Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp: “Không hổ danh bậc thầy Ngọc Tâm, vừa ra tay đã thấy sự khác biệt”.
Nam Mẫn không quay đầu lại, chỉ thưởng thức tác phẩm của mình, sau đó thản nhiên nói: “Dù sao cũng là năm mươi phần trăm tiền lời, kiếm nhiều hơn một chút cũng tốt, đằng nào lại chẳng vào túi tôi, chút sức lực đó vẫn có thể bỏ được”.
Về khoản kiếm tiền này thì Nam Mẫn hết sức nghiêm túc.
Dụ Lâm Hải cười cười, anh còn chưa nói chuyện thì Nam Tam Tài ở rất xa đã nghe thấy, cả người nghiêng ngã, suýt chút nữa giữ không chắc khiến dao khắc cắt vào tay, chột dạ reo lên: “Nói linh tinh cái gì thế, rõ ràng là tiền về túi ông cơ mà”.
Nam Mẫn quay đầu liến nhìn ông cụ một cái, thầm nghĩ: Lão hồ ly này, chút tâm tư đó mà cũng đòi giấu được cháu ư?
Văn Hải Phong hóng hớt không chê chuyện bé xé ra to, gọi Dụ Lâm Hải từ xa…
“Lâm Hải, con nói xem khi đó tiền sẽ vào túi ai?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Dụ Lâm Hải không biết tại sao vấn đề lại rơi xuống đầu mình.
Đầu óc lập tức ngừng hoạt động.
Anh trao cho lão viện trưởng Văn một ánh mắt: Thầy đang kiếm chuyện đúng không? Hỏi thế thì con biết phải trả lời thế nào?
Một bên là tiền bối Nam Ông, bên kia là tổ tông sống, chẳng thể đắc tội được người nào.
Bầu không khí chìm vào yên tĩnh, Dụ Lâm Hải mỉm cười, nói: “Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tiền về đâu cũng là tiền của người trong nhà cả”.
Lời vừa dứt, Nam Tam Tài và Nam Mẫn cùng xụ mặt xuống, trăm miệng một lời:
“Ai là người nhà của anh?"
Bớt lôi kéo quan hệ ở đây lại đi!
Dụ Lâm Hải cười, vẫn chịu khó tiến lên: “Nam Ông tiền bối kiếm được tiền thì cuối cùng cũng thuộc về Mẫn thôi mà?”
Những lời đó cũng là sự thật.
Nam Tam Tài hừ khẽ một tiếng, cũng nói theo: “Đúng đó, chính là như thế đó”.
Nam Mẫn không vạch trần ý đồ của ông cụ, cũng đâu thế nói thẳng trước mặt nhiều người rằng ông cụ đồng ý làm dự án này, còn đòi một nửa lợi nhuận là để đòi lại công bằng cho cô, đòi một phần phí ly hôn cho cô.
Không chỉ ông nội, mà cả cô cũng không muốn phải mất mặt như thế.
Nam Mẫn cũng phụng phịu, đúng tình hợp lý nói: “Cháu cũng nghĩ thế”.
Hai ông cháu nhìn nhau, nhanh chóng đạt được sự thống nhất, nói lảng sang chuyện khác, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Bức tranh hạc trắng này của ông đẹp quá, đúng là gừng càng già càng cay”, Nam Mẫn hết lời khen ngợi.
Nam Tam Tài cười hiền: “Bức tranh rừng rậm đó không tệ, giỏi hơn bố cháu nhiều, có được chân truyền của ông”.
“Đều do ông nội dạy tốt”.
“Nói thì nói thế, nhưng thầy nhận vào cửa, vẫn phải tự học hành. Cũng do Mẫn nhà chúng ta có tài năng thiên bẩm, cũng chịu khó..."
Đúng là ông hiền cháu thảo, cảnh tượng vui vẻ ấm áp của một gia đình.
Văn Hải Phong híp mắt, bĩu môi với Dụ Lâm Hải: “Con có biết bây giờ con giống gì không?”
Dụ Lâm Hải cụp mắt, không nói tiếp, bởi vì biết chắc chắn không có gì hay để nói.
Quả nhiên, lão viện trưởng Văn cười hà hà: “Trư Bát Giới soi gương… Cả trong lẫn ngoài đều không phải người”.
Dụ Lâm Hải: “…”
—
Ở viện bảo tàng Cảnh Văn đâu đó một ngày.
Nam Mẫn cũng được một phen đã ghiền, nghiên cứu và thảo luận cùng Nam Tam Tài cũng như các bậc thầy chạm khắc ngọc xem phải phục hồi những mảnh ngọc này thế nào, khắc khẩu một câu lại đưa ra dẫn chứng, trò chuyện khí thế ngất trời, ai không biết lại tưởng họ đang tiến hành một họp mặt văn học.
Những bậc thầy chạm khắc ngọc trông không ưa nhìn, ăn mặc cũng chẳng đẹp đẽ quý giá gì, thật ra đều đang giấu tài, không chỉ có tài nghệ cao siêu, mà trong bụng đều là học vấn uyên bác, có am hiểu sâu sắc về lịch sử, về đồ cổ vượt xa cả các giáo sư chuyên ngành.
Cái gọi là bằng cấp, địa vị, chưa bao giờ là tiêu chuẩn để đánh giá học vấn thật sự của một con người.
Mà đứng trước học thức, tiền tài và thân phận chẳng là cái thá gì.
Hôm nay Dụ Lâm Hải đi chuyến này không uổng công.
Anh mặc kệ ý kiến của tất cả mọi người để thực hiện dự án “Không Mất Không Quên” này, ngẫm lại đúng là một quyết định rất chính xác.
Dụ Lâm Hải hết đưa lại đón, trở thành tài xế riêng của Nam Mẫn, làm không biết mệt.
Trong xe yên tĩnh đến lạ, hai người không hề nói chuyện với nhau, cứ như cái nhà xác.
Không biết Dụ Lâm Hải lấy đâu ra mấy cái vali to tướng chất đầy băng ghế sau, chẳng có nổi một chỗ để ngồi, Nam Mẫn đành phải ngồi bên ghế phụ lái, biết anh đã cẩn thận tính toán, nhưng cũng mặc kệ, chỉ thoải mái nghịch điện thoại.
Rất lâu sau đó, Dụ Lâm Hải đột nhiên ho khẽ một tiếng, phá vỡ yên tĩnh.
“Em… Cảm thấy dự án này thế nào?”
Chương 377: Chưa đủ tiền cưới đã mất vợ
Biểu hiện điển hình của kiếm chuyện để nói.
Nam Mẫn cong ngón tay gõ lạch cạch lên bàn phím để trả lời tin nhắn của Cố Hoành, sau đó lại dùng giọng đều đều nói: “Rất tốt. Có thể kiếm ra tiền, cũng có được danh tiếng, gặt hái được cả đôi. Tổng giám đốc Dụ đi nước cờ này là rất tốt”.
Đánh giá rất đúng trọng tâm, nhưng sao nghe vào cứ có cảm giác khách sáo qua loa thế nhỉ.
Dụ Lâm Hải lại hỏi: “Em… Sao em lại biết Nam Ông ký hợp đồng vì mình?”
Nhìn tin nhắn Cố Hoành gửi đến, Nam Mẫn nhíu mày, thoáng nghe thấy câu hỏi của Dụ Lâm Hải, mặt lập tức xuất hiện vẻ nhăn nhó, lạnh lùng nói: “Cái đó có gì phải hỏi, dùng lỗ mũi nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, không vì tôi thì vì anh chắc?”
Lúc nãy vẫn còn khách sáo này kia, nhưng đến câu này thì chẳng còn tí khách sáo nào nữa rồi.
Thế nhưng Nam Mẫn không có ý định tiếp chuyện Dụ Lâm Hải nữa, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Hoành, vừa mới kết nối đã chửi ầm lên: “Chọc cho Lâm Lâm nổi giận rồi anh còn không chịu đi dỗ con bé, lại còn mặt dày tìm tôi hả? Anh không biết tại sao con bé tức giận ư? Anh là heo hả? Cái não bỏ đó không biết dùng à? Cái miệng mọc ra đó không biết hỏi hả? Anh đi mà hỏi đi!”
Tay Dụ Lâm Hải cầm bánh lái bỗng run lên một chút.
Nam Mẫn vẫn chưa mắng xong, gương mặt xinh đẹp lúc này đầy mây đen, cảm thấy trong xe không bật điều hòa cũng chìm trong giá rét.
Bỗng nhiên, Nam Mẫn cười lạnh: “Anh biết rõ rồi đấy thôi, còn làm bộ làm tịch trước mặt tôi? Đàn ông các người đúng là giống nhau, tình cảm xảy ra chuyện gì cũng giả ngu giả điên, anh còn chưa kiếm đủ tiền cưới vợ mà đã đánh mất vợ rồi, hay ho lắm đấy”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Sao lại có cảm giác nằm không cũng trúng đạn thế nhỉ.
Nam Mẫn mắng một tràng đầy ẩn ý, sau đó lại giận tái mặt, lạnh giọng nói: “Chuyện tập đoàn Tần Thị anh làm được thì làm, không làm được thì đổi người khác! Đừng có lôi chuyện công việc vào để kiếm cớ không có thời gian dỗ bạn gái, lúc trước anh theo đuổi người ta đã tranh thủ từng giây từng phút, ân cần không khác gì con chó teddy, bây giờ lại nói mình không có thời gian hả? Điều đó chứng tỏ anh không đủ bản lãnh!”
Cuối cùng, cô chỉ để lại đúng một câu: “Cố Hoành, anh nghe kỹ cho tôi. Lâm Lâm không thiếu một người bạn trai như anh, nếu anh không thể dỗ được thì mau chóng cuốn gói cút đi để tôi tìm cho Lâm Lâm một người khác còn ngoan ngoãn và nghe lời hơn!”
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Cơn tức vẫn chưa tan.
Dụ Lâm Hải vẫn giữ chắc tay lái, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cố Hoành đang theo đuổi em gái nhà em hả?”
“Anh ta sắp bị hạ đo ván phải rời sân rồi”.
Nam Mẫn lạnh mặt nói: “Đàn ông chọc người con gái của mình tức giận để làm gì? Rửa chén cũng ngại đau tay thì ném đi cho rồi”.
Dụ Lâm Hải gật đầu: “Nói rất đúng. Hay là tôi giới thiệu Hà Chiếu cho em gái em nhé?”
Một câu bất thình lình khiến Nam Mẫn ngẩn người, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn sang Dụ Lâm Hải.
Nhớ tới gương mặt của Hà Chiếu, Nam Mẫn nhíu mày, trực tiếp nói: “Anh bị điên hả?”
Dụ Lâm Hải: “?”
“Cố Hoành nhà tôi có kém cỏi đến mức nào, có ngu ngốc đến mức nào cũng đẹp trai hơn gương mặt như quả hồng khô của Hà Chiếu đấy? Anh nghĩ cái gì thế?”
Dụ Lâm Hải lặng lẽ mím môi, không dám lên tiếng nữa.
Hổ không ở nhà nên khỉ lại xưng vương, trợ lý Hà Chiếu đang diễu võ giương oai ngồi trước bàn của tổng giám đốc Dụ xem tài liệu, cảm thấy bản thân mình rất giống người cầm quyền quân đội, vênh váo hò hét, trong đầu vừa mới nghĩ tới đó thì đã hắt xì một cái thật vang.
“Hắt xì!”, Hà Chiếu xoa mũi, lẩm bẩm: “Chắc chắn có người đang nói xấu sau lưng mình…”
Nam Mẫn nổi nóng nhanh mà nguôi giận cũng nhanh.
Dụ Lâm Hải đưa người đến cổng tiểu khu thì Nam Mẫn đã bình tĩnh lại kha khá rồi, ít nhất gương mặt cô cũng khá bình tĩnh.
Trợ lý Lỗ Hằng đứng trước cổng tiểu khu chờ Nam Mẫn đã lâu, thấy xe đến lập tức mở cửa xe ra, giúp Nam Mẫn che chắn mặt trời chói chang, sau đó lại khách sáo chào hỏi Dụ Lâm Hải: “Cảm ơn tổng giám đốc Dụ đã đưa tổng giám đốc Nam của chúng tôi về”.
Anh ta không biết về quá khứ của Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn, chỉ biết Dụ Lâm Hải đang theo đuổi Nam Mẫn, hơn nữa còn cứu Nam Mẫn khi Trác Nguyệt lao xe về phía cô, nên ấn tượng của anh ta về người này cũng không tệ, thái độ cũng khá thân thiện.
Chương 378: “Anh mù hả?”
Dụ Lâm Hải nói với Nam Mẫn: “Mẫn, hôm sau gọi bác sĩ Tô và cậu Bạch Thất, chúng ta cùng ăn một bữa”.
“Để sau hẵng nói”.
Thái độ Nam Mẫn lạnh lùng, cô đóng cửa xe, cùng Lỗ Hằng đi vào tiểu khu.
Cũng không hề quay đầu nhìn lại, chỉ cầm điện thoại, lông mày nhíu chặt.
Lỗ Hằng đi theo phía sau Nam Mẫn, nhắm mắt theo đuôi, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Thời gian anh ta biết Nam Mẫn không lâu bằng Cố Hoành, nhưng xem như khá hiểu tính tình của cô.
Nam Mẫn nhìn trông lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng cô cực kỳ trọng quy tắc lễ đạo, bình thường đối nhân xử thế đều lễ độ, khách khí, trước giờ sẽ không vì thân phận và địa vị của đối phương mà phân biệt đối xử, tỏ thái độ. Nhưng với anh Dụ này thì lại khác.
Không chỉ lạnh lùng, thậm chí còn thường xuyên để lộ ra thái độ mất kiên nhẫn.
Điều này ở chỗ khác thì cực kỳ hiếm thấy.
Cô thật sự ghét, hay là… lạt mềm buộc chặt?
Lỗ Hằng không có kinh nghiệm yêu đương gì nên đầu óc mơ hồ, anh ta cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cố làm ra vẻ cười tùy ý nói: “Tính khí của tổng giám đốc Dụ khá tốt, rất hiếm khi thấy con em nhà giàu quang minh lẫm liệt như vậy, vừa nhìn liền biết chính là thân sĩ cực kỳ nhã nhặn”.
Ngón tay đang cầm điện thoại của Nam Mẫn hơi ngừng lại, đột nhiên dừng bước, liếc mắt nhìn anh ta: “Anh mù hả?”
Lỗ Hằng: “…”
Nam Mẫn lại nói: “Thị lực có vấn đề thì đi viện tìm khoa mắt mà khám đi, đừng có để ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường”.
Lỗ Hằng ngượng ngùng ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Nam Mẫn không có thêm hành động gì nữa, chỉ là cầm điện thoại, gửi tin nhắn của Nam Lâm.
Lúc sắp rẽ vào đơn nguyên dưới tầng, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một bóng đen lớn: “Tổng giám đốc Nam, cẩn thận!”
Nam Mẫn vừa ngẩng lên, Lỗ Hằng đã khống chế được người đó, đồng thời quát lên: “Kẻ nào?!”
Người đến rõ như ban ngày mặc một chiếc váy đen, đội mũ chống nắng, kính râm, khẩu trang, có thể nói là trang bị đầy đủ.
Nhưng Nam Mẫn vẫn nhận ra người đến: “Trác Huyên”.
Dù vậy, tay của Lỗ Hằng vẫn không thu về, chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc rắc’, cánh tay Trác Huyên đã trật khớp.
“A…”
Cô ta kêu lên một tiếng, lập tức đau đến sụp đổ, khẩu trang kính râm đều bị rơi xuống, lộ ra vẻ ngột ngạt, nước mắt nước mũi lan tràn khắp khuôn mặt, Trác Huyên nâng cánh tay bị gãy, đau đớn đến mức mất cảm giác, nước mắt chảy rào rào: “Là tôi là tôi, cánh tay của tôi…”
Bên cạnh tiểu khu có một quán cafe được Trác Huyên dùng tiền bao trọn.
Quán cafe lớn như vậy cũng chỉ có mấy người khách là bọn họ.
Dù sao bây giờ danh tiếng của Trác Huyên cũng khá cao, đi trên đường có rất nhiều người nhận ra cô ta, thật sự đã được trải nghiệm ra dáng vẻ của một minh tinh hàng đầu, nhưng khi mọi người nhìn thấy cô ta, không phải khen ngợi, mà là mắng mỏ.
Còn suýt nữa ném trứng thối vào cô ta, cho thối chết đi!
Trác Huyên ngồi đối diện Nam Mẫn, cử động cánh tay vừa được nắn lại, vẫn có chút đau đớn mơ hồ, cô ta tức giận trợn trừng mắt nhìn Lỗ Hằng đứng sau Nam Mẫn. Đúng là tên đàn ông ngu ngốc không biết thương hoa tiếc ngọc, như này về sau làm sao lấy được vợ?
Lỗ Hằng mặt lạnh nhạt, đây là kết quả của việc anh ta vẫn hạ thủ lưu tình.
Nếu cô ta không phải phụ nữ, chỗ đứt không phải cánh tay cô ta đâu, e rằng sẽ là cổ.
Trong lòng Nam Mẫn hiểu rõ mục đích Trác Huyên đến, nhưng vẫn hỏi một câu: “Cô Trác tìm tôi có chuyện gì?”
Tình địch gặp mặt, cực kỳ đỏ mắt.
Thật ra thì Trác Huyên rất muốn dùng miệng lưỡi sắc bén đấu một trận battle với Nam Mẫn, nhưng bây giờ không phải lúc, tình thế hiện giờ cô ta đang ở thế yếu, không thể không nín nhịn, cúi thấp đầu, nở nụ cười tràn đầy thân thiện: “Không có chuyện gì thì không thể mời cô uống cafe sao?”
Nam Mẫn cảm thấy lời này thật hài hước: “Chúng ta có giao tình gì à?”
Nói cứ như họ là chị em thân thiết vậy.
Trác Huyên tiếp tục cười híp mắt: “Đương nhiên là có rồi, dù sao chúng ta cũng đã từng sống dưới cùng một mái nhà, cô quên rồi sao?”
Nghe đến đây, đôi mắt Nam Mẫn hơi trầm xuống: “Cô không nói thì tôi thật sự đã quên mất”.
Thật ra làm sao có thể quên được?
Chỉ là không muốn nghĩ lại mà thôi, nhưng có những người cứ muốn nhắc nhở cô, khiến cô phải hồi tưởng lại ký ức.
Giống như một bầu trời đầy sao.
Chương 379: “Cô chính là Nam Mẫn?”
Nam Mẫn ở phòng bếp hầm canh xương cả buổi chiều, nghĩ rằng khoảng thời gian này công việc của Dụ Lâm Hải khá bận, vậy nên bồi bổ cho anh.
Cô ngồi trong phòng khách xem tivi chờ anh về, chờ đến mức mình sắp ngủ quên mất, đột nhiên bị đánh thức bởi động tĩnh vang lên.
“Anh Hải về rồi sao…”
Nam Mẫn lòng tràn đầy vui vẻ đứng dậy, nụ cười vừa lan trên khóe môi thì thấy Dụ Lâm Hải dẫn một người phụ nữ về.
Một cô gái mặc váy trắng, mặt hoa da phấn, nhẹ nhàng xinh đẹp giống như thiên sứ.
“Cô chính là Nam Mẫn?”
Trác Huyên thân mật tiến đến kéo cánh tay cô: “Vừa rồi từ trong miệng anh Hải nghe thấy tên của cô, Lộ Nam Mẫn, thật dễ nghe, quả nhiên trông rất xinh đẹp. Anh Hải thật quá đáng, cũng không nói cho em biết tin tức kết hôn giữa hai người, nếu không dù em ở nước ngoài bận rộn thế nào cũng phải chạy về tham dự hôn lễ rồi, thật là có lỗi quá có lỗi quá…”
Nói xong liền không nhịn được ho khan hai tiếng.
Dụ Lâm Hải tiến lên đỡ cô ta, muốn đưa cô ta lên tầng.
Trước khi lên mới nhớ ra gì đó, anh quay đầu thông báo cho Nam Mẫn: “Sức khỏe Huyên không tốt, tạm thời phải ở nhà một thời gian. Cô ấy sẽ không quấy rầy gì đến cô đâu, cô cũng không cần phải chịu trách nhiệm việc ăn ở của cô ấy, tôi sẽ sắp xếp tất cả, cô cứ bận việc của mình đi”.
Đây lần đầu tiên Nam Mẫn gặp Trác Huyên;
Lần gặp thứ hai là phòng của Trác Huyên, cô ta vẫn cười tủm tỉm, giống như không có bất kỳ công kích nói với cô…
“Tôi cũng đã nghênh ngang tiến dần từng bước vào nhà rồi, cô trả anh ấy lại cho tôi đi”.
Mỗi khi nhớ lại những điều này, Nam Mẫn đều có cảm giác nuốt sống một con ruồi, nhưng hết lần này đến lần khác có người muốn đến làm cô chán ghét.
“Làm người thứ ba có thể tự hào đến mức này, cô cháu các người chính là người khơi dòng đầu tiên đấy, nếu không muốn tôi hất ly cafe đen này vào mặt cô, tôi khuyên cô tốt nhất có lời gì thì mau nói nhanh lên, nếu còn muốn khơi lại chút ký ức không tốt của tôi, hậu quả chắc cô gánh không nổi đâu”.
Uy hiếp của Nam Mẫn khiến lòng Trác Huyên trầm xuống.
Cô ta cắn môi nói: “Tổng giám đốc Nam, cô có thể nương tay tha cho cô tôi, đồng thời tha cho tôi không?”
Đối mặt với lời khẩn cầu của Trác Huyên, Nam Mẫn nói:
“Cô Trác, mặt mũi là thứ đồ tốt, cô vẫn nên giữ một chút”.
Rốt cuộc cô ta lấy đâu ra mặt mũi mà dám tìm đến cửa cầu xin tha thứ?
Trác Huyên mặt cứng đờ.
Cô ta biết hôm nay đi cầu xin người ta, không tránh được bị người ta chế giễu, vậy nên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
Bởi vì bây giờ cô ta thật sự không còn cách nào.
Giậu đổ bìm leo, cô ta vừa rơi xuống khó khăn, bạn thân và đồng nghiệp trước giờ luôn đến nịnh hót cô ta đã chạy sạch, sợ hãi tránh mặt, người thân trong nhà đã xa cách lại càng tránh xa hơn, sợ rằng liên quan đến bọn họ sẽ gặp tai họa theo.
Thói đời nóng lạnh, mấy năm trước nhà họ Trác bọn họ đã trải qua một lần trắc trở.
Lúc ấy Dụ Phượng Kiều xuống tay độc ác, liên tục chèn ép nhà họ Trác, khiến bọn họ phải ra nước ngoài lánh nạn, khi đó cô ta vẫn đang bám lấy Dụ Lâm Hải, vốn không muốn đi, nhưng vì tiền đồ của mình, nên vẫn lựa chọn chia tay.
Khi đó dù Dụ Lâm Hải là cậu cả nhà họ Dụ, nhưng chỉ là cháu ngoại, cũng không được lựa chọn làm người nối nghiệp nhà họ Dụ, Trác Huyên cảm thấy mình vẫn còn trẻ, có lẽ ở nước ngoài có thể gặp được anh chàng hoặc ông lớn nhiều tiền đẹp trai hơn, vậy nên đã dứt khoát rời đi, không ngờ đã mất trắng mấy năm thanh xuân, còn mất đi Dụ Lâm Hải, đúng là xôi hỏng bỏng không.
Cô Trác Nguyệt năm đó bị Dụ Phượng Kiều chèn ép nặng nhất, sự nghiệp gần như bị hủy hoại trong chốc lát, nhưng sau một năm ra nước ngoài, nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Lưu Thư, bà ta lại một lần nữa về nước khôi phục lại, chỉ cần hai năm đã trở thành hoa đán đương thời của đài Hoàn Á.
Trác Huyên thật lòng cảm thấy cô ta không may mắn như cô Trác Nguyệt, không gặp được người đàn ông yêu mình như vậy.
So sánh với tình yêu quyến luyến không quên của Thẩm Lưu Thư với Trác Nguyệt, Dụ Lâm Hải đối xử với cô ta vô tình và tàn nhẫn.
Chương 380: Chị đẹp trai
Cho dù cô ta hẹn anh thế nào, anh cũng không chịu đi ra.
Anh hoàn toàn không muốn quan tâm đến chuyện của cô ta nữa.
Trác Huyên miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Nam Mẫn, tôi biết cô vì chuyện của tôi và anh Hải mà luôn có thành kiến với tôi. Nhưng bây giờ tôi đã chia tay với anh ấy rồi, người đàn ông cô không có được, tôi cũng không có được, chúng ta đều thua trong tay một người đàn ông, từ một góc độ nào đó mà nói, chúng ta cùng là trời đau lòng thay người. Phụ nữ với nhau cần gì phải làm khó nhau thế, cô nói xem phải không?”
Cô ta vừa dứt lời, cô chủ ngồi sau quầy cafe trông quán phát ra tiếng cười giễu cợt.
Trác Huyên và Nam Mẫn đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang.
Cô chủ kia không quá giống với một cô chủ, mặc dù là phụ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nhân, nhưng lại cắt tóc ngắn, còn phóng khoáng đẹp trai hơn cả con trai, tư thế ngồi cũng vô cùng ngang ngược, chân phải gác lên đầu gối chân trái.
Người thẳng tắp, tay bấm điện thoại màu đen, cúi đầu cười.
Có thể là trên điện thoại di động có gì đó buồn cười, Trác Huyên nhíu mày, còn tưởng ra người ta đang cười mình.
Tầm mắt Nam Mẫn rơi trên điện thoại của cô chủ kia, kiểu dáng đơn giản, trong tay anh hai cũng có một chiếc.
Kiểu điện thoại này là hàng công ty sản xuất đặc biệt, toàn cầu số lượng hạn chế, bình thường chỉ cung cấp cho quân đội.
Anh hai lấy một lô, cho cô một chiếc, cô không cần, cảm thấy quá bắt mắt, cũng dễ bị ban ngành liên quan để ý đến.
Trác Huyên mở miệng nói: “Chủ quán, cho chúng tôi hai miếng bánh ngọt”.
Chị đẹp trai ngẩng đầu lên, giọng lành lạnh: “Bánh ngọt bình thường vẫn có, nhưng hôm nay không có, vì tôi không biết làm”.
Trác Huyên sửng sốt, lại nhíu chặt mi: “Cô không phải chủ quán này sao?”
“Không phải. Chủ quán là chị họ tôi, hôm nay chị ấy có việc, tôi giúp chị ấy trông quán”, chị đẹp trai nói xong, nghịch điện thoại trong tay giống như đồ chơi, nói tới nói lui vô cùng dứt khoát, biểu cảm lại buông tuồng lười biếng,
Phong cách nói chuyện cũng giống vài phần với Nam Mẫn.
Vừa nhìn liền khiến người ta khó chịu.
Trác Huyên mím môi, trong mắt thoáng qua một tia ác độc, nhưng cũng lười để ý tới, chỉ lạnh lùng nói:
“Cô biết pha cafe chứ? Cafe nguội rồi, cô pha hai ly mới cho tôi đi”.
Chị đẹp trai nhíu mày, mắt quét qua cổ nhỏ của Trác Huyên, giống như đánh giá cổ của cô ta rốt cuộc thô kệch bao nhiêu.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói gì, đứng dậy pha cafe.
Sắc mặt Trác Huyên lúc này mới hòa hoãn hơn một chút, tìm thấy được một chút cảm giác ‘khách hàng là thượng đế’.
Cô ta nghiêng đầu nhìn về phía Nam Mẫn, chìa tay muốn nắm tay cô: “Nam Mẫn à…”
Ngón tay Nam Mẫn bị cô ta đụng vào, lập tức rụt lại, nhìn cô ta giống như tên thần kinh, sau đó rút khăn giấy, vừa lau tay vừa nói: “Chỉ động miệng vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn động tay, cô cũng thật là buồn nôn”.
“...”
Người phụ nữ nào cũng khó mà chịu đựng nổi bị người ta dùng từ ‘buồn nôn’ để miêu tả.
Nam Mẫn nói chuyện không khách khí như vậy, mặt Trác Huyên cũng hoàn toàn xị xuống: “Cô Nam, tha cho người nên được tha thứ, từ lúc ngồi xuống đến giờ, tôi luôn cố gắng nói chuyện với cô, có câu nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, cô như vậy cũng có phần quá đáng đó? Rốt cuộc cô muốn thế nào? Lẽ nào muốn tôi quỳ xuống cầu xin cô mới chịu bỏ qua cho tôi?”
“Được đấy, cô quỳ xuống cầu xin tôi đi, có lẽ tôi thật sự có thể cân nhắc có nên nương tay cho cô không”.
Nam Mẫn lau ngón tay, sau đố vò veo khăn giấy thành một cục, ném vào thùng rác, lười biếng ngẩng mặt lên.
Trác Huyên mặt mày cứng ngắc, cắn răng: “Nam Mẫn, cô đừng có mà quá đáng”.
“Tôi quá đáng thế nào? Đây không phải tự cô nói sao?”
Khóe môi Nam Mẫn nhếch lên mỉa mai: “Cầu xin phải có thái độ của người cầu xin, cô cầu xin tôi thì tôi nhất định phải đồng ý sao? Cô lấy đâu ra mặt mũi mà trói buộc đạo đức với tôi?”
Đối với loại người không da mặt này, trước giờ Nam Mẫn không có đạo đức, người khác cũng không trói buộc nổi cô.
Môi Trác Huyên mím chặt, biểu cảm nhẫn nhịn đến cực điểm.