Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1090

Chẳng mấy chốc bác sĩ đã tới.

Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng vội vàng lùi về một bên.

Trên người Tưởng Tử Hàn có rất nhiều thiết bị y tế c ắm vào, bác sĩ và y tá sẵn sàng bày trận khắp phòng, nghiên cứu thảo luận về số liệu mới ra…

Tống Hân Nghiên nhìn một lát, tầm mắt bắt đầu mơ hồ dần.

Một tầng nước mắt chực trào ở viền mắt, cơ thể không khống chế được mà lảo đảo.

“Cẩn thận!”

Cố Vũ Tùng thấy bất ổn, vội vàng đưa tay ra đỡ: “Không sao chứ?”

Mặt Tống Hân Nghiên cắt không còn giọt máu, chưa kịp trả lời Cố Vũ Tùng thì đã ngất đi rồi.

Những giọt nước mắt được cô nhẫn nhịn, tới khi nhắm mắt lại cũng lập tức rơi xuống.

Tưởng Tử Hàn trên giường bệnh nhìn thấy cảnh tượng này qua khe hở của các bác sĩ đang đi lại, đôi lông mày bất chợt chau lại.

Anh mím môi, đưa tay ôm lấy phần tim.

Số liệu điện tâm đồ xuất hiện dị thường, các bác sĩ lập tức vây quanh, nhìn tay anh đang ôm lấy ngực: “Anh Tưởng, anh khó chịu ở đâu?”

“Tim rất đau, rất khó chịu.”

Các bác sĩ lập tức loạn hết cả lên.

Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại thì cô đang nằm trên giường bệnh ở phòng nghỉ ngơi rồi.

Cô ngồi bật dậy: “Tưởng Tử Hàn sao rồi?”

“Mới nãy nói tim khó chịu, đi làm kiểm tra thì không có gì đáng ngại, chắc là do phần ngoại thương bị đau gây ra thôi.”

Cố Vũ Tùng giải thích rồi đưa một ly sữa qua: “Chị vừa ngất đi, có thể là gần đây mệt quá, rồi từ hôm qua tới nay tinh thần còn luôn căng thẳng không nghỉ ngơi nữa, cũng chưa ăn uống gì dẫn tới tụt huyết áp. Tôi đã bảo người truyền cho chị một bình dịch dinh dưỡng rồi, uống chút sữa đi.”

Tống Hân Nghiên đón lấy nhưng không uống.

Cô vội vàng nhìn chằm chằm Cố Vũ Tùng: “Có phải anh ấy đã quên tôi rồi không?”

Cố Vũ Tùng có hơi không chịu được, nói lái sang chuyện khác: “Chị đừng nghĩ nhiều, anh Hàn vừa mới tỉnh, đầu còn vừa phẫu thuật xong, nhất thời nhầm lẫn cũng là chuyện bình thường thôi.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên vẫn dính chặt lấy Cố Vũ Tùng.

Cố Vũ Tùng bị cô nhìn tới mức muốn trốn: “Chị cần phải nghỉ…”

Lời còn chưa nói xong, Tống Hân Nghiên đã đặt cốc sữa xuống, vén chăn xuống giường: “Tôi qua đó xem thử.”

Cố Vũ Tùng vội vàng đuổi theo: “Bây giờ anh Hàn đã ngủ rồi. Chị dâu, chị cũng cần phải nghỉ ngơi, nếu không hai người cùng ngã bệnh thì ai chăm sóc ai đây?! Đầu của anh Hàn còn nhiều vết khâu như vậy, bên trong còn từng có máu bầm, có bao nhiêu dịch thể đè ép lên thần kinh, thần kinh bị tổn thương mất trí nhớ là chuyện bình thường, chị không cần phải…”

Đang lúc nói chuyện thì hai người đã tới cửa phòng bệnh của Tưởng Tử Hàn.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK