Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 795

Tống Hân Nghiên vén chăn muốn xuống giường.

“Ài, cô Tống, cô không thể xuống giường.”

Bác sĩ và y tá bê cháo sửng sốt, vội vàng muốn đi tới ấn cô trở lại.

Bọn họ còn chưa ra tay, Tống Hân Nghiên bỗng ngồi dậy chuẩn bị đứng dậy thì choáng váng một trận, cơ thể lảo đảo, lần nữa ngã lại trên giường.

Hai bác sĩ y tá vội vàng đỡ cô nằm lại giường.

Y tá khuyên: “Cô Tống, cơ thể của cô còn yếu, bất luận như thế nào cũng không thể tổn thương cơ thể của mình nhỉ?”

Bác sĩ thở dài nói: “Cô đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi cũng là cầm tiền làm việc, phía trên chỉ kêu chúng tôi phụ trách chăm sóc sức khỏe của cô, những chuyện khác không được nhiều lời.”

“Vậy nên đây thật sự là bệnh viện dưới trướng của Tưởng Thị.”

Bác sĩ mặc nhận.

“Điện thoại của tôi đâu?” Tống Hân Nghiên lại hỏi.

Y tá cẩn thận nói: “Tưởng tổng dặn cô phải nghỉ ngơi nhiều…”

Cho nên, điện thoại cũng thu của cô rồi.

Đây là giam lỏng một cách biến tướng sao?”

Trong lòng Tống Hân Nghiên đè nén lửa giận.

Y tá nhỏ giọng nói: “Tình trạng cơ thể của cô thật sự rất không tốt, ít nhất phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể xuống giường…”

“Cảm ơn, cầm cháo tới đây.” Tống Hân Nghiên không tiếp tục làm khó bọn họ nữa.

Lần đứng dậy vừa rồi đã khiến cô có nhận thức hoàn toàn mới về cơ thể của mình.

Là thật sự rất suy yếu.

Cô không cần thiết làm tổn thương cơ thể của mình.

Cho dù thật sự muốn làm gì, đầu tiên cũng phải khôi phục sức lực đã.

Cho nên, cô buộc phải ăn đồ ăn!

Cháo tổ yến nấu rất mềm, bỏ vào sữa bò đường đỏ, hương vị vừa đủ, ngửi thì rất thèm ăn.

Khi Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị ăn, trong mũi lại xộc vào một mùi hương hoa.

Hương hoa?!

Cô ngẩng đầu.

Cửa phòng bệnh không đóng, một chiếc xe điều khiển chở một bó hoa hồng to từ từ chạy vào.

Chiếc xe đi tới trước giường bệnh, dừng lại, không ngừng xoay vòng ở đó.

Giống như đang khoe khoang, lại giống như đang diễu võ giương oai.

Khẩu vị của Tống Hân Nghiên lập tức mất sạch.

Tưởng Tử Hàn, đồ trẻ con! Buồn nôn!

Cô để bát cháo xuống, bực bội nói: “Cô y tá, làm phiền giúp tôi ném nó ra ngoài.”

Y tá khó xử nhìn bó hoa hồng lớn đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK