Về đến khu vườn hoa hồng, Tô Duệ lên tầng xử lý con gái phản nghịch.
Nam Mẫn hỏi thăm tình hình của Nam Nhã, quản gia Triệu nói hôm nay Nam Nhã tỏ ra khá ngoan, cô mới gật đầu: “Vậy thì tốt, nhờ bà vất vả quan tâm”.
“Sao uống nhiều như vậy? Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị chút canh giải rượu”.
Quản gia Triệu cũng lo lắng vỡ tim vì họ.
Nam Mẫn khẽ cười: “Cảm ơn bà Triệu, đừng quên mang một bát lên phòng anh Duệ”.
Vừa vào phòng, thì nhận được điện thoại từ nước ngoài.
Nam Mẫn nhìn màn hình, khẽ cong môi, ấn nhận nghe: “Anh cả yêu quý của em, cuối cùng hôm nay cũng nhớ ra anh có một cô em gái rồi à?”
Phía bên kia điện thoại, giọng trầm thấp vang lên: “Ừm”.
Nam Mẫn cởi giày, tháo trang sức xuống, nằm ngửa trên giường lớn, uể oải nói: “Bọn em vừa tan về nhà, người không biết còn tưởng anh lắp máy camera lên người em đấy, gọi đúng lúc như vậy”.
“Không”, phía bên kia, người đàn ông thừa nhận rất thẳng thắn: “Khu vườn hoa hồng có tai mắt của anh”.
“…”
Nam Mẫn dừng lại, bĩu môi: “Đâu có ai gài gián điệp còn nói với người ta một tiếng, em không cần thể diện hả? Hơn nữa cho dù anh nói với em thì làm sao? Em còn có thể đuổi người của anh đi chắc?”
Cô vừa trách móc vừa làm nũng, giọng toát ra vẻ bất lực.
Đối phương lại hỏi: “Uống rượu à?”
“Có thể không uống sao?”
Nam Mẫn nói: “Anh Duệ, anh hai và anh nhỏ nhân cơ hội rót cho em… Đúng rồi, em bảo anh tư gửi cho anh rượu vang, anh nhận được chưa?”
Lạc Quân Hành: “Ừm”.
“Nhận được thì tốt, là anh tư bỏ tiền, em chỉ góp một tấm lòng”.
Nam Mẫn được lợi còn không quên ra vẻ thông minh; “Nhưng tiền thì có giá trị, còn tấm lòng là vô giá, đúng không?”
Phía bên kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp: “Ừm”.
Nam Mẫn nhắm mắt, nghe tiếng điện lưu khe khẽ, cất giọng khẽ như đang ngủ mơ: “Anh cả, em rất nhớ anh, lúc nào thì anh về…”
Điện thoại cầm trong tay trượt rơi xuống khỏi lòng bàn tay, Nam Mẫn bất giác ngủ thiếp đi, màn hình vẫn hiển thị đang trong cuộc gọi, đối phương chần chừ không tắt máy.
Ghi tên là: Anh cả yyds.
Nửa đêm, Nam Mẫn mơ mơ màng màng được quản gia Triệu cho uống hai chén canh giải rượu.
Có lẽ là uống quá nhiều, sáng sớm hôm sau cô bị tỉnh dậy vì buồn vệ sinh, đi vào nhà vệ sinh như mộng du, lúc đi ra, cũng không còn buồn ngủ nữa.
Đang muốn xem mấy giờ, cầm điện thoại lên, lại kinh ngạc phát hiện cuộc điện thoại của cô và anh cả vẫn chưa tắt!
Nam Mẫn mở to con mắt, lắc đầu, lập tức tưởng rằng mình mộng du nhìn nhầm.
Sau khi xác nhận sự thực này, cả người cô đều bất ổn.
Cô cầm điện thoại lên, thử gọi: “Anh cả?”
Phía bên kia điện thoại, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mưa bão, đập vào cửa sổ vang lên phần phật, sau đó là giọng trầm thấp của người đàn ông: “Ừm, tỉnh rồi à?”
Anh ta nói bằng âm Luân Đôn chính thống.
Nam Mẫn cùng dùng tiếng anh trả lời anh ta: “Sao anh không tắt máy?”
“Nghe thấy tiếng ngáy bao năm xa xách, không nỡ tắt. Vốn nghĩ cùng với tiếng ngáy của em, anh cũng có thể ngủ ngon một giấc”.
“…”
Anh cả vừa dùng tiếng anh, không chỉ nói lưu loát hơn rất nhiều, còn có thể trêu chọc cô.
Nam Mẫn tối sầm mặt: “Em không ngáy! Anh bớt bôi xấu em đi… chỉ vì thế mà anh trông điện thoại mấy tiếng liền? Gọi quốc tế, rất đắt đấy, anh cả”.
Lạc Quân Hành nói bằng tiếng trung: “Không thiếu tiền”.
Nam Mẫn: “…”, được.
Còn dùng là lời kịch trong tiểu phẩm, anh đúng là giỏi đấy!
Nam Mẫn nhìn đồng hồ, tính toán chênh lệch thời gian: “Bây giờ có lẽ là mười một rưỡi đêm của Beormingas, anh cả, anh nên ngủ đi”.
Lạc Quân Hành: “Ừm”.
“Beormingas đang mưa phải không? Em nghe tiếng rất to. Dạo này thành phố Nam cũng vào mùa mưa, mưa liên miên… Anh ra ngoài phải mang theo ô, đừng chỉ đội mũ lưỡi chai tỏ vẻ ngầu. Chân bị thương có đau không? Thuốc gửi cho anh, phải uống đúng giờ…”
Nam Mẫn lảm nhảm dặn dò một loạt, bên đó thỉnh thoảng truyền đến tiếng “ừm”.
“Có phải anh không ngủ được không?”
Nam Mẫn lại nghe thấy một tiếng “ừm” nhẹ, suy nghĩ một lúc, cô đề nghị nói: “Hay là em hát cho anh một bài?”
“…”
Chương 339: Luyện công pháp
Lạc Quân Hành như ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, tắt máy nhé”.
Tinh.
Cuộc gọi kéo dài suốt gần bảy tiếng, cuối cùng cũng tắt.
Nam Mẫn nhìn điện thoại, bất mãn bĩu môi: “Cái gì vậy, em hát khó nghe thế hả? Sợ đến như vậy…”
…
Không biết tối qua Tô Duệ xử lý con gái nhà mình thế nào, tóm lại sáng sớm hôm nay, Tô Âm ngoan ngoãn ngồi ở phòng ăn, ngoan ngoãn chào hỏi Nam Mẫn.
“Cô, buổi sáng tốt lành”, còn đứng dậy khom lưng.
Nam Mẫn: “Ừm, chào buổi sáng, bố cháu đâu?”
Tô Âm khẽ bĩu môi: “Đang ở trong sân luyện ngũ cầm hí rồi”.
Nam Mẫn nhìn ra ngoài, liền nhăn mặt: “Trời đang mưa mà”.
“Bố con luyện bất kể trời nắng hay mưa, có lẽ cảm thấy luyện trò đó có thể sống lâu trăm tuổi”.
Tô Âm nói xấu bố một hồi, ngáp một cái, khi mở mắt đã không có bóng dáng của Nam Mẫn trong phòng nữa: “Ấy, cô đâu rồi?”
Quản gia Triệu bưng quẩy thì là lên, cười híp mắt nói: “Đi luyện cùng bố cháu rồi”.
Tô Âm: “…”. Người lớn đúng là có độc.
Ngũ cầm hí là một bộ công pháp dưỡng sinh rèn luyện sức khỏe của nhà y học Hoa Đà thời Đông Hán sáng tạo ra. Dựa trên âm dương ngũ hành, tạng tượng, học thuyết kinh lạc, kết hợp thể chất từng người, mô phỏng năm loại động vật, có thể có tác dụng điều hòa khí huyết, thông kinh hoạt lạc.
Bà Tô ở Messuri từ nhỏ cũng luyện bộ ngũ cầm hí này, bây giờ đã hơn chín mươi tuổi, vẫn ăn uống tốt, độ lượng bao dung, khỏe mạnh trường thọ.
Tô Duệ mặc áo dài màu trắng hòa vào bầu trời xanh thẫm, mưa gió lạnh lẽo, còn anh ta tà áo bay bay, mạnh mẽ đầy năng lượng, nhìn từ xa giống như cao nhân thế ngoại bước ra từ trong võ hiệp.
Nam Mẫn cầm ô đi đến đình nghỉ, khởi động vươn vai đơn giản xong cũng luyện bộ công pháp này.
Nhưng ngũ cầm hí vốn mô phỏng hình tượng năm loại động vật, được sáng tạo ra dựa vào quan sát tư thế hoạt động của động vật, mỗi loài có đặc điểm riêng, đều chú trọng về mặt nào đó, tư thế mỗi người tạo ra cũng khác nhau.
Ví dụ Tô Duệ có tư thái hào hùng khí thế giống hổ giống báo, Nam Mẫn lại mềm mại uyển chuyển giống nai, giống chim, tóm lại đều có đặc điểm riêng.
Tô Duệ dừng tập, ngắm kỹ tư thế chim hạ cánh của Nam Mẫn, đôi mắt thêm ý cười khen ngợi: “Rất tốt, cách nhiều năm như vậy vẫn mạnh mẽ”.
Nam Mẫn trừng mắt với anh ta: “Anh có thể đổi từ khác không?”
Hai anh em mỗi người luyện một bộ, Tô Duệ cầm ô, hai người cùng sánh vai đi vào nhà.
Nam Mẫn hỏi anh ta: “Tối qua nói chuyện với Âm Âm thế nào?”
Tô Duệ: “Cũng bình thường”.
“Bình thường thế nào?”, Nam Mẫn hơi hiếu kỳ.
Tô Duệ suy nghĩ, chọn vào trọng điểm: “Anh nói, nếu nó dám đi theo đuổi tên nhóc Phó Vực, thì anh đánh gãy chân của nó”.
“…”
Nam Mẫn cảm thấy gân xanh trên góc trán mình nổi lên: “Vậy Âm Âm thỏa hiệp rồi à?”
“Tính cách con lừa của nó giống hệt em, trong từ điển có hai chữ này không?”
Tô Duệ chế nhạo một tiếng.
Nam Mẫn: “… Ai có tính cách con lừa hả?”
“Không quan trọng”.
Tô Duệ xua tay, vẻ mặt sợ hãi: “Nó cầu xin anh, bảo anh cho nó một cơ hội”.
“Bỏ qua chữ ‘cầu xin’, Nam Mẫn hỏi: “Cơ hội gì?”
“Dùng thời gian nghỉ hè, dưới tiền đề bảo vệ bản thân đầy đủ, nếu nó có thể khiến Phó Vực yêu nó, anh sẽ đồng ý để chúng nó yêu nhau”.
Tô Duệ nói xong câu này, còn cảm thấy đau lòng, có cảm giác da thịt bị người ta khoét, sắp rơi ra.
Con gái lớn không thể giữ được, đây đúng là lời nguyền độc ác nhất trên đời.
“Anh đồng ý rồi à?”
Nam Mẫn không dám tin ngước mắt nhìn Tô Duệ.
Tô Duệ mím môi, cười khổ một tiếng: “Sao có thể không đồng ý? Tối qua, ánh mắt kiên định của nó giống hệt em năm đó, anh biết nó ắt phải đi theo con đường của em”.
Nam Mẫn chỉ cảm thấy trái tim như một mặt trống, bị đánh mạnh một cái, chấn rung đến da đầu tê dại.
Người làm cô như cô đúng là không làm gương tốt cho cháu gái.
Nhưng nỗi khổ cô từng nếm trải, thực sự phải để Tô Âm chịu sao?
Phó Vực và Dụ Lâm Hải, về bản chất cũng không khác nhau.
Dụ Lâm Hải không hiểu tình yêu, Phó Vực lại quá hiểu tình yêu, Dụ Lâm Hải chưa được mở tâm trí, Phó Vực lại được mở quá sớm, mở quá rộng.
Cũng là nhân vật nguy hiểm.
Tô Duệ cau mày, cất giọng cứng rắn: “Bây giờ con bé đến giai đoạn bướng bỉnh, càng không cho nó làm việc gì thì nó càng làm việc đó, chi bằng cứ theo mong muốn của nó, dù sao nó cũng không theo đuổi được”.
Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn Tô Duệ một cái: “Anh đang có ý nghĩ gì?”
Khóe miệng Tô Duệ chậm rãi hiện ý cười lành lạnh: “Chẳng thấy người đâu, anh xem nó theo đuổi thế nào?”
“…”
Nam Mẫn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời, xem ra cậu Phó phải trải qua cuộc sống đày ải một thời gian rồi, ít nhất trong thời gian ngắn, sẽ không nhìn thấy anh ta ở thành phố Nam.
Thế giới chắc hẳn sẽ rất yên tĩnh.
Chương 340: Trọng điểm
Kết thúc buổi họp sáng, Dụ Lâm Hải cầm điện thoại đi vào văn phòng tổng giám đốc, mở trang trò chuyện, xóa đi xóa lại một tin nhắn.
Soạn tin đi soạn tin lại, chần chừ không ấn gửi đi.
[Hôm nay thành phố Nam có mưa bão, ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn.]
Không được, quá thô.
Giọng điệu không được quá thô, phải thêm một vài trợ từ như “ừm, a, ôi, hây”, tốt nhất phải thêm mấy dấu ngã, thì sẽ sinh động hơn nhiều.
Dụ Lâm Hải nghĩ đến giọng điệu ẻo lả bình thường Dụ Trạch Vũ nói chuyện, soạn lại một tin nhắn.
[Hôm nay thành phố Nam có mưa bão đấy, ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn nhé, biết chưa?]
… Có phải nhiều trợ từ quá không?
Hơi buồn nôn.
Không được, sửa lại.
[Chị Nam, hôm nay thành phố Nam có mưa bão, ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn nhé!]
Cuối cùng ấn gửi đi.
Dụ Lâm Hải hơi căng thẳng, lại nghĩ đến lời Dụ Trạch Vũ nói.
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian cũng là trộm, con người sợ nhất là sự quan tâm đột ngột, rất dễ bị lộ. Sau khi thể hiện sự quan tâm, nhớ là sau đó phải thêm chút yêu cầu nhỏ, chị Nam sẽ không nghi ngờ.
Dụ Lâm Hải lại soạn một tin nhắn.
[Chiếc vòng tay tử kim đã hứa cho em, đừng quên đấy.]
Nghĩ một lúc, lại tìm được một biểu tượng cảm xúc dễ thương mà Dụ Trạch Vũ gửi cho anh, rồi gửi đi.
Đây mới là thành công.
Hà Chiếu thấy tổng giám đốc Dụ soạn một tin nhắn rất lâu, không biết đang gửi cho ai, vẻ mặt khó hiểu, trịnh trọng, trước đây anh luôn là cán bộ cấp cao có việc gì là gọi điện, rất ít gửi tin nhắn.
Cuối cùng thấy tổng giám đốc Dụ cười, tuy biết nhìn trộm là vô liêm sỉ, nhưng trợ lý Hà vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ đáng chết, kiễng đầu ngón chân, liếc trộm.
Không liếc được nội dung cụ thể, chỉ liếc thấy được một biểu tượng cảm xúc.
Vẫn khiến Hà Chiếu trượt kính mắt!
Tổng giám đốc Dụ cũng biết dùng biểu tượng cảm xúc?
Còn dùng biểu tượng dễ thương như vậy?
Mặt trời hôm may mọc ra từ phía tây sao?
Mặt trời không mọc ra từ phía tây, còn cậu Phó lại chạy ra từ phía tây, gặp nhau ở lối đi hẹp cửa văn phòng tổng giám đốc của Dụ Lâm Hải.
“Thưa anh, anh đang chạy trốn hả?”
Hà Chiếu nhìn kỹ Phó Vực một cái, suýt không nhận ra.
Phó Vực luôn thích khoe khoang và đỏm dáng, thường ngày ăn mặc giống như con công biểu diễn, đi đến đâu cũng nổi bật nhất trên phố.
Cho nên.. thấy hôm nay anh ta người đầy bùn đất, trên quần toàn là bùn, giầy ướt, quần áo cũng nhăn nhúm, tóc rối bù chất đống trên đỉnh đầu, giống như người Secbi trong hoạt hình.
Bảo vệ dưới tầng cũng suýt chặn Phó Vực ngoài cửa, không cho anh ta vào.
Dụ Lâm Hải nhìn thấy Phó Vực như vậy, cũng cau mày.
Phó Vực tỏ vẻ mặt u ám, không vui nói: “Bỏ trốn cái gì hả, bỏ chạy thục mạng còn được. Mau lên, mua giúp tôi quần áo mới, cả giầy nữa. Rồi pha bình trà nóng cho tôi, tôi cảm thấy tôi sắp bị cảm rồi… Hắt xì!”
Vừa nói xong, liền hắt hơi một cái.
Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu, không hẹn mà cùng lùi lại một bước lớn, tránh xa anh ta.
Phó Vực day cái mũi đỏ ửng, nhìn Dụ Lâm Hải, vẻ mặt đầy oán trách và ấm ức: “Anh em, xin cho tôi ở lại…”
Vào phòng nghỉ, tắm nước nóng, thay quần áo, sạch sẽ đi ra, Phó Vực cảm thấy mình đã giống con người, rót bình trà nóng, mới bụng đầy ấm ức kể lại trải nghiêm bi thảm của anh ta cho Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải vừa nhìn bộ dạng anh ta là biết chắc chắn anh ta chịu khổ vì phụ nữ, vốn không có hứng nghe, cho đến khi nghe đến “cháu gái của Nam Mẫn” mới ngước mí mắt,
“Cậu nói là, Tiểu Mẫn còn có một anh trai nuôi?”
Dụ Lâm Hải cau mày.
“…”
Phó Vực nói đến khô họng, tức giận hằm hằm trừng mắt với Dụ Lâm Hải: “Này, tôi nói cả hồi lâu, cậu có làm rõ trọng điểm không hả!”
“Trọng điểm không phải là Nam Mẫn thêm một anh trai nuôi, trọng điểm là anh trai nuôi của cô ấy có cô con gái tên là Tô Âm! Sau đó cô bé thích tôi! Còn muốn bỏ chạy với tôi! Cậu nói xem có dọa người không?”
Dụ Lâm Hải mím đôi môi mỏng, rơi vào trầm tư: “Tô Duệ, anh thực sự là ah trai nuôi, không phải anh ruột?”
“…”