Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Triển lãm Hoa Hồng

Những người phụ nữ thường dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của đối phương, từ đó đoán xem người này là địch hay bạn, cô gái tên Thư Anh này lại cho cô cảm giác không thể phân biệt được.

Hình như Thư Anh cũng nhận ra bản thân mình quá kích động, thấy Dụ Lâm Hải che chắn trước mặt Nam Mẫn theo bản năng và nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng, Thư Anh lập tức kiểm soát lại tâm trạng, nhếch môi.

“Cô cả nhà họ Nam danh tiếng lẫy lừng, sao tôi có thể không biết được? Nhưng chắc là cô không biết tôi đâu”.

Nam Mẫn trả lại chính xác câu nói vừa nãy cho cô ta: “Cô Thư Anh danh tiếng lẫy lừng, sao tôi có thể không biết được cơ chứ?”

Thư Anh nghe thế bèn quay sang nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cô ta lặng lẽ quan sát Nam Mẫn một phen, cảm thấy Nam Mẫn mà cô ta gặp được không giống với “Tiểu Mẫn” mà người đó hay nhắc tới cho lắm.

Thang máy đi xuống rất nhanh, Cố Hoành và Hà Chiếu lặng lẽ đứng một bên, ánh mắt vẫn dán chặt vào người Thư Anh, sắc mặt đỏ bừng.

Mãi đến khi thang máy mở ra, Thư Anh quay sang khẽ gật đầu, mỉm cười rồi rời đi, thì Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải mới giơ tay vỗ bộp một cái trước mặt trợ lý nhà mình: “Vẫn còn nhìn hả, tròng mắt sắp rơi ra đến nơi rồi kìa”.

Lúc này linh hồn nhỏ bé của Cố Hoành và Hà Chiếu mới quay về với họ, nhưng vẫn không thể nén được sự kích động trong lòng.

“Má ơi, Thư Anh đó! Không ngờ cuộc đời mình lại có thể gặp được Thư Anh ngoài đời, còn được đứng cùng một thang máy với cô ấy, cảm giác như vừa nằm mơ vậy”.

Hà Chiếu gật đầu đồng cảm: “Cô ấy ngoài đời còn đẹp hơn cả trong TV, đúng chứ. Tôi cảm thấy cô ấy là ngôi sao không ăn ảnh nhất trong giới đấy”.

“Đúng vậy!”, Cố Hoành không thể đồng ý hơn: “Hồi còn đi học, mấy tên trong phòng ký túc bọn tôi tải rất nhiều phim cô ấy đóng, có thể nói cô ấy chính là nữ thần, là người tình trong mộng của rất nhiều người đó! Nhiều năm trôi qua rồi mà cô ấy vẫn còn đẹp như thế!”

“Nữ thần đúng là nữ thần, dấu vết thời gian để lại chỉ giúp cô ấy có vẻ trưởng thành và trải đời hơn mà thôi…”

Hai trợ lý tôi một câu anh một câu bắt đầu trao đổi, bất tri bất giác đi về phía trước, hoàn toàn bỏ quên sếp lớn nhà mình.

Đi đến tận bãi đỗ xe họ mới cảm thấy có gì đó không đúng, bèn dừng lại nhìn nhau. Quay đầu lại thì trông thấy Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải đang đứng trên bậc thang cao cao, khoanh tay nhìn xuống hai người.

Nam Mẫn thản nhiên lên tiếng: “Tôi nghĩ là tôi cần đổi một trợ lý mới rồi”.

Dụ Lâm Hải: “Cùng cảnh ngộ, có cần tôi giới thiệu cho em một người không?”

“Cần nhé, cần người nào thông minh một chút ấy, trợ lý cũ có hơi ngu ngốc”.

“Trợ lý của tôi còn ngu ngốc hơn, mất mặt quá mà”.

Cố Hoành và Hà Chiếu cùng há miệng, cúi gằm đầu, thành thật cụp cái đuôi đang vểnh cao kia xuống, mời Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải lên xe.

Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải ngồi vào xe, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của trợ lý nhà mình thì không nhịn được cong môi, tầm mắt lơ đãng lướt sang chỗ bên cạnh, lại ngẩn ngơ.

Trước đó không phát hiện ra, ở một góc độ nào đó, bọn họ luôn có sự ăn ý đến lạ, có thể nói là tâm liên tương thông.

Đưa người đến cổng bệnh viện, cửa xe mở ra, Dụ Lâm Hải không vội vã bước xuống mà ngiêng người, lấy tấm vé trong túi tiền ra, trịnh trọng gửi lời mời cho Nam Mẫn.

“Tiểu Mẫn, ba ngày sau là triển lãm Hoa Hồng, em có thể đi cùng với tôi được không?”

Nam Mẫn ngước lên từ chiếc vé vào cổng chói mắt, chạm vào đôi mắt đầy mong chờ của Dụ Lâm Hải, ánh mắt rực rỡ chói lóa đó khiến cô thầm giật mình.

Mỗi năm một lần, triển lãm hoa đồng lại được tổ chức, thành phố Nam cũng trở nên náo nhiệt hơn nhiều trong những ngày này.

Thành phố Nam cổ kính cũng là thị trường đồ cổ lớn nhất cả nước, trước đó đã có rất nhiều khách du lịch rồi, mấy năm gần đây được tu sửa lại, cộng với triển lãm Hoa Hồng hừng hực khí thế nên lượng khách tham qua cũng bắt đầu tăng vọt.

Tiết trời tháng năm, nhiệt độ không khí khá là dễ chịu, là thời điểm tốt nhất để du ngoạn.

Dụ Lâm Hải xuất viện, vết thương trên đầu đã đóng vảy, lớp băng vải cũng được tháo xuống, máu bầm trên mặt đã tan, trở về với vẻ tuấn tú ngày thường.

Hôm nay anh mặc bộ quần áo thoải mái, quần đen và áo trắng, trang phục hết sức gọn gàng và đơn giản, trông hệt như chàng thanh niên rực rỡ ánh mặt trời vừa mới tan học về, đẹp trai không nói nên lời.

Nam Mẫn thì trái ngược với anh, cô mặc áo thun đen và quần bò trắng, mái tóc ngang vai được buộc thành hai đuôi ngựa nhỏ, trẻ trung tươi mát lại đầy sức sống.

Hai người không bàn trước với nhau, nhưng đứng chung một chỗ, hai màu trắng đen rõ ràng khiến ai nhìn vào cũng thấy giống đồ đôi, trai tài gái sắc hàng thật giá thật, một đôi bích nhân.

Nam Mẫn không quan tâm tới ánh mắt của người qua đường, tất cả mọi sự chú ý đều dồn vào hoa hồng hai bên đường.

Ba năm rồi cô không quay về thành phố Nam để tham gia triển lãm hoa đồng.

Ngày trước triển lãm Hoa Hồng có quy mô khá nhỏ, chỉ có mấy ngươi nuôi trồng hoa tranh thủ cơ hội để bán hàng mà thôi, giống họp chợ, nhưng bây giờ nó đã có khuôn khổ nhất định, mấy con phố đều trải đầy hoa hồng, mùi hoa thơm ngát.

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn ngồi xổm bên vệ đường, ngửi một đóa hoa hồng màu đỏ cam mang tên “Lady of Shalott”, lẳng lặng nhìn, bất giác thả hồn vào đó.
Chương 122: Hoa hồng đẹp nhất

Nam Mẫn đắm chìm trong hương thơm của hoa, mãi đến khi nghe thấy người sau lưng nói một câu: “Gói bó hoa này lại giúp tôi nhé”, mới mở to mắt, quay sang nhìn ánh mắt sáng như sao của Dụ Lâm Hải.

Cô thoáng ngượng ngùng, tìm gì đó để nói: “Hoa này rất đẹp”.

“Em có muốn nghe lời thật lòng không?”, Dụ Lâm Hải nhíu mày.

Nam Mẫn quay sang liếc anh, cứ tưởng anh định phát biểu mấy câu ngu ngốc của thẳng nam, chuẩn bị lờ đi thì chợt nghe thấy anh bảo: “Tôi thấy người còn xinh đẹp hơn hoa”.

“…”, Nam Mẫn nghe mà sững người, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, ngạc nhiên nhìn Dụ Lâm Hải.

Nó không giống những lời được thốt ra từ miệng Dụ Lâm Hải một tí nào.

Ông chủ sạp hoa gói bó hoa lại xong bèn đưa cho Dụ Lâm Hải, cười tủm tỉm nói: “Chàng trai này biết cách ăn nói ghê, bó Lady of Shalott này đại diện cho tình yêu nồng cháy vĩnh hằng đó, chúc cậu sớm ôm được người đẹp về nhà nha”.

“Cảm ơn những lời vàng ngọc của ông”, Dụ Lâm Hải nhận lấy bó hoa, lại tặng cho Nam Mẫn: “Cô Nam, mong em vui lòng nhận cho”.

Nam Mẫn nhìn bó hoa đó, nghiêng đầu: “Nhận nó không có nghĩa là đồng ý hẹn hò với anh chứ?”

Dù có hơi đau lòng nhưng Dụ Lâm Hải vẫn cố cười nói: “Tất nhiên là không rồi”.

Dù anh lạc quan cách mấy cũng không dám ảo tưởng rằng cô sẽ xóa nhòa mọi hiềm khích trước đó, quay lại với anh chỉ vì một bó hoa.

“Thế thì cảm ơn nhé”, Nam Mẫn luôn là một người rất sảng khoái, nghe anh nói thế thì không ngượng ngùng nữa, thoải mái nhận lấy, cho anh chút thể diện trước mặt người ngoài.

Tất nhiên Dụ Lâm Hải hết sức vui mừng, gương mặt lạnh lùng đó cũng trở nên hiền hòa, đuổi theo bước chân Nam Mẫn, cùng cô dạo phố.

Triển lãm hoa hồng ở thành phố Nam nổi tiếng là vì nơi này có các loài hoa không thể tìm được ở chỗ khác, tất cả đều là những giống hoa được những người thợ cẩn thận nghiên cứu và lai tạo ra, chuẩn bị tham gia cuộc thi hoa hồng.

Mỗi năm triển lãm Hoa Hồng đều có tiết mục tranh đấu, bình chọn ra giống hoa hồng tốt nhất năm nay, mấy trăm giống hoa hồng dự thi cạnh tranh, chỉ có khoảng mấy chục giống được vào vòng trong, sau đó quyết định thắng thua bằng lượng tiêu thụ.

Cuộc tranh tài được chia thành tuyến trên và tuyến dưới, quyết định bởi lượng tiêu thụ ngày hôm đó, vì thế ông chủ của các sạp hoa đều tranh thủ liên lạc với người mua trước để chuẩn bị cho năm sau, hòng có được một bảo bối giữ tiệm.

Bởi vì một khi hoa hồng quý hiếm của tiệm trở thành Hoa Vương, thì nó cũng sẽ từ một món hàng bình thường thành hàng xa xỉ, các thương hiệu quảng cáo sẽ tìm đến cửa, tài nguyên cũng cuồn cuộn ập đến.

Lần này Nam Mẫn đến triển lãm Hoa Hồng vì một mục đích khá quan trọng, đó là bộ sưu tập trang sức với chủ đề hoa hồng đã có hàng mẫu, rốt cuộc họ phải chọn loại hoa hồng nào cho sản phẩm chính của bộ sưu tập đây.

Đến đài hoa trung tâm, cô nhìn thấy những người đang quay trực tiếp nước miếng tung bay, cùng với doanh số bán hàng được cập nhật liên tục trên màn hình đèn LED. Ba thứ hạng cao nhất lần lượt là “Lady of Shalott” Dụ Lâm Hải vừa tặng cho cô, cùng với “Rose Eden” màu hồng phấn mềm mại và “Golden Celebration” màu vàng cao quý. Ba loại hoa có màu sắc khác nhau, tất nhiên cũng mang những vẻ đẹp và khí chất khác nhau.

Điểm số của ba loại hoa kia bám đuôi nhau rất sát sao, hoa rơi vào tay người nào vẫn còn chưa biết được.

“Em nghĩ loại hoa nào sẽ thắng trong hội hoa lần này?”, Dụ Lâm Hải hứng thú hỏi Nam Mẫn.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Loại hoa nào thắng không quan trọng, quan trọng là tôi thích loại hoa nào”.

Dụ Lâm Hải nhướng mày, anh hiểu ý cô.

Anh biết cô có mục đích khi tới đây, hôm đó cô đồng ý đi xem triển lãm với anh đã khiến anh rất vui. Sau đó anh mới biết cô đến xem triển lãm là vì dự án sản phẩm của công ty, đằng nào cũng phải đi.

Nhưng cô bằng lòng đi cùng anh, đó đã là một bước đột phá rất lớn, ăn cơm phải ăn từng ngụm, theo đuổi người thương cũng phải đi lần lượt từng bước.

Đạo lý này anh biết, cũng có sự kiên nhẫn đó.

Ý tưởng của Nam Mẫn rất đơn giản, cô đã chọn được loại hoa nào thì sẽ thúc đẩy để nó thành “Hoa Vương”, dù sao cuối cùng nó cũng sẽ được quyết định bằng lượng tiêu thụ.

Dụ Lâm Hải thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nam Mẫn, tưởng rằng cô đang băn khoăn bèn đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Thật ra ba loại hoa đó đều đủ khả năng tạo nên sức hút trên thị trường, dù cuối cùng em chọn loài hoa nào thì nó cũng sẽ theo sát làn sóng trào lưu mới thôi”.

Nam Mẫn lắc đầu: “Thị trường cũng cần phải cân nhắc đó, nhưng anh đi sai hướng rồi. Trang sức châu báu Nam Thị chưa từng chạy theo xu hướng, nó chưa bao giờ là kẻ bám theo, mà luôn là người sáng tạo ra trào lưu mới”.

Dụ Lâm Hải có chút kinh ngạc nhìn Nam Mẫn, không phải kinh ngạc vì sự ngông cuồng và kiêu ngạo của cô mà là giật mình vì cô nói nó như một lẽ đương nhiên vậy.

Đúng vậy, tất nhiên rồi.

Cô nói hết sức bình tĩnh, như đang trần thuật một sự thật, nhưng Dụ Lâm Hải cũng buộc phải thừa nhận, tuy trang sức đá quý Nam Thị đã không còn như ngày xưa nữa, nhưng vẫn không thể chối bỏ sự thật về quá khứ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của nó.

Ba năm trước, vì chủ tịch Nam và vợ ông ấy qua đời, cộng với chủ tịch mới Nam Ninh Bách không giỏi kinh doanh khiến trang sức Nam Thị ngày càng sa sút, hình như cả nửa giới thời trang cũng dậm chân tại chỗ theo.

Trang sức đá quý Dụ Thị cũng là một thương hiệu có sức ảnh hưởng trong giới, nhưng ưu thế của Dụ Thị nằm ở kỹ thuật cắt đá cùng với những thương hiệu cao cấp, còn sự mới mẻ và ý tưởng thiết kế thì lại không bằng đá quý Nam Thị.

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật lâu, có chút tò mò về lựa chọn của cô: “Thế em thích loại hoa nào?”
Chương 123: Trác Huyên tới

Ánh mắt Nam Mẫn đã xác định được, lại cong môi cười: “Anh đoán xem”.

Bảo anh đoán là thế, nhưng có vẻ Nam Mẫn không có ý định cho Dụ Lâm Hải đoán thật.

Cô trực tiếp giơ tay chỉ vào “Lady of Shalott” màu đỏ cam rực rỡ xinh đẹp, khi Dụ Lâm Hải nhướng mày, cô lại chuyển ngón tay mình sang “Golden Celebration” màu vàng sáng chói mắt.

Cố Hoành hiểu được ý cô, lập tức thông báo cho bộ phận kinh doanh.

Dụ Lâm Hải hết sức kinh ngạc: “Em chọn cả hai loại ư?”

“Tại sao lại không?”

Nam Mẫn hỏi lại anh: “Không được có hai sản phẩm chủ chốt à?”

Đúng đó, tại sao lại không được có hai sản phẩm?

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật lâu, cứ mỗi lần anh tưởng rằng mình đã hiểu rõ về cô, thì Nam Mẫn luôn tạo cho anh những bất ngờ ngoài ý muốn, cô là người có chính kiến hơn những gì anh nghĩ, cũng nổi bật hơn rất nhiều.

Anh cong môi, cười rộ lên trong ánh mặt trời: “Tôi khá là mong chờ đấy”.



Triển lãm Hoa Hồng trải dài mấy con phố, không chỉ là những bó hoa hay chậu hoa hồng, mà họ còn dựng lên một bức tường hoa hồng trải dài cả cây số, tượng trưng cho bậc thang tình yêu “nắm lấy tay nhau”.

Ngoài ra, còn có mưa hoa hồng đầy lãng mạn, bay lả tả, hệt như “tuyết rơi ngày xuân”, cũng tạo thành một cảnh tượng phồn hoa.

Các cặp đôi đều nắm lấy tay nhau, cảm nhận bầu không khí còn nồng nàn hơn cả lễ tình nhân này, họ thường ôm chầm lấy nhau hôn thật nồng cháy.

Có vài gương mặt mới nổi trên mạng mặc Hán phục ra để chụp hình, cũng có cô dâu đến chụp ảnh cưới, vân vân và mây mây.

Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải thong thả sải bước đi tới trong bầu không khí cháy bỏng đó, tay Nam Mẫn đã bị người nào đó nắm lấy.

Cô giật mình, vội vàng muốn rụt lại: “Anh làm cái gì thế?”

Dụ Lâm Hải lại nắm thật chặt, không chịu buông, ghé vào tai cô khẽ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tới sự kiện lớn thế này, có hơi căng thẳng”.

“Căng cái…”’

Nam Mẫn suýt chút nữa chửi thề, cũng may lễ nghĩa được học trong suốt những năm qua đã ngăn cản cô, nhưng cô vẫn không thể nhịn được trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải.

Da mặt tên này sắp dày bằng cả vách tường rồi, sao trước kia cô lại không phát hiện ra nhỉ.

Đúng là tình yêu dễ khiến con người ta mù quáng mà, sự mù quáng đó đã khiến cô không thể nhìn thấy, khiến cô nghĩ rằng Dụ Lâm Hải khác với những người đàn ông ngoài kia, thật ra thì đàn ông trên đời này đều giống nhau cả.

Cũng chỉ ra vẻ đứng đắn, nhưng trong đầu lại hết sức đen tối.

Không biết anh căng thẳng thật hay giả, nhưng đúng là lòng bàn tay anh có hơi ướt, Nam Mẫn bị anh nắm tay, không thể rụt lại được, bèn dứt khoát mặc kệ anh.

Trong tình huống này, nắm tay là chuyện hết sức bình thường, không nắm mới trở thành chuyện lạ.

Sải bước trong biển hoa, cánh hoa rực rỡ chậm chạp rơi xuống từ trên bầu trời, vừa đẹp lại lãng mạn, rất nhiều người trong quảng trường trầm trồ khen ngợi, Nam Mẫn cũng nở nụ cười trong bầu không khí đó.

Dụ Lâm Hải cứ thế nhìn người con gái bên cạnh, rất lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười thoải mái vui vẻ trên mặt cô, rực rỡ như thế, tràn đầy sức sống như thế.

Rất nhiều cặp đôi kiềm lòng không đậu trao nhau nụ hôn nồng cháy, Dụ Lâm Hải khẽ gọi: “Tiểu Mẫn”.

Nam Mẫn đang đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn, lơ đãng quay đầu lại, vừa mới nhìn thấy ánh mắt anh thì môi đã bị anh khóa chặt.

Bấy giờ, bọn họ hệt như một cặp đôi hết sức bình thường, trong bầu không khí lãng mạn, có được một nụ hôn nồng nhiệt.

Bọn họ có thể hôn đến khi đất trời không còn nữa, nếu như không có ai ngắt ngang…

“Anh Hải!”

Bên tai là tiếng gọi đầy chói tai, ngay sau đó, một lực đẩy thật mạnh đã tách Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải ra, còn đẩy cô sang một bên.

Mọi người xung quanh chợt giật mình bật thốt, bả vai Nam Mẫn khẽ đau nhói, cô nhíu mày, trông thấy gương mặt tức giận của Trác Huyên.

Trác Huyên đến quá bất ngờ, cứ như vừa mới rơi từ trên trời xuống vậy.

Không chỉ mình Nam Mẫn nhíu mày, sắc mặt Dụ Lâm Hải cũng rất tệ: “Sao cô lại tới đây?”

Trác Huyên chẳng những đến mà còn chuẩn bị rất tỉ mỉ trước khi đến đây.

Cô ta mặc chiếc váy hoa nhí màu hồng nhạt, tóc cũng được chải kiểu hoa tiên tử, từ trên xuống dưới trông cứ lả lướt thướt tha, đầy tiên khí, lớp trang điểm cô ta chọn cũng cùng kiểu với quần áo.

Người ngoài nhìn vào chắc không ai nghĩ là cô ta đến đây dạo chơi đâu, mà là đến tham gia cuộc thi sắc đẹp ấy.

“Anh Hải, em tới tìm anh đó”.

Trác Huyên nở nụ cười ngọt ngào với Dụ Lâm Hải, sau đó đứng chắn trước người anh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Mẫn: “Cô Nam đúng không, cướp bạn trai của người khác không phải là hành động tốt đẹp gì, còn hôn nhau trước mặt mọi người, cô không biết thẹn là gì hả?”

Giọng cô ta không lớn cũng không nhỏ, nhưng người xung quanh lại nghe thấy rõ mồn một, tất cả đều nhìn Nam Mẫn với ánh mắt khinh thường.

“Lúc nãy tôi còn thấy cô gái này xinh đẹp, không ngờ lại là con giáp thứ mười ba, đúng là uổng phí gương mặt đó mà”.

“Mặt dày thật đó, tôi cũng chịu luôn, sao thời buổi này bọn con gái lại thích cướp đàn ông trong tay người khác thế nhỉ, bản thân không tìm được chồng hay gì? Hay là thèm khát đàn ông đến điên rồi? Đồ cướp về được thì ngon hơn hả?”

“Anh bạn này có phước ghê, trái ôm phải ấp, bạn gái và kẻ thứ ba đều xinh đẹp quá trời”.

“Cho anh cái phước đó anh có muốn lấy không?”

“A a a, đừng có nhéo tai, đau quá à…"
Chương 124: Anh ba trở về

Những lời bàn tàn đó lọt vào tai Nam Mẫn, mặt cô vẫn bình tĩnh không chút thay đổi, hệt như chẳng nghe thấy gì, nhưng Dụ Lâm Hải lại không nhịn được, sắc mặt tối xuống, mắng Trác Huyên một câu: “Cô phát điên cái gì thế?”

Nhưng hành động bảo vệ Nam Mẫn của anh dường như đã chứng thực cái câu “chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc”, nhất là với cái vẻ nước mắt rưng rưng của Trác Huyên, nhìn kiểu nào cũng thấy cô ta giống kẻ bị vứt bỏ đáng thương.

Quần chúng ăn dưa có xu hướng thương hại phe yếu nhiều hơn, vì thế họ đều nhìn Nam Mẫn với vẻ công kích, dù là ngấm ngầm hay lộ liễu, như hận không thể dùng nước miếng bắn cô thành cái rổ.

Nam Mẫn đẩy Dụ Lâm Hải đang chắn trước mặt mình, đối mặt với Trác Huyên, thản nhiên nói: “Đây là bệnh nhân tâm thần từ đâu chạy ra thế này? Cố Hoành, liên lạc với bệnh viện, hoặc là trực tiếp báo cảnh sát, đừng để người khác bị thương”.

Bệnh nhân tâm thần hả?

Quần chúng ăn dưa lại chuyển tầm mắt sang Trác Huyên, ai cũng lùi lại, như sợ bị cô ta cắn trúng.

Cố Hoành luôn làm theo mệnh lệnh của Nam Mẫn, bèn liên lạc với một bệnh viện tâm thần, gọi họ tới đây đón người, như thể đang xác minh việc Trác Huyên là bệnh nhân tâm thần khiến mọi người bỏ chạy tán loạn.

Cái gì mà con giáp thứ mười ba, mười bốn, bọn họ thương cho sức khỏe của bản thân mình hơn là hóng hớt nhiều.

Trác Huyên lớn đến từng này tuổi, đây là lần đầu bị mọi người xem là bệnh nhân tâm thần, cô ta tức điên người, nhưng trước mặt Dụ Lâm Hải, cô ta vẫn phải giữ dáng vẻ tao nhã, không thể lao tới đánh Nam Mẫn được, chỉ có thể nhịn.

Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cô Nam, đùa đủ chưa?”

“Ai đùa với cô?”

Nam Mẫn nói: “Một kẻ giật chồng người khác như cô mà cũng dám mặt dày đứng ngoài đường mắng người khác là kẻ thứ ba hả, không điên thì ai lại làm mấy chuyện điên rồ như thế?”

“Cô…”, Trác Huyên không nói lại, tức giận đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, gương mặt hiền lành đáng yêu nhìn sang Dụ Lâm Hải: “Anh Hải, anh để cô ta bắt nạt em như thế ư?”

Dụ Lâm Hải lạnh mặt, hết sức hờ hững: “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Tôi đâu có mù, tôi có mắt nên tự biết nhìn”.

Người của bệnh viện tâm thần tìm đến thật, họ vây quanh Trác Huyên.

Trác Huyên giật mình hét lên: “Mấy người đừng nghe cô ta nói bậy, tôi là người bình thường, không phải là bệnh nhân tâm thần”, nhưng cô ta càng la hét vùng vẫy, càng giống trạng thái điên loạn.

“Giữ cô ta lại, tiêm thuốc an thần vào!”

Thấy nhân viên y tế chuẩn bị lao tới bắt được Trác Huyên, thì cô ta đã nhào vào lòng Dụ Lâm Hải, nước mắt như mưa: “Anh Hải, em nhớ anh quá nên muốn đến đây gặp anh thôi mà. Anh từng nói sẽ bảo vệ em cả đời cơ mà…”

Nam Mẫn hờ hững nhìn tất cả, như một người ngoài cuộc.

Cả đời hả?

Một kẻ chưa bao giờ đồng ý chuyện gì đó dễ dàng, lại đồng ý hứa hẹn cả đời với cô ta, trước kia anh đã yêu nhiều đến mức nào, mới có thể nói ra những lời đó.

Dụ Lâm Hải bị Trác Huyên ôm chặt, muốn né ra nhưng không cách nào thoát được.

Anh ngước lên nhìn Nam Mẫn theo bản năng, nhìn thấy đôi mắt lạnh buốt của cô, ánh mắt lạnh giá đó khiến tim anh chợt đông cứng, như bị ai đó bóp nghẹn.

Chỉ một ánh mắt đó đã đủ để anh biết, tất cả mọi cố gắng của anh những ngày qua, đều là nước đổ sông đổ biển.

Trận đòn anh chịu cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.

Không còn hứng thú xem nữa, Nam Mẫn chuyển tầm mắt, nói với Cố Hoành: “Đi thôi”.

“Tiểu Mẫn!”

Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Dụ Lâm Hải vội vàng gọi, nhưng Trác Huyên ôm quá chặt, sống chết không chịu buông tay, nhân viên y tế cũng lao tới, tình hình trở nên rối loạn.



Bóng dáng Nam Mẫn nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Bước chân cô rất nhanh, Cố Hoành theo sau cô phải chạy mới có thể đuổi kịp, thấy Nam Mẫn sắp va vào một người, còn chưa kịp kéo lại thì cô đã lao vào người ta rồi.

“Thật lòng xin lỗi”, Nam Mẫn cúi đầu xin lỗi, đang định né qua bỏ đi, thì eo đã bị người đó ôm lấy.

Cô đang tức giận, chuẩn bị nổi bão thì giọng nói hiền hòa pha chút trêu ghẹo đã vang lên trên đỉnh đầu: “Sau lưng có sói đói đuổi theo hay sao mà em đi nhanh vậy, lao thẳng vào trong lòng người ta thế?”

Giọng nói quen thuộc đó khiến cơ thể Nam Mẫn chợt cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt điển trai mà chiếc mũ lưỡi trai cùng với khẩu trang đó không thể che đi được, gương mặt dịu dàng, nho nhã với ánh mắt chất chứa ý cười.

Cổ họng Nam Mẫn nghẹn ngào, cảm thấy mũi cay cay, cảm giác uất ức khó nói thành lời bỗng chốc dâng lên, sau đó hóa thành một tiếng gọi khẽ.

“Anh ba”.

Cô ôm lấy người đó.

Hạ Thâm khẽ thở dài, đau lòng ôm lấy Nam Mẫn, bàn tay với những khớp xương rõ ràng xoa đầu cô: “Xem ra có người đã khiến công chúa nhỏ nhà chúng ta chịu uất ức rồi, là thằng nhóc họ Dụ kia đúng không?”

Nam Mẫn không nói lời nào, chỉ cảm thấy lòng nghẹn ngào, đau nhói.

“Đừng tức giận, anh giúp em báo thù”.

Hạ Thâm cúi xuống nhìn cô: "Hay là chúng ta lại trùm bao tải đánh một trận nữa!”

Lúc này cảm xúc của Nam Mẫn mới có sự dao động, cô nở nụ cười, tức giận nói: “Sao anh giống anh hai thế, cứ thích nghĩ ra mấy cái ý tưởng vớ vẩn đó”.
Chương 125: Tôi yêu Nam Mẫn

Hạ Thâm cũng nở nụ cười với cô, sờ đầu cô như một đứa trẻ, khiến Nam Mẫn nhìn mình với ánh mắt ai oán.

Trợ lý bên cạnh nôn nóng nhìn xung quanh, sợ ảnh đế nhà mình bị chó săn chụp được, nếu cái ôm đó bị tên nào chụp lại thì chắc chắn bảng tìm kiếm ngày mai sẽ có tên họ, khi đó quả ngọt sẽ rơi mất.

“Anh Thâm, ở đây nhiều người loạn lắm, chúng ta mau lên xe thôi”.

Lúc này Nam Mẫn mới chợt nhớ tới thân phận của Hạ Thâm, cô là người không muốn thu hút ánh mắt của người ngoài nhất, bèn kéo anh ta lên xe.

——

Trác Huyên mất rất nhiều sức mới có thể chứng minh cho nhân viên y tế rằng mình là một người bình thường, không phải bệnh nhân tâm thần, lúc nãy bạn cô ta chỉ đùa thôi.

Nhân viên y tế đi một chuyến công cốc, có cảm giác bị đùa giỡn, bèn lạnh lùng chê trách bọn họ.

“Nếu đã là người bình thường thì làm những chuyện bình thường một chút được không? Đừng có lãng phí vật tư y tế như thế! Khóc sướt mướt trước mặt mọi người rồi lôi lôi kéo kéo để làm cái quái gì vậy, quay phim hả? Đẹp mặt lắm hả?”

Trác Huyên xấu hổ cười làm lành, lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Nam Mẫn.

Sau khi tiễn nhân viên y tế đi, Trác Huyên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người, trông thấy Dụ Lâm Hải đang đứng cách đó không xa, tay siết chặt, ánh mắt dõi về phía đám đông như đang tìm gì đó.

Cô ta không ngu, tất nhiên cô ta biết anh đang tìm Nam Mẫn.

Bây giờ anh đã quan tâm người con gái đó như thế rồi ư?

Chỉ mới có một tháng thời gian ngắn ngủi, rốt cuộc người con gái đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để mê hoặc anh, khiến trái tim gắn chặt trên người cô ta lâu như thế bị dời sang một nơi khác.

Trên đường đến thành phố Nam, Trác Huyên vẫn đầy tin tưởng, nghĩ rằng chỉ cần mình dụ dỗ Dụ Lâm Hải vài câu, cúi đầu nhận lỗi với anh, rồi anh cũng sẽ tha thứ cho cô ta, trở lại và cưới cô ta về nhà.

Cô ta cũng đã chuẩn bị tinh thần bị anh lạnh nhạt, chuẩn bị sẵn tinh thần làm keo 502, cứ dán chặt lấy anh, nhất quyết phải làm cho anh mềm lòng mới thôi.

Nhưng chỉ mới lúc nãy, khi cô ta trông thấy anh hôn Nam Mẫn, thì dường như đất trời xung quanh đều sụp đổ, cả thế giới của cô ta đã đổ xuống.

Anh hôn Nam Mẫn!

Bọn họ ở bên nhau lâu như thế, Dụ Lâm Hải chưa từng chủ động hôn cô ta bao giờ!

Khoảnh khắc đó, cô ta thật sự hoảng hốt.

“Anh Hải”, Trác Huyên lặng lẽ đi tới, giơ tay nắm lấy ống tay áo anh, dùng giọng nói nũng nịu, dè dặt nói: “Thật lòng xin lỗi, em không cố tình khiến anh khó xử”.

“Cô không cố tình, nhưng cô cố ý”.

Dụ Lâm Hải lặng lẽ giật ống tay áo của mình về, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, nói ra những lời không có chút cảm xúc nào: “Đây không phải là lần đầu tiên cô khiến tôi mất mặt như thế rồi”.

Mặt Trác Huyên nhanh chóng trắng bệch.

Cô ta biết, anh đang muốn nói về hôn lễ của hai người. Có lẽ không có một người đàn ông nào chấp nhận được việc vợ chưa cưới của mình lộ hết trước mặt mọi người như thế, hơn nữa đó còn là những bức ảnh nhạy cảm với người đàn ông khác.

“Em biết anh vẫn còn trách em, nhưng đó đâu phải là lỗi của em”.

Trác Huyên uất ức, nước mắt cứ rơi xuống ào ào: “Em đâu có muốn như thế, là do người nào đó không muốn thấy em sống yên ổn, muốn hãm hại em… Vả lại, đó đều là quá khứ cả rồi, sau khi ở bên anh, em đã trao hết trái tim mình cho anh, chưa từng qua lại với người đàn ông khác. Em yêu anh thật lòng, cũng thật lòng muốn sống bên anh đến hết đời. Anh Hải, em không thể sống thiếu anh được, anh nghĩ tới thời thơ ấu của chúng ta, tha thứ cho em đi”.

“Có những chuyện chỉ cần tha thứ là xong, nhưng cũng có những chuyện không thể tha thứ được”.

Thái độ Dụ Lâm Hải là không thể cứu vãn, chẳng chịu cho cô ta chút hy vọng nào: “Trác Huyên, tôi lặp lại thêm lần nữa, chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi, tôi không nợ gì cô cả. Sau này, mong cô đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa”.

Anh cất bước rời đi, Trác Huyên phát điên hét to sau lưng anh: “Anh đã yêu Nam Mẫn rồi đúng không?”

“Đúng”.

Dụ Lâm Hải không chút do dự, còn nghiêm túc và trịnh trọng trả lời: “Cô ấy chính là người tôi yêu, sau này tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật cẩn thận, tôi không cho phép bất kỳ một kẻ nào tổn thương đến cô ấy, kể cả cô”.

“Ầm” một tiếng, Trác Huyên chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, ngã bịch xuống đất.

Tại sao?

Tại sao lại thành ra thế này?

Hạ Thâm đã trở về, Quyền Dạ Khiên đặt một bàn ở Túy Kim Triêu để chào mừng anh ta.

Túy Kim Triêu là câu lạc bộ do nhà họ Quyền nắm giữ, còn kín đáo hơn Thủy Vân Gian nhà họ Bạch. Họ cũng cân nhắc đến đặc thù nghề nghiệp của Hạ Thâm, tránh bị chụp ảnh.

Hôm nay là tiệc gia đình nên trên ghế ngồi chỉ có Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Bạch Lộc Dư và Nam Mẫn. Tất cả đều là anh em trong nhà nên không gò bó gì, thoải mái vui chơi giải trí, chè chén, cực kỳ náo nhiệt.

“Chúc mừng anh ba đã thoát khỏi rừng sâu nước độc bình yên không tổn hao gì, quay bộ phim này vất vả lắm phải không?”

Bạch Lộc Dư cầm ly rượu lên kính Hạ Thâm một ly, tán gẫu.

Hạ Thâm nhấp một ngụm rượu, khẽ cười nói: “Cũng tạm. Chỉ là hoàn cảnh ghi hình có hơi khắc nghiệt, ở trong rừng suốt một năm ròng, trở về thành phố vẫn chưa quen lắm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK