Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21

Nửa tiếng sau, Tống Hân Nghiên tắm rửa sạch sẽ thay đổi hoàn toàn nằm lên chiếc giường lớn của Tưởng Tử Hàn.

Cố Vũ Tùng cầm giấy chứng nhận kết hôn mới toanh của Tưởng Tử Hàn, đứng trong phòng khách nửa ngày mới hồi phục tinh thần khỏi cơn khiếp sợ: “Anh cưới cô ấy thật đấy à? Anh Hàn, nghe nói dạo này nhà họ Tống ầm ỹ lắm đấy…”

Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn cắt ngang anh ta: “Cô ta là ai thì có gì khác biệt với tôi à?”

“Nói thì nói thế, nhưng mà…”

“Cố Vũ Tùng!”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Cậu biết rõ mục đích của tôi mà, tôi chỉ cần một người phụ nữ thôi, thân phận bối cảnh thế nào không quan trọng!”

Cố Vũ Tùng sửng sốt, lập tức nở nụ cười, nịnh nọt đáp lời: “Đúng vậy! Với thân phận của anh, nuôi hậu cung ba nghìn mỹ nữ cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông thôi.”

Anh ta thăm dò nhìn về phía phòng ngủ, thì thầm nói: “Cô Tống này rất nổi tiếng trong giới tiểu thư thượng lưu, ngồi vững vị trí hoa khôi giới tiểu thư thượng lưu nhiều năm liền. Giờ tôi đang nghi ngờ không phải anh tùy tiện tìm người kết hôn, mà là nhìn trúng dê con béo, chỉ chờ cô ấy chui đầu vào lưới thôi!”

Tưởng Tử Hàn quay đầu nhìn anh ta, mặt lạnh tanh: “Cậu cảm thấy tôi không xứng với cô ta à?”

Khụ…

Cố Vũ Tùng vội vàng lắc đầu xua tay phủ nhận: “Sao lại thế được! Anh Hàn nhà ta phối với ai đều thừa xứng. Tôi hâm mộ ganh tị ấy mà.”

Đúng lúc y tá trưởng bước ra khỏi phòng ngủ.

Hai người ngừng nói chuyện.

Cố Vũ Tùng vội hỏi: “Sao rồi?”

Y tá trưởng đánh mắt nhìn Cố Vũ Tùng, rồi lại nhìn Tưởng Tử Hàn.

Cố Vũ Tùng là người thừa kế tương lai của bệnh viện, còn bác sĩ Tưởng trước mặt lại là người mà ngay cả viện trưởng Cố cũng phải nể tình vài phần.

Bên nào nhẹ bên nào nặng nhìn là ra ngay.

Y tá trưởng cung kính làm lễ với Tưởng Tử Hàn: “Cô gái trong phòng dính mưa bị cảm, tôi vừa tiêm và cho cô ấy uống thuốc, đã khống chế được nhiệt độ rồi. Giờ cô ấy đang ngủ.”

Tưởng Tử Hàn gật đầu: “Làm phiền rồi.”

Nói xong, anh xoay người vào phòng ngủ.

Cố Vũ Tùng nhỏ giọng nhắc nhở y tá trưởng: “Hôm nay không có chuyện gì xảy ra ở đây cả. Bác cũng chưa từng tới đây, có hiểu không?”

Tưởng Tử Hàn vừa đi, vẻ trầm ổn trên mặt y tá trưởng lập tức biến mất, mặt mày si mê: “Cậu Cố yên tâm đi, tôi biết mà, tôi hiểu rõ cả.”

Cố Vũ Tùng chẹp miệng, sức hút của anh Hàn nhà mình ghê gớm thật.

Bác gái trung niên cũng không buông tha!

Cố Vũ Tùng tiễn y tá trưởng rời đi, vừa xoay người bước vào cửa đã thấy Tưởng Tử Hàn từ phòng ngủ ra hỏi: “Sao cậu còn ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK