Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 853

Người giám ngục đứng bên cạnh giới thiệu: “Đây là luật sư bào chữa của cô Chu.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên chợt ảm đạm, lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi đi vào từ phía bên cạnh.

Không hiểu sao luật sư đứng ở cửa lại chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt, bất giác xoay người nhìn về phía Tống Hân Nghiên.

Người phụ nữ có dáng người mảnh mai, lộ ra chút mềm mại, nhưng khí thế sắc bén trên người lại như muốn xé cơ thể mà ra ngoài.

Lạnh lẽo đến đáng sợ.

Trong lòng luật sư nổi lên nghi ngờ.

Anh ta thấy trong tài liệu ghi Tống Hân Nghiên đã từng bị ngược đãi, vậy nên cứ tưởng cô là một quả hồng mềm.

Nhưng nhìn khí thế vừa rồi, hiển nhiên là không phải…

Chu Ngọc Trân đang định quay về phòng giam thì nghe cảnh sát nói có người muốn gặp mình.

Cô ta nghi hoặc, vừa ngồi xuống thì nhìn thấy Tống Hân Nghiên và một người phụ nữ xa lạ đi vào.

Chu Ngọc Trân nhíu mày: “Tôi không muốn gặp cô ta.”

Đứng dậy rời đi.

Tống Hân Nghiên bước một bước dài vọt tới trước mặt cô ta, đột nhiên vươn tay bóp cổ, ép cô ta ngồi lại: “Cô hại chết con của tôi, bây giờ nói không muốn gặp là không gặp chắc?”

Cô cười lạnh: “Chu Ngọc Trân, cô nghĩ tôi muốn gặp cô à?”

Sức lực trên tay Tống Hân Nghiên rất lớn, Chu Ngọc Trân bị cô bóp cho nghẹt thở, khuôn mặt hốc hác rất nhanh đã trở nên đỏ bừng.”

Cô ta giữ lấy tay cô: “Cô điên rồi… Cô buông tay…”

Cảnh sát canh giữ ở một bên cũng vội vàng xông tới, tách hai người họ ra.

“Cô Tống, nếu cô không thể bình tĩnh gặp mặt nghi phạm, vậy chúng tôi chỉ có thể cưỡng ép mời cô ra ngoài.”

Tống Hân Nghiên chợt bật cười: “OK, tôi ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với cô ta.”

“Khụ khụ khụ…”

Chu Ngọc Trân không ngừng ho khan cũng bị ấn ngồi xuống.

Hai người cách một cái bàn bốn mắt nhìn nhau.

Tống Hân Nghiên thu lại khí thế lạnh lùng trên người trong nháy mắt, thấy Chu Ngọc Trân nhìn về phía mình với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ thì trầm giọng nói: “Tôi chỉ muốn một đáp án, tôi và cô không có thù oán gì, tại sao cô lại làm như vậy? Nếu cô nói thật, có lẽ tâm trạng tôi tốt sẽ tha cho cô. Nếu không, cô giết chết con tôi thế nào, tôi sẽ giết con cô như thế đấy. Có qua có lại là còn nhẹ, không tốt thì gấp ba lần hoặc gấp mười lần… Tùy vào biểu hiện của cô mà quyết định.”

Chu Ngọc Trân ngừng ho, trong lúc vô tình đã bị khí thế tàn ác của Tống Hân Nhiên dọa cho sắc mặt trắng bệch.

Người phụ nữ này đã thay đổi rồi.

Trở nên rất đáng sợ!

Hoàn toàn không phải con thỏ trắng Tống Hân Nghiên mà cô ta biết lúc trước.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK