai người muốn đánh muốn mắng thì mời ra ngoài, đừng có ở đây làm con người ta cay mắt, ảnh hưởng đến tâm sinh lý của bệnh nhân”.
Nam Mẫn nói xong thì Thẩm Nham nằm trên giường bệnh đã bổ sung: “Bác sĩ Grace nói rất đúng, lúc hai người các cậu còn ở trong quân đã thấy buồn nôn rồi, thích thể hiện tình cảm thì chơi một mình thôi, làm người ta cay mắt là thiếu đạo đức đấy”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày: “…”
Phó Vực vội vàng xua tay giải thích: “Bọn tôi không có quan hệ đó đâu nhé, chỉ có mình cậu ta đơn phương tôi thôi”.
Dụ Lâm Hải lạnh giọng nói: “Chủ ngữ, vị ngữ bị ngược rồi”.
“…”, Phó Vực trừng lớn hai mắt: “Má, cậu giỏi!”
Thẩm Nham không nói gì, chỉ ném cho họ ánh mắt khinh thường, không chỉ cay mắt, mà còn chói tai.
Nam Mẫn mặc kệ bọn họ, tự tay kiểm tra tình trạng sơ bộ của Thẩm Nham, cũng không khác hồ sơ bệnh án là mấy, có một số điểm sai lệch cô cũng sửa lại cả rồi.
Khác với nét chữ rồng bay phượng múa của bác sĩ khác, Nam Mẫn viết hồ sơ bệnh án bằng hành thư, thể chữ thoải mái lại lưu loát, đẹp đẽ nhưng khí phách, Dụ Lâm Hải bên cạnh nhìn, trong lòng lại rung động.
“Mười giờ tiến hành phẫu thuật, chuẩn bị bây giờ là vừa rồi đấy”.
Nam Mẫn khép hồ sơ bệnh án lại, khẽ gật đầu với Lâm Lộc vẫn còn đứng ngoài cửa với vẻ mặt đầy căng thẳng, sau đó cùng nhóm Lý Vân ra ngoài.
Vừa ra cửa, Lý Vân lập tức tranh thủ thời gian hỏi: “Tên mặc đồ màu đen đó chính là Dụ Lâm Hải, chồng cũ của em hả?”
“Ừm”, mặt Nam Mẫn vẫn không chút thay đổi, đáp.
Vài năm trước Lý Vân có trông thấy ảnh chụp Dụ Lâm Hải, tất nhiên cũng biết dáng vẻ của người mà em gái mình yêu thầm đã lâu, lại dồn hết vốn liếng cứu con người ta từ quỷ môn quan về.
“Trăm nghe một bằng một thấy nha”, Lý Vân làm bộ làm tịch cảm thán, sau đó lại quay trăm tám mươi độ: “Nhưng mà trông cứ thấy IQ thấp thế nào ấy”.
Nam Mẫn lại “ừm” thêm tiếng nữa, không phải là chỉ số IQ thấp, mà có thể nói luôn là ngu ngốc!
Lý Vân lại hỏi: “Tên cứ la oai oái kia là ai?”
“Bạn thân anh ấy, cậu ấm nhà họ Phó thành phố Dung, Phó Vực”.
Lý Vân giật mình, trợn tròn mắt, “à” một tiếng: “Cũng là một kẻ làm mưa làm gió ha”.
Nam Mẫn hừ một tiếng: “Hai tên đó mà tụ lại một chỗ, có thể bán được năm trăm”.
Lý Vân không nhịn được, cười thành tiếng.
Trong phòng bệnh, Nam Mẫn vừa đi thì Phó Vực đã bùng nổ, đen mặt chất vấn Dụ Lâm Hải: “Cậu biết Nam Mẫn là bác sĩ Grace từ trước rồi hả? Sao lại không nói với tôi!”
Dụ Lâm Hải đang thả hồn suy nghĩ, qua loa có lệ với anh ta: “Thì muốn cho cậu bất ngờ đó còn gì”.
“Bất con mẹ nó ngờ hả, bật ngửa thì đúng hơn đấy!”
Phó Vực cảm thấy mọi dấu chấm than trong đời mình đều được dùng cho khoảnh khắc anh ta nhìn thấy Nam Mẫn, vẻ mặt vẫn dừng lại ở cái nét không thể tin nổi.
“Nam Mẫn lại là bác sĩ Grace, nói thế tức là cô ấy tự tay thực hiện cuộc phẫu thuật cho cậu ba năm trước? Cô ấy cứu cậu, còn biến mình thành hộ công ở lại chăm sóc bên cạnh cậu suốt ba năm, mãi đến khi cậu khỏi hẳn! Người con gái thần tiên gì thế không biết? Vậy mà cậu lại ly hôn với cô ấy!”
“Cái gì?”
Chương 286: Dụ Lâm Hải của quá khứ
Thẩm Nham đang hóng hớt nãy giờ, nghe tới đó thì cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhìn Dụ Lâm Hải: “Bác sĩ Grace là vợ cũ của cậu hả?”
Đôi môi mỏng của Dụ Lâm Hải mím thành đường thẳng, im lặng không nói.
“Không chỉ thế đâu nhé, cậu có nhớ mười năm trước lúc chúng ta vào Mật Lâm thực hiện một nhiệm vụ, cứu một cô bé bí ẩn không?”
Thẩm Nham cẩn thận suy nghĩ: “Tôi nhớ hình như là có nhiệm vụ như thế, nhưng không nhớ rõ cô bé trông thế nào, năm đó cô bé được Lâm Hải ôm ra đúng không?”
Anh ta nói xong thì đồng tử co rụt lại: “Cô bé đó, đừng nói cô bé là… Bác sĩ Grace nha?”
“Chúc mừng cậu, trả lời đúng rồi”.
Tâm trạng Phó Vực hết sức phức tạp, không biết là hận mối duyên đó không rơi xuống đầu mình, hay là hận mình thua ngay từ khi bắt đầu.
Nhưng bây giờ, anh ta phải làm thế nào để đuổi Dụ Lâm Hải ra khỏi trái tim Nam Mẫn, sau đó bỏ bản thân mình vào trong đây?
——
Phẫu thuật này được thực hiện rất lâu, từ mười giờ sáng đến tận hai giờ chiều, đằng đẵng bốn tiếng.
Lâm Lộc lo lắng bất an chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt căng thẳng và lo lắng.
Phó Vực an ủi cô ấy: “Đừng sợ, không sao đâu. Lão Thẩm là người từng vượt qua bao quỷ môn quan, có được người vợ tốt như cô ở ngoài chờ, chắc chắn cậu ấy sẽ thắng lợi trở về!”
Lâm Lộc cố cong môi cười gượng, vẫn thành nụ cười khổ: “Trong lòng anh ấy tôi chẳng là gì cả. Tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy lại không thích tôi, tất cả đều do tôi đơn phương mà thôi”.
Cái gọi là “bạn gái" đó cũng chỉ là thân phận cô ấy tự nhận để dễ bề chăm sóc Thẩm Nham, anh ta chưa từng thừa nhận.
Ngoài tiền bạc, cô ấy không thể cho anh thêm bất kỳ một sức mạnh nào.
Phó Vực thấy mình không an ủi được người ta, còn khiến con người ta đau lòng thì vội vàng chuyển đề tài: “Cô không tin bản thân mình cũng phải tin tưởng bác sĩ Grace chứ, cô ấy là thần y, có thấy tên này không…”
Anh ta vỗ vai Dụ Lâm Hải, dùng anh làm nhân chứng sống để an ủi Lâm Lộc.
“Năm đó thằng ranh này bị tai nạn xe cộ, bị thương còn nặng hơn cả lão Thẩm, bây giờ vẫn sống vui sống khỏe đấy thôi? Có Grace ở đây rồi, chắc chắn sẽ không thành vấn đề!”
Sắc mặt Lâm Lộc thoáng dịu đi, thật lòng thật dạ nói tiếng “cảm ơn”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lại trắng như tờ giấy, đầu cứ đau nhói lên.
Phải nói là từ khi nhìn thấy Nam Mẫn mặc áo blouse trắng, ký ức đã biến mất bỗng chốc ùa về trong đầu anh, vô số hình ảnh như đèn kéo quân ập tới, hiện lên trước mắt anh, khiến đầu anh đau như muốn nứt ra.
Một số đoạn ký ức anh bỏ quên cũng dần được bổ sung lại.
Dụ Lâm Hải chợt nhớ ra, ba năm trước trên con đường cao tốc, anh biết được tin nhà họ Trác xảy ra chuyện không may bèn vội vàng chạy từ công ty con về thành phố Bắc.
Nhưng nửa đường lại nhận được cuộc điện thoại chia tay của Trác Huyên…
Cô ta khóc nói: “Anh Hải, xin lỗi anh, tuy là em rất yêu anh nhưng để giữ được nhà họ Trác, em không thể nào ở bên anh được nữa. Anh nói bác Dụ tha cho nhà em một con đường sống đi. Chúng ta, chia tay đi”.
Anh còn chưa lên tiếng thì Trác Huyên đã cúp điện thoại, gọi lại lần nữa thì cô ta đã tắt máy.
Thật ra anh muốn nói cho cô ta biết rằng chia tay cũng phải gặp thẳng mặt nhau nói, đó mới là sự tôn trọng dành cho nhau.
Khi đó, sự cố chấp của mẹ cùng với sự vứt bỏ của bạn gái đã đẩy anh xuống hố sâu của cảm xúc, lúc chạy tới ngã tư, anh đã không giảm tốc độ xe, một chiếc xe tải cũng thế, nó lao thẳng về phía anh…
Ầm!
Trong những hình ảnh mờ ảo, hỗn độn đó, anh trông thấy bản thân mình của quá khứ.
Bố mẹ anh luôn cãi nhau, bố đẩy cửa ra bỏ đi, mẹ lại tức giận đến run cả người, tất cả những thứ có thể đập trong nhà đều vỡ nát, bên ngoài vang vọng tiếng loảng xoảng, leng keng, hệt như tiếng pháo trong ngày mừng năm mới vậy.
Nếu đó là cách để chào đón một năm mới sang, thì ngày nào nhà họ cũng ăn mừng như thế cả.
Về việc giáo dục con cái, bố anh không có quyền lên tiếng, mẹ anh lại dạy dỗ anh rất nghiêm khắc. Không biết có phải là giận chó đánh mèo hay không, cứ mỗi lần cãi nhau với bố, mẹ lại đến kiểm tra bài tập về nhà của anh.
Sai một chữ, hoặc là một bài toán nào đó cũng sẽ bị trách phạt thật nặng.
Đánh xong, mẹ anh lại ném roi qua một bên, giữ lấy vai anh, cực kỳ nghiêm khắc ra lệnh anh phải trở thành một người nổi bật.
“Con nhất định phải liều mạng trở thành người xuất sắc nhất của nhà họ Dụ, lấy lại tất cả thể diện đã mất bởi bố con! Con nghe rõ chưa! Con trai của Dụ Phượng Kiều này phải là rồng trong biển người!”
Trước kia, Dụ Lâm Hải luôn khao khát tình thương của bố, lại sợ hãi tình thương của mẹ.