Tô Âm cúi đầu, gảy gảy ngón tay: “Nói cũng nhiều lắm…”
Đúng là Nam Mẫn nói không ít, hơn nữa câu nào cũng đâm thẳng vào tim.
“Cô nói cho cháu biết nhé Tô Âm, yêu ai là chuyện của cháu. Đừng nói tới việc cháu yêu một người hơn mình mười tuổi, dù cháu yêu một lão già, quyết tâm muốn đến với người đó, thì gia đình phản đối có tác dụng gì?”
“Cháu có thể yêu một người, nhưng không thể vì người cháu yêu mà tổn thương những người thân đã yêu thương cháu. Rồi sẽ có một ngày cháu hiểu ra được, tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc đời cháu, vì nó mà đánh mất bản thân mình, tổn thương người nhà, thì hoàn toàn không đáng”.
“Gia đình nuôi cháu như hoa như ngọc, hồn nhiên sáng ngời, là để cháu có được hạnh phúc, chứ không phải để cháu dán lấy một người đàn ông, vì một người không thương cháu mà vứt bỏ tôn nghiêm, thân phận, thậm chí là cơ thể và thể diện của cháu”.
“Thường thì đàn ông sẽ không từ chối phụ nữ tự dâng mình đến miệng. Nhưng cái gì có được quá dễ dàng, thì họ cũng không quý trọng. Một người con gái, nếu sống lưng không thể thẳng và mặt mũi cũng không còn, thì cháu nghĩ mình có lấy được sự tôn trọng cũng như yêu thương từ người đàn ông đó không?”
“Cô cũng không ngại nói cho cháu biết, cháu có thể yêu Phó Vực, thậm chí là kết hôn. Nhưng cháu phải sống thật tốt, nếu Phó Vực tổn thương cháu, gia đình sẽ không bỏ qua cho anh ta. Cháu yêu anh ta, với anh ta mà nói có thể là gánh nặng và phiền phức, thế thì cháu có muốn tiếp tục không?”
Đó là những điều mà Tô Âm chưa từng nghĩ tới, nó cũng tạo ra sự kích thích và rung động khá lớn với tâm hồn non nớt của cô bé.
Tô Duệ nhìn gương mặt có vẻ đăm chiêu của con gái, tuy không biết Nam Mẫn rốt cuộc đã nói cái gì, nhưng chắc chắn đều là kinh nghiệm của bản thân cô, bèn hỏi: “Nghe có lọt tai không?”
Tô Âm nghĩ nghĩ, rồi thành thật trả lời: “Lọt được một nửa”.
“…”
Tô Duệ thầm nghĩ: Đúng là đàn gảy tai trâu, mà trâu nghe hiểu được một nửa cũng không phải chuyện dễ dàng.
*
Camera hành trình đã quay lại rất rõ ràng, có thể thấy Trác Nguyệt biết trước đầu xe có người nhưng vẫn lao tới.
Nam Mẫn kiện Trác Nguyệt có ý đồ mưu sát, tính xác thực là khá cao.
Trác Nguyệt lại liều mạng không chịu khai, nói khi đó xe vẫn chưa tắt máy, mà bà ta đang giẫm phanh xe, bản thân không cảm nhận được xe di chuyển, dù bà ta thật sự bất cẩn nhầm phanh thành chân ga thì cũng không phải là cố tình.
Quan trọng nhất là, xe của bà ta chỉ lướt qua thôi, không tạo thành thương tổn gì cho Nam Mẫn, tại sao lại nói bà ta có ý đồ mưu sát?
“Còn nữa”, bà ta nhìn sang Nam Mẫn: “Video từ camera hành trình của tôi nằm trong xe, cô Nam chưa được sự đồng ý của tôi đã đánh cắp nó, tôi không biết cô ta dùng thủ đoạn gì, nhưng nó đã ảnh hưởng rất lớn đến sự riêng tư của tôi”.
Nói xong câu đó, bà ta không phát ngôn thêm gì nữa, nói là bản thân có quyền giữ im lặng, chờ đợi luật sư của mình đến.
Dụ Lâm Hải và Phó Vực đều làm chứng cho Nam Mẫn, hai bảo vệ lại nói đỡ cho Trác Nguyệt, nhân chứng đưa lời khai quá rắc rối, cũng không có thương tổn gì đến người và của, chỉ xem camera theo dõi cũng không thể phán quyết được gì.
Nhất thời, cảnh sát cũng khó xử, muốn khuyên đôi bên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, mâu thuẫn gì thì giải quyết riêng với nhau là được.
Đang hòa giải, thì Thẩm Lưu Thư dẫn theo luật sư ăn mặc chỉnh tề đi đến.
Trác Nguyệt vừa trông thấy Thẩm Lưu Thư thì thái độ lạnh lùng cao quý lập tức trở nên yếu ớt, như cô gái nhỏ chịu uất ức nhào vào lòng ông ta: “Anh tới rồi, em đang bị người ta đổ hết mọi oan ức lên đầu đây này!”
Lời vừa ra khỏi miệng thì đã bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã, vùi đầu vào ngực ông ta khóc không ngừng.
Mọi người ở đó trông thấy thế đều trợn mắt há hốc miệng.
Trác Nguyệt là hoa đán của đài Hoàn Á, mà ông Thẩm này cũng nổi tiếng ít nhiều, tuy quan hệ của bọn họ đã là bí mật không kín trong giới, nhưng tận mắt nhìn thấy, mọi người vẫn có lòng hóng hớt.
Ông Thẩm này cũng lắm phước, được người đẹp yêu thương nhung nhớ, khiến con người ta hâm mộ không sao tả được.
Thẩm Lưu Thư khẽ ôm lấy Trác Nguyệt, ánh mắt lại thản nhiên đảo quanh.
Ông ta nhận được điện thoại của Trác Huyên, biết Trác Nguyệt xảy ra chuyện, lẽ ra không định tới, nhưng nghe nói chuyện này liên quan đến Nam Mẫn, cả con trai ông ta cũng dính vào nên mời rời khỏi bữa tiệc, vội vã chạy tới.
Chương 362: Dựa vào cái gì mà bỏ qua?
Sau khi biết rõ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, ông ta liếc Trác Nguyệt một cái, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, ý lạnh lọt vào trong mắt bà ta, khiến đáy lòng Trác Nguyệt trầm xuống.
Trái tim bất chợt trở nên thấp thỏm.
Thẩm Lưu Thư nhìn Dụ Lâm Hải, lại chuyển hướng ánh mắt sang Nam Mẫn, giọng nói ôn hòa bình thản: “Mẫn, chuyện hôm nay quả đúng là Trác Nguyệt không hợp đạo lý, có thể nể tình chú, bỏ qua cho cô ấy được không?”
Môi Nam Mẫn hơi mím lại, đang định mở miệng, phía cửa truyền đến một tiếng gào lớn.
“Dựa vào cái gì mà bỏ qua? Thẩm Lưu Thư, mặt mũi ông đáng giá vậy sao?”
Thẩm Lưu Thư, Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải lần lượt nhìn theo tiếng hét, thấy Bạch Lộc Dư đẩy Dụ Phượng Kiều ngồi trên xe lăn chậm rãi đi vào.
Đại sảnh cục công an vốn đang ngột ngạt huyên náo bỗng chốc lại thêm một luồng khí lạnh.
Mắt phượng Dụ Phượng Kiều khẽ nâng lên, lạnh lẽo nhìn qua: “Ai dám làm đau con gái tôi, bà đây không tha cho cô ta đâu!”
Vừa nhìn thấy Dụ Phượng Kiều đi tới, Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải gần như cùng đứng dậy, đi về phía cửa nghênh đón.
“Dì Dụ”.
Nam Mẫn gọi Dụ Phượng Kiều một tiếng, lại ngẩng lên nhìn về phía Tô Duệ và Bạch Lộc Dư: “Sao mọi người lại cùng nhau qua đây?”
Bạch Lộc Dư nói: “Gặp nhau ở tiểu khu thì cùng nhau đến thôi”.
Dụ Phượng Kiều nắm tay Nam Mẫn, hòa lẫn vẻ dịu dàng và ngang ngược làm một: “Yên tâm, có mẹ ở đây, cho dù là ai cũng không bắt nạt con được đâu”.
Khóe miệng Nam Mẫn khẽ giật giật.
Dụ Phượng Kiều nghe nói Nam Mẫn đến, không kịp chờ đợi muốn đến thăm cô, vừa đến cửa tiểu khu thì gặp đoàn người Bạch Lộc Dư, Bạch Lộc Dư rất có ấn tượng với mẹ chồng cũ này của Nam Mẫn, anh ta lễ phép tiến lên chào hỏi.
Biết được bên Nam Mẫn xảy ra chút chuyện, còn liên quan đến Trác Nguyệt và Trác Huyên, Dụ Phượng Kiều sợ cô chịu thua thiệt, đương nhiên muốn qua làm chỗ dựa cho cô!
Nhìn thấy Dụ Phượng Kiều tới, sắc mặt Thẩm Lưu Thư sáng lên, sắc mặt Trác Nguyệt thì nháy mắt trở nên đổ sụp.
Người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào.
Giống như tuyên bố chủ quyền, Trác Nguyệt kéo cánh tay Thẩm Lưu Thư, đối mặt với Dụ Phượng Kiều đang được đẩy qua, bà ta cười tủm tỉm: “Chị Kiều, chân không tốt còn đi qua đi lại làm gì, chút chuyện nhỏ thôi mà, quả thật không cần kinh động đến chị đâu”.
“Chuyện của cô chẳng đáng nhắc tới, nhưng liên quan đến Mẫn thì chính là chuyện lớn, tôi há có thể ngồi im không quan tâm?”
Mặc dù Dụ Phượng Kiều ngồi ở đó, nhưng khí chất chấn nhiếp toàn bộ nơi này, khiến đại sảnh đang ồn ào náo động lập tức trở nên im lặng.
Đừng nói Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải, còn có Tô Duệ và Bạch Lộc Dư đứng sau lưng bà.
Mấy người đứng ở đó giống như tập trung thiên quân vạn mã, khí thế bức người.
Còn Tô Âm và Phó Vực đã không thấy bóng người.
…
Phó Vực vừa nhìn thấy Tô Âm, anh ta không nhịn được dẫn người qua một góc, mặt mày sa sầm, xách theo một túi hạt dẻ cười.
“Trong hạt dẻ cười này của em cho thứ gì vậy, hại anh cười thiếu chút nữa khóc cha gọi mẹ”.
Tô Âm trợn trùng mắt nhìn túi hạt dẻ cưởi bị xé ra một nửa: “Cái này… sao lại ở trong tay anh?”
Phó Vực chột dạ sờ mũi: “Lấy từ trong túi của em”.
Trẻ con tuổi này dường như đều rất chú trọng đến riêng tư, không thích người ta tùy tiện lục túi của mình, chứ đừng nói còn ăn trộm đồ ăn trong túi.
Phó Vực đã sẵn sàng bị nhóc con mắng mỏ một trận, không ngờ Tô Âm chỉ đứng ngây ra nhìn anh ta, sau đó hỏi: “Anh đã ăn nửa gói rồi sao?”
“Không”, Phó Vực đáp.
“Vậy thì tốt”, Tô Âm thở phào nhẹ nhõm.
Phó Vực lại nói: “… là chỉ còn thừa nửa gói này. Mấy thứ khác anh đều ăn rồi”.
Tô Âm: “!!!”
“Anh Phát Tài”.
Tô Âm vô cùng đau đớn, chìa tay sờ trán anh ta: “Đầu anh hồi nhỏ không phải bị úng nươc đấy chứ?”
Phó Vực: “?”
Đây là đang mắng anh ngu sao?
…
Mắt thấy người tới càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn phô trương ngày càng lớn, nhân viên cảnh sát thụ án bắt đầu nhức đầu.
Viên cảnh sát mới đến là fan hâm hộ trung thành của Trác Nguyệt, làm thế nào anh ta cũng không tin một nữ thần tao nhã động lòng người lại có tâm tư xấu cố ý lái xe đâm người như vậy, anh ta vẫn đang cố gắng hết sức hỗ trợ hòa giải.
“Chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải lớn chuyện chứ?”
Dụ Phượng Kiều liếc nhìn anh ta: “Cậu mới đến đúng không? Tốt nghiệp trường cảnh sát? Có hiểu luật pháp không? Chuyện liên quan đến mạng người, sao lại thành chuyện nhỏ?”
Viên cảnh sát: “…”
Chương 363: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Viên cảnh sát già nhìn thấy học trò chịu thua, đang lựa chọn từ ngữ thì Dụ Phượng Kiều giọng điệu cứng rắn nói: “Nếu công an quận không giải quyết được thì chúng tôi đến tổng cục, tôi không cãi vã với mấy người nữa, gọi trưởng công an quận của mấy người qua, hoặc tôi trực tiếp gọi cho Hàn cục”.
Tô Duệ và Bạch Lộc Dư đứng ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cong khóe môi.
Cảm giác ‘cáo mượn oai hùm’ đã rất lâu rồi không trải qua, khi mẹ còn sống mới thấy chuyện này.
Hơn nữa thái độ này của mẹ Dụ có khí chất thật sự giống y đúc mẹ.
Càng khiến họ có thêm cảm giác thân thiết một cách khó hiểu.
Nam Mẫn đứng gần Dụ Phượng Kiều nhất, cảm giác này càng thêm mãnh liệt, bất kể lúc nào có người chặn phía trước mặt để bảo vệ mình cũng khiến mình cảm động.
Cho dù hôn nhân của cô và Dụ Lâm Hải là một mảng hỗn độn, nhưng Nam Mẫn mãi luôn ghi nhớ trong tâm khảm tình cảm của người nhà họ Dụ và Dụ Phượng Kiều đối với cô.
Trưởng công an quận chạy đến rất nhanh, sau khi ông ta đầu đầy mồ hôi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, mồ hôi trên trán lại chảy càng nhiều.
Ông ta không đắc tội nổi cô cả nhà họ Dụ, nhưng Thẩm Lưu Thư và ông ta có giao tình sâu đậm, theo như ông ta thấy đây không phải vụ án hình sự gì, mà là một trận nội đấu nhà giàu mà thôi, tranh đấu giữa vợ đầu và tình nhân, vẫn phải xuống tay với người đàn ông kẹp giữa bọn họ.
Trưởng công an quận gọi Thẩm Lưu Thư sang một bên, bất đắc dĩ nói: “Lão Thẩm à, nhiều năm như vậy rồi mà ông chưa giải quyết xong hai người phụ nữ này à? Vẫn đánh nhau túi bụi”.
Thẩm Lưu Thư nhìn chính giữa đại sảnh, hai người phụ nữ một ngồi một đứng gươm súng sẵn sàng, đôi mắt sâu thẳm hơi ngẩng lên.
Người này nói sai rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, người phụ nữ từ đầu đến cuối ông ta không giải quyết được cũng chỉ có một người mà thôi.
Trưởng công an quận đến cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất cũng phổ biến một chút kiến thức pháp luật cho người nào đó.
“Căn cứ vào ‘luật hình sự’ của nước ta, đã ra tay thực hiện hành vi phạm tội, vì lý do ngoài ý muốn phần tử phạm tội không đạt được như ý muốn, là phạm tội không thành công. Đối với phạm tội không thành công, có thể đối chiếu theo thành công mức độ nhẹ hoặc giảm bớt xử phạt.
Cố ý mưu sát nghi ngờ có dính líu đến tội cố ý giết người, tình tiết nghiêm trọng, xử tử hình, tù chung thân hoặc lĩnh án mười năm tù trở lên; tình tiết nhẹ, xử lý trên ba năm dưới mười năm tù có thời hạn”.
Vừa dứt lời, Trác Huyên không dám tin trợn trừng hai mắt, bịt miệng hít lại một hơi lạnh: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Sắc mặt Trác Nguyệt lập tức trở nên tái nhợt.
Chuyện dường như còn nghiêm trọng và khó giải quyết hơn bà ta tưởng tượng.
Đột nhiên bà ta hạ quyết tâm, chỉ có thể coi Thẩm Lưu Thư làm cái phao cứu mạng cuối cùng: “Lưu Thư, anh giúp em với, em thật sự không cố ý…”
Thẩm Lưu Thư im lặng, đừng nói có phải cố ý hay không, người không phải cỏ cây mà có thể vô tình, ông ta đã đến đây rồi, đương nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ ở bên mình nhiều năm như vậy bị tống vào tù.
Một lúc sau, ông ta chậm rãi mở miệng: “Kiều à, oan gia nên cởi không nên buộc, có thể cứ như vậy qua đi được không? Mấy người có yêu cầu gì, hễ tôi có thể đáp ứng thì cứ việc nói”.
Dụ Phượng Kiều khẽ xùy một tiếng: “Thẩm Lưu Thư, ông đúng là khoe mẽ anh hùng quen rồi. Có phải cô ta giở trò cho ông xem không?”
Thẩm Lưu Thư mím môi, trên mặt thoảng qua một chút khó chịu.
Dụ Phượng Kiều cười lạnh nói: “Được, lúc trước tôi tác thành cho ông, hôm nay tôi vẫn tác thành cho ông. Chi bằng ông nhận tội thay người phụ nữ yêu quý của mình, thay cô ta vào ngục đi, thế nào?”
Mặc dù Phượng Kiều đang cười, nhưng lời nói ra lạnh lẽo dị thường.
Thẩm Lưu Thư im lặng, môi mỏng mím chặt một đường.
Ông ta là một người cực kỳ thích thể hiện, hôm nay ngay trước mặt một đám tiểu bối, Dụ Phượng Kiều không cho mình một chút mặt mũi, sắc mặt nhất thời không nén được giận.
“Bà nhất định phải hùng hổ dọa người như vậy sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải trầm xuống, gần như cùng bước lên trước một bước, đứng chặn trước mặt Dụ Phượng Kiều.
“Thẩm đài trưởng”, Nam Mẫn nặng nề mở miệng: “Chuyện hôm nay hình như không liên quan gì lớn đến chú, chú ra mặt thay cho bà Trác Nguyệt, dám hỏi chú là người như thế nào với bà ta? Là họ hàng trực hệ của bà ta sao?”
Một câu nói giống như xé rách da mặt mỏng của Thẩm Lưu Thư, ông ta mím môi, không nói gì.
Chương 364: “Quan hệ nam nữ đàng hoàng?”
Trác Nguyệt tiến lên nghênh đón, lại lần nữa kéo cánh tay Thẩm Lưu Thư, đường đường chính chính tuyên bố: “Mặc dù tôi và Lưu Thư không kết hôn, nhưng chúng tôi là quan hệ nam nữ đàng hoàng, anh ấy ra mặt thay có tôi, có gì mà không thể?”
“Quan hệ nam nữ đàng hoàng?”
Nam Mẫn cười ha ha: “Bà Trác Nguyệt, bà không nhớ vụ ức hiếp trên mạng sao? Năm đó làm sao phá hoại gia đình hạnh phúc của người ta, cướp đi người chồng, lý lịch sáng loáng đến mức vừa tra trên mạng liền dài mười mấy trang, ghi lại vô cùng rõ ràng. Dù có tẩy trắng rồi, bà tưởng bà thật sự trở thành đóa hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Cũng đúng, bà là một đóa sen trắng, chỉ đáng tiếc lại bị ngâm trong mương nước thối, bề ngoài nhìn thì thuần khiết không tỳ vết, nhưng nội tâm lại u ám bẩn thỉu, rất buồn nôn”.
“...”
Tô Âm giống như mọc thêm lỗ tai, từ xa nghe thấy mấy lời này, cô bé sững sờ.
Công lực mắng người hiện tại của cô ngày càng mạnh mẽ.
Cách đây không lâu Nam Mẫn vừa thao thao bất tuyệt mắng mỏ Tô Âm, năng lực tổ hợp ngôn ngữ rất phong phú, mắng Trác Nguyệt lại càng không mềm miệng chút nào.
Bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, mắng kẻ thứ ba đều không cần kịch bản, mắng làm sao thật khó nghe là được.
Hễ là kẻ thứ ba, cả đời bị đóng đinh trên cột sỉ nhục, anh cũng có thể qua mắng mỏ mấy câu.
Dù sao là kẻ thứ ba cũng không có lòng tự tôn gì, cũng không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Khuôn mặt Trác Nguyệt bị châm biếm lúc trắng lúc xanh, nhưng bà ta vẫn cắn răng nhịn xuống.
Thứ nhất, bây giờ bà ta thuộc thế yếu, không thích hợp xảy ra xung đột; thứ hai, ở trước mặt Dụ Phượng Kiều, bà ta luôn đóng vai một người bị ức hiếp, nếu không thì làm sao cho Thẩm Lưu Thư cơ hội bảo vệ bà ta, biểu dương khí khái anh hùng của ông ta chứ?
Bà ta có thể nhịn, nhưng Trác Huyên thì không nhịn được.
Từ khi bước vào cục cảnh sát, cô cháu bọn họ bắt đầu bị đủ loại người qua đường oán hận điên cuồng, hoàn toàn là ỷ thế ức hiếp người ta!
Hơn nữa vừa rồi Nam Mẫn nói lời này, sao cô ta cứ cảm thấy Nam Mẫn đang chửi gà mắng chó, giống như người bị mắng là cô Trác Nguyệt, nhưng cô ta lại luôn cảm thấy Nam Mẫn đang chửi mình.
“Cô mắng ai vậy?”
Trác Huyên xông lên muốn tát Nam Mẫn một cái bạt tai.
Nam Mẫn nhướn mi mắt, nhìn về phía Trác Huyên, cười cực kỳ châm biếng: “Tôi không mắng cô, cô chột dạ cái gì?”
Trác Huyên trừng mắt: “Ai, ai chột dạ, tôi chỉ là không ưa hành vi các người ỷ đông ức hiếp người ta! Đây vốn dĩ là chuyện nhỏ hạt vừng hạt đậu, cô cần gì phải chuyện bé xé ra to, bày ra trận chiến lớn như vậy, hù dọa gì đấy?”
Lần này không đợi Nam Mẫn nói chuyện, Dụ Lâm Hải trầm ngâm mở miệng: “Chuyện liên quan đến mạng người, trong mắt cô chỉ là chuyện nhỏ hạt vừng hạt đậu? Nếu như có một ngày mạng cô bị uy hiếp, cô còn cảm thấy đây là chuyện nhỏ không?”
“Em…”
Trác Huyên vừa hung dữ trước mặt Nam Mẫn, nhưng ở trước mặt Dụ Lâm Hải thì hoàn toàn không còn nóng nảy nữa, giọng nói cũng yếu dần: “Em không phải có ý này, không phải cô ta… không sao còn gì?”
“Đó là vì có tôi ở đây!”
Giọng nói Dụ Lâm Hải lại lạnh bớt một độ: “Nếu như tôi không ở đây thì sao? Hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì? Hoặc địa điểm chúng tôi gặp nhau không phải cục cảnh sát, mà là bệnh viện”.
Lần đầu tiên Trác Huyên đối mặt với lời nói tàn khốc như vậy của Dụ Lâm Hải, cô ta bị dọa cho sợ run rẩy.
Cô ta trợn tròn mắt nhìn Dụ Lâm Hải, cảm nhận lửa giận ngút trời của anh, cô ta chỉ thấy kinh hồn bạt vía, cho dù trong hôn lễ ngày hôm đó những bức ảnh kia của cô ta bị anh tận mắt nhìn thấy, lúc anh đề nghị chia tay với cô ta cũng không tức giận như vậy.
Dụ Lâm Hải quả thật không nén được giận.
Đến bây giờ trong đầu anh vẫn còn lóe lên cảnh tượng chiếc xe BMW lái về phía Nam Mẫn, trong trí nhớ chiếc xe đó lái ngày càng nhanh, giống như gắn thêm động cơ, lại giống như cắm hỏa tiễn, ‘vèo’ một tiếng.
Giống như năm đó, anh tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhảy từ trên ban công xuống, tốc độ nhanh đến mức khiến anh không kịp chớp mắt.
Anh không dám tưởng tượng, nếu như Nam Mẫn thật sự xảy chuyện ra trước mặt anh thì phải làm thế nào?
Bầu khí đột nhiên ngưng đọng lại, hai bên trở nên giằng co nhau.
Chương 365: Chân của Kiều còn có thể chữa khỏi?
Lúc này, một âm thanh không thể ép xuống, ngược lại hít một hơi lạnh, Nam Mẫn nhạy bén nhìn về phía sau thì thấy Dụ Phượng Kiều sắc mặt trắng bệch, cắn môi dưới, tay nắm chăn mỏng đắp trên chân, mu bàn tay cũng nổi lên gân xanh.
“Dì, dì đau chân sao?”, Nam Mẫn ngồi xuống trước mặt Dụ Phượng Kiều,
Dụ Lâm Hải cũng đầy lo lắng.
Mọi người vội vàng vây quanh, mặt lộ vẻ ân cần.
Ngay cả đôi mắt nặng nề của Thẩm Lưu Thư cũng nhìn chằm chằm vào đôi chân tàn tật của Dụ Phượng Kiều, trong lòng không hiểu sao có chút lo lắng, tim đập thấp thỏm không yên.
Nam Mẫn nắn bóp chân cho Dụ Phượng Kiều, hỏi bà chỗ nào không thoải mái, còn Tô Duệ nắm cổ tay của Dụ Phượng Kiều, chẩn đoán mạch đập cho bà.
Dì Vệ vẫn luôn đứng trong một góc lúc này đi đến gần: “Gần đây tình trạng chân của cô cả không tốt, cứ đau kéo dài, có khi tối đau đến mức ngủ cũng không yên giấc…”
Dụ Lâm Hải giống như bị đâm một cây kim vào ngực, mắt đen đè nén: “Sao không nói cho tôi biết?”
Dì Vệ nói: “Cô cả sợ cậu lo lắng, không cho tôi nói”.
Lúc nói chuyện, Tô Duệ đã quỳ xuống bên cạnh Nam Mẫn, cũng bóp chân cho bà, chậm rãi nói: “Chân dì Dụ bị thương từ rất nhiều năm rồi sao?”
“Ừm”, Nam Mẫn nhìn về phía Tô Duệ, kể lại đơn giản một chút tình hình theo như cô biết.
Tô Duệ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng: “Là chữa chưa tốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể”.
Một câu nói giống như kinh động lòng người, khiến trái tim tất cả mọi người đều nhảy lên.
Thẩm Lưu Thư vội vàng tiến lên trước một bước, mặt lộ vẻ ân cần, giọng nói hơi run: “Là sao? Chân của Kiều còn có thể chữa khỏi?”
Trác Nguyệt nhìn tay mình trống không, nhìn người đàn ông vứt bỏ mình, biểu cảm trên mặt lập tức không nén được giận, mắt thoáng qua vẻ hung ác, nắm chặt hai tay, cắn chặt môi dưới.
Không còn ai đi quan tâm chuyện xấu chỗ bà ta nữa, tất cả mọi người đều vây quanh Dụ Phượng Kiều.
Dụ Phượng Kiều nghe thấy Tô Duệ nói vậy, trái tim đã hết hy vọng từ lâu lại nảy sinh vài phần khao khát, bà đã nghe qua đại danh của ‘Messuri Tô Duệ”, biết anh ta là kỳ tài trăm năm hiếm gặp, cũng là thần y đương thời.
“Bác sĩ Tô, chân của tôi còn khả năng đứng lên sao?”
Trên mặt Tô Duệ không có chút biểu cảm thừa thãi, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ không có, nhưng có tôi ở đây, không gì là không thể”.
“...”
Nam Mẫn, Tô Âm và Bạch Lộc Dư cùng oán thầm một câu: Đáng ghét.
Nhưng cũng là sự thật.
Đoàn người Nam Mẫn rời khỏi cục công an, không đi bệnh viện, mà đến một cửa hiệu đông y.
Đây là cửa hiệu đông y nổi danh ở thành phố Bắc, biển hiệu trên cửa viết ‘cửa tiệm đông y Tô Từ’, chiếm gần nửa con phố, sửa sang theo phong cách vô cùng cổ xưa, từ xa liền ngửi thấy mùi thuốc thảo mộc.
Bệnh nhân đến liên tục không dứt, nhưng dược đồng tiếp đãi rất đông, tất cả đều ngay ngắn có trật tự, phân chia phòng cũng vô cùng rõ ràng, khiến người ta vừa nhìn liền hiểu ngay.
Xuống xe, Dụ Lâm Hải đẩy Dụ Phượng Kiều vào cửa tiệm đông y, một đám người đi theo sau.
Dược đồng tiến lên nghênh đón, vừa nhìn thấy Tô Duệ và Nam Mẫn thì giống như bị sét đánh, trên mặt lộ ra vẻ ngoạn mục, vừa sợ vừa mừng, vội vàng tiến lên đón người vào, vui vẻ hét ầm lên: “Anh đại sư, sư phụ và cô tới rồi!”
Hôm nay người ngồi coi bệnh chẩn đoán trong phòng khách chính là cửa hàng trưởng của tiệm đông y này, cũng chính là đại đệ tử của Tô Duệ, tên đi học là Vân Khanh.
Anh ta vừa bắt mạch xong cho một bệnh nhân, đang kê toa thuốc thì nghe thấy tiếng hét của tiểu sư đệ, ngước mắt lên thì thấy đám người Tô Duệ và Nam Mẫn tiến vào, vội vàng đặt bút lông xuống, tiến ra nghênh đón, khom người hành lễ: “Sư phụ, cô”.
Sáng sớm Vân Khanh nhận được tin tức, biết sư phụ và cô sắp đến thành phố Bắc, chắc là đến tóm tiểu sư muội bỏ nhà ra đi, còn nghĩ dành chút thời gian đến thăm họ, không ngờ họ lại đến đây trước.
“Anh đại sư!”
Tô Âm và Vân Khanh đã lâu không gặp, cô bé vui vẻ nhào vào ngực ôm lấy anh ta.
Trên mặt Vân Khanh cũng hiện lên ý cười, nhìn cô bé: “Đây là lần thứ mấy em bỏ nhà ra đi rồi? Nghe nói lần này còn là vì yêu sớm, em yêu trúng ai hả?”
Tô Âm nhìn về phía Phó Vực, Vân Khanh cũng theo ánh mắt cô bé nhìn về phía Phó Vực, khẽ nhíu mày.