Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 938

Tống Dương Minh bị sự dũng cảm của Tống Mỹ Như làm lật đổ tam quan, tức giận không thể kiềm chế.

Anh ấy kéo tay cô ta xuống, bỗng nhiên quay người lại hung hăng đánh một cái thật mạnh vào mặt cô ta.

Bốp.

Tống Mỹ Như bị đánh té nhào xuống đất, khoé miệng rịn ra từng tia máu.

Tống Dương Minh lạnh lùng kéo áo choàng tắm thật cẩn thận: “Cô tỉnh táo lại cho tôi, còn dám mượn rượu giả điên, tôi sẽ khiến cô sau này nhìn thấy rượu là hoảng sợ.”

Tống Mỹ Như tức giận, nhưng lại không thể kiềm chế được mà cười lên ha hả.

“Hahaha… Tống Dương Minh, anh cho rằng mình còn có cơ hội à?”

Cô ta khó khăn đứng dậy: “Nếu như tối nay anh không chiều ý em, em sẽ khiến anh hối hận cả đời.”

Ánh mắt của Tống Mỹ Như như một con rắn độc phun ra lửa: “Anh có biết là bây giờ Tống Hân Nghiên đang ở đâu không? Cô ta đang ở trong hang sói, hahaha…”

Lòng Tống Dương Minh nặng nề, sắc mặt lạnh lùng.

Tống Mỹ Như không nhận ra, vẫn còn đang đắc ý tiếp tục nói: “Sau đêm nay, cô em gái băng thanh ngọc khiết trong lòng anh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, hủy hoại một cách triệt để.”

Tống Dương Minh mất đi bình tĩnh, nắm chặt Tống Mỹ Như điên cuồng cười từ dưới đất dậy: “Tống Mỹ Như, cô nói chuyện cho rõ ràng, cái gì gọi là hoàn toàn hủy hoại chứ?”

Mặt mày Tống Mỹ Như đỏ bừng, táo bạo nắm lấy tay Tống Dương Minh đặt trước ngực mình, dùng sức hạ thấp xuống.

Cảm xúc mềm mại dưới lòng bàn tay khiến Tống Dương Minh ghét bỏ muốn buồn nôn.

Trong mắt Tống Mỹ Như đều là ý khiêu khích, ánh mắt nheo lại, giọng nói đè nén quyến rũ: “Anh muốn em, em sẽ nói cho anh biết.”

Tống Dương Minh phẫn nộ rút tay về, đẩy cô ta ra.

Tống Mỹ Như lại té ngã lần nữa.

Tống Dương Minh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta một cái nào, quay người đi vào trong nhà tìm thấy điện thoại trên tủ đầu giường, lập tức gọi cho Tống Hân Nghiên.

“Tút… tút… xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không có người nghe máy, xin…”

Sau những tiếng tút dần dẫn khiến người khác tuyệt vọng qua đi, sau đó là âm thanh trả lời vô cảm của bên chăm sóc khách hàng.

Lúc này, Tống Dương Minh cúp điện thoại, tiếp tục gọi cho Khương Thu Mộc.

Điện thoại Khương Thu Mộc được kết nối rất nhanh.

“Hân Nghiên hả? Vẫn còn chưa về.”

“Có lẽ là bây giờ em ấy đang gặp nguy hiểm em lập tức liên lạc với em ấy đi, đến những nơi mà em ấy có thể đến, liên lạc với người mà em ấy quen, tìm kiếm một lần, xem xem có biết tin tức của em ấy không.”

Sau khi dặn dò xong, anh ấy cúp điện thoại rồi lấy áo quần trong tủ quần áo ra, muốn đi vào trong phòng tắm thay đồ.

Tống Mỹ Như ghen ghét lại phẫn nộ, cô ta bò dậy từ dưới đất, bước lên ngăn cản đường đi của anh ấy: “Tống Dương Minh, tại sao anh lại có thể đối xử với em như thế, có phải là bây giờ em cởi hết đồ đứng trước mặt anh thì anh cũng thờ ơ?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK