Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 511: Khuyên nhủ

“Không phải đàn ông tốt gì, nhưng lý lịch thực sự rất huy hoàng, anh gửi hồ sơ thông tin của ông ta vào mail của em, em tự xem đi”.

Bạch Lộc Dư nói: “Về chuyện này, hình như ông ta hơi quái gở, khẩu vị rất nặng. Anh cũng đã gửi ảnh cho em, em tự xem đi, tự em có thể giải mật khẩu”.

Bánh quy còn phải nướng một lúc, Nam Mẫn cởi tạp dề, về phòng mở máy tính, kiểm tra mail cài mật khẩu của anh nhỏ gửi đến.

Mười ngón tay thon dài gõ trên bàn phím, tài liệu hiện ra.

Nam Mẫn yên lặng lướt xem thông tin của giám đốc sở Vương, sự nghiệp của ông ta và bước đi hôn nhân của ông ta hình như khá đồng bộ.

Con người này có thể nói là Thẩm Lưu Thứ số hai, một người dựa vào vợ mà phát tài giàu có, gã Phượng Hoàng từng bước trèo cao, kẻ chủ nghĩa cơ hội điển hình.

Kéo xuống dưới là mấy bức ảnh, Trác Huyên và Vương Bình xuất hiện trong cùng một hình ảnh.

Vương Bình rất thận trọng, ra khỏi khách sạn, hai người đều đội mũ và đeo khẩu trang, có mấy bức có lẽ là hình ảnh cắt từ camera giám sát, Trác Huyên từ trong phòng đi ra, trên mặt có vết thương.

Không phải vết thương bình thường, Nam Mẫn nheo mắt, nghĩ đến sở thích của Vương Bình mà anh nhỏ nói, vừa nhìn liền hiểu ra.

Nhìn Trác Huyên yếu đuối áp sát người Vương Bình, có vẻ, cô ta cũng rất tận hưởng.

Một quân cờ như cô ta, biểu diễn rất cố gắng.

Nam Mẫn cũng muốn trao giải thưởng cho cô ta.

Nam Mẫn bảo anh nhỏ giám sát chặt Trác Huyên giúp cô.

“Kiều Lãnh sẽ không dễ dàng bỏ qua quân cờ Trác Huyên này, nhất định còn mưu đồ xấu xa khác. Qua mấy ngày nữa, hắn sẽ bị đưa về nước T, không được để xảy ra vấn đề”.

Bạch Lộc Dư nói: “Ừm, em yên tâm, bọn anh sẽ theo dõi, tuyệt đối không để hắn chạy”.

Nam Mẫn khẽ ừm một tiếng, định tắt máy.

Bạch Lộc Dư gọi nói: “Tiểu Lục”.

“Ứm?”

Nam Mẫn bỏ bánh quy đã nướng xong ra khỏi lò nướng: “Còn có chuyện gì?”

Phía bên kia điện thoại, Bạch Lộc Dư hơi do dự nói: “Chuyện này, anh cảm thấy tốt nhất em nên thông báo với Dụ Lâm Hải, hai bên đều đang điều tra, không cẩn thận sẽ bị Vương Bình phát hiện, việc sắp thành lại hỏng chẳng phải là được không bằng mất ư. Càng huống hồ chuyện này còn liên quan đến Thẩm Lưu Thư, bố của anh ta, hai người trao đổi một chút, còn tốt hơn mỗi bên tự hành động. Hơn nữa, sau tai nạn máy bay, em vẫn chưa liên lạc với anh ta phải không?”

Nam Mẫn mím nhẹ đôi môi mỏng, muốn nói chẳng có gì cần liên lạc.

Bạch Lộc Dư nói tiếp: “Anh nói vậy, không phải là có ý muốn em làm hòa với anh ta, chúng ta tùy việc mà xét. Từ phép lịch sự, tốt nhất cũng nên báo bình an, người nhà họ Dụ cũng rất lo lắng cho em”.

Tắt máy, Nam Mẫn cầm điện thoại ngẩn người.

Cô thực sự cũng muốn hỏi đầu của anh hồi phục thế nào rồi.

Tìm được wechat của Dụ Trạch Vũ Nam Mẫn gửi một tin nhắn qua.



Ở bên khác, Dụ Lâm Hải nhìn thấy dấu vết bên khóe miệng Trác Huyên, cũng không nói lời nào.

Nếu phụ nữ tự cam tâm sa ngã, thì thần tiên cũng không cứu được.

Càng không có gì để nói.

Hà Chiếu liếc sắc mặt của Dụ Lâm Hải, ở bên cạnh e dè nói: “Sau khi điều tra tôi cũng mới biết, giám đốc sở Vương đó có sở thích buồn nôn về chuyện này, phu nhân giám đốc sở cũng xuất thân khuê tú, không muốn phối hợp, bèn mở một mắt nhắm một mắt, chơi trò hôn nhân cởi mở với ông ta. Trước đây vị giám đốc sở Vương này từng bao một sinh viên đại học, sau đó chơi đến mức khiến người ta bị thương…”

Dụ Lâm Hải cau mày, không muốn nghe những chuyện này, vẻ mặt đầy lạnh nhạt.

“Châu Du đánh Hoàng Cái, một người đánh, một người tình nguyện chịu đánh, chúng ta không quản được”.

Hà Chiếu thấy tổng giám đốc Dụ thực sự không có ý muốn lo chuyện bao đồng, cũng yên tâm, anh ta cũng sợ hai cô cháu nhà họ Trác, hai người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng làm được.

Đàn bà đê tiện bẩm sinh, cũng chỉ có thể làm tiểu tam cho người ta, cả đời cũng không được làm chính thất.

“Tổng giám đốc Dụ, còn có chuyện này”.

Hà Chiếu báo cáo: “Trinh thám tư nói, khi anh ta theo dõi, phát hiện còn có một người cũng đang theo dõi, là một trinh thám tư rất có tiếng trong giới báo chí. Hai người va chạm trực diện”.

Lông mày Dụ Lâm Hải khẽ run: “Người của ai?”

“Hình như là cậu bảy nhà họ Bạch”.

“Bạch Lộc Dư?”

Dụ Lâm Hải giãn mày, nếu là người của Bạch Lộc Dư, vậy thì là người của Nam Mẫn.
Chương 512: Luống cuống

Cô cũng đang điều tra Trác Huyên và Vương Bình.

Xem ra tuy cô ở nước ngoài, nhưng cô cũng lưu ý đến động tĩnh trong nước.

Đang nghĩ vậy thì điện thoại vang lên tinh tinh, là điện thoại dự phòng.

Điện thoại đó chỉ dùng để làm một việc, chính là đăng nhập tài khoản wechat của Dụ Trạch Vũ, để nhắn tin cho Nam Mẫn.

Nhưng hôm nay nó lại tự đổ chuông!

Dụ Lâm Hải lập tức cho rằng điện thoại có vấn đề, cho đến khi nhìn thấy tin nhắn Nam Mẫn gửi đến, cả người anh đều ngẩn ngơ, mau chóng mở ra.

Tiểu Mẫn: [Tiểu Vũ, gửi số tài khoản wechat của anh cả của em cho chị đi, chị có chuyện muốn hỏi anh ta.]

Cô xin Dụ Trạch Vũ số wechat của anh!

Đầu óc trống rỗng, anh cho rằng mình hoa mắt.

Đến khi Hà Chiếu cảm thấy cảm xúc của ông chủ không đúng lắm, ghé đến xem, cũng phải vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Tổng giám đốc Dụ, tổng giám đốc Nam muốn kết bạn wechat với anh à”.

“Anh còn ngây ra đó làm gì? Mau gửi qua đi!”

Hà Chiếu cũng kích động theo.

Tổng giám đốc Nam chủ động liên lạc với tổng giám đốc Dụ nhà bọn họ, mặt trời mọc đằng tây rồi chăng?

Dụ Lâm Hải định thần lại, mau chóng làm một loạt thao tác mạnh như hổ.

Wechat của Dụ Trạch Vũ chỉ có một bạn bè, chính là Nam Mẫn.

Trước tiên anh lấy số của Dụ Trạch Vũ thêm số của mình vào, sau đó mau chóng gửi danh thiếp cho Nam Mẫn, chỉ sợ bị lộ, tim đập thình thịch.

Nam Mẫn trả lời ‘Dụ Trạch Vũ’ một câu: [Chị nhận được rồi, cảm ơn!]

Dụ Lâm Hải đang định đáp cô một câu [Đừng khách sáo], thì chiếc điện thoại khác nhận được thông báo Nam Mẫn muốn kết bạn với anh, ghi chú là: Tôi là Nam Mẫn.

Anh vội vàng mở ra, đồng ý, điện thoại suýt trơn tuột khỏi lòng bàn tay.

Hà Chiếu ở bên cạnh nhịn cười đến khó chịu.

Đi theo tổng giám đốc Dụ lâu như vậy, đã lúc nào anh ta thấy anh hoảng loạn đâu, giống như một chàng trai ngây thơ chưa từng trải, yêu đương thì không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.

Đồng ý kết bạn xong, Dụ Lâm Hải đang đắn đo gửi tin nhắn thế nào mới tốt, đối phương đã gọi đến.

“Tút tút tút…”

Một tràng chuông reo khiến Dụ Lâm Hải giật mình, lần này không cầm chắc điện thoại thật, ‘bộp’ rơi xuống đất,

Anh lại vội vàng nhặt từ dưới đất lên, ấn phím nghe, nín thở, nghe thấy giọng nói từ bên kia đại dương truyền đến cùng âm thanh của dòng điện ở phía bên kia điện thoại:

“Xin chào, tôi là Nam Mẫn”.

“…”

Dụ Lâm Hải nhất thời không biết nên nói gì, nghe giọng vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt của đối phương, anh khô khan đáp lại: “Xin chào”.

Hà Chiếu ở bên cạnh nghe vậy, cũng sốt ruột muốn chết.

Rõ ràng trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, sao đến lúc này lại chỉ thốt ra một câu chào?

Tim Dụ Lâm Hải đập rất nhanh, đầu óc trống rỗng, hệ thống ngôn ngữ cũng cứng đờ theo, nghẹn họng, chỉ thốt ra được một câu: “Em, em khỏe không?”

Nam Mẫn nghe thấy giọng của Dụ Lâm Hải, cũng cảm thấy kỳ lạ.

Rõ ràng vừa ra nước ngoài không lâu, có lẽ vì cách quá xa, lại xảy ra rất nhiều chuyện, có cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi, đến nỗi cô nghe giọng của Dụ Lâm Hải cũng hơi ngẩn ngơ.

Định thần lại, cô nói: “Tôi rất khỏe. Có chuyện này tôi muốn nói với anh”.

Dụ Lâm Hải đã bình tĩnh lại chút, nói: “Em nói đi”.

“Dạo này người của anh đang điều tra Trác Huyên à?”

Dụ Lâm Hải đã liệu trước được cô sẽ nói chuyện này với anh, khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Tôi biết người của em cũng đang điều tra, nhưng Vương Bình xuất thân từ công an, năng lực phát hiện trinh sát rất mạnh, hai bên chúng ta cùng theo dõi ông ta, mục tiêu quá lớn. Em bảo người của em rút đi, bên này Trác Huyên và Vương Bình có động hướng gì, tôi sẽ báo với em ngay”.

Anh lại nói: “Mục đích tôi điều tra cô ta là vì Kiều Lãnh, không phải vì việc khác”.

Anh chỉ sợ cô hiểu lầm, hơi căng thẳng, vội vàng giải thích.

“Được, quyết định vậy đi”.

Nam Mẫn biết không ngăn được anh, cũng không ngăn nữa: “Tôi được biết, giám đốc Lưu, bố của anh cũng liên quan đến sự việc này…”

Dụ Lâm Hải nói: “Ông ấy vì cứu Trác Nguyệt ra, không biết mình đã gián tiếp thành quân cờ. Tôi sẽ nhắc nhở ông ấy rút ra khỏi chuyện này, nghe hay không tùy ông ấy”.

“Ừm”.

Nam Mẫn không định tha cho Trác Nguyệt, nếu Thẩm Lưu Thư cố chấp muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, cô cũng không còn cách nào.

Hai người trao đổi mấy câu, cô hỏi sức khỏe của Dụ Phượng Kiều thế nào, anh nói rất tốt.

Bọn họ như bạn cũ lâu năm, hỏi thăm người nhà của nhau, nhưng lại tỏ ra vô cùng xa cách.

Nói chuyện xong, Nam Mẫn nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây”.

“Tiểu Mẫn…”

Dụ Lâm Hải vội vàng gọi cô.

Cổ họng nghẹn lại, anh nhẹ nhàng hỏi một câu: “Bao giờ thì em về?”
Chương 513: Về nước tế tổ

Nghe câu hỏi được kiềm nén rất nhiều cảm xúc của Dụ Lâm Hải, chẳng hiểu sao tim Nam Mẫn lại hẫng mất một nhịp.

Ngực bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ứ.

Cô cũng không biết tại sao mình lại như thế.

Rõ ràng đã xa nhau lâu như vậy, nhưng tại sao mỗi lần tiếp xúc, liên lạc, nghe thấy giọng nói của anh, tim cô lại bắt đầu có phản ứng.

Cả bản thân cô cũng không thể kiểm soát được.

Nam Mẫn vô cùng bất lịch sự cúp điện thoại.

Cô không trả lời anh.

Cũng không biết phải trả lời anh như thế nào.



Nhìn điện thoại đã bị cúp ngang, lòng Dụ Lâm Hải buồn bã không sao tả nổi.

Anh biết mình đã hành động quá giới hạn một lần nữa.

Khi mà khó lắm cô mới phá vỡ lớp băng, chủ động liên lạc với anh, thì lẽ ra anh nên cố gắng giữ tỉnh táo, cho cô một khoảng không gian đủ rộng mới đúng chứ?

Tại sao phải vượt quá giới hạn như thế chứ?

Anh căm tức gõ vào đầu mình!

Hà Chiếu bên cạnh vô cùng sợ hãi: “Tổng… Tổng giám đốc Dụ, anh bình tĩnh một chút! Có cái gì mình từ từ tính, đừng có trút hết vào đầu của bản thân như thế”.

Đầu anh là đầu vừa mới mở sọ đấy, không có chịu nổi mấy kiểu đánh như thế đâu.

Dụ Lâm Hải không thèm đếm xỉa tới Hà Chiếu, chỉ cầm điện thoại di động, hít một hơi, nhắn tin cho Nam Mẫn.

“Tôi không có ý gì đâu, mong em ở nước Y chơi vui vẻ. Trong nước đã có tôi lo rồi”.



Khi nhận được tin nhắn đó, Nam Mẫn đang bưng một đĩa bánh quy tròn ăn cùng với Lạc Quân Hành.

Nhấn mở tin nhắn, tầm mắt Lạc Quân Hành khẽ đảo qua, đúng lúc nhìn thấy.

Nam Mẫn vẫn không trả lời Dụ Lâm Hải, xem xong bèn tắt màn hình.

Lạc Quân Hành nuốt miếng bánh quy xuống, uống một ngụm trà sữa Nam Mẫn đích thân nấu, khẽ nhướng mày: “Em với Dụ Lâm Hải vẫn giữ liên lạc với nhau ư?”

Thăm dò vẻ mặt của anh cả, chẳng hiểu sao Nam Mẫn lại thấy hơi chột dạ, khẽ cúi đầu.

“Không có, trước đó em đã chặn hết tất cả mọi phương thức liên lạc của anh ta rồi, hôm nay mới thêm lại thôi”.

Lạc Quân Hành không hỏi cô tại sao lại thêm bạn lại với anh, chỉ hỏi.

“Em còn yêu cậu ta không?”

“…”

Người nước ngoài nói chuyện thẳng thế nhỉ.

Nam Mẫn hết sức cạn lời, nhưng lại không dám tỏ thái độ với anh cả: “Không, chỉ là có quá nhiều thói quen cần có thời gian để dần dần thay đổi”.

Cô là một người dám yêu dám hận, sống một đời thoải mái.

Nhưng yêu thích lại không phải là chuyện một sớm một chiều, cô đã để cho một người đàn ông đâm chồi, mọc rễ trong lòng mình, mãi đến khi nó lớn lên thành cây đại thụ che trời lại muốn loại bỏ tận gốc, nói sẽ dễ hơn làm đấy nhỉ?

Trước đó cô nghĩ chỉ cần chặt nó đi làm xong, nhưng bộ rễ đó đã đâm quá sâu trong tim và trong da thịt cô, Nam Mẫn chỉ có thể loại bỏ nó đi từng chút một.

Thật ra mỗi lần nhổ ra một đoạn, cô lại đau đớn như bị lột da rút gân, nhưng cô tin chắc rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.

Lạc Quân Hành hiểu được cảm giác đó, nên anh ta không khuyên răn cô điều gì.

“Chuyện tình cảm này, dùng câu nói của người xưa thì “giống như nước uống vào vậy, ấm hay lạnh chỉ có bản thân biết. Cái gì nên đến cũng sẽ đến, lúc nó phải đi thì có muốn cũng không thể giữ được”.

Nam Mẫn nhìn anh cả đang cố nghiên cứu từng chữ một, bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh cả, anh sắp thành nhà triết học rồi đấy”.

Lạc Quân Hành xoa đầu cô: “Anh chỉ mong rằng em có thể sống theo ý mình, đừng vì bất kỳ một ai, hay bất kỳ chuyện gì mà để bản thân phải ấm ức, em hiểu không?”

“Biết rồi mà. Em có các anh bảo vệ thế này, ai dám để em chịu uất ức cơ chứ”.

Cô cười bưng trà sữa lên, cụng ly với anh cả.

“Đúng rồi”, cô chợt nhớ tới một chuyện: “Em đã gửi quà cho anh mặt băng được mấy ngày rồi đấy, anh ấy đã nhận được chưa?”

Lạc Quân Hành: “Mặt băng?”

“À, chính là cơ trưởng Ngôn Uyên đấy”.

Lạc Quân Hành khẽ liếc cô một cái: “Đừng tùy tiện đặt biệt danh này kia cho người khác".

“Đâu có tùy tiện”.

Nam Mẫn nghiêm mặt nói: “Anh không thấy mặt anh ta giống mặt than lắm hả? Lạnh không khác gì tảng băng, rét buốt, không nói lời nào thì hào hoa phong nhã, há miệng ra cái lại thấy ngu ngơ”.

Lạc Quân Hành hơi bất đắc dĩ nhìn em gái mình.

“Ít nhiều gì người ta cũng là Thượng Tướng của không quân, chỉ có mình em cảm thấy người ta ngốc thôi đấy”.

Nam Mẫn giật mình.

Thượng Tướng không quân nước T, nghe thôi đã thấy uy nghiêm rồi.

Thảo nào anh ta lại lái máy bay ném bom trong quân ngũ.

Lạc Quân Hành gửi một cái email cho Ngôn Uyên, hỏi xem anh ta có nhận được quà Nam Mẫn gửi hay không, chẳng mấy chốc đối phương đã gửi lại một email.

“Anh ấy nói gì?”

Nam Mẫn nghiêng đầu qua, tầm mắt lướt thấy một hàng chữ tiếng Anh: “Anh ấy về nước tế tổ rồi hả?”


Chương 514: Anh ba sang thăm

Chuyến đi này của Ngôn Uyên là do Lạc Quân Hành nhờ vả.

Là đứa con trưởng của nhà họ Ngôn, trên vai là cả vinh quang và trách nhiệm của cả một gia tộc, cùng với sứ mệnh kế thừa.

Nhà họ Ngôn là đời sau của hoàng thất thời Mãn Thanh, tổ tiên là Tương Hoàng Kỳ, là con cháu hàng thật giá thật của Bát Kỳ, đứng đầu Bát Kỳ, vào đời nhà Thanh được hoàng đế đích thân dẫn dắt, là quân đội thân cận của hoàng đế.

Gia tộc vốn mang họ Na Lạp Thị, trong nhà còn có hai hoàng hậu và ba quý phi, sau đó khi triều đại thay đổi, thời thế cũng xoay vần, họ di cư sang nước T, bắt đầu kinh doanh và thay tên đổi họ.

Sau này vì làm ăn đi lên, con cháu trong nhà cũng không thua kém ai, ông cố Ngôn Uyên đã cưới công chúa nước T, gia tộc cũng chính thức cắm rễ xuống nước T.

Bây giờ ông cố của Ngôn Uyên tuổi già sức yếu, bắt đầu cảm thấy nhớ nhà, dù có qua đời cũng muốn nằm xuống ở mảnh đất quê hương, yên nghỉ ở đó.

Vì thế, Ngôn Uyên mới phải bay một chuyến, đưa người nhà mình về quê tế tổ.

Trong email còn nói họ không cần phải lo về chuyện Kiều Lãnh, anh ta đã sắp xếp hết cả rồi, chỉ cần xử lý chuyện của ông cụ trong nhà xong thì anh ta sẽ nhanh chóng trở về nước T.

“Quê của họ ở đâu thế, thủ đô hả?”, Nam Mẫn hỏi.

Lạc Quân Hành gật đầu.

Nam Mẫn dùng điện thoại của Lạc Quân Hành gửi một email cho Ngôn Uyên, gửi hết tất cả mọi phương thức liên lạc của bạn bè ở thủ đô trong nước cho anh ta.

“Có việc gì anh cứ liên lạc với bọn họ là được… Nam Mẫn Tàng Thư”.

Lạc Quân Hành nhìn dòng kí tên bên dưới, biết câu chuyện này nên vô cùng cạn lời vỗ lưng em gái một cái: “Con bé này”.

Không ngờ Ngôn Uyên vẫn chưa nhận được quà mà đã gửi cho Nam Mẫn một phần quà đáp lễ trước.

Ngày nào cũng ở trong lâu đài Modu khiến Nam Mẫn cảm thấy nhàm chán, bèn làm một quả cầu đi đá với các hầu gái, đang đá vui vẻ thì thấy quản gia ôm cái hòm siêu to khổng lồ tới.

Nói là quả của cậu Ngôn gửi cho cô.

“Cho tôi hả?”

Nam Mẫn giật mình đá quả cầu lên cao thật cao, suýt chút nữa đá trúng đèn thủy tinh trên trần nhà, một đám hầu gái vội vàng la oai oái, muốn chạy tới đỡ.

Mở từng tầng của cái hòm ra, Nam Mẫn ngạc nhiên phát hiện anh trai mặt băng đó lại gửi cho cô một cái máy bay mô hình lắp ráp!

Vì thế cô chẳng thèm đá cầu nữa, ngồi trong phòng chơi lắp ghép, một hơi chơi đến quá giờ trưa.

Khi Lạc Quân Hành dẫn theo Hạ Thâm trở về, vào phòng Nam Mẫn thì trông thấy một đống mảnh ghép nằm tứ tung, cô công chúa nào đó đang tập trung ngồi ráp, cả mắt cũng không thèm ngước lên dù chỉ một chút.

Anh ta biết Ngôn Uyên sợ con bé này ở trong lâu đài mãi sẽ nhàm chán nên mới mua đồ chơi cho cô, nhưng không ngờ nó lại lớn tới như vậy.

Thế này phải ghép tới năm tháng nào mới xong?

Lạc Quân Hành nhíu mày, lắc đầu gọi Nam Mẫn: “Em xem ai đến này?”

“Hả?”

Nam Mẫn lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thâm đứng bên cạnh anh cả thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng biến thành nụ cười tươi tắn.

“Anh ba, sao anh lại tới đây?”

Thấy anh ba đến, Nam Mẫn thật sự rất vui vẻ.

Birmingham nhiều mưa phùn ẩm thấp, Hạ Thâm đến đây trên người vẫn còn vương chút hơi nước, đôi mắt sâu thẳm cũng phủ đầy sương mù.

Anh ta mặc chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới là quần bò phai màu, rõ ràng đã hơn ba mươi nhưng thần thái cùng với vẻ điển trai đó chẳng khác gì một thanh niên rực rỡ ánh mặt trời, khí chất thanh xuân trong trẻo.

Thời buổi này muốn tìm một diễn viên có thể thoải mái chuyển đổi qua lại giữa phim chính kịch và phim thần tượng như Hạ Thâm chắc là đếm trên đầu ngón tay.

Người hâm mộ thích nhất điểm này ở anh ta.

Hiểu chuyện lại không lõi đời, không bị bụi trần phủ kín tấm lòng son.

Trên sàn có trải thảm, Hạ Thâm cởi dép ra đi tới, ngồi xuống tấm thảm.

“Anh đến nước Y tham gia tuần lễ thời trang, tranh thủ đến thăm con mèo hoang nhà em một lát”.

Anh ta đi tới, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Nam Mẫn.

“Anh đến đây thật là tốt, anh cả cấm túc em nên em chẳng thể đi đâu được, đành phải chôn chân trong tòa lâu đài này, nhàm chán muốn chết”.

Nam Mẫn tranh thủ cơ hội mách tội anh cả với anh ba.

Hạ Thâm quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Quân Hành một cái, cười nói: “Em nói với anh thì cũng thế mà thôi, ai bảo em ở chỗ anh cả lại không chịu ngoan ngoãn, nhốt em lại là đúng rồi”.
Chương 515: Cứu tinh tới rồi

Nam Mẫn: “…”

Mách kiểu này thì cũng như không.

Suýt chút nữa cô quên mất, trong nhà họ, anh cả Lạc Quân Hành mới là người đứng đầu chuỗi thức ăn.

Lạc Quân Hành không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa, từ trên cao nhìn xuống Nam Mẫn: “Còn gì muốn nói trước mặt anh nữa không, nói luôn đi”.

“Hết rồi, hết rồi”, mặt Nam Mẫn đầy thành khẩn nói: “Em luôn nghe lời anh cả nhất nhà mà, đúng không anh ba?”

Hạ Thâm không thể nhịn cười được: “Chắc là… Đúng đó”.

Nam Mẫn liếc nhìn anh ba một cái, cười hì hì với Lạc Quân Hành: “Anh cả, tối nay anh muốn ăn món gì, để em làm cho”.

“Tối nay không cần em đâu, có khách đến”.

Lạc Quân Hành nói xong bèn quay đầu bước đi.

Nam Mẫn ngẩn ngơ: “Khách hả? Ông anh nào đến nữa hả?”

Hạ Thâm nhún vai, anh ta cũng không biết nữa.

Hai anh em liều mạng chơi lắp ráp cả buổi trưa cũng chỉ lắp được một cái cánh, hai người tê liệt ngã xuống thảm.

“Ai mua bộ lắp ráp này cho em thế?”, Hạ Thâm hỏi Nam Mẫn.

Nam Mẫn nói: “Anh mặt băng Ngôn Uyên. Chính là cơ trưởng anh hùng đấy. Anh ấy tặng cho”.

“Hả?”

Hạ Thâm quay sang nhìn Nam Mẫn, ánh mắt đầy ý cười: “Hai người, có hi vọng gì không?”

“Hả?”

Đầu óc Nam Mẫn không kịp hoạt động, chớp mắt hai cái, sau đó mới chợt hiểu ra ý anh ba: “Ai da không có, không phải, không hề, là do em gửi quà cho người ta, sau đó người ta đáp lễ thôi.

“Mới đó đã tặng quà rồi mà còn nói là không phải hả?”

Hạ Thâm quyết tâm trêu chọc cô đến cùng.

Nam Mẫn không nhịn được ném cho anh ta một ánh mắt xem thường: “Anh à, anh ở trong giới giải trí lâu quá nên cũng bắt đầu trở nên hóng hớt rồi đấy, nhìn ai cũng thấy giống một đôi”.

Hạ Thâm chỉ mỉm cười, không tiếp tục bàn về chuyện này nữa.

Nam Mẫn chuyển sang hỏi chuyện của anh ta: “Anh với Thư Anh thế nào rồi?”

“Rất tốt”.

Hạ Thâm ăn ngay nói thật: “Đáng cố gắng để có được sự ủng hộ của gia đình, nếu như thuận lợi thì bọn anh định cuối năm nay kết hôn”.

“Thật ư?”

Nam Mẫn ngồi bật dậy, đôi mắt sáng rỡ lên: “Anh đã quyết định rồi ư?”

“Ừm”.

Hạ Thâm tươi cười như gió xuân, ánh mắt lại đầy kiên quyết: “Nhà chúng ta đều là người si tình, một khi đã xác định rồi thì có mất sức chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được”.

Tim Nam Mẫn bỗng chốc run lên không rõ lý do, trước mắt lại xuất hiện một bóng người, sau đó lòng lại đau nhói.

Ai dám nói điều đó là sai cơ chứ?

Nhưng chuyện lần này, có thể là ngoại lệ được không?

*

Chờ đến khi trời chạng vạng tối, Nam Mẫn cứ tưởng là người anh nào đó băng qua ngàn dặm đường tới cho mình một bất ngờ.

Thì đúng là bất ngờ thật, nhưng không phải là mấy ông anh, mà là bố.

Quý ngài Shelby, bố ruột của Lạc Quân Hành, bố lớn của cô, dáng vẻ đầy mệt mỏi do đường dài chạy tới lâu đài Modu, còn mang theo cả xe quà.

“Bố lớn!”

Nam Mẫn biết bố lớn đang nghỉ ngơi ở một thị trấn nhỏ, không ngờ ông ấy lại về, nhất thời vừa mừng vừa lo, hóa thành làn gió bay tới.

Ông Shelby áp má với Nam Mẫn, sau đó dùng vốn ngôn ngữ thiếu thốn của mình nói: “Con gái cưng, bố nhớ con chết mất!”

Hạ Thâm cũng cười đi tới chào hỏi ông ấy, hai người ôm nhau một phen.

Ông Shelby năm nay tuổi tác đã cao, gần sáu mươi rồi, tinh thần lại không tệ, là một ông lão vô cùng hài hước.

Ông ấy biết Nam Mẫn đến Birmingham nên cố tình chạy về.

Vừa nghe nói con trai mình cấm túc Nam Mẫn, gương mặt hiền từ lập tức thay đổi, trách mắng hành động như chủ nghĩa phát xít của Lạc Quân Hành.

“Đến Birmingham rồi thì còn sợ gì nguy hiểm nữa? Nhà mình mà, không sợ. Cử một nhánh quân đội đến bảo vệ con bé là được rồi, để bố sắp xếp, Mẫn Mẫn muốn đi đâu cứ đi”.

Ông ấy dùng tiếng nước ngoài trách mắng con trai mình một phen, Nam Mẫn đứng bên cạnh cáo mượn oai hùm.

Xem như tìm được vị cứu tinh rồi.

Không biết là nể mặt ông bố nhà mình, hay là cậu em thứ ba trong nhà, mà Lạc Quân Hành đã lên tiếng bỏ cấm túc cho Nam Mẫn.

Cho phép cô đi chơi trong điều kiện được bảo vệ chặt chẽ.

Cuối cùng Nam Mẫn cũng được gỡ bỏ phong ấn, cô vui vẻ không sao tả được, kéo bố lớn, anh cả và Hạ Thâm lên đảo Hoa Hồng chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK