Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 566

Dạ Vũ Đình mỉm cười, khen ngợi một cách chân thành: “Nhiều sinh viên khối tự nhiên chưa chắc đã hiểu rõ, còn em không những hiểu, mà trông còn rất tinh thông nữa. Hân Nghiên nhà ta đúng là một cô gái vừa đặc biệt vừa thông minh.”

Bốn chữ “Hân Nghiên nhà ta” khiến Tống Hân Nghiên cảm thấy gượng gạo vô cùng.

Cô vô thức chọn cách phớt lờ: “Chỉ là tiếp xúc sớm thôi, chẳng hiểu được những thứ mưa dầm thấm đất từ nhỏ này, với lại tôi cũng không cần làm việc trong ngành này nữa rồi.”

Dạ Vũ Đình ảm đạm cười khổ: “Là anh ảnh hưởng tới em sao? Xin lỗi, nếu không có anh, chắc bây giờ em đã yên tâm học chuyên ngành này một cách có hệ thống ở trường rồi. Nhưng giờ em chỉ có thể vùi đầu tự mình nghiên cứu ở đây.”

Thành thật mà nói, mỗi lần Dạ Vũ Đình có phản ứng như vậy, Tống Hân Nghiên đều có cảm giác khó chịu tới bất lực.

Nhưng khi nghĩ rằng anh ta không những bị mất đi đôi chân vì cứu mình, mà ngay cả một người đàn ông bình thường cũng không làm được, trong lòng đột nhiên không có suy nghĩ gì nữa.

Cô giả bộ tức giận: “Anh Dạ, anh nói như vậy là đang nghi ngờ tấm lòng của tôi, tôi rất buồn đấy!”

“Xin lỗi, anh…”

Khuôn mặt Dạ Vũ Đình đầy vẻ áy náy.

Trái tim Tống Hân Nghiên bỗng chốc mềm đi: “Tôi không tức giận, chỉ là rất bất lực thôi. Dạ Vũ Đình, tôi đã nói với anh rồi, tôi tự nguyện ở lại, đây là kết quả sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, việc đó không liên quan gì đến anh hay bất cứ ai cả. Nhưng nếu như anh cứ cảm thấy có lỗi với tôi, điều này sẽ khiến tôi cảm thấy rất khó xử, không thể ở bên cạnh anh tiếp được. Bởi vậy, sau này đừng nói bất cứ lời nào như thế này nữa…”

Dạ Vũ Đình càng áy náy hơn: “Là do anh lòng dạ hẹp hòi, xin lỗi nhé Hân Nghiên, nhưng anh thực sự không có ý khiến em khó xử. Chỉ là kể từ khi cô Khương về nước, em càng trở nên im lặng và không thích cười hơn.”

Anh ta nói chân thành: “Bác sĩ nói rằng chân của anh đang hồi phục rất tốt. Nếu cảm thấy sống ở đây không vui, hay là em về nước cùng với bọn họ đi?”

Tống Hân Nghiên lập tức nở một nụ cười thật tươi: “Ai nói tôi không vui, những ngày sống ở đây là quãng thời gian thoải mái nhất trong năm nay của tôi. Tôi im lặng không thích cười là vì gần đây trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng cho sản phẩm mới.”

Ngừng lại một chút, cô nói tiếp: “Đương nhiên, nếu sau này anh muốn về nước, tôi sẽ về cùng với anh.”

Dạ Vũ Đình cảm động trước sự chu đáo của cô: “Em nói nghiêm túc đấy chứ?”

Tống Hân Nghiên sững sờ: “Vậy là anh muốn tôi về nước cùng với anh à?”

Trên mặt Dạ Vũ Đình đầy vẻ xấu hổ: “Cũng không phải. Anh cũng không giấu diếm em làm gì, quả thật trong nhà anh xảy ra chút chuyện, có thể sắp tới sẽ về thủ đô một chuyến.”

Mặc dù ban nãy đã có suy đoán, nhưng hai từ thủ đô vẫn khiến trái tim Tống Hân Nghiên run lên.

Dạ Vũ Đình lại nhân cơ hội nắm lấy tay cô: “Để em về cùng anh có vẻ hơi làm khó em. Nhưng em đừng lo Hân Nghiên à, thủ đô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, cho dù có quay về đi chăng nữa, tôi cũng hứa sẽ không để những người em không thích xuất hiện trước mặt em đâu, em sẽ chỉ gặp những người em muốn gặp, những người em chấp nhận gặp mà thôi.”

Anh ta trịnh trọng hứa: “Anh sẽ bảo vệ em!”

Đầu óc Tống Hân Nghiên bỗng trở nên trống rỗng.

Cô lặng lẽ rút tay lại: “Nhà anh xảy ra chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK