Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 554

Khương Thu Mộc ngay tức thì phản bác: “Mọi người đều là lần đầu làm người, chẳng ai phải chiều theo đạo lý của ai cả. Là anh ta làm tổn thương cậu trước, không tin cậu trước, còn để mặc cho mẹ anh ta làm chuyện như vậy với cậu nữa… Cậu không cần phải áy náy, chuyện này vốn không phải lỗi của cậu…”

Tống Hân Nghiên càng nắm phần áo trước ngực, hệt như có thứ đồ gì cất giấu ở trong tim khiến cô không thể thở được.

Cô rời khỏi vòng tay của Khương Thu Mộc, vội vàng nhìn cô ấy, liều mạng thở lấy hơi: “Đầu Gỗ, cậu dạy tớ với, phải làm sao mới có thể đẩy anh ấy ra khỏi tim của tớ? Người khác đều nói bắt đầu một đoạn tình cảm mới là được, nhưng tớ… nhưng tớ không làm nổi. Tớ chẳng có hứng thú gì với người khác hết…”

Dạ Vũ Đình rất tốt, vô cùng tốt.

Nhưng cô không thể đối xử với anh ta giống như với Tưởng Tử Hàn, thật lòng thật dạ thích anh ta…

Khương Thu Mộc im lặng thở dài.

Tống Hân Nghiên luôn rất kiềm chế mình.

Từ chuyện bị ép uống thuốc phá thai tới việc quyết tuyệt rời xa Tưởng Tử Hàn để ra nước ngoài, từ đầu đến cuối cô luôn dùng lý trí để kiềm chế, chẳng hề giống với người bị ép vào đường cùng, đau thấu tim gan tẹo nào.

Thời gian qua lâu như vậy rồi, cô mới như bất giác sực tỉnh lại.

Đau lòng, buồn bã, tuyệt vọng, đau khổ…. đủ các kiểu cảm giác chẳng nhanh chẳng chậm lan tràn ra từ trái tim, giống như một cái mạng nhện, chặt chẽ kín đáo bao bọc lấy cả người cô.

Khương Thu Mộc lại ôm lấy cô: “Nghiên, đau lòng thì khóc, không nỡ thì quay về. Trên thế giới này, không có quy định nào rằng ra quyết định rồi thì nhất định phải làm theo. Tuy Tưởng Tử Hàn có hơi khốn nạn nhưng anh ta vẫn có lòng với cậu. Không có ai là hoàn hảo, răng với lưỡi còn có thể cắn phải nhau, huống chi là người với người ở chung với nhau? Quá khứ thì quên đi, bắt đầu lại từ đầu…”

Tống Hân Nghiên lẳng lặng rơi lệ, nước mắt ướt đẫm cả áo ngủ của Khương Thu Mộc.

Khóc xong rồi, cô dần dần bình tĩnh lại, lắc đầu: “Không đâu Đầu Gỗ, chẳng thể quay đầu được nữa rồi. Có những tổn thương một khi đã hình thành, cho dù tớ muốn giả dối vờ như yên ổn cũng chẳng thể được. Vừa chạm vào sẽ nứt ra, vừa chạm vào sẽ thấy đau….”

Tống Hân Nghiên dựa vào đầu giường, đôi mắt sưng đỏ đờ đẫn nhìn vào không trung: “Mới nãy chỉ là tớ nằm mơ bị dọa rồi nhất thời xúc động đau buồn thôi. Giữa tớ và Tưởng Tử Hàn cách nhau bằng mạng của đứa trẻ, chẳng thể vượt qua được… Cậu nói đúng lắm, thời gian sẽ làm lành tất cả, tớ sẽ quên đi…”

Cô nói xong lại nằm xuống, đưa lưng về phía Khương Thu Mộc nhắm mắt lại.

Để sự đau lòng và buồn khổ bị khơi dậy do giấc mơ chết chìm trong tim.

Khương Thu Mộc vô cùng đau lòng, nhưng lại chẳng có cách nào hết.

Cũng không biết tính cách bướng bỉnh này của cô giống ai nữa!

Cùng lúc ấy, ở thủ đô đang là ban ngày.

Nhà tang lễ dùng quan tài băng đưa Tưởng Khải Chính ra.

Tưởng Tử Hàn đứng lặng hồi lâu ở trong nhà xác.

Chúc Minh Đức đợi một lúc, thấy anh không có ý rời đi chỉ đành đứng dậy đi trước.

Anh ta cẩn thận hỏi: “Sếp, cậu cả đã bàn bạc xong với nhà họ Sở rồi, đợi lát nữa sẽ công bố tin tức kết hôn. Thủ tục các thứ cũng đã chuẩn bị xong, cụ bà đã xem qua rồi. Bây giờ chỉ thiếu ảnh chụp chung của anh và cô Sở thôi, cô ấy đã đợi ở khách sạn rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK