Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 783

Còn có hình….anh ta đưa thứ gì đó cho bọn họ.

Thứ đó trông rất giống….chi phiếu.

Chi phiếu?!

Tim Tống Hân Nghiên thịch một nhịp, toàn thân cô lạnh toát.

Đôi bàn tay cầm ảnh vô thức run lên.

Đầu cô quay cuồng, mặt mày tái nhợt: “Cậu đưa cho tôi mấy thứ này là có ý gì?”

Cô vẫn chưa xem nửa tài liệu còn lại, cũng không dám xem.

Cố Vũ Tùng không ép cô.

Anh ta cười lạnh giễu cợt: “Bây giờ trong đầu chị toàn là thằng chồng đó, chắc tôi nói gì chị cũng không tin đâu nhỉ? Tôi cũng chẳng có gì để nói cả, chị tự xem đi.”

Cố Vũ Tùng lấy điện thoại ra rồi bật một đoạn video lên.

Là cảnh anh ta và mấy tên bác sĩ chủ trì bên Úc của Dạ Vũ Đình đang uống rượu,

Mấy tên bác sĩ đã say quắc cần câu, khi nói chuyện cũng cao giọng hơn.

Nhưng những câu tiếng anh ngắc ngứ vẫn có thể truyền tải nội dung rất rõ.

“……trong tất cả những bệnh nhân mà tôi từng cứu, Dạ Vũ Đình là người đặc biệt nhất. Cậu ta bị thương nặng à? No! No! No! Khi được đưa vào viện, vết thương của cậu ta rất nhẹ, chỉ bị thương ngoài da, là kiểu chỉ cần quan sát hai ngày rồi tự về nhà bôi thuốc là ổn đó.”

Tiếp theo đó, Cố Vũ Tùng giả vờ kinh ngạc: “Sao có thể chứ, anh ta đã nhập viện lâu như vậy cơ mà, đến nay, đôi chân kia vẫn chưa thể đi lại bình thường được.”

Mấy tên bác sĩ cười lớn, họ lần lượt châm biếm.

“Giả vờ đó.”

“Cậu ta đưa tiền cho bọn tôi, để bọn tôi giúp cậu ta diễn kịch.”

“Tôi nhớ là cậu ta bảo mình muốn theo đuổi một cô gái nhưng cô gái đó không thích cậu ta, nên cậu ta phải giả vờ đáng thương, càng thảm càng tốt….”

“Biên bản giám định thương tích là do tôi viết, cũng chính tôi phụ trách vụ nhập viện điều trị…..Việc này vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi, đến nay, mỗi ngày tôi vẫn còn hối hận….”

Cả cơ thể Tống Hân Nghiên không khỏi run bần bật.

Cô đứng sững tại chỗ, bên tai là giọng nói của mấy tên bác sĩ trong điện thoại Cố Vũ Tùng, còn có giọng điệu tức giận và bất lực của Cố Vũ Tùng khi miêu tả lại.

“Tống Hân Nghiên, xem xong mấy thứ này mà chị vẫn chưa hiểu ra sao? Chuyện anh ta xả thân cứu chị chỉ là một vở kịch thôi, một vở kịch khiến chị tin tưởng.”

Cố Vũ Tùng rút một tấm ảnh từ trong tay cô: “Chị có ấn tượng gì với người này không?”

Trên hình là Dạ Vũ Đình cùng một người đàn ông trẻ ăn mặc rất thời thượng.

Người đó có thần thái rất trẻ trung, tóc nhuộm vàng, trông có vẻ khá nhỏ tuổi, toàn thân toát lên một hương vị phóng túng.

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng nhớ ra.

Đây chẳng phải là người đàn ông sành điệu bám đuôi cô khi cô đưa Tống Dương Minh tới sân bay sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK