Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 332: Chuyện gì cũng biết

Nam Mẫn bảo y tá đi ra, trách Nam Tam Tài một câu: “Ông nội, không phải nói mấy ngày này không cho ông hút thuốc à, sao ông lại hút rồi?”

Nam Tam Tài ngoan ngoãn đưa túi thuốc cho cháu gái: “Không nhịn được, khà khà khà”.

Ông ấy cười trừ, sau đó mau chóng chuyển ánh mắt sang Tô Duệ: “Tô Duệ phải không? Ôi ôi, mau lại đây để ông xem nào!”

“Xin thỉnh an ông nội”.

Tô Duệ hành lễ cổ xưa, hai tay chắp lại cúi người thật sâu với ông cụ.

Nam Tam Tài rất thích thú: “Mau ngồi đi, mau ngồi đi, đã bao nhiêu năm không gặp rồi…”

Hai người trò chuyện nhiệt tình, Nam Mẫn thu dọn giường chiếu, lại liếc thấy một tờ hợp đồng trên chăn, cầm lên, thì thấy là hợp đồng thương mại liên quan đến phục hồi cổ vật, bên A là tập đoàn Dụ thị, đã ký tên đóng dấu.

Bên trên tên “Dụ Lâm Hải”, đóng con dấu “Dấu Dụ Lâm Hải”, nét chữ quen thuộc đó khiến cô cứng đờ người.

Thấy Nam Mẫn cầm hợp đồng lên, Nam Tam Tài cũng phải dừng nói chuyện với Tô Duệ.

Nhìn thấy sắc mặt không hẳn là vui vẻ của Nam Mẫn, trong lòng ông cụ hơi hoảng hốt: “Mẫn à, ông…”

Ông ấy đang định giải thích, Nam Mẫn thản nhiên cười nói: “Dự án này rất hay, nếu ông muốn tham gia thì cứ tham gia. Về chuyện hợp đồng, cháu bảo pháp vụ của công ty xem qua cho ông, đừng để có sơ sót gì”.

Không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, Nam Tam Tài tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, sững sờ gật đầu: “Được, được”.

Khi ra khỏi bệnh viện đã là hoàng hôn.

Nghe nói Tô Duệ đến, Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư đều gọi điện đến, muốn tiếp đãi anh ta, đặt ở nhà hàng Thực Vị.

Mưa lại tí tách rơi, đúng lúc giờ cao điểm sau khi tan làm, đường tắc đông nghịt xe, xe của Nam Mẫn cũng khó khăn nhích về phía trước.

Mưa bay bay bao trùm cả thành phố trong không khí ẩm ướt, kéo cả tâm trạng con người cũng ẩm ương theo.

Nhớ đến bản hợp đồng, lòng Nam Mẫn khó chịu.

Tô Duệ ngồi hàng ghế sau xe, cách một chỗ ngồi với Nam Mẫn, bỗng nhiên thản nhiên lên tiếng: “Có những việc cần đối diện vẫn phải đối diện, trốn tránh cũng vô ích”.

Nam Mẫn quay đầu, nhìn thẳng bên má Tô Duệ, sau đó anh ta cũng quay đầu qua, nhướn mày nhìn cô một cái.

“Anh nói không đúng hả?”

Messuri dường như không hỏi chuyện giang hồ, nhưng tất cả những việc mà Tô Duệ muốn biết, không có chuyện gì là có thể giấu được tai mắt của anh ta.

Ba năm chung sống giữa cô và Dụ Lâm Hải, và xích mích hai tháng sau khi ly hôn, chắc chắn anh ta biết rất rõ.

“Anh nói rất đúng”, Nam Mẫn thản nhiên giật khóe miệng, lộ ra nụ cười giả tạo: “Nhưng em không muốn nghe”.

“…”

Tô Duệ không nhịn được cười hừ một tiếng, giơ tay gõ lên trán Nam Mẫn: “Con bé Tô Âm đều do em dạy hư nó, ngày nào cũng phải diss (cười nhạo) anh mới vui”.

“Này, cậu Tô còn biết tiếng anh cơ đấy, em cứ tưởng anh xuyên không từ cổ đại đến cơ”.

Tô Duệ không vui trừng mắt một cái: “Đừng chuyển chủ đề”.

Thấy không tránh được, Nam Mẫn chỉ đành nhìn thẳng vào mắt Tô Duệ, sau đó nói: “Anh, anh biết xuyên dạ róc xương là cảm giác thế nào?”

Tô Duệ nhìn cô sâu sắc, đáy mắt tối sầm.

“Em từng nếm thử, hai lần”.

Nam Mẫn nhàn nhạt hé miệng, sắc mặt còn u ám hơn sắc trời bên ngoài: “Cả đời này cũng không muốn trải qua lần thứ ba nữa”.

Tô Duệ nhìn Nam Mẫn, chỉ cảm thấy cổ họng như ăn phải một nắm cát, nghẹn đắng.

Anh biết cô nói đến hai lần nào.

Một lần, có lẽ là bố mẹ gặp tai nạn giao thông qua đời.

Một lần khác, là Dụ Lâm Hải li hôn với cô.

Người yêu cô nhất và người cô yêu nhất, trong mấy năm ngắn ngủi đều biến mất khỏi thế giới của cô.

Chính vì vậy, từ một Nam Mẫn hư hỏng, hào sảng, bướng bỉnh trước đây biến thành một người lạnh lùng, lạnh nhạt, u sầu.

Tô Duệ bỗng lên tiếng: “Thực ra, em gả cho Dụ Lâm Hải ba năm đó, anh và A Hành từng đến thành phố Bắc thăm em”.

Lông mi Nam Mẫn khẽ run, bỗng quay đầu: “Anh và anh cả?”

“Ừm”.

Ánh mắt Tô Duệ như nước: “Anh ấy không yên tâm về em, cứ kéo anh đi thăm em”.

Anh ta cất giọng nhàn nhạt: “Đến thành phố Bắc, bọn anh phát hiện cô em gái trong ký ức hoàn toàn thay đổi, giống như thu hết toàn bộ móng vuốt sắc nhọn, gai trên người lại, ngoan đến chẳng ra làm sao, anh còn tưởng ai hạ trùng độc cho em đấy”.

Cổ họng Nam Mẫn khàn đặc, chỉ cảm thấy mặt nóng ran, không ngờ bộ dạng đó của cô lại thực sự bị anh cả và anh Duệ nhìn thấy.

Nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, còn không biết hai anh phải cười cô thế nào.

“Thấy em chăm sóc phục vụ người nhà họ Dụ chu đáo tận tâm, dáng vẻ con dâu hiếu thảo đó, lúc đó anh chỉ cảm thấy một ngọn lửa dâng lên trong đan điền, muốn xuống xe đưa em đi, kết quả bị A Hành ngăn lại”.
Chương 333: Người từng trải

Bây giờ Tô Duệ nhớ lại cũng cảm thấy trong lòng rất bực bội, khẽ hừ một tiếng: “Lúc đó anh cả em nói một câu, mà bây giờ anh thấy rất chẳng ra sao”.

Nam Mẫn chỉ cảm thấy trái tim bỗng đập mạnh: “Câu gì?”

“Anh ấy nói: nên làm”.

Nam Mẫn: “…”

Đúng là chẳng ra sao.

Ấy, lời nói thật luôn đau lòng như vậy.

Sức lực toàn thân Nam Mẫn như bị rút sạch, dựa vào sau ghế, bất lực nói: “Anh cả chưa từng nói với em”.

Tô Duệ liếc cô một cái: “Em có lòng tự tôn mạnh như vậy, làm sao có thể chịu được. Mấy anh em bọn anh đều biết em sống không tốt, rất nhiều lần muốn lôi em về, nhưng cũng biết tính cách của em”.

Cô có tính cách thế nào?

Tính con lừa.

Không đụng vào tường thì không quay đầu.

Đã từng rất nhiều lần mẹ ấn đầu cô mắng: “Với tính cách con lừa của con, ngoại trừ mấy anh của con, thì còn ai chịu được con? Mẹ xem sau này con gả được cho ai?”

Lúc đó Tiểu Nam Mẫn rất kiêu ngạo, vươn cổ cãi lại bà Lạc Nhân: “Đương nhiên con có người muốn lấy rồi, cho dù không gả đi được, còn có các anh nuôi con, con ở nhà mỗi anh hai tháng, thì là một năm rồi”.

Nam Mẫn tính toán rất giỏi, nhưng lúc đó dù thế nào cô cũng không ngờ, cô lại rơi vào tay một người đàn ông, rớt vào trong cái hố sâu tên là “tình yêu”.

Khó khăn lắm mới bò ra được.

Suýt nữa thì thịt nát xương tan.



Đêm nay sắc trời thành phố Bắc mờ ảo, bầu trời rộng lớn không có đến một ngôi sao.

Dụ Lâm Hải tăng ca, từ công ty về, vốn định về dinh thự họ Dụ, nghĩ đến căn nhà trống trải đó, anh day trán trầm giọng lên tiếng: “Đến viện bảo tàng Cảnh Văn đi”.

Gõ cổng lớn của viện bảo tàng Cảnh Văn, bên trong truyền ra tiếng bước chân thong thả, sau đó là một tiếng kéo dài giọng: “Ai đấy?”

“Thầy, là tôi”.

Vừa nghe tiếng là biết có lẽ ông cụ đang chìm trong giấc mộng thì bị gọi dậy, Dụ Lâm Hải có chút áy náy, chưa nhìn thấy người đã ngoan ngoãn gọi tiếng sư phụ.

Cửa được mở ra, lão viện trưởng Văn nhìn thấy người liền cười nhạo: “Ô, khách quý”.

Ông ta bảo Dụ Lâm Hải đi vào, khóa cửa lại, xách một chiếc đèn dầu đi vào trong, ngáp một cái, nói: “Biết ngay là cậu nhóc cậu nhớ đến miếng ngọc vụn này, tôi ở đây canh giữ cho cậu”.

Đống ngọc vụn đó được đặt trong tủ bảo hiểm, mức độ kiên cố bí mật còn hơn cả tủ bảo hiểm ngân hàng, chỉ có hai chiếc chìa khóa, lần lượt ở trong tay Dụ Lâm Hải và lão viện trưởng Văn.

Đầu tiên mở tủ bảo hiểm kiểm tra mảnh ngọc vụn, mặc dù là ngọc vụn, nhưng cũng là ngọc tốt, bây giờ Dụ Lâm Hải có thể tưởng tượng qua đôi tay mài giũa điêu khắc tỉ mỉ của Nam Ông, chỗ ngọc vụn đó có thể biến thành bảo bối tuyệt vời thế nào.

Nếu Nam Mẫn cũng có thể tham gia thì càng tốt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Dụ Lâm Hải có chút thoáng buồn.

Lão viện trưởng Văn bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Dụ Lâm Hải, cười nói: “Sao cậu nhìn chỗ ngọc này như nhìn phụ nữ vậy, sao thế, lại nhớ vợ à?”

Dụ Lâm Hải cũng không nói đúng hay không đúng trước lời trêu chọc của viện trưởng Văn, chỉ khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ”.

“Có gì mà xấu hổ, sư phụ cũng là người từng trải”.

Văn Hải Phong cất giọng của người từng trải: “Nếu không, người đàn ông học thức uyên bác lại phong lưu phóng khoáng như tôi, mà lại độc thân sao? Chẳng phải vì tôi đã từng có một tình cảm chân thành tha thiết ở ngay trước mặt, nhưng tôi lại không biết trân trọng…”

Ông ta nói mãi nói mãi liền nói đến lời trong một đoạn “Giai thoại Tây Du”, vừa giả vừa thật, khiến Dụ Lâm Hải dở khóc dở cười.

“Tóm lại, cậu cứ lấy tôi làm gương, thời trẻ không cảm thấy gì, chỉ biết giữ lòng kiêu ngạo của mình, kể cả làm sai cũng không chịu cúi đầu. Nhưng có người một khi bỏ lỡ, thực sự chính là một đời”.

Văn Hải Phong thở dài một hơi: “Lúc cần cúi đầu thì nên cúi đầu, làm sai thì phải nhận, dùng tấm lòng bù đắp. Cho dù cuối cùng thực sự không thể cứu vãn, cũng đừng để lại tiếc cuối cho cuộc đời”.

Dụ Lâm Hải yên lặng lắng nghe.

Đây là lần đầu tiên một người làm sư phụ như lão viện trưởng Văn đưa ra ý kiến, kiến nghị cho anh kể từ sau khi anh và Nam Mẫn li hôn.
Chương 334: Thù địch

Lúc sau, anh gật đầu: “Ông yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào”.

Khóa tủ bảo hiểm lại, Văn Hải Phong đưa Dụ Lâm Hải đến thư phòng, trên bàn còn bày bảng chữ mẫu chưa viết xong, bên cạnh là bút mực giấy nghiên.

Lão viện trưởng Văn đang sao chép “Lan Đình Tập Tự” của Vương Hi Chi, đến tuổi này thể lực cũng không còn tốt, tinh lực cũng không được tập trung, chép một nửa đã buồn ngủ, ngủ được nửa giấc thì bị Dụ Lâm Hải làm tỉnh dậy.

Cho nên nửa trang còn lại, đương nhiên phải để tên đầu sỏ làm người khác tỉnh ngủ chịu trách nhiệm.

Dụ Lâm Hải trải giấy tuyên, cầm bút lông chấm mực, hơi ngập ngừng, viết hành thư dưới ánh đèn, nét bút trơn tru, uyển chuyển hàm súc, dứt khoát tuyệt đẹp.

Rất có phong cách “nhẹ như mây mạnh như rồng” của Hi Chi.

Văn Hải Phong ngồi trên ghế mây, ung dung nhàn nhã, thờ ơ hỏi: “Dự án phục hồi cổ vật, Nam Tam Tài đồng ý tham gia rồi à?”

Dụ Lâm Hải vừa viết, vừa trả lời, một công đôi việc: “Hợp đồng đã được làm xong theo yêu cầu của ông ấy, và cũng gửi đi rồi, nếu không có việc ngoài ý muốn, ông ấy sẽ đồng ý”.

Văn Hải Phong hừ một tiếng: “Ông già đó càng lớn tuổi càng ghê ghớm, mở miệng là đòi một nửa lợi ích, cũng không biết lấy đâu ra mặt mũi như thế!”

“Cũng nên mà”.

Dụ Lâm Hải mặt không đổi sắc: “Tiền bối Nam Ông có thể đồng ý tham gia dự án này đã rất tốt rồi”.

“Nói cũng phải”.

Văn Hải Phong vắt hai tay sau lưng, vẻ mặt mong mỏi: “Tính ra cũng đúng là cả năm không gặp nhau rồi. Nghĩ năm đó, tôi và Nam Tam Tài và cả ông ngoại cậu xông pha giang hồ, lúc đó ý chí ngút ngàn thế nào”.

“Vậy ư?”

Dụ Lâm Hải khẽ cười: “Chẳng lẽ không phải là bị người ta đuổi chạy khắp đầu đường à?”

“…”

Ảo tưởng tốt đẹp của Văn Hải Phong bị phá vỡ, không vui trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải một cái: “Đừng nghe ông ngoại cậu nói linh tinh, ban đầu đúng là như vậy, nhưng sau này chẳng phải các ông đều tu luyện thành đại sư à? Vẫn có sự tôn trọng cần có”.

“Ồ”, Dụ Lâm Hải thản nhiên gật đầu, coi như mình đã tin.

Nhớ về quá khứ, Văn Hải Phong đúng là rất nhớ anh em: “Nói xem rốt cuộc Nam Tam Tài đó bao giờ thì đến thành phố Bắc?”

“Sắp rồi”.

Trong lúc nói, Dụ Lâm Hải đã viết gần hết một trang giấy: “Hợp đồng được ký xong, tôi lập tức đến thành phố Nam đón ông ấy”.

Văn Hải Phong ung dung nói một câu: “Nếu Tiểu Mẫn cũng đến thì tốt rồi”.

Nghe vậy, Dụ Lâm Hải ấn mạnh bút, mực nhỏ lên giấy tuyên màu trắng, nhuộm cả một mảng,



Chiếc xe nhích được một bước thì dừng ba phút, khó khăn lắm mới đến được nhà hàng Thực Vị.

Tô Duệ mở ô, che cho Nam Mẫn vào nhà hàng.

Một người mặc áo sơ mi dài tay màu trắng, một người mặc váy dài màu dỏ, cùng đi dưới một chiếc ô, nhìn từ xa giống như một bức tranh thủy mặc tươi đẹp.

Tư Triết ra lên món, từ xa đã nhìn thấy Nam Mẫn đến, nở nụ cười thật tươi, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh cô còn có một người đàn ông khoác vai cô, nụ cười dần biến mất.

Tô Duệ thu ô lại, đưa cho nhân viên phục vụ, ngước mắt thì nhìn thấy một cậu bé gày gày cao cao đang đứng ở đó nhìn mình, trong đôi mắt trong veo xa xôi đó có chút băng lạnh.

Đó gọi là ‘thù địch’.

Anh ta đang đoán cậu bé này là ai, thì nghe thấy Nam Mẫn gọi tên của cậu ta: “Tiểu Triết”.

Khi nghe thấy Nam Mẫn gọi cậu ta, cậu bé như bị điểm trung huyệt cười, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tia băng lạnh trong mắt cũng mất, chỉ còn lại ánh tươi sáng.

Cậu ta vội bước lên hai bước: “Chị”.

Tô Duệ khẽ nhướn mày.

Liền sau đó, Nam Mẫn vỗ nhẹ cánh tay của anh ta, rất thân thiết nói: “Nào, giới thiệu với anh một người”.

Cô dẫn theo Tư Triết, quay người, thấy Tô Duệ vẫn đứng tại chỗ, khoanh hai tay quan sát bọn họ.

“Anh Duệ, đây là Tư Triết, tiểu đồ đệ của Đinh Danh Dương, sư chất của em”.

Nam Mẫn giới thiệu Tư Triết xong, vừa định giới thiệu Tô Duệ, Tô Duệ đã thản nhiên lên tiếng: “Đồ đệ của sư chất, thế chẳng phải nên gọi em là sư tổ hay là bà sao? Sao lại gọi là chị?”

Tư Triết: “…”

Nam Mẫn: “…”

Trong lòng cô khựng lại, suýt thì quên Tô Duệ rất xem trọng bối phận và quy tắc giữa sư môn, Tư Triết gọi “chị”, anh ta sẽ gán cái tội danh “không biết lớn nhỏ”.

Nam Mẫn vội nói: “Em bảo cậu ta gọi như vậy, em còn trẻ thế này không muốn động một cái bị người ta gọi là “bà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK