Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1018

Một người phụ nữ trẻ trung còn xinh đẹp.

Người phụ nữ rất gầy, nhìn trông có vài phần cô đơn, một đôi mắt vừa to vừa tròn hơn nữa rất có thần tràn ngập sự sợ hãi và kinh hoàng.

Cô đang tản bộ, hoa cỏ xung quanh đều trở nên bình dị.

Điều duy nhất không ăn nhập với hình ảnh là cái bụng hơi nhô lên của cô.

Cô đang mang thai!

Đó là bức ảnh đầu tiên, người phụ nữ trên bức ảnh có bụng khoảng 4-5 tháng, bụng đã rõ, nhưng vẫn không quá lớn.

Tống Hân Nghiên lật qua tấm này, nhìn sang tấm thứ hai.

Vẻ mặt của người phụ nữ không có quá nhiều sự thay đổi, điều duy nhất thay đổi là cái bụng to đó, giống như úp cái nồi to vào, đối lập rõ ràng với vóc người mảnh mai của cô.

Tới bức ảnh thứ ba, bụng của cô đã lớn tới mức dọa người, nhìn mà sợ hãi, không nhịn được lo lắng cái bụng đó liệu có đột nhiên rơi xuống không.

Thời gian ghi trên ảnh, bức ảnh đầu tiên là dáng vẻ khi mang thai hơn ba tháng.

Bức thứ hai là 6 tháng.

Bức thứ ba là 8 tháng, sắp tới ngày sinh.

Huyết sắc trên mặt của Tống Hân Nghiên rút đi, bàn tay cầm bức ảnh không khỏi run rẩy.

Những hình ảnh bị cô cố gắng quên đi cũng lũ lượt xuất hiện ở trong đầu.

Những tháng ngày cô đơn, sợ hãi, mù mịt về tương lai đó…

Người trong ảnh là cô!

Lật về sau.

Cô nằm ở trên giường sinh, mồ hôi nhễ nhại, tóc bết dính vào mặt, bên cạnh giường sinh ngoài lớp vải vô trùng, máu đỏ đã thấm ướt tấm lót vô trùng…

Tấm tiếp theo.

Cô hoàn toàn ngất đi.

Hai đứa trẻ sơ sinh toàn thân đỏ hỏn, trên mặt dính đầy phấn rôm được bọc vào trong chăn, nằm ở bên cạnh cô.

Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của ba mẹ con bọn họ.

Tiếp sau đó, cũng là một bức ảnh cuối cùng.

Trong ảnh không có Tống Hân Nghiên, chỉ có bóng dáng nhỏ bé của một đứa trẻ.

Cậu bé ngồi một mình trong đống gỗ xếp hình và chơi.

Đứa trẻ đó tầm khoảng 2-3 tuổi, mặt bị làm mờ đi.

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm đứa trẻ trên bức ảnh, cơ thể không theo không chế mà lảo đảo.

“Hân Nghiên!”

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng đưa tay ra, mỗi người đỡ một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK