Ngựa con trông có vẻ rất nhỏ nhắn, giống ngựa Shetland chính là một trong những thú cưng đặc biệt của hoàng thất nước Ý.
Phó Vực đi tới, nhìn đôi mắt sáng rực rỡ ánh sao của cô bé, cong môi lên: “Chọn một con đi, anh tặng cho em”.
“Có thật không?”, mắt Tô Âm lại sáng lên một chút.
Từ nhỏ cô bé đã lớn lên trong sự nuông chiều, không hề ngượng ngùng hỏi lại, nếu Phó Vực đã lên tiếng thì cô bé cũng không khách sáo, đi lựa chọn một em. Cô bé chỉ vào một chú ngựa đen lấm đốm trắng: “Con này đi! Trông nó giống lão Tô lắm”.
Nam Mẫn: “…”
Những lời đó mà lọt vào tai anh Duệ thì kiểu nào cũng sẽ treo con gái nhà mình lên đánh cho hả lòng hả dạ.
Thế nhưng… Nam Mẫn nhìn con ngựa đen kia một cái, cái dáng vẻ tự nghĩ rằng bản thân mình hơn người, đúng là rất giống Tô Duệ, khụ.
Mọi người đều thay quần áo cưỡi ngựa, chuẩn bị đi một vòng.
Nam Lâm không có kinh nghiệm cưỡi ngựa nên không dám lên ngựa cao, nhờ sự trợ giúp của Cố Hoành để chọn một chú ngựa con, nơm nớp lo sợ leo lên, đi cùng với Tô Âm trong sân, vẻ mặt hết sức hoảng hốt.
Cố Hoành buồn cười: “Yên tâm đi, không ngã được đâu, cứ thoải mái cưỡi”.
So với sự hoảng hốt của Nam Lâm, thì Tô Âm to gan hơn rất nhiều, như một dân chuyên cưỡi con ngựa giống lão Tô, thoải mái rong ruổi: “Lão Tô, chạy đi, giá!”
Tuy ngựa lùn có hơi lùn, nhưng tốc độ chạy cùng với sức bền rất tốt, nhanh chóng lấy đà phóng đi lộc cộc.
Nam Mẫn và Phó Vực đều quen cưỡi ngựa lớn, ngựa lùn với họ mà nói chính xác là thú cưng, đã đến tận đây rồi thì nhất định phải đi một vòng. Mỗi người chọn một con, được nhân viên kéo ra, đứng bên cạnh chờ.
Phó Vực mặc bộ quần áo cưỡi ngựa hai màu trắng đen rõ ràng, tư thế cao ráo điển trai, khiêu chiến Nam Mẫn: “Đấu một vòng không?”
Nam Mẫn mặc bộ quần áo cưỡi ngựa màu trắng hồng, tư thế cũng hết sức oai phong, thản nhiên nói: “Tại sao lại không”.
Phó Vực vừa nở nụ cười thì cách đó không xa đã có tiếng vang cùng với sự run rẩy: “A a a!”, sau đó là tiếng hét khàn cả giọng: “Cứu Mạng a a a a…”
Nhìn theo hướng tiếng vang, trông thấy con ngựa lùn Tô Âm đang cưỡi như gắn động cơ, điên cuồng bỏ chạy, tốc độ nhanh như tia chớp, đây là lần đầu tiên Tô Âm cưỡi ngựa, không có kinh nghiệm nên không giữ được nó, cô bé sắp ngã xuống đến nơi rồi!
Nam Mẫn tái mặt, lòng chợt căng thẳng, trực tiếp chạy về phía Tô Âm, nói to: “Giữ vững chân, nắm chặt dây cương, ôm lấy cổ ngựa!”
Vừa dứt lời thì trước mặt đã có bóng người lướt qua, Phó Vực xoay người leo lên ngựa, động tác còn nhanh hơn cô, như một tia lửa lao về phía Tô Âm: “Giá!”
Phó Vực ngồi trên lưng ngựa, nghiêng người về phía trước, cả người như đang bay lên.
Tô Âm cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp xốc đến mức phát ói thì bên tai đã vang lên tiếng cô, nhưng cô bé chỉ nghe thấy nửa câu sau, bèn gục xuống, ôm chặt lấy cổ ngựa, nghĩ chắc hôm nay cái mạng nhỏ này phải tiêu tùng rồi.
Cô bé nhắm mắt lại, thầm than trong lòng: Lão Tô ơi là lão Tô, con biết bố đã muốn đánh cho con một trận từ lâu rồi, nhưng bố không thể nhập vào con ngựa này trực tiếp lấy mạng con như thế được!
Con là con gái ruột của bố đấy!
Vó ngựa vẫn chạy lộc cộc, Tô Âm đang hoảng hốt thì chợt cảm nhận được sau lưng có một bàn tay to lớn đang kéo lấy mình, khiến cô bé sợ tới mức ôm cổ con ngựa chặt hơn chút nữa.
Bên tai vang lên giọng nói đầy khí phách: “Buông tay!”
Như một mệnh lệnh, giọng nói chân thật rất đáng tin.
Tô Âm sợ, khoảnh khắc đó cô bé cứ tưởng lão Tô tới cứu mình, lập tức nghe lời buông tay, sau đó cả người bay lên không trung, được Phó Vực giữ chặt, vững vàng ngồi lên lưng ngựa.
Ngay sau đó, Phó Vực giơ tay lên miệng huýt sáo một cái, con ngựa đen đang lao đi như bay lập tức dừng lại.
Tô Âm vẫn còn hoảng hốt, chưa thể hoàn hồn, nhìn “lão Tô” đã ngoan ngoãn đứng đó, cô bé choáng váng.
“Lão Tô” này cũng biết ức hiếp kẻ yếu quá nhỉ!
Cô bé đang nghệt mặt ra, thì bên tai vang lên giọng nói mỉa mai: “Cưỡi ngựa con mà cũng suýt ngã xuống được, em cũng bản lãnh đấy”.
“…”
Tô Âm khẽ mím môi, lại bĩu môi.
Cảm xúc sợ hãi vẫn chưa tan đi, lại nghe thấy câu mỉa mai như thế, cảm xúc tích góp lại từng chút từng chút từ khi cãi nhau với lão Tô bỗng chốc ngưng tụ lại, tuôn trào hết vào ngay lúc này, uất ức khiến hốc mắt cô bé ẩm ướt, cổ họng phát ra tiếng thút thít.
“???”
Phó Vực nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô bé, lưng bỗng chốc cứng đờ.
Ngay sau đó: “Oa…”
Tô Âm ngẩng đầu lên, khóc lớn.
“!!!”
Chương 324: Tốc độ trở mặt
Phó Vực giật mình hoảng hốt, giơ tay che miệng cô bé lại theo bản năng, kết quả lại chạm vào gương mặt đầy nước mắt: “…”
Không phải chứ? Khóc thật hả?
Nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt, hoàn toàn không thể kiểm soát được, như tuyến lệ bị hỏng mất rồi vậy, ấm ức không sao tả nổi.
Bấy giờ Phó Vực hết sức hoảng hốt.
Trước kia anh ta chưa từng sợ nước mắt của con gái, thích khóc cứ khóc, người xấu lại không phải là anh ta, lúc chia tay mà khóc hăng quá thì anh ta lại đập thêm mấy tờ chi phiếu, đập đến khi nào người đó ngừng khóc thì anh ta phủi mông chạy lấy người.
Nhưng… Đây là lần đầu tiên anh ta chọc một cô bé khóc.
Sao lại có cảm giác bắt nạt con nít thế nhỉ?
Tô Âm mà khóc thì có thể nói quỷ khiếp thần sầu, khiến tất cả ngựa ở đó đều giật mình.
Nam Mẫn, Nam Lâm và Cố Hoành cũng từ bốn phía chạy tới, nhìn Tô Âm đang gào to, lại nhìn thấy vẻ mặt kích động của Phó Vực, ánh mắt cùng tập trung về phía anh ta, trăm miệng một lời hỏi: “Anh làm gì con bé?”
“Tôi không có, không phải tôi, đừng nói bậy”, Phó Vực vội vã phủ nhận, hoảng còn hơn cả chữ hoảng.
Tô Âm không dễ khóc, nhưng một khi đã khóc thì sẽ gào to, mắt đỏ bừng, thút thít nói với Nam Mẫn: “Cô, chú ấy bắt nạt cháu…”
“???”
Mặt Phó Vực đầy dấu chấm hỏi, trợn trừng mắt không thể tin nhìn Tô Âm.
Mắt Nam Mẫn trở nên lạnh lẽo, nhìn sang Phó Vực, khoanh tay nói: “Đừng sợ, nói cho cô nghe, anh ta bắt nạt cháu thế nào?”
Tô Âm tiếp tục thút thít nghẹn ngào: “Chú ấy mỉa mai cháu”.
“…”
Lần này Phó Vực không thể nhịn được nữa, cảm thấy mình còn oan hơn cả Thị Kính: “Anh mỉa mai em cái gì?”
Tô Âm quay đầu liếc nhìn anh ta, nước mắt nước mũi vẫn còn dính đầy trên gương mặt nhỏ nhắn kia, mắt đỏ như con thỏ, mũi cũng hồng hồng liếc nhìn Phó Vực một cái, nói: “Chú ấy nói là cưỡi ngựa con mà cũng suýt ngã xuống được, em cũng bản lãnh đấy”.
“…”, Phó Vực thầm nghĩ: Đó là sự thật mà? Thế cũng gọi là mỉa mai á?
Nhưng thấy nhóc con khóc đáng thương qua, anh ta bất giác có cảm giác tội lỗi, vội vàng dỗ dành: “Anh không mỉa mai em, anh đang khen em mà”.
Tô Âm bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.
Phó Vực cảm thấy nhóc con quệt miệng trông cực kỳ đáng yêu, nên không nhịn được giơ tay lau nước mắt trên mặt cô bé: “Được rồi, được rồi, anh sai rồi, đừng khóc nữa. Thế này nhé, để anh trút giận cho em, đánh con ngựa đó một trận!”
“Không được đâu!”
Tô Âm lập tức ngừng khóc, khí thế nói đến là đến: “Đó là ngựa của cháu, chú không được đụng vào nó”.
Phó Vực cười nói: “Em ngừng khóc thì anh sẽ không đụng tới nó nữa”.
“Thế thì cháu không khóc nữa”.
Tô Âm giơ tay lau nước mắt, sau đó mới phát hiện mình đang ngồi trên lưng ngựa, giật mình hét to: “Má ơi, cao quá vậy!”
Cô bé tóm lấy chân Phó Vực theo bản năng, sau đó nhìn trái, ngó phải, lại muốn khóc: “Cháu… Làm sao cháu xuống được đây?”, quay sang nhìn về phía Nam Mẫn: “Cô, ôm!”
Nam Mẫn nhìn màn biểu diễn của cô bé, lắc đầu nói: “Không ôm nổi”.
“…”, Tô Âm trợn trừng mắt, cô đang chê mình béo ư?
Phó Vực khẽ cười, ôm lấy eo Tô Âm. Cô bé cảm nhận một cơn gió lướt qua bên tai mình, sau đó, chân đã vững vàng đặt xuống.
Sao cô bé lại xuống được rồi?
Thần kỳ như thế ư?
Đôi mắt to tròn của Tô Âm nhìn Phó Vực, ngước lên trông thấy gương mặt điển trai không nói nên lời của anh ta, cùng với đôi mắt hoa đào đẹp không thể tả, cảm thấy chút uất ức ban nãy đã tan thành mây khói.
Cô bé bỗng cười rộ lên, ánh mắt còn rưng rưng nước, sáng ngời, trong suốt, nụ cười tươi tắn chói mắt: “Cảm ơn anh đã cứu em”.
Phó Vực lập tức nhướng mày, đầy kinh ngạc.
Anh ta hết sức ngạc nhiên, sao nhóc con này trở mặt còn nhanh hơn thời tiết thế nhỉ, hết nắng rồi lại mưa, khiến anh ta hơi giật mình:
“Đừng khách sáo”, anh ta sờ đầu cô bé, tươi cười đầy ấm áp.
Một người đàn ông như anh ta, tất nhiên sẽ không thèm chấp nhặt với con nít.
Cảm xúc của Tô Âm thay đổi thật sự quá nhanh, tuy bị ngựa con hù giật mình, nhưng cô bé không hề ghét nó, mà còn đi tới sờ vào bờm ngựa, an ủi nó.
“Lúc nãy em cũng sợ lắm đúng không? Đừng sợ nha Lão Tô, chị sẽ không để anh Phát Tài đánh em đâu, dù sao em cũng là ngựa của chị mà. Chị sẽ bảo vệ em!”
Cô bé hết sức hào hứng nói, rồi vỗ lưng ngựa đen nhỏ.
Tuy một tiếng “anh Phát Tài” đó nghe có vẻ vô tri, nhưng Phó Vực vẫn bị sự đáng yêu đó làm rung động, nói với Nam Mẫn: “Nhóc con này buồn cười thật, em nuôi con bé hả?”
Nam Mẫn không hề giấu diếm anh ta, thản nhiên nói: “Gần gần như thế. Âm Âm, thật ra là đứa nhỏ được anh cả Tô Duệ nhặt được dưới chân núi, lúc vừa nhặt về thì con bé còn nhỏ xíu nằm trong tã lót. Khi đó anh Duệ bị bà Tô ép cưới vợ sinh con, không chịu nổi nữa nên dứt khoát ôm con bé về nhà, thông báo là con anh ấy, lại nói dối là mẹ nó khó sinh qua đời. Bà Tô tin thật, giữ bên cạnh nuôi nấng. Sau này bà Tô bị bệnh, anh Duệ chăm sóc bà nên không có thời gian chăm con bé, bèn đưa con bé đến khu vườn Hoa Hồng”.
Chương 325: Xum xoe vô duyên vô cớ
Phó Vực cảm thấy hết sức kinh ngạc, bởi anh mới nói là thần y Tô Duệ Messuri danh tiếng lẫy lừng sao lại có một cô con gái lớn thế này.
Thì ra là nhặt được…
Nhìn nụ cười tươi sáng dưới ánh mặt trời của nhóc con, dáng vẻ đáng yêu đó khiến đôi mắt anh ta tỏa sáng, đúng là một đứa trẻ may mắn.
…
Cưỡi ngựa xong, ánh nắng mùa hè chói chang khiến con người ta nóng cháy, cả ngựa cũng lười biếng.
Nam Mẫn và Phó Vực lướt qua hoa hoa cỏ cỏ thi đấu một vòng, không phân thắng bại, sau đó kết thúc trận đấu, cùng nhau vào quán cà phê tránh nắng.
Tiết trời cũng hết sức thất thường, rõ ràng đã dự báo là hôm nay có mưa, thế mà nắng lại chói chang thế này, không biết cơn mưa được dự đoán có rơi trong hôm nay hay không.
Ra khỏi phòng thay quần áo, Cố Hoành đã chờ ở cửa, trực tiếp nhét chiếc máy tính bảng vào tay Nam Mẫn, sau đó báo cáo: “Tổng giám đốc Nam, tin tức đã được tung ra, cũng bắt đầu lên men rồi, bộ phận kinh doanh cũng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ”.
“Ừ”, Nam Mẫn nhận lấy máy tính bảng xem, sau đó trả lại cho Cố Hoành, thản nhiên nói: “Sau này những chuyện nhỏ nhặt như thế không cần phải đưa cho tôi xem, anh cứ trực tiếp xử lý, tôi chỉ xem kết quả thôi”.
Đó chính là hành động nhả quyền để anh ta có thể thoải mái làm việc.
Cố Hoành thoáng giật mình, lập tức đáp: “Rõ”.
Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn anh ta: “Có áp lực không?”
Cố Hoành tự tin cười: “Chuyện nhỏ”.
“Khiêm tốn một chút”.
Nam Mẫn tóm lấy cái đuôi đang vểnh lên của anh ta, lại nói: “Tập đoàn Tần Thị giao cho anh luyện tay luyện chân, còn luyện thế nào thì phải xem anh rồi, tóm lại, có thể giành được bao nhiêu việc làm ăn của họ, thì đó chính là vốn cưới vợ của anh. Hiểu ý tôi chứ?”
Hai mắt Cố Hoành sáng lên, như đang nhìn thấy một núi vàng ngoắc ngoắc tay mới mình, gật đầu đáp: “Hiểu rồi”.
Lại lướt máy tính bảng, nhỏ giọng thì thầm: “Để có vốn cưới vợ, tôi sẽ dồn họ vào chỗ chết luôn”.
Nam Mẫn nhướng mày cười, ý cô chính là như thế.
Rời khỏi trường đua ngựa, ngồi trên xe, điện thoại Nam Mẫn vang lên ting ting, cô nhấn mở, lại là tin nhắn từ Dụ Trạch Vũ: “Em gửi cho chị một hộp bánh hoa đào của thành phố Bắc, có lẽ hôm nay sẽ giao đến, nhớ hấp lại rồi ăn nha~”.
Nam Mẫn nhíu mày lại, cảm thấy gần đây thằng nhóc đó có hơi ân cần quá đáng, vả lại giọng điệu cũng kỳ lạ.
Nửa câu đầu đó nghe rất giống… Dụ Lâm Hải.
Chỉ có chữ “nha” và dấu lượn sóng cuối cùng kia là nghe có vẻ giống văn phong của Dụ Trạch Vũ mà thôi.
Đừng có nói là Dụ Lâm Hải dùng điện thoại của Dụ Trạch Vũ nha? Chắc là anh sẽ không làm ra những hành vi thiếu đạo đức như thế đâu.
Đang suy nghĩ thì Dụ Trạch Vũ lại gửi thêm một tin nữa: “Chị Nam, gần đây em đang làm quen một bạn gái, rất thích vòng tay màu tím của trang sức đá quý Nam Thị, nhưng mà tiền tiêu vặt tháng này bị em tiêu hết rồi, chị giảm giá bán cho em một cái được không?”
Chân mày nhíu chặt của Nam Mẫn giãn ra, quả nhiên đây mới là tác phong của Dụ Trạch Vũ.
Cô chỉ trả lời hai chữ: “Không được”.
Ngay sau đó, lại gửi thêm hai chữ: “Tặng em”.
“Anh thấy chưa!”
Dụ Trạch Vũ lập tức đắc ý đưa điện thoại di động ra cho Dụ Lâm Hải xe: “Anh cả, anh phải học cách nhắn tin này thì chị Nam mới nghĩ đó là em được, không là lộ đấy”.
Dụ Lâm Hải ngồi trước bàn làm việc, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn tới câu “tặng em” thì anh lập tức rung động.
Nam Mẫn thật sự rất hào phóng với thằng nhóc này.
Dụ Trạch Vũ lập tức trả lời lại một emoji “moa moa”, sau đó chỉ vào tin nhắn mà người anh chẳng biết tình thú là gì của mình gửi…
“Anh xem, câu này của anh nghe nó lạnh lẽo thế nào ấy, nhưng bỏ thêm chữ “nha” cuối câu, công thêm dấu lượn sóng nữa, thì nghe có vẻ đáng yêu hơn rất nhiều đó thấy không?”
Dụ Lâm Hải giương mắt nhìn, thầm nghĩ: Ngây thơ.
Nhưng anh vẫn gật đầu: “Ừm”.
Trong lòng đã ghi chú lại, sau này phải gửi thêm mấy từ kiểu kiểu thế, tốt nhất là bỏ thêm dấu lượn sóng.
“Còn nữa, vô duyên vô cớ đi xum xoe thì không ăn cướp cũng là ăn trộm, anh thử nghĩ lại xem, bình thường em chủ động gửi tin nhắn cho anh vào những lúc nào?”, Dụ Trạch Vũ hướng dẫn từng bước.
Mặt Dụ Lâm Hải vẫn không chút cảm xúc, nói: “Khi hết tiền. Lúc gặp rắc rối. Còn nữa, lúc ngứa đòn”.
“…”