Chương 481: Có người gây chuyện
“Này, anh xem đi”.
Nam Mẫn khép sách lại, đưa cho anh ta.
Hàng mi dài của anh cơ trưởng khẽ run run: “Sách của cô không cho người ta mượn cơ mà?”
“Đúng vậy, nên quyển này tặng cho anh”.
Nam Mẫn khẽ nở nụ cười: “Không cho mượn, nhưng có thể tặng, cũng không tính là vi phạm nguyên tắc của tôi”.
“Nhưng mà”, sau đó cô đã nhanh chóng thôi cười: “Mong anh sang ghế trống bên kia xem, tôi còn phải làm việc”.
Anh cơ trưởng nhìn mấy tờ bản kiểm điểm trên bàn nhỏ, Nam Mẫn giơ tay che lại, cũng giơ tay chỉ chiếc ghế không người bên kia, ý bảo anh ta mau đi đi nhanh lên.
Người đó cũng không hề nổi giận, cầm sách nói “cảm ơn” rồi sang chỗ bên cạnh tập trung xem.
Nam Mẫn biết những chuyến bay quốc tế đường dài thế này thường có hai cơ trưởng, nhưng anh phó cơ trưởng này có hơi nhàn nhã quá rồi đó, anh ta không định quay về buồng lái hả?”
Máy bay vẫn vững vàng lướt qua không trung, Nam Mẫn tiếp tục viết bản kiểm điểm của mình, cố gắng chắp vá các thứ lại.
“Phù, xong rồi!”
Vất vả viết cho xong ba ngàn chữ, quả nhiên là không nhiều không ít, vừa đủ ba ngàn, nhiều thêm một chữ nữa cô cũng không bịa ra được.
Nam Mẫn lắc lắc cổ tay đau nhức.
Viết cái thứ này còn mệt hơn cả bắt cô khắc hai cái tháp.
Hôm nào phải thương lượng với anh cả một phen, sau này đừng bắt cô viết bảng kiểm điểm nữa, làm một món ngon nào đó, khắc một bức thư ăn năn, mấy cái đó còn có giá trị tái sử dụng, bảo vệ môi trường nữa.
Cô cất bản kiểm điểm đi, duỗi người, phát hiện ra anh cơ trưởng vẫn còn đọc sách, hơn nữa còn đọc được một nửa rồi.
Xem ra anh ta đã xem rất nhập tâm.
Nam Mẫn cũng không đi quấy rầy người ta, sau khi cất bản kiểm điểm vào ba lô thì chuẩn bị đi ngủ một giấc.
Giữa giờ có tỉnh dậy ăn bữa cơm, lúc ăn thì anh cơ trưởng không còn ở đó nữa.
Chắc là đi thay ca rồi.
Ăn cơm xong, Nam Mẫn đọc sách một lát rồi ngủ tiếp, bảo Hướng Tả và Hướng Hữu đừng nghiêm mặt mãi thế, buồn ngủ thì cứ ngủ đi.
“Cơ trưởng có thể thay ca thì vệ sĩ cũng thế mà”.
Mãi đến tận rạng sáng, Nam Mẫn mới mơ màng tỉnh lại từ sự rung lắc xóc nảy.
Khi cô mở to mắt ra thì đã nhìn thấy bộ đồng phục cực kỳ điển trai của cơ trưởng, cùng với gương mặt không khác gì tảng băng kia.
Hình như anh ta cũng mới nghỉ ngơi dậy, mắt hơi đỏ, nhưng tinh thần có vẻ rất tốt, giọng trầm thấp: “Dòng khí đang thổi nên hơi xóc nảy, cài chặt đai an toàn vào”.
Nam Mẫn nửa tỉnh nửa mê khẽ “gật” một cái, điều chỉnh ghế ngồi.
Đột nhiên một cơ thể cao lớn đền gần, Nam Mẫn ngẩng đầu lên theo bản năng, còn chưa kịp phản ứng thì người đó đã ngồi xuống, cài lại đai an toàn cho cô một lần nữa.
“Thế này mới an toàn”, anh ta làm mẫu cho cô thấy cách thắt đúng.
Nan Mẫn nhìn vào đôi mắt màu xám khói bên dưới mày kiếm, phát hiện đồng tử của anh ta còn lóe lên màu tím, đó chính là màu tím khói cực kỳ hiếm thấy.
Cô bỗng trố mắt nhìn, lạc mất hồn trong đó.
Chẳng mấy chốc, tiếng thông báo của tiếp viên hàng không đã vang lên, nói máy bay bị xóc nảy bởi dòng khí lưu, nhắc nhở hành khách đóng bàn nhỏ lại, điều chỉnh ghế ngồi, cũng cài chặt đai an toàn, đừng rời khỏi chỗ mình.
Hình như có vị khách nào đó ở khoang phổ thông đang gây chuyện, tiếp viên trưởng vội vàng chạy đi xử lý, cơ trưởng mặt băng nhíu mày lại, cũng theo ra ngoài.
Nam Mẫn lấy lại tinh thần, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, bây giờ đang là hai giờ mười lăm phút rạng sáng ở Hoa Hạ, còn hơn nửa tiếng nữa là đáp xuống sân bay Birmingham.
Birmingham chênh lệch tám giờ so với thành phố Nam, lúc này đang là hơn sáu giờ chiều, mặt trời vẫn chưa xuống núi hẳn, thời tiết bên ngoài khá sáng sủa, là thời tiết tốt hiếm thấy.
“Sắp được gặp anh cả rồi, không biết anh ấy trăm công ngàn việc, có thời gian đến đón mình không nhỉ?”
Nam Mẫn thầm than thở, nào ngờ sau lưng lại bỗng nhiên có tiếng trả lời: “Có”.
Cô bỗng nhiên quay đầu, chỉ trông thấy anh cơ trưởng đã trở lại từ lúc nào.
Tiếp viên trưởng là một mỹ nữ lai hai dòng máu người nước Y, cực kỳ thanh tao và xinh đẹp, cô ta đang hết lời khen ngợi anh cơ trưởng, một đống ngôn từ hay ho, phiên dịch sương sương lại chính là…
“Cơ trưởng ra tay, đúng là không ai bằng”.
Chắc là có người cố tình gây chuyện, kết quả cơ trưởng mặt băng vừa xuất hiện đã dùng khí thế áp đảo đối phương, một ánh mắt đầy sát ý đã khiến người đó sợ tè ra quần.
Nam Mẫn nhìn nam thanh nữ tú đang ầm ĩ, trong lòng tự bổ não ra kịch bản “cơ trưởng đẹp trai và nữ tiếp viên hàng không”, thì đột nhiên…
Máy bay đột nhiên phát ra tiếng nổ cực lớn.
“Ầm” một tiếng, nổ hết toàn bộ người trong cabin!
Chương 482: Đáp xuống khẩn cấp
Tiếng nổ mạnh bất ngờ vang lên khiến tất cả hành khách trong khoảng hoảng hốt.
Trong đó có cả thành viên trong đoàn bay.
Tất cả đều quay sang nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Họ chỉ nhìn thấy bên ngoài của sổ, một đàn chim đen chợt bay qua, chẳng mấy chốc mùi thịt nướng và lông chim cháy đã lọt vào trong khoang.
“Không ổn rồi!”
Anh cơ trưởng trở nên căng thẳng, phản ứng rất nhanh, lập tức vào buồng lái, phát hiện trên màn hình đang hiển thị cả hai động cơ đều dừng hoạt động.
Tai nạn bất ngờ, đôi khi chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt.
Phó cơ trưởng Johnson đang điều khiển máy bay cũng chưa từng gặp phải tình huống này, lập tức hốt hoảng.
Anh ta dùng tiếng Anh để báo cáo tình huống: “Cơ trưởng, đàn chim đột nhiên tấn công với tốc độ quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng chúng nó đã lao vào, chắc là đã va trúng động cơ máy bay…”
Vẻ mặt anh cơ trưởng chợt nhíu lại, lập tức đổi vị trí với cơ phó, tiếp nhận việc điều khiển máy bay, liên lạc với đài quan sát, tìm kiếm sân bay để đáp xuống.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, không chỉ hành khách mà thành viên của đoàn bay cũng không hiểu mô tê gì, chỉ cảm thấy độ cao của máy bay đang không ngừng giảm xuống.
Mà bên dưới máy bay chính là một thành phố phồn hoa nhất, mật độ dân cư dày đặc nhất của nước Y, tòa nhà cao tầng sừng sững, san sát nhau.
“Chuyện gì thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao máy bay cứ giảm độ cao xuống mãi vậy?”
“Xảy ra vấn đề gì ư? Tôi ngửi thấy mùi thịt nướng, là đám chim mới bay qua nổ hả?”
Hành khách trong khoảng phổ thông và khoang thương gia đều đặt dấu chấm hỏi, tiếp viên hàng không đang cố gắng trấn an nhưng hiệu quả rất thấp, cabin chìm vào hỗn loạn.
Trong khoang hạng nhất, Hướng Tả và Hướng Hữu cũng chưa thể làm rõ tình huống hiện tại.
Đồng tử Nam Mẫn co rụt lại: “Không ổn rồi!”
“Sao thế cô cả?”
Hướng Hữu đã rướn nửa người dậy: “Máy bay vẫn đang rơi xuống, xảy ra vấn đề gì ư?”
“Đàn chim vừa bay qua…”
Đột ấm trong mắt Nam Mẫn đang giảm xuống cực nhanh: “Nó va vào động cơ máy bay, nổ rồi”.
Nếu cô đoán không sai, ắt hẳn là đàn chim đó đã khiến động cơ máy bay hư hỏng, khiến máy bay mất đi động cơ trên đường bay, chỉ có thể rơi xuống.
Đồng tử của Hướng Tả và Hướng Hữu cũng co rụt lại.
Tuy bọn họ chưa từng lái máy bay nhưng đều biết lái xe, biết rõ động cơ quan trọng với một chiếc máy bay đến mức nào.
Nếu động cơ hỏng, thì máy bay chẳng thể bay được nữa, thế thì nó chỉ có thể rơi xuống, rơi xuống…
Hướng Tả ghé người vào cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng bên dưới, mắt lại trợn trừng: “Tốc độ rơi xuống ngày càng nhanh rồi, nếu nó rơi xuống đó thật, thì…”
Hậu quả là không thể tưởng tượng nổi!
Không chỉ hơn ba trăm hành khách trên máy bay, mà cả người trong các tòa nhà bên dưới cũng sẽ chịu nạn!
Nam Mẫn vẫn luôn bình tĩnh thì lúc này sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, tim liên tục đập nhanh.
Khoang sau lưng đã bắt đầu ầm ĩ hết cả lên.
“Đây là tai nạn trên không rồi, tai nạn trên không rồi!”
“Sao người ta nói là đi máy bay an toàn lắm mà? Sau lại gặp phải chuyện thế này? Hu hu...”
“Các người thuộc công ty nào thế? Tôi phải kiện hết tất cả các người! Cơ trưởng lái kiểu quái gì thế, thấy chim không biết né hả?”
“Má, bố mày bỏ nhiều tiền như thế không phải để đi chết! Chúng mày nói rõ ràng chuyện này cho tao!”
Tiếp viên hàng không đã chẳng thế làm được gì nữa, đội bay không rõ chuyện gì chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Mong mọi người đừng hoảng loạn, hãy tin tưởng chúng tôi, tin tưởng sự chuyên nghiệp của cơ trưởng…”
Bấy giờ, trong buồng lái.
Sau khi đài quan sát biết được tình trạng của máy bay thì nhanh chóng tìm được một sân bay để nó đáp xuống, chỉ cách đó vài cây số.
Nhưng mặt cơ trưởng vẫn không lạc quan hơn chút nào, trong tình trạng không còn động cơ thế này, dù chỉ cách có vài cây số họ cũng không thể thực hiện việc đáp xuống khẩn cấp được.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, màu nước xanh biếc của cửa sông đã lọt vào tầm mắt anh cơ trưởng.
Anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định, nói với đài quan sát mình chuẩn bị đáp xuống đó.
Vừa mới nói dứt lời, đài quan sát đã ngơ ngác.
Anh ta đang đùa hả?
Chương 483: Tôi tin vào kỹ năng nghiệp vụ của anh
Gần như cùng lúc đó, Nam Mẫn cầm bộ đàm của tiếp viên trưởng, nói với phi công trong buồng lái: “Cơ trưởng, chiếc US Airways số hiệu 1549 gặp tay nạn hàng không, đồng thời cũng bị chim va phải, hạ cánh khẩn cấp xuống biển mới có cơ hội sống sót, phía trước chính là vùng sông biển Ranau, hy vọng anh sớm đưa ra quyết định. Anh cả của tôi nói ngày trước anh lái máy bay đánh bom, tôi tin vào kỹ năng nghiệp vụ của anh, nhất định có thể hạ cánh khẩn cấp thành công”.
Giọng nói của cô cực kỳ bình tĩnh, cô muốn để lòng tin kiên định của mình ảnh hưởng đến cơ trưởng, trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong thời khắc nguy nan ngàn cân treo sợi tóc này, bất kỳ quyết định nào cũng liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người trên máy bay.
Cô cũng không muốn chết trên máy bay, cũng không muốn giẫm vào vết xe đổ của hãng hàng không Malay.
Nam Mẫn cầm điện thoại, thấy máy bay vẫn đang rơi xuống, cảm nhận được sự tuyệt vọng mà trước đó chưa từng thấy.
Cô vẫn chưa gặp được anh cả, vẫn chưa tìm thấy bố mẹ, cô còn rất nhiều người thân đang đợi mình quay về, cô không thể chết, cô làm sao có thể chết được chứ?
Trước mắt mơ hồ, đột nhiên thoáng qua bóng dáng của rất rất nhiều người, thậm chí bao gồm cả… Dụ Lâm Hải.
Giống như trải qua một thế kỷ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chờ được câu trả lời.
Nam Mẫn nhắm mắt, thất vọng không có lối thoát.
Ngày càng nhiều hành khách đứng lên, chỉ muốn mở dù nhảy từ trên máy bay xuống, có lẽ còn có thể đổi lấy được một cơ hội sống sót.
Lúc này, trong radio truyền đến một giọng nói trầm thấp…
“Các vị hành khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay lần này, Ngôn Uyên. Chúng ta gặp phải tình huống cấp bách, cần phải hạ cánh khẩn cấp xuống nước. Xin mọi người hãy tin tưởng năng lực chuyên môn của tôi, sẵn sàng thoát thân.”
Cơ trưởng vừa nói xong, Nam Mẫn đột nhiên mở mắt, trái tim vẫn run rẩy nhưng đã ổn định được một nửa.
Toàn thân cô gần như mềm nhũn.
Khoang phổ thông vẫn hỗn loạn, tiếng ồn ào đợt này còn cao hơn đợt trước.
“Hạ cánh khẩn cấp xuống nước? Điên rồi sao? Rốt cuộc anh có biết lái máy bay không hả? Đây chẳng phải mang tính mạng của hơn ba trăm người ra làm trò đùa hay sao?”
Một hành khách giống như phát điên, rời khỏi vị trí ngồi muốn xông ra ngoài, hai nữ tiếp viên hàng không không ngăn được, tiếp viên trưởng muốn đi lên trấn an thì bị anh ta tát hai cái bạt tai, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Nam Mẫn đỡ tiếp viên trưởng, con ngươi lạnh lẽo, không nói hai lời liền tiến lên chặn miệng hành khách kia, đánh cho anh ta xoay tròn.
Tiếng bạt tai vang dội, lập tức khiến khoang máy bay yên tĩnh.
“Náo loạn cái gì?”
Giọng nói của Nam Mẫn lạnh lùng vang khắp khoang máy bay: “Đưa máy bay cho anh, anh biết lái không?”
Cô bình thản chậm rãi quét mắt nhìn mọi người.
“Bây giờ chúng ta là châu chấu trên dây thừng, mạng đều nằm trong tay cơ trưởng. Lúc này, ai có chuyên môn người đó là lão đại, chúng ta chỉ có thể tin tưởng anh ta! Cũng phải tin tưởng anh ta!”
Bầu không khí cuối cùng đã yên tĩnh lại.
Nam Mẫn nhìn về phía tiếp viên trưởng, dùng tiếng Anh hỏi: “Ổn chứ?”
Tiếp viên trưởng lau máu ở khóe miệng, gật đầu.
“Vậy giao cho anh, tôi tin vào năng lực chuyên môn của mọi người”.
Sự quyết tâm và tín nhiệm của Nam Mẫn không chỉ dành cho tổ bay, mà còn đánh vào tinh thần của các hành khách.
Các hành khách quay về ngồi yên ở vị trí của mình, lần lượt bày tỏ: “Tôi cũng tin tưởng các anh chị! Các anh chị hãy chỉ cho chúng tôi biết, chúng tôi nên làm thế nào?”
Nhân viên trong tổ bay dùng radio hưởng dẫn mọi người chuẩn bị cho hạ cánh khẩn cấp, mọi người rối rít nghe lệnh, tất cả đều tiến hành ngay ngắn cho trật tự.
Nam Mẫn và Hướng Tả Hướng Hữu cũng vậy.
Toàn bộ quá trình nhìn thì dài đằng đẵng, nhưng thực tế thì rất nhanh.
Trong buồng lái, Ngôn Uyên bình tĩnh điều khiển máy bay hạ xuống, tiến vào hệ thống hạ cánh khẩn cấp, lúc này độ cao của máy bay chỉ có 76 mét, nhưng vận tốc lại là 129 km/h.
Cơ phó phối hợp cùng anh ta lần lượt báo cáo tốc độ bay và độ cao, để cơ trưởng có thể tập trung điều khiển máy bay.
Nhìn thấy máy bay cách mặt nước ngày càng gần, tất cả mọi người đều lau mồ hôi.
Lòng bàn tay Nam Mẫn cũng tràn đầy mồ hôi mịn, sắc mặt trắng bệch như tuyết, không còn chút màu máu nào.
“Soạt!”
Máy bay lao vào mặt nước bằng động tác hạ cánh bằng bụng, nước bắn tung tóe, rung lắc dữ dội!!!
Chương 484: Anh phải tìm bằng được cô!
Rạng sáng, Dụ Lâm Hải bị tiếng mưa bên ngoài đánh thức.
Anh đứng đậy đóng cửa sổ, mưa bụi lạnh như băng phả vào mặt ướt sũng, thế giới bên ngoài đen cả một vùng.
Lúc này chắc hẳn máy bay của Nam Mẫn đã đến nước Y rồi.
Không biết máy bay có bị ảnh hưởng bởi thời tiết không…
Chân mày anh nhíu chặt, lập tức nhận ra chênh lệch thời gian và khí hậu của hai bên đều khác nhau, anh cười khổ, đúng là ngốc như heo.
Anh lại nằm xuống giường, nhưng không biết tại sao tinh thần không yên, ngực ấm ức khó chịu.
Nhắm mắt lại cũng không ngủ được nữa.
Anh mở điện thoại di động, muốn lướt tin tức, nhưng vừa nhìn thấy tin chiếc máy cất cánh từ thành phố Nam đi Birmingham đã mất liên lạc ở nước Y, anh lập tức kinh hãi ngồi dậy!
Chuyến bay số hiệu Y1106 từ thành phố Nam bay đến Birmingham không phải là chiếc máy bay Nam Mẫn đi hay sao?!
Lòng anh chấn động.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là Hà Chiếu gọi điện thoại tới.
Lòng bàn tay Dụ Lâm Hải lạnh như băng, nhưng lại chảy mồ hôi lạnh, anh nhận điện thoại, cổ họng khô khốc như sắp mất tiếng: “Alo”.
“Không xong rồi tổng giám đốc Dụ, chuyến bay mà tổng giám đốc Nam đi, máy bay bị tai nạn rồi…”
Đáy mắt Dụ Lâm Hải đỏ ngầu, máu toàn thân trong nháy mắt đông cứng thành băng.
…
Chuyến bay số hiệu Y1106 mất liên lạc, tin tức tai nạn được trong và ngoài nước đưa tin rầm rộ.
Dù là Hoa Hạ hay nước Y đều đang cố hết sức theo dõi tìm tung tích của họ.
Hơn mười thành viên tổ bay, hơn ba trăm hành khác, người thân sau khi nhận tin tức liền hoảng hốt lo sợ, rối rít chạy đến sân bay đòi giải thích, sân bay quốc tế bị vây đến mức nước chảy không lọt.
Mưa gió phủ đầy trời, Dụ Lâm Hải cũng đã đến sân bay quốc tế.
Anh muốn mua vé chuyến bay gần nhất đi nước Y, nhưng vì ảnh hưởng của sự việc này, hôm nay toàn bộ chuyến bay đến nước Y đều bị hủy.
Chỉ có thể để máy bay riêng của anh chạy thật nhanh đến thành phố Nam.
Hà Chiếu ra sức khuyên can: “Không được đâu tổng giám đốc Dụ, anh vừa phẫu thuật não xong, vẫn chưa đến ba tháng đâu, không thể ngồi máy bay, sẽ xảy ra chuyện đấy!”
Dụ Lâm Hải hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên, anh chỉ biết là mình phải lập tức chạy tới bên cạnh Nam Mẫn, ở bên cô càng gần càng tốt!
Anh phải tìm bằng được cô!
Anh nhất định phải tìm được cô!
Nhìn tổng giám đốc đã hoàn toàn mất khống chế, Hà Chiếu cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa hỏi thăm tung tích của máy bay, vừa bảo tổ bay của máy bay riêng cố gắng hết sức kéo dài thời gian.
Trong phòng chờ máy bay, Dụ Lâm Hải ngồi ghế ở trong góc, không biết có phải vì mưa ướt hay không, cả người anh cứng ngắc vì lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Sân bay rộng lớn lúc này này giống như chợ nông sản, người thân khóc lóc, náo loạn, gào thét, có người điên cuồng muốn hãng hàng không đền mạng, có người khóc lóc chảy nước mắt nước mũi muốn họ bồi thường…
Cảnh sát cũng phải chạy đến duy trì trật tự.
Dụ Lâm Hải hai mắt đỏ ngầu, lúc này anh cũng muốn vào trong, nếu như vậy có thể bắt bọn họ trả Nam Mẫn cho anh, anh cũng muốn đi lên khóc một trận, náo loạn một lần!
Người khi lên máy bay còn toàn vẹn, kết quả đã xảy ra chuyện gì, sao lại mất liên lạc?!
Không phải Kiều Lãnh đã bị bắt rồi sao?
Vậy ai giở trò quỷ?
Vì giết Nam Mẫn mà không tiếc hơn ba trăm mạng người chôn theo?
Đủ loại suy nghĩ thoáng qua trong đầu Dụ Lâm Hải, cảm giác nghẹt thở và tuyệt vọng bao trùm toàn thân anh, anh không đợi kịp, cũng không chịu nổi!
“Máy bay riêng đâu rồi? Bao giờ mới tới?”
Giọng anh lạnh lẽo chất vấn Hà Chiếu, lại ép anh ta: “Nếu như trong vòng một giờ không tới, cậu cút đi cho tôi!”
Hà Chiếu: “…”
Đầu anh ta tràn đầy mồ hôi, trong lòng khấn đủ các loại thần tiên: Các vị đại tiên, các ngài hãy phù hộ cho tổng giám đốc Nam của chúng tôi bình an vô sự!
Cũng đừng giở trò đùa mang tính quốc tế với tôi nữa!
Không biết có phải thần tiên nào đã thật sự nghe thấy lời cầu nguyện của Hà Chiếu không, trong đại sảnh sân bay bỗng nhiên công bố tin tức mới nhất.
“Thông tin mới nhất, chuyến bay mang số hiệu Y1106 từ thành phố Nam đến Birmingham đã tìm ra tung tích ở khu vực sông biển Ranau nước Y. Theo báo cáo, máy bay đã vô tình va phải chim trong quá trình hạ độ cao khiến động cơ phát nổ, vì vậy đã phải hạ cánh khẩn cấp, công ty Shelby Airlines đang tổ chức cứu hộ, chưa rõ thương vong…”
Chương 485: Tìm thấy máy bay rồi
Tin tức vừa phát đi, sân bay trong nháy mắt sôi trào!
“Tổng giám đốc Dụ, tổng giám đốc Dụ!”
Hà Chiếu kích động không thôi, sung sướng đến mức gần như nhảy cẫng lên: “Tìm thấy máy bay rồi, tìm thấy rồi!”
Đôi mắt Dụ Lâm Hải đỏ ngầu, anh nhìn chằm chằm vào sông nước màu xanh trên tin tức, chỉ cảm thấy trái tim tan vỡ gần như sắp chết lại một lần nữa dâng trào.
Cô không sao!
Cô phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì!
Trước kia anh ta là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng lúc này anh ta khẩn cầu thần linh…
Anh ta nguyện tặng hết may mắn cả cuộc đời này cho Nam Mẫn, chỉ mong cô có thể gặp dữ hóa lành, bình an!
*
Lúc này, Nam Mẫn cùng hơn ba trăm hành khách đã thành công chạy thoát thân, đặt chân đến một hòn đảo không biết tên.
Vào mười phút trước, cơ trưởng Ngôn Uyên điều khiển máy bay số hiệu Y1106 đã tạo nên một kỳ tích khác trong lịch sử tai nạn hàng không sau chuyến bay số hiệu 1549 của US Airways.
Anh ta đáp xuống xuống nước với góc và tốc độ hoàn mỹ, máy bay đã hoàn thành hạ cánh khẩn cấp trên mặt nước khu vực sông biển Ranau.
Nhưng đây cũng chưa phải kết quả cuối cùng.
Mặc dù máy bay hạ cánh xuống nước thành công, nhưng tình hình nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ.
Ngôn Uyên đi ra khỏi buồng lại, đôi mắt sâu như vực thẳm nhìn Nam Mẫn: “Tôi cần cô giúp”.
Nam Mẫn còn chưa hoàn hồn, vừa mới thoát chết trong gang tấc.
Ngôn Uyên nói với cô, máy bay chịu không nổi áp lực, sau mấy phút lơ lửng trên mặt nước rồi sẽ chìm nghỉm, phải mau sơ tán hành khách, nếu không vẫn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vẻ mặt Nam Mẫn nghiêm túc, theo anh ta ra ngoài: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Ngôn Uyên nói: “Làm phiên dịch của tôi”.
Sau đó, Ngôn Uyên nói tiếng Anh, Nam Mẫn nói tiếng Trung, dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất và nhanh nhất báo cho hành khách biết tình huống hôm nay họ gặp phải.
Trong nhóm hành khách có một vài người từ các quốc gia khác đưa ra câu hỏi, cái miệng nhỏ của Nam Mẫn liên tục nói ra đủ mọi ngôn ngữ, cuối cùng bị hỏi đến phiền quá, cô trực tiếp nói.
“Im miệng! Hỏi nữa anh sẽ chết đấy! Mau chuẩn bị tự cứu mình đi!”
Cô cách cửa thoát hiểm gần nhất, cô mở cửa, giúp đỡ tổ bay công việc sơ tán, người biết bơi nhao nhao giúp đỡ, hành khách không biết bơi sẽ được đưa lên cánh máy bay.
Tất cả hành khách đều đã leo lên cánh máy bay, không thiếu một ai.
Nước biển nhanh chóng tràn vào buồng lái, mãi đến khi nhìn thấy cơ trưởng Ngôn Uyên và cơ phó Johnson đi ra từ buồng lái, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Các anh ra được rồi! Nhờ có các anh! Mọi người đã được sống thêm lần nữa!”
Từ trong thâm tâm cô bày tỏ cảm kích với hai vị cơ trưởng.
Con ngươi màu xám tro của Ngôn Uyên nhìn vào cô.
Nam Mẫn ngâm trong nước, mặt cô đã bị ướt sũng từ lâu, lớp trang điểm cũng tổn hao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong suốt lộ ra vẻ thuần khiết, nhìn không hề dữ dằn chút nào.
Cô là người bận bịu nhất trong đám người, cùng với Hướng Tả và Hướng Hữu kết hợp với nhân viên tổ bay giúp đỡ hành khách, không hề có chút cảm giác bất hòa nào.
Cơ phó Johnson nhìn Nam Mẫn, mắt sáng chưng dùng tiếng Anh hỏi cô: “Cô chính là cô gái nói chuyện với cơ trưởng thông qua bộ đàm, bảo anh ấy hạ cánh khẩn cấp?”
Nam Mẫn gật đầu: “Là tôi”.
Cô rất xấu hổ nhìn về phía Ngôn Uyên: “Xin lỗi, là tôi múa rìu qua mắt thợ, làm chuyện thừa thãi. Lúc đó chắc hẳn anh biết nên làm thế nào mà”.
Nếu để anh cả biết cô chỉ huy trên bầu trời, nhất định sẽ mắng cô tự cho rằng mình đúng, nhưng thời khắc sinh tử nguy cấp, cô nào có quan tâm nhiều như vậy.
Bản năng cầu xin được sống lấn át hết tất cả.
Cũng may chỉ có sợ chứ không nguy hiểm, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
“Cô làm rất tốt, nói rất đúng”.
Ngôn Uyên cảm ơn cô: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô”.
Tảng đá lớn trong lòng thoáng chốc được thả đi, Nam Mẫn nhoẻn miệng cười: “Đừng khách sáo, cơ trưởng Ngôn”.