Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 880

Nếu như không phải lúc Lão Tưởng còn sống đã dặn dò bà ta nhất định phải làm cho con trai kết hôn với Sở Thu Khánh thì bà ta mới sẽ không làm mích lòng con trai như thế đâu!

Nhưng cuối cùng thì Sở Thu Khánh lại còn mắng bà ta?

Rốt cuộc thì chỗ nào có vấn đề?

Vì sao cuối cùng tất cả mọi chuyện đều là lỗi của bà ta chứ?

Mộ Kiều Dung không nghĩ ra cũng không muốn nghĩ nữa.

Dường như cả thế giới đều trở nên xa lạ vào lúc này…

Sở Thu Khánh tức giận lao ra khỏi Lịch Viên, đến lúc này thì cơn giận của cô ta mới giảm bớt.

Tưởng Tử Hàn!

Tống Hân Nghiên!

Chúng ta cứ chờ mà xem!

Cô ta bình ổn cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng lấy điện thoại di động ra và gọi vào một dãy số.

“Lão Tưởng.” Giọng nói nũng nịu phát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô ta: “Bác còn muốn giả chết rồi biến mất bao lâu nữa hả, cháu cho bác biết, cháu sẽ không làm nữa đâu, con trai khốn nạn của bác sắp bắt nạt cháu chết luôn rồi…”

Không biết đối phương đã nói gì mà vẻ mặt của Sở Thu Khánh hơi dịu lại, khóe môi xuất hiện nụ cười lạnh lẽo.

Cô ta lại dịu dàng nói: “Mặc kệ, bây giờ cháu chỉ muốn đi tìm bác mà thôi. Nếu như cháu cứ tiếp tục ở lại đây thì bác phải về viếng mộ cho cháu đấy.”

Điện thoại bị ngắt máy.

Sở Thu Khánh thở ra một hơi thật mạnh, khóe môi nhếch lên ý cười nham hiểm: “Tưởng Tử Hàn, anh cho rằng anh trốn được sao? Sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành người đàn ông của em mà thôi!”

Ban đêm.

Trong căn phòng yên tĩnh, điện thoại của Tống Hân Nghiên đột nhiên vang lên.

Tưởng Tử Hàn nhanh chân bước vào, anh lập tức cầm điện thoại lên và bấm nút bắt máy.

Người phụ nữ nhỏ bé trên giường đang ngủ rất ngon giấc, không bị ảnh hưởng một chút nào cả.

Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh cầm điện thoại và bước ra ngoài: “Alo.”

Anh cố gắng đè thấp giọng nói.

Không có âm thanh nào ở đầu bên kia của điện thoại.

Tưởng Tử Hàn cũng im lặng hai giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô Khương, Hân Nghiên ngủ rồi, hôm nay cô ấy không về đâu, cô không cần phải lo lắng, cũng không cần gọi điện tới nữa.”

Đầu bên kia điện thoại, Khương Thu Mộc nghe những lời nói bình thường trong điện thoại mà giống như đang nghe thấy tiếng sấm nổ vang bên tai.

“Tưởng Tử Hàn, anh là đồ khốn nạn! Hân Nghiên vừa mới sinh non được mấy ngày, còn đang trong tháng, sức khỏe còn chưa hồi phục mà anh đã… Anh có còn là con người không hả?”

Giọng nói sắc bén thoát ra khỏi điện thoại và vang vọng bên trong căn phòng yên tĩnh.

Chúc Minh Đức vừa mới cầm tài liệu bước vào thì đã đứng ngây ra như phỗng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK