Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 893

Hôm sau.

Tưởng thị, văn phòng tổng giám đốc.

Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng cùng nhau đến, vừa mới vào văn phòng ngồi xuống, cảnh sát đã tìm đến cửa.

Bọn họ nói lại mọi chuyện một lần, còn nói thêm: “Sở Thu Khánh đã ra nước ngoài, anh Tưởng làm chồng có nghĩa vụ phối hợp cùng chúng tôi bắt người trở về.”

Tưởng Tử Hàn ngây người.

Cố Vũ Tùng cũng choáng váng.

Hai ngày qua anh ta đã bỏ lỡ cái gì rồi?

Một lúc sau Tưởng Tử Hàn mới tỉnh táo lại: “Tống Hân Nghiên tố cáo tôi?!”

“Đúng thế!”

Cảnh sát trả lời rất chắc chắn.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn cũng đen lại.

Cái người phụ nữ này!

Cố Vũ Tùng mơ mơ màng màng một lúc lâu mới biết rõ đầu đuôi sự việc.

Anh ta đã nhịn cười rất vất vả, nhưng không nhịn được, bật cười to.

“Ha ha ha ha… Anh Hàn này, ngạc nhiên không, có bất ngờ không?!”

Tưởng Tử Hàn nghiến chặt răng trừng anh ta, ước gì ánh mắt có thể hóa thành trăm nghìn mũi tên.

Cố Vũ Tùng rùng mình một cái rồi ngừng cười.

Tưởng Tử Hàn hơi ngừng lại, tức đến mức bật cười: “Cái cô này, càng lúc càng to gan!”

Anh nhìn cảnh sát điều tra ở trước mặt: “Tôi có quen biết với Sở Thu Khánh, thật ra là vì hai nhà có qua lại với nhau, nhưng chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì, cũng không phải vợ chồng.”

Cảnh sát sững sờ, hai mặt nhìn nhau: “Nhưng mà…”

“Các người có thể tra trên hệ thống của Ủy ban. Có lưu lại trong danh sách hồ sơ. Vì vậy không tồn tại bao che gì ở đây hết. Hơn nữa tôi cứu Tống Hân Nghiên chỉ vì giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Ai ngờ người phụ nữ này ăn cháo đá bát, đi báo án giả. Tôi cứu cô ấy xong rồi lên xe, trong phòng đều có camera giám sát, tôi quay về sẽ cho người gửi video đến các anh.”

Tưởng Tử Hàn nở nụ cười lạnh lùng đầy âm u: “Để các anh nhìn xem, cô ấy cảm ơn tôi thế nào, quyến rũ tôi thế nào!”

“Khụ…”

Cố Vũ Tùng bị sặc nước bọt.

Ánh mắt sắc như đao của Tưởng Tử Hàn phóng tới.

Cố Vũ Tùng vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, đừng nói “khụ”, ngay cả hô hấp lớn tiếng cũng không dám.

Cảnh sát bị tình thế đảo lộn làm cho mơ hồ.

Chúc Minh Đức ở bên cạnh biết ông chủ nhà mình toàn nói nhảm, vội vàng bước ra giảng hòa: “Đồng chí cảnh sát à, tôi đã chuẩn bị bên phía màn hình giám sát, xin mời đi theo chúng tôi. Ông chủ chúng tôi là người phụ trách Tưởng Thị, hàng năm đóng biết bao nhiêu tiền thuế cho chính phủ quốc gia, tuyệt đối là công dân hợp pháp, không bao giờ làm những chuyện trái với pháp luật. Chúng tôi tuyệt đối sẽ phối hợp điều tra…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK